← Hồi 326 | Hồi 328 → |
- A...
Nhìn thấy thi thể xuất hiện, những thế gia đệ tử chưa từng gặp qua cảnh đời đều kinh hô ra tiếng.
Người nhát gan sắc mặt trắng bệch, người gan lớn lại chỉ trỏ, tiến lên boong thuyền nhìn ra xa.
Vũ Mị Nương là lần đầu tiên gặp phải loại trường hợp này, gương mặt cứng ngắc, đem thân thể nhích lại gần Đỗ Hà, tựa hồ chỉ ở bên cạnh hắn nàng mới cảm thấy được an toàn.
Từ Tuệ cùng đám người Vân Trác nghe tin cũng chạy ra.
Khuôn mặt Vân Trác thật nghiêm túc, liếc mắt nhìn Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương, đối với xác chết trôi trên biển cũng không hấp dẫn hắn bằng việc Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương nói chuyện với nhau tại đầu thuyền.
- Bỏ neo tại chỗ, có lẽ phát sinh đại sự gì cũng không nhất định!
Đỗ Hà bình tĩnh hạ mệnh lệnh.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hắn đã là tướng quân thống lĩnh năm ngàn binh mã, hai năm theo kiếp sống quân lữ, trải qua những năm vào sinh ra tử gần đây, lãnh binh chiến đấu, đã tu dưỡng ra một loại khí độ thượng vị giả, bất chiến mà có thể khuất phục người. Lời ra khỏi miệng liền làm cho người khác nảy sinh ý niệm không thể phản kháng trong đầu.
Từ Tuệ không chút suy nghĩ quay đầu đi phân phó xuống, thẳng đến khi hạ mệnh lệnh xong nàng chợt tỉnh ngộ, cổ quái liếc mắt nhìn lướt qua Đỗ Hà, tự trách mình vì sao lại theo bản năng nghe lệnh của hắn.
Nhưng nàng cũng có lòng muốn điều tra rõ chân tướng nên không lên tiếng phản đối.
Đỗ Hà xoay người đến bên mép thuyền, tìm dây thừng thắt thành thòng lọng, nhẹ nhàng ném xuống, sợi dây thẳng tắp bay ra ngoài. Theo lẽ thường sợi dây thừng nhẹ căn bản không thể ngăn cản được sức gió biển, nhưng chỉ bị hắn nhẹ nhàng ném ra không ngờ dây thừng lại xuyên vào trong nước, thật chuẩn xác bọc lên cổ chân một cỗ thi thể.
Những người khác không hiểu ý nghĩa bên trong, không biết ảo diệu của một chiêu này.
Nhưng trong người Vân Trác mang theo kỳ kỹ, làm sao không nhìn ra thần diệu bên trong?
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ rung động cùng không dám tin, thầm nghĩ:
- Sớm nghe nói Đỗ Tường võ nghệ cao cường, không thể tưởng được thế nhưng lại cao minh đến như thế, ta xa xa không bằng...
Hắn văn võ song toàn, tuy nói văn không sánh kịp Từ Tuệ, võ không bằng Lý Dật Phong, nhưng cũng có thể đứng hàng tam giáp, văn võ lại tài giỏi như nhau ở vùng Giang Nam không người so sánh, vẫn luôn luôn lấy chuyện này làm kiêu ngạo, nhưng hôm nay gặp được Đỗ Hà, thành tựu cao minh của Đỗ Hà trong cả văn lẫn võ làm cho hắn không theo kịp, trong ghen ghét lại bất đắc dĩ, càng thấy hắn cùng Vũ Mị Nương thân mật đến như thế càng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đỗ Hà đã đem thi thể vớt lên thuyền.
Xác chết kia mập phì, một thân đầy thịt béo, khoảng năm sáu mươi tuổi, thân hình hoàn toàn trần trụi, ngay cả quần lót cũng không có, nơi yết hầu bị người dùng đao nhỏ cắt ngang, nhìn thấy một lỗ hổng sâu tận xương.
Nhìn thấy bộ dáng thi thể, Từ Tuệ, Vũ Mị Nương cùng một ít tỳ nữ trên thuyền đều ngượng ngùng quay đầu nhìn sang nơi khác.
Đỗ Hà kiểm tra miệng vết thương của hắn, nơi yết hầu vẫn còn rỉ máu tươi, vẫn chưa chảy hết, trầm giọng nói:
- Vừa mới chết không lâu, chỉ sợ còn chưa tới nửa canh giờ, hung thủ có lẽ còn chưa đi xa đâu!
Đỗ Hà vừa dứt lời, chợt nghe Cố Chi Minh thét lên một tiếng kinh hãi:
- Người này...hình như là...Triệu quản gia?
Đỗ Hà hỏi:
- Cố huynh nhận ra được người này sao?
Cố Chi Minh vừa định đáp lời, nhưng nhớ tới người đặt câu hỏi là Đỗ Hà, nhịn không được hừ một tiếng, cũng không đáp lời. Mấy ngày trước bị Đỗ Hà làm nhục nhã một trận, lòng dạ hắn hẹp hòi đã xem Đỗ Hà như đại địch sinh tử, vì vậy nghe câu hỏi của hắn không thèm quan tâm tới.
Đỗ Hà cũng lười so đo với loại người như hắn, không thèm hỏi thêm.
Từ Tuệ nghe Cố Chi Minh gọi là Triệu quản gia, cũng thấy kinh ngạc, cố nén ghê tởm quay người nhìn dung mạo xác chết, che miệng kinh hô, phát ra thanh âm như không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, lui lại một bước nói:
- Thật là hắn?
Trong lòng Đỗ Hà thật nghi hoặc, hỏi:
- Ai là Triệu quản gia, là quản gia của Từ gia sao?
Từ Tuệ lắc đầu nói:
- Không phải, là quản sự Tô gia, là một lão nhân của Tô gia, có chút địa vị, rất có kỹ năng. Từ gia cùng Tô gia là thế giao, ta từng gặp qua hắn vài lần. Nhưng vì sao hắn lại chết ở chỗ này?
Trong lòng Đỗ Hà cũng cảm thấy kỳ quái, ban đầu hắn còn tưởng rằng là do dư nghiệt của Lý Kiến Thành quấy phá, nhưng tinh tế suy nghĩ lại cảm thấy được khả năng không lớn, chỉ vì thủ đoạn của song phương kém rất nhiều.
Ngụy Tượng hành động rất thận trọng, trước tiên khống chế thương thuyền, sau đó đem thương thuyền chạy ra biển, thẳng đến khi rời xa lục địa mới tiến hành hoạt động giết người cướp của. Hành vi vứt xác như vậy thần không biết quỷ không hay, nếu không phải lần đó gặp phải chính mình, người trên thuyền bởi vì mất tích mà biến mất trên cõi đời này.
Nhưng hôm nay mặc dù bọn họ đang đi trên biển lớn, nhưng vẫn chưa vượt xa đường ven biển, thậm chí cũng đã nhiều lần gặp được thuyền đánh cá. Đối phương ở nơi này lại hạ độc thủ, hoàn toàn là hành vi không chút lý trí, cách biệt một trời so với dư nghiệt của Lý Kiến Thành luôn bố cục chặt chẽ cẩn thận, bởi vậy có thể biết không phải cùng một nhóm người.
Không phải đám dư nghiệt kia lại là thủ đoạn của ai tàn nhẫn đến như thế?
Đỗ Hà cảm thấy kỳ quái, Giang Nam hiện tại đúng là thời buổi rối loạn. Dư nghiệt của Lý Kiến Thành đã làm cho mình nhức đầu, không ngờ vô duyên vô cớ lại chạy ra thêm một đám đạo tặc giết người không chớp mắt.
Còn đang kinh nghi, hắn chợt vươn người đứng dậy, phóng mắt nhìn ra chung quanh, với tính cách của hắn đã suy tính ra tặc tử còn ở gần đây, truy hay không truy khiến hắn cảm thấy tiến thối lưỡng nan.
Lấy cá tính của hắn, gặp phải loại hành động tàn bạo này, không có khả năng không quan tâm, nhưng hắn đang ở trên biển, không thể tự chủ hành động, trên thuyền toàn là những thư sinh tay trói gà không chặt, nếu gặp phải chân chính đạo tặc tội phạm giết người cướp của, bọn họ chẳng giúp được gì, chỉ cần bị đạo tặc vung đao đầu họ đã rơi xuống đất.
Không biết sâu cạn của đối phương, tuy công phu mình cao cường nhưng cũng không thể trong một thời gian có thể bảo hộ toàn bộ những người trên thuyền a!
Truy cũng không được, không truy cũng không được!
Đột nhiên thần sắc hắn ngưng tụ lại, kinh ngạc chỉ ra xa xa nói:
- Đó là gì, khoái thuyền sao?
Mọi người nhìn theo tay hắn chỉ tới, chỉ thấy tận mặt biển xa xôi mơ hồ xuất hiện một điểm đen đang hướng bọn họ chạy tới.
Trên mặt biển có xác chết trôi, lòng người đã bất an, mọi người đột nhiên có dự cảm không hay.
Có người thất thanh kêu lên:
- Không phải kẻ cướp đi!
Trong đám người liền xuất hiện khủng hoảng.
Trên biển gió lớn, điểm đen xuôi dòng di chuyển thật nhanh, chỉ sau một lát đã có thể nhìn thấy rõ bộ dáng con thuyền lớn quái dị kia, thuyền kia có chút vuông vức, trên thuyền là buồm lớn màu đen.
Từ Tuệ vừa thấy liền chấn động, vừa sợ vừa giận nói:
- Không xong, đó là khoái thuyền của Tô gia, là dùng chiến thuyền cải tạo thành thương thuyền, chỉ dùng vận chuyển hàng hóa trân quý nhất, hơn nữa mỗi lần rời bên đều do những lão nhân tâm phúc chỉ huy. Triệu quản gia bị giết chết, thuyền kia...
Nàng còn chưa nói hết lời, gương mặt đã xanh mét.
Mỗi người đều hiểu được ý của nàng.
Nếu đó là thuyền của Tô gia, Triệu quản gia đã bị vứt xác xuống biển, như vậy hiện tại người trên thuyền đương nhiên là cướp phỉ giết chết Triệu quản gia.
Hiện giờ cướp phỉ đang chạy nhanh về phía bọn họ, bọn họ chỉ là thư sinh vô dụng, nhất thời không có chủ kiến, sợ hãi tới mức tứ chi nhũn ra.
Mọi người đều kinh hô đòi chạy trốn.
Từ Tuệ cũng có chút luống cuống, vội vàng kêu nhổ neo chạy trốn về hướng nam.
Đỗ Hà nhìn ra tốc độ của song phương chênh lệch, lớn tiếng ngăn cản:
- Không cần, thuyền này chỉ dùng du ngoạn, tốc độ cũng không nhanh. Thuyền của bọn hắn được cải tiến từ chiến thuyền, tốc độ nhanh hơn chúng ta gấp bội. Nếu bọn hắn muốn truy, lấy tốc độ của chúng ta căn bản không có khả năng trốn khỏi. Thay vì hoang mang rối loạn, để đối phương theo đuôi truy kích, bị bọn hắn thừa cơ đánh bại, không bằng tranh thủ chuẩn bị đối phó. Nếu bọn hắn là vì chúng ta mà đến, thì huyết chiến một trận, nếu không phải vì cướp đoạt, cũng không cần mạo hiểm thành kẻ địch của bọn hắn!
Cố Chi Minh vốn căm thù Đỗ Hà, vừa nghe hắn lên tiếng liền lớn tiếng hô:
- Chẳng lẽ ngươi bảo bọn họ chờ chết hay sao, bọn hắn đều là tội phạm vô cùng hung ác, giết người không chớp mắt, chúng ta làm sao là địch thủ.
Những người đang hoảng hốt nghe tiếng quát của Đỗ Hà cũng hơi ổn định lại.
Mấy ngày nay tài hoa Đỗ Hà biểu hiện đã làm mọi người bội phục, lời của hắn đã tạo được phân lượng nhất định trong lòng mọi người.
Từ Tuệ cũng hiểu được Đỗ Hà nói có đạo lý, đang định mở miệng, Vân Trác cũng nói:
- Đỗ huynh nói không sai, tốc độ của thuyền hoa kém xa thương thuyền của đối phương, lúc này chạy trốn sẽ làm bọn hắn cảm thấy được chúng ta dễ khi dễ, cố lấy dũng khí đối kháng, có thể uy hiếp bọn hắn, như vậy càng thêm hữu hiệu.
Tuy hắn ghen ghét Đỗ Hà, nhưng cũng biết Đỗ Hà phân tích không sai, ở thời khắc mấu chốt cũng không thể không đồng ý cách nhìn của Đỗ Hà.
Địa vị của Vân Trác ở trong lòng mọi người cao hơn Đỗ Hà rất nhiều, nghe hắn cũng đồng ý theo ý kiến Đỗ Hà cũng không phản đối, Từ Tuệ vốn đã cảm thấy lời nói của Đỗ Hà đáng tin, giờ phút này nghe Vân Trác cũng thừa nhận phụ họa, càng thêm kiên định ánh mắt của mình không sai, liền hỏi:
- Kế tiếp chúng ta phải làm gì?
Đỗ Hà trầm giọng hỏi:
- Thừa dịp bọn hắn còn chưa tới gần, có thể tranh thủ làm chuẩn bị! Từ cô nương, trên thuyền này có bao nhiêu tráng đinh, có bao nhiêu vũ khí?
Từ Tuệ tỉ mỉ nghĩ lại, nói:
- Tráng đinh trên thuyền khoảng hơn ba mươi người, vũ khí không có, chỉ được vài món, mái chèo mộc côn thì đủ.
Đỗ Hà liền nói:
- Trước tiên đem tráng đinh tụ tập lại, tận khả năng kiếm lợi khí cho bọn họ, cho bọn họ có năng lực nghênh địch, sau đó đem toàn bộ mỡ dầu trên thuyền đưa lên boong, cuối cùng nói cho mọi người, dặn họ phải nghe chỉ huy của ta, chỉ có thống nhất hiệu lệnh mới có thể đánh lui cường địch!
Lời của hắn có được một cỗ lực lượng đáng tin phục.
Nhưng Cố Chi Minh không phục hắn, bất mãn kêu to:
- Dựa vào cái gì?
- Thương!
Đỗ Hà cau mày, Đường đao ra khỏi vỏ, hàn quang hiện lên, lưỡi đao đã gác lên vai Cố Chi Minh, tay áp xuống điềm nhiên nói:
- Chỉ bằng hiện tại ta có thể dùng một đao chặt bỏ đầu của ngươi!
Thuở nhỏ Cố Chi Minh ngậm chìa khóa vàng sinh ra, làm sao bị đối đãi thế này bao giờ, sợ tới mức lạnh buốt tay chân, còn định cắn răng chịu đựng nhưng vừa chạm phải hàn quang bắn ra trong mắt Đỗ Hà, không khỏi rét run trong lòng, không dám nói một câu, trực tiếp ngã bệch xuống sàn.
Những người khác thấy Đỗ Hà cường thế như vậy cũng kiêng kỵ trong lòng không dám có ý kiến khác.
Từ Tuệ tỏ vẻ hiểu được, không hỏi vì sao, dựa theo lời hắn phân phó xuống.
Không bao lâu, tráng đinh đã tề tụ, nửa thùng dầu cải thật lớn, mỡ heo đều đem lên boong.
Đỗ Hà cho người đem dầu cải cùng mỡ heo bôi lên hai bên boong thuyền, sau đó cho người đi nấu nước, càng nóng càng tốt, ít nhất phải lên tới một hai trăm độ.
Phân phó xong hết thảy, Đỗ Hà nhìn về điểm đen xa xa.
Khi bọn họ còn đang chuẩn bị, điểm đen đã dần dần tới gần, bộ dáng thương thuyền cũng càng ngày càng thêm rõ ràng.
Ánh mắt Đỗ Hà sắc bén đã thấy rõ bộ dáng thương thuyền, đột nhiên giật mình, tức giận bừng bừng nghiến răng nói:
- Oa khấu!
← Hồi 326 | Hồi 328 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác