← Hồi 141 | Hồi 143 → |
Đó là tuyệt tác dung hòa hai nền văn hóa lớn, Sương Nhi nói tới khai sơn lập phái không quá chút nào, song Đường Kính Chi xua tay, nhìn Nhu Nhi cười ấm áp:
- Không, người sáng tạo ra cách vẽ này phải là Nhu Nhi mới đúng.
Trên trang giấy là một thiếu nữ thanh thuần như lá cỏ non phất phơ trước gió, người nàng mặc váy dài, nó không giống với kiểu váy các nàng mặc, tuy cũng rất kín đáo, không có nhiều da thịt lộ ra bên ngoài, nhưng được cắt may cực kỳ hợp người, làm eo liễu thanh mảnh, cặp mông cong vểnh, cùng gò núi uốn lượn trước ngực, được bút pháp tinh tế thể hiện tới mức tột cùng.
Từ vóc dáng ra, ngũ quan được điều chỉnh rất lớn, khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt to trong veo, hoàn toàn không phù hợp với tỉ lệ khuôn mặt, hơn nữa cũng khác hẳn đôi mắt của Nhu Nhi, con ngươi được bút pháp xử lý cực kỳ công phu, nhìn như có sương khói mông lung, vô cùng hồn nhiên.
Không có gì phải nghi ngờ, nếu như bức tranh này được lưu truyền đi, nhất định sẽ tạo thành oanh động lớn, người vẽ bức tranh, ắt sẽ thành người sáng tạo thành khai sơn tổ sư của một loại thư họa mới.
Biết rõ kỹ thuật này truyền ra, có thể thành đại tông sư thư họa, lưu danh thiên cổ, nhưng nam nhân trước mắt này lại phóng khoáng đem cơ hội ngàn năm có một đó đẩy cho Nhu Nhi, lòng dạ rộng lớn đó làm các nàng khâm phục Đường Kính Chi không thôi.
Nhạn bay để lại tiếng, người sống lưu lại tên, thiên hạ này có thể có người bỏ được quyền lực tiền tài mỹ nữ, nhưng ai có thể bỏ được cơ hội lưu danh sử sách?
- Không, người sáng tạo kỹ thuật thư họa này là Nhị gia.
Nhu Nhi là người cuối cùng chạy tới xem bức tranh vẽ chính mình, nghe Đường Kính Chi nói đột nhiên lên tiếng:
Mọi người còn đang kinh ngạc về lời nói của Đường Kính Chi, chưa kịp hồi phục lại, Đường lão thái quân lên tiếng trước:
- Đúng vậy, người sáng tạo kỹ thuật này là Nhị gia, nhân vật do Nhu Nhi thêu mặc dù thủ pháp có vài phần tương tự, nhưng rõ ràng non nớt hơn nhiều, không tạo thành quy tắc riêng. Huống hồ, Nhu Nhi là di nương của Nhị gia, mọi thứ của nó cũng là của Nhị gia, cho nên người sáng tạo kỹ thuật vẽ này, chính là đích tôn của lão thân.
Rõ ràng Đường lão thái quân lại giở thủ đoạn càn quấy để nhất định giành lấy cơ hội lưu danh thiên cổ cho đích tôn, đứa đích tôn này từ bé là niềm kiêu ngạo của bà, tiếc rằng vận số không tốt khiến nó ương bướng lập lời thề độc kia, uổng phí tài năng trời ban, đó là điều bà tiếc nhất, lần này vẽ tranh hoàn không phạm vào lời thề, đích tôn lại lần nữa cho thiên hạ thấy tài hòa phi phàm, bà sao chịu bỏ qua.
Đường Kính Chi còn định nói, nhưng thấy Đường lão thái quân ngầm trừng mắt nhìn mình, đành sờ mũi, thôi lật qua trang mới cho mau.
- Nhị gia, người có thể tặng Nhu Nhi bức tranh này không?
Nhu Nhi thấy Nhị gia không từ chối nữa, mặt dào dạt ánh sáng hạnh phúc, có thể tranh lấy thể diện cho nam nhân của mình là phúc phận của nàng, cúi đầu xuống nhìn bức tranh, lấy dũng khí hỏi nhỏ.
Bức tranh này là tướng công dựa theo nàng để vẽ, nàng tất nhiên hi vọng thành chủ nhân của nó, hơn nữa nàng là nữ tử, bức tranh này không thể tùy tiện truyền ra ngoài cho người khác nhìn.
- Đương nhiên rồi, ta vẽ cho nàng mà.
Đường Kính Chi thấy đôi mắt khao khát của Nhu Nhi, đồng ý không chút do dự, lời y vừa dứt thì trên khuôn mặt thiếu nữ ngây thơ ấy bùng lên như pháo hoa đêm khuya, rực rỡ khôn tả.
- Nhị gia, người có thể vẽ cho tỳ thiếp một bức không?
Sương Nhi thấy Nhu Nhi cười ngọt ngào, lòng ghen tuông, chủ động xin tranh.
Đường Kính Chi thoải mái phất tay:
- Không vấn đề gì.
Sương Nhi nghe vậy mỉm cười, trên mặt ửng lên nét hồng dụ hoặc.
Cầm một tờ giấy trắng, trải lên mặt bàn, trước tiên Đường Kính Chi nhìn ngắm thật kỹ dung mạo của Sương Nhi, rồi bắt đầu chấm mực, vẽ thiếu nữ thuần phác trong kiểu vẽ này là dễ nhất, sống động nhất, lần này cầm bút Đường Kính Chi dễ dàng hòa mình cảnh giới kỳ diệu kia, bút ý cuồn cuồn đổ tới như nước Trường Giang, linh cảm dào dạt, trong đầu hiện lên hình ành chiến sĩ thiếu nữ, không vẽ thần vật kiêu sa cao ngạo của Sương Nhi, mà vẽ nàng giống Nhu Nhi, thuần khiết lay động lòng người.
Sương Nhi thấy Đường Kính Chi dừng bút, không đợi mực khô, vội vàng chạy tới cầm lấy xem, nàng nhìn thật lâu thật lâu, rồi trên mặt xuất hiện nụ cười mãn nguyện.
Lần này thì hứng nổi lên rồi, Đường Kính Chi vẽ xong Sương Nhi liền bảo Uyển Nhi đứng ra cho y vẽ, trong nữ nhân của y, Ngọc Nhi tựa hồ ít gây chú ý nhất, nhưng bất kể làm cái gì, không ai quên được nàng, trên tranh Uyển Nhi qua tu sửa, khuôn mặt không còn tròn trịa như người thật nữa, mà cứng rắn hơn vài phần, kiều diễm hơn người thật, không giống nàng, nhưng vẫn là nàng.
Có điều nếu Đường Kính Chi vẫn thích Uyển Nhi trong hiện thực hơn, nàng là hình mẫu tiêu chuẩn của hiền thê lương mẫu của thời đại này.
- Nhị thúc, Thiên Nhi cũng muốn, Thiên Nhi cũng muốn.
Lúc này Đường Thiên không nhẫn nại được nữa, nó chạy tới ôm chân Đường Kính Chi đòi hỏi:
Đường Kính Chi véo mũi nó, gật đầu ngay:
- Được, Nhị Thúc vẽ cho Thiên Nhi, Nhị Thúc vẽ cho Thiên Nhi.
- Hoan hô.
Đường Thiên nhảy cẫng lên, chạy đi kéo mẫu thân ra.
Chu Quế Phương lần đầu tiên thấy được kỹ thuật vẽ thể hiện nhân vật đầy thú vị như thế, nhưng nàng còn chưa quá môn, tất nhiên ngại không lên tiếng yêu cầu Đường Kính Chi vẽ cho mình, lúc này nhi tử kéo mình ra, nửa từ chối nửa ưng thuận để nó kéo ra giữa phòng ăn.
Thời này nam nữ tị hiềm, cho nên Đường Kính Chi chưa bao giờ dám nhìn ngắm kỹ vị tẩu tẩu này, mỗi lần gặp mặt đều chỉ vội vàng liếc qua rồi chuyển ánh mắt đi, vậy mà lần nào cũng còn thất thần, lúc này thấy nàng đứng đó, có thể đường hoàng ngắm nhìn thoải mái, ánh mắt lướt qua từng đường cong khiến người ta điên đảo của nàng, váy áo bảo thủ không che lấp hết được sự quyến rũ ấy, ngược lại nó khiến mỗi thoáng đường nét ấy hiện ra khi lớp lụa mỏng dán lên cơ thể vì động tác nào đó càng khiến người ta muốn thấy nhiều hơn nữa, tới khi quên lối về.
Nhìn nàng một lúc lâu, y mới quyến lưu luyến thu ánh mắt về, cầm lấy bút.
Bước đầu tiên, vẽ khung cơ thể.
Bước thứ hai, vẽ ngũ quan, mái tóc, trang sức và y phục.
Bước thứ ba, tiến hành trau chuốt tỉ mỉ chi tiết cục bộ, mắt Đường Kính Chi dần dần rực lửa, cái cổ trắng mịn như ngà voi của nàng không có chút tỳ vết nào, bầu ngực căng tròn dù bị vạt áo rộng che đậy, vẫn quật cường nhô lên hai đường cong mê đắm, còn có cả dưới vòng eo nhỏ kia là cặp mông nảy nở gợi cảm, khiến nam nhân nhìn vào là không kìm được sinh ra dục vọng nguyên thủy.
Lỗ mũi phập phồng, hơi thở gấp gáp, tà hòa ở đan điền dần dần có xu thế không chịu sự kiểm soát của y nữa.
Chẳng những Đường Kính Chi khó kiềm nén tình dục mà cả Chu Quế Phương cũng cảm thấy toàn thân nóng lên, nàng cứ cảm thấy ánh mắt Đường Kính Chi nhìn tới như trộn lẫn cái gì đó, dường như có thể nhìn xuyên thấu y phục nàng, khiến nàng hiện giờ chẳng khác nào đang trần truồng đứng trước mặt y, hơn nữa mỗi vị trí bị ánh mắt đó liếc qua, cứ như bàn tay tình nhân âu yếm ve vuốt, gây nên đợt sóng nóng hổi trên da thịt nàng.
Nàng là thục nữ được nếm trải tư vị mỹ diệu của nam nữ hoan ái, hơn nữa cơ thể đã nhiều năm không có nam nhân chạm vào, độc thủ khuê phòng bao lâu, bị Đường Kính Chi nghìn nắm một cách phóng túng như thế, khiến cho những vị trí thẹn người đó mẫn cảm khác thường, nàng không kìm nổi, bất giác hai chân kẹp chặt lại, từng cảm giác đê mê lan khắp toàn thân, cảm giác lâu lắm rồi mới trào dâng trong lòng, khiến nơi đó dần trở nên ướt át.
Thời khắc đó nàng hiểu, mình đã bị nam nhân kia dùng ánh mắt khơi lên tình dục rồi.
← Hồi 141 | Hồi 143 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác