Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tống - Hồi 158

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 158: Phỉ?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Cam Tín nói:

"Ta thì đang đau đầu về chuyện hộ tịch, theo yêu cầu của đại nhân, sau khi thông báo rằng bất kì người nào không biết được nghìn chữ thì sẽ không được đăng kí hộ khẩu, đã có thể giảm bớt được lượng tăng thêm mỗi tháng, nhưng mọi người ai cũng nghĩ Dương Bình là thiên đường, nên người di cư đến ở không có hộ khẩu đâu đâu cũng có."

"Thật nhiều lời, nếu mấy nghìn mẫu đất hoang được san phẳng thì đây sẽ là cơ hội rất lớn để người ta đến làm việc. Còn nếu muốn xây nhà, thì ít nhất phải tới mấy năm, mà tiền lương ở Dương Bình so với nơi khác lại cao hơn gấp đôi, con cái cũng có thể có cơ hội đến trường, tự nhiên sẽ dẫn cả nhà chạy tới thôi."

Âu Dương nói:

"Nhưng ngươi yên tâm đi, trước mắt thì đường Tần Phượng vẫn cần một lượng lớn nhân công, mà việc xây dựng tam giác Hàng Châu, Dương Châu và Hồng Châu cũng cần một lượng nhân công rất lớn, các nơi khác cũng học theo để phát triển thương nghiệp. Qua nửa năm nữa, tình hình này sẽ có được cải thiện đáng kể thôi."

Tông Trạch - người nãy giờ chưa nói một lời nào đột nhiên lên tiếng:

"Lão thật sự rất bái phục phong thái này của Âu đại nhân. Vì muốn tốt cho mọi nhà mà không ngừng hoan nghênh mọi người đến đây."

"Tông đại nhân, nếu thật chỉ có một Dương Bình là giàu có thì không tới năm năm nữa, nơi này sẽ trụ không nổi đâu."

Ai cũng chạy tới, làm nhân khẩu của một huyện nhỏ mà vượt qua cả Đông Kinh, đó là chuyện kinh khủng biết bao. Âu Dương nói:

"Thật ra, ngoài một nghìn mẫu đất kia ra, Dương Bình gần như đã bước vào trạng thái bảo hòa, không có khả năng tiếp nạp thêm nhiều nhân khẩu dư thừa được nữa. Nếu nhân khẩu lại tiếp tục gia tăng thì sẽ không mang lại ích lợi gì cả. Sau tết này, ta sẽ về thăm quê một, hai tháng, việc bên này phải phiền đến mọi người và Tông đại nhân rồi."

Tông Trạch lễ độ chắp tay, nói:

"Lão đương nhiên sẽ cố gắng hết sức."

............

Tuy Âu Dương không thường xuyên ở Dương Bình, nhưng Dương Bình đã vận hành giống như một công ty có quỹ đạo và khuôn khổ. Các bộ phận đều có các quan viên điều khiển, ngoài ra còn có sự giám sát của một văn Cam Tín, một võ Triển Minh, nên sẽ không có chuyện gì đáng ngại. Hay nói trắng ra thì bây giờ, người không có bản lĩnh chính là lão đại, lão đại không nhất thiết phải có bản lĩnh, chỉ cần tiểu đệ có năng lực là mọi chuyển ổn hết cả thôi.

Trước lúc rời đi, Âu Dương có ghé qua xưởng quân sự. Trọng điểm nghiên cứu của xưởng quân sự hiện nay là đại bác và đạn pháo, hai loại sản phẩm này có yêu cầu về công nghiệ đúc thiếc rất cao.

Trước mắt, xưởng quân sự có thể sản xuất ra viên đạn có tầm bắn một nghìn năm trăm mét và lựu đạn sơ cấp có khả năng đốt cháy ở diện tích một nghìn mét. Nhưng thành phẩm lại quá cao, một đại bác dài sáu trăm mét có giá thành bất quá khoảng mấy chục quan tiền, mà muốn chế tạo lựu đạn bắn được cự li một nghìn năm trăm mét thì giá thành cơ bản nhất cũng phải tới ba trăm quan.

Cho dù làm như vậy thì thân pháo vẫn chưa đủ tốt, sau khi sử dụng mấy lần là phải tiến hành làm nguội, nếu không sẽ tiếp tục nổ ở trạng thái rỗng. Một đại bác không quá thực dụng thì có giá bán khoảng nghìn quan tiền, cho dù là Đại Tống cũng không có hứng thú mua nó.

Súng của Âu Dương đã đạt tới bước đột phá, đạn vừa được sản xuất ra, tầm bắn trăm mét, mỗi lần lên đạn chỉ tốn khoảng mười giây. Tuy có được nguyên mẫu, nhưng không có nhiều tính thực dụng trên chiến trường.

Hơn nữa hiệu quả sát thương cũng thấp. Âu Dương khá hiểu về súng ống, hướng dẫn một vài cấu tứ của súng ống hiện đại, còn cụ thể phải làm như thế nào thì để cho đám thợ cả tự mình nghĩ lấy.

Vào thời Nam Tống đã xuất hiện súng kíp, tầm bắn tới hai trăm ba mươi mét. Do tính thực dụng quá thấp, nên cuối cùng bị triều đình vứt bỏ. Âu Dương bỏ vào một số vốn lớn, hơn nữa còn có lý niệm về súng ống hiện đại, chỉ cần kỹ thuật đúc đuổi kịp với hiện đại, giải quyết tốt mấy vấn đề then chốt thì sớm muộn gì súng ống cũng sẽ thành hình thôi.

Nghiên cứu và sản xuất là hai lĩnh vức khác nhau. Trừ Triển Minh, Âu Dương và mấy vị thợ cả cùng mấy tên đồ đệ của họ ra, đến cả Cam Tín cũng không được bước vào nơi nghiên cứu.

Nơi nghiên cứu không thuộc phụ trách của Triển Minh, trong khi xem xét điểm có lợi của hỏa khí mới, Triệu Ngọc đã cử năm tên nội thị vệ bảo vệ an nguy cho chưởng quản ở nơi nghiên cứu. Các vệ binh bên trong đều là cấm vệ quân được rút ra từ Đại Nội. Một mặt là bảo vệ nơi này, mặt khác là để theo dõi.

Tuy Triệu Ngọc buông thả cho Âu Dương tự do nhiên cứu, nhưng với nơi đầy nguy hiểm thế này cũng không dám tin tưởng hoàn toàn. Phải biết rằng chỉ cần một tấm bản vẽ ở trong này rơi vào tay Liêu - Kim thôi thì cũng có thể khiến cho Liêu quốc hoặc Kim quốc trở thành cường quốc quân sự.

Địa phận nghiên cứu hai loại hỏa khí và thiếc khí, sản lượng thiếc của nước Tống sản xuất ra chiếm tám phần sản lượng thiếc của thế giới lúc bấy giờ, nhưng công nghệ chế tạo lại không sánh bằng, cũng không có ai tiến hành nghiên cứu ở phương diện này.

Tuy có tinh luyện thép, nhưng giá thành của chúng lại quá cao, khiến người ta phát hãi. Nếu không thì giá thành của đại bác mà Âu Dương đang nghiên cứu cũng sẽ không tới con số ba trăm quan tiền.

Thứ vũ khí này không thể sản xuất một lô lớn như pháo súy thủ, luyện trăm ngày mới thành thép, một đại bác không chỉ có giá thành cao mà còn tiêu tốn rất nhiều nhân công và thời gian, đây là hai điều mà Âu Dương không có cách nào đáp ứng được.

Thân là một người xuyên không, Âu Dương đã rất hổ thẹn, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đó hắn đã đi tìm hiểu xem rốt cuộc thép là một thứ như thế nào rồi.

Ngoài ra, việc nghiên cứu thiếc khí một mặt là để phục vụ cho xưởng quân sự, mặt khác là để khi mọi thứ có bước đột phá rồi thì sẽ biến nó trở thành một thương phẩm bán chạy nhất của xưởng, về điểm này thì Âu Dương không chút giấu diếm.

Sau tết nguyên tiêu, Âu Dương, Âu Bình, Lương Hồng Ngọc, còn có hai nha đầu cùng nhau lên đường.

Lương Hồng Ngọc vốn muốn cưỡi ngựa giống như Âu Dương, sau lại cảm thấy có vẻ như không ổn cho lắm, liền thuê xe ngựa của hậu cần Dương Bình, một chiếc để cho cô ngồi, một chiếc để cho hai nha đầu ngồi rồi cùng lên đường.

Ngoài mấy người bọn họ còn có tám tên nha dịch đi theo, đây là ý cỉa Triệu Ngọc, nói nếu để Âu Dương đơn độc lên đường thì nàng sẽ phái mấy tên nội thị vệ đến bảo vệ, Âu Dương nghĩ cũng thấy có lí, kí giả trú tại Kim quốc đã nghe được tin, nói rằng người Kim vẫn còn ý định hạ thủ với Âu Dương. Mà tin này lại là do Tiết Bính dò la mới biết được, tính đáng tin của tin tình báo này khá cao.

Âu Dương thấy đường này ít người qua lại, đường núi lại gập ghềnh, nói chuyện phiếm với một tên nha dịch, tên nha dịch ấy vội giới thiệu:

"Mấy năm trước, nạn cướp ở Đông Nam diễn ra triền miên. Từ sau khi tân hoàng đăng cơ, Đông Nam đại trị và dùng chính sách lôi kéo đối với đám thổ phỉ. Kẻ có danh hay vô danh đều ào ạt chiêu hàng, có người ở trong quân đội, có người về làm nghề nông. Nên con đường này giờ đây mới bình yên như vậy." "Các thổ phỉ này đa phần đều là những nạn dân, nhưng có một bộ phận sau khi vét được lợi ích, lại không cam tâm từ bỏ cướp bóc."

Âu Dương nói:

"Năm trước không phải hai châu đã liên hợp lại để cùng nhau tiêu diệt một đám thổ phỉ có hơn một trăm người vốn đã chiếm cứ nơi đây đã nhiều năm rồi sao?"

Mấy người đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có mười người từ trong bụi cỏ bên đường xông ra, dẫn đầu là một tên cao bảy thước hai, trên mặt có một chòm râu, vai vác một đại đao và hét lớn:

"Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi qua con đường này thì phải để lại chút tiền mãi lộ."

"Haha."

Âu Dương nhịn không được cười một cách hả hê rồi nói:

"Lời thoại này thật quá lạm dụng đi. Ê, ta nói này, các ngươi có mười hai người, bên ta lại có mười nam nhân, sao các ngươi lại cướp của chúng ta?"

Một tên thổ phỉ nói với tên thủ lĩnh:

"Đại ca, hắn không sợ chúng ta."

"Phí lời, ta đương nhiên là không sợ rồi. Chúng ta có tới tám thanh đao, còn các ngươi chỉ có một mà thôi."

Âu Bình cũng rất vui vẻ, trong số đám thổ phỉ này, có kẻ còn cầm mộc côn, thậm chí có vài kẻ còn đang tay không nữa. Xem ra muốn làm gì cũng phải có nhãn lực mới được, vì việc nhìn rõ xem đối tượng là ai rất quan trọng.

"Đại ca, xem ra tên tiểu tử này không dễ đối phó. Chúng ta chạy thôi."

"Muốn chạy?"

Âu Dương lắc đầu:

"Cùng ta đến Lư Châu một chuyến đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."

"Ngươi....... Ngươi là ai?"

Tên thủ lĩnh chỉ đao về phía Âu Dương và quát.

"Tri huyện nho nhỏ của Dương Bình, Âu Dương."

Thủ lĩnh kinh hãi hô:

"Xa hô."

Đám thủ phỉ có liên quan lập tức chạy thục mạng.

Âu Dương phất tay:

"Bắt hết lại cho ta, có thể không giết thì không giết."

"Vâng!"

Tám tên nha dịch cột chặt hai con ngựa, sáu con ngựa còn lại đuổi theo tứ phía. Mấy tên này đều là đồ đệ của Triển Minh, đối phó với những người đến vũ khí cũng không có, việc bắt chúng chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Chỉ có điều Âu Dương rất buồn bực hỏi Âu Bình:

"Từ lúc nào mà mấy tên cướp lại sợ tri huyện như vậy?"

Một tên nha dịch vừa cười vừa nói:

"Đại nhân không biết rồi, năm trước tiểu nhân có nghe được một câu chuyện ngắn, nói là đại nhân cầm trong tay phương thiên họa kích nặng một trăm lẻ tám cân dẫn theo một trăm kỵ vệ tinh nhuệ, trong vạn quân chiếm được Thiết Diêu Tử của chủ tướng Ngôi Danh Thủ Toàn, Ngôi Danh Thủ Toàn kinh hãi, vội cướp đường chạy thoát thân. Từ đó mới có câu chuyện Âu Dương đánh tan đội quân Thiết Diêu Tử."

"Haha."

Âu Dương khẽ cười:

"Thực ra trước giờ ta luôn không hiểu, ngươi xem, Tam quốc lựa chọn nhiều binh sĩ như vậy mà lại toàn là những kẻ ngồi không. Một con ngựa chạy nhanh như gió cũng đủ khiến đối phướng bắn ra hai đợt phi tiễn rồi."

"Tạm nghe được như vậy thì chúng cũng tạm tin như thế."

Nha dịch cười:

"Dù sao thì cũng không thể nói là tiền của đại nhân đè chết Thiết Diêu Tử được đúng không? Người ta không thích nghe. Vả lại, dù sao đại nhân cũng rất tốt, người tiếp thu ý kiến của Hàn tướng quân và Lưu tướng quân, đó chính là thiên thần hạ phạm."

Trong lúc nói chuyện, hơn mười tên thổ phỉ đã bị mấy tên nha dịch đuổi kịp và lôi ra giữa đường, xem ra căn bản là không có sức kháng cự. Hai tay tên thủ lĩnh cầm đao, căng thẳng nhìn mấy người đang ở trước mặt. Âu Dương hỏi:

"Ngươi làm thổ phỉ bao lâu rồi."

"Lần thứ hai."

Thân phận của những người này nằm ngoài dự liệu của Âu Dương, hắn vốn nghĩ họ chính là những nạn dân không có đất đai, nhưng không ngờ họ lại là một đám lưu manh. Mỗi lúc không có việc gì làm thì bọn họ lại tụ tập ở trong trấn đánh bạc, dọa nạt để vơ vét tài sản, ngang nhiên giở trò lừa gạt.

Sau đó, kinh tế Lư Châu bắt đầu phát triển, quan phủ đáp ứng yêu cầu của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, tăng cường đả kích những kẻ chuyên phá hoại việc buôn bán, thương mại. Năm ngoái có hai người vì vơ vét tài sản không thành, trêu chọc vợ của thương nhân, mấy lần sờ soạn ngực của người ta, kết quả là hại vợ của thương nhân treo cổ tự tử.

Hai người này liền bị quan phủ bắt giam. Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình nghe thương nhân khóc lóc kể lể thì giận dữ, lập tức bỏ tiền mua chuộc quan phủ, để họ đem hai người kia ra xử trảm. Đối với những người thường xuyên ở cùng với hai người kia thì cũng tiến hành đuổi cùng giết tận.

Thêm vào đó là việc các gia đinh tư nhân của các thương nhân bản địa liên hợp lại để đối phó với đám người du thủ du thực, tiến hành gây gổ, đánh nhau với họ rồi đuổi họ ra khỏi địa phương. Bị đẩy đến bước đường cùng, mấy người này bất đắc dĩ phải lựa chọn, hoặc là chạy trốn khỏi châu lị, hoặc là đi lên núi làm sơn tặc.

Ở thời hiện đại thì chỉ có đám lưu manh ép thương nhân sống không nổi, còn ở thời cổ đại thì ngược lại. Âu Dương nghe xong lại dở khóc dở cười. Ở niên đại mà pháp chế được xây dựng vững chắc thì người tốt không cần phải bảo vệ, trong thời đại không có vương pháp thì lại là kẻ xấu gặp tai ương, cái án kệ này nhất định sẽ khiến cho việc nghiên cứu pháp luật rất khó khăn rồi.

Âu Dương cảm thấy mình tạm thời phải dừng lại việc dâng sớ bàn về quyền lợi căn bản của bách tính mà mình đang làm trước mắt thôi. Vốn dĩ hắn muốn nói rõ những quyền lợi căn bản của bách tính, mà tác dụng chính là dùng thái độ ôn hòa để khắc chế sự xuất hiện của bạo dân, giảm bớt sự mâu thuẫn giai cấp. Đám lưu manh này ngang nhiên càn quấy như vậy chính là vì sự khiển trách của pháp luật hiện hành quá yếu.

Người làm cảnh sát như Âu Dương biết rất rõ, một tên lưu manh có thể ảnh hưởng đến chỉ số an toàn của cư dân xung quanh một con phố. Vì để xóa bỏ các phần tử xã hội đen phạm tội, mà đặt ra các đặc khu đặc biệt có tương quan đến pháp lệnh.

Bất kì người nào, chỉ cần dám nói mình là thành viên của xã hội đen, hoặc có lời nói khiến công dân hiểu nhầm họ là thành viên xã hội đen, thì bất luận là lời nói đó có chân thật hay không, thì có thể bị phán quyết ở mức cao nhất là tù hai năm.

Một khi có xung đột tứ chi, tạo nên sự tổn thương nhỏ, thì sẽ bị phạt tù cao nhất là năm năm. Nếu như có lời đe dọa, sách nhiễu người khác, có thể bị phạt tù đến mười năm. Phải đến gần mười năm, pháp lệnh này mới được ra đời, tiến hành càn quét các tổ chức xã hội đen trên diện rộng.

Nhìn Trung Quốc đại lục thì còn buồn cười hơn, cuối năm ngoái, ở một huyện cấp thị nào đó của tỉnh Phúc Kiến, mấy chục tên lưu manh cứ đi nghênh ngang trên những con phố sầm uất nhất, đến từng thương gia thu phí bảo hộ hoạt động.

Tình hình ấy diễn ra trong một thời gian rất dài, sau đó thì các thương nhân liên quan bao vây lấy cục cảnh sát, nói họ bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa ra được một lời khẩn báo. Nhưng tháng tư đã qua rồi mà người cũng không bị bắt, án cũng chưa được phá, bỏ mặc không ai lo.

Đến nỗi các học trò nhỏ ở địa phương cũng cho răng mình làm xã hội đen là quang vinh, lấy việc dọa nạt và lừa gạt các bạn cùng lớp là bổn sự và việc quen biết, tham gia vào việc thu phí bảo hộ cùng với đám lưu manh mà kiêu ngạo.

Như Đoạn Dịch Hồng đã nói: khi cái thiện bắt gặp cái ác, thì bao giờ cũng là cái thiện bị thương, nếu muốn làm thì hãy làm một người ác mà có tấm lòng lương thiện.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-298)


<