← Hồi 218 | Hồi 220 → |
Đường Kính Chi thầm bảo bản thân phải biết chừng mực, nếu không để kiều thê đáo để này biết đầu óc xấu xa của mình, đảm bảo phải làm lại từ đầu, nhưng mà định lực của y hình như có vấn đề, đầu cứ cúi xuống, chiếc áo vải thô này rõ ràng không phải làm cho nàng, cũng không kín đáo như áo quý phụ nàng thường mặc, cổ áo hơi lỏng chắc là lúc đứng bên bếp lò nóng quá nàng kéo ra hóng gió mà không hay, ra để lộ dây yếm, cùng mép gò núi tròn căng mịn màng, tuy còn cách một lớp áo lụa mỏng cùng cái yếm nữa nhưng vẫn hiện ra đầy sống động, làm y thấy mũi nong nóng, vội vàng ngẩng đầu lên không dám nhìn nữa, chính vì thế mà y không phát hiện ra Lâm Úc Hương nghe câu hỏi của mình mặt hơi tái đi.
Từ khi được tướng công vớ bở đồng ý, Lâm Úc Hương ngày ngày luyện chế thuốc trong tiểu viện, trừ lúc ăn cơm và thỉnh an lão thái quân, nàng gần như không thò mặt ra ngoài, suốt từ sáng đến tối gần chục ngày như thế rồi, chẳng trách tướng công vớ bở hỏi như thế.
Có điều may mà tướng công vớ bở không hiểu gì về y dược, chỉ tích tắc nàng thản nhiên như không nói:
- Nhị gia, luyện chế dược hoàn có quy trình rất phức tạp, từ phân lượng thảo dược, luyện lựa cực kỳ tỉ mỉ, thiếp thân bận rộn bao lâu mà chẳng được bao nhiêu thuốc.
Nói tới y dược thì Đường Kính Chi mù tịt thật, trước kia xem truyện thấy mấy lão đạo sĩ luyện đan dược cái gì mà bảy bảy bốn chín, chín chín tám một ngày, cho nên tin ngay, có điều nghe nói đến dược hoàn thì y lại nhớ ra một việc:
- Úc Hương nàng còn nhớ tới cái Tế Sinh Đường mà trước kia ta nói không? Ở đó người ta cũng bán dược hoàn đấy, hơn nữa giá rất thấp, chủ nhân nơi đó nhất định là người tốt có lương tri.
Vừa rồi nghe Đường Kính Chi nói tới chuyện luyện thuốc Lâm Úc Hương đã lo sốt vó, hiện giờ còn nhắc tới cả Tế Sinh Đường nàng càng thêm hoảng loạn:
- À, trước kia khi chưa vào Đường phủ, hành nghề y bốn phương, thiếp thân cũng từng tới Tế Sinh Đường mấy lần, chủ nhân nơi đó đúng là người tốt.
Nhắc tới chuyện cũ, Đường Kính Chi chẳng biết nói gì, dù Đường lão thái quân cướp về cho y một thê tử đẹp như thiên tiên, nhưng cũng chính vì thế mà làm Lâm Úc Hương lòng có khúc mắc không cởi bỏ được, may mà thời đó là xã hội trọng nam khinh nữ, nếu y không buông tay, Lâm Úc Hương chẳng thể rời y mà đi. Nghĩ tới đó Đường Kính Chi nói với nàng hết sức ôn nhu mà chắc chắn:
- Úc Hương, quên chuyện cũ đi, sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Lâm Úc Hương cắn môi, đầu cúi xuống vẻ mặt hết sức phức tạp.
Hai người cứ đứng im như vậy mất một lúc, Đường Kính Chi thầm thở dài, xem ra mình vẫn còn đi chặng đường rất xa mới tới được tim nàng, thấy không khí hơi nặng nề, lại hỏi:
- Úc Hương, Tri Đông đâu rồi? Sao ta tới một lúc chẳng thấy nó đâu cả.
- Chuyện này...
Lâm Úc Hương định trả lời thì thấy Tri Đông hớt ha hớt hải chạy về, cho dù tới chỗ an toàn, nhưng mặt Tri Đông vẫn nhợt nhạt, tim đập thình thịch như muốn vọt ra ngoài.
~o0o
Nhìn thanh phi đao cắm vào vách tường tua đao đằng sau còn đang run rinh, Chu Bảo người dựa sát vào tường, hai mắt mở to hết cỡ, sợ không nói ra được câu nào, đằng xa đám Vương Hồ đang lăn lộn gào thét, làm hắn không kiềm chế được nữa, đũng quần ướt sũng âm ấm.
Một lúc sau có mùi thối thối khai khai bay vào mũi mới khiến Chu Bảo từ từ tỉnh táo lại.
Trước đó hắn và đám Vương Hồ mỗi bên đem toan tính riêng, định bắt cóc Tri Đông, cuối cùng tới lúc quan trọng hắn cẩn thận, thấy trước khi bắt được người về mình không nên giáp mặt với Tri Đông thì hơn, nếu chẳng may có chuyện ngoài dự liệu hỏng việc thì nguy to.
Tri Đông là tâm phúc của chủ nhà, nếu nó chạy mất báo chuyện này lên trên, cả nhà hắn sẽ gặp họa.
Hiện dựa vào cách của hắn, Chu gia một ngày kiếm được mười mấy lượng bạc, cái bát vàng này phải ôm chặt lấy, nên lúc động thủ thì hắn tụt lại, nấp ở một góc, không tham dự vụ bắt cóc.
Hẳn chính vì thế mà thanh đao kia chỉ cằm vào tường sát mang tai hắn cảnh cáo, chứ không phải cắm vào người như ba tên kia.
Nghe tiếng bước chân của Tri Đông đi xa, thở hồng hộc thêm một lúc nữa, Chu Bảo mới run lẩy bẩy đứng dậy, đỡ tường đi về phía đám người Vương Hổ, đến lúc nhìn rõ tình trạng ba tên đồng bọn, chân hắn nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.
- Các... Các ngươi cố nhịn đau, ta... ta đi tìm người... khiêng các ngươi tới Tế Sinh Đường, để... để cha ta đắp thuốc cho các ngươi...
Chỗ này hắn không dám ở lại thêm một khắc nào nữa, nói xong là co cẳng lảo đảo chạy ra ngoài ngõ.
Tới khi Chu Bảo tìm được người đưa ba tên Vương Hổ tới Tế Sinh Đường, làm Chu Định hoảng hồn, ông ta hành y chẩn bệnh nhiều năm, tất nhiên nhận ra loại phi đao này là ám khí mà khách giang hồ chuyên dùng, ông ta không dám chữa trị, vì người giang hồ tính tình cổ quái, ai chữa cho kẻ họ làm bị thương tức là không coi họ vào đâu, thế nào cũng bị báo thù.
Phi đao xuyên thẳng qua xương đầu gối của ba tên Vương Hồ kia, nói rõ người ra tay võ công cao cường, ông ta không dám đắc tội.
Có điều khi Chu Bảo kéo ông ta vào trong phòng, nói hết nguồn cơn sự việc, Chu Định bất đắc dĩ đi ra, giúp ba tên kia rút phi đao, rắc thuốc trị thương.
Vì Chu Bảo là kẻ muốn bắt cóc, nếu ông ta không chữa trị, ba kẻ này vạch trần chuyện bắt cóc ra, nhẹ thì bị chủ nhà đuổi khỏi Tế Sinh Đường, nặng thì lên quan bị tống vào nhà lao.
Bôi thuốc xong, Chu Định mặt âm trầm nhớ người khiêng ba tên vào hậu viện.
Chuyện này phải xử lý thỏa đáng, nếu không hậu quả khó lường.
Bôi thuốc, nghỉ ngơi một lúc, đau đớn ở đầu gối ba tên Vương Hổ mới bớt dần, dù bắt cóc không thành, nhưng bọn chúng không cam tâm bị thương vô nghĩa như vậy, Vương Hổ nhịn đau lên tiếng:
- Chu huynh, chuyện hôm nay tuy trách bọn huynh đệ bản lĩnh không ra gì, nhưng huynh thấy đầy, bọn đệ bị thương thành thế này, huynh phải cho bọn đệ ít tiền sống qua ngày chứ?
- Đúng vậy, Chu huynh, nói thế nào bọn đệ cũng vì làm việc cho huynh nên mới bị thương, không có công cũng bỏ sức mà.
Tôn Nhị cũng phụ họa:
Chu Bảo nhíu mày, mấy tên này làm không được việc, theo lý không cần cho chúng xu nào, nhưng quen biết bao lâu như vậy, còn là bằng hữu, nếu không cho chúng chút ít cũng khó ăn nói:
- Được, ta sẽ đi thương lượng với cha ta, cho các ngươi mỗi người một lượng bạc.
- Cái gì? Mỗi người một lượng, ngươi định đuổi ăn mày đấy à?
Từ khi vào phòng, Dương Binh mặt mày cứ đờ đẫn nghe xong mặt đại biến, hai cái phi đao kia đâm xuyên gối, trừ vừa rồi đau đớn tột độ chưa nói, riêng dưỡng thương trên giường ít nhất cũng phải tốn ba bốn tháng.
Điều làm người ta khó chấp nhận nhất là tương lai có khả năng bị tàn tật.
Hai tay vịn thành ghế run bần bật, thần sắc Dương Binh như ác quỷ, từ nhỏ hắn chạy rất nhanh, đó là chỗ duy nhất mà hắn kiêu ngạo, cũng chính vì như thế, trước kia làm chuyện xấu gì, đều do hắn đi làm mồi nhử, nhưng từ nay trở đi, cái kiêu hãnh này sẽ vĩnh viễn bỏ hắn mà đi, sau này lành rồi cũng chỉ có thể đi tập tễnh.
Nhưng mình tới nước này, Chu Bảo chỉ trả cho một lượng bạc, làm sao mà hắn không giận cho được.
Chu Bảo còn định không cho chúng xu nào, chẳng qua là giữ chút tình nghĩa bề ngoài mà thôi, thấy Dương Binh trở mặt nói năng xấc láo, hắn cũng nổi điên:
- Cái gì? Một lượng bạc mà còn chê ít à? Nói cho các ngươi biết, các ngươi không hoàn thành việc ta giao cho, chẳng những để nha hoàn kia chạy mất, chưa hiểu gây hậu quả gì, cha ta còn trị thương miễn phí cho các ngươi, thế là đã nhân nghĩa lắm rồi. Muốn đòi hỏi thì một xu cũng không có đâu.
← Hồi 218 | Hồi 220 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác