Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0179

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0179: Tiểu nhân vô sỉ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Ngàn vạn lần đừng nghi ngờ hiệu quả khai vị của món gan ngỗng. Tống Huy Tông chính là minh chứng tốt nhất.

Y vốn ăn đã lưng chừng bụng rồi. Nhưng vừa nếm qua bánh kẹp gan ngỗng, khẩu vị lập tức tăng mạnh. Dẫn theo Lý Kỳ và một đám đại thần thèm nhỏ dãi, đi dạo quanh cái bàn dài. Đợi hưởng thụ hết hơn hai mươi món lạnh, y mới vỗ vỗ cái bụng, một bộ cực kỳ thoải mái, mỉm cười gọi:

- Lý Kỳ.

Lý Kỳ bước lên phía trước hành lễ:

- Có thảo dân.

Tống Huy Tông nhìn hắn, cười nói:

- Ngươi cắt tóc đi là hay lắm.

- Dạ?

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông, trong lòng nói thầm, lẽ nào mỹ thực siêu thời đại đã khiến tay hôn quân này khai mở thông thiên nhãn, có thể thưởng thức mái tóc siêu thời đại của mình?

Tống Huy Tông cười ha hả:

- Hơn hai mươi món ăn ngon này của ngươi, món nào món nấy đều có đặc sắc riêng, khiến cho bụng của trẫm thật no phúc. Ngươi cắt tóc ngắn đi là có giá trị.

"Đồ mồ hôi! Lão tử dùng bản lĩnh của mình mà làm, liên quan gì tới cắt tóc hay không?"

Lý Kỳ cười đáp:

- Đa tạ Hoàng thượng đã khích lệ.

Tống Huy Tông gật đầu, lại hướng Thái Kinh:

- Thái ái khanh, nghe nói ái khanh đã từng viết một tấm bảng đệ nhị trù tặng cho Lý Kỳ?

Thái Kinh cung kính đáp:

- Bẩm hoàng thượng, thực là có việc này.

Tống Huy Tông cười ha hả:

- Trẫm thấy tấm biển kia không công bằng, nên đổi lại.

Thái Kinh cười đáp:

- Cựu thần ghi nhớ lời dạy bảo của bệ hạ.

Ông trời, lại tấm biển nữa? Các ngươi có mệt hay không. Liệu có thể thay đổi cái khác, như bạc hay mỹ nữ gì đó. Lão tử cũng không phải là thánh nhân hay là hòa thượng. Cần gì khiến cho tất cả mọi người không thoải mái.

Lý Kỳ không ngừng buồn bực, một phen nước miếng vừa rồi coi như uổng phí.

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, cười lắc đầu, hỏi:

- Lý Kỳ, còn hai mươi món nữa bao giờ mới mang lên?

Mịa! Còn muốn ăn? Ít nhiều ngươi cũng phải cho người khác ăn với chứ! Lão tử mở yến hội này cũng không phải cho một mình ngươi.

Đương nhiên, lời này không thể nói ra, Lý Kỳ cười ha hả:

- Hoàng thượng, hơn hai mươi món còn lại, đều là món súp hoặc món nóng. Nếu bây giờ bưng lên, thảo dân chỉ sợ...

Nói tới đây, hắn biểu lộ muốn nói lại thôi.

Tống Huy Tông trừng hắn một cái:

- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Trẫm sẽ không trách ngươi.

Lý Kỳ liếc nhìn các đại thần khác, mới đáp:

- Hoàng thượng, thảo dân sợ nếu hiện tại bưng đồ ăn nóng lên, đến lúc đó các vị đại nhân còn chưa nếm đủ các món ăn lạnh thì nhũng món ăn nóng kia lại nguội mất rồi.

Mọi người nghe hắn nói như vậy, đều âm thầm cảm động Lý Kỳ. Một mực bị Hoàng thượng không để ý tới, rốt cuộc đã có thể nếm các mỹ thực rồi.

Tống Huy Tông khẽ giật mình, liếc nhìn các đại thần phía sau, nhướn mày nói:

- Các vị ái khanh, các vị không cần phải đi theo trẫm. Hôm nay trẫm tới đây là vì mỹ thực. Chỗ này có nhiều mỹ thực như vậy, mọi người cũng nếm thử xem.

Những đại thần kia như được đại xá, đều khấu tạ hoàng ân, sau đó riêng phần mình tìm những món mà mình thích. Vừa nãy bọn họ nghe Lý Kỳ giới thiệu, đã có cái nhìn đại khái với từng món ăn. Có vài người tham ăn đã nghĩ xong nên ăn món gì. Tuy nhiên, dù sao Hoàng thượng ở chỗ này, bọn họ cũng không dám làm càn.

Hiện tại chỉ còn Triệu Giai, Triệu Hằng, cha con Thái Kinh, Lương Sư Thành và Lý Kỳ đi theo bên cạnh Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông lại hướng hai cha con Thái Kinh và hai vị hoàng tử nói:

- Ba vị ái khanh, hoàng nhi, mọi người cũng lui xuống.

Năm người đều sững sờ, đồng thời liếc nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi vấn, bảy phần mờ mịt. Cúi người thi lễ Tống Huy Tông, mới lùi đi.

Đợi mấy người đi rồi, Tống Huy Tông dẫn theo Lý Kỳ tới bên hồ, cười đắc ý:

- Lý Kỳ, hiện tại trẫm có thể được biết văn hóa rượu và thưởng thức món 'Vô tướng' kia của ngươi được chưa?

Đồ mồ hôi! Thì ra người này không tập trung vào triều chính, mà suốt ngày nhớ thương mấy vấn đề này. Thật là nhàn tới trứng đau.

Vừa rồi Lý Kỳ còn tưởng rằng Tống Huy Tông tìm hắn để tính số. Ai mà nghĩ tới lại là vì việc này. Trong lòng liền buông lỏng, chắp tay nói:

- Đương nhiên, đương nhiên. Nếu như Hoàng thượng có hứng thú, thảo dân tự nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

Tống Huy Tông gật đầu:

- Tốt lắm, hai ngày nữa trẫm sẽ tới tìm ngươi, ngươi nên chuẩn bị cho tốt. À, đúng rồi, đến lúc đó trẫm còn tống cho ngươi một vị đồ đệ.

Tống đồ đệ? Ý gì vậy?

Lý Kỳ ngây cả người, hiếu kỳ hỏi:

- Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài muốn phái một ngự trù tới học thảo dân nấu nương? Vậy ngài cũng quá để mắt tới thảo dân rồi. Thảo dân đâu có bản lĩnh dạy bọn họ.

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói:

- Ai bảo ngươi là dạy nấu nướng? Trẫm là muốn phái người tới học cách vẽ của ngươi. Tuy nhiên ngươi yên tâm, người này có thiên phú vẽ tranh cực cao, sẽ không khiến ngươi mất nhiều thời gian.

Đồ mồ hôi! Thì ra là bảo mình dạy vẽ tranh. Nhưng mình đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy.

Mặc dù trong lòng Lý Kỳ vạn lần không muốn. Nhưng dù sao đứng trước mặt hắn là Hoàng thượng, mặt mũi không thể không cho, đáp:

- Thảo dân chỉ sợ dạy không tốt.

Tống Huy Tông mặt tối sầm, uy hiếp nói:

- Nếu ngươi dạy không tốt, thì trẫm liền trị ngươi tội khi quân.

Cái này cũng có thể tính là khi quân? Môn ngữ văn của ngươi là do giáo viên thể dục dạy à?

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Nếu người nọ học không được thì sao?

- Vậy thì trẫm cũng trị ngươi tội khi quân.

Tống Huy Tông hừ nhẹ đáp.

Dm! Con mẹ ngươi đang đùa giỡn ta à?

Lý Kỳ vẻ mặt oan uổng nhìn Tống Huy Tông:

- Hoàng thượng, thảo dân là người thành thật, sao dám lừa dối ngài. Ngài có thể đổi lại từ được không. Lá gan của thảo dân rất nhỏ.

- Được.

Tống Huy Tông rất ngay thẳng gật đầu.

Lý Kỳ vui vẻ, lại nghe Tống Huy Tông nói:

- Vậy thành quân không nói đùa.

Nói xong vỗ vai hắn, cười ha hả, rồi quay lại bữa tiệc.

Lý Kỳ ngây như phỗng nhìn bóng lưng tiêu sái của Tống Huy Tông. Trong lòng ngoại trừ ngón giữa ra, không còn bất kỳ từ ngữ nào để biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng.

Quân không nói đùa?

Sớm biết như thế, vừa rồi lão tử chẳng cần phải nói nhiều. Bây giờ thì tốt lắm, hôn quan đã nói tận đây, ngay cả lấy cớ lão tử cũng không có.

Lý Kỳ thở dài một tiếng, lắc đầu, đi theo sau Tống Huy Tông. Nhưng lúc hắn trở lại bữa tiệc, một màn trước mắt khiến cho hắn càng hoảng sợ. Chỉ thấy những vị đại thần vừa rồi còn bó tay bó chân, hiện tại đã hoàn toàn dung nhập vào yến hội. Người nào cũng cầm một cái đĩa, trên đĩa là đủ lại mỹ thực, túm tụm vào nhau nói chuyện. Mà mấy cái bàn xung quanh thì không có ai ngồi.

Đám đại thần ở đây đều là những lão gia hỏa hỗn quan trường đã thành tinh. Rất nhanh liền lĩnh ngộ diệu dụng của yến tiệc tự phục vụ này. Còn không tranh thủ thời gian lung lạc quan hệ. Chỉ có Thái Kinh, Lương Sư Thành và Tống Huy Tông ngồi dưới mái hiên, nói nói cười cười, rất là thích ý.

*****

Lý Kỳ dò xét một vòng, chỉ cảm thấy một bầu không khí chính trị bao chủm cả bãi cỏ này. Hắn gọi Tiểu Ngọc tới, phân phó cho nàng vài câu, bảo nàng chú ý xung quanh. Sau đó cầm một cốc nước, uống một hơi cạn sạch. Vừa thở ra một hơi, chợt vang lên tiếng nói từ đằng sau:

- Lý huynh, vừa rồi phụ hoàng ta tìm ngươi làm gì vậy?

Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là Triệu Giai, cười đáp:

- Nếu thảo dân nói, Hoàng thượng tính toán để điện hạ đi theo thảo dân học nấu nướng, điện hạ có tin hay không?

Triệu Giai lườm hắn một cái:

- Học nấu nướng thì ta không tin, nhưng học vẽ tranh thì có khả năng.

Quả nhiên là thân sinh, như vậy cũng đoán đúng? Chẳng lẽ hôn quân kia thực sự tống con của y làm đồ đệ cho ta chứ? Như vậy thì tổn thọ chết!

Sắc mặt Lý Kỳ cả kinh, vừa định mở miệng, chợt nghe phía trước có người hô:

- Vận Vương điện hạ.

Lý Kỳ thoáng nhìn, thấy người tới chính là Triệu Dã.

Triệu Giai nhỏ giọng nói:

- Đợi tí nữa lại nói chuyện.

Nói xong, liền mang theo vẻ mặt chức nghiệp đi lên đón chào.

Lý Kỳ rất thức thời tách ra, nhìn toàn trường, chỉ thấy Thái Tử Triệu Hằng cũng không nhàn rỗi. Đang cùng mấy người Bạch Thế Trung, Ngô Mẫn cười cười nói nói. Trong lòng âm thầm nghĩ, lẽ nào nhạc phụ tương lai của ta đứng về phe Thái Tử?

- Vương Tuyên Ân, cái này ta thấy trước mà.

Chợt vang lên tiếng của Cao nha nội. Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy tên này đang dùng nĩa tranh một chiếc bánh kẹp gan ngỗng với Vương Tuyên Ân. Hai người đều không chịu nhường một bước.

Bởi vì Lý Kỳ từng nói qua, bánh kẹp gan ngỗng chỉ làm chừng ấy, cho nên món đó không thể nghi ngờ trở thành món ăn mà mọi người tranh nhau gắp.

Lại nghe Vương Tuyên Ân cười nói:

- Ngươi thấy trước thì thế nào? Yến hội cũng không quy định ai thấy trước thì được trước.

Cao nha nội tức giận, nhìn chằm chằm vào Vương Tuyên Ân:

- Ngươi có phải cố ý muốn gây sự với bản nha nội không?

- Chê cười, ngươi cho rằng ngươi là ai mà cũng dám tranh đoạt với ta? Ngươi xứng? Ta khuyên ngươi vẫn là tranh thủ thời gian buông tay, để tránh rước lấy nhục.

Vương Tuyên Ân khinh thường nói.

Người này đúng là vô sỉ. Xem ra Cao nha nội không phải là đối thủ của y.

Lý Kỳ trốn một bên, xem say sưa có vị. Trước kia hắn nhìn quen Cao nha nội kiêu ngạo, không ai bì nổi. Rất khó trông thấy y gặp được đối thủ. Cho nên Lý Kỳ sao có thể bỏ qua cơ hội này.

- Ta không buông tha thì sao?

Cao nha nội tức giận nói.

Một vài đại thần xung quanh nhìn thấy cảnh này, đều tránh đi, giả vờ như không nhìn thấy. Bọn họ còn chưa tới trình để quan tâm. Mà bọn họ cũng không muốn dính líu gì với hai kẻ dở hơi này.

Đang lúc hai người nhìn nhau sắp tóe lửa, Cao Cầu chợt đi tới, trầm giọng hỏi:

- Khang Nhi, có chuyện gì vậy?

Cao nha nội còn chưa mở miệng, Vương Tuyên Ân đã xen vào:

- Cao thúc thúc, chuyện là như vậy. Vừa rồi tiểu chất nghe Hoàng thượng khen ngợi món bánh kẹp gan ngỗng này hết lời, liền muốn nếm thử. Ai ngờ ca ca cũng nghĩ như cháu.

Nói xong, y hướng Cao nha nội, cười nói:

- Đã ca ca muốn ăn, thì ca ca cứ lấy đi.

Nói xong, y còn bỏ cái đĩa xuống.

Lời này nói rất linh xảo. Nếu không biết chuyện, thực bị y lừa bịp.

Dm! Tiểu tử này là diễn viên à? Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Lý Kỳ trông thấy một màn này, biết rõ một bao cỏ như Cao nha nội sẽ không phản ứng kịp.

Giờ đây Cao nha nội đầu óc trống rỗng, thần thờ nhìn Vương Tuyên Ân.

Hai mắt Cao Cầu hiện lên một tia quỷ dị, hướng Cao nha nội giáo huấn:

- Khang Nhi, con là ca ca, nên nhường cho đệ đệ chứ. Sao lại tranh đoạt với đệ đệ, thất đúng là kỳ cục mà.

Tới đây Cao nha nội mới phản ứng, vẻ mặt buồn bực nhìn cha của y, trong mắt tràn đầy oan uổng. Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, lại nghe một thanh âm truyền tới:

- Tuyên Ân, có chuyện gì vậy?

Người tới chính là Vương Phủ.

Có trò hay để nhìn rồi đây.

Lý Kỳ trốn một bên cười trộm, hứng thú nhìn sang.

- Vương tương.

- Cao thái úy.

Vương Phủ hướng Cao Cầu chào hỏi, rồi quay sang hỏi Vương Tuyên Ân:

- Tuyên Ân, có phải con lại làm chuyện gì hồ đồ rồi không? Còn không mau hướng Cao thúc thúc xin lỗi.

Cao Cầu vội nói:

- Vương tương hiểu lầm, việc này tiểu nhi sai trước. Tuyên Ân thông minh như vậy, hạ quan yêu mến còn chưa kịp, đâu trách cứ gì chứ. Nếu tiểu nhi có một nửa của Tuyên Ân, thì hạ quan đã vừa lòng rồi.

Khóe miệng Vương Phủ lộ ra một tia vui vẻ. Làm cha, ai chẳng muốn nghe người khác khen con cái của mình. Đưa mắt nhìn sang chiếc bánh kẹp, nhất thời minh bạch, hướng Vương Tuyên Ân cười nói:

- Tuyên Ân, cái bánh đưa cho Khang Nhi đi.

- Phụ thân, con đang định đưa ca ca ăn trước.

Vương Tuyên Ân vẻ mặt ngoan ngoãn đáp.

Cao nha nội nghe được lời này, hốc mắt sắp đỏ, cả giận nói:

- Cái bánh này rõ ràng là ta thấy trước....

- Khang Nhi, chớ có vô lễ.

Cao Cầu trừng nhi tử một cái, sau đó hướng Vương Phủ cười nói:

- Cái bánh đó là do Tuyên Ân lấy trước. Là tiểu nhi vô lễ, làm khó cho Tuyên Ân.

Nói xong, trầm giọng nói với nhi tử:

- Khang Nhi?

Cao nha nội quắt miệng, cuối cùng vẫn bỏ chiếc bánh kẹp xuống.

Vương Phủ cũng không già mồm cãi láo, cười ha hả:

- Tuyên Ân, còn không mau cảm ơn Cao thúc thúc và Khang Nhi.

Vương Tuyên Ân vội vàng hướng Cao Cầu hành lễ, nói lời cảm ơn. Sau đó còn vụng trộm nhìn Cao nha nội, hai mắt đầy vẻ đắc ý. Tiếp theo là gắp chiếc bánh kẹp vào đĩa của mình.

Vương Phủ và Cao Cầu dặn dò con của mình vài câu, liền rời đi.

Lý Kỳ trốn ở đằng sau, nghe được Vương Phủ nói với Cao nha nội:

- Thái úy, trù nghệ của đầu bếp này thật không tồi. Sao trước kia ta chưa từng nghe phủ thái sư có một người như vậy?

- À, đầu bếp đó không phải là người của phủ thái sư, mà là đầu bếp của Túy Tiên Cư bên đường cái Biện Hà.

- Nghe thái úy nói vậy, ta chợt nhớ ra, có phải là Túy Tiên Cư bán chao và rượu Thiên Hạ Vô Song không?

...

Đợi hai người đi xa, Lý Kỳ mới chuyển sự chú ý về hai tiểu tử kia. Chỉ thấy Vương Tuyên Ân vẻ mặt âm hiểm nói với Cao nha nội:

- Thấy chưa? Ta đã bảo ngươi không đấu lại ta rồi mà. Ha ha, nhớ kỹ, lần sau đừng tranh với ta, không lại bị ăn mắng.

Nói tới đây, tay của y chợt run lên, cái đĩa hơi nghiêng, cái bánh kẹp liền rơi xuống đất.

- Ôi, hỏng mất rồi

Dùng châm giẫm lên, lại hướng Cao nha nội cười nói:

- Chỉ cần đó là thứ ta nhìn trúng, cho dù ta không cần, người khác cũng không thể đoạt được.

Dứt lời, lại khinh thường nhìn Cao nha nội một cái, sau đó vẻ mặt đắc ý rời đi.

Cao nha nội đứng nguyên tại chỗ, toàn thân phát run, hai tay nắm chặt. Xem ra y bị chọc tức không nhẹ.

Dm, tiểu tử kia được lắm. Lão tử vất vả mãi mới làm được cái bánh kẹp, con mẹ ngươi lại lãng phí như vậy. Xem ra y đúng là được chân truyền của phụ thân y.

Hiện tại Lý Kỳ cực kỳ căm tức Vương Tuyên Ân.

Trò hay đã hết, Lý Kỳ vốn định đi lên an ủy Cao nha nội. Nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi, để tránh cho người ta hiểu lầm


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<