Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tống - Hồi 264

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 264: Mâu thuẫn dân tộc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Chế độ quân Kim so với Tống càng thêm hỗn loạn, lúc đầu thực hành chính là binh quy Mãnh Khắc An, rồi sau đó thực hành chế độ Bột Cực Liệt. Quân lấy cửu diệu hai mươi tám tinh túc làm tên. Đại quan nhân, chính là chủ tướng một quân cũng gọi là Am Bản Bột Cực Liệt, bên dưới còn là tiểu quan nhân, gọi là Bột Cực Liệt. Kế tiếp là Vạn Hộ trưởng cho đến Bài Tử đầu.

Kỷ luật ngược lại là phi thường nghiêm khắc, Ngũ trưởng nếu như tử trận, bốn người dưới trướng hắn nếu như không có chiến tích, cũng phải chết theo. Thập trưởng chết trận, hai Ngũ trưởng phải chết theo. Am Bản Bột Cực Liệt là một đơn vị, cũng không phải là một cơ cấu tổ chức. Có ba trăm người một Am Bản Bột Cực Liệt.

Cũng là Am Bản Bột Cực Liệt hai vạn người, rất nhiều bộ lạc nhỏ tự thành lập một Am Bản Bột Cực Liệt, cũng chính là Mãnh Khắc An. Cũng có mọi người hợp lại thành lập, như vậy trong quân rất nhiều là lấy bộ tộc xây dựng thành đơn vị.

Chẳng hạn người như Kim Tứ đến Nữ Chân khác, nếu như không có cùng sinh sống với bộ tộc, thời gian chiến tranh cũng sẽ bị coi như quân thừa thãi, bị Am Bản Bột Cực Liệt trưng binh cưỡng chế thu thập tiến vào quân đội.

Chế độ Nữ Chân là không nghi ngờ chế độ người Nữ Chân, chỉ cần ngươi là người Nữ Chân, là có thể phải vào chiến trường. Tiết Bính mặc dù có tài học, nhưng cũng bởi vì không phải là người Nữ Chân, vẫn luôn rất khó mà thăng chức được. Dĩ nhiên cũng có người Khiết Đan tạo thành quân đội, chẳng qua quan quân đều là người Nữ Chân đảm nhiệm, quân pháp so với bộ đội Nữ Chân cũng nghiêm khắc không kém.

Hành động lần này là hành động có hệ thống, cũng thể hiện trình độ chỉ huy chiến lược của Tiết Bính tương đối cao. Kim Tứ mang một nửa người xuyên qua Trường Bạch Sơn, rồi sau đó tiếp cận phụ cận vùng biển Suất Tân phủ lên chiến thuyền tiếp ứng rời khỏi.

Thân tín Kim Tứ tín nhiệm nhất dẫn dắt một nửa người khác tiến về Liêu Dương phủ, cuối cùng từ trên biển Tô Châu rút khỏi. Có được tiền thưởng ngàn người chia đều, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thể còn sống trở về. Trương Tuấn nhìn kế hoạch liền hoàn toàn đồng ý, Trương Tuấn xem ra, ngàn người này sau khi vào trong rối loạn, bất kể có thể đắc thủ hay không, đều có thể tạo thành không tín nhiệm và hỗn loạn bên trong Nữ Chân.

...

Chiến tranh chuẩn bị thật lâu toàn diện bùng nổ, người Liêu căn bản vốn không nghĩ tới, tấn công có sức uy hiếp đầu tiên của người Tống là mượn dùng thuỷ quân đánh thẳng vào Lâm Hoàng phủ.

Tống Giang lợi dụng kỹ thuật của Dương Yêu chế tạo ra lượng lớn thuyền xe. Phải biết rằng cho dù là chiến thuyền đất liền của quan quân Đại Tống đều không phải một cấp bậc với thuyền xe của Dương Yêu. Theo ghi chép Dương Yêu từng dùng hai chiếc thuyền xe tách ra hơn trăm thuyền quan.

Từ nơi này có thể thấy được uy lực của xa thuyền. Tống Giang hoàn toàn chủ đạo quyền chủ động chiến trường Địch Hà, Hoàng Hà, Thổ Hà, Liêu Hà bốn nhánh sông. Điều này làm cho quân Liêu một ngày kinh hoảng ba bận, để ngăn cản Tống lợi dụng thủy đạo đánh phá bốn bề, tập kích đường lui lương thảo, ngoại trừ đắm thuyền trên sông làm ùn tắc đường sông, quân đội của Cẩm Châu toàn bộ rút lui.

Nhưng việc rút lui đến phủ cảnh vệ Lâm Hoàng, hay là rút lui đến cảnh vệ Thông Châu rồi mới đến Lâm Hoàng, sau đó rút lui đến Đông Kinh, triều đình với quân đôi không có cùng ý kiến.

Mà trong lúc đồng thời quân Tống thoải mái chiếm lĩnh Cẩm Châu, hôn lễ Âu Bình cũng chính thức cử hành. Hôn lễ cử hành ở Âu phủ, Âu phủ sau này sẽ là phủ của Âu Bình. Âu Dương về sau sẽ dọn đến biệt thự gần bờ sông khu Bạch Vân sinh sống.

Mặc dù Âu Bình rất kiên trì, nhưng Âu Dương rất rõ ràng cái gì gọi là cuộc sống vợ chồng. Âu Bình giúp đỡ mình sống hơn hai mươi năm rồi, cũng nên cho hắn một chút tự do.

Dựa theo như lời của Âu Dương, Âu Bình vẫn muốn phụ trách quản lý một số chuyện nhân tình qua lại. Nhưng không hề phụ trách chức vị quản gia.

Những mắc xích thường ngày của Âu Dương, tỷ như nhận thư cho khen thưởng, tỷ như chi tiêu hằng ngày, thuê thị nữ, ai quản lý đây chứ? Âu Dương vốn định mặc kệ, sống cuộc sống một mình. Nhưng về sau Kim nương từ Kim quốc đi tới Dương Bình.

Âu Dương đương nhiên sẽ không nhìn nàng lại đi thanh lâu mưu sinh lần nữa, cho nên liền giữ nàng ở lại biệt thự của mình trở thành quản gia. Kim nương tiếp nhận tín vật giá trị hai mươi vạn quan, còn có ngân phiếu mấy ngàn quan, quả thực là sững sờ nửa ngày, nàng thật không nghĩ tới Âu Dương hào phóng như vậy.

Âu Dương thấy biểu tình kia giải thích nói:

" Kim nương, kỳ thật sau này gia chủ muốn chi tiêu đều lấy từ chỗ của ngươi. Ngươi học theo Âu Bình, tiền lương của mình tự mình lấy, cần mua cái gì thì cũng mua đi. Khen thưởng đám sai vặt, mua lá trà thượng đẳng tiếp đãi khách nhân cũng phải dùng tiền. Ta không có ở đây, ngươi an bài khách nhân dừng chân đợi chút bên ngoài đều cần tiền, rất quan trọng, đừng để mất mặt."

Kim nương nghĩ nghĩ hỏi:

" Cái gì gọi là đừng quá mất mặt."

" Ừm... Tỷ như có người hiệp hội thương nghiệp tới bái phỏng, ta không có ở đây. Ngươi liền giúp ta cùng bọn họ ăn cơm ăn cái gì không quan hệ, quan trọng nhất là phải đắt, một bàn không thể bớt một trăm quan."

Âu Dương nói:

" Kim nương ngươi rất thích hợp người ngươi gặp đều đủ mọi loại người, quản gia này không chỉ có trông nom nhà cửa, càng phải giúp ta xã giao nhiều hơn. Ngươi lại biết cưỡi ngựa, thường xuyên còn phải lên kinh, đi Thọ Châu, ta lo lắng ngươi chịu không nổi."

Kim nương chợt hiểu ra cười cười:

" Chính là trợ lý tư nhân mà Tô đại chưởng quỹ thuê kia sao?"

" Đúng, chính là như vậy."

Âu Dương nói:

" Bên này có một vài danh sách nha dịch quan hệ tương đối khá. Chẳng hạn như hài tử Bạch Liên đầy tuổi, ngươi cũng phải giúp ta tặng tiền lì xì, rảnh rỗi có thể thay ta đi dự tiejc. Còn có tháng sau phụ thân tri châu Thọ Châu đại thọ sáu mươi, ngươi phải giúp ta chuẩn bị một phần hạ lễ không ít hơn ngàn quan, không đủ tiền thì nói với ta, ta không có ở đây, ngươi phải đi tìm Âu Bình."

Kim nương cười khổ:

" Đại nhân, ta là nữ tử, trước kia lại là thân phận kia..."

" Huệ Lan trước kia còn không phải như vậy sao."

Âu Dương nói:

" Cũng là bất đắc dĩ thôi, không có gì lớn. Hơn nữa ngươi là đại diện ta đi, người ngươi xã giao đều là người là biết làm người, không người nào dám cười nhạo ngươi."

Âu Dương cũng biết bắt đầu nhất định là có chút hiểu lầm và phiền toái, nhưng trước mắt thật không có người thích hợp hơn so với Kim nương. Biết cưỡi ngựa, biết chữ rất nhiều. Nhưng người có thể giao tiếp xã giao thì lại ít, quan trọng nhất là phải tin được. Âu Dương rất thưởng thức Kim nương, nàng có thể liều chết bảo vệ Hồ Vạn Tam, cũng đối với Kim Nhị có tình nghĩa.

*****

Hơn nữa mạo hiểm trở về Nữ Chân bái tế phụ thân, đều nói rõ cô gái này phẩm đức tương đối cao. Nói đi nói lại, dường như mới từ cổ chí kim, phẩm đức và danh dự của kỹ nữ cũng tương đối cao. Nếu bỏ phiếu xếp hạng nghề nghiệp thành tín, kỹ nữ xếp hàng thứ ba, nhân viên công vụ xếp thứ ba từ dưới đếm lên. Không thể không nói là một loại châm chọc.

Kim nương không có nơi để đi, nhà đã tan, ở lại Kim quốc là không thể nào. Tống quốc chỉ có thể lại lần nữa làm kỹ nữ. Hiếm thấy Âu Dương nhiệt tình đưa nàng vào xã hội thượng lưu, nàng tất nhiên sẽ không không biết phân biệt như vậy. Lập tức gật đầu nói:

" Ta đây thử xem sao."

Chưa quá nửa tháng, Âu Dương thấy, sớm nên để Âu Bình kết hôn. Kim nương cẩn thận như vậy Âu Bình quả mà khó có thể sánh được. Âu Dương ngủ rất trễ, sẽ luôn có thức ăn khuya đưa tới. Muốn ra ngoài, y phục, mũ nón toàn bộ đã chuẩn bị đầy đủ.

Cẩn thận, nghiêm túc... Những thứ này chỉ có Lương Hồng Ngọc khi còn ở đây mới có đãi ngộ này, hiện tại cũng có rồi. Âu Dương đối đãi Kim nương rất lễ phép và khách khí, tránh cho có người nói lung tung. Dĩ nhiên, đã có người nói lung tung, chẳng qua Âu Dương và Kim nương đều là thanh giả tự thanh, cũng không thích cãi nhau cùng với người phố chợ.

Một ngày buổi sáng, Âu Dương ăn điểm tâm xem báo chí, Kim nương rất ít khi ngồi cùng bàn với Âu Dương, nàng đang ở ngoài cửa xem mấy tấm thiệp mời. Âu Dương nói:

" Kim nương, hôm nay ngồi xuống đây đi."

Kim nương đáp một tiếng, ngồi ở trước mặt Âu Dương, nhìn thoáng qua báo chí trên tay Âu Dương hỏi:

" Đại nhân có việc gì sao?"

" Ta không sao, ta thấy kỳ quái bây giờ đầu đường cuối ngõ, cộng thêm quán trà, báo chí, tiệc rượu đàm luận đều là chiến sự đối với Nữ Chân với Khiết Đan, làm sao ngươi một chút cũng không quan tâm?"

" Cái này..."

Kim nương có chút ấp úng.

Âu Dương nói:

" Nói thẳng."

" Ừm, thật ra thì ta là lo lắng ta quá quan tâm những chuyện này, sợ người ta lại nghĩ nhiều. Dù sao ta cũng là người Nữ Chân, chỗ đại nhân từng xuất hiện chuyện người Nữ Chân ám sát, người Nữ Chân hãm hại."

Kim nương nói:

" Cũng là vì nghi ngờ."

" Ta nhớ ngươi nguyên quán là ở Nguyên, phụ thân ngươi hay là gia gia ngươi chính là thầy thuốc nổi danh Nữ Chân chạy nạn đến Nguyên."

Âu Dương cầm lấy báo chí nói:

" Ở yến hội, nói chuyện phiếm vẫn luôn phải nói chút chuyện lớn. Ngươi có thể xem thử, ừm... Nữ Chân đã rối loạn rồi. Hoàng Long phủ Tông Hàn tự mình mang bản bộ đến vùng Trường Bạch Sơn chuẩn bị đàn áp, nhưng hiệu quả cũng không tốt."

Kim nương gật đầu, nhận lấy báo chí, trên báo chí nói, Nữ Chân ít nhất mười hai tù trưởng gặp phải bắt cóc và ám sát, một vài quân đội thậm chí bị tù trưởng giải tán. Mà một vài bộ đội bởi vì tranh đấu chức vị tù trưởng, vài người con trai dẫn dắt thân tín bản thân bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

Bởi vì người Nữ Chân cũng tôn sùng dũng giả, cho nên hỗn loạn là không thiếu được. Trên báo chí còn nói, bởi vì một bộ lạc Nữ Chân khác đầu hàng, quân lộ Hà Bắc đánh hạ ba huyện phía nam Trường Bạch Sơn, chiếm được yếu địa chiến lược nam được bắc được. Đối mặt cục diện hỗn loạn như vậy, triều đình Kim triều lập tức lần nữa bắt đầu dùng Hoàn Nhan Tông Bật làm phó nguyên soái.

Hoàn Nhan Tông Bật mặc dù tài quân sự tài năng đều không phân cao thấp với Tông Hàn, nhưng vùng này nhậm chức rất lâu, với tình hình địa hình, tập tục cũng đều rất là hiểu rõ.

Hơn nữa thân binh của hắn cũng đều là người đề bạt từ bộ tộc bên này, dưới sự dẫn dắt của hắn, tiến hành biên chế đội ngũ, bổ nhiệm tù trưởng... Rất nhanh đã ổn định Nữ Chân nam bộ đang hỗn loạn lại. Hơn nữa tập kích bất ngờ đánh bại được cấm quân tiên phong của Tống, áp chế cước bộ hành quân của cấm quân Tống.

" Đại nhân"

Lý Tứ gõ ngoài cửa mấy cái, đi vào trong phòng nói:

" Đông Kinh đưa đến công báo, nói Hoàn Nhan Lan đã chạy."

" Người này có chạy hay không chạy cũng không có quan hệ gì."

Âu Dương nói:

" Ngươi nói một tiếng với nha môn, vẽ bức họa truy nã là được rồi."

Hoàn Nhan Lan đối với Tống mà nói đã không có gì uy hiếp nữa rồi.

" Dạ, công báo nhắc nhở đại nhân cẩn thận."

Lý Tứ nói:

" Ta đã sai người thêm trạm gác rồi."

" Không có chuyện gì. Nàng chưa hẳn đã tới gây phiền toái cho ta."

"Dạ"

Lý Tứ ôm quyền rời khỏi.

Lý Tứ mới rời đi, ngoài cửa đã có nha dịch báo lại:

" Đại nhân, Tô chưởng quỹ tới rồi."

" Cho mời"

Âu Dương nói:

" Kim nương, giúp ta pha trà vào phòng khách."

"Dạ"...

Hai bên sau khi khách khí dùng trà, Âu Dương hỏi:

" Tô Thiên, sao ngươi lại tới đây?"

Tô Thiên bây giờ coi như là quan lại triều đình, không có chuyện gì chắc chắn sẽ không đến đây.

" Tìm đại nhân thương lượng một chút chuyện."

Nguyên nhân Tô Thiên tới là bởi vì không ít thành viên hiệp hội thương nghiệp đã liên hợp viết thư cho hắn, xin hắn giải quyết mâu thuẫn thương nhân với Thổ Phiên và Đại Lý. Thật ra thì mâu thuẫn này Tây Hạ cũng có.

Thì ra là triều đình vì lôi kéo các dân tộc thiểu số, tiến hành chính sách tương đối ưu đãi với các dân tộc thiểu số. Trước thời Triệu Ngọc, triều đình đã thi hành chính sách như vậy, chẳng hạn như mua ngựa giá cao, bán gạo giá thấp. Nếu không phải là bộ tộc tội ác tày trời, quan phủ Tống thông thường đều xét xử nhẹ.

Đây là bệnh chung, vốn với các quốc gia tiếp giáp như Nhật Bản, Cao Ly, Giao Chỉ luôn luôn rất khẳng khái, đương nhiên cổ đại cũng khá tốt, nhìn hiện đại, tuy rằng hiến pháp đã nói mọi người đều có quyền bình đẳng, nhưng dựa theo chính sách mà nói, người Hán chính là dân tộc tam đẳng, tồn tại sự bất công tương đối lớn, đặc biệt là với các người Hán ở các khu tự trị là không công bằng nhất.

Bởi vì buôn bán Đại Tống phát triển, làm sâu sắc thêm việc mua bán với Đại Lý và Thổ Phiên, cùng với bộ tộc Tây Hạ cũ cũng giống như vậy. Bởi vì chính sách cứng nhắc của triều đình cùng với suy nghĩ không chu toàn và việc giá hàng trong Tống quốc tăng lên, làm cho thương nhân xuất khẩu và nhập khẩu đều không có lời, tạo thành giao dịch biên cảnh rơi vào trạng thái tạm dừng hoàn toàn. Buôn bán chủ yếu là buôn bán động vật, nhiều nhất là đổi ngựa lấy lá trà. Mà nay tự Tống có nuôi ngựa, giá cả ngựa giảm thấp.

*****

Mức độ cuộc sống của mọi người lại cao, giá cả lá trà tăng cao. Không có khả năng dùng số lượng lá trà trước kia đi đổi lấy ngựa.

Quan phủ địa phương rất không hài lòng, phải biết rằng, lung lạc dân tộc thiểu số từ trước đến nay luôn là phương châm chính. Vì vậy cưỡng chế ra lệnh các thương nhân tham dự mua bán biên cảnh phải mở lại mua bán. Lúc trước cũng nhẫn nại, nhưng sau khi bắt đầu chiến tranh, giá hàng bên trong Tống quốc trở nên tăng mạnh, phí tổn vận chuyển gia tăng, thương nhân cũng không làm nữa, người nào cũng không muốn bỏ tiền ra. Vì vậy dưới sự dẫn đầu của một thương nhân, tập thể thương nhân ở biên cảnh đình công, yêu cầu dân tộc thiểu số dựa theo giá hàng để mua bán, thực hiện mua bán công bằng, do đó dẫn thương nhân bạo động. Cuối cùng thương nhân bị bắt. Chính phủ chỉ đạo giá cả là chuyện rất phổ biến ở Tống, cho dù ở nội địa Tống một số sản phẩm cũng có quan chế.

Thật ra thì chính sách ưu đãi cho dân tộc thiểu số cũng có, lịch sử ghi lại, Thổ Phiên khu Tây Bắc chính là thông qua trà và ngựa mà kết giao, hơn nữa còn nguyện ý chấp nhận sự thống trị của vua Tống, khu biên cương cũng tương đối an bình, cũng cùng nhau chống cự sự tiến công của Tây Hạ, Tây Hạ với Tống giằng co, trà không sản xuất được, cũng khiến cho nhân dân bất mãn, khiến phải nghị hòa một lần với Tống, để nhập khẩu lá trà. Chính phủ Tống thường xuyên áp dụng chính sách hòa giải bình ổn, ưu đãi kinh tế, cũng là vì để bảo đảm sự ổn định trong khu vực biên cương, để đạt được mục đích "Thủ nội".

Nhưng đây là chỗ tốt của chính phủm không phải là chỗ tốt của bách tính, lại càng không phải là chỗ tốt của thương nhân. Hiệp hội thương nghiệp yêu cầu Tô Thiên đưa ra đề nghị tại triều, tất cả các dân tộc trên buôn bán đều đối xử bình đẳng. Thương nhân có thể chấp nhận chính sách ưu đãi của triều đình, nhưng triều đình cũng phải cho phép thương nhân có thể không buôn bán.

Âu Dương nghe xong lắc đầu:

" Thời kì Thần Tông Hoàng đế, Lê châu Thanh đường Khương tộc cũng là bởi vì Tống Triều một lần mua bán trà ngựa mà khiến dân chúng tụ tập hỗn loạn, công kích đất Tống, chiếm lấy nhân khẩu, cưỡng bức yêu cầu khôi phục thị trường hai bên, cuối cùng triều đình thỏa hiệp. Nếu triều đình tiến hành trợ cấp, nhất định là có thương nhân lợi dụng sơ hở kiếm lớn từ tiền trợ cấp của triều đình. Vấn đề này rất khó giải quyết."

Trong lịch sử không có vấn đề như vậy, bởi vì Tống vẫn luôn không có điều kiện thích hợp để nuôi ngựa, nhu cầu về ngựa rất lớn, nhưng trà thì khắp nơi đều có. Nhưng bây giờ thì ngược lại, Tống có thể nuôi ngựa, tất nhiên mâu thuẫn sẽ xuất hiện.

Tô Thiên gật đầu:

" Kỳ thật ta cũng biết, bây giờ biên quân đều đang khai chiến. Nhưng nội bộ hiệp hội thương nghiệp đối với chính sách này vô cùng không hài lòng. Hơn nữa lại nói trước mắt giằng co nữa như vậy vừa bất mãn với các bộ tộc không nói, các thương nhân cũng bị bắt vào tù, cần phải có một biện pháp giải quyết."

" Dân tộc mâu thuẫn có ba thứ."

Âu Dương nói:

" Thứ nhất dân tộc hóa bản sắc hướng nội, thứ hai, lãnh địa tập trung tương đối cố định, thứ ba đội ngũ tinh anh chuyên tâm về các sự vụ dân tộc. Người Nữ Chân chính là phù hợp với ba điều kiện này, cho nên bọn họ liên hợp với nhau tạo thành chính quyền."

Âu Dương nói là lý luận mâu thuẫn dân tộc chiến tranh lạnh rất nổi tiếng, đây là một quyển sách giới thiệu sự bất đồng trong chính sách về mâu thuẫn dân tộc giữa Mỹ và Liên Xô, cuối cùng Liên Xô bại hoàn toàn, tất cả dân tộc đều yêu cầu độc lập, Nga cuối cùng đã thành quân chủ lực phản đối sự tồn tại của Liên Xô.

Tô Thiên sau khi suy nghĩ một lát nói:

" Thật ra thì xung quanh đều là như vậy, lại nói Thổ Phiên, nếu xuất hiện đội ngũ tinh anh phù hợp với điều kiện thứ ba của đại nhân, cũng sẽ phối hợp uy hiếp sức mạnh của ta."

" Đúng, cho nên ngươi có ưu đãi cho các dân tộc hay không cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến nổi loạn."

Sau khi một nước mới thành lập, tiến hành hai lần đại quy mô dân tộc, đem dân tộc thiểu số đã dung hợp phân biệt ra với nhau, một lần nữa đội lên cho nó cái danh dân tộc thiểu số. Âu Dương nói:

" Ngươi có thể nói rõ tình huống như vậy, yêu cầu chính là bình đẳng. Chúng ta tôn trọng bình đẳng, ngoại thương càng phải bình đẳng. Chúng ta không cưỡi trên đầu các dân tộc khác, nhưng cũng không muốn nhìn thấy các dân tộc khác cưỡi ở trên đầu chúng ta. Mua bán tự do, quan phủ không được tham dự định giá."

Tô Thiên sau một hồi do dự nói:

" Đại nhân, có thể sẽ bị bác bỏ."

" Đương nhiên sẽ bị bác bỏ."

Âu Dương thở dài:

" Nhưng cũng sẽ không giáng tội. Ta tin tưởng Hoàng thượng ít nhất sẽ thả những thương nhân đó. Còn thật sự suy nghĩ ý kiến của ngươi. Rồi sau đó triều đình trợ cấp còn dùng thủ đoạn gì đó, ít nhất bảo đảm thương nhân sẽ có lợi nhuận."

" Đại nhân có đề nghị gì hay không?"

"Ừm"

Âu Dương vuốt cằm một hồi lâu nói:

" Có thể đề nghị mấy cái. Thứ nhất, , cho phép lao động còn thừa lại của các dân tộc biên giới đến Đại Tống làm công. Thứ hai, đưa cho tù trưởng các dân tộc một số chức quan. Thứ ba, khống chế tỉ suất lợi nhuận nhất định, do triều đình giám sát, hiệp hội thương nghiệp định giá. Thứ tư, mở chính sách dụ dỗ các dân tộc nhập vào Hán."

Cái cuối cùng không phải là Âu Dương nghĩ ra mà là chính sách có từ thời cổ đại. Âu Dương biết rõ vấn đề dân tộc là một chuyện phiền phức vô cùng phức tạp, cho dù đến xã hội hiện đại, hợp chủng quốc cũng chỉ có Hoa Kỳ là điều chỉnh thống trị tương đối tốt. Như người da đen, Hoa Kỳ không kỳ thị cũng không chiếu cố, không giúp người da đen phát triển cũng không can thiệp đến vệc bản thân bọn họ tự phát triển. Không phân chia các khu vực, cũng không hạn chế các khu vực tự phân chia. Bồi dưỡng tinh anh là vì để phục vụ cho Hoa Kỳ, chứ không phải đặc biệt bồi dưỡng người da đen đi quản lý người da đen. Tuy rằng còn có những việc kì thị chủng tộc, nhưng ai cũng biết đó là một bộ phận người tố chất thấp kém, với chủng tộc cũng không có quan hệ quá lớn.

" Được, ta đây trở về kinh thành."

Tô Thiên vội vàng cáo từ, Kim nương ở một bên nói:

" Đại nhân, đừng nói ta lắm miệng. Người Nữ Chân ở Tống đều chưa từng hưởng thụ đãi ngộ bình đẳng gì."

Kim nương lập tức nói ra tính hai mặt trong cách làm việc của Âu Dương.

" Kim nương, nếu bây giờ để cho bọn họ hưởng thụ đãi ngộ, vậy thương nhân Tống liền không đáp ứng. Không chỉ có thương nhân Tống không đáp ứng, những địa chủ kia cũng không đáp ứng. Hơn nữa bọn họ không hy sinh đãi ngộ đồng dạng, người khác dựa vào cái gì mà mướn bọn họ?"

Âu Dương nói:

" Kim nương, không phải chúng ta nói một đàng làm một nẻo, mà là rất nhiều chuyện muốn làm cần phải có thời gian, cần phải kiên nhẫn. Hơn nữa lại nói, tuy rằng Hoàng thượng tín nhiệm ta, nhưng ta dù sao cũng không phải là Hoàng thượng, không phải nói cái gì Hoàng thượng liền nghe cái đó. Cho dù là Hoàng thượng, cũng không thể lộng quyền độc hành, cũng có không ít quy củ."

" Năm đó cùng đi đến Kim quốc với chúng ta còn có một người bà con xa. Hắn thân thể không tốt, không chịu được khổ. Cha ta mỗi tháng trợ cấp hắn một chút lương thực và tiền bạc. Sau khi Hoàn Nhan A Cốt Đả khởi binh, cuộc sống người Nữ Chân càng khốn khổ. Cha ta liền không có cách gì chiếu cố hắn được nữa. Ngươi đoán như thế nào?"

Kim nương cười khổ nói:

"Người bà con xa đó của ta lại đến cửa làm ầm ĩ, còn đoạt đi một ít túi lương thực chúng ta giữ lại cho lễ mừng năm mới."

Âu Dương hỏi:

"Ý ngươi là nói, nếu chúng ta ngưng ưu đãi bên các dân tộc thì bọn họ nhất định sẽ bất mãn?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<