← Hồi 0171 | Hồi 0173 → |
Lý Kỳ mới đi ra từ phòng Thái Kinh, đã bị Thái Thao bắt tới sân của y. Không có cách nào, Lý Kỳ đành phải rán thêm hai miếng thịt bò cho y.
Mãi mới rời được phủ thái sư, Lý Kỳ lại ngựa không dừng vó đi tới phía tây ngoại thành. Mục đích của chuyến đi lần này là kiểm tra tố chất của đám hài tử kia.
Kết quả làm cho hắn rất hài lòng. Có thể trong một thời gian ngắn ngủi, huấn luyện được như vậy, đã rất không tồi. Liền không tiếc lời khen Tiểu Ngọc.
Đợi khi hắn trở lại Túy Tiên Cư thì đã là tối đêm.
Khi Lý Kỳ vừa vào Túy Tiên Cư, mái tóc mới của hắn lập tức khiến mọi người chú ý.
- Lý huynh.
Triệu Uẩn, Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu đi lên, chắp tay chào hỏi.
- Triệu huynh, huynh cũng tới rồi à.
Lý Kỳ đáp lễ. Từ lúc hắn kể chuyện Tam Quốc, tay Triệu Uẩn này coi như chịu khó tới.
- Nha nội, Tiểu Cửu, hai ngươi đang làm gì đó?
Lý Kỳ chợt phát hiện hai tiểu tử Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu không lên tiếng, mà vây quanh đánh giá hắn.
- Ài, Lý Kỳ, có phải ngươi bị bệnh bất trị gì không?
Cao nha nội ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn Lý Kỳ. Không đợi Lý Kỳ mở miệng, lại tới một câu:
- Vậy ngươi nhanh kể nốt Tam Quốc Diễn Nghĩa đi.
"Dm có ngươi mới bị bệnh bất trị."
Lý Kỳ tức giận trừng y một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Đa tạ nha nội đã quan tâm, sức khỏe của tại hạ rất tốt. Ngược lại nha nội suốt ngày lưu luyến nơi bướm hoa, nên chú ý sức khỏe của mình.
Cao nha nội khẽ nói:
- Bản nha nội là ai, mấy người phụ nhân mà thôi, ta không để vào mắt.
Đồ mồ hôi, thì ra vô sỉ không có văn hóa mới là cảnh giác cao nhất của vô sỉ.
Lý Kỳ coi như triệt để phục.
- Lý đại ca, sao tóc huynh biến thành ngắn như vậy?
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi.
Về điểm này, Triệu Uẩn cũng rất nghi hoặc.
Một đám nhà quê, cho rằng để tóc dài chính là Lý Tầm Hoan sao? Nông cạn mà.
Lý Kỳ hất tóc một cái, đáp:
- Để tóc dài quá vướng bận, tóc ngắn vẫn nhẹ nhàng thoải mái hơn. Cái này gọi là mốt, hiểu chưa?
- Không hiểu.
Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội đều lắc đầu.
Triệu Uẩn cười nói:
- Những việc Lý huynh làm thật khiến cho người ta khó nắm bắt.
- Lời ấy của Triệu huynh sai rồi.
Lý Kỳ giải thích:
- Thực ra mỗi việc mà ta làm, đều có nguyên nhân trong đó. Chẳng hạn như để tóc dài, mỗi ngày rời giường đều phải mất thời gian chỉnh vuốt. Tốn không ít thời gian. Mà ta để kiểu tóc này, rời giường cái chỉ cần tùy tiện chỉnh lại là có thể đi ra ngoài gặp người. Bởi như vậy, chẳng phải ta có thể ngủ thêm một lát sao?
- Có đạo lý.
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
- Lý đại ca, huynh nói rất có lý. Trước kia buổi sáng khi mấy người Tam Lang rủ đệ đi săn, đệ còn phải vội vàng gọi nữ tỳ tới búi tóc cho đệ, rất là phiền toái. Lý đại ca, là ai cắt tóc giúp huynh vậy?
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Lý Kỳ thiếu chút nữa nói ra là Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô. May mắn hắn kịp thời dừng lại. Bằng không một khi nói cho hai cái loa lớn này, chẳng khác gì nói cho dân chúng toàn thành.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc, gật đầu nói:
- Đệ cũng muốn thử để mái tóc ngắn xem sao.
Tiểu tử này đúng thật là khác loài. Cứ cái gì cổ quái là đều muốn thử một chút.
Lý Kỳ không muốn dẫn phiền toái, đáp:
- Ngươi thì thôi, dành nhiều thời gian búi tóc cũng tốt. Miễn cho suốt ngày không có việc gì, đi vất vưởng khắp nơi.
Hồng Thiên Cửu quắt miệng:
- Vất vưởng còn thú vị hơn búi tóc nhiều.
- Rồi, rồi, coi như ta chưa nói gì. Ngươi muốn cắt tóc ngắn thì bảo tiểu thiếp của ngươi cắt đi. Dù sao tiểu tử ngươi không thiếu tiểu thiếp.
Lý Kỳ tức giận nói.
Cao nha nội khẽ nói:
- Tiểu thiếp của Tiểu Cửu thì có gì mà nhiều. Còn chưa bằng một nửa của ta.
Nói xong, lại nhìn Triệu Uẩn:
- Tuy nhiên, tiểu thiếp của ta lại không nhiều bằng một nửa của ca ca.
- Cái gì?
Lý Kỳ quay đầu, kinh ngạc nhìn Triệu Uẩn, khâm phục nói:
- Không thể tưởng được Triệu huynh cũng là một vị quân tử đa tình, bội phục, bội phục. Không biết Triệu huynh có bao nhiêu tiểu thiếp?
Triệu Uẩn nghe ba người đối thoại, chỉ có thể cười khổ, lắc đầu nói:
- Lý huynh chớ giễu cợt tại hạ. Đúng rồi, hôm nay có phải Lý huynh muốn kể việc Tào Tháo xưng đế?
Lý Kỳ sững sờ, gật đầu:
- Đúng vậy, chẳng lẽ Triệu huynh có kiến giải khác à?
Triệu Uẩn cười lắc đầu, không nói gì thêm.
- Lý đại ca, vậy huynh mau kể đi. Triệu công tử biết, nhưng chúng đệ chưa biết gì cả.
Hồng Thiên Cửu vội la lên.
Lý Kỳ cười nói:
- Ừ, chờ ta vào phòng bếp một lát, rồi quay ra kể cho mọi người nghe.
Lý Kỳ đi vào phòng bếp, thấy mọi chuyện đều ổn, liền đi ra kể tiếp. Hiện tại hắn cũng muốn kể cho xong Tam Quốc Diễn Nghĩa đi. Chứ ngày nào cũng như vậy thật khó chịu. Hắn cố tình nhảy qua vài tình tiết vụn vặt. Tuy nhiên việc Tào Phi xưng đế là sự kiện quan trọng, cũng không thể qua loa.
Mà tình tiết này xác thực không thú vị, cho nên Lý Kỳ đặt trọng điểm lên người Tào Thực. Dùng rất nhiều ngôn ngữ để miêu tẩ tình tiết Tào Thực bảy bước làm thơ kia.
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy tiếc hận thay cho Tào Thực. Bọn họ đều cho rằng, một người như Tào Thực nên kế thừa vương vị mới đúng. Dù sao khách hàng tới đây nghe chuyện có rất nhiều người là tài tử suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên bọn họ tất nhiên thiên hướng một đại tài tử khác.
Lý Kỳ chỉ cười nhạt, không có ý kiến. Chỉ cần khách hàng còn có phản ứng, thì chứng minh chuyện kể của hắn vẫn có sức hấp dẫn. Kể xong phần Tào Phi buông tha cho Tào Thực, hắn liền kết thúc buổi kể chuyện hôm nay. Sau đó trốn trong phòng nghỉ phía hậu viện nghỉ ngơi một lúc.
Đợi khi hắn đi ra, đã qua canh hai. Đi vào phòng ăn, thực khách cũng đã giảm nhiều.
- Lý công tử, vị Triệu công tử kia vẫn còn ở trên lầu. Ta thấy tâm tình của y không được tốt lắm. Cậu nên đi xem thế nào.
Ngô Phúc Vinh đi tới, nhỏ giọng nói với Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhướn mày, thoáng nhìn lên lầu, gật đầu đáp:
- Vâng, cháu biết rồi.
Lý Kỳ đi tới nhã gian trên lầu ba, gõ cửa.
- Ai?
Bên trong truyền tới tiếng của người tùy tùng hay đi theo Triệu Uẩn.
- Là ta, Lý Kỳ.
Rất nhanh, cửa liền mở.
Lý Kỳ hướng tùy tùng kia gật đầu, sau đó đi vào. Thấy Triệu Uẩn chính đang ngồi một mình uống rượu trước cửa sổ, thần sắc cực kỳ cô đơn, hắn nói giỡn:
- Ta đang muốn hỏi sao hôm nay tiền rượu thoáng cái tăng nhiều như vậy, nguyên lại là có Triệu huynh một mực duy trì.
- Lý huynh đã tới rồi à.
Triệu Uẩn cười ha hả:
- Mau vào đây uống với ta mấy chén. Một mình ta uống rượu thật quá nhàm chán.
Lý Kỳ đi tới trước, ngồi đối diện với Triệu Uẩn, nói:
- Chẳng lẽ Triệu huynh đã quên ta không uống rượu à.
- Ừ, đúng, đúng, Lý huynh đã cai rượu.
Triệu Uẩn vỗ đầu:
- Nhắc tới cũng kỳ, một người có thể nhưỡng ra rượu ngon như Thiên Hạ Vô Song, lại là một người không uống rượu.
Lý Kỳ cười cười:
- Dù rượu uống ngon, nhưng uống nhiều quá vẫn hại thân thể.
Triệu Uẩn tự nhiên biết ý này của Lý Kỳ, cười nói:
- Lý huynh yên tâm, ta sẽ không giống như đám người Tiểu Cửu kia, muốn các ngươi phải sai người khênh ta về. Chỉ là hôm nay ta nghe Lý huynh kể chuyện xưa, có chút tiếc hận cho Tào Thực, cho nên mới uống nhiều hơn mấy chén.
Đồ mồ hôi, chỉ là chuyện xưa, việc gì coi là thật.
*****
Lý Kỳ cười nói:
- Thì ra Triệu huynh yêu mến Tào Thực. Khó trách mấy ngày nay cứ tới tình tiết của Tào Thực, huynh lại đến.
Triệu Uẩn lắc đầu:
- Chưa nói tới yêu mến, chỉ là ta cho rằng vương vị nên giao cho người có tài năng. Luận tài trí, luận học vấn, Tào Thực đều hơn Tào Phi một bậc. Tào Phi bất quá chỉ là một tiểu nhân âm hiểm. Dựa vào mình là huynh trưởng, mới chiếm được vương vị. Nếu lúc ấy Tào Thực ngồi lên vị trí đó, thì thiên hạ của Tào gia sao có thể bị Tư Mã Ý cướp đi được.
Oa! Ngươi kích động như vậy làm gì? Chuyện xưa mà thôi. Sao người của thời này đều như vậy nhỉ?
Lý Kỳ cười nhạt một tiếng, không đáng đưa ra bình luận.
Triệu Uẩn nhìn hắn, hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Lý huynh thấy tại hạ nói không đúng.
Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:
- Ta lại nghĩ khác với Triệu huynh. Nhưng đó chỉ là chuyện xưa, nghe để giải trí mà thôi, không cần phải miệt mài theo đuổi.
- Không sao.
Triệu Uẩn phất tay nói:
- Chuyện xưa là Lý huynh biên soạn. Chắc hẳn Lý huynh có ý kiến riêng của mình. Mau nói cho ta nghe chút.
Lý Kỳ cười khổ:
- Nếu như ta nói không đúng, mong Triệu huynh đừng chê cười.
Triệu Uẩn lườm hắn một cái:
- Bình thường đều là Lý huynh trêu cợt ta mà.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Thực ra tại hạ không đồng ý khi Triệu huynh nói Tào Phi là tiểu nhân âm hiểm. Không nói tới Tào Thực có muốn tranh đế vị hay không. Cho dù có, với tính cách của y và Tào Phi, Tào Phi lấy được chiến thắng cuối cùng là điều tất nhiên.
- Vì sao?
Triệu Uẩn không hiểu hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
- Bởi vì Tào Phi có một quả tim rắn độc.
- Quả tim rắn độc?
Triệu Uẩn kinh ngạc.
Lý Kỳ gật đầu:
- Những người leo lên được địa vị cao, tài hoa chỉ xếp sau. Quan trọng hơn, người đó phải như một con rắn độc, biết ngủ đông, biết ẩn nhẫn, không nắm chắc tuyệt đối, sẽ không phóng ra. Tuy nhiên, một khi phóng ra, thì một kích phải trúng, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Triệu Uẩn lắc đầu:
- Ta cảm thấy lời này của Lý huynh không ổn. Ta cho rằng người ở vị trí cao, nên giống như mãnh hổ, một tiếng gầm thôi, là có thiể khiến cho vạn thú phải lùi bước.
- Nhưng cũng có thể đưa tới rất nhiều nguy hiểm. Cây to đón gió mà.
Lý Kỳ cười nhạt một tiếng:
- Tài hoa của Tào Thực rất cao, lại rất được Tào Tháo sủng hạnh. Không ai dám động tới y, phong quang đã sớm lấn át Tào Phi. Nhưng kết quả thì thế nào? Nếu không phải Tào Phi biết Tào Thực không có ý tranh ngôi vị. Thì cho dù Tào Thực có một bước thành thơ, Tào Phi cũng sẽ không buông tha y.
- Trái lại, Tào Phi, dù y rất đố kỵ Tào Thực. Nhưng y một mực ẩn nhẫn, không làm những việc ngu ngốc, dùng hoàn cảnh xung quanh để che dấu dã tâm của mình. Người bình thường rất khó làm được điểm ấy. Đến cuối cùng, Tào Phi vừa ra chiêu, kết quả một chiêu đã đánh gục Tào Thực. Đương nhiên, Tào Thực cũng không tính là một đối thú xứng đáng. Bản thân y không có ý tranh vương vị, từ vừa mới bắt đầu, kết quả đã định rồi. Nhưng nếu nói về ngâm thi tác đối, thì mười Tào Phi cũng không bằng một Tào Thực. Bảy bước thành thơ, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Triệu Uẩn trầm mặt một lúc mới lên tiếng:
- Lý huynh nói cũng có đạo lý. Nhưng Lý huynh so bì vương giả với một con rắn độc, có phải có chút không ổn?
- Ta chỉ nói người ở địa vị cao nên có một quả tim rắn độc. Nhưng người đó cũng phải có khí thế của một con mãnh hổ, có thể kinh sợ người khác. Cho nên nói, tại sao trong thiên hạ, chỉ có một người ngồi lên vị trí kia.
Lý Kỳ cười đáp.
- Quả tim rắn độc, khí thế mãnh hổ, thú vị, thú vị.
Triệu Uẩn có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ, bỗng đứng dậy chắp tay nói:
- Cao kiến của Lý huynh, Triệu Uẩn thụ giáo.
Lý Kỳ cũng vội đứng dậy hoàn lễ, cười khổ nói:
- Có phải Triệu huynh uống hơi nhiều rượu rồi không. Chúng ta chỉ thảo luận chuyện xưa mà thôi, đâu cần làm như vậy.
Triệu Uẩn cười ha hả:
- Ta không có say. Giờ đây ta còn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào. Nghe quân nói chuyện, khiến cho ta hiểu ra.
- Triệu huynh say thật rồi.
Lý Kỳ nói.
Triệu Uẩn cũng không giải thích, hiếu kỳ hỏi:
- Lý huynh, tại sao huynh lại có cái nhìn thấu triệt với mọi việc như vậy?
- A?
Lý Kỳ sững sờ, lừa dối đáp:
- Không phải là ta biên chuyện xưa đó sao. Đương nhiên phải suy nghĩ tới từng tình tiết, nhân vật trong câu chuyện. Bằng không Triệu huynh cho rằng Tam Quốc Diễn Nghĩa là do ta kể linh tinh à.
Trong lòng lại nghĩ, nếu như ngươi xem nhiều kịch cung đình, ngươi sẽ biết. Mỗi cung nữ trong đó còn hung ác hơn cả rắn độc. Huống hồ đấy vẫn chỉ là diễn trên TV.
- Đúng, đúng.
Triệu Uẩn cười ha hả, sau đó chắp tay nói:
- Sắc trời không còn sớm, tại hạ xin cáo từ trước. Ngày sau huynh đệ chúng ta lại nói chuyện.
- Tùy thời hoan nghênh.
Lý Kỳ cười đáp.
....
Ngày mai chính là yến tiệc tròn tuổi. Hôm nay trên dưới phủ thái sư đều rất bận rộn.
Giăng đèn kết hoa, treo lụa đỏ khắp nơi, người nào người nấy đều thể hiện vẻ vui sướng trên khuôn mặt.
Thái Thao đến tuổi này mới có được một đứa con trai, cho nên cực kỳ coi trọng. Thái Kinh thì càng không cần phải nói, nuông chiều hết mực. Cho nên không ai dám chậm trễ với yến tiệc lần này.
Mới sáng sớm, Lý Kỳ đã đi tới Thái phủ thái sư. Vừa vào cửa thì đụng phải người quen. Chính là vị Vương quản gia mà chặn hắn ở cửa ra vào kia. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, trên dưới phủ thái sư, có ai mà không biết Lý Kỳ, phủ thái sư coi như thành nhà của hắn vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cần gì phải thông báo.
- Ơ, Vương quản gia, không phải ngài ở đây đón tiếp ta chứ?
Lý Kỳ chắp tay cười hỏi.
Vị Vương quản gia này cũng có chút địa vị trong Thái phủ thái sư. Cho nên sao có thể đi ra nghênh đón một đầu bếp. Vừa rồi y là chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Lý Kỳ. Hai mắt hiện lên một tia oán hận. Từ trước tới nay, phàm là Thái thái sư tổ chức yến hội, đều là y đứng ở cửa đón khách. Đối với những hạ nhân như y, đó là một cơ hội nở mày nở mặt. Nhưng yến tiệc tròn tuổi lần này là do Lý Kỳ toàn quyền phụ trách. Lý Kỳ rất tự nhiên một cước đá văng y. Do Tiểu Ngọc thay thế vị trí của y. Hiện tại trong lòng y đã hận Lý Kỳ tới nghiến răng nghiến lợi.
- Lý sư phó chính là đại hồng nhân trước mặt lão gia, ta đâu có tư cách tiếp đón cậu. Ta đây là giúp cậu đi lấy thảm đỏ.
Vương quản gia vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói. Hiện tại y đã trở thành một kẻ sai vặt, không có quyền lên tiếng.
"Lời này cũng thật là chua"
Lý Kỳ mỉm cười, bỗng dùng ngữ khí ra lệnh nói:
- Ừ, nhưng nhớ kỹ, phải lấy thảm đỏ về sớm đấy. Tí nữa ta còn muốn kiểm tra.
Nói xong, hắn trực tiếp đi vào.
Vương quản gia sững sờ, lập tức phản ứng tới, khuôn mặt sắp biến thành quả cà tím, cắn răng nói:
- Ta muốn nhìn xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu?
Lý Kỳ đi vào phủ thái sư, đi thẳng tới hậu hoa viên. Nơi này có thể coi là nơi có cảnh đẹp nhất trong phủ thái sư. Sân rộng bằng sân bóng đá, có hồ nhân tạo, bốn phía là điểu ngữ hoa hương.
Lúc này, ở giữa bãi cỏ lớn đặt hai cái bàn dài chừng hai mươi mét. Phía sau hai bàn dài còn đặt hơn mười cái bàn bình thường. Giữa hai cái bàn là một cái bàn tròn rỗng ruột có đường kính ước chừng hai thước.
Phía trước bàn tròn là một căn phòng lớn, dưới mái hiên căn phòng đặt ba cái bàn gỗ làm bằng tài liệu thượng đẳng.
Xung quanh là những cột gỗ dựng đứng. Những cột gỗ này dùng để treo đèn. Ngoài ra còn có hơn mười tấm vài đỏ giăng từ cành cây rồi hội tụ tới phía trên bàn tròn. Một cái chụp đèn có thể để hai mươi ngọn nến treo ở dưới vải.
Chỉ có điều, hiện tại trên đất trống chỉ có Thái Dũng và tên thân tín của y đứng đó. Cho nên có vẻ rất trống trải và yên tĩnh.
- Thái quản gia.
Lý Kỳ đi lên, chắp tay cười nói.
- Lý sư phó, cậu đã tới rồi à.
Thái Dũng đáp lễ, rồi cười nói:
- Nơi này bài trí đều theo như ý của cậu. Cậu xem có chỗ nào cần sửa không?
← Hồi 0171 | Hồi 0173 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác