Vay nóng Tima

Truyện:Ân thù kiếm lục - Hồi 22

Ân thù kiếm lục
Trọn bộ 60 hồi
Hồi 22: Những Cái Khó Làm
5.00
(một lượt)


Hồi (1-60)

Siêu sale Lazada

Trái với ý tưởng của mọi người, Phương Bửu Ngọc lúc đó hết sức bình tĩnh.

Cầm nửa thân kiếm gỗ trong tay, chàng vẽ lên nửa vòng, kiếm gỗ điểm đúng những bảng của thiết bài, ngăn chận áp lực như một con dê cứng rắn ngăn giòng nước cuốn.

Anh Thiết Linh hết sức kinh hãi, chưa kịp chuyển thiết bài biến chiêu, thân hình còn trên không, đoạn kiếm gỗ lại quét ngang đôi chân.

Hắn muốn rụt chân lên để nhào lộn thân hình vọt ra xa chứ chẳng còn một hy vọng gì vung thiết bài tiếp tục đánh xuống.

Nhưng chậm mất rồi.

Kiếm gỗ quét trúng chân, hắn lệch người nghiêng nghiêng. Không làm sao xoay chiều được đành rơi xuống đất từ thế đó.

Nằm mộng hắn cũng chẳng nghĩ ra cái chiêu do Phương Bửu Ngọc vừa phát xuất, phá hỏng song bài của hắn, đồng thời quét hắn ngã nhào.

Chính những người quan chiến tại cục trường cũng chẳng hiểu nổi tại sao có sự biến hóa lạ lùng như vậy, nói chi đến những kẻ sau này nghe thuật lại tình hình giao đấu giữa song phương.

Chuyện khó tin, nhưng lại là sự thật.

Một số người vô tư, hò reo ầm ĩ, nhưng tiếng hò reo ngưng bặt ngay bởi bọn ủng hộ Anh Thiết Linh quá đông, bọn này hoặc trừng mắt, hoặc hầm hè, cấm đoán mọi tán thưởng tài nghệ của Phương Bửu Ngọc.

Nhưng tại cục trường, có ai ngăn chận được sự vui mừng của bọn Vạn Tử Lương!

Ngưu Thiết Oa hét lên vang dội, vung hai tay, quăng luôn ba đại hán mà gã đang nắm cứng và đưa bổng lên cao.

Kim Bất Úy tưởng đôi mắt mập mờ, trông lầm, đưa tay chà sát mạnh mấy lượt, rồi kêu lớn:

- Thắng! Thắng rồi! Phương Bửu Ngọc thắng cuộc!

Bọn Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm và mấy đệ tử kia không ngăn được giòng lệ cảm xúc dâng trào.

Bình sanh họ chưa hề bị khích động mạnh như lần này!

Họ bị khích động mãnh liệt đến độ ngây người như tượng gỗ chỉ có lệ cảm xúc tuông tràn!

Anh Thiết Linh đứng lên, nhìn Phương Bửu Ngọc một lúc lâu sau cùng thờ dài, buông gọn:

- Bội phục! Bội phục!

Phương Bửu Ngọc khiêm tốn nghiêng mình:

- Đa tạ nương tay!

Song phương đối đáp, lời hết sức đơn giản, tưởng chừng để nói ra mấy tiếng rất gọn, đó song kỳ thực khó khăn làm sao.

Anh Thiết Linh đã khinh miệt đối tượng như một tên vô dụng bây giờ tỏ ý bội phục, làm sao nói được hai tiếng đó mà chẳng ngượng mồm? Hơn nữa làm sao nói được cho đối tượng nhận ra mình thành thật chứ không phải là khách sao, chiếu lệ, che giấu yếu kém của mình?

Còn Phương Bửu Ngọc, nói làm sao để ve vuốt hữu hiệu cái tự ái của con người chiến bại? Nhất là người chiến bại lại tự cao tự đại?

Cho nên, nghe thì đơn giản, nói được phải khó khăn vô cùng.

Vầng thái dương vẫn lên, buông sức nóng xuống trần gian, sức nóng đó không sưởi ấm lòng Phương Bửu Ngoc.

Bởi đành rằng cuối cùng chàng đã thắng, nhưng cái thắng đó có đánh đổi được bao nhiêu lời chế nhạo trước đây?

Vầng thái dương lên, lên mãi ngay đỉnh đầu rồi chênh chênh ngang đầu cành, rồi dịu dần cho hoàng hôn buông xuống.

Chiều nay, có mưu rơi mưa nhẹ hạt:

Mưa không to, song gieo lạnh trong không gian bên ngoài lạnh, bên trong phòng lại đèn mờ, dù đêm chưa xuống, nhà vẫn lên đèn vì mây giăng mắc che thái dương vì màn mưa che thái dương.

Tuy không gian lạnh, tuy đèn mờ, lòng người rộ nở hoa lòng của bọn Vạn Tử Lương. Lòng họ ấm áp lạ lùng với cái thắng của Phương Bửu Ngọc.

Kim Bất Úy cười tươi:

- Hay! Hay lắm! Bửu Nhi hôm nay ngươi bay bướm lạ thường! Có ai ngờ thần sắc âm trầm ảm đạm như vậy mà chiêu thức lại bay bướm! Dù Tử Y Hầu còn sống, cũng chưa chắc lão ấy làm được sự phi thường đó.

Vạn Tử Lương tiếp nối:

- Tại hạ từng nghe thiên hạ anh hùng hoặc thuật lại sự thành công của họ, hoặc ca ngợi chiến tích của bằng hữu, tai nghe lắm mà chính mắt tại hạ cũng thấy nhiều, song thú thật chưa có trường hợp nào chuyển bại thành thắng như Bửu Ngọc vừa làm, trăm năm phỏng có mấy tay?

Kim Tổ Lâm cười vang:

- Nếu đổi lại là tại hạ, trước những luồng dư luận bất lợi đó chắc phải điên lên rồi làm gì xuất thủ được với đầy đủ sáng suốt? Và có thể là thay vì giao đấu với đối tượng, tại hạ đã nhắm vào quần chúng như Ngưu Thiết Oa mất!

Ngưu Thiết Oa cười hì hì, nghĩ là mình đã làm một việc rất thích thú. Gã thốt:

- Bất quá, tôi chi có phần nào sức mạnh, chứ về võ học thì chỉ xem đại ca tôi luyện tập, rồi phỏng theo mấy chiêu thức chứ nào có gì xứng đáng mà cho là bản lãnh?

Vạn Tử Lương chỉnh sắc mặt:

- Học, quý ở chỗ tinh, chẳng phải quý ở chỗ nhiều, biết ít mà tận tường, còn hơn biết nhiều nhưng mơ hồ!

Ngưu Thiết Oa hân hoan ra mặt, lẩm nhẩm:

- Nếu nàng nghe được câu nói đó!

Nàng là ai?

Chẳng ai hiểu rõ nàng là ai, chỉ một Phương Bửu Ngọc hiểu được gã muốn ám chỉ ai.

Công Tôn Bất Trí trầm giọng:

- Bại mà không nản, nhục mà không loạn chẳng phải trên đời này bất cứ ai cũng làm nổi! Bửu Nhi trước con mắt của chúng ta là một thiếu niên, song trước nhân cách hắn là một con người phi thường. Sau cuộc chiến hôm nay, ấn tượng của người đời ngày nào đối với hắn, sẽ phải cải biến thuận lợi là cái chắc!

Y day qua chàng, tiếp:

- Thắng mà không kiêu, thắng như vậy mới là anh hùng! Chỉ có những kẻ có thực tài mới không kiêu hãnh qua những thành tích đã tạo được! Thúc thúc bội phục!

Phương Bửu Ngọc mỉm cười:

- Tiểu điệt xin cố gắng giữ mình xứng đáng với lời khen của tam thúc!

Công Tôn Bất Trí lại tiếp:

- Tuy nhiên, từ ngày tao nạn tại đất Hiệp Phì, chúng ta hoàn toàn bị dồn vào bóng tối. Cuộc chiến hôm nay bất quá chỉ là một tia sáng nhỏ, chưa đủ phá tan bức màn đen tối phủ trùm chung quanh chúng ta.

Thì dĩ nhiên chúng ta chưa tự mãn được, phải nỗ lực hơn, nỗ lực không ngừng, để vứt bỏ màn đen tối đó, cho chúng ta đường hoàng đi đứng giữa giòng đời, cho chúng ta cao mặt nhìn đời. Ngày mai, là cuộc chiến với Thiên Đao Mai Khiêm, cuộc chiến đó mới là giai đoạn quyết định.

Thắng thì chúng ta xóa đi ấn tượng xấu xa, bại thì vĩnh viễn lu mờ...

Y đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy mọi ngươi đều ngưng trọng thần sắc chăm chú nghe, y tiếp nối:

- Là con người trong võ lâm, chúng ta phải hiểu tin tức truyền đi trên giang hồ nhanh hơn gió, cuộc chiến hôm nay khai diễn lúc bình minh, thì đến hoàng hôn là người muôn phương đều nghe lọt, họ nghe lọt là họ chú trọng đến cuộc chiến ngày mai. Họ nghe lọt là họ bán tín bán nghi giữa hai trận Hiệp Phì và Kim Lăng, họ chờ nghe kết thúc cuộc đấu ngày mai, cho nên tại hạ mới dám nói là giai đoạn quyết định!

Vạn Tử Lương gật đầu:

- Có lý! Đúng đạo lý lắm!

Mạc Bất Khuất cau mày:

- Nghe nói Thiên Đao Mai Khiêm thiện dụng thanh Tỏa Liêm đao, chẳng rõ Tỏa Liêm đao có hình thức như thế nào? Khác với đao thường ở điểm gì?

Vạn Tử Lương đáp:

- Tại hạ chỉ biết Tỏa Liêm đao là một trong số mười ba loại vũ khí ngoại môn, đứng hàng thứ năm, tuy sau Phong Vũ song bài, song lợi hại ngang nhau.

Tây Môn Bất Nhược bỗng cất tiếng:

- Tiểu đệ có nghe gia sư nói, Tỏa Liêm đao du nhập vào Trung thổ từ hơn ba mươi năm nay, loại vũ khí đó là vật sở trường của Vân Lâm Võ Viện vùng Đông Hải, gồm những chiêu thức cực kỳ ngụy dị, chẳng rõ do đâu Mai Khiêm lại học được đao pháp ngoại lai như thế?

Mạc Bất Khuất hỏi:

- Nhưng nó có hình dáng như thế nào?

Phương Bửu Ngọc thốt:

- Tiểu điệt từng nghe sư phụ giảng qua...

Mạc Bất Khuất chớp mắt:

- Trên đời này chỉ có lão nhân mới hiểu được những gì thiên hạ chẳng hiểu!

Phương Bửu Ngọc tiếp:

- Tỏa Liêm đao dài một thước bốn tấc, hình như một chiếc bổng, đầu bổng có thiết hoàn, đao được sử dụng bằng một đường dây xích dài độ hai trượng, mà đầu dây lại có cột một quả cầu nặng độ mươi cân, cầu có năm mũi nhọn, hay năm lưỡi cũng thế.

Mạc Bất Khuất lấy làm kỳ:

- Là hình chiếc bổng lại có thiết hoàn, có dây xích, có quả cầu thế thì thanh đao ở đâu mà có cái tên là đao?

Phương Bửu Ngọc cười:

- Trong lòng chiếc bổng, có nút cơ quan, bấm nút là đao vọt ra, đao hình mặt trăng, có răng nhọn. Nếu đúng là vật của Vân Lâm Võ Viện thì Tỏa Liêm đao chém sắt như chém bùn. Đao đó hiện nay chỉ có một thanh thôi! Tưởng chẳng có thể thanh đao duy nhất đó lại về tay Mai Khiêm!

Mạc Bất Khuất và Vạn Tử Lương gật đầu:

- Có lẽ thế!

Phương Bửu Ngọc tiếp:

- Vũ khí, tuy một mà thành hai. Giòng họ ỷ thế trong Vân Lâm Võ Viện khi sử dụng thì tay tả cầm đao, tay hữu cầm đường dây xích có cột quả cầu, đao vờn bên ngoài, cầu đập trung ương, cầu bay vút vút như lưu tinh chùy của người trong Bắc phái Trung thổ. Xử dụng Tỏa Liêm đao, là phát huy cả mềm, cả cứng, cả xa, cả gần, xa thì công, gần thì thủ, một loại vũ khí phi thường, vũ khí đó không được truyền sâu rộng trên giang hồ. Vả lại Mai Khiêm thành danh chưa được bao lâu, cho nên ít ai biết đến.

Vạn Tử Lương thở dài:

- Chỉ có lão nhân lịnh sư mới biết được tường tận như vậy, dù đã quy ẩn hơn mấy mươi năm, người vẫn hiểu rõ sự việc trên giang hồ như bàn tay...

Ngưu Thiết Oa cao giọng:

- Rất tiếc là vô duyên vô cớ, người bỏ ngang anh em tôi mà biệt tích giữa giòng đời. Chỉ lưu lại một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy lại chỉ có mấy chữ, "nếu còn duyên, còn gặp nhau!" Ngày nào? Duyên gì?

Gã trầm buồn, cúi đầu...

Công Tôn Bất Trí trở lại hiện cảnh:

- Vô luận như thế nào, Mai Khiêm vẫn là một tay đại kình địch của Bửu Nhi. Cuộc chiến ngày mai hẳn phải cam go lắm!

Thạch Bất Vi hướng sang Phương Bửu Ngọc:

- Bửu Nhi đi nghỉ đi!

Vạn Tử Lương gật đầu:

- Phải đó, hôm nay chúng ta đã đi hơn trăm dặm đường, Bửu Nhi cần nghĩ để lấy sức.

Công Tôn Bất Trí tiếp:

- Trong đêm nay dù có sự việc gì xảy ra đi nữa, Bửu Nhi cứ ngủ đừng quan tâm đến làm gì. Làm sao cho ngày mai khi thức dậy, Bửu Nhi có một niềm sảng khoái trong toàn cơ thể, có vậy mới đối phó được với địch thủ.

Phương Bửu Ngọc gật đầu, rồi đứng lên cáo từ mọi người. Nhưng khi chàng toan bước đi, một vệt sáng từ bên ngoài bay qua khung cửa sổ vào trong.

Bốp!

Vật đó chạm vào chiếc cột, cắm phập tại đó sâu độ ba bốn tấc.

Phần còn ló ra ngoài cột chiếu sáng mặc dù ánh đèn rất lu, phần ló ra, dài độ nửa thước.

Mọi người đều kinh hãi.

Kế tiếp bên ngoài có tiếng kêu lên thất thanh, tiếng kêu thảm quá hòa lẫn với tiếng cười ghê rợn.

Người phát ra tràng cười ghê rợn, thốt oang oang:

- Thiết Ôn Hầu! Lý Anh Hồng! Hai người còn mong chạy đi đâu?

Phương Bửu Ngọc biến sắc kêu lên:

- Không xong rồi! Lý đại thúc và Thiết đại thúc ngộ nạn! Tiểu điệt phải tiếp trợ họ mới được!

Công Tôn Bất Trí trầm giọng:

- Có bọn ta ngươi cần gì phải can thiệp?

Y cao giọng:

- Thiết Oa đâu, ở bên cạnh đại ca ngươi nhé! Bọn ta ra ngoài đó xem sao?

Câu nói vừa buông dứt, Công Tôn Bất Trí đã như mũi tên bắn vút qua cửa sổ.

Phương Bửu Ngọc kêu lên:

- Bằng mọi cách, phải cứu cho được Thiết Lý nhị vị đại thúc về đây!

Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, sáu đệ tử kia đã lao vút thân hình ra bên ngoài.

*****

Mưa vẫn rơi, mưa thu không nặng hạt nhưng dai dẳng như chẳng bao giờ dứt.

Bốn bóng người, vận áo trắng chít khăn trắng, mặt cũng bao kín bằng lụa trắng, dáng chập chờn trong mưa như bốn bóng quỷ.

Bốn bạch y nhân đang vây một người, ác chiến.

Người bị vây, sức cùng lực kiệt, bất quá còn một điểm sinh khí đủ chi trì một vài phút giây nữa thôi.

Người đó cầm một ngọn Luyện Tử Thương, song thương bị đoạn lìa một phần, vẫn vung lên vun vút, vung với niềm tuyệt vọng, vung để mà vung chứ chẳng mong gì tạo được phi thường.

Võ công người đó không phải là cao tuyệt song y dũng mãnh vô cùng.

Nhìn y chiến đấu với ý chí liều chết, ai ai cũng phải cảm động.

Bốn người áo trắng thì tỏ rõ trên bậc y, thân pháp nhanh nhẹn chiêu thức ngụy dị, linh ảo, tuy tay không, chưởng pháp của họ còn lợi hại hơn vũ khí nhiều. Chụp, tát, điểm, chặt, tất cả thủ pháp đều cao diệu.

Vạn Tử Lương sợ chẳng kịp cứu viện thân hình chưa đến nơi y đã quát lớn:

- Lý Anh Hồng vững tâm đi, có kẻ cứu viện đây!

Giọng nói hùng hồn, lực khí sung mãn, Vạn Tử Lương hiểu hiện một oai dũng khiếp người.

Bốn người áo trắng cùng giật mình.

Kế đó, Mạc Bất Khuất, Thạch Bất Vi, Kim Bất Úy và Dương Bất Nộ cùng đến nơi.

Dĩ nhiên, tất cả cùng vào cuộc ngay, và mỗi người chận một người.

Cuộc chiến khai diễn, ác liệt ngay từ phút giây đầu.

Bốn chận bốn, thì thừa Vạn Tử Lương, đại hiệp liền bước đến gần Lý Anh Hồng.

Đôi bên chẳng xa lạ gì nhau, họ gặp nhau là phải mừng, Vạn Tử Lương vỗ tay lên vai Lý Anh Hồng thốt:

- Đã có các anh em ngăn chận bọn đó, các hạ vào nhà nghỉ ngơi một chút đi!

Lý Anh Hồng còn thở hồng hộc:

- Đa... đa tạ...

Thực sự, họ Lý đã đuối sức lắm rồi. Y không thể khách sáo vội bước vào nhà.

Ánh đèn không sáng lắm, y cũng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Bên ngoài, đối phương chỉ có bốn, mà bên cánh Vạn Tử Lương rất đông người, họ không muốn dùng số đông, bức số ít, nên chỉ để cho một chọi một, còn thừa bao nhiêu thì đứng bên ngoài quan chiến.

Họ không tham chiến, nhưng họ vẫn lưu ý đề phòng bọn người áo trắng chạy đi.

Về Mạc Bất Khuất, đúng theo sự dè dặt của người trong phái Thiếu Lâm, trước khi nhận xét võ công của địch, thì chẳng bao giờ chịu xuất toàn lực giao đấu.

Bất quá y chỉ giữ cái thế bất bại, để nhận định sở học của địch như thế nào.

Kim Bất Úy trái lại, vừa vào cuộc là giở ngay tuyệt kỹ của phái Nga My ra tấn công tới tấp.

Dương Bất Nộ còn nóng nảy hơn họ Kim một bậc, tuy tên là Bất Nộ, y đánh ra với tất cả phẫn nộ, oai mãnh phi thường, tỏ rõ y đã lãnh hội trọn vẹn tinh hoa của tuyệt học Hoài Dương.

Thạc Bất Vi cũng chưa phát xuất tuyệt học đúng sở đắc, chỉ giữ sức quân bình để xem tình hình địch.

Trong bốn đệ tử, Thạch Bất Vi là người ít xuất thủ nhất, hay nói một cách khác đấu pháp của y rất hòa hưỡn. Trong khi các bạn đánh ra ba bốn chiêu thì y chỉ đánh một chiêu.

Nhưng, mỗi chiêu của họ Thạch lợi hại hơn ba bốn chiêu của bạn bởi vừa thận trọng, vừa chuẩn mà cũng vừa độc.

Vạn Tử Lương đứng bên ngoài nhìn vào bốn mặt trận một lúc đoạn thốt:

- Cái mức thành tựu về võ công của một người, rất có liên quan đến tánh cách của người đó, hay nói một cách khác, tánh cách của một người rất có ảnh hưởng đến võ học của người đó. Xem ra Mạc huynh sau này có thể trở thành lãnh tụ giang hồ...

Câu nói đó, có cái nghĩa là Vân Mộng đại hiệp cho rằng Mạc Bất Khuất sau này sẽ thay thế y trong địa vị lãnh đạo giang hồ.

Ngoài Mạc Bất Khuất ra chẳng còn ai xứng đáng hơn.

Kim Tổ Lâm gật đầu:

- Nếu bắt buộc phải giao đấu, thì tiểu đệ thích giao đấu với Mạc huynh hơn là với cái lão Thạch tứ đó, y xuất thủ là có sát khí bừng bừng. Thực không thể nào chịu nổi!...

Vạn Tử Lương mỉm cười:

- Trong bốn người, người nào cũng lợi hại cả, Mạc đại hiệp thì trầm tĩnh, Kim nhị hiệp thì dũng mạnh, Thạch tứ hiệp thì thâm độc còn Dương đại hiệp thì hung tàn, giao thủ mà gặp người nào mình cũng thấy nguy như người nào.

Kim Tổ Lâm lắc đầu:

- May mà tiểu đệ là bằng hữu của họ, chứ nếu không thì biết đâu sau này, trên đường đời chẳng có lúc đối đầu với họ?

Bốn đệ tử tuy lợi hại, song bốn người áo trắng cũng chẳng phải tay vừa, cuộc chiến khai diễn khá lâu, song phương vẫn ở thế quân bình chưa bên nào nắm được cái cớ tất thắng.

Phàm một cuộc quần chiến như vậy, cách nào cũng phải đồng đều, nếu trong bọn có người kém thế, sự chênh lệch sẽ hiện rõ ràng và một người kém thế sẽ lôi cùng cả bọn kém thế luôn.

Bởi, cái mãnh lực đồng đội lung lay, đòn cân chiến cuộc dễ nghiêng ngả.

Ở đây, thế quân bình còn vững, là lực lượng song phương rất đều, đều cho mỗi bên, mà cũng đều cho cả hai bên.

Vạn Tử Lương theo dõi cuộc chiến đấu một lúc lâu, vẫn không hiểu nổi bốn người áo trắng thuộc môn phái nào.

Ngụy Bất Phàm tỏ vẻ lo ngại:

- Bọn này xuất phát từ môn phái nào mà xem ra lợi hại quá đấy chứ? Thân pháp ngụy dị, võ công cổ quái, bình sanh tiểu đệ chưa từng nghe nói đến những môn võ công kỳ lạ như vậy!

Công Tôn Bất Trí trầm giọng:

- Chừng như họ không chuyên võ học của Trung Nguyên! Cái may của bọn mình là chúng kém công lực đấy. Nếu chúng luyện đúng mức thâm hậu thì các sư huynh đệ của bọn mình phải bại từ lâu.

Vạn Tử Lương tiếp nối:

- Sao thì chẳng biết chứ tại hạ nhận thấy khi họ phát xuất một chiêu nào, họ không dùng tận công lực, cho nên thế công của họ chẳng mãnh liệt cho lắm. Đếu đó hẳn phải có duyên cớ chứ!

Công Tôn Bất Trí gật đầu thở dài:

- Có thể là họ kém công lực, cũng có thể là họ sử dụng nữa phần công lực thôi! Tiểu đệ suy nghĩ mãi mà chẳng hiểu sự thực ra làm sao...

Bỗng người áo trắng giao đấu với Dương Bất Nộ, phát xuất một tràng tiếng hú quái dị, rồi tất cả bốn người cùng buông tay hướng xuống đất.

Liền theo đó, khói trắng như màu sữa từ dưới đất bốc lên, bốc mạnh và lan rộng ra, trong thoáng mắt che mờ đám mưa bụi.

Vạn Tử Lương biến sắc:

- Nguy! Nguy! Khói độc!

Công Tôn Bất Trí quát lớn:

- Các sư huynh đệ! Ra khỏi vòng chiến ngay!

Gọi như thế, Công Tôn Bất Trí thừa hiểu là nếu có lui ra ngoài thì chỉ là Mạc Bất Khuất và Thạch Bất Vi lui ra mà thôi.

Còn Dương Bất Nộ và Kim Bất Úy thì chẳng khi nào chịu bỏ cuộc đột ngột như vậy, dù vầng khói đáng nghi ngờ kia đang hăm dọa an toàn của họ.

Cho nên, vừa quát lên, Công Tôn Bất Trí đưa nhanh mắt làm hiệu với Vạn Tử Lương, đoạn cả hai lướt tới, một người nắm Kim Bất Úy, một người nắm Dương Bất Nộ lôi ra ngoài.

Trong khi đó Mạc Bất Khuất và Thạch Bất Vi cũng đã lui ra xa rồi.

Vầng khói đục càng phút càng dày đặc, càng lan rộng lớn, tuy đã ngưng hô hấp mà Kim Bất Úy nghe ngột ngạt vô cùng, chưa thốt được tiếng nào.

Thực sự y có thể hét lên, không nhiều tiếng thì ít nhưng Vạn Tử Lương kịp thời lấy khăn tay chụp kín miệng y, sợ y hả ra là khói ập vào, nếu gặp đúng khói độc thì nguy mất.

Họ đã lui khỏi vòng chiến xa hơn hai trượng.

Một ngọn gió quét qua làm tan biến vầng khói đó, khói tan rồi bốn người áo trắng cũng mất dạng luôn.

Công Tôn Bất Trí ngưng trọng thần sắc lẩm bẩm:

- Thắng bại chưa ngã ngũ ra sao, chúng lại bỏ đi vội vàng...

Bất cứ gặp việc gì, y cũng vận dụng tâm cơ, tìm hiếu thấy thái độ của bốn người áo trắng rất quái dị, tự nhiên y phải trầm tư.

Y cho rằng, phải có một duyên cớ gì nên bọn chúng mới bỏ ra đi thình lình như vậy, và duyên cớ đó phải nằm trong một mưu toan nào...

Kim Tổ Lâm bật cười:

- Có gì lạ đâu? Nếu là tại hạ thì tại hạ đã chuồn từ lâu rồi! Đáng không thắng, thì đánh làm gì để cuối cùng phải nhận bại? Đánh không thắng là phải chạy đi là lẽ thường mà.

Vạn Tử Lương gật đầu:

- Có lý lắm! Nhưng đứng ngoài mà nói thì ai cũng phải nói nhu vậy, song vào cuộc rồi, còn có tự ái đi kèm chứ? Chưa chưa gì huynh đài thấy bại mà bỏ cuộc được! Thà chết chứ ai chịu hèn?

Mọi người cùng cười.

Họ trở vào khách sạn, riên Kim Bất Úy quá cao hứng vì đã cứu được Lý Anh Hồng, một nhân vật hữu hạng trên giang hồ.

*****

Phương Bửu Ngọc biết chắc cả bọn kéo đi thì thế nào cũng cứu được Lý Anh Hồng, tuy vậy chàng vẫn con nơm nớp lo sợ.

Chàng lo sợ vì ân nghĩa của Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng đối với chàng rất nặng, nếu cả hai có bề gì thì chàng phải hối hận suốt đời.

Thà rằng không hay biết thì thôi, chứ đã hay biết rồi mà chẳng làm gì giúp được, thì còn mặt mũi nào nhìn đời?

Chàng đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài lòng nôn nao vô cùng.

Bỗng chàng thấy một người đang chạy trong mưa, trên lưng như có một người nữa, người cõng người, chạy về phía chàng.

Chàng hấp tấp nhảy ra ngoài gọi gấp:

- Có phải đại thúc Lý Anh Hồng đó không?

Người đó chừng như giật mình, dừng chân lại do dự một chút:

- Tại hạ là Lý Anh Hồng đây, còn các hạ là ai?

Phương Bửu Ngọc đáp nhanh:

- Tiểu điệt là Phương Bửu Ngọc... là Bửu Nhi ngày nào đây, đại thúc!

Lý Anh Hồng ạ lên một tiếng, bước dài đến gần chàng, đưa tay chụp lên vai chàng, nhìn từ đầu đến chân, đoạn rung rung giọng:

- Bửu Nhi! Bửu Nhi! Đúng là ngươi rồi rồi! Bây giờ ngươi thành nhân rồi, khôi ngô quá, tuấn tú quá... ta có ngờ đâu lại gặp ngươi... bao nhiêu năm qua...

Giọng nói hơi sệt, đứt đoạn chứng tỏ y cảm xúc phi thường.

Ánh đèn trong phòng chiếu ra, tuy mờ mờ song vẫn đủ soi rõ gương mặt vị anh hùng giờ đây quá tiều tụy, thân hình lại ướt át, ướt vì mồ hôi trong cuộc chiến ướt vì mưa, đôi mắt lờ đờ mệt nhọc.

Trong tình trạng đó, Lý Anh Hồng làm sao giữ được phong độ hào hùng của thủa nào.

Thời oanh liệt nay còn đâu? Thăng trầm, thành bại, đưa con người qua bao thử thách...

Bao nhiêu năm qua, có lẽ Lý Anh Hồng đã gặp nhiều hoạn nạn, nên thần tình mất cái lẫm liệt ngày xưa, vầng trán hằn nhiều nếp nhăn hơn...

Nhìn Lý Anh Hồng, Phương Bửu Ngọc không cầm được lệ bi hoài.

Mấy năm trước, chàng gặp Lý Anh Hồng trong oai nghi của một con hổ, giờ đây trước mắt chàng họ Lý chỉ là một con chồn bị thương, bị đuổi, chàng suýt cho rằng mình nằm mộng, bởi chàng không tưởng một con người có thanh danh chấn động vòm trời võ lâm Trung Nguyên cũng có lúc phải điêu linh phờ phạc như thế!

Còn đâu cái ngoại hiệu "Đạp Tuyết Vô Ngân"? Ngoại hiệu đó nói lên cái thuật khinh công siêu thượng của y?

Mặt của Lý Anh Hồng đẫm nước, chẳng rõ nước mưa hay nước mắt.

Y trầm lặng, nhìn Phương Bửu Ngọc lâu lắm mà chưa nói tiếp một lời nào.

Miệng không nói, nhưng ý đã nói nhiều, Phương Bửu Ngọc hiểu bằng ngôn ngữ câm lặng đó, nhiều hơn là khi y nói bằng lời...

Vừa lúc đó Ngưu Thiết Oa vọt mình qua cửa sổ, có lẽ để tìm Phương Bửu Ngọc.

Thấy chàng đối diện với Lý Anh Hồng, gã ngây người ra.

Phương Bửu Ngọc cau mày hỏi:

- Ngươi ra đây làm gì?

Ngưu Thiết Oa lắc đầu:

- Chẳng làm gì cả, thấy đại ca thích hứng mưa tiểu đệ cũng ra đây, hứng mưa với đại ca cho vui.

Gã đâu phải là người khéo nói, gã chỉ nói những lời đơn giản, nhưng cái đơn giản của gã quá đầy đủ ý nghĩa, lại dịu hòa, êm ấm, cái đơn giản đó là một bảo đảm cho Phương Bửu Ngọc từ đây, bất cứ trong trường hợp nào, nếu chàng lâm nguy là ít nhất cũng có một người bên cạnh chàng, hoặc an ủi, hoặc tiếp trợ chàng.

Ít nhất cũng có một người đồng tình với chàng, trong mọi khúc quanh trên đường đời.

Chàng còn mong muốn gì hơn?

Chàng vỗ tay lên vai Ngưu Thiết Oa mỉm cười:

- Ngươi thấy đó, ta quên mời Lý đại thúc vào phòng cứ để đại thúc đứng dưới mưa như thế này...

Chàng cũng quên luôn trên lưng của Lý Anh Hồng còn có Thiết Ôn Hầu.

Mãi đến khi Lý Anh Hồng đặt Thiết Ôn Hầu lên chiếc giường trong khách sạn, chàng nhìn người thọ thương, chàng nhìn Lý Anh Hồng, rồi nghe lòng mình như có muôn ngàn nhát đao cắt qua, cắt lại đau đớn biết bao!

Trời! Ngày nào còn là những bậc anh hùng cái thế, sấm nổ không nát xác, lửa đốt không tiêu xác...

Giờ đây, cả hai chẳng khác nào những con người vô dụng nhất trần!

Thiết Ôn Hầu!

Tay tả còn đó che lên tay hữu, nhưng tay hữu nay còn đâu. Đã đoạn lìa tận đầu vai!

Ngực còn phồng lên xộp xuống, nhưng hơi thở của những kẻ sắp hồi dương, thì hơi thở đó có mang niềm hy vọng cỏn con nào cho người ngoại cuộc?

Lý Anh Hồng rớm lệ bi hoài, u buồn thốt:

- Sau cái bại nơi Thiên Phong Trại, bọn tại hạ phải đương đầu với biết bao nhiêu hoạn nạn! Kẻ thù cũ nghe tin, tìm đón, kẻ thù mới lại theo dõi ngày đêm! Trong hơn sáu năm nay, chẳng ngày nào là chúng tôi ăn no, ngũ kỹ!

Anh hùng vốn không lệ, song một khi lệ đổ, hẳn phải có nguyên do, và cái nguyên do đó ngang bằng cái biến cố.

Lý Anh Hồng gật đầu, tiếp:

- Binh bại, như núi đổ, núi đổ rồi, còn ai dựng lai như xưa. Nhưng, núi là vật vô tri, đã đổ là nằm luôn, khách anh hùng, ngã phải chỗi dậy! Khách anh hùng không bại được! Bởi bại là chẳng còn anh hùng!

Trường đời là những cuộc cờ liên tiếp, thua cuộc này gầy cuộc khác, gầy mãi rồi cũng có lúc thắng cuộc, cho nên lấy thành bại không đo lường được anh hùng, phải lấy kiên nhẫn duy trì đo lượng anh hùng. Nhưng...

Y dừng lại một chút rồi tiếp với giọng u buồn hơn:

- Chẳng hiểu tại sao, sau cái bại tại hồ Thiên Phong, bọn tại hạ tiêu tan chí khí, hà huống... hà huống...

Y dừng lại mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn sang Thiết Ôn Hầu nằm im trên giường thở ra mấy tiếng rồi thốt:

- Tại hạ chẳng nói làm gì... y... thân hình như thế đó, gọi là một phế nhân cũng chẳng quá đáng! Hơn sáu năm qua, trong mười cuộc chiến, hai chúng tôi bại đến chín cuộc! Chiến đại thúc của Bửu Nhi, thì biệt dạng nơi phương trời, biết còn sống hay đã chết rồi. Còn lại tại hạ với y... Rồi hôm nay y trúng phải ba chưởng của chín nhà, chưởng lại độc, một loại âm độc! Còn gì? còn gì chứ nếu không là chờ chết?

Phương Bửu Ngọc hét to:

- Không! Thiết đại thúc không thể chết!

Lý Anh Hồng thoáng biến sắc:

- Ngươi có đủ nội công cứu y ư?

Phương Bửu Ngọc gật đầu:

- Đúng vậy!

Lý Anh Hồng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ:

- Nhưng... trúng phải chưởng lực âm độc đó, y gần như bị đứt cả kinh mạch, ngươi muốn cứu y là chuốc lấy tai hại cho mình bởi thương tổn chân cương quan trọng đấy! Ngươi...

Phương Bửu Ngọc cười thảm:

- Lý đại thúc thấy tôi trong tình trạng này, nên lo sợ phải chăng? Không nên nói đến hiểm nguy, trước kia Thiết đại thúc xả thân cứu mạng cho tôi, thì ngày nay đương nhiên tôi phải xả thân cứu mạng cho Thiết đại thúc. Hà huống tôi chỉ phải chịu tiêu hao một phần chân khí?

Chàng liền bế Thiết Ôn Hầu lên mang ra ngoài.

Ngưu Thiết Oa kinh hãi kêu lên:

- Đại ca! Đại ca định làm gì thế?

Phương Bửu Ngọc không quay nhìn lại, không đáp câu hỏi mà chỉ thốt:

- Nếu có ai hỏi, cứ bảo là ta chữa trị cho Thiết đại thúc, sáng sớm ngày mai ta trở lại...

Ngưu Thiết Oa theo ra bên ngoài, thì Phương Bửu Ngọc đã đi mất dạng.

Lúc bọn Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, Mạc Bất Khuất vào đến nơi thì chỉ thấy Ngưu Thiết Oa đang trầm buồn ủ rũ ngồi một nơi.

Công Tôn Bất Trí kinh ngạc hỏi:

- Bửu Nhi đầu rôi?

Ngưu Thiết Oa bằng tiếng được tiếng mất, tóm lược sự tình.

Mạc Bất Khuất dậm chân:

- Ta đã bảo ngươi bảo vệ hắn... ngươi... ngươi lại...

Ngưu Thiết Oa nhăn mặt:

- Đại ca muốn đi, Thiết Oa này ngăn chận làm sao được? Mà đuổi theo cũng chẳng kịp!

Kim Bất Úy vụt đứng lên:

- Chúng ta đi tìm hắn!

Công Tôn Bất Trí lắc đầu:

- Không cần!

Kim Bất Úy nóng nảy:

- Tại sao không cần? Giả sử muốn cứu mạng người, đợi gì hắn phải xuất lực? Còn chúng ta đây chi? Chúng ta chẳng làm được cái việc đó sao? Phải biết, ngay mai hắn có việc gì phải làm? Hắn cứu người đêm nay rồi ngày mai ai thay thế cho hắn làm cái việc kia?

Công Tôn Bất Trí trầm gương mặt, từ từ thốt:

- Hắn tất biết Thiết đại thúc thọ thương trầm trọng, không ai có thể cứu được, cho nên hắn phải tự mình vác việc đó, hắn biết thế nào chúng ta cũng ngăn trở hắn cho nên hắn len lén ra đi... Hắn đã quyết tâm rồi, dù chúng ta có tìm gặp hắn thì cũng vô ích thôi!

Kim Bất Úy ngồi phệt trở lại ghế, thở dài mãi.

Kim Tổ Lâm dậm chân, Dương Bất Nộ vỗ bụng, đấm tường, Ngụy Bất Phàm ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, như một ngốc tử, Tây Môn Bất Nhược bước tới, bước lui...

Lý Anh Hồng lấy làm lạ hỏi:

- Trông các vị như thế, chắc có...

Mạc Bất Khuất trầm giọng:

- Ngày mai, Bửu Nhi phải giao đấu với một cao thủ, trận chiến đó sẽ quyết định sự thành bại, vinh nhục, của hắn trọn đời, nếu đêm nay hắn phải tiêu hao tinh thần, công lực, thì làm sao... ngày mai... tại hạ chỉ sợ...

Lý Anh Hồng biến sắc:

- Như vậy tại hạ hại hắn rồi!...

Mạc Bất Khuất thở dài:

- Cũng chẳng trách gì Lý đại thúc được!

Lý Anh Hồng cúi đầu:

- Hắn đã biết như vậy, mà còn khẳng khái xuất lực cứu người, hắn hy sinh... hắn hy sinh...

Một con người tự mình có trách nhiệm, tự nhận cái phần then chốt trong một cuộc thành bại, hẳn phải đáng thương lắm. Giờ đây Lý Anh Hồng ủ rũ một nơi chẳng khác nào một chiếc áo vo tròn bất chấp đường nhăn nếp xếp...

Bỗng Thạch Bất Vi kêu lên:

- Tốt!

Kim Bất Úy sôi giận:

- Tốt cái gì? Trong tình cảnh này, ngươi còn nói là tốt?

Thạch Bất Vi không nói gì nữa.

Vạn Tử Lương thở dài:

- Thạch tứ hiệp nói tốt, là có ý ca ngợi hành vi của Phương thiếu hiệp biết hy sinh đúng chỗ, trọng nhân, trọng nghĩa, tỏ rõ tánh chất một người hùng...

Mạc Bất Khuất gật đầu:

- Đúng vậy, hắn hành động hợp tình hợp lý đó. Ví dụ ngày mai hắn có bại đi nữa, thì cũng chẳng đáng cho chúng ta phải thắc mắc, bởi cái danh, bất quá đối với người đời, chứ đối với trời đất, hắn là kẻ có lòng, hắn chẳng thẹn với quỷ thần, hắn là một con người sáng, trong ánh sáng của thiêng liêng, dù hắn lu mờ trong ánh mắt phàm tục của người đời!

Mạc Bất Khuất cao hứng với sự suy luận đó, cao hứng đến độ lệ cảm xúc trào dâng...

*****

Thời gian đều nhịp trôi qua, đếm xuống rồi đêm phải tàn lụn dần dần, để trả không gian lại cho ngày về trong chu kỳ sáu khắc.

Thị thành có tiếng trống cầm canh, thôn dã có tiếng gà báo hiệu.

Đâu đây, gà gáy rộ lên, gà gọi người đời tỉnh giấc bắt đầu cuộc sinh hoạt trong ngày.

Phương đông rựng sáng, phút chốc lớp giấy nơi khung cửa sổ cũng trắng dần dần...

Nhưng Phương Bửu Ngọc chưa trở về khách sạn.

Phương Bửu Ngọc chưa về, mọi người hận sao đêm quá ngắn, đêm ngắn nên bình minh trở về quá sớm.

Bình minh mãi mãi quá sớm, nếu bình minh về trước khi Phương Bửu Ngọc về.

Tất cả đều muốn bình minh chẳng bao giờ về nếu Phương Bửu Ngọc chưa về.

Mưa thu đã dứt hạt, mưa tuy thưa song hạt mưa suốt đêm dài chung quy cũng đem thừa nước lợp mặt đất, nơi cao khô ráo, nơi trũng còn đọng lại, thái dương lên, chiếu vào trũng nước, phản ánh chớp chớp, nước trũng chớp, mưa đọng hạt nơi là cánh chớp, bình minh đẹp sau cơn mưa dài có vầng thái dương chói lọi.

Phương Bửu Ngọc chưa về, là mọi người như bước trên lửa, ngồi trên lửa.

Người nào người nấy chốc chốc lại nhỏm mình lên, người nào đứng thì chốc lại bước qua, bước lại, song bao nhiêu cặp mắt đều hướng về khung cửa phòng, khung cửa sổ.

Cứ mỗi tiếng động bên ngoài vang lên, là mọi người nhút nhít theo và chẳng biết họ nhút nhít được bao nhiêu chục, bao nhiêu trăm lần từ khi... gà báo sáng.

Kim Bất Úy dậm chân:

- Nguy! Nguy! Tại sao lại chưa về? Chúng ta phải làm sao?

Ngụy Bất Phàm làm như tỉnh lắm:

- Bồn chồn làm gì? Rồi hắn cũng trở về mà, hắn bỏ đi luôn sao được mà sợ?

Kim Bất Úy hừ lạnh:

- Người nói ta bồn chồn, chứ mồ hôi đâu đẫm ướt trán ngươi đó?

Ngụy Bất Phàm, bật cười ha hả:

- Mồ hôi gì? Ta mát da, mỡ nhiều, cơ thể chứa không hết tràn ra ngoài, chứ khẩn cấp gì mà xuất mồ hôi hạn?

Tất cả đều cười vang, nhưng tiếng cười vừa bật ra liền tắt lặng, miệng há rộng, mãi một lúc mới khép lại được.

Cười sao được trong khi lửa đốt trong lòng?

Ngụy Bất Phàm miễn cưỡng lắm mới bật thành tiếng cười, cho mọi người cùng cười, cho bầu không khí bớt nặng trĩu, song chẳng ai cười nổi, đến giọng cười của y cũng hoá ra trơ trẽn nốt.

Đang khẩn trương, cố cười để che đậy khẩn trương, mà cười không nổi thì sự khẩn trương càng hiện rõ.

Gian phòng im lặng trở lại, bầu không khí càng nặng nề hơn, Kim Bất Úy nhìn qua khung cửa sổ, thấy thái dương lên đến đầu cành, tia sáng chiếu vào phòng, tia sáng rung rinh từ từ chênh xuống, tia sáng chênh xuống là thái dương lên, lên dần, lên dần...

Bỗng Kim Bất Úy hét lên một tiếng lớn, lao vút mình tới.

Y lao mình vào tường, đầu đi trước, đầu chạm tường là vỡ nát ngay.

Không, y không tự sát, mà chỉ giữ cho đầu chạm nhẹ vào tường rồi trong tư thế đó, y nhịp đầu vào tường, cùm cụp, cùm cụp.

Dương Bất Nộ vô ý hay hữu ý chẳng rõ, xé mạnh vạt áo trước ngực.

Đầu Kim Bất Úy rướm máu, da đầu xây xát, y vẫn mổ đều.

Chẳng rõ từ lúc nào, Mạc Bất Khuất nắm trong tay bình trà, bàn tay đó rút năm ngón hẹp dần dần, chiếc bình vỡ vụn, nước trong bình rơi ròng ròng từ tay y xuống mặt bàn, nước phải nóng nhưng y chẳng nghe cảm giác gì.

Lý Anh Hồng vụt hỏi:

- Cuộc chiến của Bửu Nhi, ước định giờ nào?

Công Tôn Bất Trí cười chua:

- Giờ này! Nếu chẳng có gì xảy ra nghịch thường như thế này, thì song phương ít nhất cũng trao đổi nhau chiêu đầu tiên rồi!

Lý Anh Hồng rung chuyển toàn thân, chưa kịp nói gì, Vạn Tử Lương trầm giọng:

- Dù Bửu Nhi không trở lại kịp, chúng ta cũng chẳng nên thất tín với người. Vô luận làm sao chúng ta phải kéo nhau đến bờ hồ, thông báo cho Thiên Đao Mai Khiêm biết.

Mạc Bất Khuất gật đầu:

- Chỉ còn cách đó thôi!

Y vừa đứng lên, chưa kịp rời ghế, bỗng có tiếng ồn ào huyên náo theo gió cuốn đến.

Mọi người biến sắc.

Công Tôn Bất Trí nói không thành tiếng:

- Chỉ sợ đi vô ích thôi, có thể là chúng ta chẳng cần đến đó làm gì.

Mạc Bất Khuất hừ nhẹ một tiếng:

- Ngồi một chỗ mà đoán mò, sao bằng đến tận nơi xem cho biết?

Y lao vút người ra cửa trước mọi người, tất cả đều theo y.

Những đợt sóng người, bên cạnh bờ hồ, xao xao dợn dợn, chừng như có biến cố gì quan trọng đang diễn ra tại đó, làm dao động quần chùng.

Tiếng huyên náo càng lúc càng vang to lên, càng đến gần càng nghe ồn ào như ong vỡ tổ.

Lắng tai một chút, tất nghe rõ từng câu nói trong ồn ào huyên náo đó.

- Khách sạn ở phía này đây...

- Sao ngươi biết rõ như vây? Chỉ sợ...

- Xem kìa, có người từ trong khách sạn đi ra...

- A! Ta nhận ra Vạn đại hiệp kia rồi!...

- Ai là Phương Bửu Ngọc? Phương Bửu Ngọc có mặt trong đám đó chăng?

Người đứng đầu, thân hình không cào mà cũng không lùn, vóc dáng cường kiện lắm, da mặt sạm như màu đồng đèn, gương mặt dạn dày qua bao nhiêu độ thăng trầm trong gió bụi cuộc đời, nhưng đôi mắt thì sáng phi thường, người đó cất bước đi tới, bước đi nhẹ nhàng như thuyền con lướt sóng phiêu dương.

Vạn Tử Lương thở một hơi dài:

- Thiên Đao Mai Khiêm! Hắn đã đến!

Song phương cùng đi ngược chiều trong thoáng mắt, đã đối diện với nhau.

Chính Mai Khiêm vòng tay chào trước:

- Vạn đại hiệp bình an chứ? Tại hạ chờ đợi Phương Bửu Ngọc đã lâu, nghe nói y ngụ tại khách sạn này nên tại hạ đến tìm...

Vạn Tử Lương vòng tay đáp lễ:

- Làm nhọc Mai đại hiệp quá thật tại hạ có lỗi lớn đó!

Mai Khiêm khách sáo hơn một chút nữa:

- Từ lâu, tại hạ ngưỡng một thanh danh của Phương thiếu hiệp, bởi quá ngưỡng mộ nên không dằn được nóng nảy, muốn được diện kiến ngay. Chẳng hay tại hạ được cái hân hạnh thấy mặt bậc anh hùng một lần chăng?

Vạn Tử Lương đằng hắng một tiếng:

- Việc đó thì... thì...

Nói làm sao bây giờ? Không biết nói gì... họ Vạn ấp úng rồi nín lặng.

Mạc Bất Khuất và những người kia cùng nhau nhìn để chuyền nhau niềm xốn xang, bứt rứt, chứ cũng chẳng ai đỡ lời cho Vạn Tử Lương được.

Sau cùng, Vạn Tử Lương gượng cười:

- Hắn không có mặt tại đây!

Mai Khiêm kinh ngạc:

- Thế Phương thiếu hiệp đi đâu?

Bỗng, Vạn Tử Lương uốn mình, bật ho, ho mãi.

Kim Bất Úy cao giọng:

- Hắn đi đâu bọn tai hạ cũng chẳng được rõ.

Mai Khiêm giật mình, sắc mặt thoáng biến đổi:

- Cuộc chiến hôm nay, do Phương thiếu hiệp ước định, tại hạ vâng lịnh, chuẩn bị sẵn sàng, đúng giờ đúng khắc đến nơi hẹn thì Phương thiếu hiệp lại vắng mặt! Vậy ra... vậy ra... chừng như thiếu hiệp cố ý hí lộng tại hạ?

Làn sóng người đi theo sau lưng Thiên Đao Mai Khiêm cuộn tới, sóng cuộn là phải có tiếng ầm ì, những người đó lại hét, la, gào lên:

- Phương Bửu Ngọc trốn rồi!

- Buồn cười quá! ước chiến rồi bỏ cuộc có lẽ hắn đã hối hận, hắn sợ hãi nên chuồn trước!

- Thì ra, hắn chỉ là một tên vô dụng!

- Hắn phải chường mặt ra cho chúng ta xem con người khiếp nhược đó có những dáng vẻ gì!...

Mạc Bất Khuất và các bạn nghe như muôn ngàn mũi đao đang xoáy trong tạng phủ.

Kim Tổ Lâm cố hét lớn:

- Các vị hãy nghe tại hạ phân trần...

Vô ích, tiếng hét của Kim Tổ Lâm dù lớn bất quá chỉ là tiếng hét của một người, tiếng hét đó chìm trong cơn bão của biển người, chẳng gây một tăm hơi, một điểm bọt nhỏ.

Hơn thế, có kẻ đi xa hơn quát trả:

- Câm ngay! Cút đi, không ai nghe ngươi giải thích đâu, chúng ta chỉ muốn Phương Bửu Ngọc xuất hiện cùng Mai đại hiệp giao thủ! Nhất định hắn phải ra mặt!

Kim Tổ Lâm rung người lên:

Bình sanh y mới bị mắng một lần! Mắng giữa quần chúng! Hai tay y nắm lại, gân mặt vồng lên, đôi mắt đỏ rực.

Giả sử có thể, y quét ngay biển người đó xơ xác như đống cỏ vụn.

Vạn Tử Lương đưa tay xô Kim Tổ Lâm về phía hậu, đoạn thở dài hướng ra quần chúng, cao giọng:

- Các vị hãy bình tĩnh...

Vô ích! Không ai ngăn trở được cơn bồng bột của quần chúng trừ ra họ thỏa mãn cái điều mong muốn.

Công Tôn Bất Trí cố thốt một câu:

- Phương Bửu Ngọc hiện giờ vắng mặt, nhưng có thể hắn sẽ có mặt vào giờ ngọ hôm nay. Giả như Mai đại hiệp rộng lượng một chút thì tại hạ bảo đảm trưa nay, dẫn hắn đến tận quý phủ tạ tội...

Sợ người hiểu lầm, y thêm một câu:

- Mà cũng là để lãnh giáo cao tài của Mai đại hiệp!

Y tiếp luôn:

- Công Tôn Bất Trí này lấy danh dự cá nhân, bảo đảm điều đó.

Thiên Đao Mai Khiêm giật mình:

- Thế ra các hạ là vị anh hùng mà gần đây giang hồ thường nhắc đến! Được! Tại hạ xin tạm thời cáo thoái, và sẵn sàng chờ đợi các vị đến tệ xá vào giờ ngọ hôm nay.

Họ Mai là tay hào hiệp, từng phiêu lãng trên sóng nước trùng dương, có tâm hồn khoáng đạt, thái độ hào phóng chẳng chịu khép mình trong ràng buộc nhỏ nhen, thốt xong liền vòng tay vái chào tất cả bọn Vạn Tử Lương, rồi quay ra quần chúng cao giọng tiếp:

- Xin các vị tạm thời giải tán, đúng ngọ hôm nay nếu vị nào còn hứng thì cứ đến tệ xá. Xem cuộc chiến giữa tại hạ và Phương thiếu hiệp. Người ta lâm vào tình trạng bất khả kháng nên vắng mặt, chứ chẳng phải có ẩn ý gì, mong các vị bình tâm mà nhận cái đạo lý của sự tình.

Quần chúng bật cười vang, rồi tự động giải tán.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-60)


<