Vay nóng Homecredit

Truyện:Cực phẩm tài tuấn - Hồi 305

Cực phẩm tài tuấn
Trọn bộ 597 hồi
Hồi 305: Cảnh cáo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-597)

Siêu sale Lazada

Đi như chạy trở về tiểu viện của Đường lão thái quân, tới thẳng bên giường, nắm tay bà, giọng nghèn nghẹn hỏi:

- Nãi nãi, hiện giờ người cảm thấy thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa.

Mặc dù Lâm Úc Hương đã dùng ngân châm ép được ra không ít độc tố, nhưng độc vào người hủy hoại cơ thể, vả lại vẫn chưa hoàn toàn trừ được hết độc, Đường lão thái quân sắc mặt sa sút, hai mắt mờ đục, như già thêm chục tuổi, cười gượng:

- Nãi nãi còn chưa thấy trọng tôn, chưa chết được đâu.

Khi linh hồn xuyên việt tới đây, Đường Kính Chi bị đánh thức bởi tiếng khóc xé lòng của bà, lần đầu tiên mở mắt ra cũng là hình ảnh Đường lão thái quân ngồi bên giường, khóc sưng đỏ mắt, nhìn y đành hiền từ, lúc này hai người hoán đổi vị trí, Đường Kính Chi dù cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy ra.

Đường lão thái quân run run đưa tay lên lau đi mấy giọt nước mắt cho đích tôn, giọng yếu ớt:

- Đừng khóc, cháu là gia chủ Đường gia, nước mắt là vàng đó, nãi nãi gọi cháu tới là muốn nhắc cháu một câu, phải chỉnh đốn hậu viện Đường gia đến nơi đến chốn, nếu không loại chuyện thế này sẽ còn xảy ra.

- Cháu hiểu ạ.

Đường Kính Chi nắm lấy tay Đường lão thái quân đặt lên má mình, giọng tuy nhỏ nhưng kiên quyết:

- Ừ, hiểu là tốt, còn nữa, chuyện hậu viện do nữ nhân quản, cứ giao cho Úc Hương xử lý đi.

Đường lão thái quân nhìn sang Lâm Úc Hương nói:

Lâm Úc Hương nhún eo nói:

- Vâng, tôn tức tuân lệnh.

Hàm Hương lúc này đứng phía sau Lâm Úc Hương không xa, đi tới quỳ xuống trước giường:

- Lão thái quân, do nô tỳ sơ xuất hại người bị kẻ gian hãm hại, xin người trách phạt.

- Mọi chuyện ta giao cho Úc Hương rồi, Úc Hương ngươi thấy nên xử phạt Hàm Hương thế nào?

Đường lão thái quân chậm rãi nói:

Lâm Úc Hương nhíu mày không biết phải làm sao.

Hàm Hương là trợ thủ đắc lực nhất của Đường lão thái quân, Lâm Úc Hương không muốn đắc tội, nhưng lão thái quân bị đầu độc, nếu không trừng phạt Hàm Hương một phen thì không được.

Đường Kính Chi cũng hiểu chuyện này không dễ xử lý, định nói xen vào giúp kiều thế thì Lâm Úc Hương nói trước:

- Lão thái quân, do Hàm Hương quá lơ là sơ ý chức phận, khiến kẻ gian mới thừa cơ hãm hại người, tôn tức cho rằng phải phạt thật nặng mới có thể răn đe kẻ khác.

Mọi người đều giật mình, con ngươi của Đường lão thái quân cũng hơi co lại.

Từ xưa tới nay vở kịch thường xuyên diễn ra nhất trong hào môn đại viện là tranh quyền đoạt lợi, lúc này Đường lão thái quân đổ bệnh nằm giường, Lâm Úc Hương muốn trừng phạt thật nặng trợ thủ đắc lực của bà, khó khiến người ta không nảy sinh ý nghĩ méo mó, có phải Lâm Úc Hương muốn thừa cơ chiếm quyền.

Đường lão thái quân từ kinh thành trở về không ít lần phải tranh đấu sống chết, cho nên với loại chuyện này bà cực kỳ mẫn cảm, nhưng bà là người tôi luyện có con mắt nhìn người của mình, chỉ hỏi:

- Úc Hương, vậy theo ngươi thấy nên phạt nha đầu này thế nào?

Đường Kính Chi cũng thấy câu nói của kiều thê quá đột ngột, ở thời kỳ đặc thù thế này vốn cần cẩn thận, câu trà lời tốt nhất là đẩy lại, để lão thái quân tự xử phạt.

- Đánh mười lăm gậy, phạt một năm tiền lương.

Lâm Úc Hương lại lần nữa nói ra lời khiến người ta kinh hãi.

Trừng phạt thế này là khá nặng rồi, dù là một tráng hán bị đánh cho mười lăm gậy cũng phải nằm trên giường mười mấy hai mươi ngày mới có thể xuống đất.

Còn về tiền lương, nha hoàn hầu hạ sát bên chủ vốn không sống dựa vào mấy đồng tiền đó, Hàm Hương càng như thế.

Hàm Hương lần đầu tiên bị vị Nhị nãi nãi này làm cho hoảng sợ, trước kia Lâm Úc Hương trong mắt nàng là người hơi nhát gan, không dễ gần nhưng hiền lành, không muốn đắc tội với người khác, không hiểu vì sao Nhị nãi nãi đột nhiên lại có chuyển biến lớn đến thế.

- Ừm, Úc Hương đã nói thế thì cứ theo đó mà làm.

Đường lão thái quân khép mắt lại:

- Vâng, nô tỳ lùi ra nhận phạt.

Hàm Hương không cầu xin, giống như trước giờ lặng lẽ như cái bóng chủ bảo sao làm vậy, tinh ý lắm mới nhận ra giọng nàng hơi run run.

- Chậm đã!

Lâm Úc Hương lại lên tiếng:

- Lão thái quân, mặc dù Hàm Hương tội không nhỏ, nhưng dù sao nó cũng là nha đầu mà người sai bảo quen tay rồi, nếu như đánh một trận phải nằm trên giường nghỉ thì lấy ai hầu hạ người? Cho nên tôn tức nghĩ thế này, mười lăm gậy đó tất nhiên không thể thiếu, nhưng chia ra đánh, hôm nay đánh ba cái đã, còn lại mỗi ngày đánh một cái là được.

Lâm Úc Hương nhất định phải đánh Hàm Hương là để cảnh tỉnh những nha hoàn bà tử khác, sau này làm việc phải cẩn thận, không được sơ ý phạm lỗi nữa, tới ngay cả nha hoàn thiếp thân của Đường lão thái quân còn bị đánh, nếu là bọn chúng còn chẳng bị đánh chết ngay sao?

Đường lão thái quân tinh minh nhường nào, ngay từ đầu bà đã đoán ra được tôn tức nhất định có mục đích khác rồi, nghe vậy càng thêm hài lòng, nha đầu này đúng là nhân tuyển chủ mẫu tốt nhất:

- Úc Hương suy nghĩ chu đáo lắm, Hàm Hương còn không mau tạ ơn Nhị nãi nãi đi.

- Nô tỳ tạ ơn Nhị nãi nãi nương tay.

Hàm Hương xoay đầu gối hướng về phía Lâm Úc Hương dập đầu liền máy cái.

- Nhớ kỹ sau này hầu hạ lão thái quân phải thật cẩn thận, tự đi lĩnh phạt đi.

Lâm Úc Hương xử lý Hàm Hương xong thì tới lượt hai nha hoàn đi lấy nước, hai nha hoàn này mắc tội trực tiếp, không thể nương nhẹ, nàng lệnh kéo ra đánh hai mươi gậy, đồng thời hạ từ nha hoàn nhị đẳng xuống thành nha hoàn tam đẳng, tiền lương phạt một năm rưỡi.

Thấy Lâm Úc Hương xử lý thỏa đáng rồi, Đường lão thái quân mới nói:

- Lăng Nhi, ai muốn hại ta trong lòng cháu đã rõ, những ngày tới cháu phải tăng cường đề phòng, nãi nãi mệt rồi, lui cả đi..

- Vâng, nãi nãi nghỉ đi ạ, chuyện bên ngoài cứ giao cho cháu xử lý.

Đường Kính Chi vâng lời cùng Lâm Úc Hương đi tới kéo lại chăn cho Đường lão thái quân, chỉ để lại hai nha hoàn hầu hạ, còn lại đều lui ra hết

Ra tới sân Đường Kính Chi chỉ huy nha hoàn cầm đèn lồng đứng từ sân ra hành lang bên ngoài, chiếu sáng cả một vùng rộng, đề phòng nửa đêm có chuyện gì thì đi lại nhanh chóng thuận tiện.

- Nhị gia, vừa rồi lão thái quân nói người biết kẻ hạ độc, hắn là ai, vì sao muốn hãm hại lão thái quân?

Lâm Úc Hương kéo Đường Kính Chi sang một bên, cách mấy vị di nương một khoảng, nghi hoặc hỏi.

- Chuyện này dài lắm, đợi có thời gian ta sẽ kể chi tiết cho nàng nghe.

Hiện Lâm Úc Hương chỉ biết Đường gia có va chạm với Vương Mông, muốn giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc cho nàng, e là tốt khá nhiều thời gian.

Lâm Úc Hương hiểu chuyện không hỏi thêm nữa, chỉ nói:

- Nhị gia, có vẻ như đối phương không muốn dồn lão thái quân vào chỗ chết, cho nên mới dùng độc dược mạn tính, chưa nói có thiếp thân ở trong phủ, cho dù sáng mai mới có người phát hiện lão thái quân trúng độc mời y sư cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là gây hại cho cơ thể nhiều hơn, cần thêm thời gian phục hồi.

- Thế sao?

Đường Kính Chi ngạc nhiên, nghĩ một lúc đã có ngay đáp án.

Đường lão thái quân là cáo mệnh phu nhân do hoàng gia sắc phong, sau khi chết sẽ báo lên kinh thành, hoàng thất sẽ phái sứ giả tới thăm hỏi, nếu biết Đường lão thái quân bị đầu độc chết thì chuyện gì xảy ra tiếp đó? Vương Mông lăn lộn quan trường nhiều năm, hiển nhiên chưa ngu xuẩn tới mức hại chết lão thái quân.

Chẳng lẽ muốn làm suy yếu thực lực của Đường gia?

Khả năng này rất lớn, như vậy Vương Mông ắt phải có hậu chiêu, và mục tiêu của hắn vẫn là nhắm vào mình.

Hắn muốn loại bỏ chỗ dựa của Đường gia trước rồi ra tay với mình đây.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-597)


<