← Hồi 192 | Hồi 194 → |
Mọi người đều nói Hoàng đế tốt ...cũng chỉ có ngồi trên long ỷ, mới có thể hiểu được việc này không dễ làm.
Thiên hạ là của Trẫm. Cách nói này không sai, nhưng " Trẫm cũng là của Thiên hạ", Phong Long dù không đủ thông minh thế nào, nhưng ông ta đủ cần mẫn, hàng ngày khi trời còn chưa sáng đã thức dậy. Nam Lý không thái bình, bên ngoài có cường quốc hổ lang, bên trong có nhiều tộc chung sống, trong núi còn có man di ngủ đông, hàng ngày đều có không ít việc chính sự chờ giải quyết, luôn làm không xong, phiền phức bất tận không thể giải quyết hết. cho nên đêm nay Phong Long rất vui, những việc quốc sự đau đầu kia tạm thời gác lại trong thư phòng, ông ta chuồn khỏi hoàng cung, ra ngoài chơi.
Đầu tiên là đi dạo quanh kinh thành xem hội đèn lồng, sau đó xem "bản thân mình", cuối cùng là đi khảo sát tình hình dân tình, chưa đến canh ba Trẫm không quay về.
Đi khắp các ngõ ngách trên đường không mục đích, một lúc lại dừng lại, ngắm hoa đăng trên đầu, hoặc là chọn lựa những món đồ trên sạp bán hàng rong, mặc cả, Phong Long càng đi dạo sự hưng thú càng lên cao, tiện tay chỉ xung quanh, cười nói:
- Cảnh phồn hoa trước mắt này chính là so với Tình thành của Đại Yến, cũng không thua kém bao nhiêu.
Lý công công nhỏ giọng nói:
- Chủ thượng, lời này sai rồi.
Phong Long khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý công công, ý là bất mãn, không cần nói cũng biết.
Thần sắc Lý công công không thay đổi, tiếp tục nói:
- Tình thành của Yến quốc, được xưng là nơi Trung thổ là con mắt của rồng, đó là chuyện cũ trước đây, một ngọn lửa lớn ở Nhất Phẩm lôi, đã thiêu sạch mọi thứ, bây giờ chỉ e vẫn là mùi vị của vụ hỏa hoạn, Tình thành chỉ là huy hoàng của hôm qua. Phượng Hoàng thành mới là sự phồn vinh của hiện tại, càng lúc càng thêm rực rỡ, sao có thể so sánh với Tình thành Đại Yến đây? Giả như thời gian này, nơi Trung thổ rồng bay lên, chẳng phải nơi này sao.
Phong Long mặt rồng vui vẻ, cười ha ha nói:
- Cái miệng của ngươi, nhưng cũng giống như Phượng Hoàng thành, càng ngày càng phồn hoa.
Lý công công lập tức quay sang vẻ ninh nọt, tươi cười:
- Nô tài nghĩ thế nào thì nói vậy.
Nói xong, y tính lùi một canh giờ, lại hạ giọng nói:
- Chủ thượng, thời gian sắp tới rồi, phải mau ra thôi. Có phải nên đi sớm, chiếm lấy vị trí tốt một chút?
Phong Long gật đầu, đoàn người chuyển hướng như vậy, hướng về phía cổng chính Hoàng cung.
Ngày hội trung thu, khắp chốn mừng vui, không chỉ có hội đèn lồng, đến giờ Thái Hậu, Thánh thượng, Hoàng Hậu còn muốn dẫn theo tất cả văn võ trong triều đi dạo trong thành, quả nhiên là sự náo nhiệt cực lớn. Phong Long cải trang chuồn ra khỏi cung không có cách nào để cùng tham gia đi dạo, nhưng cũng không sao, trong cung vẫn có "cái bóng", sai hắn ở trên đỉnh là được..
Lệ đi dạo trung thu của Hoàng gia, cách hai ba năm lại tổ chức một lần, những người ở trên cao luôn muốn tận hưởng cái cảm giác được vạn dân hoan hô, thật tuyệt vời, nhưng sau khi trải qua mấy lần, cũng chỉ có như vậy. Lần này Phong Long muốn xem tự mình đi dạo, trà trộn giữa dân gian, đổi lại góc độ, đổi lại vị trí, lại thấy tiếng hoan hô hẳn là cũng có hương vị khác.
Chỉ nhắc tới diện mạo, " cái bóng" đó và Phong Long giống nhau tới bảy phần, đóng giả, lại rời xa mọi người, bất cứ ai cũng không nhìn ra sơ hở, đương nhiên, muốn giấu diếm quần thần cũng không khó, nhưng đừng có mơ mà giấu được Thái hậu, Hoàng hậu, cho nên khi mỗi lần Phong Long dùng tới "bóng" thì đều phải đến năn nỉ Thái hậu trước.
Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, Thái hậu của Nam Lý vốn không nghiêm khắc cũng chưa nói tới quá nặng, kh, tuy cảm thấy con trai có chút càn quấy, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi, lại thấy hàng ngày rất cực khổ, nên cũng đành đồng ý; phía Hoàng hậu càng dễ đối phó, ông ta muốn làm gì, Hoàng hậu không dám quản.
Công bằng mà nói, Phong Long vẫn là một Hoàng đế không tồi, bình thường thời gian không đủ dùng, không chơi bời được, chính những ngày thế này mới có cơ hội "cải trang" ra ngoài, vốn chỉ định đi dạo, dù sao cũng không thể xử lý được chính sự.
Khi Phong Long vừa bước tới đường lớn trước cung, trên đường cấm quân đã đi làm nhiệm vụ, xử lý xong đường ra, trên nóc của các tòa nhà lớn, cũng đều có thị vệ canh phòng nghiêm ngặt. Hai bên đường chật ních dân chúng, mọi người đều nghển cổ lên nhìn, bàn tán xôn xao.
Lý công công ở trước, Lý Dật Phong ở phía sau, ngoài ra còn có đám thị vệ xung quanh, đoàn người một đường chen chúc vây quanh Hoàng đế, chiếm được vị trí tốt bên đường, lại đợi một lúc, ba tiếng pháo nổ rền inh tai, cổng chính Hoàng cung mở ra. Đầu tiên là cấm quân cưỡi ngựa mở đường, sau đó là bốn đoàn quân khoác dải lụa hồng, bước chân nặng nề khẽ run giẫm trên mặt đất, phía sau tượng thần là đại đội nghi lễ, theo hiệu lệnh của quan trên, hơn trăm ênđàn ông vạm vỡ đánh võ trường tiên, tiếng hô vang giòn nhịp điệu đều đặn, uy vũ vô cùng; sau nữa là đội nhạc, đội diễu hành, đội cờ, đội quạt tròn, cổ nhạc, kèn trống hòa quyện vào nhau, chiêng chóe đánh tỏa ra bốn phía, cờ bay phần phật đón gió, nghi thức đi bộ của Hoàng đế, phong cảnh hoa lệ của ngày trung thu trong Phượng Hoàng thành.
Cuộc diễu hành khổng lồ từ từ mà đi, thần dân ở những nơi đi qua cũng hoan hô, Lý công công rất vui, nói với Phong Long:
- Chủ thượng sáng suốt uy phong, được vạn dân ủng hộ, từ xưa tới nay, chưa từng có vị quân vương nào như vậy, có thể được tận hưởng tiếng vỗ tay của vạn dân.
- Lại nói quá lời rồi.
Phong Long khua tay, dáng vẻ không cần nịnh bợ.
Lý công công làm như thật, lắc đầu:
- Ngài cũng tự mình nghe thấy đấy, tự mình nhìn thấy, những tiếng cười vui của người người trên đường thật kích động, đây chính là sự kính yêu dành cho ngài, không thể là giả được.
Cho tới nơi này, Phong Long đã nghe cả ngày rồi, chưa nghe thấy một lời mắng chửi nào, lại nghe những lời của Lý công công, trong lòng thực sự rất vui vẻ. Thật ra, ngoài Phong Long ra, mọi người đều hiểu, trong những đám người này không biết có lẫn vào rất nhiều mật thám, cho dù thực sự có oán giận, cũng không có ai dám nói hươu nói vượn.
Bọn họ hạ giọng bàn luận, đội nghi thức trong cung đã vượt ra khỏi quảng trường, khoảng cách giữa Phong Long và mọi người rất gần, bảo liễn(xe chở Hoàng đế) của Hoàng đế trên cao, rèm bốn phía đều đã vén lên, "bóng" và Thái hậu, Hoàng hậu ngồi bên trong, thỉnh thoảng mỉm cười vẫy tay, chào hỏi bốn phía.
Phong Long tự nhìn mình, miệng nói:
- Phải nói, y đóng càng ngày càng giống.
Lý công công tiếp lời:
- Giống nhau mà thôi, Thánh thượng đích thực là con rồng có sự uy phong riêng, kẻ giả mạo đó không thể học được, đương nhiên, đặt y vào trường hợp này, cũng là đủ dùng rồi.
Hai người đang nói chuyện, "bóng" trongbảo liễn bỗng đứng dậy, theo nghi thức đoàn xe lập tức dừng lại, việc này là rất bình thường, đi dạo trên đường, Hoàng đế thường sẽ nói vài câu nhân ái với dân chúng, nếu từ đầu đến cuối không nói gì, sẽ không thích hợp lắm.
Chỉ là Phong Long không ngờ, bọn họ dừng lại trước mặt mình.
Y đứng dậy, bách tính hai bên đường đều quỳ lạy trên mặt đất, Phong Long hoàng đế mặt mày nhăn nhó, thấp giọng nói:
- Ta dập đầu với mẫu hậu.
Nói xong, cũng quỳ xuống, nhưng vẫn là hai tay chống đỡ, chân không để đầu gối tiếp đất, tư thế rất cổ quái.
"Bóng" vung tay áo lên, thái giám trước kiệu hô " bình thân", Phong Long thở phào nhẹ nhõm, mặt lại khôi phục nụ cười, đợi mấy lời thăm hỏi truyền xuống, hẳn lại là những tiếng vỗ tay kinh thiên động địa.
Đường phố lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ lời vàng lời ngọc của Thánh Thượng, g"bóng' hít sâu một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại không ra tiếng. Đột nhiên hắn cười lên, lộ ra một hàm răng trắng, rất đều, khoảnh khắc kế tiếp, hắn xoay người, giơ tay kéo Thái hậu về phía sau, dùng hàm răng nanh trắng muốt kia, ngoạm một phát vào yết hầu của bà.
Khi Thái Hậu kinh hãi hô lên giọng khàn khàn, trong tay y xuất ra một cái trâm cái tóc, cái trâm cài của Thái Hậu, trong nháy mắt, đã đâm vào mắt trái của Thái hậu, xuyên qua đầu.
Trên mặt Hoàng hậu, gương mặt đẹp như phượng hoàng xuất hiện nhiều vệt xanh vệt vàng.
Cái "bóng" liên tiếp giết hai người, động tác gọn gàng thoăn thoắt, tiếp tục giơ mười ngón tay lên, cào xé mặt mình, đưa mắt nhìn về phía vũng máu tươi đầm đìa. Mười ngón tay cào dưới búi tóc, xuyên qua trán, tự móc hai mắt, cào nát gò má, xé nát khóe miệng, cuối cùng nhảy dựng lên: "wa" một tiếng, ngã nhào vào sườn của bảo liễn.
Người bình thường tuyệt đối không thể nào có sức mạnh như vậy. Sự bùng nổ của Hoàng đế dữ dội vô cùng, dùng thiết chùy đập cũng bất động, riêng đầu "bóng" đập một cái đã khiến liễn gẫy làm đôi, đầu cũng vỡ toang, xác chết nửa người nằm sấp xuống, nửa người nằm lại trên liễn.
Phong Long chỉ cảm thấy sấm sét nổ ầm ầm bên tai. Ông ta chính mắt mình nhìn thấy mình giết Thái hậu, Hoàng hậu và tự sát.
Bất ngờ xảy ra biến động lớn như vậy, từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, chỉ hai ba phút ngăn ngủi, nhưng đã cướp đi ba sinh mạng.
Chỉ có thể dùng cụm từ "tà ma" để giải tích việc giết người quỷ dị này, nghìn vạn người nhìn thấy, sau khi sự chết lặng qua đi, không biết người nào kinh hãi hô ra tiếng đầu tiên, khiến cả phố lớn đại loạn.
Bên tai Phong Long ù ù, trong lòng hỗn loạn, đầu óc đau nhức giống như bị ngàn kim châm, hoảng loạn đứng yên tại chỗ, trong chớp mắt ngã vào lòng Lý công công, trước khi ngất đi ông ta miễn cưỡng nhìn thấy, thiết vệ Lý Dật Phong đột nhiên rút kiếm ra, xuống tay vô tình, xuống tay giết chết hai thị vệ bên cạnh không chút đề phòng.
Trung thu trăng tròn, đêm kinh hoàng của Nam lý
Trời sáng.
Tống Dương tỉnh lại trên nóc nhà, ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt, sau cơn say tinh thần còn chút hoảng hốt, thế cho nên hắn vẫn chưa phát hiện ra, trên phố dường như rất thanh lặng, xoa một bên mi mắt, quay người trở về phòng mình.
Lập tức hắn nghe nói tới thảm kịch không thể tưởng tượng vừa xảy ra.
Đêm qua, Tống Dương ngồi trên nóc nhà tưởng nhớ tới cố nhân, La Quan không để ý sự náo nhiệt phồn hoa nên lưu lại trong phòng, Chu Nho lại không ngồi yên một chỗ được, chạy ra đường du ngoạn, khi xảy ra huyết án, gã còn đang chen chúc với mọi người xem nghi thức, tuy khoảng cách rất xa nhìn không rõ, nhưng cũng có thể biết chuyện gì đang xảy ra.
Nghe tới quá trình của sự việc, Tống Dương trợn mắt há mồm, sau đó nói:
- Người chết kia không phải Phong Long, đêm qua ta còn nhìn thấy ông ta ở trên đường, đã thay thường phục ra ngoài dạo chơi.
Hỏa đạo nhân nói:
- Là thế thân nổi điên?
- Không phải phát điên, kẻ thế thân bị người ta mua chuộc.
Tống Dương lạnh lùng nói:
- Dân chúng đều nhìn thấy, Hoàng đế giả chết rồi, Phong Long thật giờ trở thành Phong Long giả rồi.
- Đây là kế hoạch hoàn hảo?
Hỏa đạo nhân nghe hiểu ý tứ của Tống Dương, cân nhắc một lát, nói:
- Thái hậu, Hoàng hậu và Hoàng đế cùng một kiệu, cho nên cùng phải chết?
Trong cung, người biết Hoàng đế cải trang ra ngoài không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có Thái hậu và Hoàng hậu, nhưng hai người bọn họ là quan trọng nhất, hơn nữa người sẽ thề sống chết giữ gìn hoàng quyền, kẻ chủ mưu đứng sau tấm màn nếu muốn sự việc này viên mãn, hai người này nhất định phải chết.
- Phong Long thật bây giờ, có lẽ đã chết rồi.
La Quan ngắt lời:
- Sau khi lừa dối, không thể không nhổ cỏ tận gốc.
Nếu có thể sử dụng màn thế thân, đương nhiên biết Hoàng đế cải trang xuất cung, hoặc là phái sát thủ theo dõi, hoặc là mua chuộc thị vệ bên người, tóm lại nhất định phải giết chết Phong Long, không thể để ông ta quay lại cung, việc này không thể nghi ngờ.
Tống Dương đồng ý, gật đầu:
- Chết chắc rồi.
Hỏa đạo nhân nghe có chút mơ hồ, nhất thời không hiểu:
- Không phải, ta không hiểu, có người khống chế kẻ thế thân; lại có khả thể nhân cơ hội Hoàng đế xuất cung ra tay, nếu đã như vậy, sao không trực tiếp giết luôn Hoàng đế thật, sau đó đến ngồi trên long ỷ của người thế thân, làm con rối chẳng phải là tốt sao?
Nói xong, bản thân hỏa đạo nhân bỗng nhận ra giả thiết này thực sự quá ngốc, hừ một tiếng, lại lắc đầu nói:
- Ta đúng là hồ đồ rồi, Hoàng hậu, Thái hậu đều không thể đồng ý, trừ phi tìm cơ hội trừ khử hai người này.
Tống Dương lắc đầu:
- Cho dù trừ khử hai bọn họ cũng vô dụng. Không có hai người nào hoàn toàn giống, kẻ thế thân nhìn tưởng như không có gì sơ hở, nhưng thế thân không thể giấu được người gần gũi với Phong Long, văn võ trong triều đều là những kẻ khôn khéo, không thể lừa được.
Nói xong, hắn thở một hơi dài:
- Có kẻ muốn mưu đồ cướp ngôi, kẻ thế thân này có thể phát huy tác dụng lớn nhất, cũng chính là nói với toàn thiên hạ, Phong Long hoàng đế đã chết, phải lập tân quân khác.
Phong Long còn trẻ, con trai lớn chưa đầy bốn tuổi, còn chưa hiểu chuyện. Mà Thái hậu, Hoàng hậu cũng đã bỏ mình, thế lực gia tộc thân hậu của các nàng có lẽ vẫn hùng hậu như trước, nhưng tạm thời không có " điểm phát lực", thiếu hai nhân vật mấu chốt này, thằng bé kia không có cơ hội đăng cơ.
La Quan lắc đầu than thở:
- Việc này làm người ta nghe rợn người, nhưng cũng thật đóng đinh Phong Long rồi, cho dù ông ta không chết cũng vô dụng, không quay lại được.
- Việc này hẳn là nội bộ trong triều đấu đá?
Chu Nho lại hỏi.
La Quan gật đầu:
- Đây là điều đương nhiên, lại không phải khởi nghĩa trong dân gian hay ngoại cường xâm lấn, chắc chắn là có người muốn mưu đoạt Hoàng vị, nên mới lên kế hoạch loại bỏ Phong Long, chính là nội chiến.
Chu Nho lại gần Tống Dương, thăm dò hỏi:
- Người có thể làm được việc này, thế lực trong triều nhất định không nhỏ, hẳn là dính dáng tới con cháu Hoàng tộc, nếu không cho dù giết Phong Long y cũng không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế, Tống lão đệ, ngươi xem người này có thể là ai?
- Trấn Tây Vương?
Tống Dương hỏi lại.
Hỏa đạo nhân thốt lên nói:
- Ngươi cũng nghĩ vậy?
- Là ngươi nghĩ như vậy.
Tống Dương cười khổ một chút:
- Ta thật hi vọng là Vương gia làm, đáng tiếc, không thể là ông ta.
Nếu Vương gia thật sự có mưu đồ lớn như vậy, ông ta sao có thể không trấn thủ ở Phượng Hoàng thành. Phong Long là "trước tiên giết người, sau đó tự sát", đều không phải là tội ám sát hành thích vua, không cần phải rời khỏi kinh sư; cho dù Vương gia không ở đây, Hồng phủ cũng không thể không có người trấn thủ, mà lần trước khi gặp mặt, Trấn Tây Vương gạt bỏ gánh nặng trên người Thừa Lân xuống. Hoàn toàn trái ngược, kẻ đứng sau màn này chính là muốn nhân cơ hội Trấn Tây Vương không có ở kinh thành để ra tay, mưu đồ đại sự.
La Quan thở dài một hơi, nói:
- Nam Lý gần đây không thể thái bình rồi.
Lập tức không nói chuyện này nữa, hỏi Tống Dương:
- Việc của chúng ta làm thế nào?
- Làm theo kế hoạch, phải nhanh lên mới được, càng nhanh càng tốt, sau khi bắt được lão ni cô, làm phiền tiền bối mang bà ta về phong ấp.
La Quan nhíu mày:
- Ta áp giải bà ta về phong ấp? Còn ngươi, ở lại sao?
Tống Dương gật đầu:
- Mấy ngày nữa, Thừa Lân và Trấn Tây Vương sẽ lập tức trở về, ta ở lại xem có thể giúp được gì không.
Trời sáng.
Phong Long được tạt nước lạnh, tỉnh lại.
Tỉnh táo trở lại, ông ta thậm chí còn ngỡ là những việc xảy ra đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng khi ông ta mở mắt ra, lập tức thấy thất vọng, nóc nhà bị giập nát, những lỗ thủng lớn nhỏ xuyên qua, có thể nhìn thẳng lên bầu trời; dưới thân rải một tấm chiếu cũ nát, hình như còn có một con côn trùng không biết tên gì đang bò qua. Không phải là tẩm cung xa hoa, mà là ngôi nhà tranh rách nát..
Đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng kinh hãi:
- Vạn tuế, Ngài.. Tỉnh rồi.
Lý công công khuôn mặt vừa trắng lại vừa béo, nước mắt nước mũi vòng quanh.
Nhìn hoàn cảnh trước mắt, lại nhớ lại những chuyện đêm qua, Phong Long có thể hiểu được rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu óc rối loạn, nhưng lúc này ngàn lần không thể loạn, Phong Long muốn hít sâu trấn tĩnh, nhưng không ngờ lại có một trận đau đớn kịch liệt, khiến ông ta không kìm nổi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đến lúc này, ông ta mới phát hiện mình bị thương, vết thương đã được băng bó, vết máu cũng đã loang lổ trên miếng vải. Lý công công vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vội tiến lên phía trước, giọng nói nức nở:
- Vạn tuế cẩn thận long thể, ngài tĩnh dưỡng cho khỏe, có việc gì...
Lời còn chưa nói xong, chiếc cửa gỗ treo bên ngôi nhà tranh, động một tiếng bị phá vỡ, một thanh niên gầy yếu trên người đầy máu, bước vào không vững, trên mặt vẫn là không có chút biểu cảm.
Phong Long còn mơ hồ nhớ rõ cảnh tượng trước khi hôn mê, cắn răng khiển trách:
- Lý Dật Phong, kẻ vong bản.
Lý công công bên cạnh vội vàng quỳ rạp xuống đất, khóc nói:
- Vạn tuế, họa trời giáng đêm qua, toàn bộ dựa vào mình hắn liều chết chém giết, mới bảo vệ được cho ngài trốn ở đây.
Phong Long sửng sốt, bất chấp vết thương đau nhức, hỏi Lý Dật Phong:
- Trẫm đêm qua rõ ràng nhìn thấy ngươi tàn sát hộ vệ.
- Thảm họa đi tuần chợt hiện ra, thần nghĩ kẻ ngỗ nghịch nhất định sẽ phái người ám sát, hắn tuyệt không để bệ hạ hồi cung. Hắn có thể mua được mạng của kẻ thế thân, thì cũng có thể mua được toàn bộ thị vệ bên cạnh Vạn tuế, thần không phân biệt được là ai.. Chỉ có ra tay, giết hết toàn bộ để tránh hậu họa.
Nói xong, Lý Dật Phong từ trong ngực lôi ra chút thuốc, dặn dò Lý công công:
- Hòa với nước sạch, ta phải thay thuốc cho Vạn tuế.
Lý công công đứng dậy, nơm nớp lo sợ đi ra cửa. Lý Dật Phong tiếp tục nói với Phong Long:
- Thần không làm tròn bổn phận, không thể hộ tống Vạn tuế hồi cung.
Khi trên phố đại loạn, Lý Dật Phong giết chết các hộ vệ khác, cho dù muốn thừa dịp hộ tống Phong Long hồi cung, nhưng liền gặp thích khách đón đầu, trở về rõ ràng là chỉ có con đường chết, chỉ có vừa đánh vừa lui, may mà đám người hỗn loạn lại trở thành tấm lưới hộ vệ cực tốt, cuối cùng chạy trốn được tới đây.
Lý Dật Phong bị trọng thương, Phong Long cũng bị bắn trúng tên hôn mê, lúc đó ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, tỉnh lại rồi lại hôn mê.
Nghe những việc vừa trải qua, Phong Long hỏi:
- Tại sao ngươi không giết tiểu Lý.
- Thần biết mình không bị mua chuộc. Mà người thần ghét nhất, không tín nhiệm nhất chính là Lý công công, việc này trong cung đều biết. Bệ hạ mỗi lần cải trang du hành, thần đều canh chừng ông ta, ông ta không biết võ công, trước mặt thần căn bản không có cơ hội ra tay.. cho dù kẻ ngỗ nghịch đó thực sự đã bị hung thủ mua chuộc, cũng không thể chọn ông ta, vì mua chuộc cũng vô dụng.
Phong Long đột nhiên có chút tò mò:
- Ngươi tại sao không tín nhiệm hắn?
Sau khi hỏi, ông ta chính mình cũng không kìm nổi cười khổ, lúc này, không ngờ còn có thể nghĩ tới việc hỏi những câu hỏi nhàn rỗi này.
- Trước đây thần cảm thấy, ông ta là một tiểu nhân, chỉ biết nịnh nọt, không đáng tín nhiệm.
Lý Dật Phong trả lời thật lòng:
- Nhưng thần sai rồi, đêm qua khi thần ẩu đả với thích khách, đều dựa vào ông ta cõng ngài, mới có cơ hội thoát nạn.
Phong Long hiểu được tình cảnh của mình, bởi vậy cũng trở nên nghi thần nghi quỷ, hạ giọng nói:
- Vậy có phải là có người đoán chắc cá tính của ngươi...
Lý Dật Phong hiểu ý của Vạn Tuế, liền lắc đầu:
- Khi thích khách giết tới, thần đã không thể bận tâm tới bệ hạ, lúc đó, Lý công công có cơ hội ám sát lớn nhất. Ông ta là người trung thành.
Nói xong, Lý Dật Phong trầm mặc một lát, lại nói:
- Thật ra thần cũng không biết, trong số đám thị vệ mà thần giết đầu tiên, rút cuộc có nghịch tặc hay không.
Phong Long thở dài:
- Ngươi vô tội, có công, có công hộ giá.
Trước đó khi bị Hoàng đế nghi oan, nói mình là cùng phe với quân phản tặc, bây giờ lại được Phong Long khen có công, Lý Dật Phong vẫn không hề biểu lộ thái độ gì.
Trời sáng.
Tô Hàng mở mắt.
Lão lão dậy sớm hơn thường ngày, nghe thấy tiếng gõ cửa, tiến vào trong khoang thuyền, trong mắt tràn đầy từ ái, lẳng lặng nhìn về phía Tô Hàng, một lát sau bà bỗng nhiên khóc, nước mắt đã làm nhòa lớp phấn trắng, trên mặt còn lưu lại dấu vết.
Tô Hàng hơi bất ngờ:
- Ngươi sao vậy?
- Trung thu qua rồi, Hàng tỉ vẫn còn, lão nô rất vui, thật sự rất vui.
Lão lão không biết thân thế, lai lịch của Tô Hàng, nhưng bà biết ý muốn chết của nàng, khi mới ra biển, Tô Hàng nói với bà, tết trung thu này nàng sẽ rời đi.
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu, nhìn nhóc con đang ngủ say bên cạnh mình, giơ tay nhẹ nhàng vuốt trán nó, động tác nhẹ nhàng mà đầy yêu thương, lão lão cũng tiến lên, cười nói:
- Lúc mở mắt to rất giống Hàng tỷ, nhưng khi nhắm mắt nhìn lại, lại giống Tống Dương nhiều hơn.
Tô Hàng không để ý lão lão nói gì, mà thì thào nói:
- Ta không còn lưu luyến hồng trần.. Hồng trần lại không buông tha cho ta, lão lão....
Nói xong, nàng đột nhiên cười, rất vui vẻ, giơ tay vuốt bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ.
Đứa trẻ trong lúc ngủ mơ, nhíu mày, bĩu môi, nhẹ nhàng buông tay, lại nắm chặt ngón tay mẹ, tiếp tục giấc mộng đẹp.
← Hồi 192 | Hồi 194 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác