← Hồi 147 | Hồi 149 → |
Điều ước này nhanh như tên bắn đưa báo Hoàng Gia Dương Bình in ấn, nhưng cũng là vào mười ngày sau mới đăng báo, dân gian nghe thấy một mảnh xôn xao, còn ở Tây Bắc, vài ngày trước Lý Cương được khâm sai Âu Dương bổ nhiệm làm tri châu và Phòng Ngự Sử tạm thời của Lương Châu, phụ trách tiếp nhận Lương Châu, hộ tịch tiền và lương thực không cần trông cậy vào người khác để lại nữa.
Chương Lan được bổ nhiệm làm Tiết Độ Sứ Tuyên Hoá phủ, Phòng Ngự Sử Tuyên Hoá tạm thời, phụ trách khai thông với Thổ Phiên, mua sắm cho Tuyên Hoá phủ, tiền và lương thực này, thậm chí một bộ phận dân cư không cần dựa vào Thổ Phiên để lại.
Bổ nhiệm Tăng Bố làm tri châu cùng Phòng Ngự Sử của Linh Châu, Vĩnh Lạc châu, dẫn dắt binh sĩ Vĩnh Hưng quân lộ tiến vào chiếm giữ Linh Châu, Vĩnh Lạc.
Chu Đạt được bổ nhiệm làm tri châu cùng Phòng Ngự Sử Sa Tĩnh, tướng quân của vệ đội Lý Hán được bổ nhiệm làm tri châu cùng Phòng Ngự Sử Qua Châu, mang ba trăm bản bộ, cộng thêm một ngàn sương quân trước đó bổ nhiệm Lý Hán làm đặc phái viên hoà đàm giữa Tống và Tây Hạ.
Phụ trách phối hợp thực hiện hiệp nghị giữa hai nước đồng thời điều động quan viên địa phương hơn trăm người của các châu như Lan Châu, Tây Trữ châu, Non Châu của Tần Phượng Lộ, phái đến các nơi, tạm định chức quan, chuyện ưu tiên nhất chính là trấn an bộ tộc tứ phương.
Triều đình Đại Tống lúc này cũng rối ren, bọn họ so với bách tính ba ngày trước đó trước khi nhận được tấu chương ngay cả chút tin tức cũng không có, Âu Dương đột nhiên ra chiêu thức này, khiến triều đình rất là khó giải quyết.
Triệu Ngọc và nội các hội nghị hết ba canh giờ, rồi sau đó suốt đêm hạ hơn mười đạo thánh chỉ, để những quan viên trước kia nhậm chức ở biên cảnh Tống Hạ toàn bộ đến nơi này giải quyết hậu quả rồi sau đó lệnh cho Xu Mật Viện từ Đông quân, Tây quân, điều tám vạn binh mã giao cho Hàn Thế Trung chỉ huy cảnh vệ Tây Bắc bổ nhiệm Tăng Bố làm giám quân Vĩnh Hưng quân lộ, điều động phân phối nhân mã đóng giữ Linh, Vĩnh Lạc hơn nữa yêu cầu hộ bộ điều động tước đi rất nhiều lương thực đến Sa, Qua, Tuyên Hoá.
Đăng báo ngày thứ hai, thánh chỉ vẫn như cũ được ban ra, bổ nhiệm Âu Dương làm khâm sai Tây Bắc, tài nguyên Đông, Tây, Vĩnh Hưng, Tần Phượng Lộ có thể tùy ý điều phối. Phát Trương Huyền Minh làm giám quân Tần Phượng Lộ, thúc dục mọi mặt vật tư mau chóng đúng lúc.
Hạ chỉ từ chỗ đại học Dương Bình triệu tập bộ phận quan viên, đi đến Tần Phượng Lộ nhậm chức quan viên địa phương hơn nữa bổ nhiệm một đám Diêm Vận Sử, Đề Hình tư và những cơ sở đồng bộ có liên quan.
Những điều này là do nhu cầu cơ bản, hơn nữa nghe theo đề nghị Âu Dương dâng tấu chương, mỗi châu đều cố ý thành lập bộ quản lý Tống thương, chuyên môn phụ trách hạng mục thương hội Dương Bình đầu tư ở bản địa.
Bởi vì lần này thương hội Dương Bình bỏ vốn khá lớn, Triệu Ngọc có qua có lại mới toại lòng nhau cho nên đất đai của những địa phương này hết thảy là cho thương hội Dương Bình nắm giữ kinh doanh. Những mà còn hạ thánh chỉ, yêu cầu quan viên tăng thêm lễ ngộ với thương nhân.
Tống trước nay vẫn luôn mất đất, mà nay trở về ranh giới lớn như thế khiến tất cả mọi người kinh ngạc vạn phần chẳng ai ngờ rằng, binh mã khoảng chừng mười vạn kia không ngờ làm ra được công tích như thế.
Triều đình bên này lại hạ chỉ, phong Hàn Thế Trung làm Tần Quốc công, phong Lưu Kỳ làm Hộ Quốc công. Ban thưởng này so với tưởng tượng của tất cả mọi người phải thấp hơn tước vị Tống chế mười hai cấp, không phong vương thì cũng được, ít nhất quốc công cấp bốn.
Mà sự thật là hai người này lại là khai quốc công cấp sáu, không ít người đều so sánh chuyện hai người này và Đồng Quán được phong vương ra so sánh, tính ra triều đình hơi có chút bất công.
Mà làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, triều đình lúc Lý Hán, Tăng Bố, Lý Cương, một đám quan tướng, thậm chí là binh sĩ cũng lớn nhỏ có phong thưởng, vậy mà lại chỉ thiếu mỗi giám quân kiêm khâm sai Âu Dương một phần kia rốt cuộc là có ban thưởng lớn nào khác hay là còn nguyên nhân gì khác? Mãi đến khi trung tuần tháng chín, các châu sau khi tương đối ổn định, mới có được đáp án.
Triều đình công khai hạ thánh chỉ, xóa bỏ chức khâm sai, giám quân của Âu Dương lập tức dẫn về kinh hỏi tội. Tội danh làm tổn hại quốc thể, Triệu Ngọc lúc tiếp nhận phỏng vấn nói:
" Liêu quốc phái sứ giả nói Đại Tống ta thất tín bội nghĩa dựa theo minh ước lúc trước, hai bên đồng thời tấn công nhưng không ngờ Âu Dương vì được lợi cho mình mình, bất ngờ bí mật trợ giúp Tây Hạ tiền lương vũ khí, cứ thế một mình xâm nhập cảnh nội Tây Hạ. Quân Liêu bị binh mã gấp mười bao vây, cuối cùng toàn quân bị diệt. Hôm nay đại quân Liêu quốc đã tập kết biên cảnh, giống như có ý hỏi tội, lần này là nguy cơ lớn nhất ở biên cảnh Tống sau minh ước Đàn Uyên, mà hành động của Âu Dương có hiềm nghi khiêu khích hữu nghị huynh đệ."
Có phóng viên hỏi:
" Điều kiện hoà đàm là triều đình cho phép sao?"
Đáp:
" Trẫm chỉ cho hắn dàn xếp ổn thỏa, hai bên ngưng chiến chứ không để cho hắn có quyền tự tiện làm chủ chuyện Tây Hạ, điều động quân lương, bán ra số lượng lớn hỏa khí tích trữ ở Lũng huyện, vẫn là ý của cá nhân hắn."
Việc này đăng báo, dân gian cùng triều đình dấy lên cơn sóng, không ít quan viên đều dâng tấu cầu tình nói Âu Dương công lao to lớn, xin hoàng thượng nghĩ lại, sau đó cũng có không ít quan viên dâng tấu buộc tội Âu Dương.
Mà người sáng suốt thì nhìn thấy rất rõ ràng, quan viên vốn dẫn về kinh hỏi tội đầu tiên phải tước bỏ toàn bộ quan chức, mà Âu Dương mặc dù là quan bát phẩm, nhưng vẫn mang danh tri huyện Dương Bình cũng mang danh tổng biên báo Hoàng Gia in từng kỳ.
Phía trước là thống lĩnh nội vệ ba trăm cấm quân Đông Kinh, đằng sau là quan viên Đại Lý Tự dẫn đầu ba trăm cấm quân, người ở giữa đang cưỡi ngựa là Âu Dương, Tô Thiên còn có một chiếc xe tù rỗng mặc dù không có chỉ rõ, nhưng tất cả binh sĩ áp giải của Âu Dương cùng quan viên đối với Âu Dương chẳng khác nào là đối với tổ tông, sợ người ta không vui. Âu Dương căn dặn ở đây nghỉ ngơi một ngày, tìm Tô Thiên đến, lập tức có người đi làm.
Âu Dương nói:
" Hiệu quả in ngân phiếu thông dụng như thế nào?"
Tô Thiên lắc đầu:
" Không dám đầu tư, vằn nước giả mạo vẫn tương đối dễ dàng như ngài nói, giấy để chế tạo đều không thể đạt tới yêu cầu mặc dù đã phái chuyên gia nghiên cứu, nhưng trong thời gian ngắn rất khó tung ngoài thị trường."
" Ừ, nếu như ngay cả chưởng quầy các ngươi cũng phân biệt không được thiệt giả, thì vẫn đừng nên có suy nghĩ này thì hơn."
Âu Dương nói:
" Lần này thương gia vì Đại Tống mà làm gương, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không bạc đãi các vị thương gia, còn nữa nàng cũng hi vọng bên này giàu có còn Tây Hạ bên kia sẽ nguyên khí tổn thương nặng nề, ít nhất trong vòng năm năm sẽ không quấy nhiễu các ngươi nữa, để các thương gia yên tâm kinh doanh. Có điều nhớ kỹ, thương hội phải là phần đông là thương nhân của thương hội Dương Bình, sẽ luôn có lợi ích nếu phạm sai lầm có thể tha thứ, nhưng phải theo đuổi sự công chính, thương hội Dương Bình phải luôn giữ được vị trí mạnh mẽ của mình."
" Đại nhân yên tâm"
Tô Thiên nói:
" Trước đó vài ngày, cha ta đã gởi thư cho ta, nói là sau khi các Đại Cổ đông thương hội Dương Bình thảo luận, đại nhân thiếu hụt một một trăm ba mươi bạc vạn đã được thương hội Dương Bình bù lại. Cha ta nói triều đình muốn để đại nhân chịu tiếng xấu thay cho người khác, thương hội Dương Bình ta cũng không thể làm chuyện không trượng nghĩa như vậy, cha ta còn căn dặn ta thu xếp cho tất cả các chưởng quầy trên đoạn đường này, đại nhân cho dù là muốn hoa quả phía nam thì chỉ cần nói một tiếng là đã được đưa đến."
" Tô lão có lòng, ngươi giúp ta viết thư cám ơn mọi người. Còn một điều ngươi phải nhớ kỹ, ngoại trừ Linh, Vĩnh Lạc ra, quan địa phương cũng tốt, quan lại triều đình cũng tốt bên này tạm thời hai người Hàn, Lưu sẽ nể mặt ta, tuyệt đối sẽ không gây khó khăn cho các ngươi. Nhưng nếu đầu cơ trục lợi, bọn họ đều là người trung trực, sẽ phải xem năng lực của các ngươi, dù sao vùng này bây giờ thuộc về trọng điểm quân sự."
Âu Dương nói:
" Về phần hai châu Linh, Vĩnh Lạc, trước mắt vẫn tương đối dễ dùng tiền để mở rộng quy mô, việc này trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi."
" Đa tạ Đại nhân chỉ điểm."
Tô Thiên nhìn xe chở tù lo lắng hỏi:
" Đại nhân lần này đi không có việc gì chứ?"
" Phải nói ta đây cũng là gieo gió gặt bảo, lúc trước là ta lợi dụng quan hệ ở Liêu quốc để cho bọn họ xuất binh khiến ta chiếm được ưu đãi, sau đó liền bán đứng người ta. Nói thật ta quá không hiền hậu, chính tay ta mời đại ca ở Liêu quốc giúp chuẩn bị mọi thứ, đoán chừng náo ầm ĩ đến mức xảy ra chiến tranh, Liêu quốc lại sợ Tống mấy phần chưa hẳn có lá gan hai mặt khai chiến nên mới sai người đưa tặng A Cốt Đả mười thuyền súng pháo."
Tô Thiên cười nhỏ giọng nói:
" Bất kể nói thế nào, ta là cảm thấy Hoàng thượng chúng ta không hiền hậu."
" Đây là chính trị, nàng tối thiểu phải bắt ra được người giải thích với Liêu quốc. Nàng không sợ người khác mắng nàng bội bạc, mà là sợ người ta nói đến chúng ta thất tín bội nghĩa với các điển cố từ cổ chí kim về hiếu, để, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Nàng không thể không làm ra vẻ một chút có tình có nghĩa, không loại trừ khả năng nàng trực tiếp chém ta để tạ tội với Liêu."
" Sẽ không như vậy đâu."
Tô Thiên kinh hãi.
" Khó nói, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển."
Âu Dương cười ha hả nói:
" Chỉ đùa một chút thôi, nếu quả thật có ý định giết ta, ngươi cũng sẽ không tìm được ta đâu."
Rồi sau đó Âu Dương lại nói thêm vài chuyện, chẳng hạn như phải nhằm vào nhu cầu của các bộ tộc để tiến hành cung ứng, tỷ như có thể mua thổ địa của bộ tộc, để bộ tộc dời về nam với dân tộc Hồi Hột thà rằng không kiếm tiền được cũng phải mở ra thương lộ.
Nếu như có chỗ khó xử với Hắc Hãn thì có thể cho Hàn Thế Trung cùng với Lưu Chú giúp giải quyết. Trọng điểm mà Âu Dương muốn nói chính là con đường tơ lụa, dẫn ngựa đi về phía tây, mang theo lương thực, hoa quả, bán gốm sứ, tơ lụa, lá trà... của Đại Tống và bàn về một số tư tưởng chiến tranh với tiền tệ làm chủ đạo và xâm lược kinh tế, nói chuyện từ sáng sớm mãi cho đến lúc xế chiều, bởi vì sắp đên Tần Châu nên Tô Thiên đành cáo từ.
Gần đến Tần Châu, Âu Dương ở trên xe chở tù, người Tần Châu đã sớm chờ ở bên đường hoan nghênh, gần như tất cả mọi người đều muốn đến xem vị nhân vật truyện kỳ thanh quan trừ diệt ác bá, chỉ việc tự mình cưỡi ngựa đến Liêu, Kim đã trở thành đề tài nóng nhất lúc Bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), hay là thọ yến bị ám sát rồi sau đó bày bố không thành kế...
Âu Dương vẫy vẫy tay với người dân chào hỏi bốn bề, quần chúng hoan hô càng thêm mãnh liệt, nội vệ sau lưng nhìn tình cảnh mà dở khóc dở cười. Sau khi vào phủ Tần Châu, Âu Dương đã được thả ra khỏi xe chở tù, rồi tiến hành hội đàm hữu hảo với tri châu Thông phán.
Âu Dương xác định những đóng góp của Tần Châu trong năm nay, đối với việc vô tư trợ giúp chiến thắng Tây Hạ rất tán thưởng, đồng thời cũng chỉ ra một số điểm chưa thỏa đáng. Chẳng hạn như tình hình đường xá vẫn chưa đủ hài lòng...
Tri châu và Thông phán chăm chú lắng nghe, đối với buổi hội đàm này rất có tinh thần học tập, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ cố gắng phụ trách tốt trách nhiệm buôn bán ở Tần Châu.
Một đêm uống rượu xem ca múa, sáng sớm ngày hôm sau thừa dịp người rất thưa thớt ra khỏi thành, rồi sau đó mỗi khi đến một thành nào khác thì đội ngũ áp giải đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Các quan viên ở địa phương do thương hội Dương Bình chiếm lĩnh đều muốn thông qua Âu Dương để chia nhau một chén canh chiêu đãi đội áp giải, đối với Âu Dương vô cùng khách khí cũng không qua loa có lệ. Hắn đối với tình hình mỗi châu cũng có hiểu biết, đến đâu cũng chỉ điểm về việc buôn bán.
Mà mấy ngày nay Dương Bình đã sớm trở thành hình mẫu mơ ước của các quan. Nhìn Âu Dương tiêu tiền hào phóng như thế cũng biết, thân làm quan phụ mẫu của một huyện giàu có thì hạnh phúc đến cỡ nào.
Ví dụ ở Hàng Châu, Hàng Châu ngoại trừ cuộc thi bóng đá cùng với chiến sự Tây Bắc ra, tiêu điểm lớn nhất khiến người khác chú ý chính là tuy không có sự hiện diện của Âu Dương nhưng vẫn có đủ khí phách, tri châu kia được ngàn quan tiền chuộc được một sản nghiệp chế tạo thuyền phong thái hạng nhất, vận tải đường thuỷ, sản nghiệp lá trà, ngư nghiệp còn có các nhóm bán buôn đều phát triển, đã khiến thành Hàng Châu trừ Dương Bình ra trở thành một ngôi sao kim trên bầu trời Đại Tống.
Nửa năm thuế nộp lên quốc khố tăng lên gấp hai, khiến Triệu Ngọc mừng rỡ ban bảng hiệu cho phủ Hàng Châu, mà còn Hàng Châu được người nào chỉ điểm và hiệp trợ, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
← Hồi 147 | Hồi 149 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác