← Hồi 012 | Hồi 014 → |
Bởi vì có mặt mũi của đường ca Âu Dương, người của Tam nương không thèm để ý Âu Dương đi dạo trên đường. Màn đêm dần dần dày đặc, hai người đi hai khắc vẫn chưa tìm được chỗ tránh nạn. Âu Dương đang chuẩn bị cắn răng đi miếu sơn thần đánh cuộc vận khí, ánh mắt đột nhiên sáng lên chỉ một gian phòng lớn nói
"Có rồi!"
Âu Bình hỏi:
"Đây là địa phương nào?"
"Đây là quỷ phòng lúc ta vào thành thi, anh nói với ta. Nghe nói đã ba mươi năm không có người ở, thỉnh thoảng nửa đêm sẽ còn có đủ loại tiếng quái lạ. Có đạo sĩ vân du nói nơi đây chính là đất đại hung, vì vậy quan phủ liền niêm phong phòng."
Đạo sĩ vân du này sẽ không phải là cha của Thái Hư Tử chứ? Phong cách rất giống nha, đều là thuận 'Dân ý'.
"Quỷ, quỷ... Phòng?"
Âu Bình vừa nghe mặt liền tái rồi, chân bắt đầu run. Mới vừa ở trước mặt nữ tặc, vẫn còn đứng nổi, bây giờ cơ hồ là trực tiếp dựa trên người Âu Dương.
"Sợ thì ngươi liền về nhà đại thiếu gia, sau đó ngày mai ngươi bị trói về, một mình thiếu gia ta ra khỏi thành tiêu diêu tự tại."
Âu Dương vung tay bước đi.
"..."
Âu Bình cắn răng một cái vội hô:
"Thiếu gia, chờ ta."
...
Vào phòng quỷ không có chút khó khăn nào cả, chỉ có điều bầu không khí ở đây quả thật có điểm quỷ dị. Âu Dương nhìn hai bên thử cũng có chút chột dạ, phòng cũ nát, cỏ dại mọc đầy, ngổn ngang vô cùng. Khắp nơi là chuột, mạng nhện, bên khe nước còn du động một con rắn độc.
Đẩy cửa phòng chính ra, 'Két' một tiếng, Âu Bình lập tức nhắm mắt lại túm chặt quần áo Âu Dương. Âu Dương an ủi:
"Sợ cái gì, mở cửa không phải luôn là thanh âm này à?"
Âu Dương nhìn hai bên một chút, hiển nhiên chủ nhân phòng này ban đầu khá có tiền, bàn đều là gỗ lim tạo thành. Bài trí bên trong coi như chỉnh tề. Âu Dương đứng trong phòng quan sát xong mới gọi:
"Âu Bình, ta phụ trách sửa sang lại một chỗ, đừng nhóm lửa trong phòng buổi tối mà đốt gia cụ người ta. Ngươi đi tìm một số tấm ván gỗ sạch sẽ trải trên đất, thuận tiện giết con rắn vừa thấy lúc nãy, còn cả chuột cũng xử mấy con luôn."
"Rắn ta không sợ."
Âu Bình run rẩy nói:
"Ta sợ..."
"Sợ quỷ? Ngươi từng gặp quỷ sao?"
"Không!"
Âu Bình lắc đầu.
"Vậy sao ngươi không nghĩ rằng quỷ thật ra là sợ người chứ?"
Âu Dương nói:
"Đi thôi đi thôi, tí nữa ta bắt nữ quỷ qua đêm với ngươi."
"Thiếu gia, ta đi liền ta đi, ngươi đừng nhắc chữ kia. Nếu thật muốn nói, liền nói thứ bẩn."
"Biết rồi, mau đi đi."
Âu Dương vuốt tay áo sửa sang lại phòng khách.
...
Bản thân động thủ, cơm no áo ấm. Âu Dương khép cửa sổ lại, dùng đá lửa tạo lửa nhỏ, Âu Bình tìm ra một đáy nồi vỡ, xếp gạch tốt, liền nấu thịt rắn. Ngoài ra còn mấy con chuột rút da, rửa sạch sẽ đang chờ súp rắn xong sẽ đặt lên khung để nướng.
"Đáng tiếc không có muối."
Âu Dương quấy súp rắn, từ trong nồi lấy ra một cây chùy đưa cho Âu Bình chiếu sáng, căn dặn:
"Ngươi đi tìm thêm thứ có thể đốt, xà trùng nơi này quá nhiều, buổi tối lửa không thể diệt."
"Được, thiếu gia."
Lá gan Âu Bình có tiến bộ rất lớn.
Âu Bình ra ngoài, một bóng đen từ trên lặng lẽ đáp xuống bên cạnh Âu Dương:
"Ta bỏ muối."
Một tay nàng đã chuẩn bị đặt ở ngoài miệng Âu Dương tựa hồ chuẩn bị hét lên.
"Ngươi rốt cuộc đáp xuống."
Âu Dương cười ha hả vượt quá ý liệu của nàng:
"Nữ hiệp, sao ngươi cứ thích bò xà nhà vậy."
"Ồ? Ngươi biết ta ở phía trên?"
Nữ tặc rất kinh ngạc.
"Không biết, nhưng ta biết ở đây khẳng định có người. Ta chỉ biết có người đã đói bụng."
Có cái gì kỳ quái, năng lực cơ bản nhất của một người cảnh sát chính là quan sát xung quanh. Cảnh sát giao thông có thể ở trong lúc xuyên qua cỗ xe phát hiện biển hiệu giả, tuần cảnh có thể ở trong lúc kiểm tra biểu lộ của người phát hiện khác thường, giám chứng có thể đem miếng thủy tinh hiện trường ghép thành một miếng thủy tinh đầy đủ. Sống ngành kia rất dễ, nhưng muốn nổi tiếng ở trong nghề chính liền không phải đơn giản như vậy. Không chỉ cần rèn luyện, còn cần thiên phú. Như danh nhân nói, nếu như không có 1% linh cảm, cho dù trả giá 99% cố gắng cũng là phí công.
"Ta là tặc, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Nữ tặc hung ác đe dọa.
Âu Dương lắc đầu: "
"Giết ta liền không có đồ ăn, thủ nghệ của ta không tệ. Muối."
Nữ tặc đưa một bọc giấy hiếu kỳ hỏi:
"Nhìn tuổi ngươi không lớn lắm, nhưng sao nhìn ngươi làm việc giống như người từng trải vậy?"
"Ngươi đoán coi
Âu Dương nhe răng cười với nữ hiệp:
"Ta nói, ngươi che mặt không khó chịu sao?"
"Hừ! Ta làm sao biết ngươi có phải là quan phủ phái tới lấy dung mạo ta."
Nữ tặc nói:
"Nói, ngươi không phải người nha môn chứ? Sao lưu lạc đến nhà quỷ để tá túc?"
"Ngươi đoán thử coi!"
Kiếm Nga Mi liền gác trên cổ họng Âu Dương. Nữ tặc không đoán, nàng làm!
"Ngươi sẽ không giết ta."
Âu Dương vãi muối ăn vào trong súp.
"Nói bậy, bà cô ta..."
Nữ tặc giậm chân:
"Sao ngươi không sợ chứ?"
"Sợ, ta rất sợ."
Âu Dương thử miếng súp, đem cái thìa đưa cho nữ tặc:
"Ta thử vị hợp rồi, ngươi tự thử vị đi."
"Ngươi đã dùng qua."
Nữ tặc cầm một thìa mới uống một ngụm vui vẻ nói:
"Dễ uống."
Âu Dương vội ngăn cản nữ tặc duỗi thìa thêm:
"Xà trùng bên ngoài phải nước sôi nấu nửa khắc đồng hồ mới có thể dùng ăn, nếu không sẽ nhiễm bệnh."
Nữ tặc nghi hoặc nhìn Âu Dương:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Sao cái gì cũng biết?"
"Ngươi đoán đi!"
"Thiếu gia, ta về rồi..."
Nói một nửa, Âu Bình ngã xuống đất ngất đi.
"Ngươi mặc kệ hắn?"
Nữ tặc kinh ngạc hỏi.
"Ngươi đoán đi!"
Chóng mặt là một loại trạng thái người từ bảo vệ mình, sau khi tuyến thần kinh chịu không được kích thích, một là té xỉu, hai là phát điên.
Âu Dương liên tục 'Ngươi đoán' hiển nhiên chọc giận nữ tặc, nữ tặc chụp lấy Âu Dương nói:
"Tiểu tử, bà cô chưa giết người, nhưng không có nghĩa là bà cô đây sẽ không đánh người."
'Cô!' một tiếng, Âu Dương chỉ chỉ bụng nữ tặc:
"Ngươi đói bụng rồi."
"Trách ta à?"
Nữ tặc chỉ Âu Dương:
"Nếu không phải ngươi nhiều chuyện, lương khô của ta sẽ đặt ở trên xà nhà à?"
Âu Dương cho mình miếng súp:
"Có thể ăn rồi."
"Không nên không đếm xỉa mỗi một câu ta nói."
Nữ tặc giận dữ.
"Ngươi có ăn không?"
"... Ăn!"
Nữ tặc lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo miếng vải che cái miệng nhỏ.
...
Âu Dương dùng một đống nước miếng, rốt cục khiến Âu Bình tin tưởng nữ tặc thở phì phì ăn canh trước mặt kia là người, chứ không phải nữ quỷ. Mặc dù chỉ thiếu một chữ, nhưng sự can đảm của Âu Bình nhưng lại từ Địa ngục về tới nhân gian.
"Cô nương, chẳng biết có thể thông báo phương danh không?"
Âu Bình rất văn nhã, dù sao cũng từng học vài năm tư thục.
"Ngươi đoán đi!"
Nữ tặc giận trả lời.
"Ha ha!"
Âu Dương cười nói:
"Ngươi thật đúng là vừa học liền bán. Âu Bình ăn đi, nàng vừa mua bán không thành, tâm tình không tốt, chớ chọc nàng."
"Còn không phải do ngươi?"
Nữ tặc cảm thấy hôm nay mình đặc biệt dễ tức giận, nàng rất tức giận kẻ tên Âu Dương một không úy kỵ, hai không tức giận, tựa hồ chuyện gì đều không sao cả kia. Mình dù gì cũng là tặc, là phi tặc che mặt, còn là một phi tặc che mặt biết võ công. Nàng sao biết, Âu Dương đang an bài nàng trên đường hoàng tuyền.
"Trộm đồ không tốt."
Âu Dương thấy nữ tặc sắp giận vội nói:
"Trộm không được đồ tức giận lại càng không tốt. Hơn nữa ngươi không phải cũng đã đắc thủ mấy lần sao?"
"Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta trộm quan ấn là vì tiền sao?"
"Ồ?"
Âu Dương lần đầu tiên có chút kinh ngạc:
"Không phải vì tiền?"
Nữ tặc rất hài lòng biểu lộ này của Âu Dương:
"Muốn biết nguyên nhân không?"
"Muốn."
"Tự đoán đi!"
Âu Dương: "..."
*****
Âu Dương nằm dưới đất nhắm mắt lại, Âu Bình bên cạnh đang bị người nói nhảm:
"Các ngươi nhất định là không tiến bộ, bị gia trưởng trách phạt, lúc này mới lén chạy tới nhỉ?"
"Nói bậy! Thiếu gia là vì đào hôn, cho nên chuẩn bị tham gia thi hương tháng tám."
"Tháng tám? Vậy không phải chỉ còn hai tháng sao?"
Nữ tặc hỏi lại:
"Đào hôn? Sao đào hôn?"
"Còn không phải vì..."
"Ngày mai ngươi cùng với nữ tặc này đi làm tặc luôn đi."
Âu Dương trở mình:
"Miệng lỏng y như dây lưng quần của kỹ nữ."
"Thiếu gia, ta sai rồi."
Âu Bình mặt khóc tang. Nhưng cũng không thể trách ta được, nữ tặc này nói chuyện phiếm hoài, liền lừa cả mình.
"Miệng đầy lời thô tục, nào giống người đọc sách."
Nữ tặc khinh bỉ nói:
"Lúc ta muốn giết ngươi chính là nữ hiệp, ăn chút đồ của các ngươi, liền trở mặt gọi ta là nữ tặc. Hừ! Tiểu nhân ba phải."
"Có rắn!"
Âu Dương đột nhiên mở to mắt chỉ.
"A!"
Nữ tặc nhảy dựng lên.
"Chỉ đùa một chút."
Âu Dương xoay người:
"Ngủ!"
"Ta..."
Nữ tặc nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cục không giẫm lên người Âu Dương, mà giẫm mạnh lên ván gỗ cạnh hắn. Không ngờ vừa giẫm đã nát vụn.
"Tiếng gì vậy?"
Ngoài phòng một thanh âm truyền vào.
Âu Dương lập tức xoay người bật dậy, đem một chén súp bên cạnh chưa uống xong tưới vào lửa.
"Vào xem thử."
Âu Dương đau răng, không ngờ là thanh âm của đường ca.
"Nhưng đây là nhà quỷ."
Âu Phong nói:
"Vương Đầu ngươi không biết, thủ đoạn cha ta thu thập ta, so với quỷ còn lợi hại hơn."
Dứt lời, cửa lớn bị hắn đẩy ra.
Vương Đầu:
"Ta liền kỳ quái đường đệ kia của ngươi, Tú nhi ta năm trước đã gặp qua, thanh thanh tú tú, phôi thai mỹ nhân, người vừa chăm chỉ lại chất phác. Gia gia lại là quan ở kinh thành cáo lão hồi hương, còn trốn cái gì chứ?"
"Haizz... Nữ tặc bắt không được, nói không chừng đã chạy thoát rồi. Quan ấn dù sao tìm về, còn có thể ăn nói. Nhưng tiểu đệ này lại trốn từ trong nhà của ta, tìm không ra, mai kia ta liền về bị lão gia đánh."
Nữ tặc dán sát lỗ tai Âu Dương hỏi:
"Sao không muốn? Cô nương tốt như vậy?"
"Nhà cô nương tốt trong thiên hạ tính ra có mấy chục vạn."
"Tiếng gì đó?"
Âu Phong tai thính.
Không hay! Âu Dương cái khó ló cái khôn, liền véo thịt mềm trong nội y nữ tặc.
"A!"
Một thanh âm của người mà không giống người vang lên giữa bầu trời đêm. Âm thanh này giống như tiếng đêm, lại như quỷ oan rên rỉ. Trong đó bao hàm phẫn nộ, không cam lòng, oán hận còn cả thống khổ không thiếu được. Quả thật! Chỗ đó rất đau, không tin có thể tự thử xem. Vốn cũng chính là tiếng thét bi thảm của một nữ nhân. Nhưng hiệu quả lại làm cho Âu Dương mừng rỡ. Bởi vì cách lớp vải bố bên ngoài của nữ tặc, tiếng kêu thảm thiết nghe so với giết heo còn thảm hơn một chút.
"Tiếng gì đó?"
Vương Đầu run rẩy hỏi.
Đúng lúc này, nữ tặc giận dữ, không nói hai lời, trực tiếp bắt chước theo, véo trong khố Âu Dương. Nhưng nàng không ngờ chính là, Âu Dương không phải người thường, chính là đốc sát cao cấp, có thân phận, làm sao tùy tiện hô loạn. Hắn trước khi âm thanh đau nhức chưa bật ra, một ngụm gặm ở trên cánh tay nữ tặc.
"A..."
Thanh âm thứ hai không giống người truyền ra. Vương Đầu tinh tường nghe ra cảm xúc bao hàm trong tiếng hét thảm này. So với lần đầu trước đó tựa hồ có thêm vài phần khổ sở như vậy, còn có một loại cảm tình tự làm tự chịu nói không nên lời.
"Đi mau đi mau."
Âu Phong cũng luống cuống, cùng Vương Đầu ném đèn lồng bỏ chạy.
...
"Thiếu gia, ngươi khóc rồi?"
Âu Bình cầm củi khô nhóm lửa, nhìn thấy Âu Dương rơi lệ đầy mặt.
"Thiếu chút nữa không thể khống chế đại tiểu tiện rồi."
Âu Dương xem xét miệng vết thương, đây đã không phải bị thương ngoài da, mà là bị thương mang tính sát thương. Âu Dương hít ngụm khí lạnh dựng thẳng ngón tay cái:
"Ngươi ác thật."
"Ngươi không ác à?"
Nữ tặc cắn răng nhịn đau giận dữ kéo tay áo y phục dạ hành, cánh tay rỉ máu. Miệng Âu Dương hiển nhiên gặm rất chặt.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Âu Bình khó hiểu, cảnh tối lửa tắt đèn, hắn nào trông thấy những động tĩnh này.
"Ngươi đoán đi!"
Nữ tặc rơi lệ đầy mặt. Từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ, nàng còn chưa từng đau vậy, tiểu tử này hoàn toàn là gặm vào xương cốt.
Chân tướng thực sự là, nữ tặc bấm chặt vào phần mềm của Âu Dương, nhìn đi, là bấm chặt, chứ không phải véo một cái. Mà Âu Dương vì ngăn kêu to, liền gặm ở trên cánh tay kia. Vì vậy nữ tặc bị đau, bấm càng dùng sức. Âu Dương thì lại một tay thêm hai chân làm trạng thái bơi lội cấp tốc trên mặt đất, gặm chặt cánh tay kia không thả.
"Mọi người đều đang trốn bị bắt..."
Âu Dương thở nói:
"Đều là châu chấu trên một sợi dây, dù gì cũng đồng tâm đồng đức."
"Nếu không phải vì điểm này, bà cô đây của ngươi đã giết ngươi tế đao."
Nữ tặc cũng đau đến suýt nữa hôn mê, sau khi nuốt mấy ngụm nước miếng nói:
"Ta xem các ngươi ngày mai làm sao ra khỏi thành?"
"Ồ?"
Ánh mắt Âu Dương sáng lên hỏi:
"Ngươi có biện pháp ra khỏi thành?"
"Đó là đương nhiên, nếu không tới gần huyện phong thành ta là sao ra?"
Âu Dương vội nói:
"Nữ hiệp, có thể thuận tiện mang cả hai người chúng ta hay không?"
"Không thể!"
Nữ tặc hừ nói:
"Ngươi không phải có bản lãnh sao? Nếu thực có bản lãnh liền bộc lộ tài năng cho ta xem chút đi. Chỉ cần các ngươi có thể ra khỏi thành, ta phụ trách đưa các ngươi đến Hàng Châu."
"Hai anh em chúng ta chính là ra ngoài du sơn ngoạn thủy, cũng không có ý niệm tốc hành Hàng Châu gì."
Nữ tặc nghi hoặc hỏi:
"Ngươi không phải đi tham gia khoa cử sao?"
"Cái này... Đến lúc đó lại tính. Dù sao bằng vào thực lực của bổn thiếu gia."
Âu Dương tự tin nói:
"Chắc chắn thi rớt."
"..."
Nữ tặc nghi hoặc nhìn Âu Dương, nhìn thừ tiểu tử này cũng có chút bản lãnh, nhưng tựa hồ không có chí hướng gì.
"Tục ngữ nói mọi đường đều đi tới La Mã."
"La Mã?"
Nữ tặc càng nghi hoặc.
"Ồ! Thôn cách vách ta. Thôn La Mã. Đường nhiều, đi như thế nào cũng có thể đến."
"..."
Âu Bình mờ mịt.
Nữ tặc nói:
"Đại Tống xưa nay vạn phần coi trọng với khoa cử, tục ngữ nói tất cả đều hạ phẩm, duy có đọc sách cao."
"Thật sao?"
Âu Dương không nói thêm gì nữa, ngửa đầu nhìn mấy ánh sao trên bầu trời phòng dột.
"Thiếu gia ngươi thực quái."
Nữ tặc thấy Âu Dương không để ý tới nàng, trò chuyện với Âu Bình.
"Nói bậy, thiếu gia nhà ta mới không quái, hắn hiểu hơi bị nhiều đó..."
"Ngủ!"
Sau khi Âu Dương nói một câu liền nhắm mắt lại.
...
Trời vừa hừng đông, Âu Dương liền đứng dậy đi tìm nước rửa mặt, lúc trở về, đã nhìn thấy nữ tặc cùng Âu Bình đang thân mật nói chuyện phiếm. Âu Dương cười nói:
"Ta khiến ngươi hiếu kỳ vậy sao? Đáng để ngươi mới sáng sớm để moi tin?"
"Đương nhiên, ta là tặc mà. Ngươi ngay cả tên ta, lai lịch cũng không hỏi, ta đương nhiên kì quái."
Nữ tặc vẻ mặt chờ đợi, ngươi hỏi đi, hỏi thành khẩn chút ta liền sẽ nói cho ngươi biết.
"Âu Bình, đi rửa mặt súc miệng, chuẩn bị chạy trốn."
Âu Dương nói với nữ tặc:
"Ngươi muốn nói sẽ nói, ngươi không muốn nói, ta hỏi cũng hỏi không được."
"Cũng đúng!"
Nữ tặc như cá bật dậy:
"Vậy ta liền chúc công tử trúng cử thi châu, cáo từ."
"Bye bye!"
Âu Dương tùy tiện phất tay. Nữ tặc có gì thần kỳ? Năm đó bản đốc sát từng ở chung phòng với thích khách mỹ nữ số một, từng ngủ chung giường với tội phạm lừa đảo số một. Từng kinh doanh với tình phụ trùm buôn thuốc phiện, cùng bơi lặn với con gái sếp... Một nữ tặc, bản đốc sát từng gặp qua N nữ tặc, không tự tay bắt ngươi là bởi vì bây giờ đang triều Tống, không phải bởi vì đánh không lại ngươi.
← Hồi 012 | Hồi 014 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác