← Hồi 133 | Hồi 135 → |
Thái Kinh xuất cung trở lại nhà, Lý Dật Phong vẫn còn đang thưởng thức tranh chữ trên tường, thấy Thái Kinh trở về bước lên phía trước nói:
" Thái tướng vất vả rồi, không biết..."
" Chuyện lợi nước lợi dân này, Hoàng thượng lại là vị vua có đầu óc, nào có việc không nói đạo lý được."
Lý Dật Phong mừng rỡ, nhẹ nhàng thả một vật gì đó ở trên bàn nói:
" Vậy Lý mỗ cáo từ trước, mật mã sáu số một."
" Người đâu, thay ta tiễn khách."
Thái Kinh đứa mắt nhìn tín vật kia, là tín vật của tiễn trang Dương Bình, có thể rút năm nghìn quan tiền. Hắn bây giờ chỉ là không biết rõ vì sao Âu Dương lại muốn mở quan khóa? Quan khóa này lại không có lợi nhuận gì. Lý Dật Phong tuy rằng chưa nói là Âu Dương cầu hắn làm việc nhưng Thái Kinh không ngốc. Chỉ có điều hắn suy nghĩ, nội dung của khóa học mà Âu Dương mở này đối với triều đình ngược lại có trợ giúp lớn, nhưng đối với hắn dường như cũng không có điểm nào hay. Chẳng lẽ người này thật sự là quân tử trung quân ái quốc?"
Từ mọi chuyện mà Âu Dương biểu hiện ra thấy được, đối với triều đình cũng coi là tận trung. Triều đình muốn đánh trận, người ta liền kêu gọi hiệp hội buôn bán quyên tiền, còn giảm giá bán vũ khí, hơn nữa còn lợi dụng báo hoàng gia ủng hộ ý chí của dân. Lúc trước thi võ cũng là giúp triều đình một tay, mua bán sẽ cho địa phương và quốc khố thu vào nhiều phần... Như vậy mà xem phẩm đức người này quả thật rất được. Điều duy nhất Thái Kinh không vừa ý với Âu Dương chính là hắn áp chế sĩ tử. Mà nay đại học Dương Bình này chương trình học văn thương một nửa, cũng làm cho hắn tăng vài phần thiện cảm với Âu Dương.
Mà còn về gian thần... Gian thần bình thường đều là xuất hiện ở bên cạnh hôn quân. Nói ví dụ như huynh đài Tần Cối, hắn là phái chủ hòa, hắn đại biểu cho lợi ích cùng với suy nghĩ của Hoàng đế. Nếu không ngươi cho dù có muốn gian thì một câu nói đã trừ khử đi ngươi rồi. Thái Kinh là người có tiền, nhưng Quách Tử Nghi tiền cũng không thiếu. Những thứ này cũng không phải là thứ để phán xét, tiêu chuẩn phán xét là người thắng làm vua, người thua làm giặc. Cho dù là Trương Bang Xương muốn liên minh với Kim, cũng không phải là bởi vì tư lợi mà là do không hiểu biết rõ về Kim, Liêu. Có câu một triều minh quân, một triều danh thần; một triều hôn quân một ổ gian thần. Ngược lại, mặt tàn bạo của Hán Vũ đế hoàn toàn bị quang huy đuổi đi Hung Nô của hắn che dấu mất, hắn nếu như không có việc thành công đuổi Hung Nô, vậy hắn chính là bạo quân. Một đám thần tử gian thần sẽ phải bỏ mình theo.
...
Tại hiện trường thi công đại học Dương Bình, Lương Hồng Ngọc đưa ra nghi vấn trong lòng Thái Kinh.
" Vì sao?"
Âu Dương ngây ra một lúc trả lời Lương Hồng Ngọc:
" Chính là xây dựng quan hệ đó, có nhiều quan lại đến Dương Bình, mọi người uống chút rượu, có tiền cùng nhau buôn bán. Hiệp hội buôn bán Dương Bình về sau ở đất người ta cũng tương đối dễ dàng hơn."
Đây là linh cảm do tri châu Hàng Châu cùng với Thông phán cho hắn. Địa phương làm sản nghiệp là một cái, tốt nhất là khiến những quan viên này nhập vào cổ phần sản nghiệp to lớn này. Như vậy cho dù tương lai bọn họ thăng quan, cũng có chia hoa hồng. Rồi sau đó hình thành một đại liên minh buôn bán quan trường. Tương lai triều đình có muốn ức chế thương nghiệp, đó chính là trực tiếp đả kích vào túi tiền các quan viên. Mà còn buôn bán mâu thuẫn thì có hiệp hội buôn bán Dương Bình làm trọng tài tiến hành điều tiết. Cái gì quan viên không có nhiều tiền như vậy? Có thể tìm tiễn trang vay tiền mà.
Âu Dương không có suy nghĩ xa như Thái Kinh với Triệu Ngọc vậy, hoặc là nói bọn hắn nghĩ về Âu Dương quá thâm sâu. Về phần thuê hai gã Thái Học sĩ cũng đã có xem xét qua, thân thể hai người này tốt, còn có thể sống tám năm mười năm, môn sinh hai người cũng nhiều. Môn sinh cho dù bất hiếu đến đâu cũng không dám gây khó dễ với thầy giáo của mình. Mời hai người kia tương đương với giao nộp phí bảo vệ cho triều đình. Triệu Ngọc và Thái Kinh nếu biết được suy nghĩ thật sự này của Âu Dương sợ rằng lúc này chỉ có thể hộc máu bỏ mình. Người hàm súc gặp phải người thực tế, chịu thiệt luôn là người hàm súc. Triệu Ngọc này nếu hỏi một câu, Âu Dương cũng có thể nói ra ý đồ chân thật của mình, nhưng người ta là người hàm súc...
Đại học Dương Bình xây dựng do đội thi công đệ nhất Dương Bình phụ trách. Âu Dương về tới cổ đại, nhìn người ta xây nhà coi như là mở rộng tầm mắt. Sau khi xây tốt các trụ, mười mấy tráng hán một nắm một trụ, mọi người cùng nhau dùng lực đem cột đẩy tới vị trí đã được xác định, từ đó khung của nhà đã được hoàn thành. Mặc dù là kết tinh trí tuệ của người cổ đại, nhưng Âu Dương cảm giác không khoa học. Vì vậy đã xuất hiện đội thi công đệ nhất.
Đội thi công đệ nhất là một xí nghiệp địa phương Âu Dương làm cổ đông, nó chủ yếu là xây nhà và trang hoàng. Nó nhằm vào đám người giàu có. Lúc mới bắt đầu sẽ đưa ra bản thiết kế. Chẳng hạn như ống nước sẽ chảy ở hướng nào, phòng khách rộng bao nhiêu, phòng trong rộng bao nhiêu, dùng vật liệu gì... Còn có thiết trí đỉnh nóc cách tân, không còn là ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy mái ngói. Lấy ánh sáng cũng có tiêu chuẩn riêng. Cách tân đồ vật này nọ rất nhiều. Quan trọng nhất là thiết kế phải suy nghĩ đến mọi mặt, không cần sau khi hoàn thành lại đột nhiên muốn đào giếng ở phía đông, mở tường phía tây. Ngươi có yêu cầu gì cứ nói hết, sau đó bộ phận thiết kế sẽ đưa bản vẽ ra cho ngươi xem. Đương nhiên như thế phí phục vụ tiêu chuẩn tất nhiên cũng sẽ cao. Hai người của bộ phận thiết kế cũng tự nhận là đồ đệ thân truyền của Âu Dương, lấy tiền lại có thể so với Âu Dương không thiện lương hơn bao nhiêu.
Đại học Dương Bình là miễn phí thiết kế, phí tổn các hạng mục khởi công. Tiến độ cũng không bởi vì thù lao không cao mà giảm xuống, trái ngược lại còn tiến triển nhanh chóng. Bộ phận dạy học ở chính giữa, bên trái là các thầy giáo bình thường, chỗ nghỉ ngơi hậu cần, bên phải là tiểu biệt thự có hoa viên cho các giáo sư, phía trước là chỗ ở của học sinh, phía sau là phòng ăn, trước phòng ăn còn có sân vận động.
Âu Dương nói với Lương Hồng Ngọc:
" Nơi này là chốn bồi dưỡng nhân tài rường cột nước nhà tương lai."
Lương Hồng Ngọc cười nói:
" Quan nhân ra học phí đắt như vậy, không phải là cự tuyệt người tài ở ngoài cửa sao?"
" Mấy kỳ đầu đương nhiên phải đắt, sau đó sẽ hạ. Rồi sau đó còn sẽ có học bổng, người có thành tích nổi trội xuất sắc có thể giành được."
Âu Dương nói:
" Nếu không nhóm đầu tiên đều là hài tử nghèo, sao có thể hấp dẫn ánh mắt người khác? Sao có thể khiến cho triều đình coi trọng? Sao có thể khiến cho dân gian sôi nổi nghị luận. Còn nữa nhóm đầu tiên đều là người có nền tảng, so về dạy một đám hài tử nghèo không có căn bản thì dễ dàng hơn rất nhiều, nếu mười năm sau mới có tiền đồ thì đại học này còn có ai học nữa? Đây chính là hiệu ứng danh tiếng, lại nói địa phương vẫn còn nhỏ, muốn xây dựng thêm chỉ có thể từng bước một, tăng nhiều cháo thiếu chỉ có thể dùng tiền để nâng cao ngưỡng cửa."
Giáo sư dạy chương trình học tài chính của đại học do hai gã chưởng quầy xuất sắc được chọn ra từ tiễn trang Dương Bình, chương trình học chủ yếu là lưu thông, mở rộng, lợi dụng lợi dụng tài sản. Chương trình học công thương là được tuyển chọn từ các tràng chủ ưu tú ở Dương Bình, chương trình học chủ yếu là xây dựng chuỗi sản nghiệp, ba bộ phận trọng điểm nguyên liệu, gia công, tiêu thụ. Đặc biệt là mảng tiêu thụ, được xem là trọng yếu nhất. Đại học Dương Bình không dạy người ta nung gạch như thế nào, chỉ dạy người ta bán gạch như thế nào. Quản lý xí nghiệp do Tô Thiên bớt thời giờ dạy, chương trình học chủ yếu là khai quật và an bài tài nguyên nhân lực. Tống luật chủ yếu dạy các luật pháp quen thuộc của Đại Tống, cung cấp luật sư cho các quan tòa trong tương lai.
Trong những khóa học này, thu phí thấp nhất là y khóa, phân ra bác sỹ thú y với bác sĩ bình thường. Giáo viên của bên bác sỹ thú y là một tên người Liêu vô cùng có kinh nghiệm đảm nhiệm, ngày nay buôn bán phát triển kéo theo chăn nuôi phát triển, đối với các bệnh của động vật Đại Tống vẫn còn thiếu sót rất lớn. Thầy thuốc bình thường thì do ba thái y đã về hưu đến giảng dạy, mời được ba người này rất không dễ dàng, người ta không muốn xuất ra hết thực lực của mình. Trong đó cứng rắn nhất là Vương thái y ở tại phía đông kinh thành, hắn đơn giản quan điểm là dạy đệ tử thì mình sẽ chết đói. Y thuật chỉ truyền bên trong không truyền ra ngoài, truyền nam không truyền nữ. Âu Dương xuất ra hai trăm quan tiền lương cũng không đả động được người ta, trong cơn giận dữ thiếu chút nữa phái Bạch Liên đi thuyết phục. Rồi sau đó vẫn là dựa vào Lý Dật Phong giúp đỡ, đem con trai độc nhất của hắn kéo đến sòng bạc, chịu lỗ mấy ngàn quan. Cuối cùng mới mời được hắn về. Âu Dương không lo lắng hắn đùa giỡn không chăm chỉ dạy bảo, Vương thái y người này danh dự vẫn rất tốt, chuyện đã đáp ứng không bao giờ làm qua loa.
Âu Dương thở dài nói:
" Vấn đề duy nhất chính là chọn người làm phó hiệu trưởng. Huệ Lan sắp sanh con, những người có năng lực khác đều bận rộn làm ăn, ta lại chẳng quan tâm được chuyện này."
" Có thể cho Cam đại nhân phụ trách."
Lương Hồng Ngọc nói:
" Quan nhân không có việc gì có thể đến xem một chút là được."
" Cam Tín bận rộn chuyện nha môn, lại bận rộn chuyện khách sạn lớn, lại bận rộn cùng với mẹ thật **, lại phải ứng phó Tô phủ, ngươi không sợ hắn mệt chết sao?"
Âu Dương ngẫm lại bên cạnh mình thật đúng là không có người nào nhàn rỗi, hoặc là chỉ có thể chọn tuyển từ nha dịch, có điều như vậy không có danh tiếng lắm, bên này lại có thái thượng hoàng lại thêm không ít quan viên, rồi sau đó còn sẽ có võ tướng. Âu Dương thở dài:
" Thật sự không có người, chỉ có thể chọn ra người từ đám phóng viên bên kia thôi."
" Lý Dật Phong?"
Đây là tiểu lão đại của đám phóng viên.
" Không, Đông Kinh bên kia là trọng yếu nhất. Không chỉ có báo hoàng gia, còn liên quan đến triều đình, thương nghiệp..."
Lý Dật Phong là tập trung toàn diện một thể hối lộ, nhận hối lộ, dò thăm tin tức, khoét góc tường (lấy người tài về bên mình) phát triển nhân tài. Đương nhiên người mạnh hơn Lý Dật Phong không phải không có, còn không phải là ít. Nhưng không có danh khí. Âu Dương nói:
" Ta không lo lắng chuyện khác, chương trình học dù sao cũng đã sắp xếp xong xuôi, mọi người sẽ không liên lụy. Chỉ lo lắng thái thượng hoàng, còn có mấy quan nháo sự. Ta lỡ như không có ở đây không có người đại diện ra nói."
" Ai nha."
Ánh mắt Lương Hồng Ngọc sáng lên:
" Quan nhân sao lại quên mất hắn rồi?"
" Ai?"
" Quan nhân thường nói đau đầu đó."
" Đau đầu?"
" Tông Trạch người này ngay cả hoàng đế cũng dám dâng tấu trách cứ, xử sự rất là công bằng."
Lương Hồng Ngọc nói:
" Trùng hợp hắn lại là quan lại triều đình, triều đình phái người đến, ít nhất có thể trông chừng thái thượng hoàng, Hoàng thượng ít nhiều cũng an tâm một chút. Tông Trạch người này chỉ nhận lý, không nhận người. Lúc trước Hộ bộ phái hắn đi điều tra sổ sách của quan nhân, hắn cũng rất là cẩn trọng, vô cùng nghiêm túc, không ăn không lấy, một chút qua loa cũng không có. Thiếp thân nghe nói, cho dù thái thượng hoàng cũng sợ hắn vài phần."
" Đối đầu lão già này, ai cũng không dám dính xui quẩy."
Âu Dương vui vẻ nói:
" Vẫn là Hồng Ngọc nhà ta thông minh."
Người này thật sự là lựa chọn quá thích hợp. Cho dù là bản thân, hoà giải mâu thuẫn cũng phải đắn đo vài phần, người ta thì không cần, nghề người ta vốn làm chính là ngành nghề đắc tội với người khác. Vô lý muốn cùng hắn phân rõ phải trái, thái tổ chuyển thế cũng không được. Về phần Tông Trạch sẽ tới hay không? Cái này không là vấn đề, Hộ bộ sớm không chào đón Tông Trạch, thứ nhất đi làm trông thấy tật xấu của các đồng liêu thì muốn tấu, lại không nói tình người. Hộ bộ mấy tháng trước cùng với Lại bộ liên lạc, thấy có còn chỗ trống ở ngóc ngách nào không. Chỉ có điều ngày nay chỗ trống eo hẹp mới không thể sắp xếp được. Nếu mình đến Hộ bộ đề cập, bảo đảm hộ bộ thượng thư cảm kích tổ tông mười tám đời của mình.
...
Dâng tấu lên cho Triệu Ngọc, liền nói mình mở đại học là vì nhân tài nhân tài cho Đại Tống, mong muốn triều đình có thể phái quan lại nào đó đến giám sát quản lý. Yêu cầu này không chỉ có không quá phận, hơn nữa Triệu Ngọc còn rất hài lòng. Vì vậy để cho Lại bộ tìm người, Lại bộ sớm đã cùng Hộ bộ và Âu Dương cấu kết, báo là Tông Trạch. Triệu Ngọc đối với con người này cũng rất thỏa mãn. Có người này ở bên cạnh Tống Huy Tông, Tống Huy Tông tự xưng là trẫm đều sẽ được hắn uyển chuyển phê bình. Gì cơ? Tống Huy Tông từ chức? Đã đến bước đường này rồi, chẳng lẽ còn cần ngươi nói hay sao?
Nhiều việc vặt như vậy đến rồi đi, năm mới rốt cục cũng đến. Năm nay năm mới đã bớt vài người, Cam Tín không có ở đây, Triển Minh Huệ Lan nhập bọn. Chỉ còn lại Âu Dương, Âu Bình, Lương Hồng Ngọc còn có Bạch Liên không nhà để về.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Âu Dương, hai nha hoàn Châu Châu, Tú Tú cũng cùng nhau nhập tiệc. Âu Dương rất là bội phục năng lực tuyển chọn của Lương Hồng Ngọc, nếu là hiện đại không biết còn cho rằng là sủng vật.
Hai nha hoàn trước kia hiển nhiên là đối tượng bị ngược đãi, hôm nay đến nơi này, thức ăn không tồi, cuộc sống cũng không mệt mỏi, thời gian tự do còn nhiều. Dáng vẻ hôm nay lại rạng rỡ tròn trịa, lại thêm nhu thuận hiểu chuyện, động lòng người vừa đáng yêu. Âu Dương cũng chẳng xem bọn họ như là người ngoài.
Năm nay đề tài thảo luận cơm tất niên là: Chung thân đại sự của Âu Bình, Bạch Liên. Âu Bình rất đơn giản nói:
" Thiếu gia không thành thân, Âu Bình nào dám có suy nghĩ như vậy."
Âu Dương cùng Lương Hồng Ngọc không gọi là thành thân, thành thân chính thức là phải có lệnh cha mẹ và bà mai mối, rồi sau đó tộc trưởng nhập tộc tịch. Mà chính thê Âu Dương sau khi sinh con trai, Âu Bình mới có thể đổi giọng gọi là lão gia.
Âu Dương cười nói:
" Nào có chú ý nhiều như vậy, thích thì nói một tiếng. Ngươi cũng thường đi các quan phủ tặng quà giao thiệp, bất kể là công chúa quận chúa, thương nhân trong kinh, chỉ cần nhìn trúng thì cứ nói một tiếng. Bạch Liên còn ngươi?"
Hắn cũng thật sự không biết Âu Bình động xuân tâm, đương nhiên không loại trừ bản thân không chú ý đến.
Bạch Liên thì lại khác, qua năm chính là hai mươi bốn tuổi, sớm bắt đầu giao tiền phạt. Bạch Liên trả lời đơn giản:
" Không vừa mắt."
Âu Bình nói:
" Bạch Liên tỷ ngược lại được Huệ Lan tỷ an bài vài thân tín bên người, xuất thân đều rõ ràng, phẩm đức không tồi. Nhưng Bạch Liên tỷ lại không vừa mắt. Nói người này không có học thức, người kia không có khí phách. Còn có, cái gì mà không có khí độ, không có tư tưởng, nhiều lắm."
Bạch Liên vô vị cười nhạt:
" Chỉ cầu xin đại nhân không chê Bạch Liên ở bên người chướng mắt là được, có thành gia hay không, thực sự không sao cả."
Lương Hồng Ngọc lắc đầu:
" Chuyện này sao thể chứ, gái lớn gả chồng. Việc này ta cũng có chút bận tâm. Ngươi nếu chướng mắt đệ tử quyền quý, thương nhân nhân gia, tìm một người một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Không hài lòng thì, nhiều phóng viên như vậy cứ tùy ý chọn lựa, chọn trúng rồi thì để quan nhân nhà ta làm chủ cho ngươi. Từ Âu phủ xuất giá, ai cũng không dám xem thường ngươi."
Âu Bình cười nói:
" Bạch Liên tỷ, ngươi cũng không nên lấy thiếu gia nhà ta làm tiêu chuẩn để chọn người, có điều nếu chọn được người như vậy thì vẫn còn một người."
" Ai?"
Âu Dương hiếu kỳ.
" Tô Thiên đó."
" Đáng chết, người ta có lão bà rồi. Âu Bình việc này phải nói với ngươi, một chồng hai vợ, người vợ thứ hai đều sẽ không vui vẻ. Nữ nhân trời sinh thích ghen, đương nhiên nam nhân cũng trời sinh keo kiệt. Cho dù bên ngoài không nói, lén lút cũng bực bội chết người. Tương lai sau này cũng phải sinh con cái, một chén nước không bằng phẳng, trong nhà chuyện nhỏ nhặt tranh chấp quá nhiều. Hiền lành không bằng vô tư, ngươi xem hoàng thượng ba nghìn mỹ nữ, có người nào là không phải lục đục với nhau? Đây không chỉ có liên quan đến tình yêu nam nữ, còn liên quan đến xây dựng gia đình. Phức tạp bên trong không phải là chuyện ngươi có thể biết."
Bạch Liên nghi hoặc hỏi:
" Vậy đại nhân sao ngươi lại biết?"
Làm sao biết? Đương nhiên là xem nhiều rồi. Loại sự tình này ở thập niên 90 Hong Kong vô cùng phổ biến, lục địa một nhà, Hong Kong một nhà. Tỷ như cha của bạn gái trước của Âu Dương chính là như vậy, rồi sau đó vợ ở lục địa chết, hai người con trai đến nương tựa mình. Gia đình kia mâu thuẫn quả thật là... Cũng may là con trai, nếu như cũng đưa cả vợ đến đây, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đến thế hệ Âu Dương sẽ không như vậy, phân hoá ra vài tiêu chuẩn, một là tình nhân đã thay thế thế tục hai thê, tình một đêm chiếm hữu tư tưởng của người tuổi trẻ. Đương nhiên tình một đêm cũng có điểm mấu chốt đạo đức cố định, tỷ như Âu Dương, có bạn gái, cơ bản cũng không lăng nhăng, nếu như lăng nhăng thì bạn bè cũng sẽ khinh bỉ và khiển trách. Nhưng có gia đình còn ở bên ngoài xằng bậy, ngược lại bình thường, sự nghiệp thành công lại không có tình nhân nào thì đều ngại ngùng khi trò chuyện, truy cầu hoàn mỹ tốt nhất chính là có một đứa con riêng. Tiêu chuẩn đạo đức biến đổi thất thường, có khi khiến nhân tài tinh anh chuẩn mực không lo thu nhập như Âu Dương cũng mơ màng trong cuộc sống. Mà công việc lại trở thành công cụ gây mê tốt nhất...
" Thiếu gia, ngươi nghĩ gì thế?"
Âu Bình một bên cắt đứt suy nghĩ.
" Không có gì."
Âu Dương lắc đầu, nói các ngươi cũng sẽ không hiểu rõ, sẽ không giải thích. Đây là một loại mất phương hướng với đạo đức, mê mang với luân thường. Văn minh đa nguyên hóa phong phú, ngược lại là khiến người khác nhìn không rõ được. Những vấn đề này đã là vấn đề lớn nhất của thế hệ Âu Dương. Bọn họ hi vọng đạo đức, nhưng đồng thời lại chà đạp đạo đức. Phản bội, áp lực, văn hóa từ bên ngoài đến ập đến, mấu chốt của đạo đức, những người có tự chủ tư tưởng này chịu đựng sát thương lại là lớn nhất. Âu Dương chuyển đổi chủ đề hỏi:
" Một hồi là tiết mục gì?"
" Chơi mạt chược."
Lương Hồng Ngọc cùng Bạch Liên trăm miệng một lời trả lời. Hứng thú của các nàng đối với trò này cũng giống như hứng thú của nam nhân đối với đá banh, đều là như nhau. Nhưng đáng ghét nhất là, hai người bổ sung một câu:
" Nhưng không đánh với ngươi."
Cái này không thể trách các nàng, cùng Âu Dương chơi mạt chược chơi Poker, cho tới bây giờ chưa từng thắng qua. Chính là hắn một mình đại sát tứ phương. Về sau Lương Hồng Ngọc nhân lúc trò chuyện trên giường nghe ngóng được mới biết, không ngờ những vật này đều là do quan nhân nhà mình phát minh ra.
" Được, các người chơi đi."
...
Âu Dương tựa người trước cửa nha môn, nhìn thấy chỗ đốt pháo đám người náo nhiệt, ngược lại là có vài phần lạc lõng. Âu Dương không thích pháo, người hiện đại phần lớn không thích. Thứ kia ồn, cho nên Âu Dương cảm thấy giống như là người bên ngoài thế giới này... Ngẫm lại, Âu Dương khá là thoải mái, bản thân vốn chính là người bên ngoài thế giới này. Âu Dương dặn dò nha dịch thường trực:
" Báo cho các huynh đệ, gia tăng tuần tra, chú ý phòng cháy."
"Dạ!"
Nha dịch có chút khó hiểu, lời này hôm nay đã dặn dò ba lượt rồi. Bọn nha dịch cũng giảm bớt nghỉ ngơi gia tăng tuần tra, sao còn nhớ đến chuyện này?
Âu Dương cũng thấy bản thân có chút đường đột, phất tay cười cười. Lúc này một đội đoàn ngựa từ đằng xa mà đến, tới gần xem xét, là năm người đại nội giả trang. Đứng trước là một thái giám. Chỉ thấy thái giám kia tay cầm thánh chỉ nói:
" Tri huyện Dương Bình Âu Dương tiếp chỉ."
Má nó, Cửu công công đều nghỉ tết rồi, mình tại sao còn phải tiếp chỉ. Âu Dương bất đắc dĩ nói:
" Công công chờ đã, để đi chuẩn bị hương án."
" Không cần."
Thái giám xuống ngựa trực tiếp đọc, hai ý, là thương cảm Âu Dương một năm vất vả, đặc biệt ban thưởng hoàng kim trăm lượng. Hai là trọng điểm, bổ nhiệm Âu Dương làm Tần Phượng Lộ giám quân sử, trước mồng ba thán hai phải lên đường đi nhậm chức. Rồi sau đó hơi chút khách khí đem hoàng kim cho Âu Dương, cùng với nội vệ giục ngựa bỏ đi, hiển nhiên còn phải lại đi nơi khác truyền chỉ.
← Hồi 133 | Hồi 135 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác