Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 429

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 429: Hạnh phúc chân chính
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Siêu sale Lazada

Đỗ Hà đột nhiên nổi giận khiến Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đang đau lòng quên cả thút thít nỉ non, đến khi hắn phất tay rời đi mới có phản ứng.

Lý Tuyết Nhạn sợ hãi nói:

- Đỗ lang sao vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn nổi giận như vậy! Ta cảm thấy rất sợ, cảm giác chúng ta làm sai.........

Trường Nhạc khép mắt, dường như không nghe thấy lời của Lý Tuyết Nhạn, trong đầu chỉ vẳng tiếng la hét của Đỗ Hà.

- Các nàng không thể nói lý! Ta là trượng phu các nàng, bị ủy khuất không nói câu nào mà tự mình ai oán, còn nói gì nữa, các nàng còn xem ta là trượng phu các nàng hay không.... .

Nàng nhớ tới biểu hiện đau đớn của hắn, lòng như đao cắt, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi.

Rất lâu sau đó!

Trường Nhạc khóc sưng cả hai mắt, thất hồn lạc phách thì thầm nói:

- Sai rồi, chúng ta thật sự sai rồi! Chúng ta vốn cho hắn bên ngoài vất vả, không muốn hắn phiền lòng vì chuyện nhà nên tự mình gánh khổ. Nhưng chúng ta không nghĩ đến điểm trọng yếu nhất. Hắn là trượng phu của chúng ta, là chủ nhân của nhà này. Hắn có quyền, có nghĩa vụ cùng chúng ta chia sẻ hết thảy, có nghĩa vụ chia xẻ khoái hoạt cùng bi thương với chúng ta. Chúng ta lại che giấu bi thương, vậy có khác gì lừa gạt? Chúng ta lừa hắn ba năm, khó trách hắn sẽ nổi giận......

Lý Tuyết Nhạn tâm tư không tinh tế như Trường Nhạc, chỉ ẩn ẩn phát giác mình sai nhưng sai ở đâu lại nghĩ mãi không rõ.

Lúc này nghe Trường Nhạc chỉ ra cũng nức nở nói:

- Trường Nhạc tỷ tỷ, giờ chúng ta phải làm gì?

- Tìm được Đỗ lang thành thật nói chuyện với hắn. Bằng không thì giữa chúng ta sẽ tồn tại vết rách vĩnh viễn không cách nào đền bù, thống khổ cả đời......

Trường Nhạc đứng lên, nàng không biết Đỗ Hà sau khi giận dữ sẽ đi đâu nhưng dù gì cũng muốn đi tìm.

- Ta cũng đi......

Lý Tuyết Nhạn lau nước mắt, kéo tay Trường Nhạc nói:

- Chúng ta hảo hảo xin lỗi, Đỗ lang nhất định sẽ tha thứ chúng ta......

Hai người liếc nhau, đi ra phòng ngoài.

..................

Đỗ Hà lê bước trở về Đỗ phủ, trong lòng suy tính làm sao để kể lại chuyện với Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn.

Lúc này trong lòng hắn vạn phần phức tạp, hận Đỗ Hà nguyên bản đến tận xương tủy nhưng lại không thể nói ra.

Bởi vì hắn là Đỗ Hà, mắng Đỗ Hà coi như mắng mình, về phần nguyền rủa càng không khả năng, hắn đã xem Đỗ Như Hối là cha, Chương thị là mẹ, sao có thể nguyền rủa?

Hiện giờ hắn đã chú định phải gánh oan ức cả đời cho Đỗ Hà.

Ngoài việc phải điều dưỡng thân thể hư nhược của tiểu tử kia không nói, còn phải thay hắn đảm đương hết thảy, cảm giác phiền muộn này chỉ sợ theo hắn cả đời. Bất quá nghĩ lại hắn cũng thấy chút thoải mái, nếu như không phải Đỗ Hà thì sao mình lại có được một cha mẹ tốt như vậy, ở một thế giới khác vẫn có thể yên ổn hưởng thụ cuộc sống tốt?

Chỉ có an ủi như vậy, Đỗ Hà mới cảm giác trong lòng bớt phiền muộn.

Vừa đến bên ngoài phủ, đang định gõ cửa thì đã thấy cửa phủ mở rộng ra, bản thân đối mặt với Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn.

Thấy các nàng muốn đi ra ngoài, trong lòng Đỗ Hà run lên, thầm nghĩ:

- Không phải vì mấy câu giận dữ của mình mà bỏ về nhà mẹ đẻ chứ! Vậy cũng cực kỳ khủng khiếp, Tuyết Nhạn còn đỡ, nhưng nếu cho Lý Thế Dân biết con gái bảo bối của hắn bị khi dễ thì còn không tức giận tìm giết đến tận cửa mà mình lại không thể hoàn thủ.

Nghĩ đến tràng diện này, Đỗ Hà rúng động, cười giả lả:

- Hai vị phu nhân đi đâu......

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đều áy náy nhìn ái lang liếc, lại liếc nhau, cùng kêu lên:

- Đỗ lang, là chúng ta sai rồi, đừng giận chúng ta được không!

Đỗ Hà thấy bộ dạng thương xót của hai nữ thì hồn bay lên đến cửu thiên, tươi cười nói:

- Bất kể là ai đối với ai sai, chúng ta hảo hảo nói chuyện được rồi.

Hai nữ đang có ý này, lần lượt mừng rỡ gật đầu.

Ba người đi tới đình viện ở phía tây trong viện. Đình viện này có phong cách Giang Nam, có cầu nhỏ, nước chảy, đình nghỉ mát, hòn non bộ.

Ba người đi qua cầu nhỏ vào đình nghỉ mát. Nhìn hồ nước thanh tịnh, Đỗ Hà thở một hơi thật dài:

- Các nàng biết rõ, vừa rồi ta rất đau lòng. Ta nghĩ mãi mà không rõ, không hiểu, vì sao lại như vậy? Các nàng là vợ ta, là người trọng yếu nhất trong đời ta. Nguyện vọng lớn nhất của ta không phải là lấy được bao nhiêu công tích, quan to thế nào mà là hạnh phúc của các nàng. Đối với ta mà nói, danh vọng sự nghiệp đều là vật ngoài thân, đều là những đám mây trên trời, hư vô mờ mịt, tựa như ảo mộng.

Ta chỉ muốn các nàng có thể vui vui sướng sướng cùng ta cùng cả đời, nhưng hôm nay ta thấy hết thảy hạnh phúc, hết thảy khoái hoạt đều hư vô mờ mịt, các nàng căn bản không sung sướng, căn bản không hạnh phúc, ngược lại có vô tận ai oán, vô tận thống khổ. Ta chịu không được, ta thật sự chịu không được, ta cảm thấy sắp điên rồi. Người thân nhất của ta lại chịu đau khổ nhiều năm như vậy nhưng ta vẫn nghĩ các nàng rất hạnh phúc rất khoái lạc, ta thật là một tên khốn nạn....... .

Hắn nghẹn ngào kể lể.

Đây là lời từ đáy lòng hắn, cũng là nguyên nhân khiến hắn mất đi lý trí: Hắn đã để cho những người mà mình yêu nhất chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn cho rằng các nàng rất hạnh phúc.

- Không phải, thật không phải là......

Trường Nhạc cũng không có dáng vẻ công chúa, khóc lóc ôm ấy Đỗ Hà, dán mặt vào lưng nàng, nức nở nói:

- Không phải là như vậy, chúng ta không hề làm ra vẻ hạnh phúc. Có thể gả cho Đỗ lang, có thể tiến vào Đỗ gia là chuyện hạnh phúc nhất của chúng ta. Là chúng ta sai rồi, là chúng ta không có thể cảm nhận hạnh phúc chân chính, đè nén hết thảy không nói rõ. Cũng không phải Đỗ lang sai, là chúng ta không đúng. Ta chỉ muốn cho chàng cao hứng, không muốn nhìn bộ dạng buồn bã của chúng ta, lại không để ý chúng ta là người một nhà.

Lý Tuyết Nhạn cũng nhích lại gần, rơi lệ nói:

- Ta cũng đồng dạng, muốn tướng công vui, muốn tướng công dù trời sụp xuống cũng có thể tươi cười. Chúng ta xác thực không nên giấu diếm.........

Đỗ Hà cũng đỏ mắt, ôm lấy hai nữ:

- Đúng vậy, Trường Nhạc nói không sai, chúng ta là vợ chồng, là người một nhà. Nhưng chúng ta cũng không biết ý tứ chân chính của vợ chồng là thế nào. Vợ chồng chỉ có vui cười cũng không phải là hạnh phúc vì cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Lúc trắc trở vợ chồng chung tay vượt qua, thậm chí dù không thành công cũng là hạnh phúc......

Lý Tuyết Nhạn nói:

- Ta cũng đã minh bạch, chỉ cần vợ chồng nhất thể, cho dù cùng nhau khóc, cùng đau nhức cũng là một loại hạnh phúc. Một mình nhận lấy hết thảy, tự cho là làm đối phương không phải lo nhưng thật ra là cách ngu xuẩn nhất. Đây không phải là chuyện vợ chồng phải làm.

Trường Nhạc lập tức bổ sung:

- Vợ chồng chính thức cần không giấu diếm, không có lừa gạt, lúc vui vẻ hay đau khổ cùng nắm tay vượt qua mới thực sự là vợ chồng. Chúng ta quá trẻ tuổi, hoàn toàn chưa có lĩnh ngộ cái gì là vợ chồng, cái gì là người một nhà......

- Không sai......

Đỗ Hà gật đầu, nếu như bọn họ hiểu ra sớm đã không có ngày hôm nay, cười ra tiếng:

- Hiện tại lĩnh ngộ cũng không muộn, thời gian giữa chúng ta còn dài mà! Có bài học hôm nay, chúng ta làm ước định thế nào? Dùng chuyện hôm nay làm gương, từ nay về sau vợ chồng chúng ta không có gì che dấu lẫn nhau. Nói như Trường Nhạc, lúc vui vẻ hay đau khổ cùng nắm tay vượt qua mới có thể là vợ chồng chung vui họa phúc.

Trường Nhạc bạo gan hôn lên hai má Đỗ Hà, xấu hổ nói:

- Ta đồng ý......

Lý Tuyết Nhạn cũng học theo, nói:

- Ta cũng đồng ý!

Đỗ Hà thấy đã triệt để giải quyết khúc mắc giữa ba người thì cười to một tiếng nói:

- Ta tự nhiên là trăm phần trăm đồng ý!

Nói xong cúi đầu phân biệt hôn lên hai má hai giai nhân trong ngực.

Trường Nhạc tựa đầu vào ngực ái lang:

- Đỗ lang lúc trước nói cũng không đầy đủ. Đúng thực là ta phiền lòng vì chuyện chưa có con nhưng không có nghĩa ta không hạnh phúc. Có Đỗ lang che chở, mấy năm sau khi kết hôn là những ngày hạnh phúc nhất của ta.

Đỗ Hà biết nàng nói chân thành, cũng cực kỳ cao hứng:

- Về nguyên nhân cũng không phải do các nàng.

Hắn kể lại chuyện đến thăm ngự y, cũng nói ra kết luận.

- Cho nên, hết thảy là do ta, các nàng không cần áy náy đấy! Có lẽ là ta trước khi mất trí quá mức hoang đường nên chịu báo ứng...... Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi nói, thật sự không tình nguyện đối với oan ức này.

Hai nữ cũng biết nhân cách của Đỗ Hà trước lúc mất trí nhớ, cũng không để ý, nghe nói chỉ cần hơn năm có thể khôi phục thì mừng thầm.

Trường Nhạc cầm lấy phương thuốc của Đỗ Hà, định nhanh chóng sai hạ nhân sắc lên.

Chuyện nhà đã xong, tiếp theo là chuyện của Vũ Mị Nương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-722)


<