← Hồi 258 | Hồi 260 → |
Nhìn những cái chén đĩa tinh xảo cũng biết Tiêu Vân Phi là người văn nhã sành ăn, không phải hạng võ biết chỉ biết đánh đấm, chả hiểu đời xô đẩy thế nào mà lại đi làm nghề này, Tả Thiếu Dương chép miệng:
- Hiện cả thành đói kém mà huynh vẫn kiếm được mấy thứ này, lợi hại!
- Cả thành?
Tiêu Vân Phi cười nhạt:
- Đó là bách tính thôi, một số kẻ vẫn cơm no rượu say như thường. Cái gì không nói đầu bếp trong nha môn châu phủ không tệ, ta ăn vài lần rồi, chẳng biết làm cho Đại tướng quân hay Âu Dương thứ sử, nói chung chúng ta nhờ phúc quan lớn, ăn chực một bữa. Món này gọi là "Điêu Thuyền đậu hũ", đệ đoán được nguyên do không? Không chứ gì, món này hấp cá chạch với đậu hũ mà thành, Đổng Trác gian ngoan trơn như chạch, còn Điêu Thuyền trơn mịn trong sáng như đậu hũ.
A, rất hình tượng, lươn luồn đậu hũ, vô cùng hình tượng, Tả Thiếu Dương gật gù, tổ cha thằng nào đầu óc dâm dục nghĩ ra cái tên như thế, chứng tỏ các cụ thời xưa bậy ra phết chứ chẳng đùa, chỉ món canh có viên thịt băm:
- Lão ca, còn món này?
- Đây là món Bái Ngư Phúc, truyền thuyết kể Tần Thùy Hoàng thích ăn cá, nhưng sợ xương, vì bị xương đâm mà giết không ít đầu bếp.
Tả Thiếu Dương đồng cảm, lần trước ăn món cháo gà Miêu Bội Lan nấu, y cũng muốn giết người lắm.
-... Một lần Tần Thủy Hoàng tuần du tới Phúc Sơn ở Sơn Đông, lại muốn ăn cá, tự mình câu một con, gọi đầu bếp nổi danh đương địa tới, đầu bếp này biết họa tới nơi rồi, loại cá đó xương răm rất nhiều, cơ bản không thể rút hết, căm tức đặt con cá lên thớt trút giận lên nó, vừa băm vằm vừa chửi rủa con cá hại mình, lúc tỉnh táo lại thì con cá đã nát bét, không còn cách nào khác đành lấy thịt nó viên lại cho Tần Thủy Hoàng ăn, không ngờ ông ta ăn xong thích lắm, còn thăng đầu bếp đó làm ngự trù, chuyên làm cá. Nhờ vào hoàng ân, đầu bếp được hưởng hết số trời, truyền món này lại cho con cháu, nên nó tên là Bái ngư phúc (nhờ phúc của con cá).
Tả Thiếu Dương than:
- Làm bạn với vua như chơi với hổ, vị đầu bếp này thật may mắn.
- Đúng thế.
Tiêu Vân Phi dùng đũa chỉ mấy món ăn:
- Tất cả đều có tên tuổi điển cố, đệ ăn đi, thong thả ta kể cho mà nghe.
Tả Thiếu Dương rót hai chén rượu, nâng lên:
- Lão ca, lần này không có huynh tương trợ thì cả nhà đệ đã chết đói rồi, đê kính lão ca một chén.
- Đừng nói thế, nếu ban đầu không phải đệ cứu ta thì ta chết trong tay bộ khoái rồi, làm gì tới lượt cứu đệ, nếu như năm xưa không có Bồ Tát phù hộ thì ta cũng chết trong bụng mẹ rồi, tính thế thì nói tới bao giờ, uống!
- Lão ca nói phải, cạn.
Tả Thiếu Dương ngửa cổ uống cạn, hương thơm thuần ngọt, vào miệng êm êm, hương thơm đọng mãi.
Tiêu Vân Phi bỏ chén xuống cầm đũa lên, nhưng thấy Tả Thiếu Dương ngồi thừ ra đó không ăn, ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
- Cha mẹ đệ bây giờ chỉ có cháo thuốc khó nuốt cầm hơi, người sưng phù cả lên, đệ sao ăn được chứ, lão ca, thứ lỗi làm mất hứng của huynh, đệ về ăn cháo với cha mẹ đây.
Tả Thiếu Dương chắp tay đứng dậy rất dứt khoát.
- Đệ nói cũng phải, thế khi về cầm theo cái giỏ trúc kia nhé.
Tiêu Vân Phi gắp một miếng cá viên nhấp ngụm rượu, ung dung nói:
- Đó là đồ ăn ta chuẩn bị riêng cho cha mẹ đệ thôi đó.
Tả Thiếu Dương vén cái giỏ trúc lên, trong đó có hộp cơm, là cơm trắng thơm phức, còn có vài đĩa nhỏ có rau có thịt, một hồ lô rượu:
- Lão ca, thế này là.
- Ta chỉ làm được tới đó thôi, đừng hi vọng ta cho cả đám mỹ tỳ, muội tử, sư đệ sư thúc sư bá ba lăng nhăng gì đó của ngươi, ta không rỗi hơi làm việc thiện.
Tả Thiếu Dương cười hì hì quay lại bàn:
- Lão ca làm việc thiện còn ít sao, thần phật khắp thiên hạ đều...
Định trêu vài câu, thấy mặt Tiêu Vân Phi sầm xuống, vội sửa lời:
- Ý đệ là lão ca quyên tiền tài cho chùa miếu, thế nào cũng được Phật tổ phù hộ.
- Coi chừng cái miệng, nếu không có ngày gặp họa, thần phật không tin thì thôi, không thể lấy ra đùa.
Tiêu Vân Phi nói ra cửa:
- Hoàng bà, giúp ta đưa cơm tới Quý Chi Đường.
Hoàng bà thi lễ xách giỏi đi.
- Lão ca thật chu đáo.
Tả Thiếu Dương an tâm ăn rồi, chỉ uống một ngụm rượu, sau đó chuyên tâm càn quét món ăn trên bàn.
Tiêu Vân Phi ăn rất ít, món gì cũng gắp một miếng nhỏ, rượu chỉ nhấp môi, dáng ăn cũng vô cùng nho nhã, chủ yếu giảng giải cho Tả Thiếu Dương nghe nguồn gốc các món ăn, cùng chuyện hành tẩu giang hồ hai tháng qua.
Bên ngoài cửa sổ là sông Thạch Kính, giờ là mùa xuân tháng ba, tuyết đã tan hết, nước chảy êm đềm, gió sông thổi tới không còn cắt da cắt thịt nữa, mà ấm áp dễ chịu như có bàn tay nữ nhân mơn man trên da, mưa phùn lất phất, dòng sông như bốc lên sương nhẹ, trong thời điểm chập tối này dễ làm người ta sinh đa sầu đa cảm, đúng là khung cảnh đẹp để ăn tối.
Ngồi nói chuyện thêm một lúc, thấy sắp trống cầm canh, Tả Thiếu Dương đứng dậy:
- Đa ta lão ca khoản đãi, đệ phải về rồi, còn có chuyện này muốn nói Trí Không đại sư đại sư và lão ca, lão ca đi với đệ được không?
- Nếu đệ muốn ông ấy mỗi ngày đưa thêm lương thực thì khỏi cần, đệ cũng biết đó, ông ấy làm thế vì muốn tốt cho nhà đệ thôi, khẩu lương ông ấy đưa đủ cho cả nhà đệ ăn no rồi, thậm chí nuôi thêm một hai muội tử của đệ cũng không thành vấn đề. Nhưng nhà đệ quá mềm lòng, không chịu được người khác chịu khổ, cho nên chuốc khổ vào thân, điều này ta không chấp nhận được. Năm nay nông sự lỡ rồi, cho dù có lớn gan gieo mầm xuống mà không bị dân đói trộm mất, rồi thêm mưa thuận gió hòa, chăm bón đầy đủ thì phải nửa năm nữa mới có thu hoạch, dù có dẹp được phản quân thì thời gian tới cuộc sống cũng không dễ dàng hơn đâu. Ta chẳng thể ở lại mãi nơi này, cứu đệ phải cứu tới cùng, không thể để ta vừa đi một cái, đệ ôm cả đống người chết đói, thế nên chính ta bảo đại sư làm thế đấy.
Tiêu Vân Phi nói với giọng bực tức:
Tả Thiếu Dương thở dài:
- Những điều đó đệ đều hiểu, cho nên đệ có quyết định, muốn nói với huynh và Trí Không đại sư.
- Quyết định gì?
- Có hai người đệ nói luôn một lần cho tiện.
Tiêu Vân Phi ung dung đặt chén rượu xuống đi trước:
- Nếu muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ đánh động thiện tâm của đại sư để thuyết phục ta thì đệ nhầm rồi đấy.
Hai bọn họ quay lại chùa Thanh Phong, lúc này đã qua giờ tụng kinh chiều, bọn họ liền tới thẳng thiện phòng của Trí Không.
Trí Không đại sư dường như quanh năm ngồi thiền, vẫn bộ tăng bào vá chẳng vá đụp, ngồi trên giường gỗ, mỉm cười hiền từ:
- Tả thí chủ đã về, đúng là người lành có trời phù hộ.
Còn nhớ trong Tây Du Ky, Đường Tam Tạng nó có thể ngồi thiền tận ba năm, ngồi thế mà không bị trĩ cũng phục, Tả Thiếu Dương qua loa khách khí một hồi, lấy ra chuỗi Phật châu đưa cho Liễu Thiện:
- Đại sư có biết thứ này không?
Trí Không nhận lấy, bật ra tiếng kêu kinh ngạc, đứng dậy soi bên đèn:
- Thi chủ, thứ này từ đâu ra?
- Ừm, là một vị lão tăng trước khi chết... cho ta.
Tả Thiếu Dương không muốn nói quá chi tiết:
- Vị lão tăng đó danh tính là gì, hiện đang ở đâu?
Đã nói dối là phải nói cho chót, cái này Tả Thiếu Dương sở trường rồi, ví như thân phận y vốn là sự dối trá lớn nhất, thở dài:
- Ta lên núi hái thuốc tình cờ gặp ông ta, bệnh rất nặng, tuy dốc lòng cứu chữa nhưng không qua được, trước khi chết vị lão tăng đó đưa cho ta chuỗi vòng này, vì không đành lòng để nó đi theo mình.
*****
- A di đà phật, cũng may là thế.
Trí Không không nghi ngờ gì lời nói dối của Tả Thiếu Dương, người kia không chết thì y cũng chẳng thế có được vật này:
- Chuỗi phật châu này có tên là ngũ nhãn lục thông, dùng thứ quả cực kỳ hiếm có ở Tây Vực làm thành, nghe đâu ba trăm năm mới nở hoa, ba trăm năm mới kết quả, cả cây chỉ được vài quả thôi, phải có cơ duyên lớn mới có được...
Tả Thiếu Dương tự động bỏ qua cái phần huyền ảo này, dù sao Trí Không cũng bị hạn chế bởi thời đại, tin vào điều vớ vẩn đó y cũng không trách:
- Đại sư, nói vậy đây là bảo bối rồi.
- Vậy thì phải xem với ai đã.
Trí Không chắp hai tay lại, niệm phật hiệu:
- Thứ này chỉ có kẻ tu luyện tà pháp mật tông mới dùng, với Phật gia chính tông, nó là tà vật, tránh còn không kịp. Theo lão nạp biết, có một giáo phái thần bí cung phụng Tà thần, giết người để tu luyện Phật pháp, vô cùng khủng bố. Phật châu ngũ nhãn lục thông này là một trong số pháp khí trọng yếu để luyện tà pháp, với họ đương nhiên là bảo vật. Với Phật gia chính tông, nó là thứ cần bị tiêu hủy, với bách tính, nó chỉ là chuỗi Phật châu đẹp thôi.
- Vậy với đại sư thì sao?
Tả Thiếu Dương còn tưởng có thể bán kiếm ít tiền, xem ra khả năng quá thấp:
- A di đà phật, ma do tâm sinh ra, một chuỗi vòng thì làm gì có tội.
Tiêu Vân Phi hiểu ý định của Tả Thiếu Dương:
- Nếu đệ định đợi người luyện loại tà pháp này kiếm tiền thì bỏ đi, đó là đám giết người, tránh xa là tốt nhất, nếu không tiền chưa thấy đâu mà đầu đã mất rồi.
- Lão ca nói phải, đệ mang về cất kỹ là được.
Tả Thiếu Dương cất chuỗi vòng vào lòng, chắp tay hỏi Trí Không:
- Đại sư, số lương thực ta gửi ở quý tự còn được bao nhiêu?
- Hơn năm mươi đấu một chút.
- Đa tạ đại sư, thời gian qua nếu không có đại sư, cả nhà ta chết đói rồi.
Tả Thiếu Dương chân thành vái một cái thật sâu, nếu để mẹ y tùy ý lấy lương thực, e là dùng không còn chút nào:
Trí Không niệm một câu Phật hiệu.
Tả Thiếu Dương nói ra quyết định của mình:
- Nhà ta hiện giờ nuôi tới hơn 50 người, hiện giờ chỉ còn lại hơn mươi năm đấu lương, tính tròn chỉ đủ duy trì một tháng là nhiều, mà những thứ rau dại ăn được bao gồm cả vỏ cây cũng đã bị ăn hết, thuốc trong nhà cũng chỉ vài ngày nữa là cùng, cho nên ở lại đây là không còn đường sống nữa rồi. Ta muốn đem toàn bộ lương thực tập trung lại, cho mọi người ăn trong ba ngày để khôi phục thể lực, số còn lại chia ra hẳn đủ duy trì mười ngày, ta muốn nhờ đại sư và Tiêu lão ca giúp họ đột vây thoát đi, không biết có được không?
Tiêu Vân Phi trầm ngâm, hiển nhiên không ngờ Tả Thiếu Dương lại đưa ra quyết định này:
- Đệ thực sự muốn làm thế sao?
- Đệ không muốn, nhưng còn cách nào đâu, Tiêu đại ca am hiểu đường xá, đại sư võ công cao cường, đệ nghĩ hẳn có thể làm được, lần trước đệ cũng thấy rồi, với những người qua được rồi thì phản quân truy đuổi không quá gắt.
Tiêu Vân Phi nhíu mày:
- Đệ nói họ, là sao, đệ không định đi.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Không đệ ở lại, một mình đệ sẽ dễ xoay sở hơn.
- A di đa phật, Tả thí chủ tấm lòng nhân hậu, xả thần vì người.
Trí Không đồng ý:
- Lão nạp nguyện trợ giúp một tay, cộng thêm vài vị sư huynh đệ, thoát khỏi nơi này không khó khăn gì.
Tiêu Vân Phi vuốt râu nói:
- Đệ tính thế cũng phải, nếu không ôm nhau mà chết cả, bao nhiêu lương thực cũng không đủ, được, chỉ cần không phải quá đông, lão ca biết lối đi an toàn cho bọn họ.
- Đa tạ hai vị.
Tả Thiếu Dương mững rỡ thi lễ, việc gấp, cần thực hiện ngay, nhưng tới cửa quay lại hỏi:
- Đại sư, ta muốn thỉnh giáo một điều, nhân chi sơ tính bản thiện hay nhân chi sơ tính bản ác?
- Đã là con người thì có cả mặt thiện và ác, có đầy đủ tham sân si và thất tình lục dục.
Trí Không sớm nhận ra Tả Thiếu Dương lần này trở về rất khác thường, cho nên y hỏi bất ngờ lại không có đầu cuối gì, vẫn không ngạc nhiên, hỏi lại:
- Thí chủ muốn làm người tốt hay người xấu?
Tả Thiếu Dương đứng lại, suy nghĩ rồi đáp:
- Hướng tới chân thiện mỹ là mục đích của mỗi người, nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc, ta không muốn làm kẻ xấu.
- A di đà phật, vậy là thí chủ đã có câu trả lời cho mình rồi đấy.
Tả Thiếu Dương vẫn còn băn khoăn:
- Phật tổ dạy từ bi, vậy phải từ bi với cả kẻ ác sao?
Trí Không mỉm cười:
- Phật còn răn, kẻ làm ác sẽ gặp phải báo ứng nữa.
- Đa tạ đại sư, ta đã hiểu.
Tả Thiếu Dương chỉ nói chuyện với Trí Không vài câu cũng thấy thoải mái hơn nhiều, cũng nghĩ nếu Liễu Thiện mà gặp Trí Không hẳn sẽ vô cùng thú vị, tiếc là họ không có duyên, cười lớn:
- Lão ca, đệ đang vội giúp đệ thắp cho Bồ Tát một nén hương nhé, lần này đệ thành tâm đấy.
Rồi chạy biến mất.
- Đứng lại đã.
Tiêu Vân Phi gọi giật giọng:
- Lão ca đệ đùa chút thôi mà.
Tả Thiếu Dương dè dặt không dám quay lại vội:
Tiêu Vân Phi trừng mắt mới y một cái, chỉ vào phòng chứa củi của Thanh Vân Tự:
- Hai tên phản quân nhốt trong đó, đệ đem nộp đi.
- Hả? Huynh còn chưa giup nộp chúng à?
- Là đệ cứu chúng, tự đi mà giải quyết, quan binh hay nha môn ta đều không thích gặp.
- Được, hôm nay muộn rồi, mai đệ đi sớm.
Tả Thiếu Dương vội vàng về hiệu thuốc, hiện giờ cách thời gian giới nghiêm chưa đầy một canh giờ, phải tranh thủ.
Về tới nhà, Tả Quý đang cầm bầu rượu, có vẻ hơi say:
- Trung Nhi, vị Tiêu đại ca đó của con thực sự là... thực sự là... Cha muốn gặp cảm tạ một phen.
- Cha, không cần đâu ạ, tính cách huynh ấy hơi đặc biệt, con cũng giúp cha cám ơn rồi.
- Thi ân không cần báo đáp.
Tả Quý gọi Lương thị:
- Bà nó, Trung Nhi về rồi, chuẩn bị ăn thôi.
- Cha mẹ còn chưa ăn ạ?
- Chưa, mẹ con còn đang nấu, cha thèm rượu nên uống trước, hết quá nửa rồi, may mà Hồi Hương không có ở đây, nếu không chẳng uống yên với nó ha ha ha, hồi tỷ tỷ con hai tuổi, cha cho nó nhấm ít rượu mà nó thích tới tận giờ.
Hôm nay nhi tử bình an trở về, Tả Quý không hay biểu hiện tình cảm ra ngoài, nhưng trong lòng vui sướng không kém gì Lương thị:
- Đều là thức ăn chín, còn nấu làm gì ạ?
- Nấu cháo.
- Hả?
Tả Thiếu Dương đi vào bếp, thấy một nồi lớn đang bốc hơi nghi ngút, đủ thứ mùi thơm gạo thịt, nhìn vào thấy mẹ trộn thêm cả thuốc nấu lên rồi, dở khóc dở cười nhìn cách Tiêu Vân Phi ăn một món kể một câu chuyện đủ biết ông ta vô cùng cầu kỳ, nếu biết đồ ăn của mình bị bạc đãi thế này không biết nghĩ gì:
- Hoàng bà không nói là cha mẹ ăn thôi sao?
- Nói rồi, mẹ con với cha thương lượng, không thể nào nhà ta trốn một bên ăn thịt uống rượu, để người khác húp cháo loãng, bởi thế nấu lên để mọi người cùng ăn.
Đây chính là lý do Tả Thiếu Dương đưa ra quyết định kia, túm tụm một chỗ thì chết hết cả, y cũng giúp người, nhưng chắc chắn phải trên cơ sở không hại tới mình đã, cha mẹ quá vô tư, quá tốt.
- Cha, mẹ, con có chuyện này muốn nói, mẹ cứ để nồi cháo đó đã.
Tả Thiếu Dương thở dài, đợi cha mẹ ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Con tính thế này...
Rồi đem suy nghĩ của mình nói ra một lượt.
Tả Quý và Lương thị đều bất ngờ, suy nghĩ một lúc gật đầu:
- Nếu thoát ra được thì đương nhiên là tốt hơn ở lại đây rồi.
Lương thị lo lắng hỏi:
- Nhưng còn Dư chưởng quầy với Kiều tiểu thư thì phải làm sao?
- Con đã kiểm tra thương thế của họ, về cơ bản chỉ có Xảo Nhi là vấn đề về vết thương chứ không phải xương, thêm vài ngày nữa phục sức, rồi mang thuốc trị thương theo sẽ không sao hết, chiếu cố một chút là được.
- Còn phản quân thì sao, chúng giết người đấy.
Lương thị nhớ lại nhi tử suýt nữa không về được, sợ lắm, lần này lại đi cả nhà:
- Không sao mẹ, Trí Không đại sư võ công rất cao cường, thêm vào Tiêu đại ca biết rất nhiều lối ra vào an toàn, chúng ta giả về lên núi lấy rau dại rồi đi, không có vấn đề, mẹ xem như con đó chẳng phải đi về tự nhiên đấy sao?
Tả Thiếu Dương nhìn nồi cháo nảy ra một ý:
- Mẹ, bảo Tiểu Tam đi mời mọi người tới đây, cứ nói là ăn mừng con bình yên trở về được rồi, chắc chắn mọi người sẽ tới đông đủ.
← Hồi 258 | Hồi 260 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác