Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 485

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 485: Ám sát cùng bảo hộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Siêu sale Shopee

Mục đích Đại Độ Thiết tiềm phục tại Đại Đường chính là ở sau màn gây rắc rối cho Đại Đường, suy yếu thực lực của Đại Đường.

Mà sự tồn tại của Đông Đột Quyết chính là tai họa ngầm của Đại Đường, tuy Đông Đột Quyết đã bị tiêu diệt, nhưng Đông Đột Quyết binh tướng đầu hàng vẫn còn tồn tại, bọn hắn làm việc cho Đại Đường, vì Đại Đường mà chiến. Ở mặt ngoài trở thành một thành viên Đại Đường, nhưng trên thực tế cuộc sống của tộc dân họ chẳng khác gì tại Đột Quyết, cách ly với quân tốt Đường triều.

Đông Đột Quyết dũng mãnh thiện chiến, ai ai cũng biết, nếu đang trang bị tương tự như nhau, với tố chất của từng binh sĩ mà nói binh sĩ Đông Đột Quyết mạnh mẽ hơn binh sĩ Đại Đường một bậc. Dù sao ở phương diện này tộc dân du mục chiếm cứ ưu thế tiên thiên, điểm này không phải nói thay đổi liền có thể thay đổi được dễ dàng.

Đại Độ Thiết cũng chính là vì xem trọng điểm này nên tính toán phân liệt Đông Đột Quyết cùng Đại Đường, làm cho Đại Đường mất đi mấy vạn quân tốt dũng mãnh thiện chiến, tăng thêm mấy vạn cường địch.

Nhưng tin tức do Hồ thương mang đến làm cho hắn hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn chỉ cho rằng A Sử Na Kết Xã Suất thất bại sẽ chỉ làm tình huống trở lại nguyên điểm, bọn hắn vẫn còn có cơ hội.

Như thế nào cũng không thể nghĩ ra tại thời điểm mấu chốt Đông Đột Quyết lại có ý định dung hợp cùng Đại Đường hoàn toàn.

Nếu như vậy bọn hắn ngược lại lâm vào bị động, thất bại trong gang tấc.

- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Đại Độ Thiết thất thố hỏi lại một lần, tâm tình lo âu, Đường triều hiện giờ đã đủ mạnh, nếu tiếp tục dung hợp dân chúng Đông Đột Quyết, đem một đám binh mã tướng sĩ thiện chiến thu về cho bản thân sử dụng, như vậy đỉnh núi cao ngất kia càng trở nên hùng vĩ, tương lai khi Đại Đường xuống tay với Tiết Duyên Đà, làm sao còn có thể ngăn cản?

Tên của Hồ thương chính là Bố Nhĩ Đặc, ở mặt ngoài hắn chỉ là một Hồ thương cực kỳ bình thường, nhưng sau lưng hắn là ngự dụng thương nhân của Tiết Duyên Đà, đặc biệt đi lại giữa Trường An cùng Tiết Duyên Đà, một bên lợi dụng đặc sản phương bắc mang đến Trường An buôn bán, một bên lợi dụng cơ sở ngầm tìm hiểu những tình huống trọng đại của Đại Đường để phòng ngừa vạn nhất.

Đại Độ Thiết theo chân Bố Nhĩ Đặc đến Trường An, âm thầm mưu đồ hết thảy chuyện này. Trừ bỏ việc gặp gỡ A Sử Na Kết Xã Suất trước đó, hắn cơ hồ đều ẩn thân trong khách điếm, thông qua chỉ huy Bố Nhĩ Đặc xử lý sự tình.

Đối với Đại Độ Thiết mà nói, Bố Nhĩ Đặc chính là ánh mắt là đôi tai của hắn.

Bố Nhĩ Đặc thấy Đại Độ Thiết lo lắng như thế, vội nói:

- Kỳ thật ta cũng không biết rõ lắm, chỉ loáng thoáng thông qua một ít mắt tuyến nghe được một ít tin tức mà thôi. Tựa hồ là bởi vì sự kiện làm phản của A Sử Na Kết Xã Suất, vì thế trong triều đình sản sinh nghi ngờ vì chuyện Đông Đột Quyết luôn luôn không chịu hoàn toàn dung nhập vào Đại Đường, cho rằng bọn hắn ôm ấp ý đồ phản bội. Vì muốn đánh mất nỗi nghi ngờ này, A Sử Na Xã Nhĩ tự mình thừa nhận chuyện Đông Đột Quyết diệt vong là sự thật. Hơn nữa còn cùng Chấp Thất Tư Lực đi tới nơi tụ tập của dân chúng Đông Đột Quyết khuyên nhủ bọn họ dung nhập vào Đại Đường. Thiếu chủ nên biết địa vị của A Sử Na Xã Nhĩ trong lòng dân chúng Đột Quyết, hắn tự mình ra mặt, tự nhiên là vô cùng thành công.

Đại Độ Thiết ở trên thảo nguyên cũng từng nghe qua danh hào của A Sử Na Xã Nhĩ, biết rõ Bố Nhĩ Đặc nói đúng, trong lòng càng hận, buồn bực vô cùng. Một kế sách phân hóa tốt như vậy cuối cùng ngược lại đi thành toàn cho Đại Đường, vô duyên vô cớ gia tăng thực lực cho bọn họ, làm cho hắn có cảm giác giống như tự mình dời tảng đá đập lên chân mình.

Bố Nhĩ Đặc cũng biết chuyện Đông Đột Quyết dung hợp Đại Đường sẽ gây nguy hại thế nào cho Tiết Duyên Đà, lo lắng nói:

- Thiếu tộc trưởng, kế tiếp chúng ta phải làm gì?

Bàn tay của Đại Độ Thiết không ngừng siết chặt lại mở ra, trong đầu không ngừng chuyển động thật nhanh, thầm nghĩ:

- Không được, tuyệt đối không thể để cho Đại Đường cùng Đột Quyết dung hợp, đối với Tiết Duyên Đà mà nói thật sự là quá nguy hiểm, quá nguy hiểm!

Kỳ thật Đại Độ Thiết cùng A Sử Na Kết Xã Suất cấu kết với nhau làm phản, còn có một điểm mấu chốt liên quan.

Nguyên bản Tiết Duyên Đà là hai bộ lạc phương bắc kết hợp, là bởi vì đặt chân lên cành cây cao Đại Đường, nhờ vào việc chiếm lĩnh lãnh địa của Đông Đột Quyết lưu lại mà dần dần lớn mạnh tới thời khắc cường thịnh như hiện tại.

Cũng chính là nói trọng tâm phát triển hiện tại của Tiết Duyên Đà chính là lãnh địa xưa kia của Đông Đột Quyết, ngày sau nếu Đại Đường phát động tiến công đối với Tiết Duyên Đà, binh mã Đông Đột Quyết vì hiểu biết rõ địa hình sẽ khiến cho toàn bộ phòng tuyến của Tiết Duyên Đà phơi bày không còn chỗ che thân. Nhưng chỉ cần Đông Đột Quyết là kẻ địch của Đại Đường cũng sẽ không cần vì thế mà lo lắng.

Vì dự phòng tình huống này sẽ phát sinh, chuyện âm thầm liên kết với Đông Đột Quyết là mục đích trọng yếu của Đại Độ Thiết lần này, hiện giờ kế sách bị thất bại không nói, Đông Đột Quyết còn muốn dung nhập vào Đại Đường. Việc này nếu thành công ngày sau khi hai nước đối chiến, Đường quân đã biết rõ địa hình như vậy sẽ biến thành ác mộng của Tiết Duyên Đà.

Đại Độ Thiết khẩn trương không ngừng bước tới bước lui suy nghĩ.

Bố Nhĩ Đặc cũng không nghĩ ra được biện pháp gì ứng đối chuyện đã chắc chắn xảy ra, nóng nảy nói:

- Chết tiệt A Sử Na Xã Nhĩ, phá hư đại sự của chúng ta!

Đại Độ Thiết đột ngột dừng chân lại, linh quang hiện lên trong đầu, dữ tợn cười nói:

- Bố Nhĩ Đặc, ngươi nói không sai, A Sử Na Xã Nhĩ quả thật đáng chết, không chỉ là hắn còn có cả Chấp Thất Tư Lực, hắn cũng nên chết đi...

Bố Nhĩ Đặc kinh hãi nhìn Đại Độ Thiết tản ra sát khí dày đặc, run giọng nói:

- Thiếu tộc trưởng, không phải thật sự muốn...

Câu nói kế tiếp hắn lại không dám nói ra khỏi miệng, sắc mặt trở nên dị thường trắng bệch.

Việc ám sát đại tướng quân Đại Đường không phải là tội danh bình thường, nếu bị tra ra hung phạm phía sau màn, truy cứu tới, lửa giận của Lý Thế Dân sẽ bao phủ cả Tiết Duyên Đà, làm cho Tiết Duyên Đà biến mất trong lịch sử.

Qua một lúc lâu hắn mới nói:

- Thiếu tộc trưởng, việc này cũng không thể đem nói giỡn, ngươi đang lấy cả bộ tộc ra làm tiền đặt cược...

Đại Độ Thiết căm tức liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi nghĩ ta không biết? Nhưng chúng ta nhất định phải làm như thế, nếu để cho A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực tiếp tục sống sót trên cõi đời này, đối với Tiết Duyên Đà chúng ta sinh ra nguy hại thật sự quá lớn. Chỉ phải giết chết bọn họ mới có thể giải trừ được hậu hoạn, mới có thể ngăn cấm Đông Đột Quyết dung hợp cùng Đại Đường. Chúng ta không thừa dịp này đánh bạc một phen, đợi sau khi Đông Đột Quyết hoàn toàn dung hợp vào Đường triều, chính là ngày tận thế của Tiết Duyên Đà chúng ta. Đến lúc đó chúng ta đã vô lực đánh trả!

Hắn lại xanh mặt nói tiếp:

- Yên tâm đi, ta sẽ làm không chút sơ hở, không có mười phần nắm chắc ta tuyệt không ra tay!

...

Ngay khi Đại Độ Thiết cùng Bố Nhĩ Đặc còn đang mưu đồ bí mật, bên trong thành Trường An lại xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Trên lưng nam tử đeo một thanh trường kiếm, phong độ nhẹ nhàng, bên hông nữ tử đeo một thanh loan đao, thanh tú động lòng người.

Thanh niên nam tử nhìn chóp mũi đọng mồ hôi của nữ tử, thương tiếc cười nói:

- Tiểu sư muội mệt mỏi rồi đi. Chạy suốt ba ngày đường có cần nghỉ ngơi một chút hay không, dù sao đi thăm sư phụ cũng không gấp trong nhất thời!

Nữ tử được gọi "tiểu sư muội" cười ngọt ngào nói:

- Không có gì đáng ngại, không cần để ý muội. Đã hơn một năm, Linh nhi muốn sớm nhìn thấy nghĩa phụ lão nhân gia...Kỳ thật đại sư huynh còn muốn gặp sư phụ hơn cả Linh nhi thì đúng hơn.

Thanh niên nam tử cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười.

Tiểu sư muội bước nhanh đi tới, tưởng niệm nói:

- Bất tri bất giác đã qua một năm, không biết nghĩa phụ ở trong lao có chịu khổ nhiều hay không!

Thanh niên nam tử lắc đầu khẳng định:

- Sẽ không đâu, Thanh Liên đã đáp ứng ta, hắn nói hắn sẽ chiếu cố lão nhân gia, tuyệt sẽ không để cho sư phụ bị chút ủy khuất.

Tiểu sư muội làu bàu nói:

- Huynh tin tưởng hắn như vậy sao!

- Đương nhiên thôi!

Thanh niên nam tử tự tin cười nói:

- Ta tin tưởng ánh mắt ta, Thanh Liên là một người bằng hữu đáng giá kết giao, nếu hắn đã đáp ứng ta, nhất định sẽ không thất hứa. Đây là lời hứa hẹn của nam nhân, nữ hài tử như muội sẽ không hiểu!

Tiểu sư muội bất mãn bĩu môi.

Hai người này chính là Giang Nam Chấn Uy võ quán quán chủ Chu Chấn Uy, đại đệ tử Lý Dật Phong cùng nghĩa nữ Chu Linh Linh.

Từ lúc từ biệt đến nay cũng đã hơn năm, trong một năm qua, Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh hành tẩu thiên hạ, bọn họ y theo ước định mỗi khi đi qua một nơi đều quan tâm đọc bảng thông tri của phủ nha khắp nơi, bên trên đều thường xuyên treo bảng truy nã những tội phạm cùng hung cực ác có ban thưởng.

Bọn họ cũng giống như những người chuyên hành nghề truy bắt tội phạm lĩnh tiền thưởng, đặc biệt bắt tội phạm cho Đại Đường.

Tội phạm càng hung ác thường thường đều là người luyện công phu, quan binh bình thường không thể đối phó. Lý Dật Phong võ nghệ cao cường, chính là khắc tinh của tội phạm. Chỉ trong một năm tội phạm rơi vào tay hắn đã hơn mười người, trong đó có một nửa là người trong võ lâm mà quan sai bình thường không thể đối phó, lại càng không thiếu những ác đồ hung danh suốt mười mấy năm trong giang hồ.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới trước Đỗ phủ.

Vừa dự định gõ cửa, liền nghe sau lưng truyền tới thanh âm kêu lên vui mừng:

- Dật Phong, Chu cô nương, đã lâu không gặp!

Hai người vui mừng xoay người lại, đã thấy Đỗ Hà thúc ngựa đi tới sau lưng bọn họ.

Từ sau khi kết thúc chuyện làm phản của A Sử Na Kết Xã Suất, Đỗ Hà liền đem tâm thần đặt trong việc Đông Đột Quyết dung hợp vào Đại Đường. Hắn thấy sự tình cực kỳ thuận lợi, trong lòng vô cùng cao hứng. Không ngừng cùng quan viên trong Thượng Thư Tỉnh thương nghị kế sách khiến cho Đông Đột Quyết nhanh chóng dung nhập Đại Đường, trở thành một phần tử của Đường triều.

Hắn chân chính quan tâm cũng không phải dân chúng Đột Quyết mà chính là binh sĩ của họ.

Quân tốt Đột Quyết dũng mãnh thiện chiến, luận chiến lực ngay cả tinh nhuệ của Đại Đường cũng chỉ tương đương. Bọn họ bị thiếu khuyết chính là áo giáp binh khí hoàn mỹ cùng sự phối hợp ăn ý lẫn nhau. Chỉ cần bọn họ dung nhập vào Đại Đường, nhận được binh khí áo giáp tốt nhất, lại được lương tướng huấn luyện, với bản lĩnh vốn có của bọn họ, không qua một năm bọn họ lập tức trở thành cường đại, Đại Đường cũng sẽ gia tăng một chi quân đội thiện chiến dũng mãnh.

Hôm nay hắn đang suy nghĩ chuyện của quân sĩ Đột Quyết, đột nhiên ý thức ra một vấn đề tồn tại, vội vàng buông xuống hết thảy mọi việc trong tay, quay về Đỗ phủ, ngoài ý liệu nhìn thấy Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh đang đứng ngay bên ngoài Đỗ phủ, trong lòng vui vẻ tiến lên kêu to, xuống ngựa đi thẳng về phía trước.

- Thanh Liên!

*****

Lý Dật Phong cũng gọi lớn một tiếng, bước tới vươn ra cánh tay.

- Ba!

Hai tay nắm lại một chỗ, Lý Dật Phong nói:

- Đã lâu không gặp!

Gặp được bằng hữu cũ, tâm tình Đỗ Hà vui sướng cười to nói:

- Đã hơn một năm rồi chứ, một năm thời gian tuy không lâu lắm, nhưng đại danh của ngươi ta đã sớm nghe như sét đánh bên tai, nhất là các ngươi tiêu diệt mã tặc Ma Bàn Sơn thật sự làm người hả lòng hả dạ!

Mã tặc Ma Bàn Sơn nguyên lai là một đám cường đạo chiếm cứ ở Ma Bàn Sơn, đó là chuyện xảy ra thật lâu trước kia.

Lúc ấy thiên hạ đại loạn, mã tặc Ma Bàn Sơn ung dung trong núi rừng, không chuyện ác nào không làm. Sau khi thiên hạ thống nhất, mã tặc Ma Bàn Sơn cũng khó thể sống yên ở nơi đó, liền chạy trốn tới Liêu Đông.

Bọn hắn vẫn chưa bỏ qua hành vi làm ác, thường xuyên kết bè kết đảng vào Đại Đường cướp phá. Bọn hắn chỉ có năm mươi người, đặc biệt luôn lựa chọn những thôn trang yếu nhỏ đánh cướp, qua lại như gió, vừa thấy tình hình không đúng liền chạy ra khỏi cảnh nội Đại Đường, quan viên địa phương đối với đám mã tặc này vạn phần đau đầu.

Nửa năm trước, Lý Dật Phong triệu tập mười vị đồng môn sư huynh đệ tiến vào Liêu Đông, tìm được sào huyệt của mã tặc Ma Bàn Sơn một lưới bắt hết bọn hắn, đều giết chết.

Việc này thông qua đủ loại con đường được lan truyền ra, ngay cả Đỗ Hà ở xa tận Trường An cũng được nghe thấy.

Lý Dật Phong khách khí nói:

- Chuyện này không đáng là gì, ta chỉ là một võ phu nhỏ bé, có thể làm được chỉ là như thế. Làm sao sánh được như Thanh Liên luôn vì nước vì dân, một kế một mưu đều có thể tạo phúc vạn dân.

- Ha ha!

Đỗ Hà cười nói:

- Đừng nói lời khách sáo khen tặng ta. Ta cũng không có chỗ tốt gì cho ngươi...Đi, vào nhà chúng ta từ từ tâm sự! Ta cũng vừa lúc có chuyện muốn nhờ mọi người, hi vọng mọi người có thể giúp ta một chuyện!

Lý Dật Phong không chút do dự nói:

- Chỉ cần nằm trong khả năng của ta, Thanh Liên cứ nói thẳng không ngại, nhưng hôm nay là sinh nhật của sư phụ ta, ta nghĩ...

Đỗ Hà ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Hiểu được, hiểu được, chúng ta lập tức khởi hành, ta xin làm chủ cho các ngươi gặp mặt Chu sư phụ, về phần thời gian ta sẽ tận lực kéo dài dùm hai người!

Hắn cũng không nói thêm gì khác, chỉ mang theo hai người đi tới thiên lao giam giữ Chu Chấn Uy.

Thiên lao nằm trong Đại Lý Tự, thông truyền Đại Lý Tự Khanh một tiếng liền có thể đi vào.

Đi vào bên ngoài thiên lao, thủ vệ nhìn thấy Đỗ Hà đến, ánh mắt cười đến híp lại, cao giọng chào hỏi.

Đỗ Hà đối đãi với địch nhân lãnh khốc vô tình, nhưng đối với bằng hữu của mình cũng dốc hết lòng dạ, lúc trước hắn đã đáp ứng Lý Dật Phong phải chiếu cố chu đáo cho Chu Chấn Uy, liền không hề nuốt lời. Mỗi cách mấy tháng hắn đều đến thiên lao một chuyến, cho ngục tốt một ít tiền, nhờ bọn họ chăm sóc chu đáo, vì vậy đôi bên đều thật quen thuộc lẫn nhau.

Ngục tốt nói:

- Đỗ tướng quân đến thăm Chu lão sao?

Đỗ Hà lấy ra một văn tự của Đại Lý Tự Khanh phê duyệt, nói:

- Hôm nay là sinh nhật của Chu lão, đồ đệ cùng nghĩa nữ của Chu lão muốn vào thăm hắn, đây là điều lệnh được phê duyệt của Đại Lý Tự Khanh.

Chu Chấn Uy phạm phải tội mưu phản, tuy rằng được miễn tội chết nhưng vẫn là trọng tội, người ngoài muốn gặp được hắn cũng phải có điều lệnh do chính tay Đại Lý Tự Khanh phê duyệt.

Ngục tốt xác nhận không sai, mang theo hai người đi vào.

Sư đồ phụ thân nữ nhi gặp mặt ôn chuyện, Đỗ Hà cũng không đi theo, ở bên ngoài chuẩn bị hết thảy sau đó lại cấp cho ngục tốt ít tiền. Đây cũng không tính là hối lộ, dù sao cũng không phải gọi bọn họ làm chuyện gì trái pháp luật, chỉ để họ ở trong phạm vi khả năng cho phép chiếu cố Chu Chấn Uy một chút mà thôi.

Ở bên ngoài thiên lao đợi được giây lát, Đỗ Hà nghĩ nghĩ lại đi ra ngoài mua một bình Đỗ Khang tửu.

Quay về Đại Lý Tự, ngục tốt thấy bình rượu trong tay Đỗ Hà liền cảm thấy làm khó. Thiên lao trọng tội nếu không có tình huống đặc thù sẽ không cho phép thăm viếng, càng khỏi nói là mang đến đồ vật gì đó.

Đỗ Hà thấp giọng nói:

- Châm chước lần này thôi, dù sao cũng là sinh nhật, các ngươi làm như không nhìn thấy là được, có việc gì ta chịu trách nhiệm!

Chính là câu nói nhận chỗ tốt của người thì làm việc cho người.

Bọn họ đều thu nhận qua chỗ tốt của Đỗ Hà, cũng khó thể cự tuyệt, do dự mãi cuối cùng nói:

- Chỉ là lần này thôi, lần sau không thể được nữa!

Đỗ Hà đem rượu đưa vào cho Chu Chấn Uy, cười nói:

- Chu quán chủ, rượu này xem như ta dùng chúc thọ cho ngươi!

Trong mắt Chu Chấn Uy sáng ngời, mừng rỡ cười nói:

- Tốt, tốt, tốt! Một năm không biết mùi rượu, con sâu rượu trong bụng đã sớm quậy ngất trời!

Hắn khẩn cấp mở ra bình rượu, gõ nắp giấy, thật cẩn thận lại gấp gáp uống ừng ực.

Tới giờ rời khỏi thiên lao!

Chu Linh Linh vẫn còn đắm chìm trong nỗi ly biệt với Chu Chấn Uy, tâm tình không tốt, không nói một lời nào.

Lý Dật Phong cũng vô cùng cảm khái, cảm kích nói:

- Sư phụ vẫn còn thật khỏe mạnh như vậy, đa tạ Thanh Liên.

Đỗ Hà như không lưu ý phẩy tay nói:

- Khách khí làm gì đây? Chúng ta quan hệ thế nào nha, kỳ thật ta cũng không hề làm gì, chỉ có chút chuẩn bị, hết thảy làm theo trình tự mà thôi.

Hắn nhờ vả ngục tốt chiếu cố chỉ là để họ quan tâm nhiều hơn, cũng không làm ra điều gì đặc thù hóa, những tội phạm khác ăn uống thế nào thì Chu Chấn Uy cũng ăn như thế, dù sao Chu Chấn Uy phạm trọng tội, đã vào thiên lao cũng không phải để đi hưởng thụ...

Lý Dật Phong cũng lý giải được sự khó xử của Đỗ Hà, cũng không nói gì thêm, ngừng một chút nói:

- Khi nãy không phải ngươi nói có việc cần nhờ chúng ta sao? Chúng ta hiện tại cũng không có việc gì, có chuyện thì cứ nói thẳng.

Đỗ Hà gật đầu đáp:

- Quả thật là có việc, việc này không vội, về phủ của ta rồi hãy nói.

Đi vào Đỗ phủ, Đỗ Hà để Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn mang theo Chu Linh Linh vào trong phủ du ngoạn, an ủi nàng một chút, hắn lại lôi kéo Lý Dật Phong đến đại sảnh nói rõ dụng ý của mình.

- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ hi vọng ngươi giúp ta bảo vệ một người!

Lý Dật Phong đáp:

- Chuyện này không thành vấn đề, là ai, đừng là nữ nhân thì tốt rồi!

Đỗ Hà nhìn hắn như trêu chọc khiến hắn đỏ mặt, chợt cười nói:

- Yên tâm đi, không để hậu viện nhà ngươi phải cháy lên đâu. Là nam nhân, hơn nữa rất trọng yếu đối với Đại Đường ta, là đại tướng quân của triều đình, A Sử Na Xã Nhĩ!

Lý Dật Phong xấu hổ ho khan một tiếng, hỏi:

- Chuyện gì xảy ra, đại tướng quân A Sử Na Xã Nhĩ gặp phải kẻ thù hay là bị đe dọa?

Đỗ Hà nói:

- Nếu như biết là người nào cũng không nhờ ngươi lo lắng. Vấn đề ở chỗ cũng không thấy có người này tồn tại, cũng không bị đe dọa, chỉ là do ta tình nguyện làm mà thôi.

- A!

Lý Dật Phong mở to miệng, ngây người nhìn Đỗ Hà không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.

Đỗ Hà cũng không biết làm sao giải thích, nghĩ nghĩ nói:

- Đây là ý tưởng của cá nhân ta, kỳ thật gần đây đại tướng quân A Sử Na Xã Nhĩ đang xử lý chuyện Đông Đột Quyết dung nhập vào Đại Đường, việc này quan hệ quá lớn, đối với Đại Đường vô cùng ích lợi. Đương nhiên cũng sẽ liên lụy tới một số người, ta lo lắng loại người này sẽ bất lợi với đại tướng quân. Có lẽ do ta đa nghi nhưng không thể không phòng!

Đỗ Hà có ý tưởng này là bởi vì đang suy nghĩ làm sao mau chóng để quân tốt Đột Quyết dung nhập vào Đại Đường, chợt liên tưởng tới việc này.

Quân đội không giống như dân chúng, dân chúng Đông Đột Quyết đã quen với những ngày yên ổn, cho nên bọn họ không muốn tiếp tục trải qua chiến tranh, nguyện ý cùng Đại Đường dung hợp, điểm này là hợp tình hợp lý. Nhưng ý tưởng đồng dạng chưa chắc sẽ xuất hiện trên người binh sĩ Đột Quyết, bọn họ đều là chiến sĩ, không có khả năng e ngại chiến đấu, hơn nữa càng ưa thích chiến đấu. Bởi vì đối với binh sĩ mà nói, có chiến đấu ý nghĩa có công tích, có khen thưởng.

Bất cứ quốc gia dân tộc nào cũng sẽ không thiếu khuyết phần tử cực đoan hiếu chiến, trong mấy vạn tướng sĩ Đông Đột Quyết chưa chắc không có loại người này tồn tại. Phần tử cực đoan vì muốn đạt tới mục đích, chuyện gì cũng có thể làm được.

Ám sát A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực là có thể ngăn cấm việc dung hợp thật hữu hiệu, phần tử cực đoan chưa chắc sẽ không bí quá hóa liều.

Nghĩ tới đây Đỗ Hà liền cảm giác mình phải lập tức chuẩn bị, để phòng ngừa sự cố đột phát, chặt đứt âm mưu của bọn hắn.

Vì thế hắn liền rời khỏi Thượng Thư Tỉnh, dự tính giao cho Hoàng Phủ Hạo Hoa cùng Ba Vũ Hưng đến bảo hộ A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực, nhưng lại ngoài ý liệu gặp được Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong võ nghệ cao cường, tự nhiên là người thích hợp nhất được lựa chọn!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-722)


<