Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 447

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 447: Thiểm điện tập kích
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

- Hai đường tiên phong thế như chẻ tre là chuyện đương nhiên, nằm trong dự liệu. Bộ đội của Lý Tự Nghiệp mặc dù là bộ binh, nhưng mang theo ngựa thồ vận chuyển, tốc độ đột kích cũng không kém hơn kỵ binh bao nhiêu. Cái Mưu tân thành là cứ điểm, cho nên ta mới để bộ binh đi đường này. Nhưng hắn làm còn xuất sắc hơn Hoàn Tử Đan, nhanh hơn ta nghĩ rất nhiều. Ta xem lão tiểu tử kia nín một bụng khí muốn phân cao thấp với Hoàn Tử Đan mà thôi, ha ha!

Các tướng quân cũng có chút nóng lòng, hưng phấn kêu lên:

- Đại soái, chúng ta cũng lên đường đi! Đại quân đẩy mạnh, san bằng Tân La!

- Được!

Tần Tiêu nhướng mày, lớn tiếng:

- Ban lệnh!

Chúng tướng chắp tay:

- Dạ!

- Thứ nhất, hậu quân bộ binh dựng cầu nổi, trong hai ngày kiến thành mười đại cầu. Sáng mốt khi mặt trời vừa lên, toàn quân qua sông, hướng Bạc Chước thành đại đột kích!

- Tuân lệnh!

Chúng tướng cùng ứng.

Vừa ra lệnh, toàn quân đều bận rộn. Chặt cây, bắc cầu, nhất thời bề bộn ngất trời. Kỵ binh dọc theo Liêu Thủy thủ vệ, phía bắc Liêu Thủy tràn đầy sáu vạn Liêu Đông quân.

Bên bờ Áp Lục Thủy, Bạc Chước thành.

Từ Liêu Thủy đi tới Áp Lục Thủy, chỉ có một thành trì duy nhất là Bạc Chước thành. Nơi này có năm ngàn binh mã Tân La, đã rúc vào thành, cửa thành đóng chặt. Không khí phảng phất như đọng lại, khẩn trương không chịu nổi, sĩ khí hạ thấp vô cùng. Hơn nữa sức chiến đấu khủng bố của Đường quân thật sự làm bọn họ kinh hãi đảm chiến.

Hoàn Tử Đan mang theo mấy ngàn thiết kỵ chạy tới, xa xa chứng kiến tinh kỳ trên thành cùng không khí thật trầm lặng, cười lạnh nói:

- Các huynh đệ, chúng ta chiếm lĩnh Bạc Chước thành, cung nghênh đại quân chủ lực của đại soái!

- Dạ!

Các tướng sĩ Hổ Kỵ sư thắng liên tiếp hơn mười trận nên sĩ khí tăng vọt, hận không thể cưỡi ngựa phóng lên đầu tường, chém rụng địch thủ.

Hoàn Tử Đan đang dẫn người chặt cây chuẩn bị làm thang công thành, đột nhiên phát hiện phía đông thành vang lên thanh âm kêu giết ầm ĩ, không khỏi kinh hãi. Phái người đi tìm hiểu, nguyên lai là hữu bộ tiên phong Lý Tự Nghiệp đã dẫn người công thành!

Hoàn Tử Đan kinh ngạc không thôi: Tên quái thú Lý Tự Nghiệp kia, xuất phát chậm hơn vài ngày, lại tấn công Bạc Chước nhanh hơn ta!

Cắn răng, Hoàn Tử Đan lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ không cần chuẩn bị thang, dùng kỵ xạ trợ giúp bộ đội huynh đệ công thành!

- Dạ!

Năm ngàn thiết kỵ xếp thành năm đội ngũ, nhanh chóng chạy tới Bạc Chước thành. Người Tân La đang đau khổ ứng phó đội quân của Lý Tự Nghiệp, hiện tại xuất hiện thêm kỵ binh Đường quân, kỵ xạ tinh chuẩn vô cùng.

Lý Tự Nghiệp đang hò hét khua mạch đao đốc chiến dưới thành, nhìn thấy Hoàn Tử Đan dẫn người chạy tới hỗ trợ, không khỏi cười ha ha:

- Tiểu oa nhi, lão tử ở trong này!

Hoàn Tử Đan tự mình bắn một loạt tên, nghe được Lý Tự Nghiệp hô to vỗ ngựa đón chào.

Hai cỗ tiên phong tụ lại cùng nhau, chỉ tổn thất chưa tới hai ngàn người, đã chém giết được hơn hai vạn địch nhân!

Vẻ mặt Lý Tự Nghiệp tươi cười sáng lạn, lớn tiếng nói:

- Thế nào, tiểu oa nhi. Binh của ta cũng không chậm hơn ngươi bao nhiêu đi?

Hoàn Tử Đan cười nói:

- Lý tướng quân là mãnh tướng cái thế, tiểu chất làm sao có thể so sánh được?

- Được, ngươi cũng đừng khiêm nhường.

Lý Tự Nghiệp ha ha cười to:

- Ngươi từ Du Quan xuất phát, một đường dọc theo biển mà đến, ven đường chiến đấu nhiều hơn ta. Có thể cùng ta đồng thời giết tới nơi đây, xem như đã nhanh lắm rồi. Thu được quân lệnh của đại soái chưa? Cho hai người chúng ta chiếm lĩnh Bạc Chước thành tụ hội nơi này, đợi đại quân đến. Đại soái nói có sáu vạn nhân mã đang ở Liêu Thủy, sáu vạn! Hắn từ nơi nào tìm được số nhân mã như vậy đây? Trời ạ!

Hoàn Tử Đan cười vang:

- Chuyện đại soái làm chúng ta làm sao rõ ràng? Đại tướng quân, thêm chút sức thôi, chúng ta nhanh chóng chiếm lĩnh thành trì này, cung nghênh đại nguyên soái!

- Được!

Lý Tự Nghiệp trầm giọng rống, vung đao:

- Đánh trống trận, thổi tù và, chiếm thành! Đánh ra khí phách cùng nhiệt tình, lấy tốc độ nhanh nhất san bằng Bạc Chước!

- Dạ!

Hơn mười quân trống ầm ầm chấn vang, người Tân La trên thành kinh hãi đảm chiến, cơ hồ không cầm nổi đao thương. Mấy ngàn Đường quân công thành mãnh liệt tràn đến, khí thế hung mãnh kinh người. Người Tân La nhiều năm không trải qua chiến tranh hoảng sợ, nhìn thấy đồng bạn bị bắn chết bên cạnh, thất hồn lạc phách, làm sao còn ý tưởng chống cự.

Công thành chiến tiến hành chưa đầy canh giờ cửa đông đã bị công phá, mấy trăm tiên phong xông lên đầu tường, triền đấu cùng người Tân La. Hoàn Tử Đan nhân cơ hội mang người tông cửa thành, hơn mười người khiêng cây gỗ thật lớn phát ra từng tiếng gầm to giận dữ, đem cửa thành gõ lung lay muốn đổ.

Rốt cục một tiếng ầm vang, cửa thành đổ xuống. Hoàn Tử Đan vui mừng nhấc lên phượng sí lưu kim đang muốn xông vào, Lý Tự Nghiệp khẩn trương nắm chặt dây cương ngựa của hắn, hét:

- Đợi, từ từ! Ta là chủ tướng! Hẳn phải do ta tiến thành trước tiên! Ngươi nghỉ một lát!

- Không!

Hoàn Tử Đan khăng khăng kêu lên:

- Hẳn phải do phó tướng đi vào dọn sạch chướng ngại!

- Dọn sạch cái rắm!

Lý Tự Nghiệp vội kêu lên:

- Chủ tướng nói ra chính là quân lệnh, ngươi mang theo người của ngươi vào thành sau. Ta đi vào trước, đại thanh tẩy Bạc Chước thành. Con mẹ nó lại dám chống cự thiên binh thiên triều, còn không chịu đầu hàng, lá gan thật lớn!

Hoàn Tử Đan bất đắc dĩ cười khổ:

- Vậy... đại tướng quân nói thế nào thì nghe thế đi!

- Ha ha, hài tử ngoan!

Lý Tự Nghiệp nhất thời vui vẻ ra mặt, vung tay khàn giọng quát:

- Các huynh đệ giết vào thành đi, tẩy sạch Bạc Chước!

Hoàn Tử Đan sửng sốt:

- Đại tướng quân, ngươi muốn tàn sát dân trong thành?

- Tàn sát thì sao!

Lý Tự Nghiệp kêu lên, trong ánh mắt bắn ra sát khí:

- Ngươi đã quên lời của đại soái nói qua, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết! Không đầu hàng, giết không tha. Các huynh đệ đều nghe rõ ràng, trong lát nữa sau khi vào thành nếu ai không đầu hàng, đều chém cho lão tử! Chém thành tám mảnh, không thiếu mảnh nào!

- Dạ!

Một đám dũng sĩ như hổ lang nhiệt huyết chạy chồm.

- Giết đi vào!

Lý Tự Nghiệp cưỡi ngựa tức giận rít gào, chiến mã vọt thẳng vào thành.

Hoàn Tử Đan ngồi trên lưng ngựa, nhìn theo bóng lưng Lý Tự Nghiệp kinh hãi thầm nhủ: Tàn sát dân trong thành? Thật là một hung thần! Hắn không sợ gây rắc rối cho đại soái sao? Hay là... đây là ý tứ của đại soái? Đoạn đường này ta chỉ giết binh lính cầm đao thương, ta không động tới dân chúng. Người kia trên đường đã giết bao nhiêu người đây?

Bạc Chước thành cứ như vậy bị công hãm. Lý Tự Nghiệp cho Hoàn Tử Đan mang theo kỵ binh đuổi ra cửa nam giết thẳng tới Áp Lục Thủy.

Vào đêm, trong thành đã hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ. Lý Tự Nghiệp tiếp nhận phòng ngự bốn cửa thành, thu phủ khố cùng lương thực, cho dân chúng đầu hàng quay về nhà, không cho phép ra cửa. Toàn thành giới nghiêm, người đi loạn giết chết. Cạnh Áp Lục Thủy an bài mười hai trạm gác phong hỏa đài, một khi có quân tình trong thành có thể lập tức biết được.

Nửa đêm Lý Tự Nghiệp cởi áo giáp, mời Hoàn Tử Đan đến uống vài chén.

*****

Hai người nâng chén uống rượu, Lý Tự Nghiệp liên tục than nóng, cởi cả áo. Hoàn Tử Đan không khỏi có chút kinh ngạc:

- Đại tướng quân bị nhiều tổn thương tới như vậy?

Lý Tự Nghiệp ha ha cười:

- Bị thương có gì chứ? Chúng ta tham gia quân ngũ, không chịu tổn thương còn gọi là quân nhân sao?

Hoàn Tử Đan ngạc nhiên:

- Vậy tôi không phải quân nhân sao?

- Ha ha, ta chỉ là so sánh! Không phải ta dọa nạt ngươi, cũng sẽ có lúc ngươi bị thương thôi.

Lý Tự Nghiệp nói:

- Sư phụ ngươi lợi hại đi? Một thân công phu xuất thần nhập hóa, lần trước cũng suýt nữa tặng mạng tại Sĩ Hộ Chân Hà. Người như chúng ta chỉ sống trên lưỡi đao liếm máu. Không biết khi nào sẽ đem tính mạng tiễn tại chiến trường. Cho nên không cần suy nghĩ nhiều, thống khoái là được!

- Được rồi, thống khoái là được!

Hoàn Tử Đan cười nói:

- Đại tướng quân, mời ngài cạn chén!

Lý Tự Nghiệp cười a a nói:

- Tiểu oa nhi, ta biết ngươi phản đối ta tàn sát dân trong thành, đúng không?

Hoàn Tử Đan sững sờ, im lặng không nói.

Lý Tự Nghiệp cười nói:

- Ngươi không nói ta cũng biết. Dù sao ngươi còn trẻ, thật nhiều thứ ngươi chưa thể lĩnh ngộ, cuộc chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà ngươi không tham gia đi?

Hoàn Tử Đan lắc đầu:

- Không có. Tôi chỉ biết là đánh rất thảm, suýt chút nữa đại soái cũng mất mạng.

- Hơn nữa trước đó Du Quan thất thủ, đại tướng quân Lý Giai Lạc hi sinh.

Lý Tự Nghiệp thở dài nói:

- Ta nhận thức sư phụ ngươi thời gian đã thật lâu, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hắn bị tổn thất gì nặng nề, cũng không thấy hắn tức hận qua ai. Thế nhưng lần này... hắn rất hận người Tân La!

Hoàn Tử Đan tỉnh ngộ:

- Ý của đại tướng quân chính là tàn sát dân trong thành... là ý của đại soái?

- Không! Đây là tự ta muốn làm!

Lý Tự Nghiệp uống rượu, nói:

- Ta là đại tướng tiên phong, điểm này vẫn có thể tự mình làm chủ!

Hoàn Tử Đan không tiếp tục hỏi, trong lòng kích động nghĩ: Lý Tự Nghiệp đúng là huynh đệ nghĩa khí của sư phụ ah! Hắn biết đại soái muốn báo thù, nhưng lo lắng đại soái giết chóc quá nhiều lưng bêu danh, vì thế đem chuyện này gánh lên người mình... Hán tử như vậy thật sự là khả kính!

Sáng hôm sau dưới thành có vài Đường quân đến gọi cửa. Lý Tự Nghiệp cho mời vào, vui mừng nhận tin tức của Tần Tiêu:

- Đại nguyên soái đã tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ đến Bạc Chước thành, trong vòng hai ngày là đến!

Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan vui mừng, đến thật nhanh!

Hai người trọng chỉnh đội ngũ phòng bị, chuẩn bị nhân mã ra thành nghênh đón.

Còn đang bận rộn, đột nhiên nhận được tin thám báo:

- Phía tây năm mươi dặm Bạc Chước thành phát hiện thật nhiều người, nhân số không dưới hai vạn!

Lý Tự Nghiệp trừng mắt:

- Con mẹ nó, là từ Đô Lý trấn cùng Kiến An thành đến sao? Quả nhiên không ngoài sở liệu của đại soái, người Tân La ẩn giấu binh mã gần biển phía tây!

- Làm một trận với bọn hắn!

Hoàn Tử Đan xua tay:

- Đại tướng quân, để tôi mang nhân mã đi đi. Tuy chỉ có bốn năm ngàn người nhưng không sợ hai vạn người Tân La kia! Lấy một đối mười đối với Hổ Kỵ sư mà nói không phải việc khó!

- Cãi gì mà cãi!

Lý Tự Nghiệp nói:

- Trước tiên làm rõ ràng trạng huống rồi nói sau. Người đâu, phái mười lượt thám báo dò tin. Ta muốn biết lai lịch của đội quân kia, có bao nhiêu người, tướng lãnh là ai! Bạc Chước thành bắt đầu khẩn trương. Lộ trình năm mươi dặm kỵ binh đột kích chốc lát đã đến. Dù có chậm, nhưng vẫn nhanh hơn đội ngũ của Tần Tiêu.

Lý Tự Nghiệp đứng trên đầu thành cau mày, cắn răng: Đến đây đi, giết sạch các ngươi, xuất khẩu ác khí!

Ngoài bốn năm trăm dặm, Tần Tiêu tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ chạy về hướng Bạc Chước. Trong lòng hắn rõ ràng, tuy hai lộ tiên phong đều thắng lợi, nhưng lại đơn độc xâm nhập địch cảnh tác chiến, tùy thời sẽ gặp nguy cơ. Huống chi phía tây Áp Lục Thủy còn có hai đại quân trấn Tân La, là biến số lớn nhất... Tập kích Dịch Châu, Doanh Châu, những binh mã kia từ nơi nào xuất phát!

Lý Tự Nghiệp ngồi trên đầu thành, gió nhẹ thổi qua, trên mặt mang theo sát khí tràn ngập. Hắn cởi trần, lộ ra cơ thể cường tráng, trên thân vết sẹo chồng chất.

Trên chân hắn đặt một thanh đao, dùng vải lau qua, sáng lóng lánh, lóa mắt người.

Hoàn Tử Đan đi lên bậc thang, liếc mắt nhìn quanh thấy Lý Tự Nghiệp liền đi tới. Chỉ thấy hiện tại Lý Tự Nghiệp đang cẩn thận lau chùi thanh đao, nhất thời cũng yên lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh.

Lý Tự Nghiệp cũng không ngẩng đầu, hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Hoàn Tử Đan gật đầu:

- Tôi muốn biết tình huống của đại quân đến từ phương tây kia. Hơn nữa tôi xin xuất chiến!

- Ngô...

Lý Tự Nghiệp không trả lời, chỉ tiếp tục lau thanh đao.

Hoàn Tử Đan sững sờ, không tiếp tục truy hỏi mà đổi sang vấn đề khác:

- Đại tướng quân, thanh đao này là do Thánh Hậu ban cho sao?

- Phải!

Lý Tự Nghiệp lộ nụ cười ôn nhu hiếm thấy, ngẩng đầu nhìn Hoàn Tử Đan, tiếp tục nói:

- Năm đó ta cùng sư phụ ngươi võ cử đăng khoa, ta cứng đầu cứng cổ chỉ đòi vật này. Chỉ chớp mắt Thánh Hậu đã nằm tại Kiền Lăng nhiều năm. Ta đã hơn ba mươi tuổi. Nghĩ tới sư phụ ngươi cũng sắp ba mươi đi? Thời gian qua thật nhanh...

- Mới vừa đầy hai mươi tám...

Hoàn Tử Đan có chút ngây ngốc nói ra.

Lý Tự Nghiệp cười ha ha, đứng lên mặt lại trường bào, nhìn ra phương xa nói:

- Trên người sư phụ ngươi vĩnh viễn có thứ gì đó vượt qua tuổi thật. Ta nhận thức hắn sắp được mười năm, luôn không rõ ràng. Rốt cục hắn có chỗ nào khác với những người mà ta đã biết.

- Có sao?

Hoàn Tử Đan cười ngây ngô:

- Vì sao tôi không biết đây?

- Đó là ngươi đang ở trong phúc mà không biết, xú tiểu tử!

Lý Tự Nghiệp gõ lên mũ giáp của Hoàn Tử Đan, phủ thêm chiến giáp của mình, lại khôi phục ngữ điệu, nói:

- Vừa rồi thám báo đã báo qua, quân đội kia là người Tân La, ước chừng hai vạn người. Chạy đến cách Bạc Chước thành ba mươi dặm thì ngừng lại, đại khái đang phái người thăm dò tin tức bên này. Ý của ta là cố thủ thành trì, chờ đại quân của sư phụ ngươi đến!

- Cố thủ?

Hoàn Tử Đan có chút bất mãn kêu lên:

- Không cần đi?

Lý Tự Nghiệp rầu rĩ thở dài một tiếng:

- Hướng đi của địch nhân có chút kỳ quái. Rõ ràng là hành quân khẩn cấp đột kích chạy đến, nhưng dừng lại ngoài ba mươi dặm. Địch nhân hư thật không rõ, chúng ta không nên xuất chiến. Huống chi chúng ta đơn độc xâm nhập địa bàn của người Tân La. Dưới chân chúng ta không đủ ổn, không thể so sánh với lúc tác chiến trên lãnh thổ Đại Đường. Cho nên trước tiên nên ổn định hãy nói sau. Xem bọn hắn muốn làm gì tiếp theo.

- Nếu bọn hắn đến công thành đây?

Hoàn Tử Đan hỏi.

- Vậy thì chúng ta thủ thành.

Lý Tự Nghiệp nói như đinh chém sắt:

- Chờ viện quân!

Hoàn Tử Đan cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ gật đầu.

Lý Tự Nghiệp nhìn nhìn hắn, giống như lẩm bẩm nói:

- Nhiệm vụ của chúng ta là dọn sạch chướng ngại cung cấp phương tiện cho đại quân. Nếu chúng ta trúng mai phục chiến bại, ngược lại sẽ gây nên phiền toái cho đại quân phía sau. Chúng ta không sợ người Tân La công thành, trong hai ba ngày thời gian bọn hắn sẽ không thể chiếm lĩnh. Mà khi đó đại quân chủ lực đã đến.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<