← Hồi 256 | Hồi 258 → |
Ngô Gia Lượng nói, Tống Giang đã được bổ nhiệm làm Phòng Ngự Sử sông Địch, quản lý bến phà, bến sông và đường sông, có quyền điều phối hơn hai vạn cấm vệ quân dưới trướng. Ba mươi sáu vị tướng, một nửa biết chữ đều được phong làm chủ tướng, mỗi người phụ trách một nơi. Không biết chữ thì dẫn theo một binh sĩ biết chữ đến phụ trách việc áp tải hậu cần. Tuy Ngô Gia Lượng võ công hơn người, nhưng cũng chỉ có thể đi quản lý hậu cần, hơn nữa chỉ là áp giải hậu cần. Cấm vệ quân dưới trướng thì có hơn một trăm người, khá là thê lương.
Có người còn thê lương hơn, Âu Dương qua sông Địch, sau khi uống rượu cùng với các tướng lĩnh của Tống Giang thì tiếp tục lên đường. Ở một huyện nhỏ cách Lai Châu trăm dặm, hắn nhìn thấy Trương Tuấn, thân là thủ thành. Bên cạnh Trương Tuấn không có lấy một cấm vệ quân, người chỉ một mình một ngựa. Binh sĩ của hắn là toàn người được chọn tạm thời từ đám sương quân, chức trách của hắn là an trí đám sương quân tiền tuyến đến qua đêm ở trong huyện. Phòng cháy, phòng trộm cắp, công việc bận rộn nhưng đơn giản.
Trương Tuấn thấy Âu Dương thì ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó quỳ xuống, khóc nức nở:
"Đại nhân."
Hắn rất cảm kích ơn cứu mạng của Âu Dương, nhưng cũng rất ủy khuất với việc làm của mình. Là Âu Dương đề bạt hắn, hắn cũng nắm chắc cơ hội ấy, nhưng vì chút lòng tham lam, để xảy ra án mạng nên mới phải chịu kết cục như thế này.
"Đứng dậy đi."
Âu Dương nhìn xung quanh rồi nói:
"Có thể nhìn ra người vẫn làm việc rất chăm chỉ, cẩn thận."
Trương Tuấn nói:
"Đại nhân, ta là có tài nhưng không có chỗ dùng đến. Mỗi ngày đều ngủ không ngon, chỉ có thể trình bày kế hoạch hậu cần. Đều là bị ép buộc."
"Ngươi thấy rất uất ức sao?"
Âu Dương thấy Trương Tuấn gật đầu liền cười, nói:
"Ngươi và Hàn Thế Trung là tiến sĩ đồng niên, đều là người do ta chọn ra. Hàn Thế Trung còn không hiểu nội tình của ngươi sao? Nếu ngươi thấy uất ức, vậy thì hoặc là ngươi dùng bụng dạ tiểu nhân đo lòng Hàn tướng quân, hoặc là ngươi có chỗ làm còn chưa tốt. Tin ta đi, chỉ cần ngươi làm tốt chức trách của mình, sớm muộn gì cũng sẽ có phần của ngươi."
"Cảm ơn đại nhân đã nhắc nhở. Lần đầu tiên có ngươi khuyên giải cho Trương Tuấn. Trương Tuấn đương nhiên là nghe lọt tai. Ngày lập tức có cảm giác thoải mái trong lòng. Thực ra Triệu Ngọc có chỉ thị bảo Hàn Thế Trung dùng Trương Tuấn, nhưng bị Hàn Thế Trung khước từ, cử hắn tới đây làm thủ thành.
Mặc dù Âu Dương không biết, nhưng hắn rất hiểu thái độ làm người của Hàn Thế Trung, sẽ không để cho một vị tướng ưu tú như vậy làm thủ thành mãi mãi. Về phần có ý đồ gì thì Âu Dương cũng không muốn đoán gì đoán non làm gì, cho nên chỉ khuyên bảo Trương Tuấn, làm tốt bổn phận của mình.
Vì đã gần tối, nên Âu Dương đành ở lại huyện một đêm. Huyện có bách tính, đương nhiên cũng sẽ có tri huyện. Nhưng nhìn dáng vẻ của tri huyện thì thấy không có lấy tí nhã nhặn nào, sau khi hỏi thăm thì xác định tri huyện này đúng là xuất thân từ tiến sĩ, nhưng không quá chú ý đến vệ sinh cá nhân mà thôi. Tri huyện cười khổ, một là không có thời gian, hai là không có tinh lực. Có quá nhiều việc phải làm.
Âu Dương cũng không kinh động người khác khi mình đến Lai Châu, nhưng không ngờ Hàn Thế Chung lại dẫn theo cấp dưới đến đón tiếp rất nhanh. Hàn Thế Trung làm ra vẻ thần bí, hỏi:
"Đại nhân, đây là tình huống gì đây?"
Âu Dương toát mồ hôi, đáp:
"Không có tình huống gì cả, ta đến chơi thôi."
Hàn Thế Trung không tin:
"Đến Lai Châu chơi? Hứng thú của đại nhân có phải là quá kỳ quặc rồi không?"
Âu Dương thấy càng giải thích càng rắc rối, dứt khoát nói:
"Cũng không phải đến tìm ngươi, ta đến hạm đội Hàng Châu."
"Oh."
Hàn Thế Trung bừng tỉnh, nói rồi mà, làm sao có thể chạy đến chỗ của ta du ngoạn được. Thấy Âu Dương không trực tiếp trả lời, cũng không làm khó nữa. Dẫn Âu Dương đến bến tàu, nói với người phụ trách bến tàu vài câu, sau đó nói với Âu Dương:
"Đại nhân làm xong chuyện, đừng quên đến chỗ ta uống đôi ba chén rượu đó nhé."
"Đương nhiên, đương nhiên, ngươi đi làm việc của mình đi."
Âu Dương lên một chiến tàu của hạm đội Hàng Châu vừa mới được sửa chữa xong, tiến về hải phận lân cận Cẩm Châu. Lương Hồng Ngọc đang phụ trách tuần tra ở đó. Nhưng thuyền trưởng nói với Âu Dương, hắn là người thuộc hạ do Nhạc Phi trực tiếp quản lý, Bột Hải không hề nhỏ, có thể gặp được hạm đội của Lương Hồng Ngọc hay không còn phải xem vận may của người thế nào. Nếu giờ không thể gặp, thì phải đợi đến một tháng sau, lúc hạm đội của Lương Hồng Ngọc trở về Đăng Châu tiếp viện mới gặp được.
Âu Dương toát mồ hôi, lão tử có bệnh đâu, Đăng Châu là cảnh nội của nguyên Tống, đường biển thì gần nhưng đường bộ lại vô cùng xa. Đợi khi mình đến được nơi đó thì người ta sớm đã khởi hành thì biết làm sao? Thuyền trưởng là một trong những học trò của Âu Dương, giống Hàn Thế Trung, cho rằng Âu Dương đảm nhận sứ mệnh thần thánh. Do vậy liền hứa với Âu Dương, nếu tìm không được Lương Hồng Ngọc thì sẽ hộ tống Âu Dương đến Đăng Châu.
*****
Lý Ngọc vẫn chưa có tin tức, hắn đã đi hơn bản bộ của Lương Hồng Ngọc một năm. Điều này khiến Âu Dương rất hối hận, đáng lẽ không nên để Lý Ngọc đi khai thác hàng tuyến phía Bắc. Việc trên biển khó mà nói trước, như hạm đội của Lương Hồng Ngọc vậy, có thể sẽ trở về, cũng có thể bặt vô âm tín.
Qua năm ngày săn lùng, cuối cùng cũng phát hiện ra hạm đội của Lương Hồng Ngọc. Hai hạm đội vừa gặp nhau, Âu Dương và Triển Minh lập tức đổi thuyền. Lương Hồng Ngọc thấy Âu Dương thì kìm hãm sự vui mừng, hỏi:
"Sao người lại đến đây?"
"Cho ta xin đi, hạm đội này vẫn là hạm đội do ta lên kế hoạch, ngươi vẫn là học trò của ta, sao ta không thể đến đây chứ."
Âu Dương nhìn ngó xung quanh, trên thuyền của Lương Hồng Ngọc có không ít các nữ binh. Dung mạo khá bình thường, Âu Dương biết những nữ binh này là Nhạc Phi vì Âu Dương mà chiêu mộ ở vùng duyên hải. Họ đều là những người có kinh nghiệm trong việc viễn hành. Có một người đã được thăng chức làm thuyền trưởng.
"Vậy thì tốt, thấy, để ta dẫn thầy đi thăm thú một chút."
"Không cần, ngươi có nhiều thuyền trưởng tham mưu như vậy, so với hạm đội khác chắc cũng không có gì khác biệt."
Âu Dương nói:
"Các ngươi đi đâu?"
"Đến tiếp viện cho Đăng Châu."
Lương Hồng Ngọc nhỏ giọng nói:
"Thực ra là chúng ta đi tiếp tế ở Cao Ly, sau đó trực tiếp đi thẳng đến Kim quốc."
Âu Dương thấy nhức răng, hỏi:
"Vẫn phải điều tra chiến trận sao?"
"Triển Minh, ngươi cứ ở ngoài uống trà trước."
Lương Hồng Ngọc kéo Âu Dương đến phòng thuyền trưởng của mình, đóng cửa lại rồi nói:
"Ta nhận được tin, người Nữ Chân đang ở một làng chài nọ của phủ Suất Tân chế tạo thuyền. Trên có lệnh, bảo chúng ta bí mật đến điều tra, nếu là thật thì sẽ đánh chìm toàn bộ."
"Là thật đấy."
Âu Dương nói:
"Vẫn là chế tạo thuyền đi biển. Nhưng chúng ta có thể đoán được, với số lượng và thành phẩm của các chiến thuyền mà họ chế tạo, không có cách nào tạo ra năng lực chiến đấu, cho nên đoán định là họ đang chế tạo thuyền đánh cá."
"Điều ta nghe lại không giống như thế, ta nghe nói phủ Hoàng Long đã vận chuyển một lô vật tư đến phủ Suất Tân. Trong đó có đại pháo và hỏa dược mà người Nữ Chân tịch thu được trước đó."
Âu Dương ngạc nhiên:
"Còn có tin này, cái đám ký giả của báo Hoàng Gia làm ăn kiểu gì thế không biết."
"Ký giả của người cũng không phải là dân chuyên, người mà Nhạc tướng quân cử đi là gian tế thực sự."
Lương Hồng Ngọc nói:
"Phỏng chừng có thể trang bị từ mười đến mười lăm chiến thuyền. Ngộ nhỡ chúng đánh lén đất Tống ta, thì phiền to rồi."
"Ta cảm thấy cho dù họ có chế tạo được thuyền chiến cũng sẽ không đánh úp đất Tống ta, khác nào mua dây buộc mình. Chắc muốn làm hải tặc để cướp đoạt vật tư, nhân khẩu thì đúng hơn... Có thể phái thuyền chở ta và Triển Minh trở lại Lai Châu không? Hàn Thế Trung nói muốn mời ta uống rượu."
Lương Hồng Ngọc cười, hỏi:
"Người thật sự phải đi sao?"
"Uhm, khó mới đến được đây, phải chơi một chút đã."
Từ Bột Hải đến Cao Ly rất gần, chỉ là hai ngày lộ trình mà thôi. Đến hải phận gần Cao Ly, có thể nhìn thấy quân trướng được căng dựng trên bờ sông Áp Lục. Lương Hồng Ngọc giới thiệu:
"Bên này đều là tướng sĩ của quân lộ Hà Bắc."
"Ta biết, Nhạc tướng quân đã lên bờ ở Tô Châu, giả vờ tiến công ở phủ Liêu Dương. Binh sĩ của quân lộ Hà Bắc trú đóng ở sông Áp Lục, mũi tiến công chính là núi Trường Bạch, đe dọa phủ Hoàng Long."
Âu Dương quay đầu cười với Lương Hồng Ngọc một cái:
"Điều động binh lực đến phủ Hoàng Long, đuổi Liêu nuốt Kim."
Lương Hồng Ngọc sửng sốt:
"Người làm tri huyện mà sao lại biết nhiều chuyện như vậy?"
"Nhưng ta lại không biết ngươi có nhiệm vụ chiến đấu."
Âu Dương bất mãn, nói:
"Vốn nghĩ rằng trước lúc khai chiến có thể ở cùng ngươi vài tháng, nhưng không ngờ Nhạc Phi lại làm càn phá quấy."
Triển Minh ở trên boong thuyền, bước lại nói:
"Hạm đội ở đây quả là có chút khác biệt, muốn đi đâu thì đi đó, ngao du bốn biển."
Lương Hồng Ngọc gật đầu:
"Đáng tiếc là không có đối thủ."
"Ngươi đừng có chiến đấu tốt như thế."
Âu Dương hỏi:
"Hiện nay, ai là chủ tướng của quân lộ Hà Bắc?"
"Từ sau khi Xung Sư Trung tướng quân cáo lão về quê, quân lộ Hà Bắc tạm thời vô chủ, Hàn tướng quân hạ lệnh cho một người tên là Ngô Giới làm phó tướng, là Trạng Nguyên của đợt võ cử năm ngoái, nghe nói rất được Hàn tướng quân tin dùng."
"Giang sơn đại hữu tài nhân xuất*."
*Giang sơn đại hữu tài nhân xuất: câu thơ trong Luận Thi:
Lí Đỗ thi thiên vạn nhân truyền,
Chí kim dĩ giác bất tân tiên.
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất,
Các lãnh phong tao sổ bách niên
(ập thơ Lý, Đỗ miệng muôn người
Xem lại ngày nay đã cũ rồi
Sông núi sinh tài đời vẫn có
Lẫy lừng ai cũng một thời thôi).
Âu Dương ngâm nga, võ cử mỗi năm đều có thể tìm ra nhân tài, dần dần làm nâng cao chất lượng của tầng lớp thấp trong quân đội, cũng khiến sức chiến đấu của quân đội được nâng cao. Xem ra Hàn Thế Trung vẫn muốn giữ lại vị trí chủ tướng của quân lộ Hà Bắc cho Trương Tuấn, nhân tiện rèn luyện năng lực thống trù tác chiến cho Ngô Giới, nói như vậy, Hàn Thế Trung chắc là đánh giá rất cao tên Ngô Giới này.
.... .
Hi vọng lớn nhất của người ở trên thuyền chính là có thể đổ bộ lên đất liền, Âu Dương cũng có cảm giác như vậy. Lương Hồng Ngọc phải đến trung quân của quân lộ Hà Bắc để giải quyết thủ tục điều phối vật tư, Âu Dương và Triển Minh thì xuống thuyền, đi lên một trấn nhỏ thuộc sở hạt của Đông Kinh - Cao Ly. Người trong trấn rất đông, có người Cao Ly, có người Nữ Chân, còn có binh sĩ và thương nhân người Hán. Khoảng cách giữa bến tàu và thị trấn chừng ba dặm. Ở đó, ngoại trừ một quan viên Cao Ly ra, những binh sĩ khác đều là sương quân, có tương phản rất lớn với thị trấn.
Thị trấn này tên là trấn Thiên Duẫn, là trấn giao thương sớm nhất với Liêu quốc, còn giao thương trên biển với Đại Tống, là một trong những thành trấn thông suốt với Cao Ly. Nơi trú đóng gần đây của quân lộ Hà Bắc cách trấn Thiên Duẫn hai mươi dặm, ngoài trấn có dịch trạm nuôi ngựa, cung cấp cho binh sĩ quân Tống sử dụng. Từ trước tới nay, quan hệ của Cao Ly và Trung Nguyên đều rất tốt đẹp. Trừ triều đại nhà Thanh ra, Cao Ly luôn tôn trọng các triều đại khác của Trung Nguyên.
Nữ tử Cao Ly dường như đều mang trên mình trang phục một màu của dân tộc Triều Tiên, khá có đặc điểm riêng. Bước vào một tiệm ăn, phục vụ là một thiếu nữ đầy thanh sắc. Nàng ta dùng Hán ngữ một cách thành thạo, hỏi:
"Xin hỏi có mấy vị?"
"Hai người."
Triển Minh tò mò nói:
"Ngươi nói Hán ngữ rất tốt."
Nữ tử cười, nói:
"Ông nội của ông nội ta sống ở nơi này. Trên lầu vẫn còn chỗ, mời hai vị."
Âu Dương cười, nói:
"Đại Tống ta lại để cho đại lão gia nhà ngươi chạy loạn, thật quá lạc hậu rồi."
"Haha."
Triển Minh và nữ tử kia cười rộ lên.
*****
Bước lên lầu, không có gian phòng riêng. Do đã gần trưa, nên người ở trên lầu rất đông. Ngày xưa, phần lớn người ở tầng lớp thấp không có thói quen ăn cơm trưa, cho nên những người đến ăn cơm lúc này đều là những người có thân phận, hoặc là những người có tiền. Âu Dương liếc nhìn một vòng, có người Nữ Chân, còn có người bản địa và mấy người có bộ dạng của thương nhân Tống. Những cái khác thì không chú ý làm gì. Âu Dương chú ý đến một chiếc bàn có ba người Nữ Chân đang ngồi, hai người có dáng vẻ của tùy tùng, và người ở giữa chừng hai mươi tuổi, mặt vuông vắn, lông mày rậm, khá có khí chất. Tay cầm chiếc ly cử người này khá rộng và cường tráng, các đốt ngón tay linh hoạt. Trên bàn đặt ba vỏ bao, toàn bộ đao đều bày ra theo chiều kim đồng hồ, cho thấy trên bàn tuy bày nhiều thứ nhưng không loạn.
Mặc dù quân Tống mượn địa bàn của Cao Ly, nhưng Cao Ly lại không hề đoạn tuyệt qua lại với Kim quốc. Sau khi quân Tống phong tỏa giao thương, rất nhiều vật tư của Kim quốc đều lấy từ Cao Ly. Mà ở ngoài thành mười dặm chính là chỗ giao thương của Kim quốc và Cao Ly. Theo sự đàm phán với Cao Ly, trước lúc quân lộ Hà Bắc tấn công người Nữ Chân, hành động giao thương của những người Nữ Chân này đều nhận được sự bảo hộ. Quan hệ giữa Cao Ly và Kim quốc đến giờ vẫn rất tốt đẹp.
Cho nên đã hình thành tình thế ngang bằng giữa người Nữ Chân, người Hán, người Cao Nhân ở nơi này. Nếu phát hiện hai tộc nào đang ẩu đả, binh sĩ tuần tra của Cao Ly sẽ bắt cả hai, sau khi phạt roi và phạt tiền thì sẽ thả ra.
Một người Nữ Chân cũng phát hiện ra Âu Dương đang nhìn mình, cũng đánh giá Âu Dương và Triển Minh. Tuy Âu Dương ăn mặc như một thương nhân, nhưng người Nữ Chân cũng nhìn ra hắn không phải là thương gia bình thường. Triển Minh ở bên cạnh Âu Dương càng cho người ta cảm giác vững như bàn thạch.
Ánh mắt của Âu Dương và hắn khẽ chạm nhau, khẽ cười một tiếng, chuẩn bị tìm một chiếc bàn. Không ngờ người Nữ Chân lại giơ tay, nói:
"Vị huynh đệ người Hán, có muốn qua đây uống chén rượu nhạt cùng với chúng ta không?"
Triển Minh nói nhỏ:
"Thấy ba người này cũng có chút bản lĩnh."
Có chút bản lĩnh mà thôi, Âu Dương cười, nói:
"Vậy thì làm phiền rồi."
Bàn ở cạnh cửa sổ, cũng không lớn. Hai người tùy tùng nhanh nhẹn thu dọn chén đũa mà mình đã sử dụng bỏ qua một bên, Âu Dương chắp tay, ngồi xuống:
"Vẫn chưa thỉnh giáo huynh đài."
"Lời của người Tống các người đúng là chua xót, ta tên là Oát Xuyết."
Oát Xuyết rót rượu cho Âu Dương và hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Chu Đạt."
Âu Dương chắp tay.
"Chu Đạt? Ta chưa từng nghe qua cái tên này."
Oát Xuyết nói:
"Các ngươi là người của quan phủ Đại Tống phải không?"
Âu Dương và Triển Minh cả kinh, Âu Dương hỏi:
"Sao ngươi biết?"
"Đao vị huynh đệ này dùng chính là quan đao."
Oát Xuyết chỉ chỉ Triển Minh, Triển Minh xấu hổ.
Âu Dương gật đầu:
"Nhãn lực của huynh đệ thật tốt. Chúng ta được cử đến đây để sắp xếp địa phương. Chẳng qua. huynh đệ của ta chính là một tiểu tốt, giúp đại nhân xem xét tình hình bản địa về sau một chút."
"Đại nhân? Đại nhân nào?"
Âu Dương nói:
"Âu Dương, Âu đại nhân."
"Chẳng trách."
Oát Xuyết bừng tỉnh:
"Ta đã nói làm gì có quan sai có thần thái như thế, ăn nói bất phàm, thì ra là người của Dương Bình. Ta biết các ngươi tương đối khá, nghe nói hai người Trương Tam, Lý Tứ ở bên cạnh Âu Dương đều là những nhân vật có năng lực làm việc độc lập ở một mảng nhất định.
Lòng Âu Dương hoài nghi, tên tiểu tử này là ai. Sao lại biết rõ như vậy. Âu Dương cười, nói:
"Xem ra các hạ không phải là nhân vật bình thường?"
"Người chính là người, đều rất bình thường, một mũi, một đôi mắt, chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi."
Oát Xuyết nâng chén cốc tỏ ý uống cạn trước, nói:
"Huynh đệ biết vì sao ở đây đột nhiên lại có nhiều quân Hán như vậy không?"
"Chỉ nghe nói là đang huấn luyện."
Âu Dương nói, nghe nói năm này Đại Tống sẽ chiêu mộ năm mươi vạn cấm vệ quân, có lẽ là đã mang họ đến đây huấn luyện."
Oát Xuyết lắc đầu:
"Nhưng sao ta lại thấy, hình như Đại Tống muốn tấn công người Nữ Chân."
Âu Dương cười, nói:
"Sao có thể chứ. Quân Tống không ngốc đến mức khai chiến ở cả hai hướng đâu. Báo Hoàng Gia cũng đã nói rồi, sau khi Hàn tướng quân làm Đại Soái, đưa binh sĩ chưa được huấn luyện bài bản chuyển đến Cao Ly. Nghe nói là muốn đánh úp Cẩm Châu."
Khoảng cách giữa nơi này và Cẩm Châu là ba ngày hải trình. Tin tức phỏng vấn mà báo Hoàng Gia công bố với bên ngoài chính là, mượn chỗ ở Cao Ly để luyện binh, phỏng đoán là vì cuộc hội chiến ở Cẩm Châu trong tương lai, dùng để ngăn chặn đường lui của quân Liêu ở Cẩm Châu theo đường biển. Hơn nữa những quân sĩ này đến một vị chủ tướng cũng không có, mà do một phó tướng lục phẩm dẫn dắt. Quan hệ ngoài mặt giữa Tống và Kim vẫn khá hòa thuận.
Oát Xuyết cười, nói:
"Rất nhiều người Nữ Chân đều nghĩ như ngươi nói. Nhưng ta lại không nghĩ như vậy."
"Ngươi rất quan tâm đến chuyện này thì phải."
Oát Xuyết nói:
"Người Hán các ngươi có một câu thế này: Kẻ thất phu có trách nhiệm trong chuyện hưng vong của thiên hạ. Chúng ta đương nhiên phải quan tâm rồi."
"Thực ra phải để cho Hoàng Đế các ngươi đi quan tâm mới đúng."
Âu Dương nâng chén, nói:
"Chúng ta cứ uống rượu là được rồi."
"Được. Cạn."
Oát Xuyết đặt chén xuống, nói:
"Uống thế này không đã, chi bằng cầm bát?"
"Nếu huynh đệ muốn dùng bát, thì ta không thể cùng ngươi nói chuyện được rồi."
Âu Dương nói:
"Tửu lượng của ta rất kém."
"Vậy thì huynh đệ dùng chén."
Oát Xuyết phân phó:
"Lấy giúp ta một cái bát."
.......
Hai người bắt đầu ba hoa chích chòe, đầu tiên là nói về phong cảnh, mỹ thực, sau đó lại nói về Dương Bình, còn đàm luận về tướng lĩnh Tống - Kim. Âu Dương nói:
"Phải nói, danh tướng Nữ Chân ta cũng biết được một người, chính là tướng Tông Hàn của phủ Hoàng Long."
Oát Xuyết nói:
"So với Hàn Thế Trung thì sao?"
"Không được, Hàn tướng quân sở trường về đại chiến. Hai người giao chiến, Hàn tướng quân có thể sẽ chịu chút thua thiệt, nhưng nếu là trường kì kháng chiến thì Hàn Thế Trung chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong."
"Chưa chắc đâu, Tông Hàn tướng quân hữu dũng hữu mưu. Có sở trường lấy ngắn nuôi dài."
Oát Xuyết có chút bất mãn với cách nhìn của của Âu Dương.
"Không tranh luận, không tranh luận nữa."
← Hồi 256 | Hồi 258 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác