← Hồi 130 | Hồi 132 → |
Tri Thu mới đầu nghe nói mình chọc tới Đường lão thái quân thì chẳng khác nào bị sét đánh, bần thần một lúc, đầu óc vốn không thông minh lắm của nó đột nhiên bừng tỉnh, chuyện này, Nhị nãi nãi không thể xen vào.
Nó là nha hoàn thiếp thân của Nhị nãi nãi, còn Phương nãi nãi sau này là bình thê của Nhị gia, chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ suy nghĩ sâu xa hơn, chuyện này phải chăng do Nhị nãi nãi sai phái đằng sau, mục đích vì Nhị nãi nãi nhìn Phương nãi nãi ngứa mắt, ghen tuông, cho nên mới bảo nha hoàn bên cạnh làm nhục một phen để dằn mặt.
Đường lão thái quân sống thành tinh, không thể không nghĩ tới khả năng này.
- Nhị nãi nãi, chuyện này là do nô tỳ nhất thời buột miệng nên mới sinh ra họa, nếu lão thái quân muốn phạt nô tỳ, xin người đừng xen vào.
Tri Thu từ từ bò dậy, giọng bình tĩnh tới mức quỷ dị.
Lâm Úc Hương và Tri Đông nhìn nhau, không hiểu sao Tri Thu như biến thành con người khác vậy:
- Tri Thu, ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, ta không quản thì ai quản.
- Nô tỳ làm sai, chịu phạt là đúng, nếu như Nhị nãi nãi vì nô tỳ cầu xin lão thái quân, vậy thì gia pháp còn tác dụng gì nữa.
Tri Thu cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Ngươi sợ liên lụy tới ta?
Lâm Úc Hương sao chẳng nghĩ ra điều này:
Tri Thu mìm chặt môi, chỉ có nước mắt tí tách nhỏ xuống, không nói một lời.
Buông một tiếng thở dài, Lâm Úc Hương đỡ cả hai tiểu nha đầu lên, nhìn mặt Tri Thu hắn lên từng vết ngón tay, lòng nàng mềm ra:
- Nha đầu ngốc, làm sao ta bỏ mặc ngươi cho được. Chuyện này truyền tới tai lão thái quân, nếu như muốn phạt ngươi, ta dù bị đuổi khỏi Đường phủ cũng phải giữ cái mạng cho ngươi.
- Nhị nãi nãi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ biết sai thật rồi.
Tri Thu nhào vào lòng Lâm Úc Hương khóc toáng lên:
Tri Đông cũng ôm lấy tay chủ tử, khóc nức nở.
Chuyện tới mức này Tri Thu đã nhận thức được sai lầm, Lâm Úc Hương cũng không nói nó thêm nữa, chỉ bảo Tri Đông cầm chén thuốc cho nó uống.
Đợi Tri Thu uống hết thuốc, Lâm Úc Hương liền nói:
- Tri Thu, chuyện này lớn hay nhỏ hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của lão thái quân, cho nên ta nghĩ tốt nhất là chúng ta đi tới chỗ Phương nãi nãi một chuyến, xin lỗi người ta, có như thế, đợi tới khi lão thái quân nổi giận, ta cũng tiện nói đỡ cho ngươi.
- Nhưng người là chính thế, nếu đi xin lỗi Phương nãi nãi như thế, chẳng phải tự làm bản thân thấp hơn một bậc à?
Lúc nào Tri Thu cũng vẫn đặt Tri Thu ở vị trí hàng đầu.
Lâm Úc Hương lắc đầu:
- Giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nói những lời này, huống hồ chỉ cần lão thái quân tha cho ngươi thì thấp hay cao có là gì!
- Nhưng...
Tri Thu còn muốn nói nữa, nhưng bị Lâm Úc Hường thằng thừng cắt ngang:
- Đủ rồi, đừng nói nữa, thực ra Phương nãi nãi cũng không phải là người hẹp hòi, hơn nữa cô ấy còn trẻ đã phải thủ tiết mấy năm, còn phải nuôi con, là người khổ mệnh, ngươi không nên nói như thế.
Tri Đông Tri Thu nghe vậy mới không còn nói gì nữa.
Muốn tới nơi xin lỗi, đi hai tay không là không được, Lâm Úc Hương tìm kiếm trong hộp trang sức của mình hồi lâu, chọn một chiếc trâm ngọc màu tím, còn đích thân làm mấy món dược thiện rồi mới dẫn hai tiểu nha hoàn tới thẳng tiểu viện của Chu Quế Phương.
Dọc đường đi, Lâm Úc Hương không cho Tri Thu dùng khăn che mặt, cái bộ mặt thê thảm đó, được người đi qua nhìn thấy không ít người thương hại, đương nhiên thể diện của đại nha hoàn Tri Thu coi như cũng mất hết sạch rồi.
Chu Quế Phương đang dạy con học, đột nhiên nghe hạ nhân tới báo, nói Nhị nãi nãi dẫn nha hoàn tới xin lỗi, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục ra ngoài nghênh đón, Đường Thiên nghe nói Nhị thẩm thẩm đến rồi, cũng đặt bụt xuống, đi theo mẹ.
Đối với vị Nhị thẩm thẩm này, Đường Thiên muốn thân cận nhưng không có gan.
- Nhị nãi nãi làm cái gì thế này, chuyện có chút xíu, tỷ thực sự không cần để trong lòng như thế.
Chu Quế Phương đi ra tận ngoài cổng, nhiệt tình khoác tay Lâm Úc Hương, đỡ nàng vào đại sảnh.
Lâm Úc Hương vỗ tay Chu Quế Phương, khẽ thở dài:
- Quế Phương, tỷ tỷ quản giáo hạ nhân không nghiêm, làm muội chịu nhục lớn, nếu tỷ không tới nơi xin lỗi, trong lòng sẽ day dứt mãi.
Nàng vừa dứt lời, Tri Thu quỳ sụp trước mặt Chu Quế Phương, sau đó dập đầu liên tiếp ba cái:
- Phương nãi nãi, buổi sáng nô tỳ nhân thời nhanh buột miệng, nói lời không nên nói, xin người rộng lượng tha thứ cho nô tỳ.
- Mau đứng lên đi, thực ra trong lòng ta đã không còn giận nữa rồi.
Chu Quế Phương thấy bộ dạng thảm hại của Tri Thu, lòng thương xót, đỡ nó dậy, hỏi:
- Thành thế này, nhất định là đau lắm, đã uống thuốc chưa?
- Bẩm Phương nãi nãi, trước khi tới đây, nô tỳ đã uống thuốc rồi.
Tri Thu cũng biết Chu Quế Phương là người tốt, khi đó nó chỉ vì chủ tử cả đêm mất ngủ nên ấm úc châm chọc một câu, giờ thấy Chu Quế Phương ân cần lo lắng, cúi đầu xuống, hổ thẹn không thôi.
Lâm Úc Hương thấy Chu Quế Phương thực sự không giận nữa mới yên tâm, sau đó lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp gấm, bên trong đựng cái trâm ngọc:
- Quế Phương, hôm nay làm muội phải giận, tỷ tỷ trong lòng không yên, bên trong có một thứ đồ nhỏ, coi như để nhận lỗi với muội.
- Không được, món đồ này muội không thể nhận.
Chu Quế Phương đẩy chiếc hộp gấm về:
Lâm Úc Hương không nhận lại lễ vật, chỉ đặt ở trên mặt bàn:
- Muội đừng khách khí với ta, ấy, muội vừa dạy Thiên Nhi viết chữ à?
Nói được một nửa nàng thấy cái bàn nhỏ cách đó không xa, trên bàn bày nghiên bút, tò mò hỏi.
Chu Quế Phương không phải là người thích dây dưa vụn vặt, thấy Lâm Úc Hương nhất định muốn tặng liền không nói thêm nữa, chỉ cần mấy ngày nữa nàng tặng lại món quà khác là được, nghe Lâm Úc Hương nhắc tới nhi tử, trên mặt hiện vẻ yêu thương:
- Đúng thế, Thiên Nhi hiếu học, đã nhận được mấy trăm chữ rồi, Thiên Nhi, mau ra chào Nhị thẩm.
Có người mẹ nào không yêu con mình? Trong mắt Chu Quế Phương, Lâm Thiên thông tuệ ngoan ngoãn luôn là niềm kiêu hãnh của nàng.
Lâm Thiên nghe mẹ bảo, đi tới một bước, rất quy củ vài chào Lâm Úc Hương:
- Cháu Lâm Thiên ra mắt Nhị thẩm.
- Thiên Nhi thật là ngoan!
Lâm Úc Hương đưa tay kéo Lâm Thiên lại gần, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích:
- Thiên Nhi, đưa Nhị thẩm đi xem chữ cháu viết, nếu viết đẹp, Nhị thẩm sẽ cho cháu đồ ăn ngon.
Lâm Thiên mặc dù gặp qua Lâm Úc Hương vài lần, nhưng không quen, nên hơi sợ, quay đầu sang thấy mẫu thân không ngăn cản, lại còn mỉm cười gật đầu với mình, nói mới kéo Lâm Úc Hương tái cái bàn nhỏ.
Lâm Úc Hương cầm mấy tờ giấy lên, xem thật kỹ hồi lâu, nói:
- Thiên Nhi còn nhỏ mà viết chữ đã được như thế này là không tệ rồi, có điều một số chỗ còn chưa đủ thuần thục.
Lâm Úc Hương theo Đường tú tài đọc sách viết chữ, cũng luyện được chữ viết rất đẹp, nàng lấy một tờ giấy trắng, sau đó cầm bút lông lên, chấm ít mực, đặt vào trong tay Đường Thiên.
Thấy Đường Thiên cầm chắc bút lông, Lâm Úc Hương ra sau lưng nó, nắm lấy cán bút nhỏ trên tay nó, giống như lúc còn nhỏ gia gia nàng dạy nàng viết chữ, khống chế hướng đi của chiếc bút lông, hai người hợp sức, viết một chữ "Thiên".
Chữ Thiên này rõ ràng có tiến bộ lớn, Đường Thiên thấy thế thì hớn hở, nó đặt bút xuống, quay lại nắm tay Lâm Úc Hương lắc mạnh:
- Nhị thẩm, Thiên Nhi đã viết rất đẹp rồi, người phải cho Thiên Nhi đồ ăn ngon.
Lâm Úc Hương xoa đầu nó mỉm cười, gật đầu với Tri Đông, Tri Đông liền lấy ra mấy đĩa điểm tâm trong hộp cơm xách theo, bày ở trên bàn:
- Phương nãi nãi, đây là dược thiện do Nhị nãi nãi đích thân làm cho người.
Chu Quế Phương tươi cười nói:
- Sớm được nghe Nhị nãi nãi nấu ăn phi phàm, hôm nay cuối cùng muội cũng được nếm thử rồi.
Nói xong cầm đôi đũa gắp một cái bánh cho lên miệng, nhỏ nhẹ cắn một miệng, rồi khen ngợi không ngớt.
Vì thường ngày mẫu thân quản giáo rất nghiêm, Đường Thiên không có khẩu phúc được ăn đồ ăn vặt thường xuyên, nên mắt nó sáng lên, nhìn mấy đĩa bánh trên bàn không chớp mắt.
Lâm Úc Hương thấy nó đáng yêu, liền nắm tay nó đi tới bàn lớn, tự tay nhón một cái bánh đặt bên miệng nó, tưởng rằng Đường Thiên sẽ cắn ngay, không ngờ cuối cùng nó nhịn, lên tiếng hỏi:
- Nhị thẩm, nếu như Thiên Nhi không ăn điểm tâm thì có thể đổi một yêu cầu khác không?
← Hồi 130 | Hồi 132 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác