← Hồi 356 | Hồi 358 → |
Đánh Thanh Dương dễ dàng hơn giữ Thanh Dương. Sông đào bảo vệ thành bị lấp đầy, bốn tòa cổng chính đều báo hỏng, đống tiễn đầu thành cũng bị hủy vô số. Lúc trước phiên binh công thành đâu thể làm được đến mức này, nhanh như vậy đã nghịch chuyển tình thế, công thủ đổi chỗ. Trước đó còn liều mạng phá hỏng thành trì, bây giờ mỗi một cái đều biến thành bùa đòi mạng chính mình.
Mà điểm mấu chốt chân chính khiến chiến sự thuận lợi vô cùng... Trước khi đại quân công thành, Tống Dương giơ tay chỉ vào Yến Tử Bình, rống to với các tướng sĩ dưới trướng:
- Đại hỏa vẫn còn! Trước khi lửa tắt, ta muốn bày rượu trong thành mừng công chư vị!
Mặc dù Thanh Dương và phong ấp cách nhau ba ngày đi đường, Yến Tử Bình lửa cháy không ngừng, khói đen bay lên tận trời cao, trong thành Thanh Dương có thể thấy rõ ràng. Mọi người trong thành đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra, cho dù quan trên muốn giấu diếm cũng không được.
Nguyên soái táng thân biển lửa, đại quân mênh mông không còn lại chút gì. Phiên binh bị đả kích quá trầm trọng, sĩ khí mất sạch, trong lòng mọi người đều sợ hãi, hoàn toàn mất đi ưu thế về nhân số. Bọn họ dựa vào đâu để đối kháng sự trả thù điên cuồng của người Nam Lý?
Trong vòng hai ngày, quân Thổ Phiên giữ thành liền tan tác. Tống Dương thu phục Thanh Dương. Khói lửa đỏ rực từng bị dập tắt hai lần lại được châm lên, khói hồng như cột chống trời, cùng hô ứng với khói đặc ở Phong Ấp phía xa. Tòa thành cuối cùng của Tây Cương Nam Lý, trận địa cuối cùng của Trấn Tây Vương Hồng Ba phủ, rốt cục lại trở về với người Nam Lý. Không chỉ như thế, nó còn trở thành bước ngoặt từ phòng sang công, nơi khởi xướng loại bỏ chiến dịch của Phiên cẩu.
Bao gồm đại hỏa Yến Tử Bình, một loạt khổ chiến phát sinh xung quanh Thanh Dương, cuối cùng trở thành một hồi đại thắng huy hoàng nhất trong lịch sử Nam Lý từ khi lập quốc cho tới nay. Hơn mười vạn Phiên quân thành tro bụi. Tiểu quốc bình thường nhất trong Trung Thổ thế giới, nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, trong ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, tát rụng răng nanh của đại ngao hung mãnh trên cao nguyên.
Sau khi nguyên khí của Thổ Phiên trọng thương, cân bằng trong thế giới Trung Thổ cũng bị phá vỡ hoàn toàn. Một năm trước, tại một năm trước đây, ai dám tin tiểu quốc Nam Lý suy nhược nhất lại trở thành kẻ thắng lớn nhất trong Trung Thổ loạn thế... ?
Thanh Dương sớm đã biến thành một mảnh đất khô cằn. Những tòa đại thành giá trị nhất ngày xưa đều đã bị Phiên tử đốt sạch, bây giờ lại có ý nghĩa hoàn toàn mới với Tống Dương, nhanh chóng trở thành địa tiêu, biến thành biểu tượng, hóa thành đồ đằng xoay Càn Khôn của Nam Lý.
Đại quân cũng không trì hoãn ở Thanh Dương lâu, chỉ làm một chút sửa đổi rồi tiếp tục đi về phía tây. 'Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu' (đem dũng khí truy đuổi tàn tặc) là chân lý luôn được áp dụng cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Năm ngày sau, khi mũi đao trong tay Tống Dương chỉ vào vương kỳ Phiên tử trên đầu thành Đường Lâu phía xa, trời mưa tầm tã, cờ xí Phiên tử u rũ...
Cổng Đường Lâu công phá khó khăn hơn Thanh Dương một chút, cho nên phải mất hơn hai ngày, công phạt bốn ngày, Đông Môn mới bị phá hủy. Phiên quân lại đại bại mà chạy trốn.
Thừa Hợp không hành động cùng Tống Dương và đại quân. Sau trận chiến ở Yến Tử Bình, sự tình trong nhà không thiếu, phải dựa vào nàng lo liệu. Thế cục biến hóa, thời cơ lướt qua, đại quân nhất định phải thừa dịp khí thế còn đang vang dội mà tiến công chiến thắng. Mặc dù bên người Tống Dương có năm vạn binh lính, lúc này đủ dùng, nhưng không thể kiên trì lâu được, dù là viện binh hay nhu yếu phẩm đều cần hậu phương tiếp viện. Thừa Hợp phải phụ trách việc này, liên lạc với Hồng Ba phủ, Tả thừa tướng, đòi tiền đòi binh triều đình.
Mặc khác còn có một chuyện vô cùng trọng yếu cần được chứng thực của triều đình. Trọng trách trên vai Thừa Hợp cũng không hề nhẹ.
Nhâm Tiểu Bộ thì ở lại bên cạnh Tống Dương. Giống như khói lửa chiến tranh trong Thanh Dương, trong Tây Cương còn có không ít Nam Lý binh lính phiêu dạt. Có lòng muốn đền nợ nước, nhưng rắn mất đầu thì khó mà ngưng tụ lại thành chiến lực. Còn Tống Dương muốn duy trì thực lực đại quân thì phải không ngừng hấp thu lực lượng mới, vừa đánh vừa bù, chờ triều đình phái viện binh tới. Nếu có thể hấp thu được phần binh lính phiêu dạt này, không thể nghi ngờ là chuyện tốt nhất.
Tính ra, quân đội du tán ở Tây Cương đều là thủ hạ dưới trướng Trấn Tây Vương. Nếu Tống Dương muốn thu nạp bọn họ mà chỉ dựa vào thân phận con rể Hồng Ba phủ có vẻ hơi yếu ớt. Nếu có công chúa ở bên cạnh thì càng danh chính ngôn thuận hơn.
Treo cờ ây soái, cờ Trấn Tây Vương, cờ Thường Quân Hầu, tam căn đại kỳ đồng thời được treo lên, tây xuất Đường Lâu uy phong mãnh liệt.
...
Trần Ninh vui vẻ cực kỳ. Mặc dù đang chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, y vẫn không kìm nổi nụ cười trên mặt. Không chỉ y, bên cạnh các huynh đệ đều như y. Có lẽ trên mặt bọn họ không thể hiện, nhưng ánh mắt bọn họ đều đang cười.
Bọn họ không thể không vui. Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả bọn họ đều là binh lính Thanh Dương.
Thanh Dương Thành chiến hỏa liên miên, binh lính bản địa có thể sống đến hiện tại, ai không phải là đứng đầu trong đội quân tinh nhuệ. Trần Ninh và huynh đệ của y đều không ngoại lệ. Bọn họ là tiểu đội trinh thám tốt nhất dưới tay Lưu đại nhân, một đột năm người, phụng quân lệnh đi tra xét tình hình địch, trở thành tiền tiêu cho đại quân.
Tòa thành trì phía tây Đường Lâu không có gì đặc biệt, tường thấp cửa mỏng, tuyệt đối không ngăn được đại quân, nhưng công việc điều tra vẫn phải làm tốt. Cho dù trong lòng có vui vẻ như thế nào, Trần Ninh cũng sẽ không lơi lỏng nhiệm vụ, đặc biệt là hiện tại. Tuy rằng còn cách thành trì rất xa, nhưng tính ra bọn họ đã tiến vào phạm vi khống chế của Phiên binh, mỗi bước đi càng phải cẩn thận hơn.
Bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân. Trên đường, xa xa xuất hiện một người đàn ông trong tầm mắt Trần Ninh, đang cố gắng chạy như điên.
Người Nam Lý đều mặc quần áo rộng thùng thình. Nếu một nam nhân đi lại bình thường thì còn không nhìn ra được gì, nhưng khi hắn đang chạy rất nhanh thì quần áo bị gió ép vào sát thân mình, có thể nhìn được thân thể người này cao lớn vạm vỡ, trong số người Nam Lý tuyệt đối được coi là cường tráng. Hơn nữa chạy nhanh như gió, nện bước vững vàng, rõ ràng là một nhân vật có công phu hung mãnh. Chỉ có điều hắn mang nón tre, vành nón ép xuống che khuất diện mạo.
Trần Ninh nhẹ nhàng vung tay lên, mấy người lập tức tản ra, ẩn núp, tạo thành một trận thế phục kích nho nhỏ, chỉ chờ người này tới gần là bắt lấy. Sắp đến ác chiến, song phương đều phái ra thám tử, Trần Ninh không thể không cẩn thận đối phó.
Tráng hán chỉ lo cúi đầu chạy, không phát hiện cạm bẫy ở phía xa. Nhưng hắn còn không kịp tới gần, một chuỗi tiếng vó ngựa vang lên, một nhóm mười tên kỵ binh phiên tử phi tới, không ngừng hô quát, mệnh lệnh hán tử dừng lại. Tráng hán không nghe, ngược lại càng chạy trốn nhanh hơn.
Lúc này thám báo Nam Lý mới hiểu được, hóa ra tráng hán đang bị Phiên tử đuổi bắt, như vậy có khả năng hắn là người một nhà... Có huynh đệ nhìn Trần Ninh, gã chậm rãi lắc đầu. Bọn họ không phải đang tản bộ, một mạng người và quân vụ trên lưng, bên nào nặng bên nào nhẹ, Trần Ninh phân biệt rất rõ ràng. Huống chi nhân số bên Phiên tử gấp đôi bọn họ, lại còn là kỵ binh. Cứu người không thành công, có thể còn mất tính mạng của mình.
Đại hán chạy nhanh, đám Phiên tử còn nhanh hơn. Đến khi hán tử chạy đến gần nơi thám báo ẩn nấp, kỵ binh địch đã đuổi sát theo. Cách hắn mười trượng, một gã phiên tử giương cung lên. Đại hán nghe tiếng xé gió cực lực xoay người tránh né. Tên tới dữ dội nhanh chóng, hắn mới miễn cường tránh được nơi yếu hại, lại không tránh được toàn thân, một mũi tên bắn trúng bả vai.
Đại hán dũng mãnh dị thường, dường như hiểu được không còn đường để chạy, sau khi bị thương mạnh xoay người làm bộ như vồ lên, thái độ muốn liều mạng. Nhưng chưa kịp nhảy thì Phiên tử khác lại bắn ra một mũi tên, đại hán ôm ngực, mũi tên run rẩy, cuối cùng không chống đỡ được, thân thể xiêu vẹo ngã về phía sau. Một tên Phiên tử cưỡi ngựa đứng gần hắn còn không chờ hắn ngã xuống đã bị móng ngựa đá tới, văng ra xa, rầm một tiếng ngã trên mặt đất, thân thể co giật, xem ra khó sống sót.
Nón tre rơi xuống, nhưng gương mặt úp xuống, vẫn không nhìn rõ diện mạo hắn.
Đám Phiên tử nhìn nhau cười to, đều xuống ngựa đi lên kiểm tra. Đã trúng hai mũi tên lại bị chiến mã đá mạnh, cho dù kim cương cũng không sống được. Binh lính Thổ Phiên cũng không đề phòng nhiều lắm. Nhưng bọn chúng có mơ cũng không nghĩ đến người vốn 'chết chắc rồi' lại xoay người nhảy lên khi bọn chúng đến gần, cầm một mũi tên nhọn, cắm vào trong mắt tên Phiên binh gần nhất. Sau đó nhảy lên đá bay tên khác, thuận tay rút đao ra chém trúng cổ tên Phiên binh thứ ba.
Đến lúc này mọi người mới hiểu được, mặc dù đại hán trúng mũi tên thứ hai ở giữa ngực, nhưng đúng lúc bị tay hắn chắn, không làm tổn thương nhiều. Mà mũi tên đó cũng thành lợi khí phản kích của hắn, cắm vào mắt, đá bay, đoạt đao giết người, động tác lưu loát mà mạnh mẽ, trong chớp mắt đã đoạt mạng ba tên. Không phải là chiêu thức võ công hay bắt chước võ thuật, đại hán dùng bản lĩnh giết người chỉ có ở chiến trường mới nhìn thấy được.
Đao trên tay, đại hán không nói lời nào, như một con sư tử giận dữ lao thẳng tới cường địch, trong miệng hét lớn:
- Đi ra hỗ trợ!
Vừa mới thông tri huynh đệ 'Án binh bất động', không có ý định tham dự tranh đấu, Trần Ninh thoắt cái đã thay đổi bộ dáng, tay cầm đao nhọn, là người đầu tiên nhảy ra bụi cỏ. Trần Ninh thay đổi chủ ý vì lý do rất đơn giản: gã thấy được diện mạo đại hán.
Ngũ quan vặn vẹo, cơ mặt dữ tợn, làn da loang lổ, như người sắp gặp nhiệt độ cao bị nóng chảy rồi lại cô đọng. Khuôn mặt xấu xí này rất khó tìm được người thứ hai ở Nam Lý.
Năm đó Thanh Dương tuyển hiền, hán tử này từng cùng Tống Dương lên đại, bị Trường sử phong làm Hình Bộ truy nã đạo tặc... Lúc ấy Trần Ninh có mặt, biết người này là nhân vật trọng yếu trong Hồng Ba vệ, ngay cả Huyền Cơ công chúa cũng không gọi thẳng kỳ danh, mà gọi hắn là Tần Đại ca.
Người xấu xí Tần Trùy.
Khó trách hắn có thể chống đỡ một kích của chiến mã, lại khó trách hắn có được thân thủ hung mãnh như vậy.
Về phần mấy tên thám báo mai phục, giấu diếm được người khác, làm sao giấu được kẻ chinh chiến trên lưng ngựa nửa đời, am hiểu sâu tất cả phương thức trên chiến trường Tần Trùy.
Kỵ binh xuống ngựa vẫn không bằng bộ binh. Năm thám báo đều là tinh nhuệ, lại âm thầm đánh lén khi địch chưa kịp chuẩn bị. Trận đấu kết thúc rất nhanh, mười phiên tử đều chết thảm tại chỗ. Tần Trùy nở một nụ cười dữ tợn với Trần Ninh, gật đầu muốn nói gì đó. Nhưng trong yết hầu lại không thể phát ra chút thanh âm, thân hình mềm nhũn liền té ngã trên mặt đất.
Tần Trùy có thương tích. Không phải một mũi tên sau lưng hay ngựa đá của Phiên tử, là vết thương cũ trên bụng, miệng vết thương đã sinh mủ, mùi tanh nồng đậm. Nếu không như vậy, lấy bản lĩnh của hắn, muốn giết chết mười tên Phiên tử trên đường chạy trốn cần gì người khác giúp đỡ.
Hắn là gia nhân của công chúa, lại là bạn tốt với Thường Xuân Hầu, còn có nhiệm vụ nào quan trọng hơn là đưa hắn an toàn trở về Đường Lâu. Nhóm Trần Ninh lập tức chuyển hướng, hộ tống Tần Trùy trở về đại doanh.
Công chúa nghe tin, vừa mừng vừa sợ, trong lòng thấp thỏm bất an. Lúc trước Tần Trùy theo Trấn Tây Vương đi Khổ Thủy kháng Phiên. Sau khi Tây quan bị phá, phụ vương mất tích. Bây giờ Tần Trùy trở lại, có lẽ hắn tỉnh lại là biết được đáp án. Có thể là tin vui rợp trời, cũng có thể là tin dữ đáng sợ.
Trần Trùy được đưa vào trong doanh trại Nam Lý, lập tức được chăm sóc tốt nhất. Có Tống Dương trị thương điều dưỡng cho hắn, Tần Trùy có bị thương gấp đôi cũng không chết được. Một ngày sau, Tần Trùy chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt, thấy mình đang nằm trên giường êm, đắp một chiếc chăn lụa mỏng. Tống Dương, công chúa thậm chí Phong Long đang ở bên cạnh.
Thấy Tần Trùy tỉnh lại, Tống Dương mỉm cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Tần Trùy không nói về chuyện của mình, trực tiếp dâng lên tin tức trọng yếu nhất:
- Đại soái bình an vô sự, có điều bị thương một chút, trong lúc nhất thời khó mà hành động.
Trấn Tây Vương gia cũng là Thống soái Tây quân, trong thời gian chinh chiến Tần Trùy đều quen gọi là đại soái.
Thanh âm của người đàn ông xấu xí khàn khàn, khó nghe. Nhưng ngắn ngủi mấy câu lọt vào tai Tiểu Bộ, lại giống như tiếng nhạc êm tai nhất thiên hạ, trong nháy mắt, niềm vui sướng bùng nổ từ đáy lòng. Vô số lo lắng, không yên lúc trước đều biến mất sạch sẽ. Nhưng khoái hoạt mãnh liệt không thể biến thành tiếng cường trong trẻo, mà hóa thành tiếng khóc vỡ òa.
Phong Long mỉm cười, vui mừng vô cùng, ánh mắt đỏ bừng.
Lý Tam mập mập trắng trắng vừa chúc cát tường đầy mịêng, vừa lấy góc áo lau nước mắt...
Chờ cảm xúc mọi người đều ổn định, Tần Trùy mới kể chuyện xảy ra từ đầu đến cuối. Khổ Thủy Quan kinh doanh nhiều năm, phòng thủ kiên cố, Trấn Tây Vương lại có trọng binh điều động từ Tây Cương tiếp viện. Chiến sự mới bắt đầu, mặc dù chiến hỏa kịch liệt, nhưng tiền tuyến vẫn kiên trì được. Cho đến khi Trấn Tây Vương gặp sự cố...
Theo lý thuyết, muốn lẻn vào hùng quan ám sát vương gia là không có khả năng. Ít nhất Tống Dương không làm được, La Quan thậm chí Vân Đỉnh cũng không làm được. Nhưng nếu thích khách là cao thủ càng hung mãnh thì sao?
Thích khách có hai người, thân thủ đều vô cùng cao cường, vượt xa người thường, lại phối hợp ăn ý, hiển nhiên đã trải qua bàn bạc tỉ mỉ. Tống Dương gật đầu, cũng đã có vài phán đoán. Có thể làm chuyện này, cũng chỉ có Quốc sư và Hoa Tiểu Phi. Hơn nữa một mình khó thành sự, thế nào cũng phải có hai người liên kết.
Tuy vậy, nhân lực có hạn. Mặc dù thiên hạ đệ nhất và đệ nhị liên thủ cũng không thể giết chết mục tiêu. Nhưng vương gia thân bị thương nặng lâm vào hôn mê. Đối với người Thổ Phiên như thế là đủ. Sau ám sát chưa đến một canh giờ, trong thành một đội ngũ hai ngàn người bất ngờ tạo phản, đồng thời lan rộng lời đồn 'Trấn Tây Vương đã chết'. Tướng lãnh trong quân đương nhiên không thể nâng Trấn Tây Vương đang hôn mê đi tuần quân để bác bỏ tin đồn. Trong Khổ Thủy Quan, quân tâm xao động.
Tống Dương thở dài. Hắn còn nhớ rõ lần phục kích Quốc sư ở Yến Tử Bình, đối phương mang theo kỵ binh doanh trại Nam Lý tới. Quốc sư có thể mang một đội binh Nam Lý tới đánh trấn nhỏ, đương nhiên có thể mai phục một đội binh khác ở Khổ Thủy.
Khổ Thủy Quan vừa loạn, Phiên tử ngoài thành lập tức phát động công kích. Bây giờ nhớ lại, lúc ấy hẳn còn có thủ đoạn và kế sách của Quốc sư. Nếu không thì dù trong thành có làm phản bất ngờ, cho dù Trấn Tây Vương có hôn mê bất tỉnh, Khổ Thủy Quan cũng không đến mức bị Phiên binh công phá. Tuy nhiên chuyện xảy ra sau đó Tần Trùy không còn tâm trạng suy nghĩ nữa. Gã và các Hồng Ba vệ khác đều bận việc bảo vệ Vương gia. Gã chỉ biết tại đêm đó, không chờ bọn họ chuyển Vương gia đến phía sau hùng quan đã bị Phiên tử công phá. Hồng Ba vệ không còn biện pháp, đành phải che chở Trấn Tây Vương phá vây chạy nạn.
Khác với những tòa thành trì phổ thông như Thanh Dương, Đường Lâu, Khổ Thủy Quan hai bên nam bắc chỉ có tường thành kéo dài, hai tòa cổng chính đông, tây.
Theo suy đoán bình thường suy đoán, đám người Tần Trùy hẳn là đi Đông Môn, che chở Vương gia trốn về phía sau. Mà khi quân địch dũng mãnh vào, Khổ Thủy Quan nội loạn thành một đống, Phiên tử đối với tình huống bắt buộc của Trấn Tây Vương, phá Tây Môn mà vào, sau đó đại đội kỵ binh tiến thẳng đến Đông Môn, yêu cầu bắt giữ Vương gia. Mặt khác cao thủ thích khách sau khi làm Vương gia trọng thương cũng không chạy trốn khỏi thành, rất có khả năng phục kích ở gần Đông Môn.
Vì thế Hồng Ba vệ quyết định mạo hiểm đi ngược chiều, không đi Đông Môn mà thừa dịp loạn chạy đến Tây Môn. Trên đường đi hung hiểm không cần phải nói. Tóm lại một nước cờ hiểm này đi đúng, bọn họ trốn đến sau lưng kẻ thù, chạy lên cao nguyên.
Phiên tử không tìm được bọn họ. Nhưng một đám người thủ hộ Trấn Tây Vương ẩn thân trong địa bàn Thổ Phiên, cũng không thể liên hệ với hậu phương, vì thế tung tích không rõ.
Sau đó mọi chuyện đơn giản hơn. Trấn Tây Vương thương thế ổn định, tuy rằng chưa đủ sức lặn lội đường xa. Tần Trùy vâng lệnh chui vào quan nội đưa tin. Tây Cương Nam Lý phần lớn biên giới đều ở trong tay Phiên tử. Tần Trùy trong tình trạng không có bất kỳ trợ giúp hay tiếp tế nào phải xuyên qua phần lớn chiến khu địch, vài lần gặp nguy hiểm, trốn thoát kẻ thù đuổi bắt cũng bị thương không nhẹ, nhưng cuối cùng hoàn thành sứ mệnh.
Tiểu Bộ chảy nước mắt, vội vàng truyền tin cho Tam tỷ và Hồng Ba phủ, nói cho mọi người trong nhà biết tin tốt.
Trấn Tây Vương bình an vô sự, trong lòng mọi người cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Tuy nói cứu người cũng không phải chuyện gì dễ dàng, biên cảnh đều bị Phiên tử phong tỏa, trừ phi đại quân Nam Lý đánh liên tiếp, phá hủy phòng ngự của chúng, nếu không không thể đón Vương gia trở lại. Tống Dương không có cách nào khác, đành phải mời La Quan hỗ trợ lần nữa.
Đêm cùng ngày La Quan bôn ba chạy suốt đêm về phía tây, được Tống Dương nhờ vả, dựa theo sự chỉ điểm của Tần Trùy, đi cao nguyên tiếp ứng Vương gia. Nếu có thể bí mật mang người về thì tốt, nếu tạm thời không có cơ hội, bên người vương gia có thêm một vị đại tông sư thân thủ cao cường tới lui cũng đảm bảo an toàn hơn.
Tống Dương vốn định tự đi, thứ nhất vì hắn là con rể Hồng Ba phủ, thứ hai vì khả năng ứng biến và võ công, hắn hoàn toàn đủ tư cách gánh vác trọng trách này. Nhưng khí thế đại quân bây giờ đều dựa vào hắn, hiện giờ hắn không chỉ là một Hầu gia phú quý nữa, mà còn là Đại nguyên soái Tây Cương Nam Lý, sao có thể rời đi lúc này. Ngay cả Tần Trùy cũng khuyên hắn:
- Ngươi đừng bỏ lại đại quân đi cao nguyên, nếu vương gia biết được chắc chắn không cho ngươi cưới khuê nữ của ngài nữa.
Tuy vậy, đại tông sư không phải độc hành. Đi theo bên cạnh ông ấy còn có ba người, hai người trước là Tề Thượng Ba Hạ, hai huynh đệ kinh nghiệm không ít, trên đường tiềm hành bọn họ có thể giúp đỡ đại ân. Người khác là cận vệ Lý Dật Phong bên cạnh 'Tiên hoàng'. Phong Long chủ động mời anh ta đến giúp đỡ.
Tiểu đội bốn người, quy mô không đáng nói, nhưng tinh nhuệ mười phần. Chỉ cần đừng gặp phải đại quân địch hay loại cao thủ mạnh đến biến thái như Yến Đỉnh, Hoa Tiểu Phi, cũng không có gì nguy hiểm đối với bọn họ.
Ngày hôm sau khi nhóm người Tống Dương biết tin Trấn Tây Vương bình an vô sự, đại quân đang đi về hướng tây, hắn lại nhận được thư truyền từ Phượng Hoàng thành. Trung Thổ gần đây lại xả ra một chuyện lớn, chiến sự!
Yến Quốc mang binh đến phía bắc, mạnh mẽ tập kích Khuyển Nhung.
Như cuộc thảo luận của Tạ Tư Trạc và Đại Khả Hãn, Yến Quốc phải thừa dịp Khuyển Nhung và Hồi Hột đánh cho sứt đầu mẻ trán, hung hăng chiếm lợi thế lớn nhất trên thảo nguyên. Một trận chiến này, Đại Yến nắm giữ thượng phong, điều khiển trọng minh mãnh liệt công kích, lang tốt liên tiếp bại lui.
← Hồi 356 | Hồi 358 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác