← Hồi 364 | Hồi 366 → |
Đoạn đường Yến Đỉnh về quê thăm nhi tử đi rất không thuận lợi, cũng không phải trên đường xảy ra vấn đề gì, chủ yếu là Thổ Phiên không bớt lo.
Hơn hai mươi ngày trước khi Linh Đồng thăng toà, lão rời khỏi thành Nhân Khách vội vàng tới Tình thành, tạm không bàn tới chuyện trong tim lão 'Linh Đồng thăng toà' và 'nhi tử Úc Úc' (đứa con yêu thương) rốt cuộc ai quan trọng hơn, điều quan trọng là lão đều đã sắp xếp thoả đáng những việc liên quan đến chuyện 'thăng toà', những việc còn lại có đám người Ô Đạt xử lý hoàn toàn không thành vấn đề. Lão ở lại Nhân Khách cũng chỉ là xem một trận náo nhiệt, không có tác dụng nào khác.
Về phần trong nghi thức sẽ có thích khách, Yến Đỉnh thật sự không quá cân nhắc lo lắng, đây căn bản là việc không thể xảy ra, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng lại có thể xảy ra thật rồi, tiểu Lạt Ma chết thảm trước mắt ngàn vạn tín đồ.
Quốc sư còn chưa tới Tình Thành liền nhận được tin dữ từ Nhân Khách, không thể nói được gì, lập tức quay đầu lại vội vàng tiến về Thổ Phiên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, hỗn loạn của Cao Nguyên và Sài Thố Đáp Tháp có thể nghĩ cũng biết, lão thế nào cũng phải chủ trì đại cục, thử xoay chuyển xu hướng suy tàn xem có được không.
Nhưng đợi lão một lần nữa tiến vào cảnh nội Cao Nguyên, khi chưa kịp tới Nhân Khách, lão lại nhận được một tin khác: Đa Lan lại gặp thiên tai, Nam Hoả đại phá Phiên quân...Yên Đỉnh xem qua tàn thư, cúi đầu trầm tư một lát, lập tức thở một hơi thật dài, lại cáo xoay người, không đi Nhân Khách nữa, nhằm hướng Đại Yến tiến về phía trước, quay về nước.
Yến Đỉnh hiểu rõ: Thổ Phiên kết thúc rồi.
Cho dù hai tuyến Nam Bắc đều báo thất bại, Sài Thố Đáp Tháp nát bét, nhưng một quốc gia lớn như Cao Nguyên, cũng không phải nói kết thúc là kết thúc ngay được. Muốn đem Cao Nguyên to lớn như vậy bổ thành hai nửa, cắt rời ra như vậy, chỉ dựa vào binh lực đang được thu nhập hiện nay của dân tộc Hồi Hột và Nam Hoả do Tống Dương dẫn dắt, vẫn không làm được.
Thổ Phiên trong lòng Yến Đỉnh đã kết thúc rồi, chỉ ra một ý nghĩa quan trọng khác: Thổ Phiên vô dụng rồi.
Nếu nhanh chóng tới Sài Thố Đáp Tháp, dựa vào thủ đoạn và bản lĩnh của Yến Đỉnh, không hẳn là không thể áp chế nội loạn, dọc đường lão đều đang tính toán, trong lòng đã có vài ý tưởng, nhưng vấn đề ở chỗ, Thổ Phiên vẫn còn phải tham chiến.
Nội loạn không đè nén được quá lâu, thế nào cũng phải nhanh chóng giải quyết chiến sự, sau đó lại dốc hết sức chỉnh đốn lại các thế lực và mâu thuẫn chứa bên trong Sài Thố Đáp Tháp. Tuy nhiên nhìn lại tình hính lúc này...Cao Nguyên bên trong vỡ nát, còn giao chiến thế nào được?
Quả thực, quân xâm lược hai đường Nam Bắc nuốt không trôi Thổ Phiên, nhưng Thổ Phiên muốn gấp rút kết thúc chiến loạn chắc chắn là điều viển vông. Điều này đã quá rõ ràng, cho dù Yến Đỉnh tạm thời ngăn chặn nội hoạ, cũng không có khả năng kéo dài tới khi chiến loạn kết thúc, qua vài tháng, chiến sự rất lâu nữa vẫn chưa kết thúc, nhưng đau khổ đè xuống trong cuộc nội hoạ lại đã tới cực hạn, lại cũng áp chế không nổi, từ đầu tới giờ vẫn cứ bùng lên như vậy, không mang lại cho Quốc sư được chút lợi ích nào.
Bây giờ vẫn còn cứng đầu muốn đi Thổ Phiên làm những việc phí công vô ích, chẳng bằng quay trở về Đại Yến, xem xem có thể chiếm chút ít tiện nghi càng là lợi ích thực tế trong cục diện loạn lạc này được không.
Thổ Phiên thống nhất, toàn vẹn, dân tâm hết thảy quy về của Sài Thố Đáp Tháp. Đối với Quốc sư, Cảnh Thái có chỗ trọng dụng rồi, có thể trợ giúp Yến quốc ra sức một phen chế áp thiên hạ, nhưng loạn thành một cục, nhiều gia đình Cao Nguyên thế lực dấy lên các cuộc đảo loạn đấu đá, rơi vào trong mắt Quốc sư chẳng qua là một miếng phế vật.
Yến Đỉnh một lần nữa bước trên hành trình trở về Yến quốc, khi bắt đầu có hơi buồn bực sầu não: thế lực của mình nhập vào Sài Thố Đáp Tháp, trung thành nhất với đại Lạt Ma và kẻ phản nghịch lớn nhất trên Cao Nguyên, đều bị xoá bỏ trên đất Yến, kế tiếp hưng binh của Thổ Phiên xâm lấm Nam Lý, để khôi phục Sài Thố Đáp Tháp vì chấn động từ việc đại Lạt Ma chết bất đắc kì tử đem tới. Sự tình vốn rất thuận lợi, lão và Ô Đạt cũng chuẩn bị làm tốt chiến sự xâm nhập phía Nam có thể bị bất lợi. Nhưng lão có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, hơn mười vạn đại quân, không ngờ tan thành tro bụi ở Nam Lý, càng không ngờ tới người Nam Lý thật sự nổi điên rồi, không ngờ lại phái quân đánh trở lại trả thù; còn phía Bắc, người dân tộc Hồi Hột sẽ bỏ hết kết quả chiến thắng đã vất vả giành được ở Khuyển Nhung, chuyển quân xuống phía Nam đánh Cao Nguyên, mà Thiên Quan kiên cố đủ để ngăn chặn kẻ địch nhưng lại gặp cơn đại hồng thủy; thêm nữa chính là cái chết bất đắc kì tử của tiểu Phật sống, trời phạt chế phục thành Đa Lan ... Quốc sư cả đời làm việc, chưa bao giờ ở trong một sự tình huống mà gặp nhiều thứ ' không ngờ tới' đến vậy.
Có nhiều thứ 'không ngờ tới' như vậy, sự tình làm sao còn có thể thực hiện được?
Thậm chí đến giờ Yến Đỉnh vẫn nghĩ không thông, rất nhiều điều 'không ngờ tới' này rốt cuộc từ đâu mà đến. Thứ có thể xác định được cũng chỉ là mưu đồ của vài chục năm cực khổ, kết quả là hoa trong gương, trăng trong nước, một niềm vui trống rỗng, một cuộc sống bận rộn vô ích.
Đáng tiếc cho bấy nhiêu tâm tư và bận rộn kia. Việc sắp thành lại bại, đã hoàn thành bước đi then chốt rồi, lại thất bại trong việc khắc phục hậu quả, làm cho toàn bộ mưu đồ thất bại, Quốc sư sao có thể không buồn bực.
Tuy nhiên vài ngày sau, Quốc sư lại thoải mái trở lại, người phi thường có trí tuệ phi thường, lão càng có thể nhìn xa trông rộng hơn nhiều so với người bình thường, nếu không như thế, sau khi trúng độc thời thiếu niên lão liền chìm nghỉm rồi, lại làm sao có thể trở thành người đứng đầu về võ thuật, độc thuật, y thuật, và tâm thuật của thế giới Trung thổ!
Huống chi cũng không phải hoàn toàn là tin dữ, cũng có tin vui, sau khi một lần nữa quay về Đại Yến Quốc sư lại nhận được một đạo quân báo, tin tức tốt...Kẻ làm cha vô dụng, Thổ Phiên gần như tới tay còn không thể nắm chặt, kẻ làm con không chịu thua kém, Yến quân của Cảnh Thái ở Khuyển Nhung đánh một trận đại thắng, đại thắng càng thuận lợi hơn so với dự tính.
Trận chiến của Nam Cảnh Thảo Nguyên kết thúc rồi, Yến binh đại phá quân địch, lang tốt thương vong thê thảm và tan tác mấy trăm dặm, trận đại chiến này không có hồng thuỷ đại hoả, cũng không có kỵ binh Sa dân, hoàn toàn là Yến binh liều mạng, Yến quân tổn thất cũng không nhỏ, nhưng chiến quả huy hoàng, đủ để an ủi những vong linh đã hi sinh trong trận chiến.
Cảnh Thái song hỷ lâm môn.
Nhận được tin tức đại thắng từ tiền phương, y chỉ cười cười, cũng không có biểu hiện thái quá, có lẽ trong mắt y 'thiên binh của ta giành chiến thắng' là việc đương nhiên, trái lại tiểu Trùng Tử nằm bò ra nói nhỏ vào tai y ' sư phụ về rồi, đang chờ ở mật thất phía sau điện thờ', thật sự làm cho y vui sướng, cười lớn một tiếng, nhảy dựng lên chạy về phía sau điện thờ, tiểu Trùng Tử vội vàng ôm lấy chiếc áo choàng lông thú của bệ hạ đuổi theo...
Phụ tử gặp mặt, nhìn nhau cười, nhưng vài câu hỏi thăm bình thản, chỉ có điều người hỏi nghiêm túc khác thường, người trả lời vô cùng cẩn thận.
Cũng không sợ khó chịu, Quốc sư đem chuyện Thổ Phiên kể lại từ đầu đến cuối, thẳng thắn thừa nhận mưu đồ đã bại lại không cách nào xoay chuyển. Cảnh Thái nghe xong muốn cười, nhưng phải nhịn lại, nhịn tới mức rất khổ sở...mưu đồ liên quan tới Thổ Phiên nếu như vẫn tiếp tục, phụ thân sẽ phải trấn thủ Sài Thố Đáp Tháp, mưu đồ thất bại rồi, ông ấy lại có thể trở về Yến cung, thường xuyên ở bên cạnh. Hai chuyện này đều có lợi và hại, Cảnh Thái thích phần sau hơn, nhưng tư tưởng này không phải là điều Hoàng đế nên có, cho nên chỉ có thể nén lại trong lòng, nói ra miệng ông ấy sẽ mắng.
- Thực ra...chí ít, Thổ Phiên đã đại loạn, không còn sự uy hiếp đối với Đại Yến của ta, chúng ta thoải mái không ít, tiếp theo phái binh đi đoạt lấy Cao Nguyên cũng dễ như trở bàn tay.
Nghẹn lại một hồi, Cảnh Thái nén ra một câu an ủi, sắc mặt y nặng nề, nhưng tràn đầy vui mừng trong ánh mắt, bộ mặt cổ quái này rơi vào trong mắt Yến Đỉnh, tự có một dư vị phức tạp. Với ánh mắt của Quốc sư, đương nhiên có thể nhìn thấy chút tâm tư này của nhi tử, nhưng lại nào có nỡ mắng mỏ đâu, lập tức chỉ giả bộ như chưa thấy, chuyển chủ đề hỏi:
- Phía Khuyển Nhung, tiếp theo người có dự định gì?
Cảnh Thái đã sớm nghĩ xong chuyện này, lúc này đáp:
- Đại quân tạm thời dừng lại, ta dự tính rút về một ít, nhưng quay về bao nhiêu thì còn chưa nghĩ ra.
Quốc sư đầu tiên là sửng sốt, một tia vui mừng chợt loé qua trong mắt, truy vấn:
- Sao không thừa thắng truy kích? Đấy không phải tính cách của người sao.
Cảnh Thái trả lời chi tiết:
- Thời tiết dần dần lạnh rồi, ảnh hưởng đối với chúng ta càng lớn, xâm nhập vào Cao Nguyên truy kích kẻ địch lao quân thương tốt, phỏng chừng cũng không còn chém được quá nhiều đầu lang tử, cuối cùng vẫn là giết vài tên thường dân tới báo cáo kết quả nhiệm vụ với ta, không cần thiết, cũng không đáng.
Dựa vào tính cách của Cảnh Thái trước kia, thì nhất định sẽ ra lệnh cho đại quân truy kích, nào có quan tâm tới cái gì là thời tiết, ảnh hưởng, lần này y lại không hề tuỳ hứng, hiểu được cân nhắc lợi hại, Quốc sư tự nhiên cảm thấy vui lòng.
Cảnh Thái rất điên, nhưng không ngốc, y vẫn hiểu được lợi hại nặng nhẹ, chỉ là nhiều lúc hắn không kìm nổi tính điên của chính mình.
Quốc sư lại hỏi:
- Không đuổi cũng là phải rồi, vì sao còn dự tính muốn đem một phần đại quân rút về?
- Lang tử đánh với người Hồi Hột bị thiệt hại nặng nề, lại thảm bại trong tay chúng ta, thật sự tổn thương đến tận gốc rễ rồi. Cứ cho là ta không để ý tới điều đó chấp nhận để bọn họ tu dưỡng, không có mười mấy năm nỗ lực cũng đừng hòng hồi phục nguyên khí, phương Bắc tạm thời không có uy hiếp gì; bố trí nhiều binh mã ở thảo nguyên như vậy cũng không có chỗ dùng; một điều rất đáng giận khác của Lang tử là bọn họ không có chút tâm huyết nào, đánh không lại liền bỏ chạy, đánh bại bọn họ không khó, muốn tiêu diệt hoàn toàn lại thật sự phiền toái, trận đánh đến lúc này cũng gần như đã kết thúc rồi, cho dù qua mùa đông đợi tới mùa xuân, đại quân lại tái xâm nhập, cũng là đuổi đuổi trốn trốn không dứt, tiêu hao nhân lực vô ích ở đó, vừa tốn tiền vừa lo lắng, vẫn không bằng rút quân về.
Lời nói của Cảnh Thái có chút không rõ ràng, nhưng Quốc sư có thể hiểu được như vậy là đủ rồi.
Yến Đỉnh gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Như vậy liền dừng tay, có phải là dễ dãi cho Lang tử không?
Cảnh Thái cười:
- Chỉ là tạm thời không đánh, nhưng ta không dừng tay, chỉ là thay đổi biện pháp...Đồng Trù tìm thấy hậu nhân của bộ lạc Hách Thuỷ, tên là Bảo Lệ Các, Ôn Cẩm Thiên xuất mã, đã nói chuyện xong với nàng ta rồi.
- Bảo Lệ Các?
Quốc sư có vẻ tò mò:
- Là một nữ tử?
Lão không tinh thông tiếng Khuyển Nhung lắm, nhưng cũng có thể nghe ra được ' Bảo Lệ Các' là tên của nữ tử Thảo Nguyên, ý nghĩa cụ thể không phải là Ánh trăng mà là Nước suối, lão nhớ không rõ lắm.
Cảnh Thái cười ha hả:
- Đúng, khá trẻ tuổi, nhưng nghe nói dáng vẻ hơi xấu, chẳng còn cách nào, xấu cũng phải cưới, ta đã dặn dò lão Tứ rồi.
' Hách Thuỷ' là một bộ lạc của nội tộc Khuyển Nhung, một dạo thế lực rất lớn, nhưng trong cuộc tranh quyền đã lụi bại, trong bộ lạc thương vong thê thảm, tính ra thì tộc này đối với Lang vương Thiền Vu nhất mạch thù hận, vượt xa so với mối thù Thảo Nguyên đối với người Hán.
Thế lực của bộ lạc cũ tiêu tan, nhưng trên Thảo Nguyên vẫn có chút uy danh, người thừa kế bộ lạc Hách Thuỷ hiện nay chính là người được gọi là công chúa ' Bảo Lệ Các' kia, ý của Cảnh Thái hiểu qua là, để đại quân trên Thảo Nguyên cùng với Lang tốt giằng co, hao tài tốn của gánh chịu thương vong, không bằng bồi dưỡng ra một con rối vải vàng.
Lang vương trên Thảo Nguyên trọng thương, bộ lạc Hách thuỷ được Đại Yến ủng hộ, phát triển ngày một ngày hai, chưa chắc đã không thể đấu một trận cùng Lang vương. Để cho người Thảo Nguyên đối phó với chính mình, đối với người Yến mà nói không thể nghi ngờ là một ý tuyệt vời. Chỉ tiết sự tình hiện tại đều bàn bạc ổn thoả rồi, trong đó không thể thiếu được một đám hỏi, Cảnh Thái còn cố tình chọn một nhi tử khuyết chân, đi cưới công chúa xấu xí của Khuyển Nhung.
Yến Đỉnh muốn cất tiếng cười lớn, trong khoảng thời gian gần đây, hắn luôn luôn bận rộn ở Thổ Phiên, tất cả những việc liên quan đến Đại Yến đều giao lại cho Cảnh Thái, những chuyện mà Cảnh Thái vừa mới nói hắn hoàn toàn không biết, không tham gia cũng chưa từng nghĩ tới, vả lại bất luận việc giúp đỡ cho Hách Thuỷ có thể thành công được hay không, đơn giản chỉ cần cách nghĩ, cách làm hiện tại của hoàng đế cũng đủ làm cho Yến Đỉnh trong lòng tràn đầy vui sướng an ủi.
Cảnh Thái vẫn chưa nói xong:
- Dự tính triệt binh từ Khuyển Nhung, hiện giờ vẫn là cơ mật, khi đại quân trở về cần phải im hơi lặng tiếng, ta định nhờ bọn họ làm một chuyện...tiêu diệt Đàm Quy Đức.
Phản quân của Đàm Quy Đức vẫn luôn là cái hoạ trong lòng của Đại Yến, trì hoãn việc tiêu diệt có hai tầng nguyên nhân: Đàm Quy Đức là một lão hồ ly, dụng binh đến nơi đến chốn, từ trước tới nay đều ẩn náu chờ đợi cơ hội, sẽ không dễ dàng có hành động lớn, càng sẽ không va chạm chính diện với quân Yến. Lại thêm sự hỗ trợ của tay sai Tạ Môn, Yến quân mấy lần vây quét đều báo bắt hụt, không thể bắt được chủ lực của lão ta; Thứ hai, Đàm Quy Đức tuổi tác đã cao vả lại không có con cháu, phản đồ dưới trướng đều coi lão như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy, nhìn thì thấy rất sinh động, nhưng lão già còn sống được mấy năm nữa? Đợi lão ta chết rồi thì phản quân sẽ làm loạn, cho nên Yến Đỉnh, Cảnh Thái trước kia thảo luận quyết định, có thể lập tức tiêu diệt là tốt nhất, nếu bắt không được cũng không cần quá liều mạng, chỉ chờ cho lão già chết thì sự tình phía sau dễ xử lý hơn nhiều.
Lần này Cảnh Thái hạ quyết tâm nhất định phải tiêu diệt phản quân, đầu tiên Gia Cát tiểu Ngọc cuối cùng cũng giúp y tìm ra nơi ẩn thân của thuộc hạ Đàm Quy Đức; mặt khác, ngay cả Quốc sư cũng không ngờ được rằng Cảnh Thái sẽ triệt binh Thảo Nguyên, người bên ngoài càng không nghĩ ra, đội binh mã này là xông vào bất ngờ, Đàm Quy Đức phòng bị không nổi, lần này khó thoát khỏi vận rủi.
Mà càng quan trọng hơn là hiện nay tình hình loạn lạc ở Trung thổ đã xuất hiện, không có một quốc gia nào không đang đánh giặc, cục diện loạn lạc này vốn là do Yến Đỉnh một tay thúc đẩy, nhưng nguyên nhân lại nhiều phần do Tống Dương một tay đẩy mạnh, mức độ và hướng phát triển của cuộc hỗn loạn hiện nay đã vượt xa dự liệu của người Yến. Tuy rằng hiện nay lửa chiến tranh vẫn chưa cháy tới đất Yến quốc, nhưng trước tiên phải nhanh chóng bình ổn nội hoạ, mới có thể thật sự để cho Đại Yến rảnh tay rảnh chân đi mưu đồ chiến thắng từ trong hỗn loạn. Cho nên Cảnh Thái không chờ được Đàm Quy Đức chết già.
Đợi Đàm Quy Đức chết già vốn dĩ là hành động bất đắc dĩ, hiện tại có thể trực tiếp khiến tính mạng lão ta xấu đi, Quốc sư tự nhiên gật đầu đồng ý, mà trong lòng niềm vui trỗi dậy vì sự tiến bộ của nhi tử cũng càng không cách nào dùng lời lẽ thể hiện được.
- Còn có một chuyện.
Cảnh Thái hít sâu một hơi, giọng từ tốn hơn rất nhiều:
- Ta gần đây vẫn đang cân nhắc, là thời gian đi đem Nam Lý về.
Yến Đỉnh không tỏ rõ ý kiến:
- Nói thử lý do xem.
Tiểu Trùng Tử đang bê trà thuốc lên, vạn tuế gia hôm nay nói rất nhiều, trước khi tiếp tục nói chuyện phải làm trơn cổ họng, tiểu thái giám tâm phúc nhất định nhãn lực phải có giá trị.
Uống qua trà thuốc, Cảnh Thái cổ họng thông thoáng:
- Các nước Trung thổ đều đã động đao binh, trong đó Thổ Phiên thế cục loạn nhất, đã không có triều cương khả ngôn, cứ cho là quốc gia bất diệt tương lai cũng là cục diện Phiền chủ cắt cứ; Khuyển Nhung cũng bị thương nặng, đợi Hách Thuỷ một lần nữa quật khởi, nó cũng sẽ không đi đến đâu tốt hơn so với Thổ Phiên, tứ toà giống như trong đại quốc, thì Đại Yến của ta với dân tộc Hồi Hột của Tây Bắc không bị thiệt, dụng binh cho vùng ngoài, quốc nội chưa gặp thảm hoạ chiến tranh vả lại bên ngoài đều đánh thắng trận.
- Thổ Phiên và Khuyển Nhung đều bị đánh nghiêm trọng, tạm thời sẽ không vội vàng quay lại, bọn họ đều không có cách nào khiến cho dân Hồi Hột một trận đại bại. Tình hình trước mắt cũng sẽ không tiếp tục có thay đổi quá lớn, do đó kết cục của trung thổ cũng đã rõ ràng rồi, không lâu sau nữa, chính là cuộc tranh đoạt của Đại Yến chúng là và dân tộc Hồi Hột. So sánh hai nước, ta không thấy được chiến thắng của dân tộc Hồi Hột ở chỗ nào, đại mạc vốn không giàu có được hơn so với Đông thổ, thực lực của dân tộc Hồi Hột kém xa, vả lại họ đầu tiên đánh Khuyển Nhung rồi lại chiến Thổ Phiên, hao tổn bên trong lớn hơn chúng ta rất nhiều.
Cảnh Thái cũng không vội vàng nói lý do muốn đánh Nam Lý, mà mở đầu từ xu thế chung, ngữ khí không nhanh không chậm.
- Khuyển Nhung và Hồi Hột nhất định sẽ đánh, nhưng trận thứ nhất sẽ không ở đại mạc hay Đông thổ, chiến trường nên là Cao Nguyên. Mặc dù một ngày kia Yến quân đánh vào đại mạc, cũng là từ Thổ Phiên theo hướng này đánh tới...khu vực phía tây của dân tộc Hồi Hột có Sa dân trợ thủ, thực lực rất cao, nam quan thì muốn yếu hơn rất nhiều.
Yến quốc đại thắng một trận ở phương Bắc và nối gót an bài, cơ bản có thể trừ khử sự uy hiếp của Lang tốt. Thổ Phiên thì tự thân đại loạn, không chỉ không tạo nên uy hiếp gì đối với Yến quốc, ngược lại Cảnh Thái còn muốn đem nó ra làm thành ván cầu.
Đại Yến phải nắm được Cao Nguyên, chuyện này là chuyện sẽ không thay đổi, nếu tà mưu của Quốc sư phá sản, biện pháp không đánh mà thắng không thể xử dụng được rồi, vậy dứt khoát phải trực tiếp dấy binh Thổ Phiên, giơ gót sắt của Yến quân lên dẫm nát mảnh đất tốt kia.
- Binh mã Tây Cương đã sớm chỉnh đốn xong, đại quân tập trung tiếp tế đầy đủ, nhưng bây giờ ta vẫn chưa muốn đánh, mùa đông không phải thời điểm tốt để có thể tấn công Cao Nguyên, hơn nữa...Thổ Phiên tuy rằng không có sĩ khí, không có quân tâm, nhưng suy cho cùng vẫn có không ít binh lính, để cho bọn họ hao tổn hơn nữa với dân tộc Hồi Hột đi, ta không vội.
Cảnh Thái cười cười, bộ dạng khá thoải mái:
- Tóm lại, chúng ta hiện nay đang chiếm thế thượng phong, nắm trong tay hùng binh, rất có sức mạnh tranh đoạt thiên hạ, đặc biệt tuyệt vời là những cuộc đại chiến trong tương lai kia, ác tranh, đều sẽ không rơi vào nội Yến, quốc nội bình an thì sẽ không có gì phải sợ hãi, quốc nội bình an thì sẽ thư thái. Duy độc...
Nói được nửa chừng, Cảnh Thái bỗng nhiên chuyển câu chuyện:
- Nam Lý. Nam Lý và Hồi Hột kết thành đồng minh rồi, ít nhất hiện nay có thể thấy, mối giao tình giữa Nam Man và dân tộc Hồi Hột vẫn sâu sắc, Hồi Hột dụng binh với Khuyển Nhung, Nam Man theo đó cùng khiêu chiến, Nam Man bị Thổ Phiên đánh cho dở chết, Hồi Hột đưa quân tới Cao Nguyên để trả thù.
- Thành Phượng Hoàng cũng đã hiểu rõ một đạo lý: nếu Đại Yến khống chế Trung thổ, Nam Lý tất sẽ tan thành mây khói.
Ngữ khí của Cảnh Thái dần dần nặng thêm:
- Yến và Hồi Hột tranh hùng là chuyện tất nhiên, Nam Lý sẽ giúp Hồi Hột cũng là chuyện tất nhiên, vả lại Nam Lý tiếp giáp với Yến...nếu tương lai chờ bọn họ kéo chân sau của ta, đem chiến hoả đốt tới Đại Yến, không bằng hiện tại tiêu diệt luôn đi!
Nam Lý trước kia tuy rằng nhỏ yếu, nhưng rõ ràng cũng là một phần tử duy trì được sự ổn định với thế giới Trung thổ, cái khác không nói, Thổ Phiên sẽ không giương mắt nhìn Yến quốc nuốt gọn miếng thịt Nam Lý béo bở này, huống chi phía bắc Yến còn có Khuyển Nhung như hổ rình mồi, nhưng hiện nay Trung thổ đã loạn, Phiên tử và Lang tử đều thân mình lo chưa xong, không còn cân bằng, Đại Yến lại nào có còn e dè điều gì.
- Tiếp nữa là, Trung thổ rung chuyển, loạn đến hiện giờ, nhìn qua thế cục không ổn nhất chính là Thổ Phiên, Hồi Hột. Nhưng thật sự phải bàn về thương thế...nước bị thương nặng nhất kia, nhất định là Nam Lý.
Nam Lý nhỏ yếu, nghèo khổ, tuy rằng thắng trận với Phiên tử, nhưng thảm hoạ chiến tranh đối với quốc gia thương tổn vô cùng lớn...
Cuối cùng Cảnh Thái vung tay lên:
- Bình định Nam Lý, diệt trừ trợ thủ của Hồi Hột, có thể quét sạch những lo lắng, có lợi cho đại cục; vết thương mới của Nam Lý chưa lành, đánh họ không cần tốn sức, đối với ta không có tổn thất. Một khi đã như vậy, vì sao lại không đánh?
Quốc sư cũng uống một ngụm nước, hỏi:
- Lý do đánh Nam Lý, đều nói hết rồi?
Cảnh Thái lại mỉm cười:
- Còn thiếu một điều, ta muốn đánh họ...sau khi nhất phẩm lôi, nằm mơ cũng muốn đánh!
← Hồi 364 | Hồi 366 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác