← Hồi 49 | Hồi 51 → |
Chủ thuyền kinh hãi.
Một tiếng cốp vang lên, một thỏi vàng rơi trên sàn thuyền, trước mặt hắn.
Thỏi vàng phô màu óng ánh tuy dương quang không chiêu sáng lắm trong thuyền, vàng vẫn sáng chói, hấp dẫn vô tưởng.
Chủ thuyền rung người lên, ánh mắt thoáng hoa lên.
Công Tôn Hồng hỏi:
- Đã đủ cho ngươi thay đổi chủ ý chưa?
Chủ thuyền nhìn thỏi vàng, tặc lưỡi, rồi thở ra:
- Tiểu nhân còn vợ, còn con... cầu xin...
Mai Khiêm và Công Tôn Hồng nhìn nhau.
Mai Khiêm lấy trong mình ra một vật quăng đến trước mặt chủ thuyền.
Vật đó rơi xuống, nằm bên cạnh thỏi vàng của Công Tôn Hồng.
Vật đó là một thỏi bạc, độ hai mươi lượng.
Chủ thuyền giương tròn mắt. Bỗng hắn đứng lên, cao giọng thốt:
- Được rồi! Đã vậy, thì cho vậy, đành vậy! Tiểu nhân xin bán sanh mạng nầy!
Một lúc sau, thuyền ra biển.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi thuyền ra biển, chủ thuyền mua sắm đầy đủ mọi nhu cầu vật thực, nước uống.
Đương nhiên hắn cũng có giã từ những bằng hữu, hắn cũng có nhắn gởi tin tức về gia đình, hắn không quên chuyển số bạc vàng về cho vợ con chi dụng tại nhà trong thời gian hắn vắng mặt.
Trong khi chủ thuyền sắm sửa cuộc ra khơi, Vạn lão phu nhân lại lo dọn dẹp một chỗ ẩn thân kín đáo nơi góc khoang thuyền.
Mai Khiêm và Công Tôn Hồng vẫn bất động tại chỗ, đối diện nhau, cùng nhìn nhau.
Tinh quang của họ sáng rực. Trông khiếp hãi vô cùng.
Khi con thuyền ra đến cửa sông, thì bữa ăn trưa được dọn.
Bữa ăn dọn giữa hai người, chủ thuyền dọn ra rồi lập tức lui khuất dạng.
Hắn không phải là người trong võ lâm, hắn chẳng biết thế nào là khí thái kiêu hùng.
Hắn cũng chẳng biết thế nào là sát khí.
Song hai vị khách ôn thần nầy, hắn cảm thấy lạnh người.
Cái lạnh không buốt, cái lạnh này chỉ làm cho hắn đông máu từng cơn, từng cơn, mỗi lần đông máu là mỗi lần hắn ngạt thở.
Cho nên hắn không muốn ở cạnh hai người lâu, trường hợp bị bắt buộc.
Cơm, dĩ nhiên phải nóng, thức ăn cũng phải nóng, khói cơm và khói thức ăn bốc lên, quyện quấn xung quanh khoang thuyền vờn vờn trước mũi Vạn lão phu nhân.
Nước dãi nhỏ ròng ròng hai bên khóe miệng bà.
Nhưng thuyền chỉ sắp sửa ra khơi, thuyền chưa vượt khỏi cửa sông.
Thuyền còn trong lục địa, thì bà chưa có quyền mở miệng, dù là trong thoáng mắt thuyền sẽ ra khơi.
Bà thèm ăn, thèm có thể rung người song bà phải nhẫn nại.
Đợi!
Đã đợi được bao lâu rồi thì sao lại chẳng đợi được thêm mấy phút giây.
Mai Khiêm cầm đũa:
- Xin mời!
Công Tôn Hồng cũng cầm đũa:
- Xin mời!
Hai người bắt đầu ăn.
Họ ăn như hổ, mà lại là hổ đói họ ăn nhiều ăn nhanh.
Mai Khiêm đưa đũa vào đĩa thịt, thì Công Tôn Hồng đưa đũa vào đĩa cá và ngược lại.
Cả hai chẳng bao giờ chạm đũa tại một đĩa chung.
Khi các đĩa cạn như chùi rồi, Công Tôn Hồng toan buông đũa chợt y nhìn sang đôi đũa của Mai Khiêm.
Bất giác, mí mắt y rung rung.
Đôi đũa vẫn còn trong tay y.
Đũa của Mai Khiêm, dĩ nhiên là phải do bàn tay cầm.
Đôi đũa đó, trong bàn tay Mai Khiêm, do ba ngón tay kềm giữ.
Ngón cái và ngón trỏ đè một chiếc, ngón giữa đè một chiếc tựa vào hổ khẩu tay.
Đũa của chủ thuyền là đũa trúc, loại đũa thông thường.
Đôi đũa hiện giờ ở trong tay Mai Khiêm lại bọc ngời kiếm khí gieo lạnh người đối diện.
Đôi đũa còn dính nước thịt, nước cá, một vài mảnh cơm, xong xem như mũi kiếm.
Và đôi đũa đó, chỉ thẳng Công Tôn Hồng, một chiếc ngay huyệt Thiên Đột, chiếc kia ngay huyệt Khuyết Bôn.
Thấy như vậy rồi, Công Tôn Hồng phải làm sao?
Chẳng rõ vô tình, hay cố ý, y xoay đôi đũa của y ra ngoài, lòng bàn tay ngửa lên, đầu đũa chỉ sang Mai Khiêm, ngay hai huyệt Khí Kim và Khố Phòng, thuộc bộ tả hữu Thủ Túc Dương Minh Kinh.
Đầu đũa xoay xoay như vẽ những vòng tròn.
Bên kia, dùng đầu đũa làm kiếm, và áp dụng cái lối điểm huyệt bằng mũi kiếm, một lối điểm huyệt cực kỳ khó khăn bởi kiếm chạm vào địch, không gây thương thế bằng sắc bén mà chỉ chế ngự địch qua huyệt đạo.
Lối điểm huyệt của bên này cũng lợi hại vô cùng, có thể là khó khăn hơn, đó là lối điểm bằng vòng tròn.
Điểm bằng vòng khó chạm đúng huyệt phải làm sao áp vòng tròn quanh huyệt đạo, rồi công lực từ vòng tròn tập trung ngay huyệt đạo do đó mà thành khó.
Mai Khiêm mấp máy môi, như người sắp cười, nhưng không cười.
Rồi từ từ y thốt:
- Cơm đã xong bữa rồi, giả như bây giờ, Công Tôn đại hiệp có muốn xuống thuyền thiết tưởng cũng không muộn.
Xuống thuyền?
Thuyền đang ở giữa dòng sông, thuyền xuôi ra biển, bảo xuống thuyền là xuống đâu?
Xuống ngay giữa dòng nước?
Công Tôn Hồng điềm nhiên, hỏi lại:
- Mai đại hiệp định xuống thuyền ngay bây giờ?
Mai Khiêm lắc đầu:
- Tại hạ không hề xuống thuyền!
Công Tôn Hồng điềm nhiên:
- Không lẽ thuyền nầy chẳng thể chở hai người chúng ta?
Mai Khiêm lạnh lùng:
- Không thể!
Công Tôn Hồng chớp mắt:
- Mai đại hiệp hẳn không muốn cho ai biết cái nơi sắp đi đến. Nếu chẳng phải vậy thì cả hai chúng ta cùng có cái ý ra khơi cả, tại sao lại chẳng thể cùng thuyền?
Mai Khiêm vẫn lạnh lùng:
- Trên thuyền có đại hiệp, tại hạ bực bội qua chừng.
Công Tôn Hồng điềm nhiên:
- Nếu đại hiệp cảm thấy bực bội, thì nên rời thuyền ngay.
Mai Khiêm trầm giọng:
- Công tôn đại hiệp quyết ý không xuống thuyền?
Công Tôn Hồng gật đầu:
- Phải!
Mai Khiêm hừ một tiếng:
- Nếu vậy...
Lập tức, đôi đũa nhích động. Đầu đũa bay sang Công Tôn Hồng.
Công Tôn Hồng rụt tay về một chút, đôi đũa nhích động đầu kẹp nhanh đũa của Mai Khiêm.
Mai Khiêm khẽ nhếch bàn tay, đôi đũa xoay vòng nương đà xoay, y vận kình lực, phóng đôi đũa tới nhắm vào huyệt Thừa Khấp dưới mí mắt của Công Tôn Hồng.
Ai ở trong trường hợp y, cũng phải nghĩ là nên phóng đôi đũa thẳng vào mặt đối phương, song y không làm vậy, y chỉ nhằm vào yếu huyệt đó mà công tới.
Chẳng phải Mai Khiêm có hảo ý gì khi nhắm vào huyệt đó. Trái lại, y còn độc hơn là khác.
Bởi y ước độ, thế nào thấy y xuất chiêu đó, Công Tôn Hồng cũng hụp đầu.
Nếu Công Tôn Hồng hụp đầu, thì đôi đũa sẽ chạm trúng mắt của Công Tôn Hồng.
Bằng y nhắm vào đôi mắt, Công Tôn Hồng hụp đầu xuống đương nhiên đôi đũa sẽ trúng trán.
Và trúng trán đối phương, y có thu hoạch kết quả gì đâu?
Cho nên phát xuất chiêu công, cái đích ban đầu là huyệt Thừa Khấp song cái đích thực sự là đôi mắt.
Đừng tưởng y có từ tâm.
Nếu có từ tâm, khi nào y lại xuất thủ? Vả lại y đã có thái độ mỉa mai khiêu khích ngay từ lúc bước xuống thuyền kia mà.
Thế đánh ra rất nhanh, đôi đũa chớp lên là sắp đến đích rồi.
Công Tôn Hồng phản ứng cũng nhanh.
Nhưng, y không hụp đầu, y lại né đầu qua một bên.
Đôi đũa của Mai Khiêm trượt đích đâm vào khoảng không, cạnh xương gò má của y.
Và cùng thời gian, bàn tay của Công Tôn Hồng cũng máy động.
Đũa trong tay y cũng bay ra, đũa nhắm vào yếu huyệt thiếu âm kinh tay chân, một tả, một hữu của Mai Khiêm.
Mai Khiêm đánh hụt thấy đối phương công qua lập tức trầm bàn tay đôi đũa hạ xuống.
Rồi từ dưới, bật dội trở lên như hai quả bóng nhồi.
Trong khi đó, đôi đũa của Công Tôn Hồng từ bên trên đổ xuống.
Nhưng xuống được nửa tầm, lại rẽ sang mỗi chiếc một bên, từ đó lao thẳng vào bộ phận có chiếc rún của Mai Khiêm.
Mai Khiêm trong tư thế ngồi không làm sao hoá giải được chiêu công đó.
Tay tả bỏ không, lập tức y dùng tay đó kéo chiếc bàn làm khiên, che bụng.
Cộp! Cộp!
Hai tiếng cộc lốc vang lên.
Đũa của Mai Khiêm đâm phập vào thành thuyền, phía hậu Công Tôn Hồng.
Đũa của Công Tôn Hồng cắm phập vào mặt bàn.
Đũa là đũa trúc, bàn và vách làm bằng gỗ, gỗ phải rắn hơn trúc, thế mà trúc cắm sâu vào gỗ ba tấc.
Cả hai vẫn ngồi phát xuất tuyệt chiêu, vận dụng công lực, thế chẳng những mạnh mà lại còn độc.
Thế lại nhanh, người nào chậm trong đương tơ kẽ tóc, là mất mạng.
Vạn lão phu nhân đương nhiên mục kích cuộc đấu lạ kỳ từ đầu đến cuối.
Mồ hôi lạnh đẫm ướt y phục bà.
*****
Con thuyền bắt đầu tròng trành.
Thuyền tròng trành, là đã ra biển... sóng biển làm chao động.
Hiện tại thuyền rời lục địa ra khơi.
Mặc cho thuyền nghiêng chao đảo, Công Tôn Hồng và Mai Khiêm vẫn ngồi cứng tại chỗ, chẳng hề nghiêng theo thuyền. Hay nói một cách khác họ không hề đổi tư thế ngồi, dù thuyền chao, thuyền đảo cách nào.
Cả hai cũng không nói với nhau một tiếng gì.
Vật dụng trong khoang thuyền rơi đổ loảng xoảng, cả hai cũng chẳng để hề chú ý.
Vật dụng rơi, đổ là một điều thiệt hại lớn lao cho chủ thuyền.
Song chẳng rõ hắn bận điều khiển con thuyền hay hắn ngán hai vị ôn thần trong khoang, hắn chẳng dám vào khoang thu dọn hoặc an trí những vật chưa rơi đổ.
Vật thực trên bàn còn lại phần nào, gồm một vài trái cây, bị Mai Khiêm giật mặt bàn rơi xuống sàn, bây giờ thuyền chao, những trái cây long lóc lăn đến góc thuyền chỗ Vạn lão phu nhân đang thu mình ngồi bó gối.
Vạn lão phu nhân nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua Mai Khiêm và Công Tôn Hồng rồi len lén đưa tay ra, khều khều mấy trái cây lăn gần đến bà hơn.
Mấy trái cây sắp sửa nằm gọn trong tay bà, và từ đó sẽ lên miệng bà.
Nhưng, bất ngờ mấy chiếc đũa ác ôn từ xa bay vút tới cắm đúng trên mấy trái cây đó, đũa lún xuống sàn gỗ, đóng cứng mấy trái cây tại chỗ.
Đũa đó là đũa thừa bên cạnh Mai Khiêm, rơi xuống sàn thuyền lúc y giật mạnh bàn làm nghiêng.
Mai Khiêm không nhích động thân hình, không quay đầu, chỉ lạnh lùng bảo:
- Bước ra đây!
Vạn lão phu nhân rung người.
Lâu lắm Vạn lão phu nhân chưa nhích động.
Mai Khiêm hừ một tiếng:
- Chưa chịu bước ra à?
Bỗng, Vạn lão phu nhân hét lên:
- Chết ta rồi!
Tất cả những vật bà phủ lên mình, để che giấu thân hình vụt tung bay tứ phía.
Bà như quả cầu, lao vút từ góc, ra giữa khoang thuyền.
Ra đến đó, việc đầu tiên bà làm là đưa tay hốt những trái cây văng tứ tung trên sàng, hốt được trái nào, bà nhét vội vào miệng nhai ngấu nghiến.
Chừng như có trái cây bà chưa kịp nhai, bà đưa vào miệng là nuốt ngay.
Rồi bà vọt tới cạnh nồi cơm, còn lại bao nhiêu cơm trong nồi bà lấy tay vốc lên, vốc được bao nhiêu quăng nhanh vào chiếc miệng hả rộng như hố.
Mấy hôm liền bà không ăn không uống mà!
Công Tôn Hồng, Mai Khiêm lạnh lùng nhìn bà.
- Bà có cần gì việc đó? Ẩm thực vi tiên, đói mấy hôm nay gặp cái gì ăn được, cứ ăn.
Bà vừa ăn vừa thốt:
- Bị các ngươi phát giác rồi, ta cứ ăn, ăn rồi muốn gì các ngươi cứ muốn, ta no bụng là được.
Bây giờ, bà mới dám nói lên thành tiếng.
Bạch Thủy cung chủ cho phép bà mở miệng khi thuyền ra khơi.
Bây giờ thuyền ra khơi rồi, bà có quyền nói.
Mai Khiêm lạnh lùng hỏi:
- Cơm không nuốt làm sao trôi?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Muốn biết nuốt trôi hay không trôi, ngươi cứ đói đủ ba hôm.
Bà cười hắc hắc hỏi:
- Ngươi dám nhịn đói để thực nghiệm không, Mai Khiêm?
Mai Khiêm giật mình:
- Bà nhận ra tại hạ?
Công Tôn Hồng thấy một chiếc đùi gà nằm cạnh chân, nhặt lên quăng cho bà.
Bà chụp liền, đưa lên miệng nhai, vừa thốt:
- Ngươi như vậy vẫn còn chút lương tâm đó, Công Tôn Hồng!
Công Tôn Hồng giật mình:
- Bà nhận ra tại hạ?
Vạn lão phu nhân cười hắc hắc:
- Đương nhiên!
Công Tôn Hồng trố mắt:
- Làm sao bà biết tại hạ?
Vạn lão phu nhân gắt:
- Ta chỉ có một cái miệng, miệng nào để ăn, miệng nào phải nói?
Ngươi không thể đợi ta ăn xong rồi hãy nói sao?
Mai Khiêm chăm chú nhìn bà.
Một lúc lâu, hắn vụt hét lên:
- Thì ra chính là bà?
Vạn lão phu nhân cứ ăn, ăn no rồi, đưa tay lau mép, lúc đó mới điểm một nụ cười, hỏi:
- Ngươi cũng nhận ra già nữa à?
Khỏe người rồi bà lại xưng già, Lúc hấp tấp, bà bỏ hẳn cái tiếng già xưng ta.
Mai Khiêm trầm giọng:
- Bà là... Vạn lão phu nhân!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Nhãn lực khá đấy.
Công Tôn Hồng giật mình:
- Mẫu thân của Vạn đại hiệp?
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Kỳ quái thật! Bất cứ ai gặp già cũng đề cập đến cái tên bất hiếu đó cả. Không lẽ trên giang hồ thanh danh già kém cái tên súc sanh đó?
Mai Khiêm lạnh lùng:
- Tại hạ tuy không nhận ra được bà, nhưng cái danh lớn của bà thì tại hạ từng nghe, chẳng hiểu sao, một người có danh lớn như bà, hôm nay lại có hành tung quá ngụy dị?
Vạn lão phu nhân cười hì hì:
- Cái gì là hành tung ngụy dị? Từ bao giờ hành tung của già cũng kỳ bí, thần không hay quỷ không hiểu, cho đến nay ngươi cũng chưa hiểu được điều đó sao?
Mai Khiêm trầm giọng:
- A!... Hừ!... Hừ!
Đối thoại với bà ta, hắn còn nói năng làm sao cho thắng lý?
Vạn lão phu nhân khệnh khạng bước tới, ngồi xuống cạnh Công Tôn Hồng, rồi bà vươn vai, uốn mình, rồi cuối cùng thở phào thốt:
- Khoẻ! Khoẻ quá! Khoẻ kinh khủng.
Bà lim dim đôi mắt, chực nhắm lại.
Bà cảm thấy khỏe quá, từ chỗ tù túng ra chỗ thong thả, từ cảnh đói lại được no, bà muốn ngủ nữa, ngủ thêm để bù trừ.
Công Tôn Hồng đột nhiên nhìn Mai Khiêm, hỏi:
- Thuyền có thêm một người, đại hiệp thấy sao?
Mai Khiêm rùn vai:
- Tại hạ thấy y như đại hiệp thấy! Bực!
Vạn lão phu nhân vụt mở mắt, gắt:
- Ngươi định quăng hai chúng ta xuống biển?
Mai Khiêm buông gọn:
- Ừ!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Một ngươi, liệu có thắng nổi hai chúng ta không?
Mai Khiêm trầm giọng:
- Có thể Công Tôn đại hiệp không xem tại hạ là kẻ thù. Nói một cách khác, y không bao giờ chấp nhận đứng chung hàng ngũ với bà.
Vạn lão phu nhân cười hắc hắc:
- Mới đó, muốn giết người ta cho kỳ được, bây giờ lại nói vậy, già nghĩ ngươi sợ hắn. Có phải ngươi sợ hắn không? Tại sao ngươi vuốt đuôi hắn?
Đúng là thủ đoạn của hồ ly tinh, biết rõ chỗ nhược của đối phương mà kích vào.
Ngồi trong một góc bà thấy rõ, theo về Công Tôn Hồng thì vững hơn, cho nên bà bỏ rơi Mai Khiêm.
Hơn nữa bà kích Mai Khiêm, mong cuộc tương tàn khai diễn sớm.
Mai Khiêm cao giọng:
- Tại hạ ra biển lần này, không phải để du lịch, cho nên không muốn có người cùng theo, dù người đó là Công Tôn Hồng đại hiệp. Tuy nhiên tại hạ còn nể trọng y là bậc anh hùng!
Vạn lão phu nhân chớp mắt:
- Không phải đi du lịch? Chẳng lẽ ngươi đi biển với một sứ mạng nào đó?
Mai Khiêm đáp gọn:
- Bà nói đúng!
Công Tôn Hồng giật mình:
- Sứ mạng gì?
Mai Khiêm cười nhẹ:
- Thứ cho tại hạ nói ra, bởi không thể nói.
Y dừng lại một chút, đột nhiên hét lớn:
- Vô luận làm sao, không một ai được cùng đi chung chuyến với tại hạ. Trong chúng ta ba người, nếu máu tại hạ không đổ thì là máu hai vị nhất định phải có máu đổ. Không thể tuyển chọn cách nào khác.
Y nhấn mạnh:
- Mong Công Tôn đại hiệp nghĩ kỹ!
Công Tôn Hồng trầm ngâm một chút:
- Ra biển lần nầy, thực sự thì tại hạ không có mục đích, nếu Mai đại hiệp vì sứ mạng mà đi, và nếu sứ mạng đó quan trọng tại hạ sẽ đổi thuyền.
Mai Khiêm mỉm cười:
- Đa tạ!
Công Tôn Hồng vụt trầm gương mặt:
- Nhưng, Mai đại hiệp có thể cho biết sứ mạng đó như thế nào?
Mai Khiêm biến sắc:
- Như vậy là Công Tôn đại hiệp muốn giao thủ?
Công Tôn Hồng cười lạnh:
- Như vậy! Mai đại hiệp muốn giao thủ hơn tiết lộ sứ mạng?
Mai Khiêm trầm giọng:
- Chính thế!
Không khí căng thẳng giữa song phương.
Mũi tên đã lắp vào dây cung rồi, ngón tay lơi là tên bay đi ngay.
Bỗng, Vạn lão phu nhân cười lớn:
- Sứ mạng của hắn, dù hắn không nói ra già cũng thừa hiểu.
Mai Khiêm hừ lạnh:
- Bà biết?...Bà biết gì?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Tại Đại hội Thái Sơn, già đã thấy ngươi có vẻ khác thường, già nghi ngay là ngươi có một mưu mô.
Công Tôn Hồng kinh dị:
- Hắn có mưu mô gì?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Tại Đại hội Thái Sơn, ai ai cũng tưởng dùng tuyệt kỹ để áp đảo quần hùng, cho nên tất cả đều sử dụng trọn vẹn sở học. Tiếng là so tài nghệ, chứ thực là một cuộc tương tàn, trong đó yếu chết mạnh sống.
Công Tôn Hồng thở dài:
- Đúng vậy đó bà!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Ai ai cũng tận dụng sở năng, chỉ có hắn là giấu diếm thực lực, người ta giở đúng mười thành, còn hắn, bất quá phát sáu bảy thành mà thôi.
Công Tôn Hồng kêu lên:
- Ạ?
Vạn lão phu nhân lại tiếp:
- Nếu không có mưu đồ gì đó thì tại sao hắn lại dụng tâm như vậy?
Mai Khiêm cười lạnh:
- Tại hạ nghĩ, vì một chút hư danh mà liều sống chết với nhau, thì vô lý quá. Tại hạ không thể làm như mọi người, và tại hạ tự hỏi sao mọi người ngu xuẩn thế.
Vạn lão phu nhân bật cười ha hả:
- Ngươi nói nghe hay lắm! Thực ra thì...
Công Tôn Hồng trố mắt:
- Thực ra thì sao hở bà?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Trước đây hắn từ Đông Doanh Tam Đảo trở về Trung thổ tìm mọi cách tạo thanh danh cho mình, Nhưng đến lúc có cơ hội chánh thức đương mặt với võ lâm, thì hắn không xử dụng toàn lực. Bây giờ người áo trắng từ hải đảo sắp vào lục địa, ai ai cũng mong mục kích một cuộc đấu kinh hồn, riêng hắn lại âm thầm đến hải đảo.
Rồi bà cười lạnh gằn từng tiếng:
- Ngươi có thấy hành động của hắn kỳ quái không?
Công Tôn Hồng trầm ngâm một lúc:
- Phải đó bà, kỳ quái thật.
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Ngươi đã thấy là kỳ quái, thế ngươi có đoán được mưu đồ của hắn chăng?
Công Tôn Hồng lại suy nghĩ một lúc, vụt kêu lên:
- Hay là... hay là hắn với người áo trắng Tam Đảo Đông Doanh...
Vạn lão phu nhân vỗ tay:
- Còn gì nữa? Hắn là người của Bạch Y kiếm khách. Hắn vâng lệnh Bạch Y kiếm khách vào Trung Nguyên quan sát và theo dõi tình hình, hắn là nội tuyến của Bạch Y kiếm khách. Lần nầy về Tam Đảo, chắc chắn là hắn có mang theo tin cho đồng đảng. Nhưng, điều cần yếu là chúng ta phải hiểu cái tin đó như thế nào?
Đột nhiên Mai Khiêm ngẩng mặt nhìn lên mũi thuyền cười ha hả, hắn cười được một lúc rồi cao giọng thốt bâng quơ:
- Thú vị quá! Thú vị quá chừng!
Vạn lão phu nhân trừng mắt hỏi:
- Già nói có đúng không?
Mai Khiêm không đáp câu hỏi, mà lại quát to:
- Giả như ngay từ bây giờ, bà bằng lòng nhảy xuống biển, thì tại hạ nể mặt Vạn đại hiệp, cho bà thoát đi êm thấm. Bằng bà cưỡng lại...
Hai cánh tay cánh tay hắn vươn ra, trong mỗi bàn tay có một thanh Tỏa Liêm đao.
Đao chớp lên sáng ngời.
Vạn lão phu nhân cười lạnh:
- Ngươi tưởng rằng già ngán sợ hai thanh đao cùn, vô dụng của ngươi đó à? Hà hà! Già cũng muốn cho ngươi thấy chút lợi hại của già, song rất tiếc...
Mai Khiêm hừ một tiếng:
- Rất tiếc cái chi?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Có Công Tôn Hồng đại hiệp đây, khi nào y lại để cho già xuất thủ?
Mai Khiêm day sang Công Tôn Hồng trầm giọng:
- Ngươi nghĩ sao?
Bây giờ, hắn không còn dùng lối khách sáo nữa bởi song phương đã rõ mặt đối lập với nhau rồi, có khách sáo cũng vô ích, vả lại còn tỏ ra thấp hèn, núp mình sau lễ độ mong chờ một sự lượng tình.
Công Tôn Hồng cũng không đáp ngay câu hỏi của hắn lại hỏi ngược:
- Lời bà ấy vừa nói, có đúng sự thật chăng?
Mai Khiêm rùn vai:
- Nếu ngươi không tin được bà ta, thì ta khỏi giải thích.
Công Tôn Hồng thoáng đắn đo:
- Việc đó...
Bỗng Vạn lão phu nhân đưa tay chụp chiếc khăn đỏ trên mình Công Tôn Hồng giật xuống, đoạn thốt:
- Già nói những gì vừa rồi, đều có căn cứ, ngươi còn để cho hắn dụ hoặc nữa sao? Hãy hạ sát hắn đi, nhất định là ngươi làm được một việc đại hữu ích cho võ lâm vậy.
Công Tôn Hồng do dự:
- Nhưng...
Vạn lão phu nhân đảo tròn đôi mắt:
- Hay là ngươi đúng như hắn đã nói? Hay là ngươi quả thật thọ trọng thương? Ngươi ức độ công lực không còn đủ để thủ thắng trước y? Nếu vậy, ngươi để cho già thay ngươi làm cái việc đại hữu ích cho võ lâm...
Công Tôn Hồng bật cười vang:
- Một vết thương bình thường, đâu có thể làm cho tại hạ mất cái oai phong trước một Mai Khiêm?
Câu nói vừa buông dứt, y khẽ nhích động thân mình.
Thiên Long côn đeo nơi sườn, đã nằm gọn trong tay y.
*****
Thuyền chao động mạnh, chao như quả bóng.
Những vật rơi vãi trên sàn thuyền từ trước lăn long lóc dồn về một góc.
Trung gian trở thành trống trải, tuy không rộng, song tạm thời cũng có thể được xem như một đấu trường.
Một đấu trường thu hẹp.
Hẹp hay rộng, có nghĩa chi điều đó?
Cao thủ giao đấu với nhau, chẳng chọn khoảng rộng hẹp thế nào cũng gọn như thường.
Miễn là họ có một chỗ đặt chân thôi.
Bên ngoài, chừng như hoàng hôn đã xuống, đêm sắp về, bóng tối đậm dần dần trong khoang thuyền.
Bóng tối đậm, tối phải nặng nề, không gian càng nặng nề hơn vì sát khí bừng lên.
Cái nặng pha lẫn rợn rùng, người trong cuộc vừa rùng mình vừa ngạt thở.
Sát khí từ Tỏa Liêm đao bốc ra, sát khí từ Thiên Long côn bốc ra, sát khí từ bốn ánh mắt chong chong nhìn nhau, cho đến Vạn lão phu nhân cũng bốc bừng sát khí từ khóe miệng cố gằn nụ cười hiểm độc.
Cũng trong khuôn khổ của định ý hủy diệt lẫn nhau, nhưng cả hai không dùng đũa như trước. Họ đang dùng đến vũ khí sở trường, thì cái định ý tương tàn phải hiện diện nét hơn, và sát khí phải nặng nề hơn.
Tỏa Liêm đao có cương có nhu, có rắn, có dẻo, xa thì hơn ba trượng gần lại quá gần, hầu như kề bên, xa hay gần cũng hữu hiệu như nhau.
Tỏa Liêm đao là một loại vũ khí biến hóa nhất trên giang hồ, mà cũng phức tạp nhất.
Trái lại, Thiên Long côn không chuyên về cái biến, nó từ cái biến trở về nguyên thể, nó từ cái hư trở về cái thực, nó chuyên quy bổn, hoàn chân, thuần phác giản dị.
Nó là cái vụng, dùng cái vụng thắng cái xảo.
Thiên Long côn là loại vũ khí ít biến hóa nhất, đơn giản nhất trên giang hồ.
Biết được đặc tánh, sở năng của mỗi vũ khí rồi, bằng vào sự tương khắc, cũng có thể đoán được loại nào vững căn hơn loại nào.
Hai loại vũ khí đó, cầm như hai thái cực, một cực động, một cực tịnh một cực biến, một cực thuần.
Động, biến, chuyên công, tịnh thuần chuyên thủ.
Chuyên công, là phải đánh trước. Tiên hạ thủ vi cường.
Chuyên thủ là phải đánh sau, bố trí chặt chẽ rồi từ từ chuyển từ bước một, từ giai đoạn bước vào gian đoạn nào, cũng vững chắc như núi.
Cả hai cũng biết như nhau, đối tượng là địch thủ cường mãnh nhất trong đời, do đó chẳng ai dám vong động.
Công Tôn Hồng nắm chặt Thiên Long côn, móng tay phát trắng.
Mai Khiêm cũng chẳng dám kinh thường.
Khoảng cách giữa song phương bất quá độ năm thước, hai đấu thủ ghìm nhau, vũ khí sẵn sàng xuất phát, nếu có một thuận tiện.
Thoạt đầu người bất động, vũ khí cũng bất động.
Dần dần người chưa động, tay bắt đầu động vũ khí đương nhiên động theo.
Thiên Long côn và Tỏa Liêm đao nhúc nhích rồi.
Giai đoạn ghìm mau vượt qua, đến giai đoạn giao động.
Vũ khí song phương nhích động tựa hồ đồng thời. Chẳng rõ vì côn động nên đao động hay ngược lại.
Vô luận loại nào nhích trước, chỉ biết là cả hai loại đều nhích rồi.
Bốn mắt ngời tinh quang kỳ dị.
Cao thủ giao đấu, chẳng phải đợi đến lúc xuất chiêu mới tìm sơ hở, họ nghiên cứu cả bộ vị của nhau và thời thường khi họ tìm sơ hở ngay trong bộ vị lúc chưa xuất thủ.
Thuyền cứ lướt sóng, càng lúc càng ra khơi, càng ra khơi càng tròng trành.
Mặc thuyền tròng trành, hai đấu thủ đứng cứng như đinh đóng trên sàn thuyền.
Giá như thuyền có đảo lộn, bất quá cả hai chỉ đảo lộn theo đà thuyền, chân chẳng bao giờ rời sàn gỗ, thân hình chẳng bao giờ ngã xuống.
Họ bất động. Thực sự thì họ động Họ bất động để chuẩn bị động, những cái gì được chuẩn bị đã chuyển động rồi, và bất động bên ngoài, che giấu cái động bên trong của tâm của não.
Vũ khí hơi nhích động, nhưng song phương chưa xuất chiêu.
Vạn lão phu nhân nóng nảy trong tâm, song ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Bà cười lạnh hỏi:
- Tại sao ngươi chưa xuất thủ, Công Tôn Hồng?
Bà nhìn qua Mai Khiêm.
Thoạt đầu, bà chưa thấy thế đao có gì đặc biệt, song càng nhìn, bà càng biến sắc nhìn một lúc, bà chẳng rõ mình xuất thần từ lúc nào.
Lấy con mắt nhà võ nhìn, bà thấy đao và người dung hòa với nhau làm một, rất chỉnh tề kín đáo.
Bà nghĩ ra một trăm chiêu thức, thử đánh vào cái tư thế của Mai Khiêm, bà chắc chắn chẳng chiêu nào đánh trúng tư thế đó.
Rồi dần dân bà cảm thấy luôn sát khí bốc từ Tỏa Liêm đao phủ trùm bà, dù bà đứng tại một góc xa xa.
Bà thầm nghĩ:
- Nếu ta là Công Tôn Hồng, có thể ta đã nằm trên cũng máu rồi.
Bà nhìn qua Công Tôn Hồng.
Nhưng đó là cái ý định, chứ bà không thể duy chuyển ánh mắt rời khỏi đao, chừng như ánh thép đao thu hút mạnh ánh mắt của bà.
Bà cố trấn định tâm thần, chuyển động ánh mắt, song đành chịu, ánh mắt vẫn dán vào đao.
Rồi bà lại nghĩ:
- Nếu Phương Bửu Ngọc có mặt tại đây, chẳng rõ hắn tìm ra được sơ hở của Mai Khiêm chăng?
Bà tự hỏi rồi tự đáp:
- Có thể là tìm được:
Bà tức uất tự trách:
- Cũng là đôi mắt như nhau, tại sao hắn thấy được còn ta không thấy được?
Ánh đao thu hút ánh mắt của bà rất mạnh, bà mất cả tự chủ, không còn nghĩ ngợi viển vông gì nữa được.
*****
Một thanh đao, dù là đao quý, làm gì có hấp lực như thế?
Tỏa Liêm đao dù được chế tạo bằng một phương thức tân kỳ, dù bằng một chất thép thuần nhất, vô luận làm sao, nó vẫn là một vật chết.
Vật chết là vật không có linh hồn sao lại có ma lực hấp dẫn người nhìn nó.
Điều đó tuy phức tạp mà nghĩ ra lại rất giản đơn.
Một bức họa, dù là họa mỹ nhân, đẹp đâu vẫn là một bức họa, nó không là người, nó không có linh hồn, mà nó vẫn làm say đắm người ngắm.
Một bức họa, có sanh mạng khi nó được một danh thủ tạo nên.
Thì một thanh đao, một thanh kiếm cũng có sanh mạng khi nó được một cao thủ tuyệt vời cầm nó.
Cao thủ tuyệt vời cầm vũ khí, phải khác hơn những kẻ thông thường.
Và cái lối cầm vũ khí đặc dị đó, tạo cho vũ khí một cái oai thế đặc dị.
Chính cái oai thế đó ảnh hưởng đến người xem, rồi do ảo hóa mà người xem tưởng nó có linh hồn, đương nhiên nó tỏa ra cái ma lực thu hút tâm tư người xem.
Tuy Mai Khiêm chưa đạt đến cái mức vô thượng diệu huyền về đao pháp, cho dù sao thì thành tựu được như hắn trên thế gian nầy chẳng có mấy người.
Và, Vạn lão phu nhân, cho rằng thành tựu như hắn, là quá đủ dùng.
Thừa dùng nữa là khác.
Cần chi phải đạt đến giới cảnh siêu nhiên?
Bởi, như vậy là hoàn toàn, là tận thiện tận mỹ.
Trên đời có cái chi hoàn toàn, bởi tạo hoá ố toàn? Cho nên, đao pháp của Mai Khiêm chẳng cần toàn vẹn như một viên ngọc không tỳ vết.
Học võ học đến độ thừa dùng, là thừa sức lập sự nghiệp, như vậy cũng đủ làm cho bất cứ ai trên giâng hồ được mãn nguyện.
Đại khái là lập luận của Vạn lão phu nhân là thế. Cũng có một số người đồng ý với bà, song chung quy, đó chỉ là cái ý chung của những kẻ cầu danh, chứ không cầu học, cầu tiến.
Vạn lão phu nhân vẫn còn kém nhãn lực, thì làm sao thấu đáo diệu cảnh của võ học.
Học võ, có ba giai đoạn, là võ nghiệp, võ thuật và võ đạo.
Muốn có võ nghiệp chỉ cần tu chí trong một thời gian, muốn trau dồi vũ thuật, phải phí cả một cuộc đời, muốn thấu triệt võ đạo phải xa hẳn thế tục nghiên cứu không ngừng.
Cho nên khách giang hồ còn xuôi ngược đó đây là hạng người nhắm vào võ nghiệp.
Những người đó còn tiếp xúc thế nhân, thường tiếp xúc với thế nhân.
Khi bắt đầu xa thế tục, là họ bước sang giai đoạn võ thuật. Và thấu triệt võ thuật rồi, họ đương nhiên tiến đến giới của võ đạo.
Chỉ có những kỳ nhân dị khách mới có can đảm khước từ mọi danh vọng của thế gian, mà chuyên chú vào võ thuật.
Và khi họ đạt đến độ đại thành, họ mới đúng là những tay am tường võ đạo.
Cho nên, võ nghiệp phục vụ cá nhân, võ thuật phục vụ toàn giới, còn võ học phục vụ cho muôn đời, đại đồng tổng quát.
Vạn lão phu nhân còn lục đục trong võ nghiệp, làm gì có nhãn lực nhận xét xa hơn.
Nếu sự ước đoán của bà là đúng, thì Mai Khiêm là kẻ thừa hành đường lối của Bạch Y kiếm khách, mà Bạch Y kiếm khách lại nghiên cứu võ học. Như vậy sự cách biệt của bà và Mai Khiêm quá xa, bà làm sao nhận thức mức đạt thành của Mai Khiêm.
Bà khâm phục là phải.
Qua một lúc lâu, bà mới di chuyển ánh mắt từ thanh đao của Mai Khiêm sang Công Tôn Hồng.
Bà thấy Công Tôn Hồng tập trung nhãn quang một cách quái dị.
Nhãn quang của y, thay vì tập trung nơi vũ khí của y lại tập trung trên thân đao của Mai Khiêm.
Chừng như y quên hẳn vũ khí của y.
Cũng như bà, y bị ma lực thanh đao thu hút.
Có thể là do y thọ thương nên tinh thần dao động, còn Vạn lão phu nhân thì tâm tư rối loạn trong mấy hôm sau này, nên tinh thần cũng dao động.
Do đó, họ dễ bị ảnh hưởng của khí thế địch.
Mai Khiêm chưa xuất thủ, cái khí thế đã áp đảo phần nào đối thủ rồi.
Địch yếu dần, là hắn mạnh dần, sát khí từ thanh đao càng phút càng tăng, địch càng phút càng bị áp đảo mạnh hơn.
Đột nhiên con thuyền đảo lộn, như có bàn tay khổng lồ nào đó chụp lấy nó mà tung lên.
Thuyền đảo lộn như bị tung bổng lên, Mai Khiêm và Công Tôn Hồng dù vững bộ vị cách nào cũng phải bị quăng theo thuyền.
Cả hai bị quăng, bộ vị bị hủy diệt, sát khí cũng tan biến luôn.
Cả hai không còn ghìm nhau nữa, họ trở lại bình thường chẳng phải là hai đấu thủ quyết tử chiến.
Trở lại bình thường, họ đương nhiên nghe tiếng động chung quanh bây giờ thì họ nghe rõ tiếng sóng ầm ầm, trong tiếng sóng có tiếng thét, tiếng la của chủ thuyền và phu thuyền.
Những tiếng động đó đã có từ lúc thuyền ra khơi tiếng động dù mỗi phút giây trôi qua là mỗi gia tăng, song họ có lưu ý đến đâu mà biết.
Chỉ từ phút giây nầy, họ mới nghe rõ.
*****
Gió vẫn thổi vụt vù.
Sóng biển gào ầm ĩ.
Con thuyền lắc lưu như quả bóng nhồi. Con người trong thuyền có tay, có chân còn bám víu, thế mà vẫn nhào nhào lăn nghiêng lăn ngửa nói chi đến những đồ vật?
Trước oai khí của trời, con người trở nên nhỏ bé, Mai Khiêm và Công Tôn Hồng tự cho mình là chủ thể của tất cả, ít nhất cũng là chủ thể của con thuyền, giờ đây cả hai cảm thấy cái ta vô giá trị.
Thiên nhiên! Con người qua muôn vạn thế hệ, vẫn còn nhỏ bé đối với thiên nhiên:
Chủ thuyền kêu lên inh ỏi.
Buồm đứt, thuyền đảo mạnh. Tất cả vịn chắc vào chỗ nào có thể vịn được.
Chừng như có kinh nghiệm qua những lúc thuyền nhồi, chủ nhân đã bố trí sẵn những chỗ vịn, Vạn lão phu nhân, Công Tôn Hồng và Mai Khiêm không đợi giục, vội nắm chắc tay vào những chỗ đó.
Cả ba đều là những bậc anh hùng, từng vào tử ra nguy, thế mà lúc nầy cũng biến sắc.
Không phải họ sợ chết như những kẻ thông thường, song ít nhất họ cũng phải tranh đấu, có tranh đấu rồi chết cũng chẳng buồn.
Nhưng ở đây họ hoàn toàn bất lực, bởi lực lượng của họ chỉ đem chống trả với đồng loại chứ đối với thiên nhiên thì cầm như vô dụng.
Sóng biển to như những hòn núi, lượn nầy qua, lượn khác đến, con thuyền thoạt hụp xuống sâu mấy trượng, rồi trồi lên cao, mới lần hụp, trồi, là mỗi lần hứng nứoc từ đầu sông tạt vào.
Bọn ba người ướt sũng như dầm cơn mưa to.
Nhưng, qua phút giây kinh hãi, tất cả đều bình tĩnh trở lại.
Mai Khiêm gọi to:
- Công Tôn Hồng! Ngươi nên tạ ơn trời biển mới phải. Chính trời biển nổi cơn gió sóng, cứu mạng ngươi đó.
Hắn phải gọi to, vì gió thổi ào ào sóng đánh ầm ầm.
Công Tôn Hồng cũng cao giọng:
- Chưa chắc đâu, Mai Khiêm!
Mai Khiêm hừ một tiếng:
- Tại sao chưa chắc? Vừa rồi giả như ta muốn giết ngươi sớm, ta cứ việc xuất thủ, song ta còn chần chừ, đo đó cơn bão nổi lên đúng lúc cho ngươi...
Công Tôn Hồng bật cười cuồng dại:
- Mai Khiêm! Muốn giết ta có khó chi đâu, ngươi cứ bảo gió lặng, sóng êm thuyền ngừng. Ngươi thừa lợi hại làm nổi việc đó chăng? Ha ha! Giờ thì chẳng hiểu, chứ hiện tại ngươi cũng bất lực như ta, ngươi cũng đầu hàng thiên nhiên như ta.
Mai Khiêm căm hận:
- Ta không thể khiến gió câm, song ta có thể làm cho miệng ngươi câm.
Vạn lão phu nhân cười hắc hắc:
- Ngươi...
Bỗng bà ngưng bặt câu nói.
Bên ngoài có tiếng kêu thất thanh:
- Cứu... mạng... cứu...
Tiếng kêu cứu đành rằng ở bên ngoài, song nghe từ trên cao hơn mấy mươi trượng vọng xuống.
Hiển nhiên người đó bị sóng tung lên, trong khi bị tung lên thì thuyền hụp xuống, khoảng cách mới xa như vậy.
Tiếng kêu cứu còn vang tiếp mấy lần nữa, mỗi lần vang mỗi lần nhỏ hơn, cuối cùng thì mất hẳn.
Nếu cho trong bọn Vạn lão phu nhân ba người chết điếng cũng chẳng quá đáng chút nào.
Họ không thể nói được một tiếng, mà dù có nói được, họ cũng chẳng biết nói.
Nước bên ngoài trào vô, cuốn ra, cuốn theo tất cả những đồ vật, rương tráp, ghế, bàn, nồi niêu chén bát lành cũng bị cuốn, vỡ cũng bị cuốn, trừ ba người còn bám víu vào những trụ an toàn, nên chưa về chầu hà bá.
Bỗng Công Tôn Hồng kêu lên:
- Mai Khiêm, đề phòng! Ngươi ở gần khung cửa sổ lắm đấy!
Đúng lúc một đợt nước đùa vào rồi cuốn trở ra, qua khung cửa sổ đó.
Nhờ Công Tôn Hồng cảnh giác, Mai Khiêm bám chặt vào cọc khỏi trôi theo nước.
Hắn thốt to:
- Đa tạ!
Nhưng, Vạn lão phu nhân lại bị cuốn ra ngoài.
Một vật gì, móc vào chân bà, bà chụp ngay vật đó, như thế bà còn chưa văng ra khỏi thuyền.
Vật đó, là Tỏa Liêm đao của Mai Khiêm.
Mai Khiêm hét lớn:
- Nắm chắc đường dây! Tuyệt đối không buông tay!
Vạn lão phu nhân rung rung giọng:
- Tại sao ngươi cứu ta?
Mai Khiêm lạnh lùng:
- Biển lặn, sóng êm rồi bà không nhảy xuống nước, tại hạ sẽ quăng bà xuống. Chứ bây giờ thì khác, bà chưa phải chết, tại hạ cứu bà. Tại hạ cứu bà như Công Tôn Hồng cứu tại hạ. Chúng ta giết nhau, chứ chẳng thể để cho cái gì giết chúng ta.
Vạn lão phu nhân thốt:
- Ngươi... đa tạ ngươi!... Đa tạ ngươi!...
Mắt Công Tôn Hồng ướt.
Y khóc, hay nước biển tạt vào?
Dù y khóc, đó cũng là lẽ đúng.
Bởi y là con người, bởi đó là nhân tánh. Ai không cảm kích trước một cử động nhân đạo.
Hiện tại cả ba chẳng còn gì, ngoài nhân tánh.
Họ cố bám víu vào nhân tánh, để khi chết đi, họ vẫn chết "con người" chứ không chết "con vật." Và trong hoàn cảnh đó, họ không còn thù hận nhau nữa mà họ có thể tiết lộ cho nhau những gì bí mật nhất trong đời họ.
Đột nhiên, Công Tôn Hồng hỏi:
- Mai Khiêm! Giữa ngươi và Bạch Y kiếm khách, sự quan hệ như thế nào?
Mai Khiêm trầm ngâm một chút:
- Bạch Y kiếm khách... là...
Công Tôn Hồng không nghe rõ đoạn cuối câu nói.
Chẳng rõ tại y, thần trí rối loạn, hay gió thổi mạnh quá át cả tiếng nói của Mai Khiêm.
← Hồi 49 | Hồi 51 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác