← Hồi 104 | Hồi 106 → |
Đóng cửa, quân sĩ trèo lên thành, mấy ngàn Yến kỵ đổi sang quần áo nhẹ, ngay cả khí giới công thành cũng không mang, muốn đánh vào Hồng thành cũng chỉ là việc nhỏ, gần như có thể khẳng định một trận chiến nay không cần đánh cũng thắng... Yến kỵ cũng không vội, vừa thấy Hồng thành cảnh vệ im ắng, giật mình thúc ngựa tới: bốn cửa mở rộng dẫn Yến quân vào thành, thành thủ có nắm chắc sẽ diệt toàn quân Yến kỵ, nhưng đấu võ trong thành không tránh được sẽ làm hại đến dân chúng, nhưng quan trọng hơn là Nam Lý dám làm thế sao?
Yến quân chỉ điều động một đại doanh, không phải đến diệt Nam Lý, giống dương oai hơn... Nói vậy, lựa chọn đầu tiên dù sao cũng hợp lý hơn, dù sao Chiết Kiều quan cũng đã xong rồi. Nhưng Nam Lý đã bị tát một cái, cắn răng nhẫn nại cũng sẽ thực sự uất ức. Nhưng lựa chọn thứ hai, cũng coi như tát lại cho Đại Yến một phát, so với vị Cảnh Thái Hoàng đế kia sợ chưa chắc đã được coi là ngang tài ngang sức, cứ chờ xem.
Mặc dù biết rõ không còn quá nhiều thời gian, nhưng cũng không dám tiếp tục chậm trễ, Tả Thừa tướng vẫn còn do dự, cho tới khi Tống Dương bước lên phía trước mới cúi xuống thầm thì gì đó mà chỉ có lão mới có thể nghe được, Hồ đại nhân lúc này mới giật mình bừng tỉnh, hạ quyết tâm, nói với thành thủ:
- Thù Chiết Kiều quan phải báo. Mở cửa, tắt đèn, giả chết dụ địch, địch sắp sửa đi thì quân tốt thả tay giết!
Ánh mắt thành thủ sáng lên vui mừng, truyền lệnh cho Giáo úy đằng sau:
- Bắt tử tù trong ngục, người Yến trong thành ra, bóp chết, nhớ rõ là bóp chết, không thể làm chảy máu bị thương! – Tử thành cần người chết giả dạng, khi chiến tranh không có người vô tội, người Yến trong thành này trước được Yến quốc buông tha, lại bị Nam Lý giết!
Hồ đại nhân lại quay đầu gật gật với Tống Dương:
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm!
Những lời Tống Dương vừa nói chỉ có hai chữ: Giải dược!
Mưa vẫn chưa dứt, Chiết Kiều quan và Hồng thành đều là ổ dịch, Yến quân đã dám đến hẳn sẽ không sợ trận lạo dịch này, chắc chắn trước đó đã ăn dược vật đối kháng.
Nghĩ sâu một chút, chuyện hôm nay xảy ra tuyệt đối không phải chỉ là muốn giết đoạt lấy hai tòa thành, mà vấn đề là trong tay Đại Yến đã xuất hiện một loại vũ khí đáng sợ, bất kể nghĩ theo góc độ nào, Nam Lý cũng phải tìm được cách khắc phục, phải tìm ra được giải dược, nếu không sau này thực sự sẽ không thể vượt qua.
Bắt địch, lục lấy thuốc giải...
Người Nam Lý không biết chó của Cảnh Thái đã về, đương nhiên cũng không nghĩ ra vì sao Đại Yến lại đột nhiên tấn công Chiết Kiều quan, Hồng thành, tuy nhiên, thực ra thì đám người Tống Dương, Tả Thừa tướng cũng có thể đại khái đoán ra được phần nào, trong thảm họa biên ải lần này, ít nhất cũng ẩn dấu một mục đích của Yến quân: thử thuốc.
Tống Dương không kể công:
- Ta không có nhắc, Hồ đại nhân cũng sẽ nghĩ ra.
Tả Thừa tướng không khách sáo, tiếp tục hỏi một vấn đề khác:
- Chiết Kiều quan đã gặp phải bị ôn dịch thảm sát bừa bãi.... , thế nào cũng phải có được giải dược, bất kể bao lâu thời gian.
Nhất thời còn không tìm được từ ngữ thích hợp, nhưng Tống Dương cũng có thể hiểu được ý tứ của lão, đáp:
- Mưa không ngừng, dịch độc sẽ không tan. Nếu tới bình minh mưa tạnh, chỉ sau sáu canh giờ dịch độc sẽ tự biến mất, ở đó sẽ không có vấn đề gì cả.
Bảy đại doanh quân Yến đều lấy chữ Đoạt làm tên, từ cái tên cũng có thể nhìn ra tâm tư của chúng đối với Nam Lý. Mà binh mã bảy tòa đại doanh, nhánh tinh nhuệ nhất cũng là gần Nam Lý nhất: Đoạt Sơn Doanh.
Hơn nửa tháng trước, một thương đội người Yến bỗng đến dây, bộ dáng thủ lĩnh thương đội béo tròn dễ gần, tuy nhiên trong tay y cầm thánh chỉ, trong ngực cất hổ phù. Đoạt Sơn Doanh Chỉ huy sứ Giang Án không dám chậm trễ, vội vàng mời mật sử thượng tọa, khom người lĩnh mệnh. Nhưng sau khi mật sử nói rõ, Giang Án ngây ra... Muốn Đoạt Sơn Doanh chuẩn bị xuất chiến, chỉ một doanh của mình tấn công Chiết Kiều Quan, hoàn toàn vô vọng.
Hậu phương và viện quân thì sao?
Chỉ bằng một mình đại doanh này của y, dưới trướng quân sĩ có tinh nhuệ tới cỡ nào di nữa, muốn cường công Chiếu Kiều quan cũng là nói si nói mộng, một cái này còn không xong, mật sử không ngờ còn muốn y đánh hạ Hồng thành sau lưng Chiết Kiều quan.
Nhưng hổ phù đại biểu quân quyền, lời mật sử là quân lệnh, Giang Án ngoại trừ lĩnh mệnh, không còn biết nói gì hơn. Cuối cùng, mật sử cũng nói một câu công đạo, bảo y an tâm, không cần nóng, chờ hiệu lệnh của lão, việc này là cơ mật, tuyệt không thể để lộ tin tức ra ngoài, ngay cả Đại tướng quân tổng quản bảy đại doanh cũng không cho nói. Sau đó lão quay về thương đội tiếp tục khởi hành đến Nam Lý.
Ba ngày trước, mật sử từ Nam Lý quay về đại doanh, vẫn phải để đại nhân chờ đợi. Những chuyện có liên quan đến quân vụ mật sử cũng không nhúng tay, tất cả chuẩn bị đều giao cho Giang Án. Thẳng tới trận mưa to bất ngờ sáng sớm hôm qua – sắc mặt mật sử đầy vui mừng, lấy đồng hồ cát ra tính toán thời gian, đồng thời hỏi Giang Án:
- Quân xuất chinh tổng cộng có bao nhiêu người?
- Hai ngàn người đóng giữ bản doanh, mười tám ngàn lính tinh nhuệ bất cứ khi nào cũng sẵn sàng xuất chinh.
Mật sử gật gật đầu, hỏi người hầu sau lưng:
- Mười tám ngàn lính, đi làm đi.
Lại nhìn Giang Án:
- Trước khi xuất chinh cần ăn dược vật, việc này cần tướng quân phối hợp.
Tùy tùng mật sử trên xe đỡ một hộp hàng xuống, trong cái bình màu vàng này chứa toàn thuốc bột màu vàng, thuốc bột được hòa tan trong nước phân phát cho tất cả binh lính tham chiến uống. Sau khi người cuối cùng uống xong, quân lệnh lập tức truyền xuống, Đoạt Sơn Doanh phát động, lao thẳng tới Chiết Kiều Quan.
Giang Án nằm mơ cũng không tưởng nổi tình hình sẽ diễn ra như vậy: Cửa thành Nam Lý khép hờ, một thành toàn thi thể rách cổ họng, hai mắt đỏ au, nằm lung tung lẫn lộn... Mở to mắt nhìn khắp thành đều là như vậy. Ngoài trời sấm sét ỳ ùng, mưa vẫn to không ngớt, xung quanh còn có đại quân nhân mã rầm rập, toàn là những tiếng ầm ỹ bên tai nhưng Giang Án lại chỉ cảm thấy yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất như đang lạc giữa cõi u minh dày đặc.
Nhưng rất nhanh, từ kinh ngạc biến thành mừng như điên, sợ hãi biến thành phấn khởi. Hóa ra hết thảy đều đã sớm có an bài, Giang Án y đã gặp may rồi, không duyên không cớ đã nhặt được một đại công từ trên trời rơi xuống!
Theo như chuẩn bị trước đó, quân đội Đoạt Sơn Doanh chia làm nhiều tiểu đội, được quan trên dẫn dắt chạy vào các ngõ nhỏ cướp bóc toàn thành.
Mật sử cũng đã phái ra một tiểu đội xâm nhập vào trong thành, Giang Án hiểu được đây không phải chuyện mình nên biết, chỉ truyền lệnh thuộc hạ toàn lực phối hợp. Không lâu sau khi hồi báo truyền đến, quân kỳ Chiết Kiều quan đã bị hạ xuống, quân ấn của quan Nam Lý cũng bị quân binh tìm được, lúc này tiểu đội do mật sử trực tiếp chỉ huy cũng đã quay về, bọn họ ôm về một cái bọc kín, căng phồng, nhìn qua có vẻ không nhỏ, chừng nửa người.
Quan trọng nhất là những thứ kia đều đã tìm được rồi, mật sử không muốn tiếp tục đợi nữa, khẽ nói với Giang Án vài câu... Rất nhanh quân lệnh truyền xuống, Đoạt Sơn Doanh phân làm hai đội, kỵ bộ binh tập kết theo chủ tướng rời Chiết Kiều quan, dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng phóng tới Hồng thành, đại đội bộ binh tiếp tục ở lại lục soát.
Đánh giá của thành thủ Hồng thành về kỵ binh Đoạt Sơn Doanh, về số lượng thì vô cùng chính xác, Đoạt Sơn Doanh không nhiều không ít, vừa xinh có sáu ngàn kỵ binh, nhưng về chất, thành thủ Hồng thành đã xem nhẹ đội quân tinh nhuệ Đoạt Sơn Doanh, còn có một ngàn hồng mâu trọng kỵ.
Là xem nhẹ, nhưng cũng là đánh giá cao. Chỗ đáng sợ của trọng kỵ không cần phải nói, nhưng bọn họ không thiện cấp tốc bôn tẩu, đều bị để ở lại đại doanh, Yến kỵ đánh tới Hồng thành chỉ có năm ngàn quân.
Giang Án vội vàng hăng hái đi trên đường, mang theo cảnh vệ bên người cưỡi ngựa vài ngày truyền báo, trên đường phát hiện có trạm canh gác bí mật của Nam Lý, y cũng không để ý, cho dù trạm gác có phát tin báo tới Hồng thành thì sao? Hồng thành sớm đã chết cả rồi!
Tảng sáng Hồng thành đã lờ mờ hiện ra.
Cửa Bắc Hồng thành trong ngoài đều ngập tràn trong làn mưa nặng nề, cũng thấy đại dịch tàn sát thê thảm như thế nào.
Đầu tiên là phái một tiểu đội vào trong thành điều tra, một lát sau có tin truyền ra, gần cửa thành không giống như bình thường, không có người sống chỉ có người chết, lập tức Tiếu úy lao vào trong thành điều tra, Giang Án không đợi nữa.
Khi ở Chiết Kiều quan y đã từng cẩn thận thăm dò trạm gác, lúc ấy sắc mặt mật sử đã có vẻ khinh thường, Đoạt Sơn Doanh lại càng tiểu tâm, lại càng không tin mật sử.
Chiết Kiều quan đã đủ chứng minh thủ đoạn mật sử rất cao minh, Hồng thành trước mặt cũng không khác Chiết Kiều quan là mấy, tình hình không cần nghĩ cũng hiểu, không cần phải thăm dò, Giang Tướng quân ra lệnh một tiếng, đại đội nhân mã vào trong thành.
Vẫn là chia ra từng tốp nhỏ, vẫn là từng tiểu đội đơn độc hành động, nhưng lần này, mới vào thành không bao lâu, một tiếng pháo nổ rung động cả tử thành, cung nỏ như mưa, lúc này không biết bao nhiêu tay đao sắc bén của Nam Lý không biết từ đâu xuất hiện, thi nhau đánh tới, nháy mắt tiếng hô sát đã vang khắp Hồng thành!
Trước đó Yến tặc muốn dùng độc sát diệt toàn thành, may được Tả Thừa tướng kịp mang theo kỳ sĩ nhìn thông suốt âm mưu, Hồng thành mới có thể bảo tồn. Trước đó ở Chiết Kiều quan đã không may mắn mà toàn quân bị diệt. Người Yến đắc ý vênh váo tiến vào thẳng trong thành. Tin tức liên tiếp được truyền khắp đại quân Nam Lý, họ biết được chân tướng, quân binh cả kinh, vừa giận lại vừa hận, chưa kể quan trên khích lệ sĩ khí, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: người Yến đến đây đi!
Đoạt Sơn vô phòng, Hồng thành có chuẩn bị: người Yến thất kinh, sĩ khí Nam Lý ngút trời, kỵ binh không thiện chiến đấu trên đường phố, thành thủ biết rõ địa hình, vả lại nhân số còn gấp ba, người Yến phân tán đội hình, thể lực tiêu hao, trước trận mưa tên này, hoàn toàn chỉ có một kết quả: một bên giết một bên chết.
Nơi đây không phải u minh tịch tĩnh, rõ ràng là liệt hỏa luyện ngục! Giang Án quá sợ hãi, quay đầu nhìn mật sử bên cạnh:
- Đại nhân yên tâm, mạt tướng thề sống chết cũng sẽ hộ tống mật sứ ra khỏi Hồng thành! – Nói xong, đang chuẩn bị kêu gọi tàn binh xung quanh phá vây, không ngờ mật sứ hờ hững lắc đầu:
- Không thể lui. Có một vài đồ vật nhất định phải đem về, xin tướng quân yểm hộ.
Mật sứ vung tay lấy ra tấm hổ phù, lạnh lùng nói:
- Giang Án nghe lệnh. Tập kết dư binh, dồn sức tán công quân phòng thủ Hồng thành. – Nói xong, xoay người xuống ngựa, quay đầu lại nói với người hầu cận đi theo mình – Đi theo ta!
Mấy người hầu đi cùng đều mặc đồ thương nhân, theo sát bên người, lao vào trung tâm thành.
Giang Án rống to:
- Quân lệnh trên đầu, hảo huynh đệ theo ta giết vào quân phòng thủ Nam man!
Mấy trăm Yến kỵ, một chi tinh binh tinh nhuệ nhất Đoạt Sơn Doanh cùng kêu lên, theo sát chủ tướng xông vào quân phòng thủ.
Hỗn chiến trong thành, tiếng rống giận và tiếng kêu gào tan lẫn vào nhau, Hồ đại nhân và thành thủ ngồi trên thành, nghe chiến báo không ngừng truyền đến, biết được Giang Án thu thập lại tàn quân toàn lực tấn công vào quân phòng thủ, thành thủ Hồng thành nói với Tả thừa tướng:
- Đại nhân yên tâm, bằng vào bọn họ, không thể nắm được cơ hội này.
Hồ đại nhân cười lạnh lẽo:
- Chó điên nhảy tường, đánh chết thì thôi, chỉ cần giữ lại con chó đầu đàn.
Lập tức lại cười ôn hòa:
- Trận chiến này của tướng quân tuyệt đối đã đoạt đại công, lão phu sẽ trình lên Thiên tử.
- Đều là bổn phận không dám kể công, huống chi, nếu không có Thừa tướng vào lãnh đạo Hồng thành, mạt tướng đã sớm đoạt mệnh hoàng tuyền.
- Tướng quân khiêm tốn rồi. Tống Dương và ngươi đều có công lao, cũng không thể gạt bỏ.
Nhắc tới Tống Dương lão mới giật mình nhận ra hắn đã không còn ở bên cạnh mình, không biết khi nào đi đâu làm gì.
Thi Tiêu Hiểu kia cũng không có, hẳn đã cùng Tống Dương rời đi. Hồ đại nhân nhíu mày:
- Xin tướng quân báo cho thủ hạ trong thành lưu ý hai người Thi, Tống, đều là kỳ sĩ đương triều, không thể bị chiến loạn làm bị thương.
Thành thủ truyền lệnh, ngoài tìm hai vị kỳ sĩ còn một lệnh khác, quân binh trong thành gia tăng bao vây tiễu trừ quân địch, đối phương là đánh quân phòng thủ, tuy thành thủ chắc chắn bọn họ sẽ không gây ra sóng gió gì, nhưng trong loạn quân khó tránh khỏi cái "chẳng may", thôi thì sớm bỏ sớm bớt lo.
Khi hai vị đại quan Hồng thành còn đang bàn chuyện, mật sứ Đại Yến nương theo bóng đêm và những tòa nhà yểm hộ, thoăn thoắt nhảy tới gần trung tâm Hồng thành. Đoàn người này tuy ít nhưng ai nấy thân thủ đều mạnh mẽ, không chút tiếng động đi như gió, hiển nhiên có tu vi tinh thâm.
Tuy nhiên, cho dù cẩn thận tránh quân địch thế nào đi nữa cũng không thể tránh được vài lần bị binh lính Nam Lý đón đầu được, lao lên liều chết đánh tới. Nhờ vào võ công xuất sắc và binh sĩ Nam Lý dồn hết căm tức vào đám Giang Án, mật sứ cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, đồng thời bên người không ngừng tổn thất tùy tùng. Cuối cùng lão cũng tới được mục tiêu của mình: cái miếu đổ nát của Thi Tiêu Hiểu, nơi lần trước Tống Dương phát hiện ra dấu hiệu của lạo dịch, con đường phồn hoa nhất Hồng thành.
Ác chiến trong thành cơ bản tập trung ở cửa bắc, và chỗ Giang Án, hai nơi đó và chỗ này cách nhau rất xa. Trong các cửa hàng, người hầu sớm đã sơ tán hết cả, trên con phố dài vắng ngắt đầy tiêu điều, mật sứ rảo bước nhanh hơn, đi một mạch tới cái gốc cây lần trước đã phát hiện ra xác Vưu Thái y, nhưng khi bọn chúng chạy đến, còn chưa kịp đào bới, trên đầu đột nhiên có tiếng vang lên:
- Đừng tìm, không có ở đây đâu.
Vừa dứt lời, ánh đao chợt lóe, từ tán cây ào xuống!
Một màu đỏ sậm, một đoản đao cong cong như ngọn gió...
← Hồi 104 | Hồi 106 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác