← Hồi 033 | Hồi 035 → |
Âu Dương thu cây quạt nói:
"Có danh xem danh tiếng, vô danh xem đầu bút. Chiếc quạt này mặc dù là được chế tạo từ ngọc, nhưng bản chất ngọc và quạt này so với nhau thì cũng không xem là quý giá lắm. Cây quạt này thơ bình thường, lại không có danh nhân lạc khoản. Nhưng điểm sáng lớn nhất ngược lại ở trên chữ viết. chữ viết này đích thực rất không tồi."
Âu Dương không phải là bắn tên không đích, ngoại trừlúc nằm vùng chế tạo văn vật, cha của bạn gái trước đó của hắn là chuyên gia nổi danh trong giới đồ cổ tranh chữ, đá ngọc đồ ngọc. Lúc trước vì theo đuổi bạn gái, Âu Dương quả thật cố ý tiếp cận vụ án lừa gạt đồ cổ, tiếp cận cha của cô ta, cuối cùng mới một kích đánh hạ. Cho nên năng lực phân biệt của Âu Dương vẫn không phải tầm thường chút nào.
Triệu Ất cười ha hả nói:
" Tiểu ca này không ngờ lại biết xem hàng đến thế."
Triệu Nỗ một bên phụ họa:
"Đúng lắm, đúng lắm."
" Một con ngựa lại thêm hàng trên ngựa."
Âu Dương dứt khoát hỏi:
"Được không?"
" Được.."
Triệu Ất gật đầu:
"Năm mới vui vẻ, tiểu ca mời."
Âu Dương không khách khí ném đồng tiền ra, ừm, là giống nhau. Cầm quạt dắt bên hông:
" Cám ơn."
Triệu Ất ngẩn người, liên tục ba lượt giống nhau? Nhìn Triệu Nỗ, Triệu Nỗ gật đầu. Vì vậy Triệu Ất lấy ra một miếng lệnh bài bằng đá màu vàng:
" Tiểu ca, xem thử vật này đi."
"Ồ!"
Âu Dương đón lấy vừa nhìn đã kinh hãi:
" Đây là Đăng Quang Đống."
Đồ chơi cổ đại này hắn không biết, nhưng cũng đoán được giá trị của nó, dưới đèn rực rỡ sáng lạn, lại thêm bên trên khắc hình rồng trông rất sống động, độ dày đủ, càng hiếm thấy là cả khối đá đều cùng một màu vàng nhạt, không hề có bất kỳ tạp chất. Đây chính là cực phẩm trong Đăng Quang Đống, tức là cấp bậc quốc bảo. Âu Dương đem túi tiền nện xuống trên mặt bàn nói:
" Hai con ngựa, thêm cây quạt, lại thêm hai trăm quan tiền."
"Được!"
Triệu Ất gật đầu:
" Có điều, lần này có thể để ta ném trước hay không?"
"Được chứ."
" Vậy thì không khách khí nữa."
Triệu Nỗ cầm năm đồng tiền lên.
Âu Dương thấy mà kinh ngạc, đây là thủ pháp của người trong nghề, thời khắc mấu chốt Âu Dương cái khó ló cái khôn:
"Hắc xì!"
Thanh âm cực lớn, Âu Dương cảm giác trong tai mình còn có hồi âm. Triệu Nỗ bị tiếng hắc xì này làm cho giật mình, trong tay run lên, năm tiền đồng rơi xuống. Âu Dương khẩn trương xem xét, trong lòng mừng rỡ, dĩ nhiên là bốn chữ một lưng.
"Đến lượt tại hạ."
Âu Dương không để ý tới ánh mắt muốn ăn thịt người của Triệu Nỗ cầm tiền đồng quăng ra, sau đó nhìn thoáng qua, liền đem Đăng Quang Đống kia nhét vào trong ngực. Xong xuôi mọi chuyện, Âu Dương chà xát tay hỏi:
" Còn có hàng tốt gì hay không?"
Dê béo đó, mập mạp như vậy đương nhiên không dễ dàng gặp phải rồi.
"To gan."
Triệu Nỗ tức giận quát:
" Ngươi biết vị này chính là ai không?"
" Không nên lớn tiếng như vậy, người ta sẽ sợ đó."
Âu Dương vỗ vỗ tim gan nhỏ của mình hỏi:
" Còn đánh cuộc hay không?"
Mặc kệ ngươi là ai, cho dù là hoàng đế lão tử tới đây, hôm nay cũng phải bỏ lớp da ở lại.
" Không cược nữa, không cược nữa."
Triệu Ất cho Triệu Nỗ một cái ánh mắt hỏi:
" Nếu ta không nhìn lầm, tiểu ca đã động tay động chân phải không?"
"Ta có thể tố cáo ngươi vu oan đó."
Âu Dương nói:
" Bản thân đường đường là Giải Nguyên, làm sao có thể làm việc như vậy được."
Chơi gian thì sao chứ? Muốn động thủ? Ta đây có kim bài.
" Ngươi chính là Giải Nguyên?"
Triệu Ất cười ha ha, nói:
"Là Giải Nguyên của châu nào phủ nào?"
" Ngươi đoán xem!"
Âu Dương đứng lên nói:
" Hai vị hào sảng, tại hạ cũng không hẹp hòi. Cũng gần đến giờ trưa, ta để lại chỗ chưởng quầy hai mươi quan tiền, mọi người tùy ý hưởng dụng. Cáo từ."
" Tiểu ca đi thong thả."
Thấy Âu Dương ra tửu lâu, Triệu Nỗ nghi hoặc hỏi:
" Quan gia..."
" Hắn không phải là Giải Nguyên sao? Tại sao phải sợ hắn chạy thoát cơ chứ, chẳng lẽ một hoàng đế như ta còn muốn đánh nhau với một tiểu thị dân?"
Triệu Ất nói:
" Ngươi sắp xếp đi, xem trẫm ở triều đình đùa giỡn hắn thế nào. Ta thấy kẻ này đối với ngọc thạch tranh chữ tương đối có hiểu biết, tuổi còn nhỏ như vậy, thật sự là hiếm thấy."
...
Nội vệ một thân mồ hôi lạnh báo cáo:
"Bẩm công chúa, Âu Dương đi rồi. Hoàng thượng thua hai mươi lượng hoàng kim, một cuộn tơ lụa tốt nhất, một cây ngự phiến, còn có long bài thái tổ lưu lại cũng thua rồi."
Công chúa quát:
" Lập tức bắt hắn về phủ."
" Chỉ sợ không dễ bắt, Âu công tử đem đồ đạc đóng gói, sau khi bán ngựa đã đi Hiệp Phương lâu rồi."
" Hiệt Phương lâu thì giỏi lắm sao?"
"Bẩm công chúa, Hoàng thượng cùng Dương Tiển Diệc đi vào Hiệt Phương lâu."
"..."
Công chúa thở dài nói:
" Hồi phủ, sai người theo dõi hắn."
"Dạ!"
Hai bao chiến lợi phẩm vẫn có chút nặng, Âu Dương mới vừa vào Hiệt Phương lâu, lập tức có một tú bà nghênh đón:
" Ai u, là ngọn gió nào thổi công tử đến đây đây?"
"Gió Đông Nam. Ngươi không thấy dự báo thời tiết sao?"
Âu Dương nhe răng cười với tú bà đang ngớ người ra, lấy ra một vòng tay:
" Ta tìm Lý Sư Sư."
" Công tử hóa ra muốn tìm Sư Sư à."
Tú bà nhìn vòng tay phẩm chất không tồi, nhưng khó xử nói:
" Công tử có chỗ không biết, muốn gặp Sư Sư là có chút khó khăn."
" Ta có tiền."
Âu Dương nói:
" Khá nhiều tiền."
Dù sao tiền này họ Âu họ công chúa, còn chưa quyết định được.
Tú bà lắc đầu:
" Sư Sư bây giờ có khách."
Âu Dương mở ra một cái túi, bên trong tất cả đều là châu ngọc, còn có một bức họa cuốn danh gia.
Tú bà biết hàng đón lấy nói:
" Công tử mời lên lầu."
Đi theo tú bà lên lầu, sau đó là một cái hành lang. Đến cuối cùng, tú bà gõ cửa:
" Sư Sư, gặp khách."
"Tới đây."
Một giọng nói ngọt ngào từ trong phòng truyền đến, tiếp theo Âu Dương chỉ nghe thấy bên trong một hồi động tĩnh, qua một hồi lâu, cửa mới chậm rãi mở ra.
Không biết phải nói như thế nào. Có câu là chờ đợi càng lớn, thất vọng lại càng lớn, làn da khô nứt, hai chân có chút mập, môi quá dày. Thẩm mỹ quan của triều Tống quả thật khác nhau rất lớn so với hiện đại.
Âu Dương dằn xuống cơn buồn nôn trong lòng, con bà nó, không phải chứ, tốt xấu gì cũng là Lý Sư Sư, mắt nhắm lại tốc chiến tốc thắng, tranh thủ thu phục trong vòng một phút, điều kiện tiên quyết bản thân có thể chán ghét, tiểu huynh đệ đừng lâm trận lùi bước. Âu Dương nhìn thân dưới an ủi:
" Ủy khuất ngươi rồi."
" Công tử?"
"Hả?"
Âu Dương hoàn hồn.
" Sư Sư tiểu thư còn đang thay quần áo, xin công tử ngồi tạm."
" Ngươi... Không phải là Lý Sư Sư?"
" Nô tỳ đương nhiên không phải."
" Sớm nói chứ, làm ta sợ toát cả mồ hôi lạnh."
Âu Dương từ trong cái túi khác lấy ra một cây trâm hoa:
"Cầm lấy đi chơi đi."
" Tạ công tử."
Nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại.
...
Âu Dương ném đồ xuống, thưởng thức ngoại đường. Ngoại đường không lớn, cũng chỉ năm mươi mét vuông, nhưng mà treo đầy thi họa thi từ. Âu Dương xúc động muốn khắc dấu 'Âu Dương đã dạo chơi đến đây'. Dù sao cũng phải làm chút gì đó, nếu đã đi vào trong phòng của đệ nhất danh kỹ.
" Công tử đợi lâu!"
Âu Dương còn đang do dự, thanh âm như chuông bạc truyền đến, Âu Dương quay đầu xem xét, một mỹ nữ khoảng mười tám tuổi đang hành lễ với mình. Âu Dương ánh mắt đầu tiên nhìn lên đùi nàng, hai chân chặt đến không khe hở, chính là cực phẩm. Làn da trơn bóng như ngọc, lại là một cực phẩm. Vòng eo vừa phải, xem như thượng phẩm.
Bờ ngực căng tràn cao cao không rũ xuống, lại là cực phẩm. Môi mỏng thanh nhã, khẽ mở khẽ khép có mị lực xúc động câu dẫn nam nhân, cực phẩm. Sống mũi tinh xảo, rất hài hòa, cực phẩm. Đôi mắt trong sáng, lông mi hơi ngắn, thượng phẩm.
Nụ cười có sự chán ghét cự tuyệt ngàn dặm, lại có mong muốn câu dẫn nam nhân vào lòng, cực phẩm. Khuyên tai khéo léo hài hòa, cực phẩm. Tống hợp lại ít nhất có thể cho A+.
← Hồi 033 | Hồi 035 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác