← Hồi 200 | Hồi 202 → |
Bên ngoài thế lửa tuy lớn, nhưng còn chưa tới mức không thể trốn, chỉ cần có thể lao ra hậu điện, có thể còn hy vọng sống.
Tống Dương sớm vận sức chờ phát động, há nàng dễ dàng bỏ chạy, long tước xông lên nhằm thẳng ni cô gian tà!
Một trốn, một cản, chia làm hai hướng, mục tiêu đều nhằm vào cửa sổ, Thanh Mộc thân nhẹ như chim yến, nhún nhảy bay lên như khói; Tống Dương lại như ác thú bị đè nén mười năm, hung mãnh như sấm sét; Thanh Mộc đến trước nửa bước, nhưng thế trường đao của Tống Dương hung mãnh, trong lòng hoàn toàn nắm chắc, Thanh Mộc nếu cố tình xông ra cửa sổ, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy đi nửa người.
Hướng cửa sổ chạy trốn vô vọng, Thanh Mộc lại xoay mình, lần thứ hai nửa đường chuyển hướng, rồi đột nhiên nhằm thẳng phía trước...Nàng không thể rơi vào quần đấu, một Tống Dương đã ứng phó không nổi, giờ lại thêm hòa thượng đẹp trai, nàng tuyệt không có phần thắng, không được lựa chọn, chỉ có thể mong nóc nhà đừng quá rắn chắc, ngăn cản không cho nàng vọt lên trời.
Long tước thế tấn công uy mãnh có thừa, nhưng độ linh hoạt hơi kém, Tống Dương chuyển hướng không kịp, lập tức không nghĩ ngợi, trong tiếng rống lớn long tước rời tay lao đi, nhằm đuổi theo Thanh Mộc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, long tước rời tay cầu mong đả thương địch thủ, kẻ giả mạo này quá quan trọng, bất kể thế nào cũng không thể để nàng chạy trốn.
Trường đao phá không, tựa như gió lửa, như sao băng, Thanh Mộc hốt hoảng, trong không trung lần thứ ba chuyển hướng, lần này hướng chạy trốn không cần suy nghĩ, mục đích duy nhất còn lại là giữ mạng, tránh đi lưỡi đao hung tàn đang lao tới.
Nguy hiểm tới cực điểm, cũng miễn cưỡng đến cực điểm, long tước sáng rực đến sát bên người, Thanh Mộc cũng không biết mình có còn sống hay không...
Nhún mình một lần, ba hồi lăn lọn, Thanh Mộc dùng hết sở học cả đời của mình, phát huy hết sức lực, tuy nhiên thi triển một hơi, so mới khổ chiến một ngày một đêm càng muốn mệt mỏi hơn.
Khi tránh thoát được long tước, Thanh Mộc đã kiệt sức, nhưng tình thế trước mắt chưa khiến nàng hồi hồi khí, Thanh Mộc cắn rặng, mạo hiểm hít một hơi điều chuyển huyệt mạch, đang muốn nghĩ biện pháp chạy trốn, trong tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng phật hiệu, một bóng dáng màu xám lao ra...Bốn chữ Phật hiệu nghe chưa đủ, bóng ảnh đã kề đối diện nàng.
Vô Ngư giả bảy năm, Thanh Mộc thậm chí đã coi chính mình là Vô Ngư, cho nên khi nhìn thấy bóng ảnh, đồng tử Thanh Mộc co rút dựng lên, nàng nhìn thấy "chính mình".
Thanh Mộc hoảng hốt hiểu được, lần này chính là Vô Ngư ra tay ngăn cản mình, sư thái ngón tay vững vàng điểm ở giữa ấn đường, sức lực Thanh Mộc vừa mới có được trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh tan, toàn thân giống như bị hút sạch chân khí, thân thể trực tiếp rơi trên mặt đất.
Tống Dương không ngờ:
- Sư thái biết võ thuật?
Đáng tiếc Tô Hàng không ở đây, không ai có thể tiếp cho hắn một câu:
- Ai cũng không thể ngăn được.
Một tiếng "keng", long tước rơi xuống, nát thành một mảnh!
Ngự tiền thị vệ trong điện khổ chiến còn hơn mười người, đột nhiên nhìn đến thấy dưới đất lao tới một Vô Ngư sư thái, tất cả đều ngạc nhiên.
Thi Tiêu Hiểu lên tiếng giải thích:
- Vô Ngư sư thái bị kẻ gian giả mạo.
Trong đám thị vệ có người nhận ra hắn, đại sư đẹp trai ở trong Phật đồ Nam Lý cũng có chút tiếng tăm, hắn mở miệng phân trần cho Vô Ngư, thị vệ lập tức tin đến bảy thành.
Tống Dương lại không lưu tình chút nào, trầm giọng truyền tinh binh:
- Giết chết hết thảy!
Mệnh lệnh vừa ra, tất cả mọi người có chút giật mình, cũng chỉ có Vô Ngư dường như có thể hiểu được nỗi lo của Tống Dương, lúc này lắc đầu:
- Không sao, Thạch lao thiết kế khéo léo, đường khí đặc thù, nhiều người đi xuống cũng tốt, lại càng không chịu ảnh hưởng của đại hỏa ở thiền viện.
Quả thực, Tống Dương đang lo lắng như thế, địa cung diện tích không quá lớn, tuy rằng có thể chứa được tất cả mọi người, nhưng không khí có hạn, chờ đến khi đóng cửa lại, thêm một người đi xuống là thêm một cái miệng hé ra hít thở.
Sau khi Vô Ngư giải thích, Tống Dương mới gật đầu, ngón tay chỉ lối đi bí mật:
- Không muốn chết thì ném đao xuống, người xuống.
Nói xong, vẫy tay với Thi Tiêu Hiểu, ra hiệu gã tới hỗ trợ.
Hai tầng địa cung đều là cửa đá, đối ngoại không đối nội, hộp khống chế mở cơ quan đều ở bên ngoài, cứ như vậy, cho dù có người tình nguyện ở ngoài đóng cửa cho bạn, tương lai người xuống cũng bị nhốt lại đso không thể đi ra, huống chi, biết cách khống chế cơ quan chỉ còn lại một mình Thanh Mộc. Cửa đá chỉ trông cậy vào nàng ta. Tống Dương mang theo Thi Tiêu Hiểu chạy twois hướng bàn thờ Phật đại điện.
Phật tổ giống như lúc trước bị Trần Phản bắn một tên, nhưng tòa sen đá vẫn còn đây, đợi những người khác sau khi tiến vào địa cung, hai thanh niên tay nghề lão luyện, đem tòa hoa sen đẩy cửa ngầm lên, đến khi thừa ra khe hở, Tống Dương và Thi Tiêu Hiểu cùng nhảy lên, theo mọi người hợp sức, từ phía dưới đẩy lại, cuối cùng đóng chặt cửa đường hầm.
Chờ bọn hắn bận rộn xong, chỉ trong giây lát, ngọn lửa đã nuốt ngọn cả đại điện, ba âm thanh tạch tạch liên tục vang lên.
Thanh Mộc bị Vô Ngư đem xuống địa cung, bà ta bị bệnh viêm phế quản, tứ chi toàn bộ không thể nhúc nhích, ngay cả cắn răng cũng không làm được, tuy rằng Tống Dương vẫn sợ bà ta uống thuốc độc tự sát, sau khi nhảy xuống việc đầu tiên chính là bóp quai hàm của bà ta, ép bà phải há mồm, kiểm tra quả nhiên phát hiện trong răng có độc, lập tức cho tay vào, không nể tình chút nào đem viên độc dược đó lấy đi.
Tiếp đó hắn xem La Quan, xác định thương thế của Đại tông sư ổn định liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dừng tay, lại tiếp tục châm trị thương cho lão, vừa bận rộn, hắn vừa hỏi:
- Thế nào, tự ngươi nói, hay chờ chúng ta ép cung?
Tống Dương cúi đầu làm việc, tuy nhiên ai cũng hiểu, hắn đang nói với người nào.
Thanh Mộc cố sức lắc đầu:
- Ta sẽ không nói. Kỳ thật cũng không có gì để nói.
Tống Dương lãnh đạm, tạm thời không để ý đến bà ta, ép cung chỉ là dự định ban đầu của hắn. Cao nhân độc môn đều là cao thủ dùng hình, Tống Dương không thích tra tấn người, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không dùng thủ đoạn cực hình.
Thi Tiêu Hiểu vẫn có điều nghi vấn, cũng không quản Thanh Mộc có thể trả lời hay không, liền hỏi thẳng;
- Bắt ta rồi giữ ta lại làm gì? Vì sao không giết ta?
Không ngờ, Thanh Mộc trả lời vấn đề của gã, đưa mắt nhìn Thi Tiêu Hiểu:
- Khi ngươi còn nhỏ, sư phụ ngươi thường và sư phụ của ta thường khen ngươi.
Thi Tiêu Hiểu sửng sốt:
- Sư phụ ta?
- A Thái, tam sư huynh A Thái.
Nhắc tới tên này, Thanh Mộc bỗng nhiên mỉm cười:
- Tất cả các sư phụ, mọi người trong Lôi Âm đài, cũng không biết Tam sư huynh ở bên ngoài nhận một đệ tử hợp ý, chỉ có ta biết điều đó.
Đề tài bỗng nhiên đề cập đến ân sư, Thi Tiêu Hiểu không biết nên nói gì, Thanh Mộc vẫn cười:
- A Thái đặt trên người ngươi rất nhiều tâm huyết, ta thật sư không nỡ hủy hoại ngươi như vậy. Nhưng thả ngươi khả nay sẽ hỏng đại kế của sư phụ. Không có cách nào khác, đành phải đem ngươi nhốt lại, đợi sau khi kết thúc mọi việc nói sau.
Vừa mới dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng nổ như sấm rền, địa cung bị chấn động bụi đất rơi tràn ngập, đại điện chịu không nổi lửa cháy, ầm ầm sụp xuống. Mà một tầng không khí trong địa cung cũng trở nên cạn kiệt, hô hấp rõ ràng có thể cảm nhận được trong phổi nóng như thiêu như đốt, thực sự khó chịu.
Mọi người lại thay đổi vị trí, tự tầng một xuống tầng hai, quả nhiên mát mẻ hơn không ít, nhưng xung quanh hoàn toàn tối đen, Thi Tiêu Hiểu lại hỏi Thanh Mộc:
- Ngươi và sư phụ ta.. rất tốt sao?
Thanh Mộc không trả lời, cũng không cần trả lời. Nếu không phải thật sự thân thiết, như thế nào lại biết A Thái ở Nam Lý còn có một đệ tử.
Thi Tiêu Hiểu tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi có biết, sư phụ ta chết vào tay Yến Đỉnh không? Ngươi và sư phụ là bạn tốt, sao còn muốn giúp ...?
Không đợi gã nói xong, Thanh Mộc nhẹ nhàng mỉm cười:
- A Thái là sư phụ ngươi, Quốc sư cũng là sư phụ ta. Ta nhận được đại ân của sư phụ, A Thái làm sao không phải thế. Sư phụ muốn giết chết y, y chỉ có thể cam tâm mà đi, tuyệt sẽ không phản kháng chạy trốn. Ta và A Thái là bạn tốt là một chuyện, sư phụ giết A Thái là một chuyện, ta trung thành với sư phụ lại là việc khác.
- Có thể hiểu rõ chưa? Ta sẽ không bởi vì A Thái ngỗ nghịch với sư phụ mà hận y, cũng sẽ không vì sư phụ giết y mà phản loạn. Việc nào rõ ràng việc đó, không cần lẫn lộn với nhau.
Thi Tiêu Hiểu trầm mặc một hồi, khi mở miệng khẩu khí đã trầm tĩnh hơn:
- Đã hiểu. Ngoài ra... Ngươi chưa giết ta, đa tạ.
Lúc này ngồi ở một chỗ khác trong thạch thất, Tống Dương đang bôi thuốc cho La Quan đột nhiên thở dài.
Có Hồng Ba vệ nhận thấy hắn buồn rầu, thân thiết hỏi:
- Hầu gia, thế nào?
Thi Tiêu Hiểu cười, trả lời thay Tống Dương:
- Hắn cảm thấy không có cách nào ép cung Thanh Mộc, không lấy được khẩu cung, cho nên trong lòng hắn không vui.
A Thái từng giúp Vưu Thái y thoát đi Nam Lý, cuối cùng vì che giấu việc Vưu Thái y lẩn trốn ở trấn nhỏ, mới bị Quốc sư trừng phạt, đoạt lấy tính mạng; Thi Tiêu Hiểu chịu ân chi mệnh, tiến vào đội ngũ kỳ sĩ bảo hộ Tống Dương, lại vì sư phụ bị Yến Đỉnh giết chết, cho nên sẽ đối phó Đại Yến; Thanh Mộc nguyện trung thành với Quốc sư, cũng là bạn tốt của A Thái, thời điểm mấu chốt cũng không ngại vi phạm lệnh sư phụ buông tha tính mạng của Thi Tiêu Hiểu ...
Mỗi người đều có chỗ cứng nhắc của mình, quan hệ rối loạn hỏng hết, lý trong lý cũng không rõ ràng, nhưng sau khi liên quan tới A Thái được lộ ra, Tống Dương bất kể thế nào cũng không thể ép cung Thanh Mộc.
Tống Dương không có cách nào ép cung Thanh Mộc để tìm những tin tức có liên quan đến Quốc sư, đương nhiên không thể không buồn rầu.
Ngược lại Thanh Mộc lúc này không hề gì, lạnh lùng nói với Tống Dương:
- Ngươi muốn bức cung cứ việc làm, không sao cả.
- Vừa rồi ta nói sai rồi vẫn không được sao.
Tống Dương cười khổ, nói xong, không cam lòng khuyên một câu:
- Kỳ thật tất cả đều là người quen... ngươi không ngại nói ra hai câu?
Thanh Mộc không trả lời hắn, Tống Dương bất đắc dĩ chuyển đề tài:
- Vô Ngư sư thái, đoán chừng lửa đã tắt, khi chúng ta đi ra ngoài, người bên ngoài không thiếu, người xem có nên sửa sang một chút?
Vô Ngư cười:
- Bần ni đang có ý này.
Nói xong, tìm Hồng Ba vệ bên cạnh mượn một thanh đao, trong bóng tối bắt đầu sửa sang lại, cạo cho đầu mình sạch bóng.
Đại hỏa Biệt Lai thiền viện từ ban ngày cháy tới ban đêm, thủ đoạn của hỏa đạo nhân càng ngày càng thành thục, trận lửa này quả nhiên không thể cứu. Trọng binh tới gần cũng không thể làm gì, cũng chỉ là ngăn cản xung quanh, cố gắng để phòng thế lửa lan sang chỗ khác, về phần bên trong thiền viện, chỉ có thể chờ lửa tự tắt.
Về phần Tĩnh Vương Nhâm Đường, cho tới thường dân, toàn bộ Phượng Hoàng thành đều bị đại hỏa gây kinh động, cấm quân các con đường lân cận, Tĩnh Vương tự mình trấn thủ...Nhâm Đường trong lòng bị đè nén. Việc mưu phản tiến hành đến bây giờ, gần như hết thảy đều thuận lợi, không cần đến vài ngày có thể hoàn thành đại cục, mọi việc viên mãn. Mà vị trí Vô Ngư quả thực quá quan trọng, thời điểm mấu chốt này không thể để bà ta có chút tổn thương nào, bà ta nếu thực bị lửa thiêu chết, tuy rằng không đến mức kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng phía sau không thể nghi ngờ muốn hoảng loạn một phen.
Nghe nói thiền viện xảy ra hỏa hoạn, Tĩnh Vương bỏ mọi việc trong tay, dẫn theo thị vệ, cấm quân tới, bởi vậy cũng chính mắt nhìn thấy quá trình lửa từ sinh tới diệt, từ mạnh tới yếu. Vương gia có chút tuyệt vọng, lửa lớn như vậy, bên trong căn bản không thể có người sống sót.
Tuy nhiên nhìn không thấy thi thể, cuối cùng có thể có một chút may mắn. Khó có thể đợi cho lửa tắt hoàn toàn, Tĩnh vương lập tức phái người tiến vào đám cháy tìm người..
Trời đã tối, trong kinh đã giới nghiêm, bất cứ kẻ nào cũng không được đi lại trên phố, nhưng cấm quân vẫn ở ngoài, vẫn có một đám người không chịu giải tán, cũng không ngoại lệ, đóng giữ lúc này đều là đệ tử cửa Phật, vừa là người xuất gia các miếu trogn kinh, cũng có không ít tăng khổ hanh... Trước đó không lâu các khổ tu đó còn tụ tập ở thiền viện, đôi bên còn có thể gặp mặt, khổ tu đưa lên kính ý sau đó tản đi, không ngờ còn chưa kịp rời khỏi kinh thành, chợt nghe nói thiền viện cháy, bọn họ lại quay trở lại.
Bởi vì đều là người tu hành, thân phận địa vị đặc biệt, Tĩnh vương pháp ngoại khai ân, cho phép bọn họ tạm thời ở lại gần đó chờ tin tức.
Tĩnh Vương ở ngay ngoài đám cháy, lửa mặc dù yếu nhưng chưa tắt hết, ngày mai vương gia không chịu đặt mình trong nguy hiểm, trên đường đi qua đi lại, nôn nóng bất an. Ở trong tay ông ta còn cầm một chén trà, xung quanh không khí đám cháy bao trùm, bất kể người thế nào cũng phải uống nhiều nước, khi đang sốt ruột, bỗng nhiên một tâm phúc trong đám cháy, vui mừng chạy ra, khom người nói:
- Vương gia, đại hỷ, tìm thấy sư thái rồi, lão nhân gia ngài vẫn khỏe mạnh, hơn nữa chưa hề thương tổn chút nào!
Một tiếng hả giòn tan.
Mừng như điên, Tĩnh vương không tự chủ trên tay dùng sức, dù sao cũng là người xuất thân binh nghiệp, từng là lãnh đạo tác chiến, lực đạo trong tay không nhỏ, bóp chặt chén trà trong tay, mảnh sứ của chén trà vỡ cắt vào tay, máu tươi và nước trà tí tách chảy xuống, thị vệ, quan lạ, tôi tớ cả kinh, vội không ngừng tiến lên muốn giúp Vương gia băng bó, Tĩnh vương lúc này không để tâm tới vết thương nhỏ, giơ tay ngăn lại, truyền cho thuộc hạ nói:
- Mau mời sư thái pháp giá...Không, không, dẫn đường, bổn vương đi gặp sư thái.
Nói xong cât bước bước đi, sau khi đi vài bước cười truyền lệnh:
- Đem tin tức tốt truyền đi, bảo chúng tăng chờ bên ngoài an tâm.
- Sư thái còn sống... Nói như vậy trận đại hỏa này nếu không phải tai họa, ngược lại chính là "phúc duyên".
Lửa lớn kinh người như vậy khó có thể thoát được, càng chứng minh được sự thần kỳ của Vô Ngư sư thái, Tĩnh vương có thể nghĩ đến, ngày mai trên phố lưu truyền một tin đồn: Vô Ngư sư thái có thần Phật phù hộ, nước lửa không thể xâm phạm.
Có thể đoán được, trải qua trận đại hỏa này, Vô Ngư ở Phượng Hoàng thành, ở trong lòng dân chúng Nam Lý uy vọng sẽ lên rất cao. Danh vọng của bà càng lên cao, đối với cơ hội đăng cơ của Tĩnh vương càng lớn, Tĩnh vương vui mừng đuôi mứt nheo lại, cười toe toét, ông ta trước tiên phải đem tin tốt truyền ra.
Dân chúng cùng vui, đây không phải là việc thiên tử nên làm sao, Tĩnh vương thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mệnh lệnh này của ông ta... Nếu là Tống Dương lúc này, sẽ rất nghi ngờ liếc ông ta một cái.
Tất cả những người khác tất cả đều lưu lại trong thạch lao, những chiến sĩ tinh nhuệ đến từ Hồng Ba phủ, Tả thừa tướng, Hình bộ và Mộ Dung gia, đều nghe theo Tống Dương sai khiến, không được ra ngoài, tạm thời án binh bất động. Các ngự tiền thị vệ đó, bọn họ muốn động cũng không động được, tuy rằng sau khi biết được chân tướng, bọn họ đều tỏ ra ý phản chiến, nhưng Tống Dương chưa tin bọn họ, không chút khách khí, hạ kịch độc tất cả mọi người, trước khi nói rõ việc này hoàn toàn, bọn họ đều sẽ bị tạm giam, đợi sự việc kết thúc, sẽ trả lại tự do cho họ, giải độc cho họ.
Cùng đi với Vô Ngư chỉ có một mình Tống Dương.
Hai người họ bước lên một bước, trước khi cấm quân tiến vào đám cháy đã mở cửa đá ra, những viên đá vụn sụp xuống rất lả tả, người bình thường không thể nào thấy lại được ánh mặt trời, nhưng những trở ngại này đối với các cao thủ cũng chẳng là gì, ngay cả tro tàn của đống gạch ngói vẫn còn rất nóng, thực sự rất phiền, Tống Dương và Sư thái tránh ra, toàn thân đều bị phỏng, may mà Tống Dương có thuốc trị bỏng.
Hai người quay lại mặt đất, để lại cửa hầm đúng nguyên dạng, vừa mới làm việc xong, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, cấm quân đi vào tìm kiếm, ngạc nhiên phát hiện lão sư thái đang bị cháy sém phía trong, ngoài vẻ mặt sám đen, lông tóc đều không sao/
Vô Ngư vẫn chưa dời bước, vẫn lưu lại phía trong đống hoang tàn, rất nhanh sau lại ồn áo tiếng bước chân tiến đến, Tĩnh Vương dẫn tâm phúc và đại đội vệ sĩ đã tới.
Khi gặp mặt Tĩnh vương nước mắt giàn giụa, liên tục nói:
- Quả nhiên là Phật tổ hiển linh, Phật tổ hiển linh!
Đi đến bên cạnh, Tĩnh vương thấy bên cạnh sư thái còn tên đàn ông đáng ghét, mày hơi chay lại, hỏi sư thái:
- Vị này là ...
Vô Ngư đáp:
- Sư môn sâu xa, hắn tuy là tục gia, nhưng là sư đệ của ta, từ xa cố ý tới hỗ trợ ta, hôm nay mới vừa tới..
Tĩnh Vương mỉm cười gật đầu với Tống Dương, tiếp tục hàn huyên với Vô Ngư:
- Trước đây chưa từng nghe tới sư thái nhắc tới sư môn, còn nói là.. không ngờ kế thừa vẫn còn, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Trong lòng Tống Dương khẽ động, sự việc không đúng " Vô Ngư" là môn đồ của Quốc sư, giới thiệu Tống Dương là sư đệ của bà ta, vậy Tống Dương tự nhiên lại là môn đồ của Quốc sư, nhưng thái độ của Tĩnh Vương với mình chỉ gật đầu cười, không có một câu hỏi han nào, thậm chí ngay cả tên cũng không hỏi, điều này cũng quá là vô lễ. Lại nghe cuộc nói chuyện của Tĩnh Vương với Vô Ngư, hình như căn bản không biết thân phận lai lịch của Thanh Mộc.
Hoặc là Tĩnh Vương nói như vậy chỉ vì muốn thăm dò sư thái trước mắt, rốt cuộc là Vô Ngư hay là Thanh Mộc?
Theo lý, thiền viện bị cháy, bất cứ người nào biết rõ sự tình đều hoài nghi, Vô Ngư trước mắt đây rốt cuộc là thật hay giả.
Phải nói Thanh Mộc bắt chước Vô Ngư, quả thực đã bỏ không ít công phu, chính là vì trước đây bà ta bắt chước rất giống, cho nên bây giờ người ngoài khó mà phân biệt được thực hư. Nếu từ bề ngoài, giọng nói đều không thể phán đoán, thì chỉ có thể dựa vào xuất ngôn thăm dò.
Nhưng Tống Dương nghĩ lại, lại phủ định việc "thăm dò".
Xung quanh đây đều là cấm vệ tâm phúc của Tĩnh vương, Tĩnh vương cũng không cần thử thăm dò, nếu có nghi ngờ, có thể trực tiếp phân biệt thật giả, nếu là Thanh Mộc thì rất vui mừng, nếu bị đánh tráo thì lập tức chém giết, ông ta chỉ cần hỏi một câu: tối qua trong cung ta mời người ăn món gì? Lập tức sẽ có kết quả.
Vừa rồi khi biết Tĩnh Vương tới, Tống Dương vốn đã chuẩn bị biện pháp để đối phó.
Vô Ngư cũng cảm thấy có chút khác thường, nhưng bà không dễ nói gì.
Mà Tống Dương tạm thời cũng không dám chắc chắn điều gì, bày ra cái bộ dạng biết rất rõ, chính mình chuyển đề tài, cười nói:
- Ta thật không ngờ, vừa tới Phượng Hoàng thành, lại được nghênh đón bởi một trận hỏa hoạn, may mắn.
Nói xong hắn giơ tay chỉ xuống mặt đất, đồng thời tạm ngừng, đưa mắt nhìn Tĩnh Vương, thấy thần sắc nghi ngờ của đối phương, Tống Dương lại thay bằng vẻ kinh ngạc:
- Vương gia không hiểu được, thiền viện này là có địa cung ám điện sao? Nếu không có nơi ẩn thân ngầm, lần này cũng sẽ bị chết cháy.
Ý tứ trên mặt Vương Tĩnh đã rất rõ " ta làm sao mà biết được", thuận miệng đáp:
- Còn có địa cung sao? Chả trách, chả trách.
← Hồi 200 | Hồi 202 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác