← Hồi 371 | Hồi 373 → |
Lời nói của Thôi Trung Bình đưa tới một hồi trầm mặc. Lô Tử Thiên cúi đầu trầm ngâm, giống như đang suy tư gì. Trên khuôn mặt già nua của Lô Tử Kiến không có biểu lộ gì.
Sau một lúc lâu, Lô Tử Kiến mới nói:
- Tiểu Thôi, đây là ngươi đang đánh bạc.
Hắn nói như vậy nhưng lại lập tức cười nói:
- Nhưng có chút ý tứ.
Hắn sống ở những năm cuối Nam Bắc triều, thờ ơ lạnh nhạt với diệt vong của Tùy triều đến hưng thịnh của Đại Đường, bảy tám chục năm đã trải qua không ít mưa gió, kinh nghiệm tích lũy khi hành sự sớm đã dưỡng thành khí độ thong dong khi gặp chuyện. Mặc dù đề nghị của Thôi Trung Bình rất kinh người, nhưng còn chưa đủ khiến lão nhân gia từng trải qua gian nan vất vả phải biến sắc.
Thôi Trung Bình đã nhận được trả lời trong dự liệu, lập tức nói:
- Bệ Hạ muốn hoàn toàn tiêu diệt thế gia chúng ta, đã có ý định như Tư Mã Chiêu. Dựa vào điều kiện Đỗ Hà sáng tạo cho hắn, với năng lực thủ đoạn của hắn chỉ cần thoát khỏi ỷ lại đối với thế gia vọng tộc chúng ta sẽ không hề do dự ra tay với chúng ta. Nếu thật sự đến bước đó, ngay cả cơ hội phản kích chúng ta cũng không có.
Người trong thế gia vọng tộc từ nhỏ đã được quán triệt tư tưởng lấy gia tộc làm gốc, mọi chuyện đều phải vì lợi ích của gia tộc trước. Trong mắt bọn họ, chuyện quốc sự thiên hạ kém xa so với lợi ích gia tộc.
Lý Thế Dân muốn đối phó gia tộc bọn họ, thì chính là địch nhân của bọn họ. Thôi Trung Bình nói:
- Bệ Hạ.
Nhưng trong ngôn ngữ cũng không có ý kính trọng đối với Hoàng Đế, ngược lại còn có địch ý.
- Xem ra, chúng ta cũng không có lựa chọn khác......
Lô Tử Kiến rất nhanh quyết định, thế gia vọng tộc cường đại, nhưng so với Hoàng Đế Lý Thế Dân vẫn còn rất nhỏ bé, Hoàng Đế có thể tiêu diệt bọn hắn chỉ trong nháy mắt, không thừa dịp thế gia vọng tộc còn có thể khiến Lý Thế Dân kiêng kỵ vãn hồi bại cục, tìm đường sống, đợi đến lúc quốc gia thoát khỏi ỷ lại đối với thế gia vọng tộc, bọn hắn sẽ không còn sức phản kháng, nhưng dù sao chuyện này cũng liên lụy đến hoàng quyền, quan hệ đến sinh tử tồn vong của gia tộc, cũng không thể khinh thường, nói:
- Lý Thái thật sự có thể làm một quân vương?
Lô Tử Kiến là Đại nho đương thế, mặc dù đặt lợi ích của gia tộc làm đầu, nhưng không muốn ủng hộ một người vô đức, hủy hoại tên tuổi anh hùng cả đời chỉ trong chốc lát.
Thôi Trung Bình nói:
- Lý Thái có lẽ không anh minh thần võ bằng Lý Thế Dân, nhưng yêu thích nho học, tôn trọng nho học, mở rộng nền chính trị nhân từ. Điểm ấy cho dù là Bệ Hạ hiếu chiến cũng không thể bằng hắn, nghiên cứu của hắn đối với nho học không kém hơn ta. Giả thiết làm quân, có thể là một nhân quân. Hiện giờ ở Đại Đường thái tử là người có tiếng hô cao nhất, không ai qua được Thái tử Lý Thừa Càn, Ngô Vương Lý Khác và Ngụy Vương Lý Thái. Trưởng Tôn Vô Kỵ là người cầm đầu ủng hộ Lý Thừa Càn, Trường Tôn Vô Kỵ là nhân vật như thế nào, không cần nói cũng biết.
Mặc dù Bệ Hạ mở lòng khoan từ với chúng ta, không chém tận giết tuyệt, với tính cách của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sẽ không đơn giản dừng tay, hoàn toàn có thể khẳng định, nếu Lý Thừa Càn kế vị, chúng ta sẽ không có nơi chôn cất sinh. Lý Khác là người có phong thái như Lý Thế Dân, thân hiền thần, xa tiểu nhân, nếu trở thành Hoàng Đế, có thể xem như một quân vương đầy hứa hẹn, nhưng hắn quá gần gũi với đám hàn môn sĩ tử, nếu trở thành thái tử, địa vị của thế gia vọng tộc chúng ta có thể sẽ lung lay. Chỉ có Ngụy Vương Lý Thái tìm mọi cách lấy lòng chúng ta, ta không nghĩ ra bất cứ lý do gì không ủng hộ hắn.
Lô Tử Kiến gật đầu nói:
- Phân tích chính xác, hợp tình hợp lý tình thế nguy cơ xác thực trước mắt, có thể dựa vào Lý Thái xác thực là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, lão hủ đồng ý, Tiểu Thôi, hãy nói mục đích đến đây thật sự của ngươi đi.
Thôi Trung Bình nói:
- Lý Thừa Càn không có thánh tâm, thế nhân đều biết. Sau năm mới không lâu là sinh nhật bốn mươi tuổi của Bệ Hạ. Hiện nay Đại Đường phú cường, vạn bang đến chúc mừng, đến lúc đó tất nhiên sẽ vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần vào lúc này Lý Thái có thể lấy thánh tâm, trước mặt đặc phái viên các tộc áp đảo Lý Thừa Càn thì có hi vọng giành được chiến thắng. Ta nghe nói trong tay Lô lão có "Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp" của Vương Hữu Quân cho nên mạo muội muốn nhờ.
Lô Tử Kiến lắc đầu cười khổ:
- Tiểu Thôi, đây là ngươi muốn lấy mạng già của ta.
Vương Hữu Quân, Vương Hi Chi, nhà thư pháp đệ nhất cổ kim, chữ của hắn trên thị trường vạn kim khó cầu.
"Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp" là một trong những tác phẩm tâm đắc của Vương Hi Chi, mặc dù ngắn ngủi chỉ có hơn hai mươi chữ, lại lộ ra ý cảnh trong hài hòa có diệu hợp tạo hóa. Có lẽ không bằng "Lan Đình Tập Tự" của bản thân hắn, nhưng cũng là tác phẩm đồ sộ lưu danh thiên cổ.
Lô Tử Kiến yêu thích giống như sinh mạng thứ hai của mình.
Lý Thế Dân đam mê bản viết chữ của Vương Hi Chi là chuyện mọi người đều biết, Thôi Trung Bình ý tại ngôn ngoại, hiển nhiên là muốn để Lý Thái dùng "Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp" đến lấy niềm vui của Lý Thế Dân.
Lô Tử Kiến thật sự đau lòng, nhưng cũng hào phóng cho người đem "Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp" tới, giao cho Thôi Trung Bình.
So với lợi ích của gia tộc, "Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp" rõ ràng không đủ ý nghĩa.
Thôi Trung Bình thoả mãn rời đi.
Lô Tử Thiên vội vàng đỡ Lô Tử Kiến đứng dậy, đột nhiên nói:
- Tổ phụ, tằng tôn nhi muốn tới Trường An một chuyến, cống hiến lực lượng cho Lô gia ta.
Lô Tử Kiến trầm mặc chốc lát nói:
- Cũng tốt, chim ưng trưởng thành, cuối cùng cũng có một ngày tự mình bay lượn. Ngươi tài trí, tổ phụ rất yên tâm, có ngươi âm thầm trù tính, cơ hội Lý Thái lấy được vương vị sẽ gia tăng rất nhiều.
Lô Tử Thiên cười nhạt nói:
- Tổ phụ đã hiểu lầm, tằng tôn nhi không có ý định trở thành phụ tá của Lý Thái, nếu ở dưới trướng Lý Thái, hài nhi không có đất dụng võ. Ngược lại nghe nói Hoàng Thái Tử Lý Thừa Càn và Đỗ Hà có huyết hải thâm cừu, có lòng xuất lực vì Hoàng Thái Tử Lý Thừa Càn, mượn đao giết người.
"Đao" của Lô Tử Thiên tức chỉ Lý Thừa Càn, Lý Thế Dân, người bị giết tức là Đỗ Hà và Lý Thừa Càn.
Cho dù Lý Thế Dân mới thật sự là thủ lĩnh có ý đồ chèn ép thế gia vọng tộc, nhưng hắn là Hoàng Đế, không người nào có thể làm gì hắn. Cho nên Đỗ Hà mới được xem như là kẻ địch lớn nhất.
Đỗ Hà ba lần bốn lượt trở ngại thế gia vọng tộc phát triển, đã thành mối họa của tâm phúc bọn hắn, nhất định phải loại bỏ, dĩ sách vạn toàn. Nhưng Đỗ Hà rất được Lý Thế Dân coi trọng, muốn loại bỏ hắn cũng không dễ dàng. Người bình thường thật sự không có bản lĩnh làm chuyện này.
Lý Thừa Càn vừa vặn không phải người bình thường, với tư cách Hoàng Thái Tử Đại Đường, hắn là người có hi vọng thành công nhất.
Đồng thời Lý Thế Dân là thiên cổ nhất đế, hắn kế vị chưa quá mười ba năm đã giành được thành tích khiến cho thế nhân ngưỡng mộ, bất cứ người nào đều khó giở thù đoạn gì đấy dưới mắt hắn.
Kết quả đối đầu của Lý Thừa Càn và Đỗ Hà chỉ có hai, thứ nhất, Đỗ Hà chết, Lý Thừa Càn bởi vậy chịu liên quan, mất đi ngôi vị Hoàng Thái Tử, nếu không nữa thì Đỗ Hà sống, Lý Thừa Càn sắp thành lại bại, vẫn mất đi ngôi vị Hoàng Thái Tử.
Kết quả thứ nhất cố nhiên là nhất cử lưỡng tiện, nhưng thứ hai cũng có thể khiến cho Lô Tử Thiên đứng ở thế bất bại.
Đây cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn Lý Thừa Càn chứ không chọn Lý Thái.
Thành công rồi, hắn sẽ mượn tay Lý Thừa Càn, giết chết Đỗ Hà, bản thân Lý Thừa Càn sẽ khó tránh khỏi hậu quả xấu, sẽ thất bại, đồng dạng hắn sẽ mượn tay Lý Thế Dân và Đỗ Hà, loại bỏ Lý Thừa Càn, sáng tạo cơ hội cho Lý Thái.
Bởi vậy cũng có thể thấy âm độc của Lô Tử Thiên xác thực sâu tận xương tủy, khiến cho người ta không khỏi rét run.
Lúc này Đỗ Hà đang ngồi nói chuyện phiếm với Lý Dật Phong, đột nhiên cảm thấy sau lưng một hồi lạnh buốt, âm thầm cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ:
- Từ khi thắng được lão hồ ly Trưởng Tôn mình không có cảm giác này, hiện tại tại sao lại đến?
Hắn lơ đễnh lắc đầu nói:
- Lý huynh, không biết sau này có tính toán gì không?
Lý Dật Phong cười nói:
- Dạo chơi thiên hạ, ta đã thương nghị với Linh Linh rồi, hành tẩu thiên hạ, vừa du ngoạn thưởng thức non sông đất nước, vừa phối hợp với quan phủ địa phương truy nã tội phạm quan trọng. Tốt rồi, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại.
Đỗ Hà mỉm cười, tiễn Lý Dật Phong ra đại môn, nhìn thân ảnh hai người đi xa, không khỏi có dự cảm, khi bọn họ gặp lại sẽ có một câu chuyện đặc sắc.
Cùng ngày trong đêm, vì phát tiết phiền muộn hôm qua, Đỗ Hà đã sử xuất tất cả vốn liếng khiển trách Trường Nhạc, cho đến khi nàng không xuống giường được nữa, nhìn như bùn nhão không thể động đậy, hắn mới chịu bỏ qua ngưng chiến.
Sáng hôm sau, Đỗ Hà nhận được lời mời của Phòng Di Ái.
Nghênh Tân lâu trong thành, tất cả hảo hữu của Đỗ Hà ở Trường An đã có mặt đầy đủ: Chủ nhà Phòng Di Ái tự không cần phải nói, La Thông, huynh đệ Lý gia, Lý Kính Nghiệp, tám kẻ dở hơi của Trình gia, còn có Tịch Quân Mãi.... tất cả tụ tập lại với nhau.
Phòng Di Ái nâng chén cười nói:
- Tiệc rượu này vốn nên chuẩn bị vào ngày đại ca trở về, nhưng như La Thông nói, đại ca vắng nhà một năm, nên để đại ca có thời gian quây quần bên người nhà, cho nên mới hoãn đến hôm nay, đại ca chớ trách.
Một năm không gặp, Phòng Di Ái đã thành thục hơn rất nhiều, có lẽ vì phải làm phụ thân rồi, cử chỉ không còn ngả ngớn, trên người tản ra mị lực nam nhân thành thục.
Theo hắn hiểu rõ, cuộc sống hôn nhân của Phòng Di Ái rất tốt đẹp đầy, chuyện này có lẽ vì hành động của Trường Nhạc ngày đó, lúc trước khi Trường Nhạc quỳ lạy vợ chồng Đỗ Như Hối, lại để Lý Thế Dân hạ một đạo thánh chỉ, tỏ vẻ Đại Đường lấy nhân hiếu trị quốc, trưởng lão vi tôn. Trước mặt cha mẹ chồng, công chúa cũng phải thực hiện hiếu đạo của con dâu.
Đạo thánh chỉ này vừa được ban chỉ, công chúa ương ngạnh đã thu liễm rất nhiều, những công chúa có tính cách ôn hòa càng như người thường, phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Dương Thành công chúa từ nhỏ đã được Trường Tôn Hoàng Hậu quản giáo, cũng không có thói quen công chúa kiêu ngạo. Phòng Di Ái rất hài lòng với vị thê tử này của mình, cũng không đặt chân đến những nơi bướm hoa bay múa nữa.
Nhớ tới cuộc sống hôn nhân của Phòng Di Ái trong lịch sử, nhìn lại hôm nay, Đỗ Hà âm thầm cảm thấy cao hứng cho vị huynh đệ của mình có thể thoát khỏi người mở đường cho ngoại tình là Cao Dương công chúa, không khỏi nghĩ thầm:
- Rút cuộc là ai may mắn có thể cưới được nhân vật cực phẩm này?
Hắn lại nghĩ đến nhân vật trốn dưới gầm giường ý đồ nghe mình và Trường Nhạc động phòng, trong lòng hàn lạnh, cầu phúc cho vị hôn phu tương lai của nàng.
Đỗ Hà cười nói:
- Ta xin nhận tâm ý của chư vị huynh đệ, xa cách một năm, bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Hôn lễ của Di Ái, tiệc đầy tháng của Minh Đạt, ở đây ta cũng xin được bổ sung, kính tất cả mọi người mỗi người ba chén, xin được tự phạt.
Bọn họ đều biết Đỗ Hà có tửu lượng rất tốt, ngàn chén không say, đồng loạt ồn ào phụ họa.
Đỗ Hà liên tục làm hơn hai mươi chén, mặt không đổi sắc, theo chân bọn họ tâm tình.
Nói đến cao hứng, Lý Kính Nghiệp vỗ vai hắn nói:
- Đỗ huynh không ở Trường An một năm nên chịu lỗ lớn rồi. Ngươi có biết ngươi đã bỏ lỡ một bữa thịnh yến độc nhất vô nhị.
Đỗ Hà cười nói:
- Độc nhất vô nhị, ta rất tò mò, không biết là thịnh yến gì mà được xưng tụng là độc nhất vô nhị?
La Thông nói tiếp:
- Đó là kiếm vũ của Công Tôn Dạ Nguyệt, ta cũng xem qua rồi, xưng là độc nhất vô nhị tuyệt đối không quá đáng.
Lý Kính Nghiệp nói chuyện rất ưa thích khuyếch đại, La Thông lại rất thành thật, ngay cả hắn cũng nói là độc nhất vô nhị, thực sự khiến Đỗ Hà hứng thú tò mò, đang muốn mở miệng hỏi thăm, chợt nghe trên đường truyền đến một hồi kinh hô:
- Công Tôn cô nương đã đến, mau đến xem.
← Hồi 371 | Hồi 373 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác