Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 275

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 275: Hỏa công Hoàng Long
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Binh sĩ Nữ Chân rút lui run rẩy sưởi ấm. Tông Hàn vừa thấy đã thở dài, vốn dĩ sát thương mấy trăm kẻ địch cũng không tính là gì, nhưng nhìn thấy mức độ rét lạnh của đám binh sĩ này, tình hình cũng không lạc quan.

" Ha ha đại nguyên soái trở nên sợ sệt rồi sao."

Một hán tử từ quân Tống thưa thớt xông qua, nhảy xuống ngựa giễu cợt Tông Hàn, đây không phải là người khác, mà chính là Hoàn Nhan Tông Bật bị giáng xuống làm vạn phu trưởng, có mâu thuẫn rất sâu với Tông Hàn.

Tông Hàn phất tay ngăn cản thân binh bên người không cam lòng nói:

" Hoàn Nhan Tông Bật, ngươi cười không phải là Tông Hàn ta, mà là cười Nữ Chân."

" Ha xem như ta nói lỡ lời."

Hoàn Nhan Tông Bật hỏi:

" Như thế nào, con người Âu Dương này đủ độc rồi chứ?"

Hắn vừa nghe nói Âu Dương làm giám quân, cũng biết tiểu tử này muốn làm chuyện xấu. Nhưng không ngờ lại xấu đến mức thế này. Hắn cũng không biết, Âu Dương mặc dù xấu, nhưng vẫn nghĩ không ra biện pháp chuyên nghiệp như vậy.

" Trương Tuấn không phải là người bình thường, muốn phá hỏng xe nước gần như không có khả năng."

Hoàn Nhan Tông Bật nói:

" Ta lại có một kế, có thể báo thù này."

" Kế gì?"

" Quân Tống trước có quân hộ xe, trái phải có kỵ binh phối hợp tác chiến, giữa còn chồng chất trọng pháo. Trận hình rất khó triển khai."

Hoàn Nhan Tông Bật nói:

" Cho nên bọn họ công thành nhiều nhất chỉ có thể phái ra một ngàn người."

" Ngươi ý là?"

Hoàn Nhan Tông Bật cười nói:

" Để hắn công."

Tông Hàn không phải là ngu đần, lập tức hiểu rõ:

" Ngươi ý là để chúng ta từ trên cổ tháp bắn xuống quân Tống trên tường thành?"

" Tháp cao hơn một trăm hai mươi thước, quan sát tường thành, không hề có cản trở. Một trăm xạ thủ cố thủ trên tháp, quân Tống sẽ giống như là con mồi còn chúng ta là thú săn, không chỗ ẩn núp."

" Được."

Tông Hàn vui vẻ nói:

" Vậy thì giao cho ngươi phụ trách."

" Yên tâm, ta tất nhiên sẽ không mất mặt như ngươi."

...

" Chết tiệt, lại mất mấy trăm người."

Trương Tuấn sau khi nghe chiến báo giận dữ vỗ đùi đứng dậy. Hai lần công thành, tổn thất thảm trọng. Mặc dù người Nữ Chân cũng tổn thất không nhỏ, chết rét, nổ chết không phải là số ít. Nhưng Trương Tuấn biết lần đầu tiên giao phong, bản thân hoàn toàn là dựa vào vũ khí bí mật kiếm được mấy phần, hơn nữa tính ra chịu thiệt là mình. Ngoại trừ sát thương kẻ địch, căn bản là không có lấy được thành quả chiến lược.

" Thủ đoạn này thật độc ác."

Âu Dương nói:

" Cổ tháp cao hơn một trăm hai mươi thước, trên tường thành liếc mắt đã thấy. Nữ Chân thiện bắn tến, căn bản củng cố không ngừng tường thành. Hơn nữa đường cấm quân ta tiến công tắc nghẽn, binh lực rất khó vận chuyển lượng lớn một lần duy nhất."

Ngô Giới nói:

" Nhưng mạt tướng thấy, Nữ Chân cũng tương đối kiêng kỵ guồng nước của quân ta."

" Vô dụng, guồng nước chỉ có thể tiến vào được hai trăm bước, tiến thêm nữa chỉ có thể bắn vào tường thành."

Trần Quy nói:

" Tác dụng lớn nhất của guồng nước chính là để người Nữ Chân từ bỏ tường thành mà thôi."

Trương Tuấn nói:

" Nếu bọn họ không cần tường thành, chúng ta cũng không cần. Ra lệnh cho thu thập bao thuốc nổ."

...

Quân Tống sau giờ ngọ tự động rút lui, hai bên tạm thời đình chiến. Sau khi trải qua cả đêm, quân Tống lại bắt đầu chiến thuật ngày hôm qua. Binh hộ xe, kỵ binh dàn trận.

" Báo."

Tông Hàn đang uống trà bơ, một thân binh xông vào báo cáo:

" Đại soái, quân Tống đang đào địa đạo ở dưới thành."

" Đào địa đạo?"

Tông Hàn nghĩ nghĩ chợt giật mình:

" Bọn chúng không phải là đào địa đạo."

Vừa nói xong, một tiếng nổ oanh tạc cực lớn vang lên.

Tông Hàn vội vàng ra cửa, một tên thân binh nửa đường chặn lại báo cáo:

" Đại soái, quân Tống đang cho nổ tường thành."

" Ta biết rồi."

Sắc mặt Tông Hàn rất khó coi, hắn đoán được quân Tống muốn làm gì. Vào lúc mình từ bỏ tường thành, quân Tống dưới tường thành đào hố, tiến hành cho nổ tường thành. Đừng nói có ba tầng tường thành, cho dù có mười tầng cũng không đủ quân Tống phả hỏng. Người ta kiến cắn voi, từng chút một cắn chết ngươi.

" Ai nha, đại nguyên soái, ngươi lại sắp cướp rồi."

Hoàn Nhan Tông Bật xuất hiện.

" Chẳng lẽ đợi người ta nổ tung thành một lỗ lớn sao?"

" Ý của ta là, đại nguyên soái khoan hãy nóng vội. Dù sao cũng phải cướp, không bằng để cho bọn họ nổ nhiều hơn chút đi."

" Có ý gì hả?"

" Một khi có hiệu quả, bọn họ sẽ vận chuyển lượng lớn hỏa dược qua sông hộ thành tiến hành liên tục phá hoại. Lúc này lại ra tay, hỏa tiễn tùy tiện bắn vài mũi tên, quân Tống liền gà bay trứng vỡ, còn có thể nổ chết quân hộ xe bọn họ."

...

Ngô Giới nói:

" Tướng quân, đã hiện ra một lỗ nhỏ rồi, có phải vận chuyển lượng lớn hỏa dược vào không? Tiến hành đại phá lỗ hổng?"

Trương Tuấn không trả lời hỏi:

" Âu đại nhân, ngươi cảm thấy sao?"

" Từ bỏ tường thành cho thấy, thống soái Nữ Chân không phải đơn giản."

Âu Dương nói:

" Nhưng đã nổ năm sáu bao thuốc nổ, tường thành ngay cả một người Nữ Chân cũng không có xuất hiện quấy nhiễu, quá mức quái dị."

Âu Dương dùng dạ tiểu nhân để thử suy đoán.

" Ừm, ta cũng cho rằng như vậy."

Trương Tuấn nói:

" Ngô tướng quân, đem người rút về, đừng để người ta lại có được lợi ích thêm nữa, nếu không sẽ đả kích lớn đến sĩ khí."

Người mặc dù ít, nhưng tâm tình thất bại lại sẽ không nhỏ.

" Vâng."

Ngô Giới ôm quyền rời khỏi.

...

Hai ngày trước mắt, tất cả mọi người không có chiếm được tiện nghi gì. Trương Tuấn bên này còn có thời gian, cũng không gấp. Tông Hàn dĩ nhiên là lại càng không gấp. Ngày thứ ba, tuyết ngừng mặt trời ló dạng, quân Tống tạm thời đình chỉ hành động.

Hội nghị bữa trưa, Trương Tuấn và mấy người tướng lãnh chủ yếu còn có Âu Dương ăn cơm họp. Trương Tuấn nói:

" Hiện nay có hai cách. Thứ nhất, giảm guồng nước, để ta có thể bố trí quân công thành ít nhất năm ngàn người một đội. Nhưng cứ như vậy, thì không cách nào áp chế kẻ địch tường thành, chẳng khác nào cường công. Kỵ binh hai bên không thể triệt tiêu, nếu không lỡ như bị người ta tập kích ngược lại, tiền quân sẽ làm loạn hậu quân, có thể dẫn tới thất bại tan tác. Phương pháp thứ hai loại bỏ trọng pháo, hai ngàn người làm một đơn vị trợ giúp tường thành. Nhưng không có trọng pháo, bắc thành chủ yếu tích trữ binh lực có thể thoải mái trợ giúp tường thành, đó chính là vật lộn, chúng ta lục tục vận chuyển, bọn họ lục tục phái binh, tường thành là địa phương quyết thắng thua, tổn thất sẽ phi thường thảm trọng, hơn nữa một khi tiến công không thể dừng lại."

" Ghét nhất chính là cổ tháp cao một trăm ba mươi thước."

Âu Dương hỏi:

" Trần đại nhân, pháo nước có thể bắn đến cổ tháp hay không?"

" Miễn cưỡng có thể."

Trần Quy cười khổ nói:

" Đại nhân chẳng lẽ muốn ngập nước cổ tháp? Theo ta được biết, cổ tháp vô cùng chắc chắn, cũng đều là gạch ruột đặc lại thêm đá xanh bằng phẳng xây thành."

" Không đúng, tháp cao mười ba thước, đã vô cùng cao rồi."

*****

Trương Tuấn sau khi ngẫm lại nhảy dựng lên nói:

" Ngô Giới, thu thập dầu lửa, chúng ta đốt tháp."

Âu Dương rất thán phục thường thức vật lý của Trương Tuấn, cũng không phải là mỗi người hiện đại đều biết, kiến trúc được xây bằng gạch mặc dù không cách nào nóng chảy ở nhiệt độ cao, nhưng nhiệt độ cao có thể phá hỏng tính dẻo và cường độ của chúng. Âu Dương biết rõ nguyên lý này là bởi vì sự kiện 11/9. Lúc ấy buồn bực, tại sao cao ốc lại sụp đổ? Rồi sau đó mới biết được, phi cơ tông vào cũng không phải nguyên nhân dẫn đến tòa nhà sụp đổ, nguyên nhân chủ yếu là lửa lớn thiêu đốt phá hủy tính dẻo dai của nguyên liệu kiến trúc, làm cho nguyên liệu kiến trúc không thể chống đỡ sức nặng, cuối cùng toàn bộ sụp xuống, phải biết rằng cho dù là gạch hiện đại chuyên môn phòng cháy, cũng chỉ có thể chống đỡ nhiệt độ 500 độ. Nhưng Trương Tuấn không thể nào từng tham gia sự kiện đó được...

" Cha ta từng nói với ta, lửa lò gạch không được càng cao càng tốt, một khi quá cao sẽ ra gạch kém, vừa đập đã thành bột phấn."

Trương Tuấn nói:

" Chúng ta nung chín tháp cổ lại một lần nữa."

...

Vì vậy thủy chiến thành hỏa chiến, vật liệu cũng là có sẵn, chỉ là đem nước đổi thành dầu hỏa. Tám trăm guồng nước áp chế tường thành, hai trăm xe lửa công kích cổ tháp. Mặc dù đợt hỏa đạn đầu tiên lúc phi hành phần lớn đã dập tắt mồi lửa, nhưng cuối cùng có một hai cái bùng nổ, lửa lớn dưới đáy tháp cổ bốc cháy mãnh mẽ không thể tránh né.

Tông Hàn nghe báo, bắt đầu còn không hiểu rõ ý đồ của quân Tống, rồi sau đó được công tượng, vội vàng hạ lệnh:

" Dập tắt lửa."

Dầu hỏa cổ đại cũng có ghi chép. Chiến tranh quốc gia cổ đại thời kỳ tác dụng sử dụng lớn nhất là thời Ngũ Đại cùng với thời kỳ Tống Kim Liêu Nguyên, cũng chính là vào thời kỳ này, dầu hỏa được gọi là dầu lửa mạnh. Vận dụng dầu lửa thành thục nhất chính là vào Tống Triều. Tống Triều ở kinh thành Biện Lương thiết lập Quân Khí giám, cơ cấu đặc biệt chế tạo vũ khí, xây dựng mười một phường, trong có một phường chuyên môn chế tạo dầu lửa, dầu lửa bình thường dùng cho phòng ngự đặc biệt là chiến dịch thủ thành.

Bởi vì không có bình chữa lửa CO2, nước xối lên dầu lửa, hỏa thế càng lớn hơn. Tông Hàn hoảng hốt, công tượng lập tức nói:

" Đại nguyên soái, đây là dầu lửa, nước không dập tắt được, chỉ có thể dùng cát đất dập lửa."

Tông Hàn vội quát lên:

" Đào cát đất."

Nhưng mệnh lệnh vừa ban, quân Tống đã mở rộng phạm vi công kích, ngoại trừ mười xe ở vị trí cổ tháp duy trì liên tục bắn dầu lửa, còn có xe bắt đầu ở chung quanh khác phóng hỏa. Xe khác dừng lại công kích, dù sao dầu hỏa chủ yếu là trận chiến phòng ngự, Trương Tuấn nhận có hạn, cũng không mang theo quá nhiều.

Diện tích mở rộng, không chỉ có sách lược cát đất không có hiệu quả, Tông Hàn còn phải lo lắng vấn đề phòng cháy trong quân. Có nhiều binh sĩ bị hỏa đạn không nhắm chuẩn bắn trúng mà chết cháy.

" Báo."

Binh sĩ cấm quân báo cáo:

" Tướng quân, dầu hỏa chỉ có thể bắn ra lần nữa."

Trương Tuấn vẻ mặt không có chút nào dao động hạ lệnh:

" Bảo quân hộ xe hành động, mười trọng pháo làm đơn vị công kích, đánh đổ cổ tháp."

Âu Dương vội nói:

" Trương tướng quân, xạ thủ Nữ Chân kia chính xác đến lợi hại. Một khi hỏa tiễn bắt ra khỏi trọng pháo, nổ tung liên hoàn, quân ta sẽ tổn thất thảm trọng."

" Chính xác?"

Trương Tuấn nói:

" Âu đại nhân yên tâm, sơn nhân tự có diệu kế."

' Oành' thanh âm lựu đạn truyền đến, mấy đạn pháo nổ tung, binh sĩ dập tắt lửa chết một mảnh. Tông Hàn quát lên:

" Hạ lệnhm xạ thủ đầu tường phòng ngự."

Bởi vì có guồng nước áp chế, tất cả mọi người chỉ có thể tiến hành phòng ngự, có điều không cần lo lắng đốt lửa không được. Trương Tuấn dùng là dầu lửa mạnh, hơn nữa Nữ Chân cũng có không ít mũi tên hỏa dược là sản phẩm bị đào thải của cục chế tạo Đông Kinh, còn nữa guồng nước của Trương Tuấn dù sao cũng không có thể làm mưa to liên tục. Tường thành kia dài đến hơn một dặm, đi lên ngàn người, chỉ cần có mấy người có thể bắn hỏa tiễn ra, tiếp theo tạc quân Tống. Từ trên cao nhìn xuống, tầm bắn hai trăm bước, đối với người Nữ Chân mà nói vẫn tương đối đơn giản.

" Chỉnh lý"

Lính quan sát dùng thang mây lên cao lập tức đánh tín hiệu cờ, tiến hành chỉnh lý với tất cả các điểm rơi của pháo.

Cứ qua về như vậy, người Nữ Chân đã xông lên tường thành, nhưng vừa thấy quân Tống, tất cả đều há hốc mồm. Bọn họ nhìn thấy không phải là quân Tống, càng không nhìn thấy vị trí trọng pháo, mà thay bằng sương mù mông lung. Người mắt tinh nhìn xuống xem xét, trong mông lung nhìn thấy quân hộ xe đang thiêu đốt phân khô để tạo khói mù.

Lại nhìn chỗ không khói xung quanh quân Tống, có hai đài quan sát thang mây được dựng lên trong lửa đạn, hơn nữa lợi dụng tín hiệu cờ xí với lửa đạn tiến hành chỉnh lý. Hoàn Nhan Tông Bật vội la lên:

" Đại nguyên soái, xuất kỵ binh đi. Hai trăm bước, một hơi là đi tới ngay."

" Trương Tuấn đúng là danh tướng, không có khả năng gì không nghĩ tới được. Vạn nhất bị hắn bố trí trước, thừa dịp sương mù đoạt cửa thành mà vào, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

Tông Hàn bất đắc dĩ ra lệnh:

" bảo mọi người chú ý tháp cổ đổ sụp."

Ước chừng qua một khắc thời gian oanh tạc, tháp cổ rốt cuộc chịu không được hai tầng đả kích nặng nề, chính thức sụp đổ. Tông Hàn nhìn tháp cổ nổ vang ngã xuống đất, thở dài sâu sắc, chiến đấu kế tiếp sắp sửa càng thêm tàn khốc.

...

Nhưng chiến đấu tàn khốc so với Tông Hàn tưởng tượng còn tới sớm hơn, trong đêm đó, quân Tống đánh trống reo hò, trọng pháo trỗi lên. Tông Hàn đang ngủ mơ mang theo người khẩn cấp bay lên thành. Nhưng không ngờ nghênh đón hắn vẫn là nước vô tình bắn ra như cũ. Một phó tướng hỏi:

" Đại nguyên soái, giờ phải làm sao? Rút lui hay là không rút lui?"

Rút lui thì mau chạy đi, nếu không rút lui mọi người sẽ cởi quần áo. Mấy ngày qua bị nước quân Tống bắn ra lăn qua lăn lại, người chết không coi là nhiều nhưng mà ngã bệnh thì một đống.

Nghi binh? Công kích chính diện? Tông Hàn nhìn bóng đêm u ám, cùng với quân Tống xa xa đèn đuốc sáng trưng đang bận rộn nấu nước lắp đạn, trầm tư một hồi lâu:

" Rút lui, mệnh lệnh trăm người một đội thay phiên bắn tên về phía trước hai trăm bước."

Mọi người thay phiên đi tắm rửa. Một khi quân Tống thật công thành tất nhiên sẽ dẫn đến tử vong cùng với tiếng kêu thảm thiết.

*****

Tông Hàn xuống dưới tường thành, dò xét bốn phía, tâm tình vô cùng nặng nề. Trong quân bắt đầu lây bệnh cảm mạo, một bộ phận binh sĩ còn xuất hiện viêm phổi, đương nhiên khi đó không gọi là viêm phổi, mà gọi là phổi phong. Bệnh trạng tổng hợp lại giữa viêm phổi và bệnh sởi. Thiếu thầy thiếu thuốc là vấn đề lớn nhất mà phủ Hoàng Long gặp phải, điểm chết người nhất chính là quân Tống còn chưa tiến hành cường công đại quy mô với phủ Hoàng Long, nhưng sức chiến đấu trong phủ Hoàng Long đã giảm xuống rõ ràng.

Ngày hôm sau, quân Tống lại bắt đầu bắn nước ra, Tông Hàn thật không biết quân Tống rốt cuộc đã chế bao nhiêu gốm sứ, hắn không biết, Âu Dương vận dụng danh nghĩa của hiệp hội thương nghiệp sản xuất suốt hai tháng. Đương nhiên Âu Dương cũng có suy nghĩ khác, đợt đơn đặt hàng này của triều đình có thể giảm bớt lượng lớn tồn kho, còn có thể giải quyết cục diện khó xử khi các công trường để không. Về mặt khách quan có thể kích thích kinh tế Đại Tống hồi phục. Nghe nói Triệu Ngọc nhìn thấy phí tổn cần thiết đã mắng Âu Dương với Trần Quy ngay tại chỗ.

Hôm nay, quân Tống với Nữ Chân tiến hành trận chiến tranh đoạt tường thành. Người Nữ Chân thuần một sắc da thịt ra trận, bởi vì không ** sẽ bị nước bắn vào. Tuy rằng quân Tống sau khi lên thành, đã đình chỉ công kích bằng nước, nhưng cố kỵ quân Tống còn có lợi khí là súy thủ pháo, không thể kéo giãn khoảng cách với quân Tống.

Người Nữ Chân cho thấy tinh thần không sợ chết, binh sĩ quân doanh Tây thành dưới sự dẫn dắt của sĩ quan quân đội, dùng thân thể huyết nhục tạo thành tuyến phong tỏa chống lại trọng pháo đến tường thành phía đông, liên tục trợ giúp tường thành vật lộn với quân Tống. Cuối cùng thành công xua đuổi tiêu diệt các quân Tống đã lên thành. Buổi trưa Trương Tuấn thu binh, hai bên kiểm kê thương vong, quân Tống chết ngàn người, mà còn Nữ Chân chết quá ba nghìn người, nhưng thu được hơn mười mấy miếng súy thủ pháo còn có thể sử dụng. Không phải là Tông Hàn vận khí không tốt, là Trương Tuấn rất keo kiệt, bộ đội lên thành chỉ có mấy chục người mang theo súy thủ pháo ở hai tay, mệnh lệnh của Trương Tuấn cho bọn họ là dùng hết toàn bộ. Nhưng nghị lực chiến đấu của Nữ Chân vượt quá ý liệu của quân Tống, kết quả vẫn bị thu được một ít.

" Trận hình công kích không cách nào triển khai là uy hiếp lớn nhất của quân ta."

Trương Tuấn nói:

" Không thể liên tục trợ giúp với tường thành, hai ngàn người thế nhưng lại tốn hao một khắc đồng hồ mới trèo lên thành toàn bộ được."

Ngô Giới nói:

" Triệt tiêu guồng nước là có thể triệt tiêu được quân hộ xe, một vạn người trèo lên thành trong phút chốc. Nhưng người Nữ Chân thì phòng thủ ở tường thành không kiêng nể gì cả, muốn công lên so với lên trời còn khó hơn."

Âu Dương nói:

" Phía bắc nguồn cung cấp lính Nữ Chân đang lục tục bổ sung, nếu như muốn giết sạch binh của bọn họ thì lại phải cần không ít thời gian."

" Không thể hao tổn, loại công thành chiến này tuy rằng chiếm tiện nghi, nhưng với sĩ khí sẽ có đả kích rất lớn."

Trương Tuấn nói:

" Ý chí chiến đấu của Nữ Chân vượt quá sự dự liệu của chúng ta."

" Mạt tướng có một suy nghĩ."

Ngô Giới nói:

" Phái hơn trăm dũng sĩ thừa dịp ban đêm lẻn lên thành tường, dùng hỏa khí trấn giữ thông đạo trợ giúp bốn phía. Vạn người đồng loạt thừa dịp ban đêm trèo lên thành."

Thông đạo trợ giúp chính là hai thang đá kéo dài giữa hai thành.

"Ừm..."

Trương Tuấn nhìn cấu tạo tường thành nói:

" Không phải không thể, nhưng nếu Tông Hàn ngược lại trấn giữ lối ra bốn phía, quân ta liền không cách nào đột phá tiến lên, trên tường thành nhiều nhất chỉ có thể có năm đến ba ngàn người, rồi sau đó Nữ Chân dưới thành bắn lên, cấm quân trên tường thành không phải là thành bia ngắm sao? Trong thành so với ngoài thành cao hơn ba bốn thước, đòn sát thủ của Tông Hàn chính là xạ thủ ở trong thành nam bắc, có thể ở trong vòng mấy phút đồng hồ bày trận, trong nửa khắc đồng hồ đến tường thành bắn xuống, đòn sát thủ này đến bây giờ còn chưa có lấy ra. Nhìn quân Tống tuy rằng mấy ngàn người có thể leo lên tường, nhưng chỉ có mười mấy người tham gia tiến công. Cho dù có súy thủ pháo, nhưng ném không bằng cự ly của tên bắn ra.

Trần Quy sau khi ngẫm lại nói:

" Nếu có thể ở trong nửa khắc đồng hồ vận chuyển bốn mươi cỗ trọng pháo lên tường thành thì sao?"

" A, vậy đương nhiên là quá tốt."

Trương Tuấn hỏi:

" Vận chuyển như thế nào?"

Nếu vận chuyển đi lên thì sẽ thành quân Tống từ trên cao nhìn xuống, bởi vì tường thành ba tầng rộng rãi, đặt trọng pháo ở cuối cùng, góc độ chịu công kích cơ bản là không có, binh sĩ cầm lá chắn có thể dễ dàng bảo vệ. Cũng không giống như trước kia, địch nhân ở trên, toàn diện tích bị bao trùm bởi mũi tên, độ chính xác tương đối cao. Hơn nữa quan trọng nhất là, cung thủ từ thành nam bắc của Nữ Chân chưa chắc sẽ sử dụng hỏa tiễn với mũi tên hỏa dược. Có điều phải vận chuyển đi lên như thế nào đây?

Trần Quy nói:

" Đây là một trò chơi nhỏ mà hạ quan đã thiết kế."

Trần Quy lấy ra mấy tờ bản vẽ.

Âu Dương đi qua vừa thấy liền đổ mồ hôi, đây không phải là ròng rọc cố định hoặc là ròng rọc chạy trong truyền thuyết hay sao? Thành tích vật lý của Âu Dương cũng bình thường, nhưng biết rõ về sự tồn tại của hai loại bánh xe này. Nghe nói trang bị một bánh xe là có thể giảm đi một nửa sức lực, lại trang bị thêm một bánh xe lại có thể giảm đi một nửa sức lực, trang bị thêm một bánh xe...

Trương Tuấn rõ ràng thành tích vật lý cũng không tốt, nhìn bản vẽ như nhìn thiên thư, rồi sau đó không thể tin được hỏi:

" Thứ này có thể đem trọng pháo trong thời gian nửa khắc kéo lên sao?"

" Đương nhiên, chỉ cần làm tốt những điểm này, chỉ với lực của hai người phía dưới là có thể kéo trọng pháo lên."

Trương Tuấn trầm tư một hồi nói:

" Trần đại nhân, quân có quy củ của quân, ngươi cần người thì có thể, muốn an bài như thế nào thì cứ an bài như thế. Nhưng phải nói trước, ta dùng tánh mạng mấy ngàn người đi đánh cuộc với bản vẽ này, nếu không thuận lợi, ta phải tử hình ngươi để tế điện tướng sĩ chết trận."

" Tướng quân yên tâm, ta sẽ nghe theo quân lệnh. Có điều ta muốn thí nghiệm vài lần đã, huấn luyện quen tay thì sẽ tiết kiệm thời gian vận chuyển trọng pháo lên tường thành hơn."

Trương Tuấn nhắc nhở:

" Trọng pháo qua sông đào bảo vệ thành liền bắt đầu tính theo thời gian, qua thời gian liền không được. Bản tướng quân sẽ cứ theo quân pháp mà làm việc."


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<