Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tống - Hồi 249

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 249: Mượn đao giết người
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

"Tình huống khác."

"Quân địch tan tác. Họ đã đi bộ bảy dặm theo bờ sông, giờ lại phải chạy thoát thân bảy dặm đủ để họ chịu không thấu rồi. Các huynh đệ đang truy sát."

Người đó nói:

"Thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán, kẻ địch bị lừa một vố ngay lượt đầu tiên. Sau đó, lúc truy sát lại bị bom, mìn oanh tạc thêm một vố nũa. Cộng thêm súy thủ pháo, toàn bộ đều ôm đầu chạy thục mạng, mạt tướng thấy họ căn bản không biết là chuyện gì đang xảy ra."

Kế hoạch của Âu Dương là một nghìn binh sĩ, Âu Dương thì bắt nạt những kẻ quê mùa chưa từng thấy hỏa khí, căn bản không thể chịu được tiếng nổ như sét đánh không ngừng như thế. Hiện nay hỏa khí chỉ chuẩn bị ở ba hướng quân và trong một hải quân, bộ đội địa phương không chỉ không được trang bị mà thấy cũng chưa từng thấy qua. Nhiều nhất cũng chỉ là nghe qua mà thôi...

Ba tầng bom, mìn, đều được vận chuyển trong lặng lẽ - lặng lẽ trong đêm khuya. Diện tích nổ tung của mỗi tầng khoảng vài mẫu đất. Điều khiến quân khởi nghĩa dễ đi đến cái chết nhất là họ đã đi bộ bảy dặm đường, còn phải chạy thoát thân bảy dặm nữa, trên đường còn phải chịu đựng hai tầng oanh tạc nữa.

Điểm trọng yếu của kế hoạch này chính là... chơi đùa với nữ nhân. Âu Dương lại một lần nữa lợi dụng sự tối tăm trong nhân tính của con người. Rất nhiều người tình nguyện tin tưởng: một người thành công là một quân tử, và một người ngu dốt thì chỉ thành công nhờ vào vận may mà thôi. Cũng không chịu tin người như vậy thật sự có bản lĩnh. Do vậy mà Âu Dương là người đã làm nên sự thành công khi chỉ cần chơi đùa với nữ nhân, tục ngữ nói: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Mà thượng bất chính, hạ tắc loạn, người dưới trướng đương nhiên cũng sẽ tùy tiện rồi. Theo tính toán của Lưu Kỵ, nếu quân khởi nghĩa dẫn theo một vạn người đến, có thể nhẹ nhàng tiêu diệt, hai vạn người, Âu Dương sẽ phải rời đi. Nếu như có ba vạn người, Âu Dương phải chạy trối chết. Kiểm soát được số binh sĩ quân địch đến tấn công là vấn đề rất then chốt. Nhưng Âu Dương rõ ràng là đã quá lo lắng rồi, vì không muốn kinh động đến quân trú đóng của triều đình, Dương Ma chỉ dẫn theo chưa tới năm nghìn người, căn bản không đủ để nhét kẻ răng, chiến huống đương nhiên thiên về một bên và quân địch bị chết hàng loạt.

"Để họ đi."

Phó tướng hô lớn, lệnh cho cấp dưới ngừng tấn công, trời vừa rạng sáng, mọi người sắp hàng chỉnh tề nhìn theo mấy trăm người bước lên thuyền mà luống cuống tay chân. Họ rất may mắn, nếu Chung Tương đến thật thì toàn bộ bọn họ sẽ bị giết sạch. Nếu Chung Tương không đến thì nhất định phải có người đi lan tỏa sự sợ hãi.

Chiến dịch này, cấm vệ quân không chết dù chỉ một người.

......

Sáng sớm chôn nồi nấu cơm, khí thế của đội quân một nghìn người hoàn toàn khác nhau, đầu của phản quân tử vong bị cắt lất và đặt ở trên xe. Những người này thì lại dùng cơm ngay bên cạnh chiếc xe, chẳng có lấy một chút cảm giác không thoải mái. Âu Dương thì chịu không thấu, hắn cùng Mai Nương dùng cơm ở tiệm ăn. Hôm nay Âu Dương tự mình xuống bếp, làm một bữa sáng đầy dinh dưỡng.

Mai Nương có chút không nỡ, hỏi:

"Các người muốn đi đâu?"

"Người chết đã đủ nhiều rồi."

Âu Dương ăn một miếng trứng gà và nói:

"Bọn họ không nên chết vô ích, đoạn đường này phải dùng đầu của họ để phá vỡ Nhạc Châu và Đàm Châu."

"Báo."

Mấy người lính áp giải một nam nhân đến tiệm ăn:

"Người này là Dương Ma."

"Không hợp tác."

Âu Dương túm lấy đầu của Dương Ma đến xem, đúng là một nam nhân trầm mặc, bắp thịt rất rắn chắc. Tối qua, hắn vừa lộ diện thì đã bị nhận ra, sau đó bị một tên lính bắt sống. Hắn rắn chắc, cấm vệ quân càng rắn chắc hơn, nghiệp dư đấu với chuyên môn luôn kém mấy phần.

Âu Dương lau sạch tay, tiếp tục dùng bữa, ăn được mấy miếng thì nói:

"Dương Ma, với hành động không sợ chết của ngươi, ta một chút cũng không bái phục. Một nghìn người chỗ ta cũng không hề sợ chết đấy. Chỉ có điều, họ tận lực vì nước, còn ngươi thì lại làm hại một phương. Các ngươi mở miệng là nói thiên hạ bình quyền, nhưng đến bản thân ngươi cũng ngầm cất giữ vàng bạc, các ngươi chẳng khác gì đám tội nhân cả."

"Rơi vào tay ngươi, ngươi muốn nói thế nào cũng được hết."

Dương Ma nghiến răng:

"Thắng làm vua thua làm giặc."

"Lời này ta đã nghe nhiều rồi."

Âu Dương nói:

"Trước giờ ta chưa từng miễn cưỡng người khác, nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau. Nếu ngươi đã không nguyện ý hợp tác, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

"Ngươi thả ta?"

Dương Ma ngạc nhiên.

"Gia Cát Lượng bắt Mạnh Hoạch tới bảy lần cơ mà, ta tin sự chân thành của ta có thể khiến ngươi cảm động."

Âu Dương cười haha, nói:

"Không chỉ là ngươi, mấy ngươi bộ hạ của ngươi bị ta bắt ta đều thả hết."

"Tại sao?"

"Chẳng tại sao hết, ta thích ta cao hứng."

Âu Dương phất tay:

"Tìm cho họ một chiếc thuyền, bảo họ cút."

"Vâng!"

Mai Nương cũng vô cùng ngạc nhiên, đây không phải là người khác mà là nhị thủ lĩnh của người ta. Nếu không giết thì cũng không thể thả đi dễ dàng như vậy được. Chưa kể đến chuyện thả hổ về rừng, mà còn mất đi cơ hội thăng quan tiến chức nữa. Mai Nương tò mò, hỏi:

"Oan gia, người thật sự thả cho họ đi sao?"

"Uhm!"

"Tại sao?"

"Chẳng tại sao cả."

Âu Dương gắp lấy miếng trứng chiên, nói:

"Há miệng ra."

Mai Nương không phải kẻ ngốc, ý của từ há miệng ra chính là câm miệng. Mai Nương khẽ cười, hé đôi môi mỏng, để Âu Dương bỏ miếng trứng vào trong miệng.

.... .

*****

Mãi đến khi thuyền đã xa bở, Dương Ma mới tin Âu Dương thả hắn là thật. Nhưng càng nghĩ hắn càng cảm thấy bực dọc, nói với người cũng đang trầm tư ở trong khoang thuyền:

"Hoàng Tá, ngươi nghĩ sao?"

Hoàng Ta cười khổ:

"Ta thấy người ta là đang mượn dao giết người."

"Mượn dao của ai?"

"Đại Thiên Thánh."

"Mượn thế nào?"

Hoàng Tá nói:

"Ma lang tin là Âu Dương thả chúng ta sao?"

"Không tin."

"Đại Thiên Thánh đương nhiên cũng không tin."

Hoàng Tá nói:

"Năm nghìn người, phần lớn đã bị giết. Ngược lại thì tướng lĩnh lại binh yên vô sự. Đây là kế gây chia rẽ. Cho dù lời của Ma lãng là sự thật, thì Đại Thiên Thánh sẽ tin ngươi mấy phần chứ?"

Dương Ma trầm mặc một lát rồi nói:

"Cho dù không tin thì ta cũng không còn cách nào khác."

"Ma lãng vẫn chưa nhìn ra độc kế của hắn sao?"

Hoàng Tá nói:

"Đại Thiên Thánh có giết ngươi không? Không giết thì nội bộ sẽ kiêng kỵ, đoán già đoán non. Giết ngươi thì tất nhiên sẽ dẫn đến chuyện mấy vạn huynh đệ đi theo Ma lãng ở hai trại Lưu Hành, Hạ Thành không phục."

Hai trại Hạ Thành, Lưu Hành là địa bàn kinh doanh của Dương Ma, địa thế hiểm yếu, trong lịch sử, Dương Ma đã dựa vào địa thế này mà chống đỡ trước sự tiêu diệt của quân Tống suốt sáu năm liền. Sau cùng nội bộ của hai trại này đã xuất hiện bốn tên phản đồ nên mới bị bình định.

Dương Ma chợt bừng tỉnh, Âu Dương là sợ sau khi mình chết đi, Chung Tương sẽ chiếm đoạt thế lực của Dương Ma mà tăng cường bành trướng. Dương Ma hỏi:

"Bây giờ phải làm sao?"

"Bây giờ... Chúng ta không thể trở về Đỉnh Châu, nếu không giữa Đại Thiên Thánh và Ma lãng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tranh chấp."

Hoàng Tá nói:

"Ma lãng nhìn đi, bất luận là Đại Thiên Thánh có xử lý như thế nào thì bản thân ngươi cũng sẽ gặp rắc rối."

Quả thực, cho dù Chung Tương tin tưởng thì người ở bên cạnh Chung Tương cũng sẽ không tin. Đến lúc đó tình thế sẽ khá hỗn loạn. Dương Ma nói:

"Ta có thể tự sát trước mặt Đại Thiên Thánh để tỏ rõ lòng thành."

"Haha, Ma lãng, đấy không phải tự sát, mà là Đại Thiên Thánh ép ngươi phải chết."

Các huynh đệ ở trong trại nhất định sẽ không đồng ý.

"Ngươi có cách gì không?"

"Có."

Hoàng Tá nói:

"Ma lãng không được đến Đỉnh Châu, mà trực tiếp trở về hai trại Hạ Thành, Lưu Thành."

"Hả, thế thì... ?"

"Đừng nóng, nghe ta nói này. Ngươi không đi Đỉnh Châu thì Đại Thiên Thánh tự nhiên sẽ nghi ngờ, nhưng ngươi đi cũng sẽ bị nghi ngờ như thế. Chi bằng hãy đi tỏ rõ tâm chí."

Hoàng Tá nói:

"Ma lãng mà ở trong hai trại Hạ Thành, Lưu Hành thì Đại Thiên Thánh chắc chắn không dám động đến ngươi. Sau đó ngươi tìm cơ hội đánh cho quân Tống trở tay không kịp, lập được đại công thì trở về Đỉnh Châu thỉnh tội. Đại Thiên Thánh chắc chắn sẽ không nghi ngờ ngươi nữa."

Dương Ma trầm mặc:

"Cái này...."

"Ma lãng nhìn đi, giờ Đại Tống đã cử cấm vệ quân tinh nhuệ nhất của mình đến dẹp loạn. Lưu Kỵ tướng quân. Mà Lưu Kỵ là ai? Là kẻ giết người nhiều hơn số người mà chúng ta nhìn thấy. Đánh chính diện thì chúng ta có hợp lực cùng tiến cũng không đánh lại. Nếu Ma lãng không hồi trại, rất có khả năng đám huynh đệ sẽ đấu chính diện một trận sống chết với quân của Lưu Kỵ đó."

Thực ra Dương Ma cũng đã từng nghĩ đến khả năng này. Dưới sự hoài nghi của Chung Tương, rất có khả năng Chung Tương sẽ phái mình đi tấn công quân Tống để tỏ rõ lập trường. Nhưng người không có kinh nghiệm sẽ không biết rằng, ngày hôm qua không phải là chiến tranh mà là tự mình tìm đến cái chết. Cấm vệ quân mệnh lệnh nghiêm minh, không sợ sống chết, có kinh nghiệm đại chiến, càng có vũ khí với uy lực mạnh, căn bản không có khả năng chống lại họ.

"Ma lang, chúng ta khẳng định không đánh lại họ nếu như ở trên đất liền. Nếu đến được nơi có nước mới, thì có thể chu toàn."

Hoàng Tá nói:

"Ma lãng, nếu thật sự muốn tốt cho các huynh đệ thì ngươi nên biết mình phải làm thế nào."

Dương Ma gật đầu, trầm mặc một lát rồi dặn dò:

"Đi Hạ Thành."

....

"Ta làm sao biết được có thể chia rẽ quan hệ giữa họ?"

Âu Dương ngồi trên ngựa, cười khẽ rồi trả lời câu hỏi của phó Tướng:

"Ta cũng không biết nữa, nhưng thả Dương Ma chỉ có lợi chứ không có hại. Cái lợi thứ nhất là tránh được việc Chung Tương thôn tính nhân mã của Dương Ma, hợp lại thành một khối thống nhất. Cái lợi thứ hai là có thể tạo ra sự bất hòa trong nội bộ của họ. Cái lợi thứ ba, tù binh Dương Ma được thả về, uy tín của hắn sẽ bị giảm đi ít nhiều. Cái lợi thứ tư, không dám đối chọi với chúng ta ở trên đất liền, tránh thương vong vô ích."

Phó Tướng nói:

"Đại nhân, nhưng Dương Ma rất tinh thông thủy chiến, có khi nào chúng ta đang thả hổ về rừng không?"

"Yên tâm, đến lúc nên chết thì hắn sẽ chết thôi."

Âu Dương nói:

"Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt đám tặc nhân ở trên đất liền, tránh làm hại bách tính. Về phần thủy trại, tự nhiên sẽ có chuyên gia đến giải quyết thôi."

"Chuyên gia?"

"Đúng vậy, một vạn binh của Tống Giang ở quân lộ Vĩnh Hưng đã được điều động, hiện đang trên đường đến hồ Động Đình."

Âu Dương nói:

"Những người này từ nhỏ đã chơi đùa trong nước rồi, ba mươi sáu tướng lĩnh đều có cho mình những tuyệt kỹ riêng. Ở phía Bắc họ luôn không cần dùng sức, bảo họ đến đây chơi đùa trong nước một chút cũng không tệ lắm. Cho các binh sĩ luyện tập, lập chút chiến công, tương lai cũng dễ thăng quan tiến chức hơn."

Chiến sự ở phía Bắc Đại Tống vẫn án binh bất động, nguyên nhân chủ yếu là tìm chưa ra tướng lĩnh có thể kiểm soát sông Địch. Triều đình không yên tâm khi để Tống Giang - người được chiêu an đi đảm trách một mạch sống trọng yếu của Đại Tống như thế, một là năng lực, hai là tín nhiệm. Âu Dương định bụng bảo họ đến hồ Động Đình lập chút công trạng, danh chính ngôn thuận tiếp quản sông Địch.

Một khi quét sạch tặc nhân trên đất liền, người ở dưới nước sẽ rất khó duy trì quy mô lớn mà họ đang có. Nhưng cũng không thể đình công, đúng không? Không đình công thì phải làm thế nào? Mọi người giữ chặt lưng quần mà lội qua sao. Cứ tiếp tục như vậy thì có thể chưa đánh đã tan rồi. Âu Dương hi vọng có thể giành được thắng lợi lớn nhất với số thương vong nhỏ nhất.

"Đến rồi."

Phó Tướng nhìn thành quách ở phương xa. Đây là thành thứ ba của Nhạc Châu, bị huyện thành chiếm lĩnh. Phó Tướng giới thiệu:

"Theo tin tình báo, sau huyện này sẽ là nơi đám tặc nhân hung hăng càn quấy."

Đội hình chiến đấu, một nghìn kỵ binh dắt ngựa mà đi. Đến huyện Tam, vừa nhìn thì thấy cổng thành khép chặt, lầu trên tường thành có cờ ghi chữ Sở bay phấp phới, nhưng lại không nhìn thấy một tên lính thủ thành nào. Phó Tướng phất tay, hai tên binh sĩ cầm theo một gói thuốc nổ chạy thẳng tới cổng thành. Không có người bắn tên, cũng không có ai xuất kích. Sau khi bố trí ổn thỏa khói thuốc nổ, châm ngòi xong, hai binh sĩ rút lui.

*****

"Ầm", một tiếng nổ vang lên, cổng thành bị nổ tung. Một tiểu đội tấn công, bất chấp tình hình bên trong cánh cửa, bắt đầu leo lên tường thành, một tiểu đội khác đi thẳng vào bên trong thành. Số binh sĩ còn lại đều chuẩn bị chờ đợi. Chỉ lát sau, trên đầu tường thành gửi tín hiệu: trong thành không có kẻ địch.

Phó Tướng phân phó:

"Ba trăm người chia ra lùng sục trong chu vi hai mươi dặm, thiết lập trạm trinh sát, những người khác tiến vào phòng ngự trong thành."

....... .

Hai ngày sau, bản bộ của Lưu Kỵ cũng đến nơi, Âu Dương tiên phong bước vào. Sau khi chiếm lĩnh huyện Tam, Âu Dương ở lại phòng thủ, phó tướng dẫn theo năm trăm binh sĩ tiếp tục tiến vào điều tra tình hình quân địch. Cư dân nội thành vẫn khá nhiều, nhưng xem ra cuộc sống rất kham khổ. Muối, gạo, các cửa hàng bán hai thứ phẩm căn bản nhất này đã bị cướp sạch, nên không mở cửa buôn bán nữa. Một phần cư dân đã rời khỏi bổn huyện. Trong huyện nha, Âu Dương tìm thấy một số tư liệu. Trên mặt có ghi các biện pháp quản lý nội chính của bang hội. Khá là vô lực và yếu ớt. Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, theo tinh thần của hội Hỗ Trợ, không có ai dám làm gì cho dù chỉ là buôn bán nhỏ. Gạo mà cư dân huyện dùng đều lấy từ dưới thôn lên, sau đó dùng điều kiện gia nhập hội Hỗ Trợ mà chia gạo xuống dưới. Địa vị của Ngư, Canh, Tiều trong hội Hỗ Trợ cũng khá cao. Dọc đường, Âu Dương liên tục điều tra nghe ngóng. Sau khi điều tra thì hết sức giận dữ, số người biết chữ trong huyện lại chỉ dừng lại ở một con số. Dò la mới biết, tất cả nho sinh, đạo sĩ, hòa thượng đều bị giết sạch, chẳng khác nào diệt tuyệt nhân sinh. Yêu cầu của hội Hỗ Trợ là không độc đoán, không cho phép bàn luận chính trị vượt mức, bàn luận về tôn giáo xuất hiện. Đối với cá nhân Chung Tương thì hết sức sùng bái.

Phó Tướng đến báo:

"Đại nhân, đã dò la rõ ràng rồi. Nơi này vốn có hơn một vạn quân Ngụy Sở, tối qua đã bỏ chạy hết cả rồi. Sức chiến đấu rất thấp, một nửa người trong số đó còn không có đao, kiếm. Rất nhiều thanh niên trai tráng là chiêu mộ tại bản địa. Ty chức đoán có rất nhiều quân Ngụy Sở chưa rời khỏi bản địa, mà về nhà rồi."

"Cho người xuống phố kêu gọi đầu hàng, cứ nói chuyện trước đây sẽ bỏ qua hết, ba ngày sau sẽ lập cửa hàng buôn bán, phát lương thực. Kẻ nào dám gây chuyện chém ngay tức khắc."

Âu Dương ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

"Bổ sung một câu, cấm vệ quân thưởng một số tiền lớn chiêu mộ người có khả năng làm gian tế trong nội bộ Ngụy Sở."

"Đại nhân, chiêu gian tế này công khai thì không hay cho lắm."

"Tướng quân nghĩ nhiều quá rồi, chiêu gian tế cái gì chứ. Chính là bảo họ sau này không dám đến chiêu mộ người của huyện Tam nữa. Người của huyện Tam sau này còn muốn gia nhập vào hội Hỗ Trợ thì đãi ngộ sẽ không được cao nữa rồi."

"Ty chức đã rõ."

Phó Tướng thầm khen ngợi trong lòng, một câu nói mà có thể đoạn tống nguồn binh sĩ tồn tại ở huyện Tam, mặt khác còn khiến tình cảnh của người huyện Tam trong nội bộ tặc nhân trở nên xấu đi.

"Quan sát kỹ trong mấy ngày qua, không có một vị tri huyện nào đến cả. thân hào nông thôn, thương nhân cũng bị họ giết sạch, không có người nào có sức ảnh hưởng một chút xuất hiện trong trấn. Sợ sẽ có một số người không sợ chết đến làm loạn."

Phó Tướng hỏi:

"Hay là ty chức tạm không lộ diện?"

"Không cần đâu, năm trăm người là đủ rồi."

Âu Dương nói:

"Bốn phía có trinh thám, Lưu tướng quân lại sắp đến, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

.........

Không có kẻ nào đến gây chuyện, người đến chiêu mộ làm gian tế cũng không ít. Rất nhiều người vừa tới nha môn đã tỏ rõ mình là thành viên của hội Hỗ Trợ, tiến vào nội bộ của họ thì quá đơn giản. Âu Dương cũng không keo kiệt, phát trước cho mỗi người năm trăm đồng, sau đó hứa hẹn, nếu sự việc thành công thì sẽ thưởng thêm mỗi người mười quan tiền nữa.

Tây Hạ bắt đầu khai thác toàn diện, khế đất của Âu Dương đã chuyển bán cho thương nhân, tiền tự nhiên cũng nhiều lên. Tiền nhiều thì phải tiêu. Một buổi chiều mà đã chiêu mộ được tổng cộng hai trăm gian tế, tốn một trăm quan. Âu Dương thở dài, một trăm quan tiền ở Dương Bình thì chỉ có thể ăn được một bữa ngon của tiệm Kim Tôn.

Người ta chiêu mộ binh mã, Âu Dương lại chiêu mộ gian tế với quy mô lớn. Không chỉ chiêu mộ ở huyện Tam, chỉ cần có thể chứng thực bản thân từng lăn lộn trong hội Hỗ Trợ thì có thể gia nhập. Đao, thương, binh khí, tình báo, đầu, thuyền, thậm chí là người vợ thứ mười tám của Chung Tương cũng có. Tất cả thương phẩm đều niêm yết giá cả công khai, có kế hoạch, có chữ nghĩa, có chân tướng. Trên bảng giá niêm yết có chú thích, Một cái đầu của vợ Chung Tương giá 20 quan, đầu của một đứa con là 30 quan, sống thì thưởng thêm năm quan. Thuyền chở được mười người trở xuống năm quan, trên mười người thì sẽ thưởng từ tám quan đến năm mươi quan tùy kết quả thực tế.

Một con ngựa ba mươi quan, một thanh đao sáu quan... không chỉ chiêu mộ gian tế mà còn hoan nghênh tất cả những người có tài sản cá nhân trong hội Hỗ Trợ đến ứng tuyển. Áp phích được dán khắp nơi, mỗi thôn, mỗi xã, mỗi huyện đều dán áp phích giải thích. Số người của hội Hỗ Trợ ở khu vực địch chiếm đóng gia nhập tăng vọt lên chỉ trong một thời gian ngắn.

Chiến lợi phẩm đầu tiên cũng đã được Lưu Kỵ đưa đến huyện Tam. Lúc Lưu Kỵ từ chỗ huyện nha, nơi Âu Dương dùng để làm bộ chỉ huy tạm thời bước ra, thì có ba gã hán tử dùng xe bò chặn đường, trên xe là một lão phụ. Một tên binh sĩ đến báo:

"Bắt được mẫu thân của Chung Tương."

"Có thể chứng minh không?"

Âu Dương hỏi:

"Mẫu thân của Chung Tương sức khỏe không tốt, luôn đến lang trung ở Nhạc Châu khám bệnh. Họ nói họ là người của huyện Tứ, đến Nhạc Châu tìm kế sinh nhai, nghe nói có treo thưởng gian tế, nên bắt trộm mẫu thân của Chung Tương đến đây."

Binh sĩ trình lên một bức thư, nói:

"Trên đây còn có một bức thư mà Chung Tương để lại cho lang trung. Hứa hẹn sẽ trọng thưởng nên mong lang trung hãy chăm sóc và điều trị cho mẫu thân hắn thật tốt."

Âu Dương gật đầu nói:

"Trương Tam."

"Có tiểu nhân!"

Trương Tam chắp tay đợi lệnh.

"Thưởng mỗi người năm trăm quan."

"Vâng!"

Âu Dương phân phó:

"Lý Tứ, cử người dẫn Chung mẫu đến Giang Lăng chăm sóc kỹ lưỡng, không cho phép để bà ta chết."

"Vâng!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<