← Hồi 132 | Hồi 134 → |
Âu Dương vừa nói:
" Chỉ có điều ta lắm miệng một câu, ngươi và các cổ đông trong những gia tộc kia rất nhiều người là con nhà giàu ăn chơi trác táng, hơn nữa có lòng đề phòng rất nặng. Xem Dương Bình, nhi tử giá áo túi cơm của cổ đông cũng rất nhiều, nhưng vẫn có mấy người xuất sắc, hơn nữa tất cả mọi người đều yên tâm với Tô đại chưởng quỹ. Chu chưởng quỹ nếu không có sự quyết đoán này, chỉ sợ cũng không có tư cách nói chuyện khác. Làm thương nhân, có tiền chính là mẹ người ta. Ai có thể giúp ngươi kiếm tiền thì đó chính là con ruột của ngươi. Không thể giúp ngươi kiếm tiền mà còn bảo ngươi bồi tiền chính là cháu nội. Ngươi điểm này một chút cũng không có học được tiễn trang của Dương Bình."
" Ai..."
Chu An cười khổ:
" Đại nhân chưa thành gia không biết trong đó phức tạp thế nào. Lại nói phu nhân Chu mỗ cùng với hai vị tả hữu phu nhân, còn có sáu người con. Lúc này một người làm chưởng quầy một chi nhánh, hai vị phu nhân khác không hài lòng. Có câu gia hòa vạn sự hưng, muốn xử lý sự việc công bằng khó khăn lắm."
Âu Dương ngẫm lại nói:
"Ta thấy cứ như vậy, sau ngày tết vào khoảng đầu xuân tháng ba đại học Dương Bình sẽ thành lập, bây giờ đang thu nhận học sinh. Trong đó môn kinh tế là điều động mấy vị đại chưởng quỹ của tiễn trang Dương Bình đến giảng bài. Có những người tài giỏi thành tích tốt nhất, danh dự tốt nhấtđến từ tiễn trang Đông Kinh, Ứng Thiên phủ. Việc học trong nửa năm này, nếu ngươi kết thúc khoá học thành tích ưu tú liền có thể được cân nhắc làm việc. Chu chưởng quỹ, có câu nói con sâu làm rầu nồi canh.
Chu An vui vẻ nói:
" Có chương trình học như vậy thì tốt quá, tại hạ cũng có thể danh chính ngôn thuận khiến một số người rời khỏi."
" Có điều... Phải nộp học phí, mỗi người một trăm quan."
Âu Dương cười nói:
" Đây không phải là giáo dục bắt buộc, thật xin lỗi bổn huyện cũng không thể tiếp tục dốc hầu bao được."
"Nào dám, nào dám."
Một trăm quan đối với người làm ăn mà nói cũng không đáng là bao.
" Đúng rồi, thái thượng hoàng ở Hàng Châu như thế nào?"
Chu chưởng quỹ cười nói:
" Không dối gạt đại nhân, lúc này thất thế liền đã thất thế, cuộc sống trôi qua không tốt lắm. Tri châu Hàng Châu nói với tại hạ triều đình mỗi tháng đều bảo Hàng Châu phân phối một số phí dụng cấp cho hành cung. Nhưng mà cuộc sống của thái thượng hoàng có chút xa hoa lãng phí, chỉ nói phi tử kéo xuống từ Đông Kinh đã có hơn hai mươi người. Hàng Châu chịu không nổi. Mỗi tháng theo như lệ cung cấp, ngoại trừ Hoàng thượng cố ý nói Vương hoàng hậu bảo Đại Nội đặc biệt đồng tình ra, cuộc sống của những người khác vẫn có chút kham khổ. Cho dù như vậy, thái thượng hoàng mỗi khi viết chữ đều muốn phải là văn phòng tứ bảo (bút mực giấy nghiên) tốt nhất, đi thanh lâu như đi dạo, còn thường xuyên mời một ít văn nhân nổi danh địa phương tiến cung uống rượu làm thơ. Đáng thương hoàng hậu kia nhiều lần tìm nhà mẹ đẻ xin tiền trợ cấp phí dụng hành cung. Bết bát nhất phải là..."
Chu An nhỏ giọng nói:
" Thái thượng hoàng bởi vì gây đau khổ cho Đông Nam, bọn bách tính đối với hắn rất không chào đón, hành cung mua đồ vật gì đó đều so với người khác đắt hơn mấy phần, thái thượng hoàng đã nhiều lần viết thơ từ. May mắn đương kim hoàng thượng khí độ cũng không so đo, chỉ bảo Hàng Châu quản lý tốt quan viên xuất nhập hành cung. Đại nhân ngươi là..."
Âu Dương biết hắn là hoài nghi Triệu Ngọc phái mình đi hạ độc thủ, lập tức giải thích:
" Đại học Dương Bình này cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người trấn hiệu. Xem đám giáo sư kia, tuy rằng mỗi người đều có thể, nhưng so ra không có danh tiếng gì mấy. Lúc trước ta hàn huyên với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đau đầu thái thượng hoàng hồ ngôn loạn ngữ, lúc này mới hắn làm việc nhàn này cũng là chuyện tốt. Nàng sợ thái thượng hoàng không nể mặt, nàng cũng không tiện đến bức người nhà, nên bảo ta đi làm."
Chu An cười một tiếng nói:
" Thật ra thì việc này cũng đơn giản. Âu đại nhân giúp tại hạ chuyện này, một chút việc nhỏ này cứ để Chu mỗ lo cho, những cái khác Chu mỗ không được nhưng làm một chút chuyện ở Dương Tô thì vẫn có thể, bảo đảm sẽ khiến thái thượng hoàng như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Không biết đại nhân khi nào đi Hàng Châu?"
" Tháng sau, trung tuần tháng mười một."
" Tốt lắm, tại hạ sẽ an bài mọi việc trước."
...
Người trấn hiệu phải có, một đại học có danh tiếng hay không là ở việc nó có văn nhân nổi tiếng hay không. Từ cổ chí kim, từ ngoài đến trong đều không có ngoại lệ. Chẳng hạn như thời cận đại học viện quân đội Hoàng Phố là có tiếng nói lớn nhất, Chu Ân Lai bộ trưởng bộ chính trị của chúng ta, Tưởng Giới Thạch chính là hiệu trưởng. Trường đã đào tạo nên bao nhiêu tướng lĩnh, bao nhiêu anh hùng dân tộc....
Lý Thanh Chiếu cự tuyệt lời mời cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa lại nói thanh danh của nàng Âu Dương vẫn không hài lòng lắm, trấn không được trường này. Đáng tiếc Tô Đông Pha, Âu Dương Tu đều không có. Nhìn chung quanh không thấy nhân tài gì. Lúc này mới nhớ tới Tống Huy Tông, lại nói người này ít vẫn được mọi người công nhận. Một tay cổ cầm đến hiện đại vẫn còn không người dám khiêu chiến, một tay họa tranh ai ai cũng tán dương. Môn sinh trong hàn lâm thi họa viện do hắn xây dựng rất nhiều, những người này kéo tới chiếm đỉnh núi, phân lượng mười phần.
Suy nghĩ này sớm đã có, chỉ là nghĩ người này sẽ không dễ dàng bỏ xuống mặt mũi như vậy, chạy tới làm công cho trạng nguyên. Nhưng không nghĩ tới Chu An lại vỗ ngực một lời đáp ứng, điều này làm cho Âu Dương mừng rỡ. Hoặc là nói cường long không áp được rắn nhà. Tống Huy Tông lão Long này chỉ có con rắn nhỏ mới thu thập được hắn.
Tống Huy Tông vốn cùng với một số quan viên còn có lui tới, nhưng thái độ của Đông Nam bách tính với Tống Huy Tông rất ác liệt, những quan viên này cũng không dám đến đó. Cái này gọi là sự phẫn nộ của dân chúng, cái này không thể trách dân chúng, cũng bởi vì người này mà con gái của họ bị cưỡng bức, hại người chết lại càng vô số kể. Không có chuyện gì lại chạy đến Đông Nam gây họa hoa thạch cương, không thù mới là lạ.
Âu Dương cảm thấy tri huyện như mình thật là càng ngày càng không giống nữa, không có chuyện gì liền chạy khắp nơi, so với những quan viên cần chính kia thật sự là có chút xấu hổ. Nhưng trong huyện lại không có chuyện gì, hơn nữa lại nói châu lý phái người xuống hoặc là cấp bậc từ tri châu trở xuống đã thành thói quen với việc Âu Dương không có mặt. Dù sao đến lúc đó có người tiếp đãi tốt là được rồi.
Phương diện này đương nhiên là công lao của Âu Bình, các quan viên văn võ của châu lý cùng với lúc sinh nhật các tướng lĩnh thường xuyên nhận được một chút lễ vật, giá tiền cũng không cao, nhưng cũng không thấp. Cho nên Âu Dương thích chạy thì cứ chạy, lưu Âu Bình lại là tốt rồi, không ai để ý Âu Dương không ở nhà cả.
Hàng Châu tháng mười một lại sinh chuyện không lớn không nhỏ. Hơn trăm bách tính đồng loạt kiện Tống Huy Tông với quan phủ, nói bởi vì hắn xa hoa lãng phí vô độ, làm cho bọn họ cửa nát nhà tan, yêu cầu châu lý làm chủ cho bọn hắn. Trong luật pháp Đại Tống quy định, dân cáo quan không được vượt cấp, nhưng Tống Huy Tông là quan sao? Đáp án đương nhiên là không phải. Mà bách tính bên kia cũng là có căn cứ xác thực, ngay cả luận điểm cũng nói rất rõ ràng. Chỉ có điều Châu phủ cũng sẽ không tiếp nhận loại đơn kiện như vậy, nhưng cũng không nên đuổi bách tính đi được. Vì vậy hơn trăm người chạy đến vây lấy cửa cung vùng ngoại thành, châu lý vội vàng phái binh bảo vệ. Những người này đương nhiên là do Chu An sai sử, có điều Chu An không ngờ bách tính tự nguyện gia nhập vòng vây hành cung trong vòng vài ngày đã vượt quá bốn ngàn người. Về sau ngẫm lại cũng đúng bây giờ nông nhàn...
Âu Dương chính là dưới tình huống như thế dẫn theo bốn gã nha dịch đến nha dịch Hàng Châu tên gọi là Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Triệu Lục, đều là các lão nhân đệ nhất đệ nhị. Dẫn bọn hắn đến thứ nhất là để có người xử lý việc vặt bên ngoài, thứ hai cũng là vì suy nghĩ về vấn đề an toàn. Thủ nỏ mang theo trong người, đao pháp lại có Triển Minh chỉ điểm, phàm là kẻ cắp nhỏ cơ bản có thể không thèm đếm xỉa.
Tống Huy Tông thành thạo ở trong cung than thở, oán trời trách đất. Hoàng đế thất thế so với gà rụng lông còn không bằng. Nhi tử sinh một đống lớn nhưng bọn hắn ngay cả mình cũng không thèm quan tâm, đừng hy vọng. Vừa mới bắt đầu còn có một chút quan viên không sợ Triệu Ngọc đến thăm mình, về sau bị lên chuyên báo Hàng Châu của báo hoàng gia, trắng trợn bôi đen, kết quả tạo thành sự kiện lần đầu tiên bách tính vây lấy hành cung. Bọn quan viên xem xét, đối nghịch với Hoàng đế gọi là có cốt khí có khí tiết, chọc phải quần chúng chọc Hoàng đế giận dữ thì là gian thần, vì vậy cũng không để ý tới Tống Huy Tông nữa. Mà còn bởi vì báo hoàng gia đã phong kín khả năng Đông Sơn tái khởi của Tống Huy Tông, lui tới cũng chỉ là một số người ca múa văn thơ mà thôi.
" Âu Dương này, vẫn là Trạng nguyên trẫm tự mình chọn."
Tống Huy Tông căm giận, chính là cái báo hoàng gia chết tiệt này. Mỗi lần đều đề cao Triệu Ngọc đồng thời còn muốn lấy mình làm sự so sánh. Chẳng hạn như Triệu Ngọc an dưỡng sinh lợi ở Đông Nam, liên tục không ngừng phái tuần sử giám thị quan lại, cùng mình khi xưa chết sống mặc kệ bóc lột tạo thành tương phản cực lớn, nhân khí cũng bị nó kéo hết.
Vương hoàng hậu ở một bên nói:
" Thái thượng hoàng, ngài chỉ có thể gọi mình là cô."
" Bỏ đi."
Tống Huy Tông phiền nói.
Một tên nội vệ phụ trách bảo vệ an toàn và giám thị nói:
" Báo thái thượng hoàng, Tri huyện Dương Bình Âu Dương cầu kiến."
" Hắn tới làm gì? Không gặp."
Vương hoàng hậu nói:
" Vẫn nên gặp đi."
"Không gặp"
Tống Huy Tông phất tay áo đứng lên, chuẩn bị đến nội cung.
" Vi thần ra mắt thái thượng hoàng."
Không nghĩ tới Âu Dương đã trực tiếp xông tới, chắp tay khom lưng hành lễ.
Lần này ngay cả Vương hoàng hậu cũng tức giận:
"Giỏi cho ngươi một tên Âu Dương, thật xem ai gia không vào mắt..."
" Ồ ta là có Long bài do thái thượng hoàng đặc biệt ban ân."
Âu Dương lấy ra Long bài, thứ này là quan phác thắng được, Triệu Ngọc vẫn luôn muốn lấy lại nhưng lại không dám đánh cuộc với Âu Dương, chỉ có thể để ở bên chỗ Âu Dương. Âu Dương nói:
" Thái thượng hoàng, vi thần đúng là đi ngang qua nơi đây, thấy có điêu dân nháo sự, cố ý đến thăm thái thượng hoàng một chút."
Tống Huy Tông hừ lạnh một tiếng hỏi:
" Triệu Ngọc phái tên tay sai ngươi tới làm gì?"
Vương hoàng hậu ngược lại khách khí nói:
" Người đâu, mau lo pha trà."
"..."
Vương hoàng hậu ngó quanh quẩn một hồi, ngay cả người lên tiếng cũng không có. Không khỏi thở dài, người sai bảo vốn cũng có mười mấy người, chẳng qua là hậu cung có hơn hai mươi vị phi tử, Trịnh thị, Vương thị, Lưu Thị, còn có Lý Sư Sư gì kia rồi. Những người này đều là nữ tử Tống Huy Tông sủng ái.
" Người đâu!"
Âu Dương căn dặn một tiếng.
" Dạ!"
Hai gã nha dịch tiến vào, ở trên mặt bàn đặt xuống hai cái hộp.
Âu Dương đi qua, mở nắp ra, tức thời đầy ắp ánh vàng kim óng ánh. Âu Dương chắp tay nói:
" Hoàng kim trăm lượng, một chút thành ý của cá nhân tại hạ, mong thái thượng hoàng cùng Vương hoàng hậu chớ nên ghét bỏ."
Hoàng kim trăm lượng, tương đương một ngàn bốn năm trăm quan. Là hai tháng tiền tiêu phủ Hàng Châu cung cấp cho hành cung. Sắc mặt Tống Huy Tông lập tức tốt lên ba phần. Nhẹ gật đầu nói:
" Nhìn không ra, hóa ra là ngươi vẫn còn nhớ đến trẫm."
Đầu năm nay chi tiêu dư thừa đều là các phi tử gom góp.
" Thái thượng hoàng làm gì có chứ, nếu không phải là thái thượng hoàng chỉ điểm và dìu dắt, vi thần làm như thế nào được trở thành tri huyện Dương Bình."
Âu Dương khách khí nói:
" Có điều vi thần vi thần Hàng Châu này điêu dân xác thực là không thể chịu đựng được, còn có phủ Hàng Châu này cũng vậy, mặc cho điêu dân tác quái cũng không xua đuổi."
Tống Huy Tông cũng hối hận liên tục, vốn có hành cung khác có thể lựa chọn, nhưng nghĩ Hàng Châu văn nhân mặc khách nhiều, khí hậu tốt, vì vậy bản thân lại lựa chọn Hàng Châu. Nhưng không hề suy nghĩ rằng nơi đây là khu vực gánh chịu hoa thạch cương nặng nề nhất, cũng là thành thị ủng hộ Triệu Ngọc nhiệt liệt nhất. Quan phủ bên kia cũng âm thầm giở trò, ủy khuất cho mình đi dạy và nói với Triệu Ngọc mình muốn chuyển hành cung. Nhưng Triệu Ngọc lại nói, quốc khố trống rỗng, động một chút cũng phải tốn biết bao nhiêu tiền, mong thái thượng hoàng tạm thời nhẫn nại để từ chối.
Vương hoàng hậu nói:
" Âu đại nhân, ngươi xem có thể hay không giúp chúng ta thương lượng với hoàng thượng một chút, cho dù dời đến nhà mẹ ta ở Đức Châu cũng tốt hơn đây."
Phụ thân nàng là thứ sử Đức Châu, chức vị rất tốt, Triệu Ngọc đối với hắn cũng rất là tán thưởng. Âu Dương nói:
" Bẩm hoàng hậu, cho dù đi Đức Châu chỉ sợ... Phụ thân của hoàng hậu thanh minh như nước, lại thêm Đức Châu đất nghèo dân ít, nghĩ cũng không khá hơn nơi đây bao nhiêu."
Vương hoàng hậu nói:
" Nếu không Đại Danh phủ..."
Âu Dương áy náy nói:
" Cái này, hoàng hậu biết đó, hoàng giá không thể khinh động. Vừa động tất nhiên phải từ Đông Kinh điều động một số đông người tới đây. Ngày nay hoàng thượng miễn giảm thuế phú cho Đông Nam, chỉ sợ có điểm khó."
" Haizz... Ai gia cũng biết, chỉ có điều đất Hàng Châu này thật sự là khó sống."
Vương hoàng hậu không dễ dàng nhìn thấy quan viên chính thức tới chơi, lại khách khí như vậy, với triều đình lại có lực ảnh hưởng cố định, lại là thân tín Triệu Ngọc, cũng mang theo vài phần khẩu khí cầu khẩn.
Âu Dương sau khi ngẫm lại:
" Dương Bình kia của vi thần đang muốn mở đại học, chức hiệu trưởng này vẫn còn đang để trống. Nếu thái thượng hoàng nguyện ý nhậm chức..."
Tống Huy Tông cùng hoàng hậu đều hiểu rõ, đây là nguyên nhân Triệu Ngọc cảm thấy Tống Huy Tông lời nói quá nhiều, chuẩn bị tìm một chút chuyện cho hắn làm. Tống Huy Tông vừa mới lắc đầu, Vương hoàng hậu đã hỏi trước:
" Cái gì là đại học?"
" Chính là nền tảng cho nhân tài Đại Tống. Chuẩn bị mở quản lý công thương, tài chính mậu dịch, quản trị thị trường trước, luật Tống, còn có văn khóa và họa khóa. Đang tìm kiếm người thích hợp ở khắp mọi nơi. Chính là văn hóa và họa khóa vẫn luôn chưa có giáo sư thích hợp. Chủ yếu chính là phương diện ngâm thi tác đối, ca từ thi họa này."
" Cũng chính là tiên sinh?"
Vương hoàng hậu lắc đầu:
" Ý tốt Âu đại nhân ai gia xin nhận."
" Vi thần cả gan, thi họa ca từ của thái thượng hoàng chính là nhất tuyệt Đại Tống, không người có thể vượt trội hơn được. Thái thượng hoàng cũng thường dùng thơ từ kết bạn, cho dù ở Hàng Châu cũng vậy. Mà có nhiều tài giỏi có chỗ kiêng kị, lại thêm Hàng Châu đường xa, không thể gần bên. Dương Bình nằm gần ngay Đông Kinh, dân phong thuần phác, lại không có nỗi phiền hoa thạch cương. Thái thượng hoàng có thể dạo thuyền Thanh Hà, cùng văn nhân mặc khách uống rượu đối thơ. Rảnh rỗi lại có thể vi phục xuất tuần."
Tống Huy Tông lắc đầu nói:
" Mùi đồng sắt của Dương Bình quá nặng."
Nội tâm của hắn đã có chút ít dao động, nhưng là lo lắng đến phong tình địa phương." Cũng bởi vì mùi đồng sắt nặng, nhu cầu cấp bách của mọi người được cải thiện. Chỉ có điều, vi thần cũng chỉ là tri huyện, cho nên thái thượng hoàng muốn dẫn tam thê thì còn được, nhưng các phi tử khác đều muốn dẫn đi theo hết, Dương Bình cũng không có nhiều đất đai như thế. Còn nữa thái thượng hoàng đến nhận chức, dựa theo quy củ, mỗi tháng là một trăm năm mươi quan tiền lương, hàng năm lần lượt tăng một phần, cuối năm được hưởng lương đôi. Vi thần biết số tiền này mà nói thì quá ủy khuất thái thượng hoàng, nhưng học sinh mênh mông, không người dạy bảo, chính là khiến Đại Tống đều là người nói về tiền, nhu cầu cấp bách mới mong thái thượng hoàng đích thân tới. Một trăm năm mươi quan ở Dương Bình cũng đủ để ngày ngày vui say, văn phòng tứ bảo cũng có thể mỗi tháng đổi một lần, về mặt cuộc sống tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Còn nữa thái thượng hoàng cũng có thể không cần nhìn sắc mặt của người khác."
" Chuyện này..."
Tống Huy Tông nhìn hoàng hậu, câu nói cuối cùng đã lay động tâm can của Tống Huy Tông. Không bao giờ cần cầu Triệu Ngọc cho cơm ăn nữa, tự bản thân có thể kiếm được tiền. Nhưng một trăm năm mươi quan này cũng không xem là nhiều, giá cả Dương Bình so với Hàng Châu còn cao hơn nhiều, phi tử xác thực là không thể mang quá nhiều. Chẳng lẽ muốn đuổi các nàng đi?
Âu Dương nói:
" Thái thượng hoàng trước tiên có thể đi xem thử, đợi khi dần dần có cơ nghiệp, lại đem các vị nương nương đón qua đó. Các vị nương nương tạm thời vẫn cứ ở nơi đây đi, ta nghĩ Hàng Châu cũng không dám khinh thường đâu."
Vương hoàng hậu suy nghĩ kỹ một hồi nói:
" Việc này còn phải cân nhắc, không bằng mời Âu đại nhân về trước, cho chúng ta suy nghĩ mấy ngày."
" Được thôi."
Âu Dương xoay người nói:
" Trương Tam, Lý Tứ, các ngươi mấy ngày nay ban ngày trước tiên ở trong hành cung giúp đỡ làm chút việc vặt đi. Thái thượng hoàng, hoàng hậu, hai người này đều là người có khả năng, tốt xấu cũng có thể giúp một tay, cứ việc phân phó."
" Hiếm thấy Âu đại nhân một mảnh tâm ý."
Vương hoàng hậu nói:
" Vậy làm phiền rồi."
" Khách khí, khách khí, vi thần cáo lui."
Ra hành cung, Vương Ngũ nói:
" Đại nhân, trả trăm năm mươi quan thế có phải là có chút lỗ không?"
" Lỗ sao? Một đệ tử ta thu hai trăm quan."
Âu Dương ha ha cười:
" Danh tiếng của Thái thượng hoàng này vẫn còn đó, kẻ có tiền ai không muốn để cho con cái mình được rèn giũa dưới môi trường như thế. Mặc dù là tiền đồng, nhưng tuyệt đối không đến mức lỗ vốn. Hơn nữa khoản này còn báo đến đại nội, hoàng thượng có hứng thú hay không nào? Còn nữa có hắn tọa trấn, bảo đảm sinh viên Dương Bình cuồn cuộn."
Triệu Lục gật đầu:
" Khó trách đại nhân đem đại học đặt ở vùng ngoại thành, chỗ đó rộng rãi."
" Haizz... Thị trấn Dương Bình bây giờ tấc đất tấc vàng, đây không phải bị buộc sao?"
Tường thành đã bắt đầu sửa chữa, thành mới sửa chữa có thể gọi là chẳng ra cái gì cả. Mà thị trấn cũ bây giờ giá đất này không phải là cao bình thường. Tống Huy Tông Tống Huy Tông một tháng tiền lương đủ mua bốn năm mét vuông. Mà cũng bởi vì người đông, tới gần vùng ngoại thành cửa tây thị trấn đã hứng trí xây dựng biệt thự nhỏ, tạo thành một khu dân cư. Âu Dương cũng chọn người phái nhân viên trị an đến. Chẳng qua là cứ tiến triển như vậy, Âu Dương cũng chẳng nắm chắc có thể nắm bắt trong tay hay không. Bây giờ Cam Tín đang giựt giây Âu Dương xin Dương Bình thâu luôn Thượng Cốc sửa đổi thành cơ chế châu. Âu Dương thì lại phủ quyết, sau khi thành châu thì nhiều thông phán, lại nhiều quan lại tiết chế, còn có quản lý cần phải số lượng quân đội, hắn không hề rãnh rỗi như vậy.
Dương Bình không có cửa bắc, ngoại ô phía đông hướng Thanh Hà kéo dài trở thành thành mới. Ngoại ô phía Tây thì là tiểu biệt thự khu dân cư cộng thêm một chỗ đại học. Chỉ tiếc ngoại ô phái nam đường nhỏ núi nhiều, không có giá trị sử dụng, chỉ là chọn ra sắp xếp để nạn dân đến Dương Bình đãi vàng sử dụng. Tháng trước thống kê, huyện Dương Bình có ba vạn hộ, dân cư mười hai vạn. Nông thôn cũng từ vốn dĩ 20 vạn người gia tăng đến 30 vạn. Mà kinh tế phát triển, nhu cầu xa xỉ phẩm và hưởng thụ tinh thần cũng cao. Nhưng thị trấn Dương Bình giá đất quá đắt, đã không có cách nào phát triển tương lai giải trí. Kế sách ngày nay, chính là đến khu đất hoang đối diện ngoại ô phía nam Thanh Hà, bên kia còn có mấy ngàn mẫu đất ruộng, nhưng muốn bắt cầu, muốn xây phà, muốn hình thành ruộng nương bên kia, chuyện nào cũng đều cần đến tiền cả. Việc này đã đưa ra trên chương trình hội nghị. Chỉ cần Âu Dương vỗ bàn, lập tức sẽ có bất động sản bổn địa Dương Bình nhảy vào giữ phần. Những thương nhân có thực lực đều đang chằm chằm trông miếng thịt béo tốt này. Mảnh đất kia có thể mở kịch viện, mở khu vui chơi, cái gì cũng có thể làm được. Có người còn dự định mở bách hóa. Còn có thể xây dân cư, tửu lâu. Dọc theo sông có thể mở thuyền hoa...
Nhắc tới những nhà bất động sản này cũng là Âu Dương giựt giây tạo ra, trước kia là rao bán đất đai Đông Kinh, rồi sau đó rao bán điền sản, bọn họ với sự nghiệp bất động sản cũng đã hiểu biết sâu sắc. Âu Dương thì lại cảm giác càng ngày càng không nắm bắt được những kẻ có tiền này. Hoặc là có người từng nói, mười lợi mà điên, trăm lợi mà cuồng, có lợi ích gấp ngàn lần thì không tiếc phát động chiến tranh... chẳng hạn như mình. Bởi vì khóa học đa nguyên tố của Âu Dương mỗi tháng, khiến các thương nhân nhìn thấy thị trường rộng lớn, thương cơ chỗ nào cũng có. Âu Dương chỉ có thể là miễn cưỡng khống chế hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, lợi dụng hiệp hội thương nghiệp Dương Bình để kìm hãm thương nhân. Khoảng thời gian ngắn này người ta còn có thể nể tình, qua tám năm mười năm sẽ rất khó nói.
← Hồi 132 | Hồi 134 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác