Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tống - Hồi 154

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 154: Tiểu hài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Triệu Ngọc nói:

"Nói rất hay. Hơn nữa họ cũng rất kiêng nể Đại Tống ta. Cho dù bọn họ có tiêu diệt được Liêu quốc thì cũng sẽ phải đối mắt với hỏa khí tốt nhất từ phía Đại Tống ta. Mục đích thực sự của đoàn sứ giả Kim quốc khi đến đây lần này là muốn lập một hiệp ước đồng minh với chúng ta, cho dù là quy phục họ cũng đồng ý. Một khi mục đích này của họ đạt được, thì dân tộc Nữ Chân sẽ là một mũi tên mà bắn trúng ba con nhạn, một là có thể phá vỡ quan hệ Tống - Liêu, hai là giảm thiểu uy lực từ hỏa khí trong chiến tranh với Liêu quốc, ba là có thể có được sự viện trợ của Đại Tống ta. Trên thực tế thì sứ giả Kim quốc cũng đã nói cách nghĩ này của họ đối với Lễ Bộ, mà Lễ Bộ Thượng Thư cùng với vài quan đại thần cũng đã dâng tấu chương, nói cái gì mà Trinh Quán* thịnh trị vạn quốc vi phiên, đây là cảnh tượng của thiên triều."

*Trinh Quán (niên hiệu Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân, 627-649).

"Bậm Bệ hạ, khi hỏa khí còn chưa xuất hiện, người Tây Hạ bọn họ coi chúng ta là Thiên triều sao? Không biết Bệ hạ đã nghe qua câu chuyện người nông dân và con rắn chưa?"

Âu Dương thấy Triệu Ngọc lắc đầu liền kể:

"Có một lão nông dân rất hiền lành và lương thiện. Vào một ngày mùa đông, lão lên núi nhặt củi về nhóm lửa, kết quả là thấy một con rắn sắp bị chết cóng. Lão nghĩ ông trời vốn có đức hiếu sinh, lại cảm thấy người tốt sẽ được báo đáp, nên đã bỏ con rắn vào trong lòng của mình. Nhưng kết quả thì sao? Sau khi con rắn tỉnh dậy trong sự che chở đầy ấm áp của lão nông dân, nó đã cắn lão nông dân một phát khiến lão ấy lìa đời. Cho nên vi thần nghĩ rằng, cho dù chúng ta có muốn cứu con rắn ấy, thì cũng phải rút hết nọc độc ở trong người nó ra cái đã."

"Trẫm hiểu ý của khanh."

Triệu Ngọc nói:

"Nếu giờ chúng ta giúp Kim quốc đánh bại Liêu quốc, tương lai chưa chắc Kim quốc sẽ vì món nợ ân tình này mà dù tức đỏ mắt trước sự phát triển phồn thịnh của Trung Nguyên cũng không ra tay xâm lược. Mà phía Liêu quốc thì đang trong tình trạng mâu thuẫn nội bộ trầm trọng, triều đình**, căn bản là không đủ để tạo nên sự uy hiếp với chúng ta. Lão tướng quân Xung Sư Trung đã dâng sớ cho trẫm, nói mười vạn binh của Liêu quốc chưa chắc đã là đối thủ của ba vạn binh Tây Hạ, mà ba vạn binh Tây Hạ chưa chắc đã là đối thủ của năm nghìn binh dân tộc Nữ Chân. Lão tướng quân vẫn chủ trương trợ Liêu ngự Kim."

Âu Dương nói:

"Vi thần có điểm nhìn không thuận mắt, không biết có nên nói hay không."

Triệu Ngọc mặt không còn chút máu liếc xéo Âu Dương, đã là lúc nào rồi còn làm bộ làm tịch, vội phất tay:

"Khanh nói đi."

"Nếu Liêu quốc nguyện ý trả lại cho chúng ta mười sáu châu Yên Vân, thì chúng ta có thể men theo đường biển tấn công đường lui binh của Kim quốc, tạo nên thế gọng kìm. Đồng thời có thể mượn thành của Cao Ly đóng quân, tấn công theo hướng đường bộ. Người không cần đông, vi thần đã nghĩ rồi, nếu như dân tộc Nữ Chân nguyện ý tặng Tô Châu cho chúng ta, thì chúng ta cứ nhận. Sau đó sẽ thiết lập một cứ điểm quân sự ở đây, rồi mở rộng quy mô của hạm đội Hàng Châu, lấy Đăng Châu của Đại Tống làm đầu mối, binh sĩ ở Tô Châu có thể nhận tiếp viện từ các đồn điền và trên biển, hẳn là đủ để tự cung tự cấp được. Nếu như Kim quốc muốn đoạt lại Tô Châu, thi mỗi chiến thuyền sẽ mang theo ba mươi quả pháo, một trăm chiến thuyền sẽ là ba nghìn quả pháo, từ đường duyên hãi mà nã pháo vào binh lính Kim quốc, lại phối hợp với sự phòng ngự của Tô Châu, đến bao nhiêu thì sẽ chết bấy nhiêu. Hạm đội còn có thể thẳng đường khiến cho Bắc Thượng, Khai Châu, Thần Châu đều ở trong phạm vi tấn công. Một khi ba châu này bị kiểm soát, phủ Liêu Dương của Kim quốc sẽ lâm vào cục diện nguy hiểm. Vi thần sẽ lệnh cho xưởng quân sự dốc toàn lực để tiến hành nghiên cứu đại pháo, chia ra làm ba loại là pháo hành tẩu, pháo đài và thuyền pháo. Pháo hành tẩu sẽ lợi dụng sức kéo của súc vật, nhưng thể tích tấn công khá nhỏ. Pháo đài có thể bắn ra đạn lửa với mục tiêu ở cự ly dự đoán là trên năm dặm, lựu đạn vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, bây giờ cho dù có dùng thiếc để chế tạo thân pháo cũng không đủ chắc chắn, mấy lần nổ đều rỗng, nên bắt buộc phải nâng cao chất lượng của thiếc cái đã. Hiện nay, thuyền pháo có tầm bắn vào khoảng một dặm, đạn lửa sẽ ít hơn một chút, tạm thời chỉ có thể ứng phó với thuyền chiến và tấn công đầu mối. Mục tiêu là sẽ nâng tầm bắn của nó lên tối thiểu là ba dặm, như vậy mới có thể tấn công đất liền từ trên biển được."

"........."

Triệu Ngọc trầm mặc một lúc rồi nói:

"Không ít các đại thần lo trẫm có ý hiếu chiến nên đặc biệt dâng sớ, binh, hung dã. Là trọng khí của quốc gia, không phải không thể khinh dụng. Trị quốc dùng nhân đức, đối ngoại dùng khoan dung."

Âu Dương nói:

"Vi thần luôn cho rằng, tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu*, không thể người ta đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cả rồi mà mình vẫn cứ ca múa mừng cảnh thanh bình. Cho dù chúng ta không liên Liêu diệt Kim, cũng cần phải có sự chuẩn bị cho chu toàn. Hạm đội Hàng Châu nhất thiết phải được mở rộng thêm về quy mô.

*Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu: Một nửa câu nói của Phạm Trọng Yêm: "tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc". Nghĩa là lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Trăm thuyền, vạn binh chính là tiêu chuẩn thấp nhất. Bệ hạ nhìn đi, cho dù chúng ta không muốn đánh người khác, Bệ hạ có nghĩ tới việc người khác có kỹ thuật tạo thuyền giống Đại Tống ta thì sẽ tiến đánh chúng ta không? Nếu như Kim quốc có trăm chiến thuyền, bọn họ cũng sẽ men theo bờ Nam, thẳng đường xâm lược nước ta, chúng ta bố trí phòng bị ở khắp mọi nơi, nhưng khắp nơi đều không thể phòng ngự được thì chúng ta sẽ bị xâm lược toàn bộ đấy."

".........."

Triệu Ngọc lặng im suy nghĩ

Trương Huyền Minh nói:

"Vi thần cũng không tán thành với việc chúng ta liên Liêu đánh Kim của Âu đại nhân, nhưng lời Âu đại nhân nói về việc mở rộng quy mô hạm đội Hàng Châu thì vi thần thấy không phải không có lý."

Âu Dương dẫn dụ:

"Bệ hạ nghĩ xem, ở trên bờ mà nhìn, cảnh tượng vạn thuyền lao nhanh trên biển thì nước nào dám không khuất phục chứ? Ai lại không sợ uy vũ của thiên triều?"

Lời Âu Dương nói khiến Triệu Ngọc khí huyết sục sôi, dưới ánh nắng của chiều tà, uy vũ của một vạn chiến thuyền chiếm cả một vùng biển rộng mênh mông hiện ra trước mắt.... Sau khi cân nhắc, Triệu Ngọc nói:

"Trẫm chuẩn cho việc mở rộng hạm đội ở Hàng Châu, Dương Châu, Đăng Châu, Phúc Châu. Lấy thủy quân Phúc Châu làm trung điểm để nối liền hạm lộ với Hàng Châu. Con đường này sẽ có một vị Chư Vệ Tướng Quân tứ phẩm chịu trách nhiệm quản lí ba vạn người, bảo vệ vùng biển Đại Tống ta. Chỉ có điều, không biết để ai đảm nhiệm chức vị chủ soái này thì thỏa đáng đây?"

"Chi bằng để Lưu Quang Thế thử xem sao?"

Trương Huyền Minh nói:

"Người này không tranh chút lợi nhỏ, làm việc gì cũng lấy công làm trọng, khí phách phi phàm."

Triệu Ngọc đang chuẩn bị gật đầu đồng ý thì Âu Dương lại lắc đầu nguầy nguậy:

"Không được, người này trong đợt võ cử đã hào phóng mà trao quyền chỉ huy của mình cho người khác, rất nhiều người, trong đó có vi thần đều cho rằng người này có khí phách, nhưng sau đó theo lời Lý Dật Phong nói thần mới biết. Lưu tướng quân tuy là tướng tài nhưng lại sợ phiền phức. Hắn nói Lưu tướng quân không phải là hào phóng mà là trốn tránh trách nhiệm. Cho dù có đánh thua cũng là cho sai lầm trong chỉ huy của người khác. Cho nên thần cảm thấy người này không thích hợp."

Trương Huyền Minh trầm tư một lúc rồi hỏi lại:

"Lẽ nào điều cả hai vị tướng quân Lưu - Hàn sao?"

Hai người này đều tài giỏi ngang nhau a.

Âu Dương đề nghị:

"Con đường tơ lụa là vô cùng quan trọng, hay là thế này. Năm sau không phải lại mở tiếp khoa thi tiến sĩ sao? Dù sao bây giờ cứ tạm thời để cho thủy quân tự ý phân thuyền, cuối cùng sẽ chọn ra một vị tướng đến thống lĩnh."

"Trẫm cũng cảm thấy Lưu Quang Thế có chút không thích hợp. Đồng Quán có nói với trẫm rằng, trong bốn người năm đó, Lưu Quang Thế thích hợp để dùng khi trận chiến đang trên đà thắng lợi nhất, Trương Tuấn thích hợp để dùng trong tình thế quân binh đại bại nhất, Hàn Thế Trung thích hợp để công thành trong tình hình chiến đấu gian khổ nhất, và Lưu Hạo thích hợp trong đánh vận động nhất. Mà trong bốn người này, duy chỉ có Lưu Quang Thế chẳng những không có tài làm việc độc lập, mà còn có điểm sợ chết."

Triệu Ngọc nói:

"Thế này đi, quốc khố cũng có chút dư giả, việc đặt mua chiến thuyền do Xu Mật Viện đảm trách. Nhưng không cần làm cho trẫm mấy cái chiến thuyền đánh cá gì gì đấy. Khuôn mẫu thiết kế của những chiến thuyền lần này cũng không cần phải cho trẫm xem, mà sẽ do Âu Dương khanh phê duyệt."

Triệu Ngọc hiểu rất rõ, việc này ngoài Âu Dương ra thì chẳng còn ai thích hợp hơn. Thủ hạ của Âu Dương là người có tài, bản thân hắn cũng là kẻ có năng lực, vừa bắt tay vào nghiên cứu thì đã biết là tốt hay xấu. Hơn nữa hắn không hề có cảm giác với tiền, cũng sẽ không bị người ta mua chuộc. Hắn chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không có cảm giác với tiền, nhất là tiền của người khác. Triệu Ngọc vừa mở lời đã có chút hối hận, hình ảnh tên tiểu tử này vì lụn bại mà khóc ở Tần Phượng là hiện thực hết sức tàn khốc, hắn tuyệt đối sẽ không vì mình mà để lại dù chỉ một đồng.

Âu Dương chắp tay nói:

"Xin Bệ hạ yên tâm, thuộc hạ của vi thần có một viện thiết kế, nghiên cứu rất kỹ về việc đo vẽ bản đồ. Đến lúc đó sẽ đưa ra hàng loạt các số liệu, ví dụ như lưu lượng và tải trọng, chiều cao nhất, chiều thấp nhất của thuyền, độ kiên cố.. v.. v đều sẽ có một tiêu chuẩn thống nhất. Trương đại nhân, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có tiền là được."

Quả không ngoài dự đoán mà. Triệu Ngọc đang cân nhắc xem có nên cử thêm một người của Hộ Bộ đến Dương Bình để phụ trách việc trông coi tiền dân không. Sổ sách về tiền dân của Dương Bình bị tố cáo là mơ hồ không rõ không phải chỉ là chuyện một hai lần mà đã không dưới mười lần rồi. Nhưng bên trong lại quá phức tạp, không có một quan viên nào nguyện ý đến điều tra rõ ràng cả. Đến cả Tông Trạch mà cũng phải bó tay chịu trói, bại trận trở về, huống hồ là người khác chứ. Vả lại bản thân Âu Dương cũng chẳng tiêu pha gì quá xa xỉ, việc này tiếng sấm không lớn, hạt mưa cũng không lớn, chưa đầy mấy ngày người ta sẽ quên sạch. Triệu Ngọc ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

"Âu Dương, cũng gần tới tết rồi, khanh cũng gần một năm nay chưa trở lại Dương Bình, trẫm nghĩ thôi thì việc ứng phó với sứ giả Kim - Liêu cứ để cho Trương Huyền Minh và Lễ Bộ phụ trách, mai khanh có thể rời kinh được rồi."

"Tạ ơn Bệ hạ!"

Âu Dương vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng được tự do rồi.

"Không còn chuyện gì nữa, hai khanh lui xuống đi."

"Vâng!"

.... .

Ngày hôm sau Âu Dương cùng với tám tên nha dịch trở về Dương Bình, tám tên này đều là người do Triển Minh cử đến để bảo vệ cho hắn. Bảo vệ người khác là oai phong, còn Âu Dương thì lại là chuyện bắt buộc phải làm. Đến cả Triệu Ngọc cũng cho rằng người Kim quốc có khả năng sẽ ám sát Âu Dương thêm một lần nữa. Cho nên Âu Dương và Hoàn Nhan Lan chưa gặp mặt dù chỉ một lần thì đã xa cách rồi.

Bước vào Dương Bình, không khí vẫn náo nhiệt như trước, bách tính vừa thấy Âu Dương thì vội cả kinh, sau đó mới chắp tay nói lời mừng rỡ, cái gì mà quý nhân tự có trời bảo vệ v.. v.. Âu Dương cũng xuống ngựa và khách sáo bước vào. Nhưng mới đi được mười mét, sắc mặt Âu Dương bỗng trầm xuống hẳn, hắn đến trước mặt của một hiệu buôn đang bày la liệt các loại vật phẩm, nhấc một đôi giày lên và xem thử, lại nhìn dưới đáy của nó, quả nhiên là có con dấu của nhà máy giày - dép trứ danh, nổi tiếng thứ hai ở Dương Bình. Tiểu nhị vừa thấy Âu Dương tự ý xông vào tiệm của mình, sớm đã thông báo cho ông chủ. Ông chủ vội chạy ra đón tiếp và không ngừng giải thích:

"Âu.... Âu đại nhân, đây chỉ là hàng mẫu mà thôi."

"Phạt năm trăm quan tiền, có chịu hay không?"

Âu Dương hỏi.

Chủ hiệu vội đáp:

"Chịu, tất nhiên là chịu."

Âu Dương xoay người nói với tám tên nha dịch:

"Là lá gan của họ quá lớn, hay là do gan của các ngươi quá nhỏ hả?"

Một nha dịch khá lớn tuổi nói:

"Đại nhân, việc này không thể trách đám huynh đệ được, cũng không thể trách chủ hiệu. Đây là nhà máy giày - dép làm ra theo thủ dụ của Thái Thượng Hoàng. Các chủ chợ vốn không đồng ý nhận hàng, nhưng Thái Thượng Hoàng là ai kia chứ, nên cuối cùng chỉ còn cách nhận lời. Sau đó có nhiều người thấy những đôi giày này có mẫu mã khá đẹp, nên đã đặt cho các chợ giày, giá cả xuất xưởng cũng rất cao. Ở các chợ giày người ta cũng có cổ phần, có tiền mà không chịu kiếm thì khác nào kẻ ngốc chứ. Vả lại, chỉ cần mặt hàng này được đưa đến Đông Kinh thì sẽ được tiêu thụ ngay."

"Uhm".

Âu Dương gật đầu, đôi giày này gọi là giày nhỏ, làm bằng da, có màu đỏ, khá tinh xảo và đẹp đẽ, thích hợp cho những đứa trẻ chừng mười tuổi trở lại và những người muốn bó chân. * Lúc trước Âu Dương đã ra lệnh rất rõ ràng là cấm sản xuất loại giày này, đồng thời còn yêu cầu hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cho các gia đình thương nhân ghi tên đồng ý cấm sản xuất và tiêu thụ loại giày trên. Do sự lũng đoạn hàng hóa, dẫn đến những người phụ nữ có chân nhỏ không có giày nhỏ để đi, chỉ có thể đi giày của trẻ con, hoặc là nhét bông vào giày, hoặc là tự mình tạo ra giày cho mình đi. Pháp lệnh này của Âu Dương cũng dẫn đến việc rất nhiều phụ nữ phải bỏ chân bó. Âu Dương nói:

"Ngươi dẫn theo người đến các chợ giày - dép, đem toàn bộ loại giày này thiêu hủy hết cho ta. Ghi tên các chủ chợ đang tiêu thụ mặt hàng này vào danh sách đen của ngân hàng tư nhân Dương Bình, nội trong hai năm không được phép vay bất kì khoản tiền nào, các cổ đông không được tham gia bất kỳ cuộc cạnh tranh nào, với những thương nhân không thuộc Dương Bình sẽ tăng thêm năm phần thuế. Chủ hiệu thì chỉ cần phạt một khoản tiền là xong, còn ngươi, ngươi phụ trách bảo các hiệu giày giao nộp toàn bộ loại giày nhỏ này."

*Bó chân: tục phụ nữ bó chân từ thời bé của người Hán thời xưa, làm cho chân người phụ nữ biến dạng, bé lại.

Chủ hiệu lau mồ hôi và nói không ngớt:

"Vâng, vâng."

Hắn không hiểu vì sao lại không thể bán những loại giày này, nhưng nếu Âu Dương đã nói như vậy thì chỉ có thể không bán nữa mà thôi. Chính sách này còn có mấy điều kiện đi kèm, ví dụ như vì những nữ tử bó chân không thể tham gia lao động bình thường được, về nguyên tắc không ưu tiên tuyển dụng. Nữ tử bó chân cũng không được hưởng các khoản trợ cấp sinh sản, không được hưởng các phúc lợi khuyết tật, không được hưởng các bảo đảm bậc thấp, v.. v.... Hiệu quả của các điều lệnh này rất tốt, nữ tử của thời đại mới hiện nay đều đã từ bỏ việc bó chân. Cũng có không ít quan địa phương cho rằng, sức lao động của các nữ tử bó chân gặp rất nhiều hạn chế, cũng học pháp lệnh công khai hoạt động của Dương Bình. Vì chuyện này mà Âu Dương lại bị hạch tội. Nhưng tấu chưa kịp dâng lên thì đã bị phủ Nội Các phủ định rồi. Quan địa phương có quyền hạn nhất định trong việc công bố pháp lệnh ở địa phương, chỉ cần qua cửa xét duyệt của châu lị là xong. Dù sao họ cũng thấy rất rõ, Triệu Ngọc Hoàng Đế cũng không bó chân.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-298)


<