← Hồi 156 | Hồi 158 → |
Tối ngày hôm đó chó trong thành sủa không ngừng, ngoài phố tiếng bước chân tiếng khải giáp va quệt loạn xạ, còn có tiếng vó ngựa dồn dập, mãi hồi lâu mới thôi.
Toàn bộ Tả gia, Miêu gia bị đánh thức, mặc quần áo hé cửa sổ nhìn, không ai dám lên tiếng nghị luận. Khi bên ngoài im hẳn, không còn ai nữa mới dám suy đoán, song không có kết quả gì, ai nấy thấp thỏm về chỗ mình ngủ.
Hôm sau trời còn chưa sáng đã nghe thấy ngoài đường nhốn nháo, không biết chuyện gì nữa.
Mấy ngày qua Tả Thiếu Dương là mệt nhất, cơ bản là từ sáng tới tối không lúc nào ngơi nghỉ, cho nên nghe ồn ào gắt gỏng thức dậy, xuống tới nhà thì cha mẹ hắn cùng cả nhà Miêu Bội Lan đã dậy, không ai mở cửa cả.
Phía ngoài có người đập cửa:
– Tả lang trung, mau mở cửa, ta là Phàn đội chính đây.
Tả Thiếu Dương đáp lời đi ra mở cửa, Phàn Mặt Đen vừa vào đã ông ổng nói:
– Sao không thắp đèn, mau lên, mấy huynh đệ ta bị thương, cần chữa trị gấp. Con bà nó chứ, đám quân y đi theo quân thì mười kẻ hết tám là ăn hại, huynh đệ ta giao cho chúng, thương nhẹ cũng thành thương nặng, người sốt cao, người mưng mủ ...
Không ai rảnh nghe hắn chửi bới, Lương thị lần mò bóng đêm đốt đèn, nhưng lúc này Miêu Bội Lan đã nhanh tay thắp đèn lên rồi, đi tới chỗ người bệnh giơ lên.
Tả Thiếu Dương xem xét vết thương, đều trúng tên, trẹo chân, có người trúng rất nhiều mũi tên song đều ở vị trí khải giáp, giảm phẩn nào lực đạo, làm vết thương không sâu, hiện đãn mưng mủ, trông vô cùng kinh khủng.
Quen tay dễ làm, Miêu Bội Lan đi đốt bếp, chuẩn bị đồ sát trùng, Tả Thiếu Dương thì chỗ băng bó cũ, rửa sạch, rắc thuốc, băng bó.
Tả Quý vừa bận rộn cứu chữa thương binh, vừa lo lắng trùng trùng hỏi:
– Phàn đội chính, đêm qua nghe thấy đại quân trong thành điều động, có phải lại đi đánh trận không?
– Đúng, hôm qua đánh một trận với phản quân ở huyện Song Hòe. Con bà nó, cái nơi quỷ quái này, đâu đâu cũng là núi, chỉ có hai con đường thông ra ngoài, giờ phản quân chiếm cả hai rồi, bóp nghẹt yết hầu của chúng ta, viện binh, lương thảo, không cái nào vào được. Bên trên thấy lương thảo sắp hết, không liều chỉ có chết đói, cho nên nửa đêm tập kích huyện Song Hòe, định đoạt lại, đả thông đường ra ngoài.
– Kết quả thế nào?
Tả Quý sốt ruột hỏi:
– Chả thế nào cả.
Phàn Mặt Đen nhổ phì bãi đờm, Tả Thiếu Dương nhíu mày nói:
– Phàn đội chính, đây là chỗ chữa bệnh, phải giữ vệ sinh, đừng khạc nhổ tùy tiện.
Phàn Mặt Đen ngượng ngừng đưa chân dẫm lên di đi:
– Phản quân sớm dự liệu được chiêu này, cho nên mai phục ở Quỷ Cốc lĩnh, chết mấy trăm huynh đệ, nói thật, đám phản quân này sức chiến đấu không thua gì chúng ta, lại có ưu thế địa hình cùng chuẩn bị trước, mọi người liều mạng cũng không ăn thua, cho nên phải rút lui. Riêng đội ta có bảy huynh đệ chiến tử, hai mươi người bị thương.
– Phản quân lợi hại thế sao?
Phàn mặt đen u ám gật đầu:
– Đại tướng trấn thủ huyện Song Hòe của phản quân là Phùng Lập, chính là mãnh tướng thái tử Lý Kiến Thành, đứng đầu vệ đội đông cung, kiêu dũng thiện chiến. Đám phản quân này là quân bách chiến còn lại của tiền thái tử, còn quân ta do khẩn cấp điều từ các nơi tới, bại dưới tay Phùng Lập cũng không oan.
Tả Thiếu Dương chưa nghe thấy cái tên Phùng Lập, tướng quân thời Đường thì y chỉ biết vài người như chiến thần Lý Tịnh, Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo, Úy Trì Kính Đức thôi, song thời đó chiến tướng lớp lớp, không thua Tam Quốc là bao, nếu là mãnh tướng của Lý Kiến Thành thì hẳn không phải đùa rồi, hỏi:
– Vậy bên huyện Thái Hòa thì dễ hơn không?
– Dễ hơn à, bên đó đại tướng là Tiết Vạn Thế, kẻ này mưu kế đa đoan, thích đặt bẫy trên chiến trường, ưa mạo hiểm, chính hắn là kẻ dẫn quân đánh huyện thành Hợp Châu. Hắn có gan đánh thành, chúng ta tới đánh, hắn mừng chẳng kịp.
Khoan khoan, Tiết Vạn Thế à? Tả Thiếu Dương biết một cái danh nhân thời này là Tiết Vạn Triệt, là mãnh tướng của quân Đường, hai tên này liệu có quan hệ gì với nhau không? Thời sau còn có Tiết Đinh San danh chấn thiên hạ, chắc cũng là họ hàng? Có điều thông tin này cũng chẳng ích gì, song một kẻ dốt lịch sử như y mà còn nghe thấy danh tiếng thì cũng là một nhân vật ghê gớm rồi.
– Thôi, không nói nữa, nếu không người ta còn bảo ta ca ngợi địch, hạ uy phong bên mình ... Mọi người mau trị thương đi.
Không ai thương nặng cần ở lại chữa trị, dặn dò họ thuốc thang đầy đủ, thanh toán tiền nong thì trời cũng đã sáng. Mọi người tranh thủ rửa ráy, dọn dẹp, hôm qua đại quân gặp bất lợi như thế, nói không chừng hôm nay lại thêm một ngày bận tối mắt rồi.
Trời đã sáng, hiệu thuốc chính thức mở cửa, bệnh nhân chưa tới thì thấy Long thẩm sang, mời phu thê Tả Quý và y qua Cù gia nói chuyện.
Giờ mới nhờ mấy ngày liền không thấy Bạch Chỉ Hàn đâu, thuốc của Cù lão thái gia đều do Long thẩm đúng giờ qua lấy, chẳng biết bệnh tình ông ấy thế nào, chắc không có vấn đề gì. Không ngờ Cù lão thái gia đã tỉnh rồi, mời bọn họ sang nói chuyện, có khi liên quan tới hôn sự trước đó.
Tả Thiếu Dương cố ý lề mề trì hoãn, cha mẹ y cũng chấp nhận chuyện hôn sự phải được y đồng ý, nhưng mà Tả Thiếu Dương dần hiểu, cha mẹ y chỉ nói mồm thế thôi, chuyện này cha mẹ y vẫn có tiếng nói rất lớn, không tán đồng tư tưởng tự do của y, nếu y cố chống đối, chỉ y tình cảm trong gia đình sứt mẻ.
Nói cần khám lại cho bệnh nhân nằm bên kia đường, rồi lại bảo phải trông hiệu thuốc hôm nay khả năng có đông bệnh nhân, nhưng như ông trời như trêu ngươi, bệnh nhân ở lại điều trị thì người nào người nấy chuyển biến tốt thần kỳ, còn bệnh nhân dự kiến lại chẳng thấy ai tới, hết cớ đành phải đi theo cha mẹ sang Cù gia.
Ba người họ đi vào phòng Cù lão thái gia, đúng như Tả Thiếu Dương dự liệu, Cù lão thái gia ngồi dựa vào đống chăn trên giường, Cù lão thái thái và Bạch Chỉ Hàn ngồi ở bên, ai cũng ăn mặc chính chu, thế trận sẵn sàng, thấy họ vào, đứng dậy chào hỏi nhường chỗ.
Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn đối mắt với nhau một cái, sau đó quay đi, không mang hàm ý nào cả. Mấy ngày vừa rồi không có thêm va chạm gì, bình tĩnh nghĩ lại đều thấy mình đánh giá đối phương có chỗ không công bằng, song ở chuyện hôn nhân, cả hai đều không hài lòng.
Tả Quý chắp tay vui vẻ nói:
– Lão đại nhân khỏe mạnh hơn rồi.
– Thứ lỗi lão hủ không đứng dậy được.
Cù lão thái gia tên thật là Cù Văn Chính, mười lăm tuổi kết hôn, mười sáu tuổi có mẹ Bạch Chỉ Hàn, mẹ Bạch Chỉ Hàn mười sáu tuổi gả đi, một năm sau sinh ra nàng, Bạch Chỉ Hàn năm nay mười bảy tuổi, tính ra năm nay ông ta mới trên 50 thôi, chẳng qua vì trong nhà liên tiếp gặp sự cố nên mới già hơn tuổi:
– May nhờ cha con Tả lang trung, nếu không giờ e vẫn nằm giường.
Tả Quý bảo nhi tử:
– Con tới xem bệnh cho lão thái gia.
Nói rồi vén áo bào ngồi xuống ghế tròn, Lương thị đứng ở sau lưng.
Long thẩm lấy cái ghế cho Tả Thiếu Dương ngồi, đây mới là lần gặp mặt chính thức của Tả Thiếu Dương với Cù Văn Chính, không tỏ ra thân thiết, y theo đúng quy trình khảm bệnh, đối xử với bệnh nhân khác:
– Bệnh lão thái gia đã khỏi tới ba bốn thành, cứ dùng thuốc như cũ, chỉ chừng hơn mười ngày nữa là có thể xuống giường, không còn đáng lo nữa.
Cù lão thái thái và Cù phu nhân đều rất vui mừng, Bạch Chỉ Hàn cũng nở nụ cười nhẹ.
Cù Văn Chính nhìn Tả Thiếu Dương ánh mắt hiền từ, đánh giá y một hồi, nói:
– Nghe lệnh tôn kể bệnh của lão hủ hoàn toàn là do Tả công tử chữa trị, một tay kéo lão phu từ Quỷ môn quan về. Tả công tử tuổi trẻ tài cao, thực sự hiếm có.
– Lão thái gia quá khen, chẳng qua ta may mắn gặp được cao nhân chỉ điểm thôi.
– Sư phụ đưa qua cửa, thành tựu ở bản thân, Tả công tử có bản lĩnh như thế ở độ tuổi này là rất đáng kiêu ngạo.
Cù Văn Chính mặc dù giọng nói hư nhược, nhưng chậm rãi đều đặn, không lấy đủ hơi thì không nói ra, quyết không ấp úng ngập ngừng, đó là thói quen của người làm quan, hơn nữa còn nắm chủ động cuộc nói chuyện:
– Hôm nay lão phu mời mọi người qua đây là vì hôn sự hai bên. Nghe nói Tả công tử không vừa ý với Chỉ Nhi nhà ta?
← Hồi 156 | Hồi 158 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác