← Hồi 155 | Hồi 157 → |
Nhưng cuối cùng vẫn là Lưu nương nương hành việc trượng nghĩa, bà ta tự mình nhận lỗi:
"Ta đồng ý tạm giam."
Bước đầu tiên đã thành công, Âu Dương rất mãn nguyện. Nên hắn vội phất tay:
"Lưu Tứ Nữ, ngươi nói ngươi không có qua lại gì với người của Kim quốc đúng không?"
"Không mảy may tới lui, tuyệt đối không có."
"Nhưng có nhân chứng nói rằng, lúc ngươi mở sòng bạc, có người của Kim quốc đến sòng bạc của ngươi đánh bạc, có chuyện như vậy không?"
"Tuyệt đối không có."
Lưu Tứ Nữ gắng gượng.
"Ha ha!"
Âu Dương cười và nói:
"Lưu Tứ Nữ, sao ngươi biết là không có kia chứ? Lẽ nào mỗi một người đến sòng bạc của người đánh bạc, ngươi đều sẽ ghi lại hết sao?"
"Cái này... Ý của thảo dân là thảo dân không thấy người của Kim quốc ra vào sòng bạc của thảo dân. Về phần người của Kim quốc có phải nhân lúc thảo dân không có ở sòng bạc mà bước vào hay không thì sao thảo dân biết được."
"Uhm, cái này cũng có khả năng."
Âu Dương gật đầu và hỏi:
"Lưu Tứ Nữ, nếu những lời ngươi nói là thật, vậy ngươi nói xem là ai vu oan cho ngươi?"
Ngươi chứ còn ai vào đây nữa mà hỏi? Lưu Tứ Nữ đương nhiên sẽ không nói thẳng mặt như thế, cúi đầu đáp:
"Đời mà, lúc nào mà chẳng có vài kẻ tiểu nhân."
Âu Dương hỏi:
"Thái Thượng Hoàng, người xem vụ án này còn có điểm gì đáng nghi không?"
"Cô gia thấy, Lưu Tứ Nữ nhất định là bị người ta vu oan giá họa, Lưu Tứ Nữ an phận thủ thường, thật thà ngay thẳng, lý đâu lại cõng rắn vắn gà nhà chứ."
"Vậy được, thả người ngay tại chỗ, bãi đường."
Lời này vừa nói ra khiến cho Lưu Tứ Nữ, Lưu nương nương và Tống Huy Tông phản ứng không kịp. Nhưng không có chuyện gì là tốt rồi, mọi người cùng trở về nhà. Lưu nương nương đặc biệt cho người làm rượu thịt và vài món ăn ngon an ủi cha của mình. Vào canh ba, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì Triển Minh dẫn theo người đến gõ cửa:
"Mở cửa ra. Ta phụng mệnh giải đạo phỉ Lưu Tứ Nữ đến công đường."
Xong rồi. Lưu Tứ Nữ thầm than thở, cứ nghĩ mình chẳng qua chỉ là tình cờ gặp chuyện mà thôi. Không ngờ thủ đoạn của tên Âu Dương này lại nham hiểm khó lường như vậy. Vì thế mà Lưu Tứ Nữ lại một lần nữa bị bắt vào đại lao và bị nhốt cùng phòng với mấy tên trộm vặt.
Nhận được tin, ngày hôm sau Lưu nương nương và Tống Huy Tông lại đến công đường một chuyến nữa. Âu Dương thăng đường. Thì ra tối hôm qua cửa của một hiệu buôn bị một tảng đá lớn làm hỏng. Theo lời của người chứng kiến thì người lấy tảng đá đập cửa hiệu là một nam nhân, nhưng vì trời quá tối nên hắn không thấy rõ mặt tên kia là ai. Người chứng kiến vẽ bức họa chân dung của hung thủ, sau khi Âu Dương xem xong lập tức hạ lệnh:
"Giải Lưu Tứ Nữ đến công đường."
