← Hồi 136 | Hồi 138 → |
Sau khi dặn dò tức phụ trông coi tôn nữ không cho làm chuyện dại dột, Cù lão thái gia theo Lương thị vào phòng ngủ lớn của Quý Chi Đường đóng cửa lại.
Vừa mới ngồi xuống mép giường, Cù lão thái gia nước mắt lã chã nói:
– Hiện bệnh tình lão thái gia nhà ta trong khoảnh khắc, không thể dông dài, ta nói ngắn gọn vậy ... Theo lý mà nói, ông ấy bệnh nguy nằm giường, không nên nói chuyện hôn sự của Chỉ Nhi, nhưng ... tình huống đặc biệt chỉ đành như thế, cô hiểu chứ.
– Dạ dạ.
Lương thị tim đập thình thịch, chuyện đúng như bà dự đoán, đối phương hiển nhiên muốn dùng hôn sự này để nhi tử cứu mạng Cù lão thái gia, song đây là điều chỉ có thể hiểu trong lòng, nói ra không hay, nói chung kết quả phù hợp với tâm ý cả hai là được.
Cù lão thái gia lau nước mắt:
– Nói cho cùng nó là người Bạch gia, hôn sự của nó theo lý thì ta không quản được, đáng thương nó số khổ, cha mẹ mất sớm, nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nên chuyện cả đời của nó, đành do phu thê già bọn ta ra chủ ý thôi.
Lương thị lại gật đầu vâng dạ.
– Nói không phải khoe chứ, Chỉ Nhi nhà ta dung mạo vạn người không có lấy một, cầm kỳ thi họa không gì không tinh thông, đặc biệt là nữ công gia chính, nấu ăn thuê thùa đều là số một. Cô nhìn y phục nó mặc, từng mũi kim sợi chỉ đều do bàn tay khéo léo của nó làm ra, trước kia ở kinh thành, không biết bao người muốn nhờ nó thuê cho mà không được. Kỳ thực ta và lão thái gia nhà ta luôn thấy đại lang nhà cô là đứa bé không tệ, thông minh lương thiện, y thuật cao minh, tương lai hẳn tiền đồ vô hạn.
Lương thị khách khí:
– Lão thái thái quá khen, có mẹ nào lại không thấy con mình hay, song thiếp thân vẫn phải nói, thằng bé Trung Nhi này không dám nói bản lĩnh lớn thế nào, tiền đồ sau này ra sao, nhưng được cái thành thật, không có tâm địa xấu.
– Lão thân cũng thấy thế.
Cù lão thái gia nhích mông, ngồi gần Lương thị hơn một chút:
– Nếu hai nhà ta đều vừa ý, sao không định hôn sự này? Làng xóm láng giềng thành thân, qua lại cũng thuận tiện, cô nói có phải không nào?
Lương thị còn mong gì hơn nữa, trượng phu bà không cầu khuê nữ nhà phú quý, nhưng nhất định phải là nhà có học vấn tri thức, trước kia gả nữ nhi cũng thế, cha của Hầu Phổ là là viên đốc học ở huyện, tuy không phải là quan song là người có học. Giờ đây nhà người ta là quan lục phẩm, nói ra thì là nhà mình leo cao rồi, cưới không khép miệng lại được:
– Dạ, vâng, vâng, quyết định như thế.
Cù lão thái gia miễn cưỡng cười:
– Có điều nếu không có nhân sâm cứu mạng, ngoại tổ phụ nó qua đời, hôn sự này lại trì hoãn mấy năm nữa, lỡ dở chuyện trăm năm của hai đứa chúng nó, phải không thông gia mẫu?
Lương thị thấy Cù lão thái thái gọi mình là thông gia rồi, nhìn ra cửa hướng về phía Bạch Chỉ Hàn, càng nhìn càng yêu, ai mà ngờ lại kiếm được cho nhi tử một tức phụ như vậy, nói ra mình dấu lão gia nhận củ nhân sâm kia quả đúng là số trời sắp đặt, giọng có vài phần đắc ý:
– Yên tâm thông gia tổ mẫu, ta có cách kiếm được nhân sâm.
– Thế thì tốt quá rồi, ài, nhân sâm là thứ quý trọng, coi như là sính lễ luôn.
– Vâng vâng.
Lương thị hoàn toàn chìm ngập trong hoan hỉ kiếm được nhi tức phụ rồi, không nhớ gì nữa, còn hỏi sinh nhật Bạch Chỉ Hàn, chuẩn bị tìm bà mai.
Cù lão thái thái đâu có tâm tư nào bàn chuyện hôn sự lúc này, hơn nữa lo nếu không hợp tuổi thì ra sự cố, nói lái đi:
– Hai đứa nó trai tài gái sắc, đúng là đôi ông trời tạo ra, lần này vì chuyện trị bệnh mà tới với nhau, còn chẳng phải là nhân duyên ông trời se ra à?
Lương thị thấy đúng, bình thường thì nhà mình kiếm đâu ra nhân sâm, trùng hợp thế nào Nghê Nhị trị bệnh chết người, còn con mình học bản lĩnh của lão thần tiên, cứu mạng nhi tử Nghê đại phu, nên mới có được củ sâm thượng hạng này. Với gia cảnh nhà mình, không có khả năng kiếm được tức phụ như Bạch Chỉ Hàn, thế nào Cù lão thái gia lại bị bệnh, hơn nữa đúng bệnh dứt khoát có nhân sâm mới trị được, bao nhiêu chuyện trung hợp xảy ra cùng lúc, chẳng phải trời se duyên thì là cái gì, gật đầu liên hồi.
Cô bé Bạch Chỉ Hàn đó, bà càng nhìn càng vừa mắt, tính cách hơi cường thế một chút cũng tốt, nhi tử mình lành tính, có thê tử như vậy mới không chịu thua thiệt, sau này mới trấn trụ được gia nghiệp. Vì sao nữ nhi Hồi Hương gả đi rồi mà cứ chạy về nhà luôn, đó là vì lo lắng, thêm vào cô bé đó biết chăm sóc người, đó là điều quan trọng.
Cù lão thái thái thầm thở phào, tuy đây không phải là kết cục vẹn toàn, song là điều tốt nhất có thể làm lúc này:
– Vậy mau gọi thông gia công vào thương lượng hôn sự đi.
Lương thị dám khẳng định trượng phu tán đồng hôn sự này mười phần, vội nói:
– Được, ta đi gọi lão gia nhà ta, lão thái thái đợi chút.
Tuy trước kia Tả Thiếu Dương có nói chuyện hôn sự phải được y đồng ý, phu thê bà cũng chấp nhận, nhưng trong tiềm thức thì chuyện hôn nhân đại sự do cha mẹ định đoạt, con cái sao có quyền ý kiến, lúc đó nói thế chẳng qua để tránh hai cha con xung đột căng thẳng thêm thôi.
Lương thị ra ngoài, thấy trượng phu vào bếp rửa tay đi ra, vội gọi nhỏ:
– Lão gia tới đây, thiếp thân có chuyện trọng yếu muốn thương lượng.
Tả Quý vào phòng ngủ, thấy Cù lão thái thái chỉ thoáng ngạc nhiên, lập tức đoán bảy tám phần, không nói ra, nhìn thê tử.
Lương thị hớn hở nói:
– Lão thái thái vừa nói, muốn gả Bạch tiểu thư cho Trung Nhi nhà ta làm tức phụ, ý lão gia thế nào.
Tả Quý đoán trước rồi vẫn không kiềm nổi vui mừng, đây là kết quả ông hi vọng, có điều không cứu được Cù lão thái gia thì hôn sự này quá nửa là hỏng, chuyện này phải nói cho rõ, ông không muốn giả mù sa mưa, lừa gạt người khác:
– Hôn sự này nếu thành tất nhiên ta mừng không kể siết, Bạch tiểu thư tài mạo song toàn, xuất thân quan cao, lão hủ nào có chuyện không tán đồng. Có điều ... Bệnh lão thái gia cần nhân sâm, nếu không thì không thể cứu nổi, mà chúng ta không tìm đâu ra nhân sâm.
Cù lão thái thái nhìn Lương thị:
– Chuyện này ...
Lương thị vội ngắt lời:
– Hay thế này, lão thái thái, người ra trông chừng lão thái gia trước, để thiếp thân bàn bạc với lão gia.
Cù lão thái thái gật đầu, đi ra cửa, quay lại nói thêm:
– Ngày lão thái gia nhà ta chuyển nguy thành an cũng là ngày Chỉ Nhi quá môn, coi như xung hỉ cho lão thái gia.
– Vâng.
Lương thị đợi Cù lão thái thái đi rồi, không đợi nổi nữa, nói ngay:
– Lão gia, thấy hôn sự này thế nào?
– Tất nhiên là không thể tốt hơn rồi, Bạch tiểu thư rất phù hợp với Trung Nhi nhà ta, tuy giờ chúng có chút hiểu lầm nhỏ, chỉ cần thành phu thê rồi, mỗi đứa nhường nhau một chút sẽ vô cùng hòa hợp. Chỉ có cô nương như thế mới xứng đáng làm tức phụ Tả gia.
Tả Quý vuốt râu gật gù, ông cũng có chung ý nghĩ với thê tử, con mình có bản lĩnh song là đứa mềm yếu, sau này gia nghiệp lớn cần có thê tử cường thế như vậy mới tốt:
– Có điều mấu chốt là ở chuyện cứu được Cù lão thái gia hay không, mà không có nhân sâm thì Trung Nhi cũng chịu thôi, không bột khó gột nên hồ.
Lương thị chần chừ một lát, cắn răng vén váy quỳ xuống:
– Lão gia, tiện thếp làm sai một việc, xin lão gia trách phạt.
– Bà làm cái gì thế?
Tả Quý nhíu mày:
– Lần trước.. Lần trước ở nha môn, là ngày Nghê gia lên công đường, thiếp cũng đi, Nghe gia lão thái thái gọi thiếp tới, cảm tạ Trung Nhi nhà ta làm chứng, giúp nhi tử bà ấy thoát tai kiếp, còn nói Trung Nhi là đứa bé ngoan, nên cưới khuê nữ môn đăng hộ đối mới tương xứng, lại thấy nhà ta không dư dả, e làm lỡ chuyện cả đời của nó..
Lương thị nói nhanh, nơm nớp nhìn chồng:
– Cho nên đưa tiện thiếp một củ nhân sâm, nói tương lai nếu như tìm được nhi tức phụ vừa lòng, vậy coi như làm sính lễ. Thiếp ... Thiếp nhất thời hồ đồ ... Liền nhận lấy.
← Hồi 136 | Hồi 138 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác