← Hồi 231 | Hồi 233 → |
Tông Trạch cũng nói lời công bằng, lão ấy cho rằng lúc điều động hai vạn người đến Tiểu Tần Lĩnh, Lý Cương đang ở cùng với tri châu Ngọc, Châu, Phê Châu và Thông Phán Văn Chuẩn Hứa. Lý Cương đúng là có tội sau khi sự việc diễn ra không chịu điều tra, nhưng việc chuẩn bị chiến tranh ở Tây Bắc gấp rút như vậy, Lý Cương không thể nào còn có thể để ý đến hướng đi của hai vạn người này. Tông Trạch còn nói, lúc đầy hai vạn người này tích cực tham gia sản xuất ở Tây Bắc, mới giúp cho lương thảo của chiến sự Ngọc Châu và chiến sự Tây Bắc Tây Hạ đạt đến sự ổn định, giảm thiểu áp lực cho các vùng khác của Đại Tống. Tông Trạch cho rằng đây chẳng qua chỉ là sai sót ngoài ý muốn. Vả lại mọi chuyện trước mắt đã được dẹp yên.
Nhưng Xu Mật Viện lại không nghĩ như vậy, họ cho rằng nếu không có chuyện này, người Kim sẽ theo như kế hoạch ban đầu mà liên thủ với Đại Tống. Mà cục diện hiện này là Kim - Liêu đang đình chiến. Tuy không biết là bọn họ có ngầm hẹn ước gì với nhau không, nhưng xem ra cũng ảnh hưởng khá lớn đến quân Tống ta.
Sau đó còn có một kiểu lý luận như thế này, cho rằng mặc dù Âu Dương có sơ suất, nhưng là lấy công đền tội. Lý Cương thất trách là tình hữu khả nguyên*. Về nguyên tắc không nên trách tội mà cũng không ban thưởng.
*Tình hữu khả nguyên: về tình thì có thể lượng thứ.
Triều Hội còn có người nhân cơ hội này đề xuất xóa bỏ luật thương nghiệp, lần nữa ức thương trọng nông, luận điều này gặp phải sự phản đối kiên quyết của Triệu Ngọc và đai đa số các quan đại thần. Cái tốt của thương nhân thể hiện hết sức rõ nét, xóa bỏ luật thương nghiệp không chỉ làm mất đi sự bảo hộ đối với thương nhân, mà còn gia tăng sự kiểm soát về thương nghiệp của các quan địa phương. Hơn nữa ai cũng biết rõ chính vì có sự phát triển của thương nghiệp mà quốc lực Đại Tống mới lớn mạnh như ngày nay. Đến các quan đại thần kết tội Âu Dương cũng tuyên bô không thể đem thẳng uốn cho cong được.
Tóm lại thì có thể quy nạp vào ba kiểu luận điệu, Lý Cương gây họa, Âu Dương gây họa, hai người đều không gây họa. Sau cùng thì mỗi một luận điệu đều chỉ có mấy người ủng hộ. Sự tình nháo thành như vậy nên bắt buộc phải có lời giải thích rõ ràng. Bản thân Triệu Ngọc cũng rất mâu thuẫn, Lý Cương vừa mới nhận chức không lâu, hơn nữa sau khi biết được âm mưu của địch, lập tức bắt tay vào việc phân phối vật tư cho tiền tuyến, có thể nói là công lao không nhỏ. Mà Âu Dương thì đã bóp chết âm mưu của địch ngay từ khi nó còn là bào thai, từ sĩ, quan đến công lao đều vô cùng to lớn, người này vốn dĩ là phải thưởng, bây giờ mà phạt cũng không hợp tình hợp lý. Còn có một điểm này nữa, xử phạt không phải là lưu đày hay bãi quan. một khi hạ lệnh, thì tương lai nếu muốn tìm một người đến thương thảo mọi việc cũng sẽ không tìm được nữa.
Triệu hội tạm dừng. Báo Hoàng Gia cũng đồng thời đưa tin đính chính về tin tức giả đã in trên báo trong mấy ngày trước. Lý do đính chính là do phải phối hợp với triều đình dập tắt âm mưu của người Nữ Chân. Trong văn án bắt đầu tường thuật đại khái âm mưu của người Nữ Chân từ vụ án "thi thể chết chìm". Sau đó là chuyện Âu Dương một mình đến Hà Nam áp chế bạo loạn, mặc dù trước mắt vẫn chưa biết được tình hình cụ thể, nhưng có thể khẳng định rằng bạo loạn đã kết thúc. Báo chí tỏ ý sẽ hoàn thiện và bổ sung các chi tiết trong các kỳ sau, đồng thời tiến hành xin lỗi công khai với dân chúng Đại Tống vì những bất tiện do tin tức giả trước đây đưa tới.
Đối với nguyên nhân dẫn đến sự yên ổn quá mức của phủ Kinh Triệu và phủ Hà Trung, báo chí bày tỏ mình không biết chuyện, mặc dù người ở trong hai phủ này ít đi một chút, người Nữ Chân cũng không quá bốn vạn người, nhưng trong chuyện này thì đến một chút động tĩnh cũng không có. Báo chí còn xuất bản quyết định của triều đình, lấy Âu Dương rời khỏi Hà Nam làm ranh giới, bất kì người Nữ Chân nào không gia nhập Hán tịch sẽ không bổ sung về sau. Cho dù có được bổ sung hộ tịch thì cũng sẽ trở thành đồ bỏ đi. Điều khoản này là cách để Thái Hư Tử bòn rút tiền lương dễ dàng nhất mà không kéo theo sự chú ý của người khác, hắn muốn khiến cho người của tộc Nữ Chân bắt đầu nội chiến kéo dài và chia rẽ.
Báo chí còn báo cáo cuộc tranh luận trên triều hội và những điều tra ghi chép được trong dân gian. Kết quả điều tra cho thấy, có 30% số người cho rằng Âu Dương nên chịu trách nhiệm, 30% cho rằng Lý Cương nên chịu trách nhiệm, 30% cho rằng nên là thông phán với tri châu ra công văn khi đó chịu trách nhiệm, chỉ có mười phần trăm là cho rằng không nên phạt mà phải thưởng. (chưa hết, còn nữa, muốn biết mọi chuyện sau đó thế nào, vui lòng đăng nhập, xem số chương được nhiều hơn, cũng được hỗ trợ tích cực hơn. )
Cửu Công Công hỏi:
"Bệ hạ suy nghĩ kĩ rồi chứ?"
Triệu Ngọc ném một chiếc lá xuống ao, nhìn nó rất lâu rồi hỏi:
"Ngươi nghĩ sao?"
"Bệ hạ, đây là chuyện quốc gia đại sự, gia gia không giám nhiều lời."
Cửu Công Công nói:
"Nếu không có một lời giải thích nào, e là các Ngự Sử sẽ không phục. Người không thích Lý Cương không phải là số ít. Nhưng việc gia gia thấy lạ nhất chính là không ít các quan đại thần vốn ủng hộ chuyện buôn bán, thông thương của Âu đại nhân cũng muốn kéo Âu đại nhân xuống nước."
"Sức ảnh hưởng của Âu Dương không nằm ở chỗ hắn ta là tri huyện, mà nằm ở chỗ hắn là lãnh đạo của hai thương hội lớn. Còn có ảnh hưởng của đại học Dương Bình và cống hiến của hắn trong việc mở rộng bờ cõi nước ta ở vùng biên giới. Nếu bản thân hắn không làm quan, chuyên tâm quản lý hai thương hội lớn thì vẫn còn có thể bỏ qua. Vì làm quan không thể không suy xét, không thể không hi sinh lợi ích cơ bản của thương hội. Đối với hai thương hội lớn mà nói là chuyện tốt vô cùng. Cho nên hắn làm quan hay không làm quan, chẳng có ảnh hưởng gì lớn."
Triệu Ngọc nói:
"Nhưng nếu hắn không làm quan thì trẫm không thể tìm hắn nữa. Người nhìn Ngọc Châu, Tây Hạ, hạm đội Hàng Châu, lại ngó chuyện của Hà Nam thì biết, trẫm không thể tưởng tượng được là hắn lại tài giỏi như vậy. Hắn không chỉ làm việc hợp với ý trẫm, mà còn có thể đem đến cho trẫm niềm vui. Lần đầu tiên tiến đánh Tây Hạ, trẫm chỉ muốn lấy lại hai châu mà thôi, nhưng hắn rất giỏi, cắt luôn một mảnh lớn, để trẫm có thể ung dung mà xây dựng con đường tơ lụa."
"Vậy, Lý Cương thì sao?"
"Biên cương đang hồi căng thẳng, Lý Cương hiểu rõ việc chính trị của Đại Tống, biết quân sự, hiểu dân tình, là người trung thành tuyệt đối, trước sau như một."
Triệu Ngọc nói:
"Trước mắt quả thực không thể rời bỏ hắn."
Việc quân cơ có thể nói một câu ngắn gọn, điều cấm vệ quân nào đến chỗ nào, nhưng người ở bên dưới cần phải theo kịp, những việc này toàn bộ đều giao cho Lý Cương sắp xếp. Lý Cương vừa biết nhìn dân lại biết nhìn quan, là một người ngay thẳng, chính trực. Cửu Công Công nói:
"Hay là Bệ hạ cứ cách chức một người trước? Đợi hai năm nữa lại đề bạt trở lại không phải xong rồi sao?"
"Cách làm này trẫm đã từng nghĩ qua rồi, nhưng nếu có cách chức cũng chỉ có thể cách chức Âu Dương. Nhưng hắn vốn là một quan tép riu, cách nữa thì coi như hết. Đến lúc đó bảo hắn trở về giúp trẫm, hắn nhất định sẽ có nhiều đòi hỏi, hơn nữa cũng chưa chắc đã nguyện ý trở về, tên này hành tung không tuân theo quy luật, ở cũng không cố định, muốn tìm hắn cũng chưa chắc sẽ tìm được."
"Bệ hạ, không phải vẫn còn có thất phẩm, bát phẩm, cửu phẩm để cách chức đó sao?"
Cửu Công Công nói:
"Chúng ta cứ để trống ghế tri huyện Dương Bình, bảo Cam Tín đến quản, giáng Âu Dương xuống làm quan cửu phẩm rồi điều đến Tây Bắc phục vụ. Hàn tướng quân rất kính trọng Âu đại nhân. Phía Tây Bắc có Âu đại nhân, chắc sẽ không phải chịu thua thiệt gì không rõ ràng."
"Đây cũng là một cách."
Triệu Ngọc gật đầu:
"Chi bằng lại để hắn đến Tây Bắc một chuyến vậy."
Âu Dương không biết động tĩnh của triều đình, trừ việc phái binh sĩ báo cáo công tác ra, cũng không vội gì mà đến Đông Kinh. Trên đường đi, mấy câu hỏi của Hồ Hạnh Nhi cứ như thác nước tuôn trào vậy. Chỉ vụ án "thi thể chết chìm" ở Dương Bình mà đã hỏi nguyên một ngày trời, Hoàn Nhan Lan là ai lại hỏi thêm một ngày nữa. Âu Dương bị mệt mỏi oanh tạc tới mức đột nhiên có suy nghĩ, nếu toàn bộ nhân viên điều tra, thẩm vấn ở hiện đại đều đổi thành tiểu tam hết, thì tội phạm có ngoan cố đến mấy cũng nguyện ý nhận tội, tránh phải rước khổ vào mình.
Kim nương nói rất ít, câu đầu tiên là hỏi lúc đang dùng bữa:
"Kim Nhị chết rồi?"
"Chết rồi!"
Âu Dương rất muốn hỏi nàng ta, cái tên Kim Nhị đó có gì tốt? Hắn là kiểu nam nhân mà Âu Dương không thích nhất. Không thể phủ nhận những nam nhân như vậy rất có sức hấp dẫn. Nhưng Âu Dương thấy Kim Nhị chỉ có thể là một người bạn, Kim Tứ thì có thể làm một người chồng, nữ nhân ơi là nữ nhân...
Câu thứ hai là lúc ăn cơm của một ngày sau:
"Thi thể của hắn đâu?"
Âu Dương bất đắc dĩ phải gọi một tên binh sĩ đến, hỏi cho cặn kẽ rồi mới trả lời:
"Được mai táng cùng với những người Nữ Chân chết trong cuộc bạo loạn."
Câu thứ ba là khi rời khỏi Hà Nam, bước vào địa phận Đông Kinh, cũng vào lúc dùng bữa:
"Ta sớm đã được nghe nói về ngươi."
Âu Dương trả lời:
"Cám ơn!"
Hồ Hạnh Nhi lại tiếp tục bà tám:
"Ngươi nghe được gì về hắn?"
"Bỏ tám vạn mua một kỹ nữ về làm vợ."
Kim nương lãnh đạm nói:
"Lúc đó ta đã nghĩ, thật sự có người như vậy sao?"
Âu Dương đáp:
"Thật sự là có, ví dụ như ta đây."
"Khổ cho cha ta lúc nào cũng nói, luận về vai vế, ngươi với ông ấy là ngang hàng ngang vế, bảo ta phải kinh trọng ngươi, nhưng không ngờ ngươi một chút cũng không hiểu thế nào là phải khiêm tốn trước mặt hậu bối."
Âu Dương nói:
"Chắt nữ, mau uống canh đi."
Hồ Hạnh Nhi liếc Âu Dương một cái sắc lẹm, nhận lấy chén canh rồi nói:
"Kim tỷ tỷ, chuyện đã qua, chị đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Nếu người thấy dân tộc Nữ Chân quá khổ thì có thể ở lại, hắn nhất định sẽ có cách."
"Đừng có ăn nói lung tung."
Âu Dương nói:
"Ta giống như Bồ Tát làm bằng đất sét đang qua sông, thân khó bảo toàn."
"Vì sao?"
Hồ Hạnh Nhi hỏi.
"Bởi vì có hai vạn người Nữ Chân là do ta tìm Hoàn Nhan Lan mà tới."
Âu Dương nói:
"Ta có thể không có tự do khi đến Đông Kinh. Ta đã viết một bức thư."
"Chuyện này khá phức tạp."
Âu Dương nói:
"Đại khái là chiếu theo một phần tỉ lệ, mỗi năm phát hộ tịch một lần. Khuyến khích họ nỗ lực làm việc, làm tốt bổn phận của một lương dân. Đợi sau khi họ có được hộ tịch rồi, thì sẽ phải chịu *tước Hán tịch như người Nữ Chân có Hán tịch hiện nay phải chịu."
Chu An mừng rỡ, nâng chén và nói:
"Vẫn là đại nhân có hiểu biết."
Âu Dương nâng chén và cười khổ, nào có hiểu biết gì đâu, chỉ là chuyển đổi từ lịch sử hiện đại ra mà thôi. Nhưng Âu Dương biết, nếu không có lợi ích, các thương nhân sẽ cho làm. Không phải tấ cả mọi người đều có thể đặt lợi ích quốc gia lên trên lợi ích cá nhân. Âu Dương nâng chén và nói:
"Cạn!...."
Âu Dương uống cạn, chiêu này không chỉ giúp cho thương nhân được lợi, mà còn có tác dụng lớn với việc đồng hóa dân tộc Nữ Chân. Đồng hóa ngôn ngữ là bước vô cùng then chốt. Nhận thức của Âu Dương với nhân tính đã thấu đáo và thâm sâu, thấy rất rõ ràng, hiểu cũng rất tinh tường.
Lần đầu tiên sau nhiều năm trở lại cố hương, Tiết Bính nghẹn ngào xúc động. Quê hương đã thay đổi nhiều, dù đã được nghe nói nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi chấn động. Trên sông có vài chiếc thuyền qua lại không ngớt, ven sông là những ngôi nhà và công trường. Cho dù là thuyền phu trên thuyền cũng có thể biết được nhiều chữ. Lại nhìn về Dương Bình, càng đúng là được mở rộng tầm mắt, so với Đông Kinh lúc hắn rời quê chỉ có hơn chứ không kém. Tổng nhân khẩu của Dương Bình hiện nay đã đạt tới sáu mươi vạn. Nhân khẩu trong thành hơn bốn mươi vạn. Tường thành không mở rộng thêm nhưng thành phố lại chạy dọc theo tường thành bao vây ở bên ngoài. Kế hoạch trước mắt là phát triển Sương thôn và đại học, cuối cùng là nối liền cả hai mảng với nhau. Do công việc của xưởng quân sự đã được giảm bớt, có hơn nghìn sương quân sau khi trải qua huấn luyện bắt đầu gánh vác trách nhiệm của nha dịch. Ngoài tiền lương của binh bộ ra, mỗi tháng họ còn được nhận ba quan tiền trợ cấp từ phía Dương Bình.
Tiết Bính nói:
"Hiền đệ, nói thật lòng. Nếu đổi lại là bây giờ, có lẽ năm đó ta đã không mạo hiểm cứu ngươi. Cũng may là năm đó ta khá bốc đồng, nếu không Đại Tống sẽ thiếu mất một rường cột tài giỏi rồi."
Âu Dương cười nói:
"Ta sẽ không nói lại ơn cứu mạng của Tiết huynh nữa. Ta đã cho người đặt chỗ ở quán rượu lớn Kim Tôn rồi. Đầu bếp và ca kỹ tốt nhất của Đại Tống, đi thôi!"
"Vậy thì Ngu huynh đây cũng không khách khí."
Tô Thiên cũng tham gia tiếp khách, giống Chu An, Tô Thiên cũng có lợi thế tấn công của riêng mình:
"Đại nhân, sau khi liên hợp với Liêu, Nữ Chân sẽ là chuyện của hạm đội Hàng Châu, cũng là chuyện làm ăn của thương hội Đông Nam.... Liên hợp đối Kim, thì giờ đến dân gian cũng biết khẩu hiệu. Sau bạo loạn diễn ra ở các địa phương, hảo cảm của người Hán với Nữ Chân đã xuống dốc không phanh."
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì vang xa vạn dặm, mọi người đều tập trung sức tưởng tượng của mình lại, tiến hành phổ biến hành vi phá hoại của người Nữ Chân.
Âu Dương nói:
"Còn hai tháng nữa là thương hội Nam Bắc, đến lúc đó nhất định phải lấy cho được cái bánh béo bở này."
Mặc dù người Nữ Chân bán vật phẩm với giá rất rẻ, nhưng các sản vật mà họ có đều là cái gai trong mắt của người Hán. Vả lại, thân là một thương nhân chuyên nghiệp, không thể vì lợi ích ít ỏi mà không chịu tranh đoạt."
Tô Thiên cười nói:
"Vâng, đại nhân nói rất đúng, nhưng không đánh Liêu quốc, người nhà của Tư gia sẽ có chút lo lắng. Ta dự định sẽ đề bạt họ vào trong ghế nghị sĩ trong năm nay. Dù sao thì tài lực của Tư gia hiện nay đã không còn đủ ảnh hưởng đến quyết sách của thương hội nữa rồi."
"Đúng, để hắn ở chung một tầng giáo dục với chúng ta. Dù sao chúng ta cũng không có thiệt hại gì."
Âu Dương nói:
"Ngươi nên uống nhiều hơn đôi ba chén rượu với Tiết tướng quân, tạo quan hệ tốt. Người ta có thể có thực quyền tướng quân tiền tuyến trong tương lai đấy."
Tô Thiên nói:
"Cho dù là không phải thì ta cũng nên uống nhiều hơn một chút. Giờ khắp người ta đều là mùi tiền, có thể mặc sức uống rượu với đương kim anh hùng cũng là một điều thú vị."
"Đại nhân!"
Một tên nhân viên làm việc trong xưởng in ấn gõ cửa, bước vào trong và nói:
"Bản trích đã được soạn xong, tổng biên tập mời đại nhân qua xét duyệt."
← Hồi 231 | Hồi 233 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác