Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 297

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 297: Thu xếp thỏa đáng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Ngày hôm sau triều hội, Âu Dương tuyên đọc cái nhìn bản thân. Đầu tiên là thành lập soái phủ, soái phủ có quyền luyện binh, nhưng không có quyền phát binh. Soái phủ có thể tiến hành xin triều đình, gia tăng đơn vị tác chiến, thay đổi trang bị. Do triều nghị biểu quyết có thông qua hay không. Tiếp theo là thiết lập giám thị quân quyền. Tỷ như Thổ Phiên tấn công biên giới Tống, triều đình có mười đại thần dâng tấu yêu cầu tổ chức triều hội, giám quốc cần phải tổ chức triều hội triều nghị chuyện này. Một khi nhận được ủng hộ đa số đại thần, triều đình mới đồng ý dụng binh với Thổ Phiên. Mà lúc này Xu Mật Viện phải làm ra chiến lược tiêu diệt? Ép hòa? Hiệp ước bất đắc dĩ? Rồi sau đó đem chiến lược phát cho soái phủ. Lúc này soái phủ đã có được quyền xuất binh và quyền tác chiến. Sau khi hậu cần tiếp tế bí mật trao đổi với binh bộ, soái phủ chế định sách lược chiến tranh, điều binh khiển tướng, cuối cùng hoàn thành chiến lược mục tiêu công kích.

Chỗ lợi như vậy là thứ nhất không chế quyền lợi soái phủ, hậu cần cũng khống chế trong tay binh bộ, ngươi không cách nào tự tiện điều động lượng lớn quân mã, mà binh bộ là thuộc hạ của giám quốc. Thứ hai, ngăn chặn soái phủ và giám quốc hợp tác làm phản, bởi vì không có Xu Mật Viện phê chuẩn xét duyệt mục tiêu chiến lược, soái phủ cho dù có mệnh lệnh của giám quốc và hậu cần của binh bộ, đều không điều động được các lộ chủ tướng phía dưới. Các chủ tướng ngồi vây dưới đất, thế nào cũng phải hoàn chỉnh thủ tục mới có thể xuất binh.

Nếu ngươi muốn tạo phản làm phản tặc, thứ nhất ngươi phải là giám quốc, thứ hai, binh bộ, Xu Mật Viện, soái phủ đều do ngươi chưởng quản. Thứ ba, ít nhất có một lộ chủ tướng là thân tín của ngươi. Cho dù là như vậy, ngươi vẫn phải cẩn thận Ngự Sử đài và Đại Lý Tự không chịu quản chế của ngươi, có thể đối với nhân viên liên quan tiến hành bắt bớ. Bởi như vậy, ngươi vẫn phải có được ủng hộ của cấm quân Đông Kinh.

Nếu như muốn xuất binh, thủ tục cũng rất nhanh. Binh bộ hậu cần là trực thuộc giám quốc, có thể trước tiên đưa ra phương án. Còn Xu Mật Viện cũng phải ở trong thời gian quy định ra lệnh cho soái phủ. Soái phủ ở thời gian quy định thiết lập kế hoạch, do nhánh nào hoặc là vài nhánh quân đội nào phụ trách. Thời gian chiến dịch đầy đủ các khả năng biến hóa và ngoài ý, để cho soái phủ dựa theo nhu cầu triều đình tiến hành trù tính an bài chung.

Cách nói này chiếm được ủng hộ của đại bộ phận đại thần, nhưng còn có vài quan viên kiên trì hoàng quyền tối thượng, cho rằng hoàng đế đem chính quyền giao ra, không thể không thông qua sự đồng ý của bọn họ mà tước đoạt quân quyền. Đây là chuyện rất có đạo lý, lễ nghi liêm sỉ tất cả mọi người đều hiểu, hoàng đế vừa mới qua đời, ngươi liền đem toàn bộ vốn liếng ban đầu của người ta nuốt sạch, quá đáng quá rồi.

" Vấn đề này đơn giản."

Âu Dương cười nói:

" Bây giờ hơn bốn mươi người muốn làm hoàng đế, ai nguyện ý từ bỏ quân quyền, chúng ta phải chọn người nào làm hoàng đế. Hơn nữa con cháu đời sau vẫn luôn làm hoàng đế. Không có nguy cơ mất nước, cũng không có hôn quân diệt quốc."

Âu Dương nói so với mọi người cho rằng còn vô sỉ hơn, nhưng đúng là lời nói thật. Bây giờ là quần hùng tranh bá, tất cả mọi người cướp đoạt vị trí hoàng đế. Nếu các vương gia có thể đoàn kết, nhất định cũng có thể tạo thành áp lực với triều đình. Đáng tiếc, các vương gia chỉ lo lợi ích bản thân. Nếu như vậy, triều đình bên này có tư bản rồi. Ai nguyện ý không thống lĩnh binh quyền, là có thể làm hoàng đế. Nói trở lại, cho dù ngươi muốn thống lĩnh binh quyền, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Bởi vì... người ta không chọn ngươi.

Dựa theo quy củ, người được đề cử làm hoàng đế do mười đại thần tiến cử ra. Sói nhiều thịt ít, chỉ dựa vào đại thần rải rác rất khó tạo thành nghị quyết. Còn có ba đảng phái của tiểu tập đoàn từ trên lý thuyết mà nói cũng có năng lực tiến cử người được đề cử trở thành hoàng đế. Nhưng ba tập đoàn cũng không phải là bền chắc như thép, Lý Cương lão quan liêu, đang hô hào làm ngược lại Âu Dương, ý của hắn vẫn là đem binh quyền trả lại cho hoàng đế hạ nhiệm.

Âu Dương thì không khách khí nói, hoàng đế hạ nhiệm nếu có được binh quyền, tất cả mọi người chẳng qua là một hồi cải cách uổng phí, hơn nữa bảo đảm tất cả mọi người bị chết rất khó coi. Không có hoàng đế sẽ luôn cảm tạ công lao tiến cử hiền tài của thần tử, ngược lại sẽ coi là một loại sỉ nhục. Âu Dương còn liệt kê chi tiêu hoàng gia, mặc dù hoàng cung Tống nhỏ, mặc dù không có hoàng đế thực sự có ba nghìn mỹ nữ, nhưng mấy trăm người vẫn phải có. Nếu cung phụng nhiều giai lệ như vậy, phải kể tới ngàn thái giám và cung nữ. Còn không bằng một hai phần mười chân chính được hoàng đế sử dụng. Cho nên không chỉ có không thể cho hoàng đế binh quyền, hơn nữa còn phải hạn chế tiêu dùng hằng ngày của hoàng đế.

Lý Cương vốn muốn phản đối, Âu Dương liền bổ sung, tiền tiết kiệm được cổ vũ sĩ tử, xây dựng quan học. Gia tăng quyền lợi sĩ tộc. Vì vậy Lý Cương cũng không dễ dàng phản đối thêm nữa.

cái gọi là sĩ tộc chính là môn đệ, là kết quả của chế độ cửu phẩm công chính. Rồi sau đó biến thành cách gọi chung quan lại. Sĩ tộc nắm giữ đất đai và dân cư lao động cực lớn. Đối với bọn họ chính sách quan trọng nhất chính là chế độ phẩm quan chiếm đất. Bọn họ không thông hôn cùng thứ tộc, thâm chí còn không ngồi cùng bàn.

Hiện tượng này ở đầu Tống là phổ biến nhất, trung kỳ Tống bởi vì xuất hiện thương nhân, nghiệp quan cấu kết, quyền thế thương nhân gia tăng, còn có chính sách giúp đỡ của triều đình đối với thương nhân, khiến cho thương nhân đan xen vào địa vị ở giữa sĩ tộc và thứ tộc. Âu Dương tới rồi, phổ biến tiến trình tư bản, lũng đoạn tài nguyên, khích lệ tư bản can thiệp triều chính, toàn bộ lĩnh vực đều chen chân thay đổi, khiến cho nhà tư bản thu được địa vị không sai biệt lắm với sĩ tộc.

Nhà tư bản mặc dù không có được đất đai khổng lồ, nhưng có được sản nghiệp khổng lồ với một lượng lớn nhân khẩu lao động. Nhiều năm liên tục chiến tranh, tư bản chiếm được sự ảnh hưởng với mở rộng khổng lồ, giai cấp tư bản với giai cấp sĩ tộc cũng tiến hành dung hợp với trình độ rất lớn.

Trước mắt triều đình người có thân phận của hai giai cấp này không phải là số ít. Tuy rằng nhà tư bản cũng không phải là thành viên ghế nghị sĩ của hiệp hội thương nghiệp, nhưng trên mặt tình cảm bọn họ cũng nghiêng về hiệp hội thương nghiệp.

Ba phái mời dự họp bỏ phiếu trong hội nghị. Với số phiếu chiếm ưu thế tuyệt đối tỏ vẻ không thể đưa binh quyền cho Hoàng đế. Người của Lý Cương bên kia cũng đồng thời tỏ vẻ, nếu Lý Cương cứ khư khư cố chấp, bọn họ sẽ một lần nữa chọn lựa đại biểu thay mặt bọn họ phát ngôn.

...

*****

Hoàng tộc lén đáp ứng buông tha cho binh quyền đã thành người được đề cử. Hoàng tộc yêu cầu binh quyền toàn bộ bị nốc-ao. Trận này đương nhiên khiến cho rất nhiều Vương gia tự cho là có ưu thế huyết thống Triệu gia không phục. Kỳ thật mãi đến hiện đại cũng có rất nhiều người thích nói về huyết thống, như trong rất nhiều thần thoại, tiểu thuyết điện ảnh và truyền hình giả tưởng, huyết thống cao quý là có thể tiêu diệt bảo vật, có thể gánh vác trách nhiệm cứu vớt nhân loại và Trái Đất. Người có huyết thống thấp hèn chỉ có thể hy sinh, bởi vì bọn họ có huyết thống thấp hèn, cho nên bọn họ không thể trở thành diễn viên chính. Hoàng tử nhất định là xứng với công chúa, mọi người cũng vui vẻ nhìn những chuyện như vậy. Cho dù là người có huyết thống thấp hèn cũng vui vẻ, đây chính là nô tính. Chẳng hạn như hoàn châu cách cách kia, thái giám kia chủ tử cao hứng, hắn liền cao hứng theo, người xem cũng mừng thay cho bọn họ, bọn họ càng trung thành người xem càng thích. Bọn họ chịu khổ thay cho chủ tử, khán giả sẽ lau nước mắt đồng tình, người xem lại chẳng rơi một giọt lệ nào lúc bọn họ bị cắt XX. Đây dường như cũng là một loại nô tính. Ừm... Là dường như thế.

Với Âu Dương mà nói, huyết thống gì đó cũng đều là vô nghĩa. Chu Đạt không phải là đèn đã cạn dầu, hắn dẫn dắt cấm quân Đông Kinh phối hợp với Khai Phong phủ doãn truy nã hơn mười người của thành viên hoàng thất. Vương gia Tống Triều không phải là chư hầu, bọn họ chỉ có gia đinh mà không có binh lính, sao có thể đối kháng với cơ quan quốc gia. Ngay cả dân chúng Đông Kinh cũng biết, Đại Tống đã sắp thay đổi rồi.

Trải qua sự lựa chọn, một thế tử Vương gia bốn tuổi rốt cuộc được tuyển chọn là Hoàng đế, vào ở trong hoàng cung. Từ Xử Nhân sau khi xin thánh chỉ đại xá thiên hạ. Bởi vì vẫn không có tìm được thi thể của Triệu Ngọc, quốc tang cũng không cách nào cử hành. Trong lòng Âu Dương rất rõ ràng, cho dù cử hành quốc tang, chỉ cần Triệu Ngọc ra ngoài nói một tiếng, mấy lộ binh quyền đều bị nàng thu trở về. Có điều có thể làm thành như vậy, Âu Dương coi như là hài lòng rồi, bây giờ chỉ còn lại có kết thúc.

Cái gọi là kết thúc chính là người chịu trách nhiệm, Hoàn Nhan Tông Bật là người đứng phía sau màn, này là có thể xác định được, nhưng đồng lõa là ai? Vì sao Hoàng đế lại bị tập kích? Vì sao Bạt Ly có thể nhanh chóng trà trộn đến bên cạnh Hoàng đế? Trải qua sự điều tra của quân Hà Bắc, chuyện này với Quách Dược Sư không thoát được quan hệ.

Quách Dược Sư trong lòng có dị tâm, sau khi hắn quy hàng không mặc trang phục Tống mà còn mặc trang phục Liêu, đây là thứ nhất. Lúc ấy trưởng quan cao nhất của huyện Phù Dư chính là hắn, cũng chính là hắn kiểm tra thân phận của Bạt Ly, cũng chính là hắn chủ quan khiến không ít người Nữ Chân trà trộn vào Phù Dư. Mà còn hai vạn Thường Thắng quân ở Phù Dư của hắn thực tế chỉ có một vạn, một vạn còn lại có bộ phận ở Quân Cơ xứ, có bộ phận đến nội địa Tống làm ăn, còn có bộ phận nhận thầu các công trình của thương nhân Tống, rõ ràng có hành vi không làm tròn trách nhiệm, hơn nữa còn là không làm tròn trách nhiệm vào lúc Hoàng thượng tới Nữ Chân, không khỏi làm người liên tưởng trong đó tất nhiên phải có quan hệ.

Vì vậy, ba người Đồng Quán, Quách Dược Sư, Hoàn Nhan Tông Bật bị Đại Lý Tự bắt vào kinh tiến hành điều tra. Lần điều tra này tác động vào trong lòng rất nhiều người, không chỉ có liên quan tới sinh tử và tiền đồ của ba người bọn họ, còn liên quan tới nội vệ bảo vệ Triệu Ngọc, cấm quân Đông Kinh, quân Hà Bắc, thậm chí là tiền đồ của Âu Dương. Triều đình sơ định, dân gian ổn định, quân đội yên ổn, tự nhiên là phải bắt đầu truy cứu trách nhiệm. Cái này là truyền thống đã lưu truyền rất lâu rồi, buồn cười nhất chính là, sự cố vừa xảy ra, trước không điều tra nguyên nhân, miễn chức trước rồi hãy nói sau. Hoặc là có thể nói như vậy, bọn họ sớm biết những người bị miễn chức kia đã phạm phải việc gì.

Lần này là hội thẩm đường lần thứ n, nội thị Hoàng đế phái ra nghe thăng đường, Hình bộ, Binh bộ, Đại Nội, Đại Lý Tự, Ngự sử đài, Trung Thư tỉnh đều vô cùng coi trọng lần Thẩm Phán này. Mà mấu chốt trong đó nhất chính là lời khai của Hoàn Nhan Tông Bật.

Tâm tình của Hoàn Nhan Tông Bật rất không tồi, tuy rằng hắn không dám chắc đã có chuyện gì phát sinh, nhưng thấy người Tống bày trận lớn như vậy, hiển nhiên là đã xảy ra đại sự. Có điều ngày đầu tiên ra toà, hắn liền cười không nổi. Bởi vì chủ thẩm là Âu Dương. Hắn từ ánh mắt Âu Dương trông được, hắn với hành vi của mình vô cùng nội loạn. Rồi sau đó nghe lời nói của quan viên trên đại đường mới hiểu được, hành vi của mình không chỉ có làm cho người Nữ Chân chịu tai ương diệt tộc, hơn nữa còn không có tạo ra nội loạn trong Tống. Bết bát nhất là khiến cho chế độ nội Tống thay đổi, này vượt ra khỏi ý định ban đầu của hắn rất nhiều.

Bởi vậy, Hoàn Nhan Tông Bật liền định kéo Âu Dương xuống nước, hắn một mực chắc chắn là Âu Dương bảo hắn đồng ý vu hãm Quách Dược Sư. Âu Dương cười vung tay lên:

" Sớm biết người này gian xảo, không nghĩ tới lại vu cáo ngược cho bổn tướng. Người man di, không để cho mở rộng tầm mắt một chút thật cho rằng đời này chỉ có chết mới là đáng sợ nhất. Người đâu đại hình hầu hạ."

Quan viên bồi thẩm cũng căn bản không tin tưởng lời nói của Hoàn Nhan Tông Bật là thật, Âu Dương muốn giết Triệu Ngọc, khả năng thành công là phi thường lớn. Âu Dương với Quách Dược Sư không thù không oán, tại sao phải mượn Hoàn Nhan Tông Bật tới vu hãm chứ? Hoàn Nhan Tông Bật ngươi tại sao phải nghe lời Âu Dương đây?

Chủ yếu nhất là Hoàn Nhan Tông Bật không biết, Âu Dương không có lòng tranh quyền gì, điểm này có thể bài trừ một vạn điểm đáng ngờ của hắn.

Nửa canh giờ, Hoàn Nhan Tông Bật chịu đủ ba đạo đại hình, kéo về Hình đường, các vị bồi thẩm mới vừa dùng xong điểm tâm. Âu Dương sau khi nấc một cái đập kinh đường mộc:

" Ngươi nhận tội hay không?"

Ý tứ tất cả mọi người hiểu rõ, ngươi nếu không nói dối nữa, sẽ bị gia hình.

Hoàn Nhan Tông Bật là hán tử, cũng là người không sợ chết. Nhưng chưa từng có kinh nghiệm bị bức cung, cảm giác sống không bằng chết như vậy khiến hắn trong lòng cũng sợ hãi. Bản thân hắn thông minh, biết mình cho dù chết đứng, căn bản cũng không kéo Âu Dương xuống nước được, cho nên hắn nhận tội rồi.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-298)


<