Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 063

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 063: Thương nghiệp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Âu Dương nói mấy thứ, hai gã chưởng quầy liền gật đầu không ngừng. Âu Dương nhắc lại điểm lợi, cho dù sự không thành, hai tiểu đổ phường cũng có thể tiếp tục kinh doanh. Trương Vương hai người đều ra sức. Trương Tỉnh biểu thị, mình và Vương Mạch sẵn bòng lập tức khởi hành đến chỗ biểu thúc hỏi dò giá thị trường.

Rất khó sao? Thật ra không khó, chỉ cần biết rằng đánh bạc là hợp pháp sẽ không khó. Tương đương với mở chi nhánh ở đất khách, chỉ cần có kỹ thuật cùng tài chính, cũng không khó, Mc'Donald còn đem tiệm ăn nhanh mở khắp thế giới, hang cùng ngõ hẽm mỗi chỗ đều có một chi nhánh. Khó chỉ là phải xem ngươi có thể bước một bước dài hay không. Đương nhiên mở công ty ở đất khách cũng khó, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngay cả văn phòng chính phủ đều còn chưa rõ nằm ở đâu. Những nếu như có người địa phương giúp sức, tất cả đều muốn làm chơi ăn thật.

Âu Dương cho hai người mỗi người mười quan tiền làm lộ phí đi đường, hai người bày tỏ sắp xếp một chút, sáng mai sẽ xuất phát thực địa tình hình. Âu Dương không chút nghi ngờ bọn họ sẽ mang về vô số vấn đề khó, nhưng Âu Dương tự tin bản thân có biện pháp giải quyết.

Triển Minh thấy trái phái không có người ở bên nói:

" Đại nhân, dường như đầu tư như vậy không có lợi lắm."

" Ta biết, mạo hiểm lớn, tiền lời thấp."

Âu Dương thở dài nói:

" Nhưng mà ngươi không biết, ta đây là đang trải đường lui."

" Đường lui? Đại nhân đang lo lắng cho Lưu nương nương?"

" Không phải! Cho dù Hoàng đế muốn đụng đến ta, cũng không dám động thủ nhanh như vậy."

Âu Dương nhẹ nhàng cười nói:

" Dự tính năm nay triều đình sẽ có chuyện lớn xảy ra."

Nếu quả thật có thể đả thông con đường này, vậy thì mình tạm thời không làm quan huyện nữa, trước tiên có thể tránh né một phen. Chờ kết quả xảy ra rồi, thì ở lại Liêu quốc làm đổ vương, hay là trở về làm tri huyện rồi hẵng nói.

Hắn nghĩ tới, nếu ở lại Đại Tống, công chúa thất bại, bản thân bảo đảm chết không đất chôn thây. Nếu công chúa thành công, cũng sẽ không để ý mình tạm rời cương vị công tác. An toàn thứ nhất, cái mạng nhỏ của mình tự mình biết quý giá.

Âu Dương nghĩ tới rất nhiều đường ra, Đại Lý không được, quan hệ quá tốt với Đại Tống. Tây Hạ cũng không được, không giàu có. Kim lại càng không được, chính quyền mới thành lập, không có việc gì thì gây chiến, không cẩn thận chút thì mình sẽ bị binh đao chém chết mất.

Liêu quốc mặc dù khai chiến với Kim quốc, nhưng trước mắt mà nói là một quốc gia thích hợp nhất. Lại nói mình chỉ là ra ngoài tránh sóng gió, có một hai ba năm sẽ trở lại. Vừa về một cái là chuyển sang ngay Nam Tống... Ai! Binh đao loạn lạc, làm một người xuyên không muốn nghĩ tới chút ngày tháng yên ổn quả thật không dễ dàng.

Nếu thuận lợi, nghiệp vụ khai triển, 30 nha dịch thuộc hạ của mình có thể làm quản lí công ty chi nhánh hoặc là đám lưu manh nhỏ, sau đó ở các nơi thành lập tập đoàn tội phạm lấy hắc đổ làm chủ, có thể bắt cóc, vơ vét tài sản, cho vay... Suy nghĩ nhiều rồi suy nghĩ nhiều rồi, Huệ Lan có tài ăn nói, có thể tổ chức một tập đoàn bán hàng đa cấp. Như vậy tổ chức phải có một cái tên, Thiên Địa hội? Hồng Hưng xã? Hồng Hoa hội?...

Nếu như mình lên triều đình, quan phỉ cấu kết, chuyện làm ăn có thể càng làm càng lớn... Âu Dương trong lúc nhất thời thất thần, rơi vào viễn cảnh hoàn mỹ do mình tự vẽ ra. Những điều hắn nghĩ này, cho dù ở chế độ pháp luật hiện đại, nhưng cũng đều có tiền lệ chân thật. Chẳng hạn như đại biểu nào đó, hội nghị hiệp thương chính trị nào đó là thủ lĩnh xã hội đen chỗ nào cũng có. Thậm chí cục trưởng nào đó giết người tội phạm truy nã... Thế giới to lớn, không gì không có, đây chính là mặt là không thấy không biết đặc sắc của Trung Quốc, Trung Quốc thực kỳ diệu.

Âu Dương không lo lắng hai người Vương Mạch giở trò quỷ, lai lịch của bọn họ đã sớm thăm dò rõ ràng, đều đã có lão bà có đứa nhỏ. Lại nói tìm người khác cũng được, nhưng dân cờ bạc lại là thích hợp nhất. Quân cờ này của Âu Dương có mấy ý định, thứ nhất, , để Dương Bình bớt đi đánh bạc. Thứ hai, cho dù không thành, mình một mình lên bắc cũng không phải là không dám. Rất may mắn, dân cờ bạc đều có tâm lý muốn bỏ tiền ít mà kiếm về nhiều tiền. Nghe nói có thể không cần bỏ tiền ra mà còn có tiền lãi, hơn nữa còn có thể làm quản lts, bánh từ trên trời rơi xuống nào có thể không gặm.

Ngày hôm sau, Âu Dương bao tửu lâu nhà họ Vương định ngày hẹn một ít thương nhân bản địa Dương Bình, đưa ra tư tưởng muốn thành lập thương hội Dương Bình của mình. Một đám thương nhân rất mê mang không biết rõ thương hội là có ý gì.

Âu Dương giải thích:

" Thương hội chính là tổ chức thương nhân không dùng kiếm lời làm mục đích. Chẳng hạn như quan hệ tốt đẹp của Tô lão gia và Châu diêm vận tư, mà còn một trong những thành viên thương hội bởi vì một vấn đề nào đó muốn thông qua diêm vận tư mà giải quyết, ví dụ như mượn thuyền vận chuyển gạo vân vân, Ngô chưởng quỹ, ta nghe nói Ngô Tri huyện là hậu bối đồng tộc của ngươi, quan hệ này cũng có thể lợi dụng đó. Mục đích duy nhất của thương hội chính là lợi dụng tài nguyên của nhau."

" Mục đích thứ hai, có câu là vô gian bất thương. Mua thấp bán cao đối với mọi người mà nói là tiêu chuẩn kiếm lời. Chẳng hạn như Dương Bình, sức mạnh của một người không coi vào đâu. Nhưng nếu như vô tình gặp năm thiên tai, toàn thể thành viên thương hội cùng nhau thu mua gạo, là có thể chuyển vào kho gạo huyện phụ cận. Rồi sau đó dùng giá cao mà bán ra, trữ hàng đầu cơ tích trữ. Đương nhiên đó là một cách, gạo cũng có người trông coi. Đây là mục đích thứ hai của thương hội: Đoàn kết."

" Mục đích thứ ba, lũng đoạn. Chẳng hanh như muốn tại Đông Kinh mở đường dây, nhưng đã có nhiều cửa tiệm thì phải làm sao? Dùng thương hội thi hành hình thức đầu tư cổ phần, mời nhân viên thương hội nhập bọn, dùng tài chính lớn đè giá, cá lớn nuốt cá bé, mọi người cùng nhau lỗ lã, chèn sập cửa hàng người khác, cuối cùng chính mình độc quyền kinh doanh."

" Mục đích thứ tư: Phá giá. Giá hàng của tất cả các châu không đồng đều, có khi sai biệt gấp đôi trở lên. Buôn bán nhỏ lẻ chênh lệch giá, nửa đường tiêu hao rất nhiều lợi ít không nói, hơn nữa cũng nhiều vất vả. Nếu có thương hội, buôn bán quy mô lớn, từ bắc vận đến nam, tiến hành càn quét phá giá. Ví dụ như sản xuất một lượng lớn tơ lụa, ngược lại tiêu thụ tơ lụa ít."

" Mục đích thứ năm, tập trung tài chính để nâng giá, chính là khuyếch đại những vật phẩm vốn không quá đáng giá khiến giá trị của nó tăng lên gấp bội, gấp mười lần. Nếu như có đợt ôn dịch nào đó, thì phá giá một số dược phẩm, phóng đại lên."

Đây là án lệ năm đó một hũ dấm chua tăng tới 20 đồng.

" Mục đích thứ sáu, quay vòng tài chính, như Giáp muốn đầu tư mỏ, nhưng trong tay không có tiền, có thể dùng phòng ốc, đồ trang sức, đất đai để thế chấp cho thương hội để mượn tiền. Như vậy Giáp có tiền mà Ất thì tăng giá trị tài sản. Bởi vì có thế chấp, nên tỉ lệ nguy hiểm của Ất gần như là không."

Âu Dương nhìn các thương nhân suy tư nói:

"Chẳng hạn như, Kim Triều đang khai chiến với Liêu quốc, Kim Triều mới xây các lĩnh vực không đồng đều. Không thông thương, thiếu thuốc, thiếu tiền, thiếu muối... Gần như cái gì cũng đều thiếu. Mà bọn họ lại đem các vật phẩm vốn cực kỳ xa xỉ ở bên chúng ta như là nhân sâm, lông chồn là sản phẩm bình thường. Bổn huyện sông Thanh thông với sông Vị, sông Vị thông với biển Đông, nếu thông thương được thương đạo này, chỉ sợ cũng không phải là lợi mười mà là lợi trăm thậm chí lợi đến hai trăm. Nhưng này cũng không phải một nhà một hộ có khả năng đảm đương."

Tô lão gia đứng lên nói:

" Lời nói của đại nhân thật là có lý, nhưng muốn thông thương mà nói, vẫn còn cần người gan dạ sáng suốt."

" Có tiền mướn người gan lớn, thận trọng đi mạo hiểm một lần rất khó sao?"

Âu Dương ngẫm lại nói:

" Như vậy đi, các ngươi tìm người, ta xuất tiền, bảo hắn đi Kim quốc một lần. Có được hay không, mọi người lại tính toán xem có muốn thiết lập thương hội hay không."

Âu Dương muốn là không xa cũng không gần, thứ nhất, cũng muốn tăng tỉ giá đồng bạc cho mình, thứ hai thêm nhiều nơi để chạy trốn, thứ ba là làm lớn mạnh lực lượng của thương nhân trong xã hội một chút.

*****

Lập tức có thương nhân nói:

" Tiền này tất nhiên không thể do đại nhân bỏ ra. Lão hủ cho rằng thương hội quả thật có điểm lợi. Không chỉ có ưu điểm theo lời đại nhân nói, hơn nữa còn có một điều, trong cùng một ngành có thể thương lượng với nhau, giá cả cao hay thấp, có thể do chính chúng ta nói."

Người này có chút đầu óc. Nhìn xã hội hiện đại, một vài quốc gia giàu có ở nước ngoài đều có quy định pháp luật, những lĩnh vực cùng ngành là không thể tụ tập. Còn Trung Quốc, vài người vắt sữa tụ lại một chỗ, gần như là cùng một ngày, sản phẩm sữa cả nước tạo ra giá cả đồng loạt tăng lên. Còn có đậu xanh vừa lập hội, đậu xanh thành đậu vàng, còn có hội tỏi, đều là thương nhân dính chùm lại với nhau cả.

Thương nhân xung quanh cũng cùng nhau nghị luận, ba cửa hàng gạo của Dương Bình đã tụ tập ở đây cả rồi, thay đổi cách nhìn trước kia cùng ngành là oan gia, thương lượng tháng sau giá gạo cùng nhau nhích lên một chút. Âu Dương thấy đạt tới mục đích, đứng lên nói:

" Mọi người có thể thương lượng một chút với nhau, tự mình vạch ra kế hoạch. Tiền ai cũng chê ít, đoàn kết chính là sức mạnh."

Nói xong xuôi những gì cần nói, hắn bỏ đi. Bản than nói đã đủ nhiều rồi, về phần làm sao tiêu hóa thì phải xem bản thân bọn họ.

...

Các thương nhân thương lượng một ngày, Âu Dương thích nhìn bọn họ thương lượng, bởi vì hắn thích thương nhân quốc gia, chứ không phải quan liêu quốc gia hoặc là cường quyền quốc gia. Ngày hôm sau, hơn mười thương nhân ngược lại mở tiệc chiêu đãi Âu Dương ở Tô phủ.

Hơn mười thương nhân đều là phú hộ Dương Bình, trong đó còn có bộ phận là gia tộc truyền lại. Gia tộc châu Âu truyền đời có hơn nghìn năm lịch sử, nhưng dựa theo ghi chép, Trung Quốc có vài gia tộc truyền thừa đã có lịch sử hơn hai nghìn năm.

Cho dù là thay đổi triều đại thế nào, bọn họ vẫn luôn có thể đứng vững không ngã. Mãi đến khi bóng đen hai mươi năm hủy diệt chín phần mười văn hóa hóa Trung Hoa. Người xấu không ác báo lời này không chỉ nói mỗi mình Cao Cầu.

Các thương nhân ở trến yến tiệc nhất trí tỏ vẻ tán thành thương hội Âu Dương đưa ra. Hơn nữa Tô gia lấy ra một tòa nhà ở Dương Bình xem như là điểm tập trung của thương hội. Đừng xem thường địa phương Dương Bình này, đang có mười mấy người ít nhất xuất thân mười vạn quan.

Trến yến tiệc mọi người đề cử Tô gia lão gia làm hội trưởng thương hội, còn Âu Dương là hội trưởng danh dự. Nhưng Tô lão gia dẫn một đứa cháu trong họ của hắn cho mọi người làm quen, nói đứa cháu này của mình muốn đến Kim quốc thông qua đường biển.

Tiếp theo, chính là chuyện đầu tiên thương hội muốn hợp tác để làm, là lũng đoạn. Lũng đoạn tiền trang. Mục tiêu ban đầu là ở sáu huyện Thọ Châu mở một chuỗi tiền trang liên tiếp. Bởi vì tiền trang dễ cạnh tranh nhất, bây giờ đa số tiền trang đều là thiết lập ở một vài châu lớn, chọn sử dụng phương thức phi phiếu để tiến hành thu chi khách hàng.

Tổng kết như sau, dự định xây dựng tám tiền trang, sáu huyện, châu phủ còn cả Đông Kinh. Tiền trang trong mỗi huyện tiền dự phòng mười vạn quan, châu phủ và Đông Kinh ba mươi vạn quan. Phi phiếu căn cứ thu 1. 5% kim ngạch, hơn nữa tiến hành nghiệp vụ gửi tiết kiệm địa phương. Gửi một quan tiền, mỗi năm thu 30 văn phí quản lý. Còn có nghiệp vụ cho vay, dùng bất động sản thế chấp, lợi tức hàng tháng 10%.

Đại Tống là triều đại duy nhất không chèn ép thương nhân, Tống thái tổ lên ngôi liền khuyên dân dự trữ vàng. Tống thái tông đã từng hạ chiếu lệnh lệnh các quan viên nghiên cứu quản lý tài sản mưu cầu giàu có. Tống thần tông lại cho rằng phải quản lý tài sản nghiêm ngặt, chuyển sang là chuyện chính sự, quản lý tài sản trở thành chiếu lệnh cấp bách.

Cạnh tranh lớn nhất của tiền trang chính là thương hiệu đáng tin, sau khi mọi người thương nghị, nhất trí cho rằng dùng tên Dương Bình tiền trang khá là phù hợp. Được Âu Dương cổ vũ, tiền trang áp dụng hình thức đầu tư cổ phần, bất cứ người đầu tư nào không tham dự quản lý kinh doanh, thì chỉ phụ trách giám sát thị trường.

Còn tổng quản lý do người có khả năng đảm nhiệm, tiền trang chi nhánh cũng do tổng quản lý chọn lựa. Nhóm đầu tiên tổng đầu tư một trăm năm mươi vạn quan, Âu Dương vì làm gương dùng tiền dân thêm tiền bản thân vơ vét nộp vào, chiếm tổng vốn cổ phần 5%.

Người quản lý nhóm đầu tiên được chọn lựa bên trong một đám gia tộc, Âu Dương phụ trách ra đề mục, trong đó bao gồm các đề thi như kinh doanh lũng đoạn, cạnh tranh hành nghề, mời chào người gửi tiền, đối tượng cho vay, bảo quản tiền tệ, quản lý nội bộ. Tất cả cổ đông từ trong gia tộc của chính mình chọn ra ba đến bốn người tinh anh làm thành viên dự thi. Yêu cầu, có lòng mở mang, không bảo thủ, kinh nghiệm tuy quan trọng nhưng chí tiến thủ không thể không có,

Lão tam Tô gia, gọi là Tô Thiên là con vợ kế bộc lộ tài năng. Tô Thiên vẫn luôn ở Đông Kinh giúp nhà cậu quản lý tiễn trang. Hắn phát biểu nhiều kế sách hợp tác đa phát triển khiến một đám cổ đông tâm phục. Tô Thiên cho rằng phải trong thời gian ngắn nhất đem tiễn trang phát triển ra ngoài, thậm chí có thể mở rộng đến Kim, Liêu. Tiền thiếu hụt có thể thu thập từ dân gian, bách tính chi vào nhập cổ phần, thương gia đất khách nhập cổ phần tiến hành hợp tác. Tổng vốn cổ phần không thay đổi.

Âu Dương cho là người hiện đại như mình vốn đã là kỳ tài buôn bán rồi, nhưng những lời bàn của Tô Thiên lại làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Cuối cùng Tô Thiên được bổ nhiệm làm CEO nhiệm kỳ đầu của tiễn trang Dương Bình, nhân viên quản lý chi nhánh toàn bộ do hắn tự động lựa chọn. Bọn cổ đông cũng có điều kiện, mở dự trù mỗi quý một lần.

Kế tiếp là bàn bạc chi tiết, Âu Dương cảm giác không sai biệt lắm liền đứng dậy cáo từ. Chỉ là tỏ vẻ yêu cầu thời điểm vận chuyển tiền thì nói một tiếng, hắn sẽ phái trăm tên hương binh cùng với mười tên quan sai phụ trách chuyện này, đương nhiên với tên gọi là bảo vệ sự phát triển kinh tế của địa phương.

Tư tưởng của người Trung Quốc cổ đại chính là trữ tiền, nhưng trữ trong nhà không an toàn, vừa đề phòng cướp vừa lại phải đề phòng con dâu. Tiễn trang Dương Bình vừa khai trương làm cho bọn họ có biện pháp giải quyết vấn đề. Tiền trữ trong trang hơn mười quan là có thể đổi lấy một huy chương đồng.

Trên huy chương đồng có khắc số tiền gửi, hơn nữa mỗi người có một mật mã. Lúc muốn lấy tiền của mình, người tiễn trang sẽ bảo thợ rèn mở vật ghép trong huy chương đồng ra, bên trong có khắc mật mã, số tiền và thời gian gửi tiền. Một khi huy chương đồng được mở ra, nếu đều giống nhau thì sẽ được xem là đúng.

Đây là nhằm vào giai cấp tư sản dân tộc, người bình thường cũng có thể gửi tiền, có điều không có huy chương đồng phòng giả. Chọn lựa phương thức ghi nợ, chẳng hạn như XX gửi ba trăm đồng, XX có thể ở trên quyển sách viết mấy chữ, chẳng hạn như Dương Bình chiếu thiên xã Hồng Bình thôn một hai ba bốn năm. XX giữ một nửa tờ giấy. Lúc lấy tiền tờ giấy phải ăn khớp với vết xé ở quyển sách, hơn nữa nói ra mật mã trên quyển sách mới có thể lấy được.

Tô Thiên kia làm việc rất mau lẹ, chừng nửa tháng đã ngay tại sáu huyện một châu mở ra tiễn trang. Này đã thương lượng với cậu của hắn, dùng cổ phần của tiễn trang ở Đông Kinh thu mua tiễn trang này. Âu Dương cũng không lo lắng Tô Thiên hấp ta hấp tấp, có rất nhiều người theo dõi hắn. Những cổ đông này có thể có xuất thân như vậy, đầu óc cũng không phải là trưng cho vui.

Danh tiếng của tiễn trang Dương Bình rất nhanh đã nở rộ, ít nhất ở Thọ Châu đã là không người nào không biết. Ngày đó khai trương cửa hàng ở Đông Kinh cố ý bỏ số tiền lớn mời hai gã có quan không có chức ở triều đình ba lão Đại học sĩ đến cắt băng.

Còn mời Lý Sư Sư ở buổi lễ che mặt bằng lụa mỏng gảy một bài, hiệu quả không giống với người thường. Các loại nghiệp vụ liên quan đến tiễn trang cũng bắt đầu nổi tiếng theo. Hết thảy này đương nhiên không đi khỏi những trù tính của Âu Dương.

Dân gian động tác cực nhanh khiến triều đình cả kinh, dưới sự tỉ mỉ điều tra của Hộ bộ, phát hiện hóa ra là ngân hàng của trạng nguyên, cũng là người chủ đạo khiến tiễn trang Dương Bình xuất hiện. Đương nhiên, Âu Dương không có sai, triều đình vốn là khích lệ quan viên địa phương phát triển buôn bán. Hộ bộ vội vàng triệu tập lại thương thảo chuyện xây dựng ngân hàng có được hay không.

Nhưng không nghĩ rằng Tống Huy Tông không thèm để tâm, bảo Hộ bộ không cần phải tranh lợi với dân. Nhiều đời qua, tất cả các hoàng đế triều Tống đều là khởi xướng cất tiền ở chỗ dân, chính là bảo Hộ bộ gia tăng thu nạp tiền đồng các nơi, phát hành tiền giấy chính thức.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<