Vay nóng Homecredit

Truyện:Ân thù kiếm lục - Hồi 25

Ân thù kiếm lục
Trọn bộ 60 hồi
Hồi 25: Mê Hồn Trận
5.00
(một lượt)


Hồi (1-60)

Siêu sale Lazada

Cách di động của người áo tro vàng quái dị vô tưởng, thành ra Phương Bửu Ngọc không ức độ nổi bước tiến thoái của hắn, chàng sơ xuất thế nào lại để hắn chụp trúng vào đùi.

Chụp trúng rồi hắn ôm cứng lại đó.

Chàng chợt tỉnh ngộ, đối phương chính là Thổ Long Tử bởi cái chụp đó khiến chàng nhớ lại một chiêu thức của lão trên con thuyền của Thiên Phong trại chủ sáu năm trước.

Chàng chưa kịp giáng chưởng xuống mình lão, lão đã há miệng cắn vào đùi chàng.

Lão cắn như con dã thú cắn, khi con dã thú cắn được mồi rồi nó bất kể đến sự việc gì xảy ra cho nó, chừng như thích thú với sự thành công của nó vậy.

Lão cắn khá sâu, máu chảy ướt đùi Phương Bửu Ngọc, máu vấy mồm vấy mặt lão, nhưng lão chưa chịu nhả ra.

Phương Bửu Ngọc hết sức hãi hùng, mất cả phản ứng, ngã nhào.

Bọn áo trắng đứng chung quanh cục trường, bật cười vang.

Lạ lùng vô tưởng, tràng cười vang lên trong không gian thoang thoảng mùi máu tanh tưởi phi thường.

Khi hơn mười kẻ điên cùng cười vang một lượt thì tràng cười đó hẳn phải lạnh rợn như thế nào, kẻ yếu vía nghe tràng cười đó có thể chết khiếp mất.

Phương Bửu Ngọc tựa hồ mất cả sức lực phản kháng.

Con người thông minh, mẫn tuệ, chỉ có thể sử dụng khối óc cao minh đó đối với người thường chứ gặp kẻ điên rồ thì dù thông minh đến đâu, sự thông minh đó chẳng có hiệu dụng nữa.

Kẻ điên, điên đến độ cao, còn nguy hiểm hơn một dã thú trên thế gian chẳng uy lực, tài trí nào chế phục nổi kẻ điên tột độ.

Trong vòng năm dặm, chẳng có một bóng người.

Bọn áo trắng vẫn cười vang.

Một tên trong bọn ngưng cười, cao giọng gọi Phương Bửu Ngọc:

- Bằng hữu đành với số phận vậy nhé! Trên thế gian này chẳng có ai giải cứu cho bằng hữu được đâu! vừa rồi lão ấy đã bảo bằng hữu buông nàng bằng hữu không chịu tuân lời, bây giờ thì chẳng những không hy vọng cứu nàng mà chính bằng hữu cũng vô phương tự cứu!

Đầu óc của Phương Bửu Ngọc nửa như trống rỗng nửa như hoang mang, chàng thầm nghĩ:

- "Cái số của ta cùng rồi sao? Cùng như thế này sao? Ta cùng thì nàng cũng cùng! Mạng nàng cùng là do ta, tại ta! Ta muốn cứu nàng lại hóa ra hại nàng!... Ta hại nàng..."

Chàng nghe tim nhói lên, rồi tim vỡ ra từng mảnh...

Một lúc lâu, chàng ngẩng mặt lên, trông thấy bóng một con chim nhạn lướt qua tàng cây.

Cây, nhiều cội, tất phải nhiều tàng, tàng nối tiếp nhau, cành chi chít lá lại dày rậm, tưởng chừng như chẳng có một khoảng trống nhỏ nào giữa tàng cây.

Vậy mà chim nhạn bay lượn, xuyên qua, đảo lại dễ dàng, chẳng vướng chẳng chạm vào lá, vào cành như tùy ý mà bay luyện, cánh và lá cũng tùy theo ý chim mà tránh né.

Cánh nhạn lượn tới lượn lui, trông đẹp mắt vô cùng, cánh nhạn dịu dàng nhẹ nhàng phiêu phưởng lâng lâng, đẹp hơn đường bay của ánh mây hồng, bởi đường bay của mây chỉ có một chiều, cánh nhạn lòn qua đảo lại ảo diệu vô tưởng.

Cánh nhạn lượn một lúc rồi bay đi luôn, nhạn đi rồi song tâm tư của Phương Bửu Ngọc bừng lên một tia sáng.

Linh trí của chàng đã kịp thời lợi dụng đường bay lượn của cánh nhạn, suy qua cánh nhạn, chàng đã nghĩ ra cách thoát khỏi sự kềm tỏa của con dã thú điên loạn.

Dã thú hẳn nhiên là Thổ Long Tử.

Bàn tay của chàng lòn qua đảo lại, rập theo cánh nhạn lượn vừa rồi. Bàn tay đó phát ra không mục tiêu không chủ đích, tức nhiên không phương hướng, nhưng Thổ Long Tử rú lên một tiếng cuồng loạn, tung bổng thân hình lên như bị một cạm bẫy bật máu dấy đầy mặt.

Nhưng máu đó chẳng phải máu của chiếc đùi Phương Bửu Ngọc vẩy sang, bởi máu của chàng đã ngưng chảy mà máu vấy trước đó nơi mặt lão cũng đã khô.

Nhìn kỹ, tất thấy máu đó từ mặt lão chảy ra. Như vậy là lão bị thương rồi.

Trời!

Một bàn tay lòn qua đảo lại nhẹ nhàng, nhẹ hơn phất qua đuổi muỗi, nhẹ như thế mà cũng gây thương tích cho Thổ Long Tử được sao?

Bàn tay của chàng dù không gây mục tiêu, không chủ đích, vô hình trung đã cạm vào mũi Thổ Long Tử.

Xống mũi vỡ, máu vọt ra, có lẽ vỡ mạch nên Thổ Long Tử nghe đau mới tung bổng người lên không, đồng thời rú khiếp.

Bọn áo trắng ngưng cười ngay, gương mặt chúng hiện lên vẻ kinh hoàng.

Tại sao? Tại sao thế? Chẳng một tên nào trông thấy sự việc diễn tiến như thế nào.

Thổ Long Tử từ bên trên đáp xuống nhưng Phương Bửu Ngọc đã vọt đi, trước lão một giây, lão lại một phen vỗ hụt.

Dĩ nhiên Phương Bửu Ngọc vọt về phía hậu tấm mộ bia, nơi Tiểu công chúa bị Thổ Long Tử quăng ra để tấn công chàng.

Thổ Long Tử nhào lộn một vòng rú lên một tiếng kinh hồn, cuốn mình vút lên không, chênh chênh đà đáp xuống, chận đầu chàng.

Đồng thời, bọn áo trắng cũng lao mình, vút tới.

Chúng là những kẻ chiến bại dưới tay Phương Bửu Ngọc, chàng không xem chúng ra gì, song dù sao thì sự can thiệp của chúng cũng gây chậm trễ cho chàng phần nào, mà chàng chỉ mong tranh thủ thời gian.

Ba loại vũ khí cùng chớp lên, ba đạo hào quang cùng giáng xuống đầu chàng.

Không hoang mang, chàng lòn mình trong vầng hào quang tổng hợp đó, bàn tay chớp lên, một vật đã nằm ngọn giữa năm ngón. Đồng thời hai đạo hào quang kia tắt lịm một tiếng rú thảm vang dội chấn động không gian, một bóng người nhào xuống.

Vật chàng nắm trong tay là một ống đồng có mắt như đoạn trúc.

Cùng một lượt với bóng người ngã, tất cả bọn áo trắng đã đến nơi bao quanh chàng.

Kim Liên Hoa, Hỏa Diệm Thương, Mộc Chi Kiếm... Hơn mười món vũ khí ngoại môn đủ hình thức kỳ dị tới tấp bay đến, tất cả đều chiếu thẳng vào chàng.

Xem ra chừng như là một cuộc công kích hỗn loạn, nhưng nhìn kỹ mới thấy một sự phối hợp tinh xảo ảo diệu phi thường, món này hỗ trợ món kia, tương tiếp nhau, bổ túc nhau tạo thành một thế công liên hợp vô cùng kín đáo.

Mỗi một điểm yếu nhược trên cơ thể của Phương Bửu Ngọc đều có một món vũ khí lao vào.

Tránh bên này, phải gặp bên kia, Phương Bửu Ngọc tưởng chừng không phương thoát khỏi.

Nhưng, chàng bình tĩnh như thường.

Chàng khẽ vung bàn tay có ống đồng bay ra, nếu lấy con mắt bình thường nhìn vào, tất phải cho là chàng vung loạn chẳng đường lối gì cả.

Vung như vậy dĩ nhiên chàng có mục tiêu, chẳng theo phương hướng.

Coong! Bốp! Soảng!

Một loạt âm thanh bất đồng nổi lên như móng tay quào ngang hàng mươi giây đàn, rồi thì trăm ngàn ánh sao bắn ra tứ phía, tung toé, mấy món vũ khí khi vừa áp xuống đầu chàng bị nhấc bổng lên quật trở lại.

Bọn áo trắng kinh khiếp phi thường.

Trong phút giây chúng bàng hoàng, Phương Bửu Ngọc đã phi thân vọt ra vòng vây.

Chẳng tên áo trắng nào ngăn trở chàng nổi, và chàng đã vút mình thẳng đến mộ bia.

Chàng vọt đi chẳng một người nào dám ngăn trở.

Nhưng chàng vọt đi để làm gì?

Chàng kêu lên:

- Đừng sợ! Đừng sợ! Ta đến đây! Có ta đây!

Niềm vui của chàng như đóm lửa rơm, vừa bừng cháy đã tắt ngay, bên sau mộ bia chẳng một bóng người.

Tiểu công chúa đi đâu?

Quyết ở lại đây để bảo vệ nàng, quyết chiếm đoạt nàng lại trong tay Thổ Long Tử, chính chàng cũng bị Thổ Long Tử kềm hãm, thoát khỏi sự kềm hãm của Thổ Long Tử, lại phải khổ chiến với bọn người áo trắng, chàng làm thế để làm gì?

Rồi, chàng qua lọt bao nhiêu cửa ải, nàng lại biến đi đâu?

Chàng thất vọng vô cùng!

Giá như lúc đó bọn áo trắng có ào tới cùng xuất thủ báo thù phục hận chàng cũng chẳng làm sao dấy động nổi cái hứng giao đấu với chúng. Chàng không còn ý chí quyết chiến nữa.

Bên sau mộ, chẳng một bóng người, sau lưng chàng chẳng một tên áo trắng nào đuổi theo.

Tại sao chúng không đuổi theo? Chúng sợ chàng? Chắc chắn là không rồi, thế thì chúng ở đâu?

Đột nhiên âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Nàng ở đây này!

Âm thinh lạnh, như mơ hồ huyền ảo, lại phiêu phiêu, phưởng phưởng, như có, như không, như văng vẳng vang lên như thoang thoảng từ mông lung theo gió nhẹ bay về.

Trong cơn thảng thốt, Phương Bửu Ngọc chẳng nhận định được âm thanh đó từ phương hướng nào vọng lại.

Chàng đảo mắt nhìn quanh, rồi chàng trở lại phía trước mộ bia đảo mắt nhìn quanh.

Tuyệt nhiên chẳng có một bóng người ẩn hiện.

Người vận áo màu tro lẩn ở đâu? Bọn áo trắng ở đâu? Chính người vận áo màu tro vàng chận đầu chàng kia mà?

Ngọn gió vờn qua lướt trên đầu cành, cây oặc òa oặc oại, bóng chập chờn thoạt dài thoạt ngắn, thoạt nhỏ thoạt to, như ma hiện như quỷ về.

Sự việc diễn ra như mộng, chàng đang ở trong ác mộng.

Chàng cao giọng hỏi:

- Ở đâu? Nàng ở tại nơi đâu?

Âm thinh huyền ảo văng vẳng lên liền:

- Ở tại đây!

Lần này thì Phương Bửu Ngọc nghe rõ âm thanh phát ra từ trên đỉnh mộ.

Chàng lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên đỉnh một một bóng người ngồi xếp bằng tròn, vận áo trắng, đầu vấn khăn trắng, khăn sụp xuống sâu che hơn nữa phân mặt, bàn tay cầm một đóa Kim Liên Hoa.

Bên cạnh người đó có một bóng trắng khác, nằm kê đầu lên gối người đó.

Phương Bửu Ngọc tin chắc là bóng trắng đang nằm, không ai khác hơn là Tiểu công chúa, chàng nghe khí huyết sôi trào trong người bất chấp nguy hiểm, nhún chân nhảy vọt lên.

Chàng vọt lên, nhẹ nhàng như đợt khói, nhanh nhẹn như mũi tên, cấp tốc như sao xẹt.

Người áo trắng đang ngồi xếp bằng tròn trên đỉnh mộ, quát to:

- Trở xuống dưới!

Vừa quát, người đó vừa phất bàn tay.

Một nắm hạt vàng từ tay y bắn ra như một đợt mưa luồng rơi xuống, chớp chớp sáng vàng.

Luồng mưa vàng đó là những nhuỵ hoa từ trong đoá Kim Liên Hoa bắn ra, dùng nhụy tấn công địch kể ra cũng là một đấu pháp kỳ lạ, và chỉ có những vũ khí ngoại môn mới có diệu dụng như thế.

Nhụy hoa vút đi, mường tượng kim châm, nhưng lại là châm dài hơi to hình thể, vút đi như những mũi phi đao, lại rít gió như nhuyễn tiên quét qua không gian, tất cả những nhụy hoa đều bắn vào người Phương Bửu Ngọc, từ mọi phương hướng bắn vào, trừ phía dưới bay lên.

Trừ phía dưới bay lên, tức nhiên phía dưới chẳng có nhụy hoa bay thế thì chàng phải tránh đâu.

Không thể tránh ra bất cứ phương hướng nào, trừ đáp xuống.

Và dĩ nhiên Phương Bửu Ngọc chẳng còn cách nào khác hơn là đáp xuống dưới.

Tuy chàng lên nhanh, xuống nhanh, chàng cũng không tránh khỏi một nhụy hoa phớt ngang qua bên ngực chàng, suýt rọc làn da ngực.

Chàng xuống bên dưới rồi các nhụy hoa cũng trở về lòng bàn tay của người ngồi xếp bằng tròn.

Người đó lạnh lùng thốt:

- Cho ngươi biết, hơn mười phần nữa, ngươi cũng chẳng hy vọng lên đây, nếu ngươi ngoan cố quyết lên đây thì táng mạng oan uổng đó!

Phương Bửu Ngọc rít lên:

- Nếu ngươi động đến lông chân nàng, ta sẽ giết ngươi ngay!

Người đó cười lạnh:

- Nếu ta muốn hại nàng thì làm gì lại phải đợi đến phút giây này?

Phương Bửu Ngọc quát:

- Ngươi muốn gì?

Người đó đáp:

- Ta muốn ngươi...

Phương Bửu Ngọc nhận đối đáp dằng dai với y, cốt kéo dài thời gian vận dụng toàn công phu chuẩn bị một cuộc chiến sanh tử với y.

Công lực vận đủ rồi, chàng cần nói gì? Nghe gì? Người áo trắng ngồi xếp bằng tròn bên trên vừa phát xuất ba tiếng mở đầu câu, chàng đã bay vút lên rồi.

Lên lần này, là chàng tìm cái sống của cả chàng lẫn Tiểu công chúa trong cái chết.

Chàng đánh một canh bạc liều, thắng thì thành tựu cơ nghiệp, mà bại thì táng gia, khuynh sản.

Cho nên, chàng vọt lên với khí thế nhanh, mạnh, độc, và dĩ nhiên là phải chuẩn.

Chàng không sử dụng ám khí, bởi chàng cho rằng ám khí là phương tiện đê hèn, hơn nữa ám khí không thể lướt đi nhanh hơn chàng được, ám khí không nhanh hơn thân pháp, thì chàng còn sử dụng làm gì?

Không dùng ám khí lại dùng thân pháp, thân pháp chưa đến đích, chưởng pháp đã đến trước rồi.

Một đạo chưởng phong đi trước, dọn đường vọt cho chàng chưởng phong lao thẳng đến mặt người áo trắng.

Người áo trắng không ngờ động tác chàng lại nhanh đến thế, hầu như nhanh hơn ánh chớp, y không phản ứng kịp thời, đành nhào ngược về phía hậu.

Đỉnh mộ không rộng rãi lắm, bất quá vừa đủ chỗ cho y ngồi và cho Tiểu công chúa nằm, y nhào ngược về phía hậu dĩ nhiên phải rơi xuống dưới, quá hấp tấp vội vàng, y quên lôi Tiểu công chúa theo.

Phương Bửu Ngọc có cần gì đánh bại người áo trắng? Cốt sao cho y bỏ chạy đi bỏ Tiểu công chúa lại đó cho chàng là đủ rồi.

Người áo trắng nhào ngược về phía sau, trong khi y rơi xuống bên dưới thì chàng nhảy lên đỉnh mộ liền, chàng lòn ta ôm nàng, nâng lên.

Chàng trân trọng nàng quá độ, sợ chạm mạnh tay một tý là nàng tan rã liền, chàng tưởng chừng như nàng mong manh lắm. Và vì bảo vệ cái mong manh chàng bất chấp đến an nguy của chính bản thân chàng.

Niềm thích thú đoạt hồi cái thể xác quý trọng đó, làm chàng quên mất những gian lao vừa qua, chàng ôm nàng lệ xúc động tuông trào, lệ đó rơi xuống mặt nàng.

Người áo trắng rơi xuống chân mộ bỗng bật cười cuồng dại.

Cười một lúc, y hỏi:

- Ngươi đã soát kỹ thân thể nàng chưa? Đừng đắc ý vội tiểu tử!

Câu hỏi vừa buông dứt, y cũng biến mất luôn. Màn đêm đã phủ xuống sau bóng y, không gian chìm lặng trở lại trong hoang vắng lạnh lùng nặng mùi tử khí giữa vùng mộ địa.

Phương Bửu Ngọc giật mình kinh hãi, ngưng khóc ngay.

Chàng nhìn xuống, kỹ hơn một chút.

Chàng cần nhìn kỹ chàng cũng thấy nơi ngực nàng, có gắn một mảnh giấy màu sắc hoa hòe, mường tượng nhiều hình vẽ chen lẫn nhau nhưng chẳng thành hình gì rõ rệt.

Trên những hình đó, có mấy hàng chữ:

- "Nàng đã uống Thánh Thủy, một loại độc thuỷ do hai cung Mậu Kỷ và Nhâm Qúy bào chế, trên thế gian này, chỉ có bổn cung là có phương pháp giải độc mà thôi, nếu muốn cứu mạng nàng, ngày mai vào lúc hoàng hôn, ngươi phải có mặt tại rừng trà Thiên Hương cách đây trăm dặm, tay cầm mảnh giấy ngũ sắc này làm tín vật gặp người nơi đó, ngươi bảo rằng cầu kiến Đông Phương trường chủ, sai lệch thời gian là nàng vô cứu!"

Mảnh giấy không lớn, chữ rất ít, chỉ đọc qua một thoáng là hết, nhưng đọc rồi Phương Bửu Ngọc xuất hạn ướt mình, bàn tay chàng cũng đẫm mồ hôi, thấm ướt cả mảnh giấy.

Chàng ngẩng mặt nhìn nền trời đêm, lẩm nhẩm:

- Chúng biết trước thế nào ta cũng cứu nàng, nên mai phục chờ ta?

Chúng có thần thông biết trước những gì ta sắp làm mà bố trí đối phó với ta? Tại sao ta đi đến đâu là có chúng ở đó? Ta làm gì là có chúng phá hoại?...

Tiểu công chúa từ từ mở mắt qua kẽ lá tàng cây, nàng nhìn sao trời, rồi nàng nhìn đôi mắt của Phương Bửu Ngọc, đôi mắt đó sáng hơn bất cứ điểm sao nào khảm nào nền xanh thăm thẳm.

Nàng mừng, nàng vòng tay ôm choàng lấy chàng giọng nàng run run:

- Ngờ đâu! Ngờ đâu ta lại được trở về vòng tay của ngươi Bửu Ngọc ơi! Ta sung sướng quá!

Chợt nàng lộ vẻ lo lắng:

- Còn bọn chúng?

Phương Bửu Ngọc mỉm cười:

- Đừng sợ, chẳng còn gì phải sợ nữa, chúng chạy đi hết rồi!

Tiểu công chúa thở dài, đưa bàn tay đẹp vuốt nhẹ má chàng thấp giọng tiếp:

- Ngươi biết không? Ta từ nhỏ mà cũng chính là ngươi còn nhỏ, ta đã xem ngươi là một vị tiểu anh hùng, ta cứ tưởng ngươi là một anh hùng, phút giây nào ta cũng tưởng như vậy. Sáu năm sau ngươi không phụ hy vọng của ta, ngươi trở thành anh hùng, từ nay ngươi sẽ không phụ hy vọng của ta cũng như bao năm, ngươi không phụ hy vọng của ta!

Bửu Ngọc ơi ta sung sướng lắm!

Phương Bửu Ngọc nhìn nàng ánh mắt ngời lên muôn vạn cảm tình.

Đột nhiên chàng thốt:

- Nhưng trong khoảnh khắc nữa đây ta sẽ làm cho ngươi thất vọng!

Tiểu công chúa thất sắc:

- Ngươi... ngươi nói sao?...

Phương Bửu Ngọc ngẩng đầu lên, không muốn nhìn những hạt lệ đang long lanh chực trào mi.

Không nhìn nàng đổ lệ chàng nhìn lên khoảng trời xa mông lung trong ánh sao buồn buồn giọng nhỏ lại:

- Còn bao nhiêu phút giây nữa? Đêm sắp tàn bình minh trở lại, rồi ngày đến hoàng hôn xuống, đêm lại về... trước hoàng hôn... ngày mai...

Tiểu công chúa hấp tấp hỏi:

- Trước hoàng hôn thì sao? Nói mau đi Bửu Ngọc!

Phương Bửu Ngọc cắn răng, gân trán vồng lên, một lúc lâu vụt thốt:

- Trước hoàng hôn! Ta phải trả ngươi về với chúng trước hoàng hôn!

Tiểu công chúa giật mình như chạm điện, vòng tay đang siết chàng, lỏng ra ngay rồi lệ đổ thành giòng lệ trào mờ mắt, lăn dài xuống má, xuống cổ.

Nàng nhìn chàng qua màn lệ nức nở:

- Ngươi... ngươi mang ta trả lại cho chúng?... Ngươi, ngươi không còn... yêu ta...?

Phương Bửu Ngọc quay nhanh đầu về hướng khác không đáp.

Tiểu công chúa ức uất, day tay tát mạnh vào mặt chàng rít lên:

- Ác tặc! ác tặc! Vô dụng! Bất tài! Hèn! Vô tình, vô nghĩa, ta có ngờ đâu ngươi khiếp sợ chúng! Ngươi uổng xưng anh hùng, ngươi không đủ sức bảo vệ ngươi yêu!

Nàng khóc, khóc chán lại mắng, mắng chán lại khóc.

Phương Bửu Ngọc cắn răng, cố dằn suối lệ sắp dâng trào, cố dằn vạn lời dâng trào.

Tiểu công chúa gằn giọng:

- Được! Được! Đã vậy ta không cần ngươi đưa ta về với chúng, ta tự ta đi được ta đi mà ta hận cho ta, tại sao ta đến tìm ngươi? Tại sao?

Trời! Ta hận ta vô cùng!

Rồi nàng vùng vằng đứng lên dậm chân thình thịch, bước đi.

Phương Bửu Ngọc đưa tay theo định giữ nàng lại song bàn tay chàng không dám chụp nàng.

Bước một bước hai bước, bỗng Tiểu công chúa dừng chân lại, dừng chân rồi, nàng quay mình lại đưa hai bàn tay trắng mịn có những ngón thon tròn đè lên ngực, đảo ánh thu ba cho ráo lệ nhìn chàng thốt:

- Ta biết!... Ta biết!...

Phương Bửu Ngọc cúi đầu xuống tránh ánh mắt nàng:

- Ngươi biết sao?

Nàng trầm giọng tiếp:

- Ta trúng độc của chúng, ngươi phải đưa ta về đó, bởi chỉ có chúng mới giải độc cho ta được thôi! Ta tự hỏi tại sao ngươi chẳng để cho ta âm thầm chịu khổ, thà ngươi nói ra cho ta biết còn hơn là ngươi nín lặng khiến ta hiểu lầm, ta mắng ngươi ta xỉ nhục ngươi! Ngươi... tại sao ngươi...

Bây giờ Phương Bửu Ngọc mới dám đưa tay nắm tay nàng, song vẫn nín lặng chàng còn nói gì hơn? Con tim của chàng đã tan biến tan biến để hòa lẫn với con tim nàng, chàng cần gì phải nói nữa?

Sao càng khuya càng tỏ, tỏ để sau đó lu dần bởi phương đông dần dần sáng.

Sao càng thưa, màn đêm càng mỏng đêm sắp sửa qua ngày sắp sửa về.

Sau cùng, Phương Bửu Ngọc nói một câu đúng lúc chàng phải lên tiếng:

- Đi! Nếu không đi sợ chẳng còn kịp nữa!

Tiểu công chúa hừ một tiếng:

- Đi?... Ta không đi!... Ta không đi!... Thà ta chết bên cạnh ngươi, ta không muốn xa ngươi.

Nàng tha thiết tiếp:

- Ta không đi! Ôm ta đi, ôm ta cho chắc đi Bửu Ngọc, thà ta chết, mà được ở bên cạnh ngươi, trong vòng tay ngươi!

Phương Bửu Ngọc lắc đầu:

- Ngươi không chết!... Trăm lần không chết! Ngàn lần không!

Chàng cố giữ cho lệ đừng tuôn, đến lúc này lệ ứ động quá nhiều, lệ vượt bờ mi mà tràn ra dù có may có dán bít liền mí mắt tràn lệ vẫn xoi da mà ra được, bởi đã ứ đọng quá nhiều.

Tiểu công chúa run run giọng:

- Ngươi chỉ biết là ta không chết, nhưng ngươi có biết không? Ngươi đối xử với ta như vậy bảo ta làm sao xa ngươi được chứ?

Phương Bửu Ngọc cắn răng:

- Chỉ cần ngươi không chết, chỉ cần được như vậy thôi! Phải có một ngày nào đó ta sẽ giải cứu ngươi, đưa ngươi thoát khỏi sự quản thúc của chúng! Ngày đó thì vĩnh viễn ngươi ở bên ta, vĩnh viễn chẳng còn ai có thể cướp được ngươi mà mang đi nơi khác, ta bảo đảm với ngươi như vậy!

Giọng nói của chàng kiên định vô cùng, ai nghe cũng phải tin tưởng nơi chàng.

Tiểu công chúa cúi đầu thấp giọng:

- Ta tin ngươi!

*****

Thiên Hương Trà Lâm!

Một rừng trà, mọc quanh chân núi, mọc dần lên núi, núi chênh chênh rừng trà lài lài.

Từ xa xa đứng nhìn cảnh núi tất thấy rõ một đoàn thiếu nữ đội nón trúc xanh, mặc áo tím len lỏi theo các hàng trà nhẹ nhàng yểu điệu lã lướt, thoăn thoắt dịu dàng, họ có muôn ngàn điệu bộ, dáng dấp, họ là tiên nữ xuống trần gian vui đùa trong rừng trà.

Thời gian là lúc tà dương chênh bóng phương tay rừng yên hạ đủ màu, đủ sắc gió nhẹ thoảng về dọn lối cho hoàng hôn trở lại đúng chu kỳ.

Ánh tà dương chiếu lượn trên rừng trà trải vàng từng nơi, từng nơi điểm xuyết màu nón, màu áo của thiếu nữa màu hoa trà! Lá trà tất cả họp thành một tấm thảm hoa bao quanh chân núi.

Phương Bửu Ngọc đã đưa Tiểu công chúa đến nơi này khi hoàng hôn chưa xuống.

Trước Trà Lâm có hai cây to, nơi thân cây có tấm biển treo lủng lẳng một bên có hai chữ Thiên Hương, bên kia có hai chữ Trà Lâm.

Hai thân cây này tượng trưng cho cổng rừng trà đây.

Trước cửa rừng trà cũng như phía trong chẳng có một bóng người.

Phương Bửu Ngọc dừng chân bên ngoài cửa do dự một lúc rồi ngang nhiên bước vào gọi lớn:

- Có ai không?

Tiếng chàng gọi vừa dứt âm thanh, ba thiếu nữ vận áo tím xuất hiện, nàng nào cũng ửng hồng đôi má miệng điểm nụ cười tươi, xuất hiện giữa rừng trà đầy hoa đẹp chẳng khác các tiên nữ nhàn du.

Thiếu nữ đứng giữa chớp chớp mắt liếc Phương Bửu Ngọc rồi cất tiếng ca:

- "Anh tuấn, đa tình, lại thiếu niên, Từ đâu lạc lõng đến non tiên?

Hỏi xem người khách tài hoa ấy.

Đã sẵn thâm khuê một bạn hiền?"

Lời ca trong trẻo ngân dài giữa chốn tịch tịnh, nghe như mật rót vào tai, đưa hồn người lên tận chín tầng mây.

Hai thiếu nữ đứng hai bên vỗ tay, rồi cùng hòa theo.

Phương Bửu Ngọc đằng hắng một tiếng:

- Tại hạ đến đầy cầu kiến chủ nhân, chẳng hay...

Thiếu nữ cười sằng sặc:

- "Người đến rừng trà, hỏi chủ nhân?

Chủ nhân không ở giữa hồng trần!

Chủ nhân chỉ thích người ca xướng, Nếu chẳng ca, thì trở gót chân!"

Hai thiếu nữ đứng hai bên lại vỗ tay, lại hòa theo sau cùng một nàng thốt:

- Không biết ca là ngốc tử, chỉ có những ngốc tử mới không biết ca, chị em ta không thích nói chuyện với ngốc tử!

Cả ba bật cười khanh khách!

Chúng càng cười, đôi má càng ửng hồng.

Tiểu công chúa hừ một tiếng.

- Người ta thích ngươi rồi đó, người ta muốn nghe ngươi ca, sao chẳng ca lên mà hòa điệu tâm tình.

Phương Bửu Ngọc cười khổ!

- Trời ơi!

Chàng định nói:

Đến nông nổi này mà còn ghen! Nhưng làm sao nói ra được?

Chúng muốn chàng ca, chàng làm sao ca thành văn, thành tiếng?

Bọn thiếu nữ lại cười khúc khích, cười một lúc lại ca tiếp:

- "Ngốc tử bao giờ lại biết ca?

Dù ca, cũng giống tiếng oa oa!

Đã thế thì thôi, đừng cất tiếng.

Khỏi làm nhột nhạt lỗ tai ta!"

Chúng lại vỗ tay gập mình lại mà cười, vừa cười vừa hòa theo.

Phương Bửu Ngọc cứ đinh ninh là đến rừng trà chẳng khác nào đi vào tử cảnh, nơi đây hẳn có mai phục trùng trùng, sát khí bốc bừng như sương núi chiều hôm.

Và những người gặp chàng nơi đây hẳn phải là những tay cùng hung cực ác, những tay giết người không nháy mắt, không tanh máu.

Dĩ nhiên suốt một đêm một ngày qua chàng đã nghĩ cách đối phó với tình hình dọc đường, chàng không bao giờ quên nghĩ đến cách đối phó, có thể bảo chàng đã chuẩn bị chu đáo phi thường.

Nhưng, đến đây rồi một khung cảnh vắng vẻ đón chàng, tiếp theo đó là những tràng cười, đến những lời ca.

Nơi đây chỉ có thiếu nữ, dù chúng có bao nhiêu người, chúng vẫn là thiếu nữ.

Chúng không dùng thái độ địch đối địch tiếp đón chàng, chúng dùng câu ca, tiêng cười tiếp đón chàng.

Chàng phải xử sự làm sao? Khi đối phương chỉ là ba thiếu nữ chẳng tỏ lộ một vẻ gì chứng tỏ chúng nuôi dưỡng cái địch đối với chàng.

Chàng thừ người tại chỗ.

Tiểu công chúa lại hừ một tiếng:

- Ngươi có biết là ngươi đang làm gì không? Ngươi gặp gái đẹp đứng nhìn gái đẹp nhìn mê mệt, đến xuất thần! Thảo nào mà chúng chẳng cho ngươi là một ngốc tử?

Đột nhiên nàng chống nạnh hai tay, ngẩng cao mặt cất tiếng ca:

- "Hỡi gái rừng trà, chẳng thẹn sao?

Thấy trai, lại trổ tánh bào nao, Đông Phương trường chủ vời ta đến.

Chẳng kịp thông tri, chuốc tội vào!"

Ba thiếu nữ bật cười ha hả, đoạn một nàng hỏi:

- Đã được mời đến đây hẳn phải có giấy mời, xin cho xem giấy!

Phương Bửu Ngọc sợ Công chúa cao hứng, lại hòa ca với ba nàng mãi, mất cả thì giờ vội lấy mảnh giấy ngũ sắc chìa ra:

- Thiếp mời đây, các cô nương cứ xem!

Ba thiếu nữ trông thấy mảnh giấy ngưng ca liền, đoạn cả ba chui vào rừng.

Tiểu công chúa còn xì nói theo:

- Cái thứ mặt dày mày dạn! Chẳng biết hổ thẹn!

Phương Bửu Ngọc thầm kêu thổ, thở dài:

- Nơi đây, xem hiền như đất phật, nhưng bên trong hung hiểm trùng trùng, nếu ngươi nhẹ tính, để ba thiếu nữ đó lừa thì tai hại chẳng nhỏ đâu!

Tiểu công chúa hừ lạnh:

- Ta bị lừa? Ngươi thì có chứ sao lại là ta? Ngươi mê tiếng ca, ngươi mê nhan sắc, ta ghét cay ghét đắng thì có chứ làm gì mê mà bị lừa?

Phương Bửu Ngọc cười khổ, không đáp.

Bỗng có sáu bảy thiếu nữ, vận áo tím, cũng xinh đẹp như bọn trước, ủng hộ một nàng, từ từ tiến đến, nàng đó phục sức hết sức huy hoàng, đầy người châu ngọc, tác dưới trung niên nhưng trên thanh niên, tuy ở vào lứa tuổi đó phong tư vẫn còn quyến rũ phi thường.

Đoàn người từ từ tiến càng phút càng gần.

Người chưa đến mùi hương đã cuốn đến, mùi hương thoang thoảng bên mũi Phương Bửu Ngọc, ngửi phải chàng cảm thấy mình như tỉnh như say, rồi tiếng cười vang lên trong trẻo dịu dàng ấm áp, tiếng cười càng làm cho chàng ngây ngất mấy phần.

Chàng nghe hồn mình lâng lâng nhẹ bổng lên cao thân xác cũng theo luôn, tưởng chừng như mình đang đứng trên một vầng mây phiêu phiêu phưởng phưởng.

Tiếng châu ngọc chạm nhau soang soảng, làm Phương Bửu Ngọc giật mình nhìn ra thì nữ nhân đã đến gần.

Nàng cất tiếng:

- Phương thiếu hiệp hạ cố quang lâm đến nơi này, đem lại ánh sáng cho vùng hoang sơn, tiệp thiếp hết sức hân hạnh và muôn vàn cảm kích, nếu sự nghinh tiếp có sơ xuất, tiện thiếp mong thiếu hiệp dành chữ đại xá cho!

Dĩ nhiên giọng nói như oanh vàng hót lúc bình minh phải có giọng nói đó mới đi đôi vói con người ngọc, có như vậy thì cái đẹp mới hoàn toàn.

Phương Bửu Ngọc nhớ lại thực cảnh chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nàng, sợ cái sức quyến rũ thu hút mất đấu chí, chàng cúi đầu thốt:

- Tại hạ mong được bái kiến Đông Phương trường chủ...

Thiếu phụ chận lời chàng:

- Tiện thiếp là Đông Phương Ngọc Hoàn Trường chủ khu trà lâm này!

Phương Bửu Ngọc giật mình.

Chàng có ấn tượng là Đông Phương trường chủ là một nam nhân, phải cao niên, có đôi mắt diều hâu, có chiếc mỏ chim ưng, có gương mặt như hung thần ác quỷ hoặc giả, nếu là người có dung mạo khả quan thì nụ cười phải nham hiểm phi thường.

Ngờ đâu, Trường chủ chỉ là một mỹ phụ!

Con người yêu kiều, mỹ lệ đó lại là một Trường chủ? một nhân vật hùng cứ một phương trời?

Lấy cái oai khí đâu mà xưng hùng xưng bá?

*****

Rừng, có rừng nào cây mọc ngay hàng thẳng lối? Thì rừng trà Thiên Hương cũng thế. Đứng bên ngoài nhìn vào chẳng thấy vẻ gì đặc biệt, ngoài loại cây cấu tạo thành rừng.

Nhưng, bên trong rừng là cả một khung cảnh khác lạ.

Qua khỏi lớp trà bên ngoài, Phương Bửu Ngọc trông thấy nhà cửa huy hoàng, chàng tưởng chừng mình lạc vào tiên cảnh.

Trong một ngôi tịnh xá, một bàn tiệc đã được dọn sẵn sàng, nhiều thiếu nữ xinh đẹp qua lại không ngừng, như cố gắng bày biện một cỗ tiệc mười phần tươm tất.

Đông Phương Ngọc Hoàn mời Phương Bửu Ngọc vào ngôi tịnh xá đó, dĩ nhiên Tiểu công chúa cũng đi theo, chàng đinh ninh như vậy, chàng cứ chú tâm đối đáp với chủ nhân không còn lưu ý đến nàng làm gì nữa.

Nơi dành cho khách ngồi là bên bàn tiệc, tức nhiên bàn tiệc đó được dọn ra để cho khách, với mục đích duy nhất là đãi khách theo sự mời mọc trên mảnh giấy năm màu chứ chẳng phải ngẫu nhiên mà có hoặc dọn sẵn cho một người nào khác.

Phương Bửu Ngọc xuýt xoa:

- Tại hạ vâng lịnh đến đây, chẳng hay...

Đông Phương Ngọc Hoàn cười tươi né câu hỏi của chàng:

- Thiếu hiệp anh hùng tuấn dật như vậy tại sao trước mặt bọn nữ nhân, lại sụt sùi e lệ gần như ngốc tử?

Phương Bửu Ngọc thoáng đỏ mặt:

- Ngũ Hành ma cung...

Đông Phương Ngọc Hoàn chận lời:

- Thiếu hiệp khả ái quá, ai trông thấy mà chẳng mê thích đến xuất thần? Tiện thiếp đây, nếu không vì số tuổi nửa chừng xuân chắc cũng phải dang rộng hai cánh tay ra mà dành thiếu hiệp.

Nàng vừa cười vừa nói, vừa rót rượu vào chén.

Nàng không hề đề cập đến Ngũ Hành ma cung, mà cũng không để cho Phương Bửu Ngọc có dịp nói đến, lần thứ hai nữa.

Đến đây chỉ có mỗi một mục đích, khi mục đích đó chưa đạt thành thì Phương Bửu Ngọc vẫn còn nôn nao mãi.

Chàng vừa thốt lên mấy tiếng, Đông Phương Ngọc Hoàn lại chận, chận rồi dành nói, dành cười, chẳng cho chàng một phút giây nào đế tiếp nối cái ý, tự nhiên chàng nóng nảy, bất chấp lễ độ chận ngược lại lời nàng:

- Nàng đã trúng độc như vậy làm sao giải cứu? Tại hạ y theo ước hẹn mà đến, tại hạ đến đây rồi Trường chủ quyết định như thế nào?

Đông Phương Ngọc Hoàn cười tươi:

- Sao thiếu hiệp biết là nàng trúng độc?

Trời! Hỏi như thế là hỏi làm sao? Chính nàng Trường chủ đã ghi rõ trên mảnh giấy kia mà? Chính Trường chủ cho biết chứ chàng có tự tìm mà hiểu nổi tình trạng của Tiểu công chúa đâu?

Chàng giật mình ấp úng:

- Tại hạ... tại hạ...

Đông Phương Ngọc Hoàn đảo đôi mắt phượng quanh một vòng, cười nhẹ tiếp:

- Đáng lý ra, thiếu hiệp nên đưa nàng đến một nơi nào đó xem thử nàng có trúng độc không? Hoặc giả thiếu hiệp đoán định là nàng có trúng độc thì ít nhất cũng phải tìm hiểu tình trạng của nàng còn phương cứu chữa hay không? Thiếu hiệp không làm hai việc đó lại đưa thẳng nàng đến đây!

Phương Bửu Ngọc xuất mồ hôi lạnh:

- Tại hạ chỉ sợ làm chậm mất thời gian thành ra có hại cho nàng mà mình cũng ôm hận suốt đời, làm sao... tại hạ dám đưa nàng đi nơi khác như Trường chủ vừa nói?

Đông Phương Ngọc Hoàn vẫn giữ nụ cười tươi:

- Người ta thường nói hay lo là lòng loạn, thế mà đúng đấy! Thiếu hiệp thông minh như vậy, chỉ vì quá quan tâm đến tình trạng của nàng, mà hành động hồ đồ.

Phương Bửu Ngọc đột nhiên đứng thẳng lên nhìn thẳng vào mặt Đông Phương Ngọc Hoàn:

- Trường chủ nói như thế chừng như nàng không hề trúng độc, và mảnh giấy kia chung quy là một phương tiện câu nhử tại hạ đến đây, mang nàng đến đây để rồi cả hai cùng rơi vào cái bẫy do Trường chủ giăng ra? Tại hạ tin mảnh giấy mà thành đưa nàng vào hang cọp? Tại hạ hại nàng!

Giọng chàng run run đến đoạn cuối của câu nói, giọng của chàng lệch lạc nhiều khó nghe một chút.

Đông Phương Ngọc Hoàn nhìn chàng không nói gì nhưng cười mãi, vành môi mọng đỏ rung rung mãi như hoa hàm tiếu rung rung trong gió xuân.

Phương Bửu Ngọc vẫn còn tháo mồ hôi hạt, nàng càng cười thì chàng càng tháo mồ hôi hạt, sau cùng chàng cố lấy giọng cứng rắn hỏi một câu nói có tánh cách quyết định:

- Nàng... có phải nàng thật sự trúng độc chăng?

Bỗng, Đông Phương Ngọc Hoàn ngưng bặt tiếng cười:

- Nàng? Thiếu hiệp mãi nhắc đến nàng, nhưng nàng là ai?

Phương Bửu Ngọc nhìn nữ chủ nhân tay thì hoành về phía hậu chỉ:

- Nàng là...

Đông Phương Ngọc Hoàn nhìn theo tay chàng, rồi chàng cũng quay mặt lại nhìn.

Đôi mắt vừa quét qua phía hậu, Phương Bửu Ngọc cảm thấy khí huyết trong người ngưng đọng muôn vàn mũi kim châm chích con tim chàng.

Phía sau chàng, có ai đâu?

Tiểu công chúa rõ ràng là có theo sát bên chàng vào đây, chàng ngồi nàng cũng ngồi, chàng đối thoại với Đông Phương trường chủ, nàng lẳng lặng ngồi nghe.

Rồi bây giờ chàng nhìn lại thì nàng mất dạng!

Tại sao? Tại sao? Nếu chẳng tìm hiểu được cái lý do nàng mất tích thì đúng là chàng nằm mộng! Chàng nằm mộng khi hai mắt mở trừng, miệng thốt oang oang, tai lắng nghe đối tượng đáp lời!

Chàng nằm một bên bàn rượu!

Nếu đúng là mộng thì cơn ác mộng phi thường!

Qua phút giây sững sờ, Phương Bửu Ngọc hét lên:

- Nàng ở đâu? Các vị đã làm gì nàng? Các vị dấu nàng nơi nào?

Đông Phương Ngọc Hoàn lộ vẻ hoang mang:

- Nàng? Nào nào? Nàng là ai? Nơi đây trừ tiện thiếp và thiếu hiệp, còn có một đệ tam nhân nào?

Phương Bửu Ngọc đảo mắt nhìn khắp gian nhà.

Không có một người nào khác ngoài chàng và vị chủ nhân đối diện.

Ngoài bàn tiệc chỉ có một vật duy nhất là chiếc lư hương, từ nơi đó khói bốc tròn tròn như xoáy ốc khói lên cao lan mỏng ra, tỏa khắp gian nhà, tạo cái cảnh lờ mờ huyền bí.

Phương Bửu Ngọc không cầm lệ hận, run run giọng:

- Nhưng... vừa rồi...

Đông Phương Ngọc Hoàn chận lời:

- Vừa rồi thiếu hiệp vào đây một mình, bằng cớ là trên bàn tiệc chỉ có hai bộ chén đũa cho hai người, cho thiếu hiệp và tiện thiếp, một chủ một khách. Hoặc giả thiếu hiệp nằm mơ chăng? Nằm mơ mà thấy có thêm một người nữa?

Phương Bửu Ngọc nhìn lên bàn bây giờ mới để ý là chỉ có hai bộ chén đũa.

Nếu có Tiểu công chúa theo bên chàng, thì hẳn phải có thêm một bộ chén đũa nữa chứ? Chẳng lẽ khách đến hai mà chủ nhân chỉ đãi một? Nếu đãi một thì hẳn là khách chỉ có một người!

Đông Phương Ngọc Hoàn thản nhiên tiếp:

- Nơi đây ngoài cái lối ra duy nhất, chẳng còn cửa nào khác, mà cũng chẳng có cửa sổ. Giả như có người cùng đi với thiếu hiệp người đó do lối nào mà ra? Giả như người đó có muốn đi ra, ít nhất cũng cho thiếu hiệp biết chứ? Giả như người đó bị bức bách đưa đi nơi khác, ít nhất cũng kêu lên một hai tiếng báo động cho thiếu hiệp hay chứ?

Nàng cười nhẹ tiếp luôn:

- Đúng là thiếu hiệp nằm mộng!

Phương Bửu Ngọc đảo mắt quan sát gian nhà một lượt nữa.

Đúng như lời nữ chủ nhân, chỉ có một vọng cửa duy nhất.

Tai chàng rất thính, hơn nữa vào đây là chàng đã đề cao cảnh giác, luôn luôn chú ý đến mọi động tịnh quanh mình, thế mà có nghe có thấy gì đâu?

Nếu có một tiếng động nào dù nhỏ, dù xa trong vòng nửa dặm chàng vẫn nghe lọt. Nếu có một bóng hình nào chớp lên dù xa ngoại dặm đường chàng cũng trông thấy!

Thế tại sao chàng chẳng nghe chẳng thấy gì? Mà Tiểu công chúa lại mất tích?

Tự nàng êm thắm rút lui? Nàng bị ai bức bách mà rút lui?

Chàng cảm thấy khối óc của chàng đã tan biến, chỉ còn lớp xương sọ, lớp xương bọc một khoảng trống rỗng cái trống rỗng chứa đựng sự mông lung mơ hồ...

Chàng buông mình xuống ghế, nặng nề hơn một hòn giả sơn lẩm nhẩm:

- Nếu nàng muốn đi ít nhất cũng phải cho ta biết chứ? Nếu nàng bị người bắt mang đi, ít nhất nàng cũng gọi ta chứ? Nếu nàng tự ý bỏ đi tại sao... tại sao...?

Càng nghĩ, chàng càng thấy tâm tư rối loạn, tâm tư càng rối loạn chàng thấy chung quanh chàng xoay tròn tròn, rồi gian nhà xoay theo, rồi chính chàng cũng bay vòng vòng theo.

Chàng gục đầu luôn xuống mặt bàn.

*****

Đông Phương Ngọc Hoàn từ từ đưa bàn tay mềm dịu như chẳng có xương, đặt trên cánh tay Phương Bửu Ngọc nàng từ từ vuốt nhẹ, nhẹ nhàng vuốt cử chỉ của nàng trân trọng quá, trìu mến quá, âu yếm quá.

Đôi mắt nàng chớp chớp lên qua mỗi lần chớp là có một ý niệm khác biệt hẳn lên, những ý niệm hiện lên có muôn màu muôn sắc, nhiệt độ của những ý niệm đó từ từ gia tăng, rồi từ nhiệt độ cao trở về hàn độ cuối cùng thì gương mặt nàng thản nhiên đến lạnh lùng. Chẳng còn biểu lộ một cảm nghĩ nào cả.

Không không phải nàng không biểu lộ cảm nghĩ, mà chỉ vì nàng không còn cảm nghĩ gì nữa được. Bởi nàng đã xuất thần, nàng như còn cái xác thân ở đó mà thần hồn phiêu phưởng tận đâu đôi mắt xa xăm và dán chặt nơi bàn tay nàng, bàn tay đó đặt trên cánh tay chàng.

Nàng xuất thần?

Nàng nặng niềm suy tư? Nếu nàng trầm tư thì nàng đang hướng tâm tư đó về đâu?

Bàn tay đó nếu cần kết liễu mạng sống của Phương Bửu Ngọc thì bất quá nhích động một ngón thôi, ngón tay mềm dịu ấn xuống tử huyệt là chàng vĩnh viễn biến mất trần gian!

Nàng tưởng gì?

Tại sao nàng chưa ấn ngón tay?

Mục đích của nàng trong cái việc gọi chàng đến đây là như thế nào? Nếu nàng ấn ngón tay xuống tử huyệt thì mục đích hiện lộ quá rõ rệt rồi!

Nhưng nàng chưa điểm xuống, ngón tay còn ve vuốt cánh tay chàng.

Thế thì mục đích đó như thế nào?

Mà không ấn ngón tay chỉ có nàng biết cái lý do ngần ngại của nàng, mà cũng có thể là nàng biết tuy Phương Bửu Ngọc gục đầu, bất động trên bàn tiệc tuy chàng vô tri giác song quanh mình chàng một vầng kiếm khí bao bọc, cứng rắn hơn vách sắt tường đồng. Mắt làm sao trông thấy một vầng kiếm khí? Giá như nàng ấn ngón tay đó xuống, kiếm khí đó sẽ phản chấn qua va chạm của nàng, bật dội ngón tay nàng trở lại, và rất có thể nàng bị thương...

Vầng kiếm khí đó chẳng phải mỗi kiếm khách mà tạo thành nổi.

Kiếm khách nếu muốn có một đạo kiếm khí tất phải thủ ấn quyết, tay kiếm, tay quyết, mới tạo thành, còn dày hay mỏng, kín đáo hay sơ hở là do công lực tu vi.

Trái lại Phương Bửu Ngọc không cần có kiếm, mà vẫn tạo thành được một vầng kiếm khí.

Bởi các kiếm thủ trên đời đều do một kiếm pháp mà tập luyện, kiếm thuật gồm nhiều kiếm pháp cho nên sự thành tựu của kiếm thủ bất đồng.

Còn chàng, chàng không do một kiếm pháp nào của kiếm thuật trong võ học.

Chàng học kiếm thay vì học từ ngọn đến gốc, từ sơ đẳng đến cao siêu, chàng học kiếm là học ngay từ kiếm đạo.

Mà kiếm đạo cũng như vũ đạo, gồm biến hóa nhiệm màu chẳng khác cái biến hóa thiên nhiên.

Lãnh hội được kiếm đạo là sử dụng kiếm theo cái ý mà nên, chẳng cần xuất thủ theo một chiêu thức nào.

Kiếm ý chẳng có quy định cũng như thiên nhiên chẳng có quy định, bởi nếu có quy định thì làm gì có sự nhiệm màu? Có quy định bất quá chỉ tạo được sự linh diệu mà thôi.

Bởi lãnh hội được kiếm đạo từ thiên nhiên mà thành, nên tùy ý mà chàng có thể tạo kiếm khí dễ dàng.

Nhưng ở đây chàng mê man, thì có ý chí đâu để để tạo thành một vầng kiếm khí hộ mạng?

Chàng thực sự mê chăng?

Biết có vầng kiếm khí đó hay không chỉ có Đông Phương Ngọc Hoàn tự hiểu cho nàng.

Còn như chưa hạt thủ sát hại chàng là bởi nàng không có ý gia hại nơi nàng.

Khói bốc từ lư hương cuốn lên xoay tròn tròn, khói lan rộng trên cao, khói tỏa ra không gian thoang thoảng một mùi huyền ảo.

Bỗng Phương Bửu Ngọc ngẩng đầu lên, cười nhạt:

- Phải! Chỉ có một mình tại hạ đến đây!

Đảo đôi mắt trong xanh nhìn chàng, ánh mắt ẩn ướt một sự biến hóa kỳ dị, nhưng sự biến hóa vừa hiện là biến ngay, Đông Phương Ngọc Hoàn cười nhẹ:

- Phải! Thiếu hiệp đến đây một mình!

Phương Bửu Ngọc vỗ trán:

- Nhưng tại hạ chẳng hiểu sao mình lại đến nơi này? Tại sao? Cũng phải có một nguyên nhân nào đưa tại hạ đến đây? Tại hạ chẳng nghĩ được tại sao.

Chàng thốt, nụ cười vẫn còn nửa vẻ nơi khoé miệng, dù là một nụ cười nhạt.

Nụ cười nhạt chỉ còn nửa vẻ, xem mỉa mai làm sao!

Đông Phương Ngọc Hoàn có thấy nửa vẻ cười còn lại trên khoé miệng chàng chăng?

Đông Phương Ngọc Hoàn khẽ thờ dài ; - Trong mấy hôm sau này tâm tư thiếu hiệp dao động mạnh, tiện thiếp nghĩ thiếu hiệp nên ngủ một giấc dài, chỉ có giấc ngủ mới đem lại sự yên tịnh cho tinh thần. Sau giấc ngủ thiếu hiệp sẽ thấy trí óc sáng suốt trở lại, lúc đó mới nhận thức được sự việc mà chẳng sợ sai lầm.

Giọng nói nghe dịu dàng quá, như ru hồn người vào cõi mộng dù không buồn ngủ, cũng lim dim đôi mắt cho mắt đừng thấy gì có thể làm bận tâm tư, dành trọn thính giác để tiếp thu âm thinh huyền diệu đó.

Giọng nói đã dịu dàng mà cái ý cũng trìu mến làm sao, dù ai đang sôi trào uất hận, cũng phải lắng dịu niềm uất hận ngay để không tổn thương sự trìu mến mà đối phương muốn biểu lộ với niềm trọn vẹn chân thành.

Mẹ ru con chỉ có êm dịu nhưng kém ảo huyền, chỉ có những tiếng lòng mới ru được con người vào mê ly phiêu diêu!

Và có tiếng lòng nào ảo diệu bằng tiếng lòng của mỹ nhân?

Tri âm chưa bằng tri kỷ, mà tri kỷ là người khác giống là tuyệt nhất trần gian.

Phương Bửu Ngọc vươn tay tỏ vẻ uể oải rõ rệt, gật đầu:

- Phải! Tại hạ nên nghĩ một lúc, lấy lại bình tĩnh cho tâm hồn...

Đông Phương Ngọc Hoàn vỗ tay kêu bốp một tiếng.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, tiếng chân vang khẽ bên ngoài, một thiếu nữ áo tím tóc đen huyền bồng quanh một cách quyến rũ, tăng vẻ đẹp cho gương mặt đã quá đẹp rồi, rồi hai thiếu nữ rồi ba bốn thiếu nữ, tất cả đều đẹp như nhau, song mỗi nàng riêng vẻ, tất cả đều bước vào.

Có bao nhiêu thiếu nữ tại Thiên Hương Trà Lâm, quanh Đông Phương Ngọc Hoàn?

Chỉ biết là trước mặt Phương Bửu Ngọc hiện diện hai mươi nàng, hai mươi đóa hoa hàm tiếu hoa nào cũng tuyệt vời.

Đông Phương Ngọc Hoàn giới thiệu:

- Đây là những vị cô nương hái trà mỗi ngày, có nhiều phương pháp làm tiêu sầu, thiếu hiệp chỉ nhìn thấy họ thôi, tâm thần cũng cởi mở nhẹ nhàng.

Phương pháp làm tiêu sầu hẳn là ca là vũ, nhưng tại sao Đông Phương Ngọc Hoàn Trường chủ quá ưu đãi Phương Bửu Ngọc như thế?

Tiếp tân trọng thể, lại còn bày ca vũ cho đẹp mặt êm tai chàng?

Phương Bửu Ngọc như con thuyền gãy lái, đứt buồm, gật đầu:

- Tốt... tốt...

Tiếng ca ngân lên, ca tập thể, đúng như Đông Phương Ngọc Hoàn đã nói, cái nhiệm màu hái bỏ những ưu phiền vướng động tâm tư, tiếng ca hái bỏ ưu phiền như bàn tay chúng hái từng lá trà cho rừng trà bớt rậm.

Rồi chúng múa, chúng vươn cánh tay, chúng quạt bàn tay, hương từ tay chúng lan tỏa trong không gian, mùi hương tuy thoảng nhưng đủ làm say lòng quý khách!

Thử hỏi trên thế gian này có mấy vườn trà quy tụ tất cả giai nhân chỉ để làm cái việc hái trà? Nếu có một vườn trà như thế nếu chủ nhân lại là phái mày râu thì hẳn còn hạnh phúc hơn cả một vương đế! Bởi, vương đế còn lo việc nước chứ một chủ nam nhân vườn trà thì mặc tình hưởng thủ sắc và hương, sắc giai nhân và hương trà tuyệt diệu.

Mà, gái hái trà làm gì lại học vũ, học ca?

Dĩ nhiên sự kiện đó phải đặt thành vấn đề trong tâm tư Phương Bửu Ngọc.

Nhưng chàng cứ gật gù, cứ lẩm nhẩm:

- Tốt... tốt...

Rồi màn ca vũ dần dần biến đổi chẳng rõ từ lúc nào, thành màn thoát y vũ.

Vũ nữ thoát y, không gian tràn ngập xuân tình, trong cái tràn ngập xuân tình này, những pho tượng đá cũng sanh tri giác mà cười mà nói, là mấp máy đôi tay mà nhích động đôi chân.

Chúng ca, chúng vũ, chúng đùa nhau chạy quanh bàn tiệc thoạt đầu xa, sau đến gần, rồi bất thình lình tất cả đều nhào vào mình Phương Bửu Ngọc, như dành, như giật, mấy mươi cánh tay nõn nà, mấy mươi bàn tay mềm dịu ghì, níu, kéo, lôi, như sắp xé xác chàng ra làm trăm mảnh, giữ gìn mà ấp ủ, mà nâng niu dù những mảnh thịt da đó quá một ngày tròn sẽ thúi rữa ra.

Trong lúc bọn thiếu nữ vây quanh Phương Bửu Ngọc thì Đông Phương Ngọc Hoàn lặng lẽ rút lui ra ngoài đi thẳng đến một tòa tiểu các giữa rừng già.

Tòa tiểu các có lầu trên lầu chẳng có người.

Nàng gõ nhẹ tay vào tường, tường nứt ra bày một lối đi, trong lối đi bóng tối dày đặc.

Nàng nghiêng mình hướng về bóng tối, nghiêm trang báo trình:

- Ngọc Hoàn đã trở lại!

Bên trong lối đi có giọng lạnh lùng phát ra:

- Tình huống ra sao?

Đông Phương Ngọc Hoàn đáp:

- Thuận lợi, còn từ bây giờ về sau chưa biết sao. Phương Bửu Ngọc đột nhiên giả ngây, giả dại, mà cũng có thể cho là thực ngây thực dại...

Một tiếng hừ lạnh vọng ra, tiếp theo là một câu nói cũng lạnh lùng không kém:

- Ngươi có nói gì với hắn không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-60)


<