← Hồi 149 | Hồi 151 → |
Không hề bất ngờ, Giải Cửu trở mặt, hai tay lật ra chiếc khóa bạc sáng quắc, nhưng trong khoảnh khắc đang chuẩn bị bắt người, một áp lực đột nhiên ập vào từ ngoài cửa, mắt thường không thể thấy, trong tai chỉ có một khoảng yên tĩnh, nhưng cái áp lực này, dường như trước mặt đang có một làn sóng kinh hãi ngút trời đột ngột nổi lên, khi khó khăn lắm mới bổ nhào được tới trước mặt, lại ngưng trệ trong chốc lát, sóng to như núi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, trong khoảnh khắc chôn vùi mọi thứ.
Chỉ có những người tập võ mới có thể lĩnh hội được sự uy áp dày đặc này, uy phong của Đại tông sư. Không biết bao giờ, La Quan đã đến cửa.
La Quan chắp hai tay sau lưng, chưa chấp cung, nhưng đã tràn đầy khí thế.
Giải Cửu không manh động nữa, dừng việc bắt người lại, quay đầu liếc nhìn La Quan, nhíu mày:
- Là ngươi?
La Quan rất khách khí, gật đầu:
- Cửu gia, lâu rồi không gặp.
La Quan là cao thủ Yến đế mời tới, chuyên làm việc cho hoàng gia, mấy năm trước từng vâng mệnh Cảnh Thái, trợ giúp Bộ Hình đi điều tra một vụ trọng án, lần đó là hợp tác với Giải Cửu, thực tế đã trải qua không ít nguy hiểm, cuối cùng công đức viên mãn, bởi vậy, giữa hai người cũng coi như có chút giao tình.
Giải Cửu lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn cản ta?
La Quan lắc đầu:
- Ta và vị Cố tiên sinh này không hề quen biết, sẽ không ra tay vì hắn.
Giải Cửu hơi chậm rãi, những không đợi hắn mở miệng, La Quan lại tiếp tục nói:
- Nhưng...ngươi vẫn không thể ra tay ở đây, đánh nhau sẽ rất loạn, sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của một vị tiền bối.
Giải Cửu lạnh lùng, không hề để ý tới La Quan, quay sang nhìn Cố Chiêu Quân:
- Biết điều, đi theo ta, sẽ bớt được ít nhiều khổ đau.
Cố Chiêu Quân lắc đầu:
- Ta không đi. Không chỉ ta sẽ không đi mà ngươi và những kẻ ngươi mang đến cũng đừng mong sẽ đi được.
Trong phòng của chủ nhà đang giương cung bạt kiếm, có thể ác đấu bất cứ lúc nào, nhưng mấy vị khách ở Lậu Sương Các lại hoàn toàn không biết, mỗi căn phòng tinh xảo tỏa hương kiều diễm, trong đó có mấy phòng nhỏ, trong năm phòng Thân tam, thân ngũ, diễn tứ.. , khách đang đắm chìm vào trong hương hoa mềm mại, những âm thanh thúc giục, mồ hôi túa như mưa, nhưng ánh mắt của bọn họ không biết từ khi nào đều mở ra, ánh mắt trong suốt và lạnh lùng, chỉ đợi một tiếng hiệu lệnh sẽ lập tức quay người mà đứng lên, tập hợp gia chủ giết hết cường địch.
Ở trong Tình Thành, Cố Chiêu Quân sẽ không đi lại một mình, cho dù đến Lậu Sương Các của Lý Minh Ky.
Cố Chiêu Quân và Giải Cửu cứng lại, nụ cười của người phía trước càng ngày càng mạnh, thần sắc của người phía sau lại càng ngày càng lạnh lùng, hiển nhiên ai cũng hết kiên nhẫn rồi, lúc này Tống Dương đứng dậy, đi tới giữa hai người, đối mặt với Giải Cửu:
- Ông chủ là ta, muốn bắt người tìm ta trước.
Nói xong, nghiêng đầu cười với lão Cố nói:
- Giá của ta, ta tới đánh.
Những người trong phòng, ngoài Tạ môn chó săn ra còn thêm lão Cố, toàn bộ đều là người cùng hội cùng thuyền, một khi đánh, tự nhiên sẽ cùng ra tay, nhưng giống như Tống Dương, trực tiếp giúp Cố Chiêu Quân đỡ trận đầu, vẫn là có chút đường đột. Trước đây lão Cố từng nói mình không biết xấu hổ, kỳ thực hắn chú ý nhất đến thể diện, rất giữ thể diện. Quả nhiên, Cố Chiêu Quân khinh thường nói:
- Sợ ta chịu thiệt sao? Tâm lĩnh rồi, tránh ra đi.
Tống Dương lại thở dài, trả lời rất cổ quái:
- Việc này cho dù trách thế nào, cũng phải trách bản thân ta, không can hệ gì tới ngươi. Tính khí của người cũng là ta có lỗi, đâu có thể để ngươi đánh nhau được.
"Việc này" chính là chỉ "chuyện đổi châu báu giờ bị quan sai phát giác, rồi đuổi tới đây bắt người", vẫn là vì Cố Chiêu Quân nể mặt, lúc trước đảm nhiệm nhiều việc, nói chỉ có mình quản lý mới không để xảy ra vấn đề gì, bởi vậy đã tăng tiền thuê, bây giờ lại bị Giải Cửu đuổi tới tận nhà, lão Cố lần này mất mặt quá rồi.
Vả lại trong lời nói của Giải Cửu cũng để lại một nút thắt, chỉ cần giải thích hợp lý, thì sẽ không bắt người nữa, đây đâu có thể là lời nói ra từ miệng của một sai dịch được.
Với tâm tư của lão Cố, làm sao có thể không phát hiện ra những việc kỳ quái, nhưng y cảm thấy mất mặt, xấu hổ quá thành giận, không quan tâm nữa liền muốn giết người.
Lý Minh Ky, Bạch tiên sinh đều nhìn hiểu, lúc này càng khuyên lão Cố càng cảm thấy mất mặt, chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, hai người rõ ràng cũng không lôi thôi dài dòng nữa, cùng lắm là giết sạch đám Giải Cửu, sau đó nghĩ cách giải quyết.
Tống Dương cũng không muốn khuyên, hắn suy nghĩ rất đơn giản, mình mới là người khởi xướng, Cố Chiêu Quân mất mặt cũng là vì mình mà thôi, hoặc là có lẽ mọi người cứ coi như không xem là bằng hữu, nhưng một thời gian tiếp xúc, ít nhất cũng coi như là vui vẻ ăn ý, không có chuyện lúc này còn để Cố Chiêu Quân đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Nói thật, nếu phải đánh, Tống Dương không cảm thấy căng thẳng, phía mình người đông thế mạnh, còn có đại tông sư La Quan, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, Cố Chiêu Quân cũng hành động theo cảm tính sao?
Tuy nhiên sự tham gia của Tống Dương, vẫn khiến trong lòng Cố Chiêu Quân có chút thay đổi. Không phải là không khó chịu, không giận nữa, nhưng lại thêm vào một vài câu an ủi " nói chuyện nghĩa khí của Phó lão tứ", chỉ là có hơi dịu xuống sơ sơ, dịu xuống rồi lại có cái cảm giác muốn giết người cho hả giận, hắn nghiêng mình về Tống Dương một lát, ánh mắt lại xoay sang nhìn Giải Cửu:
- Vừa rồi ngươi nói, nếu có thể nói rõ nguồn gốc của tang vật, ngươi sẽ không bắt người nữa?
Giải Cửu lắc đầu, chữa lại:
- Nói đúng ta mới không bắt người, nói sai vẫn phải bắt.
Tống Dương tiếp lời:
- Đúng, sai, khác biệt chỗ nào? Ngươi muốn nghe lời nói thật, thì phải nói rõ lời của mình trước.
- Nói đúng, chính là bằng hữu của Cửu Giải; nói sai là phạm nhân của Đại yến.
Câu trả lời của Giải Cửu vẫn không rõ ràng minh bạch, khiến người ta không nghĩ được gì.
- Ta nếu nói đúng, là bằng hữu của ngươi?
Tống Dương nói xong, lắc đầu:
- Chỉ ngươi coi ta là bằng hữu thì không đủ, ta cũng phải coi ngươi là bằng hữu, Giải Cửu gia mới có thể còn sống đi ra khỏi căn phòng này.
Quả thật chính là đang đánh đố, Tống Dương đầu óc kỳ quái, Giải Cửu làm sao không cảm thấy khó chịu, hắn cũng có chỗ khó nói, việc lần này phải xử lý là loại quyết không thể làm ầm lên, những người mình mang đến cũng đều là lão huynh đệ mình tuyệt đối tin tưởng. Chuyện vốn dĩ rất dễ dàng, nếu đối phương không nói rõ sự tình thì đem người đi, quay về sẽ từ từ hỏi rõ, nhưng thực lực của đối phương hoàn toàn bất ngờ.
Những lời nhắn nhủ trước thì đều đã nói rồi, Tống Dương thực sự chẳng muốn dông dài nữa, nói thẳng ra nguyên nhân thật sự:
- Báu vật đến từ thái y Vưu Ly, đầy ắp một thùng lớn.
Sự việc xem ra có chút phức tạp, nhưng xét đến cùng, là vì hai bên đều có lời không muốn nói, Tống Dương đứng ra phá vỡ cục diện bế tắc trước, dù sao Giải Cửu không thể chứng minh được là bằng hữu, sẽ chết.
Vẻ mặt của Giải Cửu thay đổi, có dáng vẻ như trút được gánh nặng, nhưng vẫn cảnh giác:
- Châu báu của Vưu thái y, sao lại nằm trong tay ngươi?
Tống Dương trả lời đúng sự thật nói:
- Vưu thái y mất, đã để lại thùng cho ta.
- Lão đã chết?
Giải Cửu vô cùng kinh ngạc, lập tức truy hỏi:
- Ngươi làm sao chứng minh được cái thùng này là do hắn để lại cho ngươi, mà không phải ngươi giết người cướp của?
Chứng minh thế nào? Không có cách nào chứng minh. Tống Dương bất đắc dĩ cười, dường như chơi xấu hỏi lại một câu:
- Ngươi bảo chứng minh thế nào?
- Chỉ dựa vào miệng vô ích, Vưu Ly thực sự truyền lại gì, chỉ có thể đưa cho một em bé có tim bên phải mà lão mang theo từ Nam Lý, bảo người tim phải đến nói chuyện với ta, ta tự nhiên sẽ tin.
Giải Cửu không kìm lòng nổi nắm chặt sợi xích trong tay, ngay sau đó không phải bằng hữu gặp lại, mà là một cuộc chiến sinh tử.
Biết là Vưu Ly có mang theo một đứa bé đi Nam Lý, tất cả đều chạy vào căn phòng đó. Tống Dương liếc nhìn La Quan trước, người kia hiểu ý, liền chay ngay đến bên cạnh Giải Cửu, miệng thản nhiên nói:
- Cửu gia, đắc tội.
Duỗi hai tay bấm huyệt đạo của Giải Cửu
Cùng lúc đó, Tống Dương cũng bước lên một bước, cầm tay của Giải Cửu đặt lên ngực phải của chính mình, nếu Giải Cửu đánh lén Tống Dương chắc chắn không có đường sống, nhưng La Quan lại đang nắm mạch của Giải Cửu, khiến hắn căn bản không vận nổi lực, tự nhiên cũng không thể đánh lén được.
Rất nhanh, ba người cùng lùi lại, Giải Cửu đã dò xét rõ ràng Tống Dương là người tim phải, hoàn toàn thả lỏng ra, lại không còn chút nào là địch ý, tay run lên lấy lại xích khóa, nói với Tống Dương:
- Tiểu tử, đã lớn thế này rồi. Lúc đầu, khi Vưu Ly đào mộ, ta đã đứng bên cạnh xem.
Tống Dương kinh ngạc:
- Ngươi là một trong số những người đã đưa Vưu thái y rời khỏi Nam Lý?
Những việc xảy ra lúc đào mộ, tiệc rượu trăm ngày tuổi, ngoài mấy câu lầm bầm quan trọng nhất của Vưu Ly ra, những thứ khác Tống Dương đã sớm quên sạch, nhưng có mấy phu xe, thì hắn vẫn còn nhớ rõ.
- Không cần thăm dò.
Giải Cửu lắc đầu cười:
- Không có một trong, cũng không phải một đám người, chỉ mình ta, chạy xe ngựa đưa hai ngươi rời khỏi.
Nói xong, hắn lấy ra từ trong ngực một cái bình sứ đưa cho Tống Dương:
- Đây là thứ năm đó Vưu Ly tặng cho ta, nếu người còn không tin, ta không có cách nào.
Không cần cẩn thận phân tích, Tống Dương mở nắp bình ra, vừa nhìn đã biết, quả nhiên là sản phẩm độc nhất của cậu: Phần độc. Lập tức chuyển bình sứ lại cho Giải Cửu, gật đầu với Giải Cửu, lộ ra nụ cười:
- Chào tiền bối, lúc trước là hiểu lầm.
Giải Cửu hạ tay:
- Trước đây Vưu Ly không nói gì với ngươi sao, thùng báu vật này, chính là ta tặng cho lão?
Còn không đợi Tống Dương nói, Bạch tiên sinh đứng một bên cũng cười nói:
- Sai dịch của Yến quốc chúng ta đúng là có tiền, tặng người bảo bối cũng tính bằng rương.
Giải Cửu không thèm để ý những lời nói nhảm này, tiếp tục nói:
- Cũng không phải tiền của ta. Năm đó những người giàu ở Trung Nguyên bị cướp sạch, cả nhà bị giết, vô số báu vật bị mất trộm, bởi vì mấy tên ác tặc liên kết gây án, cho nên việc truy kích và tiêu diệt kéo dài, báu vật cũng lấy lại được về, vừa may lúc ta đang truy tìm thùng báu vật này, nhận được truyền thư của Vưu Ly, nói lão muốn trốn khỏi Đại Yến.. Lúc đó, tang vật còn chưa nộp lên trên, còn không có khổ chủ để trả lại, dứt khoát tặng cho bạn cũ. Nhưng ta dặn hắn, ít nhất phải để chìm lại hai mươi năm, mới có thể động đến nó.
Hôm nay chưa đầy 20 năm, nhưng cũng gần đến, châu báu này chảy vào chợ cũng không có hoài nghi gì, nhưng vì một vụ án khác, liên lụy tới miếng bảo thạch kia, vốn dĩ cũng không có gì, đã trở thành vật để sung công lên trên, chỉ là trải qua thời điểm của Giải Cửu này, bị Giải Cửu để ý, bây giờ, mới truy tìm xuống.
Đương nhiên, sự điều tra của Giải Cửu là âm thầm, chủ yếu vẫn là quan tâm tới Vưu Ly, hắn luôn làm rõ là Vưu thái y ra tay thực hiện, hay là gặp kẻ cắp giết người.
Giải Cửu nói chuyện cũ, ít nhiều cũng có chút xúc động, mà hắn cũng không phải là bằng hữu của Vưu thái y. Cả đời này của Vưu Ly gần như không có bằng hữu nào, Hổ Phách miễn cưỡng có thể tính là một, nhưng may mắn chính là, trong số những người đã nhận được sự chữa trị của hắn, có mấy người là hảo hán biết báo ân đáp oán.
Nói chuyện phiếm một lát Tống Dương đột nhiên hỏi:
- Giải Cửu gia biết việc của yêu tinh không?
Giải Cửu nhíu mày:
- Yêu tinh gì?
Tống Dương không giải thích gì. Hắn nhớ rõ, trước khi Vưu thái y chết đã từng nói với hắn " dùng cơ sở ngầm của Yến quốc, bất ngờ điều tra ra ngươi lại là yêu tinh", Giải Cửu không biết việc của "yêu tinh", hiển nhiên cơ sở ngầm của Vưu Ly có người khác.
Đối với kiểu nói không đầu không đuôi này, Giải Cửu không truy cứu, mà chuyển sang chủ đề khác:
- Tống Dương, ngươi phải cẩn thận.
Tống Dương hơi sửng sốt, sau khi hai bên "nhận nhau", đều tìm nói những chuyện quan trọng, cũng không hàn huyên khách sáo nhiều, đến bây giờ Tống Dương cũng chưa hỏi lai lịch danh tính của Giải Cửu, nhưng đối phương lại trực tiếp hô lên tên của hắn.
- Ta biết ngươi, là vì ta đang điều tra ngươi. Từ trong hoàng cung trực tiếp truyền đến tay ta một mật thư.
← Hồi 149 | Hồi 151 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác