← Hồi 392 | Hồi 394 → |
Nửa tháng sau, vào lúc nửa đêm, trong ngự thư phòng, cả người Cảnh Thái run rẩy, trên thư án vẫn còn chiến báo từ Nhân Khách gửi tới...
Không thể ức chế run rẩy, là phẫn nộ, là sợ hãi, vẫn là hối hận? Cũng không phải, Cảnh Thái chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến muốn chết.
Tiểu Trùng Tử vội vàng bố trí thêm chậu than trong Ngự Thư Phòng, lại lấy thêm áo ấm khoác lên người Hoàng đế, nhưng vô dụng, cái rét của Cảnh Thái là từ trong lòng mà đến, giờ phút này cho dù có đặt y ngồi lên lò lửa thì cũng không xua tan đi được cái âm hàn từ trong xương này.
Ôn Cẩm Thiên lẳng lặng đứng trước mặt Hoàng đế, không nói một lời, cúi đầu đứng nghiêm trang.
Thật lâu sau, Cảnh Thái cuối cùng khôi phục được bình tĩnh, miễn cưỡng mở được miệng nói, lại hỏi chuyện không liên quan:
- Vì sao là ngươi?
Chuyện có liên quan đến việc tác chiến, cho đến bây giờ đều là chức trách của Binh bộ, nếu như có chiến báo khẩn cấp về quân tình hoặc cần Hoàng đế định đoạn, cũng là do Binh bộ Thượng Thư đưa tới, nhưng lúc này là do Ôn Cẩm Thiên đưa chiến báo tới cho y.
Ôn Cẩm Thiên đáp:
- Là chủ ý của thần, chủ động đưa đến.
Trung Thư Lệnh quyền cao chức trọng, quản thúc văn võ mọi việc, lục bộ đều ở dưới tay, bên Binh bộ nhận được tình báo quan trọng của đại quân, trước khi kiến giá đều phải mời Trung Thư Lệnh, Ôn Cẩm Thiên tự chủ trương, không cho Binh bộ Thượng Thư đi trình bẩm, mà để hắn tự đi chuyển tình báo lần này.
- Không cho gã đến, là sợ trẫm giết gã? Ngươi thay gã đến, không sợ trẫm giết ngươi?
Từ đáy lòng, cái lạnh thấu xương thấu thịt nhiễm vào giọng điệu của Cảnh Thái, nói xong, y lại bắt đầu run nhẹ.
Dựa theo tính tình xưa nay của Hoàng đế, nghe đến một tin tức đáng sợ như thế, nhất định sẽ giết người để phát tiết, giết một trong những kẻ đưa tin báo tới cho hắn. Hơn nữa trong lúc này, gần như là tin mất nước rồi, cho dù Binh bộ Thượng Thư là quan đầu triều, sợ là cũng khó trốn khỏi cơn tức của Hoàng đế. Ổn Cẩm Thiên trả lời thành thật:
- Tình thế khẩn cấp, trọng trách của Binh bộ rất lớn. Tuyệt đối không thể có thêm dao động, thần chỉ là một kẻ thư sinh... đến lúc này rồi. Binh quyền quan trọng hơn tất cả mọi chức quyền khác, cho nên... cứ để thần đi thôi.
Hắn trả lời, giống như là cam chịu sự tàn bạo của Vạn tuế.
Cảnh Thái hít dài một hơi, ra sức áp chế sự dao động trong lòng:
- Ngươi nói xem, trẫm là người như thế nào, trẫm làm Hoàng đế ra làm sao?
Ôn Cẩm Thiên do dự một chút, cắn răng bảo vệ bổn phận của hắn, ăn ngay nói thật:
- Bệ hạ không phải là người lương thiện, nhưng bệ hạ cũng không phải hôn quân.
- Không phải hôn quân?
Cảnh Thái ho khan mấy tiếng, thanh âm khàn khàn:
- Làm cho vô số tướng sĩ chết không chỗ chôn. Đưa Đại Yến gặp phải họa Sinh phiên. Đây còn chưa phải là làm hôn quân sao. Ngươi quá khách khí rồi.
Ôn Cẩm Thiên lắc đầu, phủ định những gì Cảnh Thái mới nói, rồi lại trầm tư một lát mới mở miệng:
- Bệ hạ mới đăng cơ mấy năm, thần làm quan đã ba mươi năm, trong thơi gian nửa đời người ấy. Đủ mọi loại chuyện liên quan tới Hoàng đế, thần đều nhìn thấy quá rõ rồi...
Tuy đã chọn lựa từ ngữ, nhưng nói tới đây, hắn cũng ngậm miệng lại, hiển nhiên là tâm lý vẫn có chút cố kỵ không dám nói tiếp.
Cảnh Thái xua tay vô lực:
- Nói đi, nói cái gì cũng tha cho ngươi vô tội, không cần e dè, cho dù có mắng trẫm là hôn quân cũng không có gì.
Ôn Cẩm Thiên hít vào một hơi, thanh âm vững vàng:
- Lúc bệ hạ mới đăng cơ trọng dụng bốn vị đại thần mà tiên đế lưu lại, ổn trung cầu tiến, tích phú đồn dân tu dưỡng căn cơ; xã tắc ổn cố, đế vị ổn cố. Trước tiên tới Thường Đình Vệ tịnh mục khai nhĩ, sau lại đánh tan Đàm Quy Đức thu nạp binh quyền, lại dùng thủ đoạn Bôn Lôi đi thanh trừ quan đảng hữu phiệt, quét sạch trần phong của triều đình cũ; tiện đà điều động dân tâm kiên quyết tiến thủ, mở ra một thời kỳ thịnh thế từ thời Thái tổ hoàng đế đến nay chưa từng có, nhìn qua thì Yến quốc vẫn là Yến quốc. Dường như không có gì biến hóa, nhưng trong lúc vô tình, quốc lực đã hơn xa trước kia, bao trùm lên cả mấy nước chư hầu Khuyển nhung, Hồi Cốt, Thổ Phiên, đây đều là công của Bệ hạ.
- Loạn thế đã ở phía trước, Vạn tuế một phát phá tan quân thần chi tranh, triệt để làm tan rã thế lực của Lôi Âm Đài, thế nhưng không hề gây rung chuyển ngược lại còn khiến vạn chúng quy thuận, chỉ cần nói tới mỗi cái này cũng có thể chứng minh hùng tài đại lược của Bệ hạ, từ xưa đến nay, có mấy vị Đế vương có thể làm đến như thế?
- Sau khi loạn thế tới, Đại Yến thảo Khuyển Nhung phạt Đàm nghịch đinh Bắc phương, chinh Nam Lý phá Địch đô bình Nam Uyển, leo lên Thổ Phiên chiến Hồi Cốt đoạt cao nguyên, mỗi một bước đều là có mưu mà động, bước đi rõ ràng sách lược thích đáng, không chỗ nào không ổn. Cho nên có tới hoàn cảnh ngày hôm nay, chỉ vì... chỉ vì vận khí, Bệ hạ tuyệt đối không thể tự xem nhẹ chính mình.
Đích xác là do vận khí làm ra, Tộc mọi sớm không đến muộn không đến, cố ý chọn đúng lúc Yến nhân tranh đoạt thiên hạ mà bùng nổ, nếu không có như vậy đại quân Yến nhân Nam chinh cũng không bị diệt toàn bộ, Đại Yến càng có thời gian binh lực để thong dong bố trí, đứng vững đánh ổn, làm sao có thể rơi xuống đến bước này.
Cảnh Thái lại nói:
- Có thể làm cho một vị đại thần nói ra như vậy trước mặt mình, trẫm còn nghe được thích thú, còn không phải là do hôn quân gây nên sao?
Ôn Cẩm Thiên nói như thế, đều là đang chỉ trích, bình luận việc làm của Hoàng đế, tuy là khen, nhưng vẫn có bất kính, những lời này sau lưng cũng không thể nói lung tung, huống chi là ở ngay trước mặt Hoàng đế?
Nếu không phải Cảnh Thái nhất định muốn hắn nói, thì bất kể như thế nào Ôn Cẩm Thiên cũng không dám nói.
Không đợi Ôn Cẩm Thiên cầu xin tha tôi, Cảnh Thái chỉ lắc đầu nói tiếp chuyện:
- Chuyện trước loạn thế, công lao cái gì, hùng tài đại lược cái gì,
Hoàng đế bỗng nhiên mỉm cười, cười thê thảm, vẻ mặt âm hối ánh mắt ảm đạm:
- Ngươi không biết... Những chuyện này cũng không phải là trẫm làm... Đều là do hắn làm, ta không cần phải lo lắng gì cả...
Vừa nghe lời ấy, Ôn Cẩm Thiên ngẩng đầu lên một cái, kinh ngạc nhìn Hoàng đế, nhưng hắn nào dám hỏi nhiều, vội vã bỏ đi vẻ hoảng sợ trên mặt, lại cúi đầu không dám tỏ vẻ gì cả.
Thảm bại ở Nhân Khách, việc này đả kích rất trầm trọng, trực tiếp đem Đại Yến rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục, làm Cảnh Thái thất thần, hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của vị đại thần tâm phúc này, thì thào nói tiếp:
- Rất nhiều năm nay, chỉ có hai lần địa sự là do ta chân chính chủ trì, một là lần ngũ quốc cộng tụ... không thể đạt tới giải nhất, dẫn tới làm phản, Hoàng cung cùng gần nửa Tình thành đều bị đốt; cái nữa là chiến sự gần đây, đánh Khuyển Nhung, bình Đàm nghịch, công phá thành Phương Hoàng... lúc trước có thuận lợi tới thế nào thì giờ cũng có ích lợi gì, đến cúng còn không phải là thất bại thê thảm... Bây giờ lại bị homngr trong tay ta, cơ nghiệp của tổ tông... Trước kia ta chỉ cần tức giận là giết người, kỳ thật kẻ càng đáng chết... căn bản chính là ta.
Trong nụ cười thê thảm, Cảnh Thái phất tay, ra hiệu cho Ôn Cẩm Thiên có thể đi
Nhưng Ôn Cẩm Thiên vẫn bất động, những chuyện đã nói hắn không dám tiếp tục, như vậy nên đổi chuyện khác mà nói, cũng không nghĩ xem có muốn nghe hay không, nói tuột ra:
- Đại quân Tộc mọi đang tập kết. Đại họa đã tới gần Trung Lục. Đại quân trên cao nguyên không thể trở về cứu viện, vô binh khả y thì cũng không có hy vọng cố thủ rồi. Việc này còn mong Vạn tuế sớm làm thánh đoạn.
Cảnh Thái nhíu mày, dường như không hiểu lời vị địa thần này vừa nói, nặng nề hỏi:
- Thánh đoạn? Cái gì đoạn?
- Sáu vạn Cẩm Tú lang đã nhận lệnh tới rồi, bây giờ đang đóng quân ở Kinh Nam, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát; thần và Binh bộ cũng đã xác minh rõ rồi, mặt khác còn có cấm vệ của Tinh thành, nha môn ở xung quanh cũng có thể điều động được hai vạn người, tổng cộng là hơn tám vạn đại quân tinh nhuệ, quyết theo Bệ hạ tới chân trời góc biển!
Ôn Cẩm Thiên không trả lời trựa tiếp nghi vấn của Hoàng đế, mà nói vòng vèo.
Chuyện đã rõ, viện binh không về được. Đại Yến chết chắc rồi. Không bao lâu nữa Trung Lục và Đông Châu sẽ bị Tộc mọi đại họa phá bỏ, hiện tại Hoàng đế nên chuẩn bị đào vong.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủn ba phía Nam Tây Bắc trọng binh đều bị hủy diệt, Yến quốc nguyên khí đại thương, cũng không còn là đế quốc cường thịnh trước đây nữa. Tuy nhiên dùng một câu ngạn ngữ để hình dung, 'Mạn thuyền mục cũng có ba cái đinh', hiện giờ trên tay Cảnh Thái vẫn có binh, cái khác không nói, lãnh thể Trung, Đông mỗi châu mỗi thành đều có binh mã thường trực, nếu để những người này tập kết lại thì vẫn là một lực lượng hùng mạnh.
Nhưng những binh lính này không thể động tới. Tộc mọi đang từng bước tới gần, vùng nội lục địa chưa gặp phải tai họa những lòng người đã sớm hoảng hốt, lúc này nếu triều đình hạ lệnh điều quân đi, dân chúng vừa thấy triều đình bỏ lại bọn họ không để ý. Sợ là ngay lập tức sẽ tạo ra dân biến. Căn bản không đợi được tới khi địa họa đến, dân chúng sẽ trở thành hung dân, vây công quân đội vây công châu phủ tiện đà vây công Hoàng thành, quân đội không đợi được tới khi tập kleets đã bị đánh cho chết hết, trong triều đám quyền quý cũng không đợi được tới khi chạy trốn đã chết trong bạo loạn rồi;
Lại theo góc độ khác mà nhìn, cũng không cần nghĩ tới việc dân biến. Tập kết đại quân nghĩ là cần tập kết nhiều quân nhu, vô số lương thảo, lấy tình hình hiện nay của Đại Yến, căn bản không thể chuẩn bị kịp trước khi đại họa tới Hoàng thành... Nói trắng ra, các Châu phủ có quân thường trú, hiện giờ cũng chỉ có thể dùng làm ngăn cản Sinh phiên, Cảnh Thái, triều đinh và Binh bộ cũng chỉ có thể trở mắt nhìn bọ họ bị Tộc mọi hủy diệt.
Có thể tập kết được tám vạn quân này, đi theo, hộ tống Hoàng đế đi trốn, đã là cực hạn rồi.
- Trốn? Trốn đi đâu?
Lúc này Cảnh Thái nghe hiểu ra ý của Ôn Cẩm Thiên:
- Đi thảo nguyên ở phương bắc? Nơi đó cũng là bình nguyên, tộc mọi càn quét tới Đại Yến, tiếp theo sẽ tới thảo nguyên, trẫm cũng các ngươi trốn ba nghìn dặm phương bắc, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy tộc mọi ở trước mắt đang nhe răng cười độc ác, thật sự là nói chuyện đùa. Nhìn qua là không tệ, Tộc mọi đáng ghét vùng đất cao, ít nhất tạm thời sẽ không quét tới, nhưng người lại quên, cao nguyên hiện giờ là địa bàn của kẻ thù, Nam Man, Hồi Cốt, Phiên binh, đâu không phải là tử địch của chúng ta.
- Trẫm hầu như có thể nghĩ đến cảnh trên cao nguyên: ngay lập tức sẽ bị vây công. Dựa vào Cẩm Tú lang, chúng ta thắng vài trận nhỏ là không khó, nhưng muốn bảo vệ một nơi để cho mọi người tu dưỡng, sinh tồn, lại là không thể, cho nên tất cả đã thành chó rơi xuống nước, chạy trốn khắp nơi, không ngừng bôn ba... Ngươi lại nói cho ta nghe, lương thảo cho tám vạn quân có thể kiên trì bao lâu? Ba tháng năm tháng hai là nửa năm một năm? Chờ đến khi chúng ta ăn hết lương thực rồi thì sao?
Hiện nay không giống ngày xưa. Nếu Yến quốc có thể thắng lời trong chiến dịch Khách, dựa vào thực lực và quy mô của hai đạo quân viễn chinh nếu không kịp về nước cứu quốc, bọn họ có thể ở lại cao nguyên nhanh chóng lập nên một cục diện mới, chiếm được đất đai dồi dào, đoạt đi tiền tài của Phiên chủ, lại 'nuôi nhốt' thật nhiều dân chúng nông hộ để canh tác chăn nuôi, hoàn toàn có thể thực hiện tự cung từ cấp.
Cho nên lúc trước Cảnh Thái mới có thể đánh cuộc, cho dù đất Yến không còn hắn có thể lên cao nguyên. Nhưng hiện tại, cường địch thắng lợi đại quân bị giết, Cảnh Thái mang mấy vạn người lên cao nguyên, bất kể là ai cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, Yến nhân căn bản là không tìm ra được chỗ dung thân, lại không thể nào có cái kết cục tốt.
Lời của Hoàng đế, Ôn Cẩm Thiên không biết nói lại như thế nào.
Cảnh Thái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của vị địa thần tâm phúc:
- Trước kia trẫm có tính toán lên cao nguyên, đó là bởi vì dù Đông Thở gặp họa Sinh phiên, Đại Yến cũng không bị diệt vong, trẫm còn có thể mở ra một vận mệnh mới, Yến quốc vẫn còn, càng uyên bác càng hùng tráng; hiện giờ... đã không có tân cục tân thế, Tộc mọi tới rồi, trẫm sẽ lên thành đốc chiến... Thân là Yến chủ, cùng Yến quốc đồng tồn cộng vong... trẫm không đi.
Ôn Cẩm Thiên vẫn muốn khuyên, nhưng Cảnh Thái không cho hắn nói, trực tiếp đứng dậy ly khai Ngự Thư phòng.
Gió đêm thê lương, Hoàng đế lại không ngừng ớn lạnh, bước chân cũng trở nên phù phiếm.
Một đường loạng choạng, Cảnh Thái trở về tẩm cung, đuổi tất cả thị thần cung nữ ra ngoài, ngay cả Tiểu Trùng Tử cũng bị ném ra ngoài cửa. Tắt tất cả mọi ánh nến, Cảnh Thái hai tay ôm vai, hai đầu gối cuộn lại, cả người co lại thành một đống, trong bóng đêm sâu thẳm không ngừng run rẩy, không ngừng rơi lệ.
Từ lúc đăng cơ tới nay, đây là tin dữ nhất từng giáng xuống, lần này Cảnh Thái lại không giết người để trút giận.
← Hồi 392 | Hồi 394 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác