← Hồi 147 | Hồi 149 → |
Vừa thấy bà mụ đưa Tống Dương tiến vào, mắt Tô Hàng sáng rực lên, dừng xoay vòng tròn', nhảy hai bước đến trước người Tống Dương, chỉ vào chính tóc mình hỏi:
- Đẹp không?
Cúi đầu, đồng thời nắm lên tay Tống Dương vuốt nhẹ mái tóc ngắn của chính mình vẫn cười:
- Cảm giác có được không, đẹp không?
Hỏi xong, cũng không chờ Tống Dương trả lời, Tô Hàng lại lôi kéo hắn đến trước cửa sổ, chỉ hướng ra phía mặt ngoài công trường đang hết sức bận rộn
- Đoán xem, bọn họ ở đó làm gì?
Tống Dương trầm ngâm nhìn ra ngoài một hồi, giọng điệu chần chừ:
- Có phải đang làm khinh khí cầu?
Thợ mộc đang đóng một cái hộp thật lớn, thợ may giày, may nối tấm da trâu, còn có nhóm người ở đó kết võng, chà xát sợi dây.
Tô hàng 'A' một tiếng, rất niềm vui bất ngờ bộ dáng:
- Lần này sao thông minh vậy?
Tuy rằng đoán trúng, Tống Dương còn là có chút bất ngờ, lắc đầu cười nói:
- Cho dù có mẫu cũng không bay lên được, không có khả năng.
Tô Hàng hai tay thò vào trong một túi tiền, tủng nổi lên bả vai... Tống Dương lúc này mới chú ý tới, trên xiêm y của nàng không ngờ còn ẩn kẽ hở hai túi tiền, xiêm y đẹp lập tức trở nên ngốc nghếch.
Ôm lấy bả vai, bước chân thư thả xoay quanh Tống Dương, giọng điệu dào dạt đắc ý:
- Ta cũng không nghĩ tới nó sẽ bay, việc này ngươi không cần phải xen vào, dù sao tỷ tỷ đều có an bài.
Một câu nói xong, Tô Hàng vừa vặn dạo qua một vòng, trở lại trước mặt hắn, mắt long lanh đánh giá từ trên xuống dưới Tống Dương, càng xem trên mặt ý cười càng dày đặc, đột ngột hỏi:
- Ngươi chuẩn bị tốt?
Tống Dương không rõ cho nên:
- Chuẩn bị gì?
Mà Tô Hàng liền như vậy không hề ra hiệu, dùng tới tất cả khí lực toàn thân nhảy dựng lên, khi nhảy đến chỗ cao nhất trên lưng dùng sức đem chính mình toàn bộ thân thể đều duỗi ra ngã xuống... Nếu tư thế này quẳng trên mặt đất, không thể không đem chính mình biến thành tàn phế.
Tống Dương hoảng sợ, cuối cùng phản ứng không chậm, ihai tay đem nàng vững vàng đón lấy, Tô Hàng đã sớm dự đoán được chính là như thế, hoan hô một tiếng hai tay ôm chặt cổ hắn, môi hồng tiếp cận tiến lên, giống như gà con mổ thóc ở trên gương mặt Tống Dương liên tiếp hôn hơn mười cái:
- Bạn Tống Dương thân ái, tỷ tỷ muốn chết ngươi nữa.
Tống Dương bật cười: - Không được học người đó!
Tô Hàng dường như không biết nên cao hứng như thế nào mới tốt, trở lại mặt đất chạy đến trước mặt bà mụ ôm cổ đối phương, nhảy chân mà cười:
- Vừa thấy tiểu tử này ta liền cao hứng, vui vẻ từ tận trong lòng, không kìm nổi, chịu không nổi chịu không nổi!
Bà mụ giơ tay vỗ nhẹ phía sau lưng Tô Hàng:
- Hảo hài tử, vui vẻ là được rồi. Ngươi cũng chỉ cần cao hứng, các sự tình khác đều giao cho ta đi làm... Toàn bộ sự tình trên thuyền không cần lo lắng, bà mụ sẽ an bài thỏa đáng.
Tô Hàng hì hì cười, bà mụ chân chính là tâm phúc của nàng, hoàn toàn không cần kiêng dè cái gì, buông tay sau lại nhảy trở lại trong lòng ngực Tống Dương:
- Tiểu Tống Dương, muốn uống rượu hay không? Đây chính là chính ngươi đưa lên cửa, đêm nay đi không được nữa!
Bên cạnh Tống Dương xinh đẹp nữ tử không ít, hắn có thể không chạm Tiểu Cửu, có thể chối từ Diệp Phi Phi, có thể cự tuyệt búp bê Tạ Tư Trạc, ngoại trừ Nhâm Tiểu Bộ ở ngoài, hắn cắn răng có thể đem nữ nhân khác từ trên giường đẩy ra, duy chỉ có Tô Hàng trước mặt.
Là đồng loại duy nhất trên đời, ấn tượng sâu sắc ở trong bản chất thực thân thiết. Hai người đều giống nhau, mỗi lần gặp mặt đều cực kỳ giống một giấc mộng, không thể quay về thời điểm, có thể gặp được một giấc mộng, làm sao không phải cực lạc.
Giữa trưa ngày hôm sau Tống Dương cuối cùng về tới dịch quán, nhìn thấy Hồ đại nhân và các vị kỳ sĩ khác tự nhiên không thể thiếu một phen khách sáo, hàn huyên, tất cả đều là không có ý tứ gì vô nghĩa, nhưng chính là lúc này, một tin tức trọng yếu được các kỳ sĩ đợi lâu theo yến cung truyền đến: dân tộc Hồi Hột, Thổ Phiên, Khuyển Nhung tam quốc đều đáp ứng với tiền đặt cược của Cảnh Thái, bởi vậy ngày nhất phẩm lôi cũng chân chính có thể xác địnhrước Trùng Dương, mùng chín tháng tám.
Tống Dương một chuyến đi tới đi lui diễn ra trong ba tháng, hiện tại tính tính thời gian, còn cách nhất phẩm lôi chưa đầy một tháng
Sứ giả Nam Lý, có người đối với việc ba cường quốc đều đáp ứng tiền đặt cược cảm thấy không ngờ, Cảnh Thái một người điên còn chưa tính, lại thêm mấy vị Hoàng đế khác không ngờ bồi theo điên cùng y, không khỏi làm cho người ta có chút ngạc nhiên.
Đối với chuyện này, Tả thừa tướng Hồ đại nhân nhìn xem thông suốt thật sự, cấp cho thuộc hạ lời giải thích nói:
- Bài bạc, đánh cuộc giang sơn, đánh cuộc đứa con... Xét đến cùng bọn họ đánh cuộc được là là cái gì? Là mặt mũi! Nhất phẩm lôi đánh đến sống đến chết, chính là vì thể diện quốc gia, thể diện của Hoàng đế.
- Số tiền đặt cược nặng như vậy, nghe một chút đều làm cho lỗ tai người ta cái phát đau, nhưng chư vị suy nghĩ một chút, tiền đặt cược như vậy có khả năng thực hiện sao? Thổ Phiên nếu bị thua, Hoàng tử, tiền bạc đều đâu có, nhưng nó như thế nào khả năng đem hai tòa hùng quan Thiên Quan, Đoạn Giác Nhai chắp tay dâng cho người ta.
- Kết quả không cần suy nghĩ, đánh thua Hoàng đế nhất định sẽ quỵt nợ, tuyệt đối sẽ quỵt nợ. Có khi lấy cớ, tỷ như người thắng trước tiên hạ độc, đánh lén đánh lén từ từ, đến lúc đó Hoàng gia ra bảng cáo thị công báo cả nước, nghiêm khắc khiển trách người thắng đê tiện gian dối... Nói trắng ra chính là làm ngu dân... , chẳng những không thể mất mặt trước bá tính, còn có thể kích khởi trong nước cùng hòa chung mối thù, dù sao mặt sẽ không mất, tiền cũng không có thể bồi.
- Đánh cuộc thắng đều cực vui mừng; đánh cuộc, nếu thua, chiếu theo đó mượn cớ. Nếu đúng là không dám đánh cuộc, không dám đánh, kia liền cũng không nói lời từ chối, không đánh cuộc, nhất định sẽ mất mặt, khiến dân chúng thất vọng, làm cho quần thần dân chúng coi thường. Cho nên ba vị Hoàng đế đều đã đáp ứng, chư vị liền thức tỉnh tinh thần, chờtới ngày mồng tám tháng chín, xem trận đánh đẹp nhất phẩm lôi thượng!"
Hồ đại nhân cười tủm tỉm, chính mình không cần đánh lôi, trước tiên lên đài hiến nghệ càng thêm ấm áp', trong lòng lão hoàn toàn không gánh nặng.
Sau đó trong bản tám ngày, Tống Dương ngạc nhiên phát hiện, chính mình không ngờ không có chuyện tình để làm
Hổ Phách còn tại tu dưỡng, Tống Dương hỏi qua vài lần, nàng cũng chưa có tinh thần gặp người; giữa dịch quán Chu Nho, người mù một bên cãi nhau một bên thăm dò hiện trường, đối chiếu trù tính lại, Nam Vinh một bước cũng không rời đám tùy tùng, Phó đảng, đám chó săn Tạ Môn cũng đều bận rộn, không ai phản ứng Tống Dương.
Tống Dương trở thành người rảnh rỗi, nhưng bất ngờ, chính thời điểm chán muốn chết, tiếng gõ cửa vang lên, hòa thượng xinh đẹp Thi Tiêu Hiểu rốt cục tìm đến hắn.
Tống Dương tinh thần rung động, nhường chỗ ngồi cho hòa thượng, lập tức cười nói:
- Hiện tại có thể nói? Vừa mới từ từ Thập Đình trên đường trở về Tình thành, Thi Tiêu Hiểu tự dưng hỏi đệ tử bên người QQuốc sư, lập tức lại không hiểu ra sao cả mà tính tình bộc phát sau đó cũng thủy chung không có lời giải thích.
Thời điểm phá hủy Phá sơn doanh hai người từng đồng sinh cộng tử, cũng không dùng lời lẽ khách sáo, Thi Tiêu Hiểu ngồi xuống, mở miệng có chút đột ngột:
- Ngươi cảm thấy, ta giống chi sĩ ái quốc sao?
Tống Dương gãi gáy:
- Cũng giống, ngươi chắc chắn yêu nước hơn ta..
- Ân, chính là chỉ Hầu Tử của Hồng thành, cũng sẽ so với ngươi càng để ý Nam Lý.
Thi Tiêu Hiểu mỉm cười tiếp tục nói:
- Ở bên trong phật đồ, ta khá nổi tiếng, thời điểm khi ta hơn mười tuổi từng du lịch bốn phương, trú đàn giảng kinh. Nam Lý chọn lựa kỳ sĩ phó lôi nhất phẩm, đặc biệt vì 'Vô Diễm đại sư' để lại nhất ghế, đương nhiên không phải bởi vì lão sẽ viết thư giả lập tức .... , mà là nhìn trúng hắn tinh tu Phật gia, thông suốt được thiện lý (hoặc: để ý).
- Kinh giảng được tốt, không nhất định có thể tu cho ra thực vị, ta từ đầu tới cuối phá không được màu rõ ràng vẫn là hoàn tục đi, tránh Phật tổ không được tự nhiên ta cũng đỡ phải quay tay. Nhưng "sắc" trong lòng ta cùng và Nam Lý không có nửa điểm quan hệ, không nghĩ lại làm hòa thượng, cũng không đáng trộn lẫn vàò sự việc nhất phẩm lôi này. Thời điểm triều đình Nam Lý phái người đến mời ta, ta vốn là cự tuyệt..
Kỳ thật một đội kỳ sĩ này, từ Tiêu Kỳ đến Nhị ngốc, người mù Chu Nho Hắc Khẩu Dao... Tuy rằng đều là nhân sĩ Nam Lý, có thể có ai là vì lộ rõ oai danh của quốc gia, thay ngô hoàng làm vẻ vang' mới đến phó lôi? Đại bộ phận mọi người là vì tránh một phần ban cho, tìm lấy con đường công danh thôi.
Tống Dương gật gật đầu, hỏi:
- Sau lại như thế nào thay đổi chủ ý? Ngươi vì sao lại làm phó lôi nhất phẩm?
- Nguyên nhân sư phụ sai ta gia nhập kỳ sĩ Nam Lý, người muốn chăm sóc ngươi, phiền toái nhỏ ta ra tay giúp ngươi hủy diệt, lời của Đại Lâu Tử, ta sẽ báo với sư phụ, cứu ngươi chạy trốn.
Thi Tiêu Hiểu dường như sớm chỉ biết Tống Dương là cái tai họa.
Tống Dươngcó chút kinh ngạc:
- Sư phụ ngươi là ai?
- Thủ tọa vườn bồ đề Đại lôi âm đài, đệ tử thứ ban của Quốc sư, pháp danh Thiên Chuyết.
Thi Tiêu Hiểu thanh âm thong thả:
- Ngày thường Lý Quốc sư đối với ông ấy không lấy pháp danh, đứng hàng thứ tương xứng, gọi ông ấy là 'A Thái'.
A Thái không phải nằm vùng.
Ông ta không phải người của Vưu Thái Y cũng chưa bao giờ giúp Vưu Thái Y đối phó qua sư phụ. Chỉ có điều ở trước khi ông ta bái sư, Vưu Ly từng có đại ân đối với hắn.
Từng có một chuyện nhỏ... trong đêm Vưu Ly bắt đầu chạy trốn đi nơi khác, chỉ lo đào được Tống Dương trong quan tài mang đi, quênchôn lại hố cho nguyên dạng, là A Thái thay hắn lấp hố. Tại thời điểm đó A Thái căn bản cũng không biết Vưu Ly chính sư bá của mình, càng không hiểu được hắn muốn đối phó Quốc sư.
Chớ nói A Thái, ngay cả Quốc sư cũng không biết, đại danh đỉnh đỉnh tính tình thối Vưu Thái Y trong Tình Thành và chính mình đã cùng bái lạy một vị sư phụ.
Tiếp qua mười lăm năm, đợi đến sau khi vụ án của Yến Tử Bình lui lại, A Thái không ngờ phát hiện Vưu Thái Y ẩn thân trấn nhỏ, mà giờ phút này Quốc sư đã biết được thân phận của Vưu Ly, sớm đem lão liệt vào danh sách kẻ phải giết đầu tiên trong thiên hạ. A Thái không bảo vệ được Vưu Ly, nhưng ông ta đáp ứng yêu cầu cuối cùng của ân nhân, bảo vệ Tống Dương.
Tống Dương có thể có cơ hội sống sót, sự sống của hắn có thể không bị Quốc sư điều tra, đều là bởi vì A Thái.
Mà A Thái cũng không phải giúp Tống Dương che giấu một lần về sau sẽ thấy mặc kệ, có liên quan hành động của Tống Dương, ông ấy đại khái đều có hiểu biết.
Nói qua sơ qua chuyện tình sâu xa trước kia, Thi Tiêu Hiểu đem đề tài kéo lại:
- Sư phụ không nghĩ tới việc đối phó Quốc sư, nhưng cũng sẽ không xóa đi tấm lòng báo ân, chủ yếu hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của ân nhân trước khi chết, ông ấy phải che chở ngươi, cho nên ta cũng thành Nam Lý kỳ sĩ.
Tống Dương thanh âm có chút tối nghĩa:
- A Thái tiền bối... Đã tiên rồi sao..
Hòa thượng là 'Viên tịch', lão đạo mới có thể 'Tiên đi', nhưng Tống Dương chưa phân biệt được như vậy rõ ràng
Thi Tiêu Hiểu so với nữ tử dung mạo còn muốn đẹp hơn một chút, giữa nét tươi cười mang theo buồn bã làm cho người ta đau lòng:
- Gần đây vừa mất đi liên lạc. Còn có ngươi ở trên gặp được Yến Tử Bình hắn theo sát Quốc sư bên cạnh.
Hai người trẻ tuổi đều có phần tâm tư tinh tế, đều có thể nghĩ đến 'Phá giải lạo dịch' sẽ làm A Thái bí mật khổ tâm giấu diếm bạo lộ
Tống Dương trầm mặc một trận, mới mở miệng nói:
- Thật sự xin lỗi, lúc này còn muốn hỏi ngươi... Có một việc, không biết A Thái tiền bối có hay không đề cập qua với ngươi Quốc sư là như thế nào phát hiện thân phận chân chính của Vưu Ly
Giữa đại lôi âm đài có một tòa kinh các, chỉ có Quốc sư có thể đi vào. Sư phụ nghe Quốc sư nói qua một lần, mỗi một tờ giấy, mỗi một sách thư trong sư môn hắn đều bị đưa đến nơi này... Mười năm trước, có một hôm đang ở giữa kinh các tìm đọc điển tịch Quốc sư đột ngột nổi trận lôi đình, triệu tập tất cả thân tín đệ tử, truyền xuống một đạo pháp chỉ: truy tra một người tên là là Vưu Ly.
Tống Dương chậm rãi thở ra một hơi, sự tình không khó đoán. Một người chỉ cần đã từng tồn tại liền nhất định sẽ lưu lại dấu vết, có lẽ là một phần học tập độc thuật khi tâm đắc bút ký, có lẽ là một quyển sách chính mình nghiên cứu phương thuốc, cũng có thể là vì biểu đạt thiếu niên ôm ấp tình cảm viết quá mấy áng thơ chua xót... Quốc sư trong lúc vô ý lật xem đến đó, tự nhiên cũng sẽ biết, chính mình còn có quá một sư huynh tên là Vưu Ly.
Không biết Vưu Thái Y chịu chết trước trận đại hỏa hoạn, phải chăng cũng tránh làm cho Tống Dương lại giẫm lên vết xe đổ'.
- Mặt khác, còn có một việc phải nói rõ cùng với ngươiThi Tiêu Hiểu thanh âm không ngừng:
- Ta là đệ tử A Thái, nhưng cũng không phải là hòa thượng đại lôi âm đài. Cho nên... Về sau ngươi lại đối phó Quốc sư, không ngại gọi ta một tiếng.
← Hồi 147 | Hồi 149 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác