Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 173

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 173: Tay cầm quyền sinh sát
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Siêu sale Shopee

Lý Thế Dân hỏi vậy, Đỗ Hà khẽ gật đầu. Loại biến cố cải biến lịch sử như Huyền Vũ môn, với tư cách lão sư của hệ lịch sử, Đỗ Hà làm sao có thể không biết?

Đây là trận chiến kinh tâm động phách nhất trong trường quyết đấu của Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân, cũng là trận chiến quyết định, tuy là chuyện vui của Đại Đường nhưng lại là bi kịch của hai huynh đệ.

Lý Kiến Thành cũng không phải bất tài như trong Bình thư, ngược lại rất có bản lĩnh, nếu làm vua thì dù có thể không có thành tựu như Lý Thế Dân nhưng cũng đầy hứa hẹn. Hắn thất bại cũng không phải vì bất tài mà vì Lý Thế Dân quá mạnh mẽ.

Trong lịch sử hắn cùng với Lý Thế Dân, một người chủ nội, một người chủ ngoại. Nếu không có Lý Thế Dân, Đại Đường khó có thể nhất thống, đồng dạng không có Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân cũng khó có thể lấy được công tích huy hoàng như thế.

Đỗ Hà đời sau mỗi khi đọc qua tư liệu lịch sử về cuộc tranh đấu giữa bọn họ đều thở dài.

Nếu như hai người có một ai nguyện ý lui một bước thì giữa huynh đệ đã thành một giai thoại thiên cổ.

Chỉ đáng tiếc Lý Kiến Thành có năng lực làm quân vương, cũng có dã tâm làm quân vương; Đồng dạng Lý Thế Dân cũng có năng lực thành quân vương, cũng có dã tâm trở thành quân vương.

Bọn họ như hai mãnh hổ cũng một núi, chỉ có thể tồn tại một.

Chỉ có một người chết mới có thể chấm dứt đấu tranh. Cuối cùng Lý Thế Dân chiến thắng lấy được thiên hạ nhưng để lại tiếng xấu giết huynh đệ trong lịch sử.

Đối với việc này, trong Đại Đường vẫn luôn là một chuyện kiêng kỵ. Ai cũng không dám nói đến trước mặt Lý Thế Dân nhưng lúc này hắn lại tự mình nhắc đến khiến Đỗ Hà bất ngờ, trong lòng ẩn ước có một suy nghĩ:

- Chẳng lẽ việc này có quan hệ với Lý Kiến Thành?

Sắc mặt Lý Thế Dân trầm tĩnh như nước, không hề nhìn ra suy nghĩ gì, buồn bã nói:

- Năm đó Tức Vương ở hậu phương xử lý chính vụ, trẫm ở phía trước mở mang bờ cõi. Hai người chúng ta một chủ nội, một chủ ngoại, một được đại thần trong triều ủng hộ, một được tướng sĩ trong quân ủng hộ! Sau khi thiên hạ đại định, trẫm được phong Thiên Sách thượng tướng, đứng trên chư vương. Tức Vương sợ uy vọng của trẫm trong quân còn trẫm cũng sợ thanh thế của Tức Vương trong triều. Hai bên đều nhằm vào nhược điểm của nhau, lôi kéo lực lượng của nhau. Lúc đó Tức Vương biểu hiện ra tài lực cường đại, thậm chí dùng một xe vàng bạc đồ vật đến lôi kéo Tướng quân Úy Trì Kính Đức, lúc ấy trẫm đã cảm thấy kỳ quái, Tức Vương tại sao có tài lực khổng lồ như thế nên sai người âm thầm điều tra, phát giác Tức Vương vì chuyện tranh đấu với trẫm đã từ nhiều năm trước lợi dụng chức vụ tụ tập tiền bạc. Chỉ là bọn họ hành động bí mật, trẫm điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, cũng không tiện nhiều lời.

- Về sau...

Lý Thế Dân nói đến đây ngừng lại một chút:

- Chúng ta càng ngày càng nghiêm trọng, Tức Vương lợi dụng thế lực trong triều bức đi phụ tá đắc lực của trẫm là cha ngươi và Phòng thúc phụ, lại điều đi quân đội của trẫm. Lúc ấy tình thế dùng vạn phần hung hiểm, trẫm chỉ có thể dùng hơn trăm người bên cạnh liều chết đánh cược một lần, dù trở thành hoàng đế cũng không tra được chỗ giấu số tiền khổng lồ của Tức Vương, thậm chí còn nghĩ bản thân đa nghi, việc này cũng không giải quyết được gì.

Đỗ Hà tự nhiên biết rõ Tức Vương mà Lý Thế Dân nhắc tới là Lý Kiến Thành. Lý Thế Dân sau khi đăng cơ thì phong hắn làm Tức Vương, chỉ là không nghĩ trên sử sách không ghi lại.

- Lý thúc thúc hoài nghi số vàng bạc kia là chỗ dự trữ của Tức Vương hay sao?

Thần sắc Đỗ Hà khẽ biến, nếu là việc như thế thì dĩ nhiên không tầm thường. Lúc trước hắn hoài nghi có người dự mưu tạo phản nhưng dù sao cũng không có bất kỳ căn cứ suy đoán.

Nếu như số vàng bạc kia là của Lý Kiến Thành năm đó dự trữ thì hiển nhiên tổ chức thần bí kia là người của Lý Kiến Thành. Mục đích lấy tiền của bọn họ là dùng để chiêu mộ quân đội, lần nữa đối địch với Lý Thế Dân.

- Rất có thể!

Lý Thế Dân cũng vạn phần nghiêm túc:

- Lúc này trẫm còn nhớ trong đám tâm phúc của thái tử có La Nghệ rất cao minh, ngay cả trong Thiên Sách quân của trẫm cũng chỉ có Tần Quỳnh lão tướng quân có thể thắng hắn, Úy Trì Tướng quân cũng muốn thua hắn một bậc. Bùi phủ hiện giờ rất có thể là phủ đệ của La Nghệ năm xưa, trẫm tuy không cách nào khẳng định nhưng trong trí nhớ thì vị trí rất gần.

Đỗ Hà biết những lời này của Lý Thế Dân chẳng khác xác nhận sự thật vì không có khả năng trùng hợp nhiều như vậy, chỉ có một điểm hắn nghĩ mãi vẫn không ra.

Muốn đối địch với Lý Thế Dân nhất định phải danh chính ngôn thuận. Tuy bọn họ có thể là bộ hạ của Lý Kiến Thành nhưng dựa vào thân phận đó không đủ để phản kháng Lý Thế Dân, trừ khi có được hậu nhân trực hệ.

- Điều này không có khả năng?

Sách sử ghi lại rành mạch, vì tránh cho về sau tái xuất hiện náo động, tất cả con cái của Lý Kiến Thành đều bị Lý Thế Dân giết sạch, sao còn có hậu nhân.

- Việc này Lý thúc thúc muốn như thế nào?

Trong lòng của hắn nghi hoặc, muốn nghe xem Lý Thế Dân quyết đoán.

Lý Thế Dân trầm giọng nói:

- Trẫm không biết đám tặc tử này đợi cái gì nhưng tuyệt không cho phép làm bậy.

Lúc này trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi hoặc, cái này Đỗ Hà nghĩ đến nhưng cũng không tưởng tượng đến. Thủ hạ của Lý Kiến Thành đã có ý ngóc đầu trở lại, tất nhiên đã có chỗ dựa vào nên trong giọng tràn đầy sát cơ.

Bởi vì đây cũng là chuyện hắn lo lắng nhất.

Hắn làm người cao minh, xử lý tình huống càng quyết đoán! Khi đó Lý Kiến Thành đã ra chiêu, giải tán số người kiệt xuất dưới trướng hắn, lại để cho Lý Nguyên Cát thay thế dẫn Thiên Sách quân xuất chinh Đột Quyết. Chỉ cần binh mã rời thân sẽ mất đi bảo đảm. Lý Kiến Thành không có khả năng dung cho hắn cũng như hắn không có khả năng dung cho Lý Kiến Thành.

Đối mặt với tình huống ngươi chết ta sống, Lý Thế Dân lựa chọn phát động chính biến.

Hành động này dĩ nhiên là bất đắc dĩ nhưng dù nói thế nào cũng không cải biến được một sự thật là Lý Thế Dân hắn đã đoạt tiên cơ của Lý Kiến Thành phát động ra chính biến, thí huynh giết đệ, bất nghĩa trước.

Nếu có người coi đây là lấy cớ, lấy hậu nhân của Lý Kiến Thành vạch tội thì sẽ tạo thành thế công dư luận mãnh liệt, khiến người trong thiên hạ rúng động, Đại Đường lâm vào bất an.

Lý Thế Dân tuy không sợ đám tôm tép nhãi nhép nhưng nếu xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch khống chế con đường tơ lụa, thu phục Liêu Đông, chiến Cao Ly.

Đỗ Hà cũng có thể minh bạch cảm nhận của Lý Thế Dân lúc này. Trong biến cố Huyền Vũ môn, Lý Thế Dân là người thắng, nhưng lại ở vào địa vị bất lợi trong dư luận, Đại Đường không phải dị tộc coi trọng thực lực mà vốn xem trọng đại nghĩa. Có được đại nghĩa là có được nhân tâm, mà dân chúng là đám người dễ bị mê hoặc nhất.

Lực lượng dư luận không đủ để mang đến đả kích mang tính hủy diệt cho Đại Đường nhưng có thể khiến mang đến cho bọn họ đả kích trầm trọng.

Đây là chuyện Lý Thế Dân không muốn chứng kiến, đương nhiên cũng là chuyện mà Đỗ Hà không muốn chứng kiến. Lý Thế Dân trầm ngâm một lát, nhìn sang Đỗ Hà:

- Đi với trẫm!

Hắn nói xong quay đầu đi trước, Đỗ Hà theo sau.

Hai người một trước một sau đi vào điện Cam Lộ.

Lý Thế Dân lấy trên án thư một đạo thánh chỉ để trống, tự mình phê vào rồi nói:

- Trung Vũ Tướng quân tả uy vệ Trung Lang tướng Đỗ Hà tiến lên nghe chỉ!

Đỗ Hà tiến lên một bước, xoay người bái hạ:

- Thần Đỗ Hà nghe chỉ!

- Đỗ ái khanh, tặc tử hiện thế, muốn gây loạn Đại Đường, việc này trẫm giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Cũng cho ngươi quyền đặc biệt, chỉ cần có quan hệ đến chuyện này đều có thể hủy diệt. Tất cả chuyện của tổ chức đứng sau cũng cho ngươi tự xử lý, được quyền tùy ý thuyên chuyển 5000 phi kỵ, tiền trảm hậu tấu, vô luận ngươi vận dụng biện pháp gì, nhất định phải toàn bộ diệt trừ bọn chúng.

Đỗ Hà nghe xong ngây người, võ tướng trong Đường triều không cho phép tùy ý điều động binh mã, chỉ điểm này đã đủ cho hắn tung hoành Trường An, càng thêm đừng nói là tự hành quyết đoán cùng với tiền trảm hậu tấu.

Đây chính là quyền lực chỉ có khâm sai đại thần mới có được!

Đỗ Hà kích động đến run rẩy, cũng có chút sợ hãi, gánh nặng mà Lý Thế Dân đưa cho quá lớn. Phải biết rằng số tuổi bên ngoài của hắn mới mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi, nắm giữ quyền sanh sát!

- Thần còn trẻ chỉ sợ vô năng lực đảm nhiệm!

Lý Thế Dân cầm thánh chỉ bước xuống tới trước mặt Đỗ Hà, nói:

- Lúc trẫm quyết định hạ đạo thánh chỉ này đã từng cân nhắc. Trẫm lo lắng ngươi không thể thừa nhận được trách nhiệm, lo lắng ngươi còn trẻ, bởi vì có thánh chỉ như thế mà làm xằng làm bậy. Nhưng trẫm nhớ lại chuyện từ đầu đến cuối, từ lúc ngươi bắt đầu hoài nghi rồi một bước lại một bước phát hiện bí mật của bọn hắn. Sau đó tìm được số vàng bạc chôn sâu dưới phủ đệ, biểu hiện dũng cảm túc trí, trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể gánh trách nhiệm này, ngươi phải hiểu được, thánh chỉ này không phải khai ân với ngươi, càng không phải tin tưởng mà vì biểu hiện của ngươi mới có.

Hắn đem thánh chỉ nhét vào tay Đỗ Hà.

Lý Thế Dân vốn giỏi về thu nạp nhân tâm, huống chi là lần này chân tâm thật ý. Đỗ Hà chỉ cảm thấy lòng tràn đầy kích động, biểu hiện kẻ sĩ chết vì tri kỷ, cao giọng nói:

- Lý thúc thúc đã để mắt tiểu tử như thế thì tiểu tử tuyệt không cô phụ kỳ vọng của thúc thúc!

Hắn đem thánh chỉ giơ lên cao, hô:

- Thần lĩnh chỉ, tạ ơn!

Lý Thế Dân cũng biết Đỗ Hà chưa chắc là lựa chọn tốt nhất, nhưng việc này không nên để cho người khác biết được, vì thế hạ đạo thánh chỉ này, cười dài một tiếng, nói:

- Trẫm chờ tin tức tốt của ngươi!

Đỗ Hà đem thánh chỉ thu vào trong ngực, bước nhanh rời đi. Vừa ra khỏi điện thì Lý Thế Dân đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại:

- Xú tiểu tử, hôm nay ngươi có thể tới, trẫm thật sự cao hứng, thật cao hứng. Đại Đường có trung trực lương thần như ngươi là phúc, ngươi yên tâm, Lý Thế Dân ta quyết không phụ ngươi!

Câu sau cùng, hắn nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, ngay cả Đỗ Hà mình cũng không nghe thấy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-722)


<