Sau khi thăng đường, căn cứ vào những bằng chứng có được và nhân chứng do Lưu Tứ Nữ cung cấp, Lưu Tứ Nữ được xử vô tội và phóng thích.
Buổi chiều, Lưu Tứ Nữ lại bị bắt về, lần này thì Tống Huy Tông có tiết, nên mãi đến sáng ngày thứ ba mới bắt đầu xét xử, lại là vô tội thả về. Giờ thì đến kẻ ngốc cũng biết Âu Dương cố tình vơ đũa cả nắm, trong là để chơi Lưu Tứ Nữ, nhân tiện gây sức ép cho Tống Huy Tông. Tri huyện có quyền bắt đối tượng tình nghi đến công đường, đây vốn là quyền lợi cơ bản của người ta. Cho dù Tống Huy Tông có mặt dày đến tìm Tông Trạch, thì Tông Trạch cũng chỉ có thể tỏ ý rằng: Nếu Âu Dương mưu hại thì hắn nhất định sẽ quản tới cùng. Nhưng trước mắt Âu Dương vẫn là hành sự theo phép tắc, một tên quan Hộ Bộ như hắn không có quyền hỏi đến.
Đến ngày thứ năm, Lưu gia đã không thể chống chọi tiếp được nữa, Lưu Tứ Nữ bắt đầu có dấu hiệu của bệnh tâm thần. Cuối cùng, Lưu Tứ Nữ phải đem tất cả gia sản hiến cho huyện lị tu đường và sửa cầu. Nhờ động thái này của Lưu Tứ Nữ mà mọi chuyện mới dần lắng xuống. Còn năm chủ hiệu của năm sòng bạc khác cũng chủ động mang toàn bộ doanh thu của sòng bạc nộp vào dân tiền. Chuyện này còn ầm ĩ đến tận triều đình, trong triều hội có vị quan đại thần nói: Âu Dương là đang ức hiếp hoàng thân quốc thích. Triệu Ngọc hỏi vặn: Âu Dương làm không đúng ở chỗ nào? Viên quan ấy nghĩ cả nửa ngày trời cũng không nói ra đường một câu rõ ràng. Vì vậy mà trò hề ấy chỉ còn là dấu chấm tròn trên một bức tranh thủy mặc.
Mặt khác, Âu Dương vô cùng lễ độ với Tống Huy Tống. Không chỉ nâng lương cho Tống Huy Tông, hơn nữa còn tặng riêng cho Tống Huy Tông một chiếc du thuyền, toàn bộ tiền lương của các công nhân trên thuyền đều do huyện dịch phụ trách. Để Tống Huy Tông có thể không cần phải lên học đường giảng bài nữa, mà dẫn các học trò du ngoạn trên sông Thanh_____ Rất nhiều người không hiểu hành động này của Âu Dương, Âu Dương bình thản đáp:
"Ta luôn khâm phục những người có tài. Huống hồ Thái Thượng Hoàng lại là đương kim đệ nhất thư họa kia chứ."
Lời này được truyền đến tai của Tống Duy Tông, khiến Tống Duy Tông khoan khoái vô cùng. Từ đó cũng không gây phiền phức cho Âu Dương nữa. Huy Tông dẫn theo những người học trò có thiên phú, vừa là thầy, vừa là bạn, cùng nhau học tập, cùng nhau du ngoạn, cảm thấy hết sức thoải mái. Đến nỗi sau này, việc Huy Tông cùng đám học trò sử dụng công phí du ngoạn khắp non sông Đại Tống đã đào tạo ra được rất nhiều học giả tiếng tăm lẫy lừng, vang danh thiên cổ, cũng để lại cho đời không ít các tác phẩm kinh điển.
"Quan nhân, ta nghe nói Lý Sư Sư vẫn sống một thân một mình ở Tân Thành."
Trong lúc chải tóc, Lương Hồng Ngọc vừa nhìn mình ở trong gương rồi giả vờ vô tình nhắc đến Lý Sư Sư.
"Thái Thượng Hoàng chơi chán rồi thôi!"
Âu Dương nói:
"Nhưng nàng ta mỗi tháng cũng có được mấy chục quan tiền dùng để chi tiêu trong nhà, có lẽ là đủ sài rồi. Vả lại, dù sao thì Lý Sư Sư này cũng có thân phận thiên kim."
Lương Hồng Ngọc vừa cười vừa nói:
"Ta nghe nói lúc quan nhân chưa được làm Trạng Nguyên, người rất ngưỡng mộ phong hoa tuyệt đại* của Lý Sư Sư.
*Phong hoa tuyệt đại: Vô cùng xinh đẹp
"Không, không có!"
Âu Dương vội giải thích:
"Nói ngưỡng mộ là nói quá rồi. Thực ra ta chỉ muốn có tình một đêm với nàng ấy mà thôi."
"Hồng Ngọc cũng không phải là ăn phải dấm chua."
"Không đi, không đi nữa."
Âu Dương cười như nắc nẻ, nguyên nhân hắn để Lý Sư Sư ở trong lòng vì Lý Sư Sư là người có tiếng tăm. Xem xu thế hiện nay, thì vợ của mình còn nổi tiếng hơn Lý Sư Sư nhiều. Vả lại, hắn cũng đã ngủ với cả Hoàng Đế rồi, nên không cần lưu người ta ở đây nữa. Nếu cứ tiếp tục chơi đùa, không cẩn thận sẽ rơi vào cái bẫy của người ta. Âu Dương nói:
"Ngược lại là ngươi, ta nghe nói gần đây ngươi hay làm mình làm mẩy với Huệ Lan."
"......."
Hồng Ngọc lặng im không nói.
"Hoàng Gia báo do phu quân ngươi phụ trách, chứ không phải là của phu quân nhà ngươi. Tuổi của ngươi còn trẻ, từ bé đã ở trong quân đội, đối với tình hình thế sự và khả năng nắm bắt tin tức chưa đủ nhạy bén. Nên vị trí phó tổng biên tập này ngươi gánh không nổi đâu. Huệ Lan hiển nhiên cũng biết về điểm này, nếu không phải đang trong thời gian ở cử, thì ta sẽ kiên trì cho người mang bản thảo đến trước giường của cô ấy."
"Là Hồng Ngọc tùy hứng, khi trở về Hồng Ngọc sẽ nhận lỗi với Huệ Lan tỉ."
Lương Hồng Ngọc than thở:
"Thật ra, mong muốn thực sự của Hồng Ngọc là được rong ruổi nơi sa trường giống như quan nhân vậy, một phá vỡ đội quân nòng cốt, hai là phá vỡ được đội quân Thiết Diêu Tử*. Thật oai phong biết bao."
*Thiết Diêu Tử: tên đội quân tiếng tăm lừng lẫy của Tây Hạ.
"Chiến trường hiểm ác, sống chết chẳng qua chỉ như một cơn gió. Tính của ngươi lại kiên cường khí khái, không thích hợp để dẫn binh chốn sa trường."
Âu Dương không biết rằng, trên lịch sử, Lương Hồng Ngọc là do bị hại mới tử trận trên sa trường, nhưng cũng phải vào năm ba mươi tuổi nàng mới xuất đầu lộ diện.
Âu Dương nói:
"Vả lại, nhảy xổ vào đánh nhau là hạ đẳng, bày mưu tính kế là trung đẳng, còn thượng đẳng chính là không đánh mà thắng cơ. Phu quân ngươi không thích nhìn người chết, thi thể trắng hếu, nhìn mà nó ác cảm thế nào ấy."
"Nhưng quan nhân à, người phải biết là, đánh người ta thì phải nhìn thi thể của người khác, không đánh người ta thì tương lai sẽ phải nhìn thi thể của chính mình."
Âu Dương gật đầu:
"Cho nên đánh giặc là tầm thường, ngươi cũng đừng có nhớ thương sa trường ngày này qua ngày khác như thế nữa. Ta không nỡ. Sức mạnh trời sinh của người nếu không có đất dụng võ thì chúng ta sẽ vận động ở trên giường nhiều thêm chút nữa."
Vừa nghe lời này của Âu Dương, mặt Lương Hồng Ngọc có chút khó coi:
"Quan nhân, lâu như vậy rồi, sao bụng của thiếp vẫn cứ im như thóc vậy?"
"Không có là lẽ thường thôi mà. Ta ngồi xe ngựa gian nan đường dài từ Đông Kinh trở về. Sau đó thì sao? Lúc ngươi đến Đông Kinh thì đang trong kì mụ bà bà ghé thăm, khi trở về thì lại trong thời gian an toàn. Không vội, không vội, ta với ngươi còn trẻ, vả lại ta cũng không có ý định nhanh như vậy mà đã được làm cha."
"Nhưng người ta sẽ lời ong tiếng ve."
"Haha, với tính cách của ta còn sợ người ta nói cái gì sao. Phu thê hòa hợp, hạnh phúc mĩ mãn mới là điều quan trọng nhất."
Âu Dương ngẫm nghĩ:
"Nếu ngươi thật sự muốn đến sa trường, thì người phải giúp ta nghĩ xem, làm thế nào để có thể chọn ra được một vị tướng lĩnh cho hạm đội. Vị tướng lĩnh này sẽ quản hạt ba vạn binh, trăm chiến thuyền. hắn phải là người có đầy đủ các tố chất. Còn nữa, cha của ngươi, cũng chính là nhạc phụ của ta, đã từng đảm nhiệm chức quan tướng vận chuyển và áp tải, nên ngươi chắc cũng biết về các vật dụng lướt nước. Hạm đội này phải sắp xếp như thế nào, làm thế nào mới có được chiến lực lớn nhất. Còn phải nghĩ đến chuyện làm thế nào để liên hệ giữa các thuyền với nhau. Dù sao thì bây giờ việc mà ngươi phụ trách ở Hoàng Gia báo cũng không có nhiều, lúc rảnh rỗi thì có thể suy nghĩ giúp ta một chút. Đúng rồi, anh trai ta có gửi thư cho ta, nói là sức khỏe bá mẫu không được tốt lắm, nằm trên giường đã nửa năm nay. Lúc triều đình xây dựng đình công đức, mới được dắt ra cửa một lần. Hết năm nay, nếu không có chuyện gì thì ta với ngươi sẽ về quê ta thăm họ, có được không?"
"Ta đi có phải là không thích hợp lắm không?"
Lương Hồng Ngọc khó xử. Bảo tiểu thiếp nàng đến quán rượu thì được, chứ về quê bái tổ thì thân phận của mình có phần không ổn lắm.
"Về thăm quê là để làm hôn sự. Cho bá mẫu vui mừng. Không nói nhiều lời nữa, cứ quyết định như vậy đi. Danh bất chính ngôn bất thuận, Huệ Lan nói với ta: tuy ngoài mặt ngươi không để ý, nhưng trong lòng cũng có lúc phiền muộn."
"Làm gì có quan nhân nào lại đối xử với tiểu thiếp của mình tốt như thế?Hồng Ngọc sớm đã mãn nguyện rồi. Về phần....................."
"Cứ quyết định như vậy đi."
Âu Dương có chút không nhẫn nại mà nói:
"Từ sau khi ở Đông Kinh trở về, mấy bà mai cứ tìm đến như nước chảy vậy. Hôm nay nói người ta là độc nữ của viên quan ở Đông Kinh, thiên tư thông tuệ, hiếu thuận hiền lương.
Ngày mai lại nói đó là con gái được sủng ái nhất của một viên quan lớn ở biên thùy. Bọn họ cũng không chịu nghĩ xem, phu quân của ngươi chỉ là món hàng bát phẩm, nào có được phúc khí ấy kia chứ."
"Quan nhân, cái phẩm hàm của người cứ lên rồi lại xuống. Ta nhớ phẩm hàm của người lúc cao nhất là lục phẩm."
"Quan không kể cao, hữu dụng là được."
"Đúng rồi quan nhân, người chắc là biết có một nữ tử tên là Chu Bình đang theo học ở đại học Dương Bình chứ?"
"Không biết, Thầy giáo thì còn biết chứ học trò thì căn bản không biết."
Lương Hồng Ngọc cười và nói:
"Quan nhân đã về đây được một tháng rồi mà không phát hiện ra điểm kì lạ gì sao?"
"Kỳ lạ?"
Âu Dương ngẫm nghĩ rồi nói:
"Trừ việc Âu Bình ham chơi khiến ta thường xuyên tìm không được cậu ấy ra thì hầu như không có điểm gì kì lạ cả."
"Âu Bình thích cô Chu Bình kia rồi."
"Hả?"
Âu Dương khôi phục tinh thần hỏi:
"Cô Chu Bình đó có lai lịch thế nào?"
"Là con gái của đại chưởng quỹ thương hội Đông Nam, làm kinh doanh từ khi còn học tiểu học và là một trong những hậu duệ nổi bật nhất của Chu gia. Chỉ tiếc là mang phận nữ nhi, nếu không thì Chu đại trưởng quỹ đã không lo không có người nối nghiệp."
"Uhm.... Ngày mai ta sẽ đến đại học Dương Bình xem xem cô Chu Bình này thế nào."
Bài học tài chính ngày hôm nay do đích thân Âu Dương giảng dạy, tin tức này khiến cho học đường kín hết chỗ ngồi, công thương, thậm chí là các học trò y khoa cũng chen chân mà đến. Bài hôm nay Âu Dương lên lớp có tên là tài sản vô hình. Con người ngày một thông minh, Âu Dương cũng không dám nói lời vô nghĩa quá nhiều. Nhưng tài sản vô hình này lại là phần mà các thương gia luôn coi nhẹ. Âu Dương phải dùng cách nhắc nhở để lên lớp.
Đảo mắt nhìn qua một lượt, có sáu nữ tử. So với tỉ lệ hai chọi một ở học đường thì còn kém xa, nhưng cũng coi như là có bước tiến bộ.
Âu Dương dùng đá vôi viết lên bảng đen, vừa viết vừa nói:
"Cái gọi là tài sản vô hình, nói đơn giản một chút thì mọi người sẽ hiểu thôi. Đó chính là tín dự. Ví dụ như lúc cho vay chẳng hạn, ngân hàng sẽ phân tích tín dự của thương gia trước. Nói phức tạp một chút thì đó là tầm ảnh hưởng. Ví dụ như hai thương phẩm cùng loại, một loại là do Dương Bình sản xuất, một loại là do Đông Kinh sản xuất, đến thì trường Đông Kinh điều tra biết được, khi có tình huống này xuất hiện, sản phẩm của Âu Dương có thể bán được mười chiếc, còn Đông Kinh chỉ bán được một chiếc. Có ai biết là vì sao không?"
Một nữ tử giơ tay và nói:
"Vì mọi người có tín nhiệm với sản phẩm do Dương Bình sản xuất."
"Tín nhiệm từ đâu mà có?"
"Trước hết là do đa số các thương phẩm của Dương Bình hoặc là rẻ hơn nhiều so với thương phẩm của Đông Kinh, hoặc là chất lượng tốt hơn nhiều so với thương phẩm Đông Kinh. Giá cả, chất lượng, kiểu dáng vv. tổng hợp lại thì Dương Bình luôn có ưu thế hơn so với Đông Kinh. Về lâu về dài, mọi người sẽ nảy sinh một loại ý niệm, coi sản phẩm do Dương Bình làm ra là sản phẩm chủ đạo."
"Uhm, nói hay lắm. Đây chính là tài sản vô hình. Ngươi tên gì?"
"Chu Bình."
← Hồi 155 | Hồi 157 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác