Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 436

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 436: Kỳ tích! Bất tử Lang Ma niết bàn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

May mắn lúc đó hắn mặc nhuyễn giáp hộ thân, ngực có mảnh ngọc bội che chắn ngay huyệt Thiên Trung, giảm bớt nhiều lực va đập vào. Bằng không bị trúng một chùy kia, nặng thì mất mạng, nhẹ thì rối loạn kinh mạch, biến thành một phế nhân.

Thiết Tam cau mày xoa bóp trên ngực Tần Tiêu, Tần Tiêu cắn chặt răng, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán. Sau một lúc lâu Thiết Tam mới dừng tay, Tần Tiêu như trút được gánh nặng thở ra một hơi dài, ngồi dậy mặc quần áo.

Thiết Tam ở một bên nói:

- Đại soái, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh. Tử huyệt Thiên Trung bị đánh trúng một kích, lại chỉ bị thương ngoài da, tuy rằng tím bầm như vậy, nhưng dùng rượu nóng xoa bóp vẫn có thể tan đi, không đến nỗi gãy xương ngực, thật sự là phúc lớn mạng lớn.

- Ta không dễ chết như vậy, bằng không đã sớm chết từ lâu.

Tần Tiêu cười tự giễu, vừa cố sức mặc lại áo giáp, nhìn Thiết Tam nói:

- Công tác thống kê nhân số thương vong đã có rồi sao?

Thiết Tam giúp hắn mặc áo giáp, thấp giọng nói:

- Hi sinh hai ngàn sáu trăm bảy mươi bảy người, trọng thương hai ngàn ba trăm năm mươi người. Quân số giảm năm ngàn, vết thương nhẹ thì không thể thống kê, cơ hồ toàn bộ đều bị thương.

Tần Tiêu nhíu mày gật gật đầu:

- Các huynh đệ Thiên Binh Giám thì sao?

- Hi sinh ba mươi bảy người, trang bị tương đối khá, bị thương không nhiều lắm.

Thiết Tam nói:

- Đây là nhân số thương vong lớn nhất của Thiên Binh Giám từ trước tới nay.

- Lỗi của ta!

Tần Tiêu thở dài một hơi nói:

- Để cho thiên binh chém giết ngay mặt giống như quân chính quy sẽ làm mất đi thật nhiều ưu thế. Nhưng đây là không còn cách nào. Dưới tình huống ngay lúc ấy, không tìm được nhân thủ thích hợp đảm đương tiên phong đột kích, đành phải tự mình mang theo các ngươi xông lên trước. Cho tới nay đều do Hình Trường Phong dẫn đặc chủng doanh, đến khi các ngươi suất lĩnh thiên binh hiện tại, đích thật chưa có tổn thất qua. Đáng tiếc ah...cần bồi dưỡng một thiên binh bất kể là phí tổn hay tinh lực đều có thể đánh qua một trăm binh sĩ bình thường.

Trên mặt Thiết Tam hiện nụ cười:

- Đại soái, tận trung vì nước chết có ý nghĩa. Không phải chính là quang vinh lớn nhất của quân nhân chúng ta sao? Một quý nhân vương gia như đại soái còn không sợ chết, chúng ta có gì phải sợ?

Tần Tiêu cười khẽ:

- Đừng nói những lời vô dụng này. Cho tới bây giờ ta chưa từng cảm thấy mình có bao nhiêu tôn quý. Đúng rồi, người Khiết Đan có hành động gì không?

Hai ngày nay Tần Tiêu đều nằm trên giường, thứ nhất cần dưỡng thương, thứ hai muốn hồi phục lại tâm tình. Hắn biết mình không phải sắt thép, dưỡng tốt tổn thương, ổn định tâm thần mới có thể ứng đối chuyện sắp phát sinh. Những công việc khác hắn đều giao cho Lý Vi Ấn cùng Thiết Tam đi sắp xếp.

Thiết Tam nói:

- Khiết Đan lui lại năm mươi dặm, đến bên Cô Diệp hồ. Mỗi ngày đều có không ít thám báo thăm dò bên Sĩ Hộ Chân Hà này. Xem ra bọn hắn đang yên lặng theo dõi kỳ biến. Chúng ta cũng đã luân phiên phái ra thiên binh thăm dò tình hình, chặt chẽ giám thị bọn hắn. Nếu có tin tức liền lập tức truyền tin.

Tần Tiêu hừ một tiếng:

- Xem ra người Khiết Đan đã nhìn thấu tử huyệt của chúng ta. Bọn hắn biết chúng ta không có viện binh, không có lương thảo, tính toán khốn chết chúng ta, không đánh với chúng ta. Chiếu theo tình hình bây giờ mà xem, không qua năm ba ngày chúng ta sẽ hoàn toàn cạn lương thực, không chiến mà loạn!

Thiết Tam trầm mặc không nói, chuyện như vậy hắn không thể chen miệng vào. Tần Tiêu buồn rầu suy nghĩ một lúc, nhìn Thiết Tam bảo:

- Đi, gọi Lý Vi Ấn tới đây.

Lúc Lý Vi Ấn đi vào, Tần Tiêu đang xem bản đồ đến xuất thần. Lý Vi Ấn kêu một tiếng, Tần Tiêu gọi hắn đi tới trước bản đồ trong soái trướng.

- Lý Vi Ấn, ngươi tới xem địa hình trong phạm vi trăm dặm này đều là bình nguyên hoặc thảo nguyên, thật sự bất lợi với chúng ta.

Tần Tiêu nói:

- Không thể mai phục, không dùng được hỏa công, càng không cần nói tới thủy công. Chỉ nói về nhân số, chúng ta rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu. Sau một cuộc chiến quân số giảm năm ngàn người. Hiện tại chúng ta chỉ còn một vạn năm ngàn người đủ sức chiến đấu. Ngươi nói một chút, có biện pháp nào không?

- Người Khiết Đan bị tổn thất thảm trọng hơn chúng ta. Bọn hắn hi sinh ít nhất năm ngàn người, trọng thương trở về cũng không ít hơn bốn năm ngàn người.

Lý Vi Ấn thản nhiên nói:

- Tính ra trận này chúng ta vẫn thắng lợi. Phải biết rằng chúng ta đối mặt là kỵ binh tinh nhuệ Khiết Đan. Thứ cho tôi nói một câu bất kính, Đường quân giảm quân số năm ngàn, có thể làm Khiết Đan thiết kỵ tổn thất ba ngàn là tốt lắm rồi. Mà chúng ta lại làm bọn hắn tổn thất một vạn!

- Việc này không trọng yếu, ta xem trọng là kế tiếp nên làm gì bây giờ.

Tần Tiêu nói:

- Nơi này là lãnh thổ Khiết Đan, bọn hắn tùy thời sẽ có tăng binh. Dù bọn hắn không tăng binh, hai vạn thiết kỵ cũng đủ cho chúng ta choáng váng. Hơn nữa hiện tại ta cơ hồ bó tay hết cách.

Lý Vi Ấn trầm mặc một lúc, đột nhiên nói:

- Bản thân tôi lại hi vọng người Khiết Đan tăng binh.

Tần Tiêu cau mày:

- Lý do?

- Đại soái xem bên này.

Lý Vi Ấn chỉ vào một góc bản đồ:

- Nơi này bản đồ không có vẽ ra. Nhưng tôi biết nơi này có một thông đạo bí mật hiểm yếu vô cùng, nối thẳng vào bụng Khiết Đan. Năm đó tôi trốn ra từ nơi này, tránh thoát sự đuổi giết của đám người Khả Đột Vu.

- Ân?

Tần Tiêu vô cùng hứng thú nhìn hắn:

- Nói tiếp đi!

- Nơi này là "tuyệt địa" cùng "cấm địa" trong truyền thuyết của bộ tộc Khiết Đan. Tương truyền người đi vào chỗ này sẽ bị ác ma nguyền rủa độc địa trí mạng, không chết phải tổn thương. Mấy chục năm nay không có người nào dám tiến vào.

Lý Vi Ấn nói:

- Dù là thợ săn dũng cảm nhất cũng không ngoại lệ. Nhưng năm xưa tôi bị rơi vào tình huống đường cùng, phải chạy đi vào. Vả lại một mình lẻ loi xuyên qua nơi này. Nơi này là một sơn cốc hẹp dài, người Khiết Đan thói quen gọi nó là "Thiết Hoắc cốc". Sau khi đi vào, ngoại trừ gặp mấy con rắn độc, cũng không thấy có gì. Có thể do vận khí của tôi thật khá, chỉ một đêm đã thông qua. Nghe nói nơi này ban ngày độc khí tràn ngập, khắp nơi đều là độc vật, đi vào thì phải chết. Tôi nhớ lại tình hình ngày đó hình như mình uống rượu hùng hoàng sau đó đi vào, ngoài ra không làm thêm việc gì đặc thù khác. Vì vậy tôi phỏng đoán, chỉ cần uống qua rượu hùng hoàng là có thể bình yên thông qua Thiết Hoắc cốc.

Tần Tiêu chậm rãi gật đầu:

- Ta nghĩ ta hiểu được ý tứ của ngươi. Ngươi muốn từ con đường vòng này đánh vào nha trướng Khiết Đan?

- Phải!

Lý Vi Ấn quyết đoán gật đầu:

- Tôi biết làm một người Khiết Đan, tôi làm ra chuyện như vậy chẳng khác gì quân bán nước. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, vì hòa bình cuối cùng giữa hai dân tộc, vì đại cục, tôi chỉ có thể làm như thế. Đại soái, thỉnh cho tôi ba ngàn bộ binh tinh nhuệ, tôi tự mình suất lĩnh bọn họ xuyên qua mật cốc này giết ra ngoài, trực thẳng nha trướng Khiết Đan. Không ai hiểu rõ hơn tôi làm sao đi qua nơi đây, cũng không ai hiểu rõ hơn tôi làm sao đi tới nha trướng Khiết Đan!

*****

Tần Tiêu chắp tay sau lưng thong thả qua lại, suy nghĩ hồi lâu chậm rãi lắc đầu:

- Không thể, điều kiện không cho phép. Theo trên bản đồ mà xem, ngươi nói Thiết Hoắc cốc nằm ngay giao giới Khiết Đan, Hề cùng Đột Quyết. Từ nơi này đi vòng qua ít nhất hơn ba trăm dặm. Ba trăm dặm, bộ binh phải đi bao lâu? Việc này còn chưa tính lộ trình sau khi các ngươi thành công đi vòng qua mật cốc giết tới nha trướng Khiết Đan. Không nói đâu xa, ta căn bản không đủ thực vật cho các ngươi nhiều ngày như vậy. Hơn nữa ngươi mang theo ba ngàn người đi đột kích, dù thành công cũng không thành đại sự gì. Binh mã Khiết Đan tùy tiện quay về đánh một chút, ba ngàn người đều phải chết sạch. Hơn nữa nói thật, ngươi lấy đi ba ngàn người còn lại nơi này cũng không biết có khả năng chờ đợi được sự thành công của ngươi hay không, điều này vô cùng khó nói.

Lý Vi Ấn thở dài một hơi, lắc đầu:

- Tôi cũng biết việc này rất khó thành công. Ba ngàn người xem như đem mình xử tử trước tiên mới có thể đi chấp hành nhiệm vụ như vậy. Hơn nữa nha trướng Khiết Đan không giống như thành trì Trung Nguyên, không có thành tường, tùy thời đều có thể di chuyển. Tôi thật sự không biết trong hai năm qua nha trướng Khiết Đan đã bị dời đến địa phương nào. Kỳ thật tôi chỉ là nghĩ sau khi tiến vào trong trung tâm Khiết Đan, tận lực chế tạo một ít hỗn loạn làm cho áp lực của đại soái giảm nhẹ hơn một chút. Đến lúc đó thử xem có thể xuất hiện được một đường sinh cơ hay không.

Tần Tiêu mỉm cười, vỗ vỗ vai Lý Vi Ấn:

- Ta biết dụng tâm lương khổ của ngươi. Nhưng chuyện như vậy ta sẽ không để cho ngươi đi làm. Cho dù chết chúng ta cũng phải oanh oanh liệt liệt chết cùng một chỗ.

Đúng lúc này bên ngoài trướng, ở hướng nam truyền đến thanh âm tiếng hát, chính là bài quân ca Đường quân "Tần Phong Vô Y". Tần Tiêu nghi hoặc nói:

- Sao lại thế này? Vì sao hiện tại lại hát quân ca đây?

Lý Vi Ấn cũng nghi hoặc lắc đầu:

- Tôi cũng không biết!

- Đi, đi xem một chút!

Hai người rời khỏi soái trướng đi về hướng nam, phương hướng này đi thẳng tới Sĩ Hộ Chân Hà. Tần Tiêu chứng kiến ước chừng có hai ba ngàn Đường quân đang cùng nhau đứng bên cạnh bờ sông, hướng phương nam lớn tiếng hát quân ca.

- Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào...

Thanh âm ngoại trừ mang theo vẻ hùng hồn cùng trào dâng, còn nhiễm thêm một tia thê lương cùng bi thương.

Hai người đi tới, vài tên sĩ binh lập tức nhìn thấy cuống quýt bái lễ.

Tần Tiêu hỏi:

- Các ngươi đây là...đang làm gì đó?

- Hồi đại soái.

Một tiểu tốt bế quyền, nói:

- Chúng tôi đang tiễn các huynh đệ hi sinh về nhà!

Tần Tiêu ngạc nhiên sửng sốt, lẩm bẩm nói:

- Tiễn các huynh đệ hi sinh về nhà...

- Phải đó, đại soái.

Tiểu tốt nói:

- Mãi cho tới hôm nay chúng tôi mới có thể hỏa táng các huynh đệ đã hi sinh. Vốn chúng tôi muốn cho đồng hương của các huynh đệ đem tro cốt của họ về cố hương an táng. Nhưng mà...chúng tôi rõ ràng có lẽ chính mình cũng không thể trở về. Hôm nay gió đông bắc nổi lên, thổi về phương hướng Trung Nguyên. Chúng tôi rải tro cốt của họ trên sông, hi vọng gió có thể đem anh linh của họ mang về cố hương Trung Nguyên.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn quanh. Lúc này hắn mới phát hiện cơ hồ trước người từng tướng sĩ đều thả một chiếc hũ. Trên từng chiếc hũ đều dán một tờ giấy nhỏ, viết dòng chữ như "quan nội Ung Châu, Trương Tam"...Trong hũ là tro cốt, các tướng sĩ vừa hát quân ca, vừa luân phiên đi tới bờ sông đem tro cốt trong hũ sái xuống bên dưới.

Trong lòng Tần Tiêu không khỏi dấy động cảm xúc, đây thật sự là huyết sắc lãng mạn của nam nhi tâm huyết! Có lẽ họ làm như vậy chỉ xuất phát từ một loại ý thức chất phác, so với phong hoa tuyết nguyệt, còn lãng mạn cùng chân thành tha thiết hơn nhiều!

Tần Tiêu đi tới vài bước, liên tục xua tay ý bảo họ không cần hành lễ. Sau đó tìm vài tiểu hiệu đầu lĩnh hỏi:

- Có Giang Châu không?

- Có ah, ba bốn người.

Lập tức có người đáp:

- Ở trong này. Giang Nam đều tập trung ở đây.

Tần Tiêu đi tới, cầm lấy hai hũ:

- Xem như tính thêm phần của ta đi. Để cho ta tiễn những anh hùng quay về nhà.

Hắn khom người cầm lên một hũ, đứng cạnh bờ sông, theo các tướng sĩ cùng nhau hát vang:

- Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư. Tu ngã giáp binh. Dữ tử giai hành!

Một khúc kết thúc, Tần Tiêu bốc một nắm tro cốt, lớn tiếng nói:

- Giang Châu anh hùng Phùng Viễn Lượng, về nhà!

Các tướng sĩ cũng không ngừng kêu to:

- Quan Tây anh hùng Triệu Minh, về nhà!

- Lũng Hữu anh hùng Đại Bao, về nhà!

Lý Vi Ấn đứng xa xa phía sau, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm nghĩ:

- Người đang ở trong sinh tử, không ngờ còn lòng thanh thản làm việc này? Đây là tinh thần cùng động lực thế nào, đang thúc đẩy bọn họ đây? So với Đường quân, tướng sĩ Khiết Đan bỏ mình chỉ được bỏ chung một chỗ, thỉnh vài vu sư nhảy nhót là xem như xong việc. Có đôi khi thậm chí không thu thập được thi thể, chỉ tìm y quan qua loa tắc trách...Xem bộ dáng của họ, tựa như thân nhân cùng thân huynh đệ của mình đã chết, còn có người khóc nức nở. Đường quân, người Hán...trong lòng các ngươi mong muốn thứ gì? Chẳng lẽ đây là văn hóa cùng tinh thần của người Hán hay sao?

Rải xong tro cốt, Tần Tiêu đứng bên bờ sông, dõi mắt nhìn về phương nam, âm thầm thổn thức:

- Để cho gió đưa tiễn các anh hùng Đại Đường của chúng ta về nhà đi! Lá rụng về cội, nơi này không phải địa phương cho họ yên nghỉ thiên thu. Có thể qua không được bao lâu, cũng sẽ có người đến rải tro cốt của ta chứ...

Đứng hồi lâu, Tần Tiêu xoay người lại, phát hiện sau lưng thật nhiều người cùng đứng, cơ hồ toàn bộ Đường quân đều đã tới. Còn có nhiều thương binh đều được chiến hữu dìu dắt cùng tụ tập đến nơi này. Mọi người lẳng lặng nhìn về phương nam, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm thâm tình cùng quyến luyến.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tần Tiêu bị cảm động, cơ hồ xuất phát từ bản năng, vươn hai tay cao giọng hô to:

- Gió ah, tiễn anh hùng của chúng tôi về nhà đi...

Các tướng sĩ cùng đi theo hô lớn:

- Gió ah, tiễn các anh hùng về nhà...

- Về nhà...

Hồi âm chấn chấn!

Thanh âm tiếng hô hùng hồn, vang xa sâu thẳm trên Sĩ Hộ Chân Hà. Nguyên bản nước sông đang chậm rãi trôi xuôi tựa hồ trở nên mãnh liệt mênh mông hơn thật nhiều, giống như hồi đáp lời kêu gọi của hơn vạn nam nhi tâm huyết.

Không biết là ai phát ra một câu:

- Đại soái, phát binh đi! Cùng người Khiết Đan quyết một trận tử chiến!

Nhất thời có người đi theo phụ họa, liên tục quát to lên:

- Phải ah, đại soái! Phát binh đi! Cùng người Khiết Đan quyết một trận tử chiến!

- Dây dưa mỗi ngày như vậy, còn không bằng chết trận sa trường cho thống khoái!

- Cho dù là chết trận, còn có gió đưa tiễn chúng ta về nhà!

Nhất thời câu nói này chiếm được vô số người hưởng ứng:

- Cho dù chết trận, còn có gió tiễn chúng ta về nhà!

*****

Vô số người đi theo hô to lên.

Tần Tiêu đứng trên một gò đất, vẫn nhìn những nam nhi vẻ mặt trào dâng, ánh mắt cực nóng trước mặt, cảm động rơi nước mắt, cả người phát run. Hắn không tự chủ được vung tay hô to:

- Tổ tông minh linh, hoàng đế bệ hạ, triệu triệu dân chúng Đại Đường! Mọi người hãy nhìn xem đi! Đây là chiến sĩ anh hùng vĩ đại nhất Trung Hoa chúng ta!

- Phát binh!

- Phát binh!

Tình cảm trào dâng, hơn vạn người tập kết tại bờ sông mà không phải trước đài điểm tướng. Họ vung mạnh cánh tay không ngừng hò hét, giống như sóng to gió lớn chấn động cả đại thảo nguyên.

Thiết Tam mang theo người của Thiên Binh Giám bảo hộ soái kỳ chạy tiến vào đám người. Thiết Tam chạy đến đứng sau lưng Tần Tiêu, rống lớn:

- Đại soái! Ba mươi bảy thiên binh hi sinh, chỉ mới hai mươi hai tuổi! Trong đó có mười sáu người chưa kết hôn, mười bốn người là đứa con duy nhất! Hôm nay chúng ta lấy danh nghĩa của họ, trừ phi bỏ mình nơi chiến trường, nếu không quyết không đình chỉ chiến đấu, đại soái, phát binh đi!

- Đại soái, phát binh đi!

Thanh âm rống to như đất rung núi lở lại vang lên, nước sông cũng chấn động dậy sóng.

Tần Tiêu cắn răng, vung mạnh tay:

- Nổi trống tụ tướng, chuẩn bị phát binh!

Kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng tình thế trước mắt hơn ai khác. Nếu tiếp tục tiêu hao dây dưa, Đường quân bất chiến đã diệt. Đối phó người Khiết Đan, trận huyết chiến đập nồi dìm thuyền đánh bọn hắn trở tay không kịp, đã xem như chiếm tiện nghi. Nhưng bây giờ thật sự không còn biện pháp nào tốt hơn để thi triển.

Đã dùng không được kỳ binh, thì chỉ còn ngay mặt huyết chiến.

Ngay mặt khiêu chiến, quyết một trận tử chiến!

Làm cho hơn vạn dũng sĩ còn lại này, dùng thiết huyết của họ đi đoạn đường cuối cùng của nhân sinh, bi tráng mà lãng mạn, thuận gió về nhà!

Mười hai đội thám báo lục tục phái ra, trước đài điểm tướng lại vang lên lời tuyên thệ như ngày hôm đó.

Tần Tiêu nhìn thấy rõ ràng, cho dù là thương binh đều được chiến hữu dìu dắt cùng nhau xếp hàng, một vạn bốn ngàn chiến sĩ cùng nhau hát vang quân ca, bố thành trận địa hình vuông.

Tần Tiêu cầm phượng sí lưu kim đang, cưỡi chiến mã của La Vũ Phong, vung vũ khí hét lớn:

- Các huynh đệ! Chúng ta thà rằng đứng mà chết, cũng không thể quỳ mà sống! Dùng nhiệt huyết cùng sinh mạng của chúng ta, đến bồi đắp vinh dự của Đại Đường vương triều đi!

- Bồi đắp Đại Đường!

Vạn người rống to.

Tần Tiêu vung vũ khí:

- Xuất phát!

- Hống, hống, hống! Giết!

Lần này Đường quân không đại đột kích, mà như thành lũy vững bước đẩy mạnh. Chấn bước đại thảo nguyên, hướng phương bắc đánh tới.

Vừa rời khỏi quân trại không bao lâu, thám báo cùng thiên binh liên tục hồi báo:

- Đại quân Khiết Đan bố thành trận thế sẵn sàng chờ quân ta đến!

Tần Tiêu sầm mặt, thầm nghĩ: người Khiết Đan không thói quen cấu trúc quân trại, chỉ có chút lều trướng cùng cự mã hình thành quân trại mà thôi. Chúng ta giết đi qua, bọn hắn chỉ có thể ứng chiến. Nhưng lần này không có kỳ binh đột kích, có thể sẽ bị cung tên hủy diệt...

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu nói:

- Tả hữu khinh kỵ binh, tiến lên quấy nhiễu, tránh kỵ xạ của địch quân. Bộ binh hậu quân tiến lên, cùng bộ binh tiền quân bày thiết thuẫn!

- Dạ!

Đường quân ầm ầm kêu vang, hơn vạn người biến trận trên đại thảo nguyên. Thiết thuẫn phía trước, cung phía sau, kỵ binh áp hai cánh, trung quân tùy thời chuẩn bị xung phong đột kích.

Tần Tiêu nói với thiên binh bên người:

- Thiên binh trung hậu, mang năm mươi huynh đệ tiến lên, đặc biệt thu thập thám báo Khiết Đan!

- Dạ!

Thuẫn trận nhanh chóng tách ra một con đường, năm mươi kỵ binh phi nhanh, lập tức biến mất trong tầm mắt.

Lý Vi Ấn chậm rãi đi theo bên cạnh Tần Tiêu, thấp giọng nói:

- Mấy thành khả năng?

Tần Tiêu nhếch môi nhìn về phía trước, buồn bã cô tịch cười:

- Một thành cũng không có.

- Vậy ngài còn xuất chiến?

Lý Vi Ấn híp con mắt duy nhất, ngơ ngẩn nhìn về phía trước:

- Tôi không phải sợ chết. Chỉ là không nghĩ đến một vị vương gia Đại Đường vốn nên cẩm y ngọc thực vô cùng tôn quý, cũng sẽ không sợ chết giống như một binh sĩ bình thường.

- Có khác nhau sao?

Tần Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:

- Có một số việc khi làm thì không nhất định thành công, nhưng không làm thì khẳng định không thành công. Con người của ta trải qua rất nhiều sự tình, hơn nữa đã dưỡng thành một thói quen xấu, đó là, luôn tin kỳ tích!

Lý Vi Ấn quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Tần Tiêu, thấp giọng nói:

- Tôi không thể lý giải.

- Ngươi đương nhiên không thể nào hiểu được.

Tần Tiêu lắc lắc đầu, hờ hững cười nói:

- Bởi vì ngươi không phải Tần Tiêu. Hôm nay Tần Tiêu có thể xuất hiện tại nơi này đã là kết quả của vô số kỳ tích cùng nhau phát sinh.

Lúc này trong soái trướng Khiết Đan, Lý Thiệu Cố hung hăng vỗ mạnh lên bàn, trầm giọng quát:

- Cứ an bài như vậy! Lần này nhất định phải đánh chết Tần Tiêu, toàn tiêm Đường quân, giết qua Sĩ Hộ Chân Hà, huyết tẩy Liêu Đông!

- Dạ!

Thủ lĩnh tám bộ cùng các tướng quân đồng loạt đứng lên, lớn tiếng đáp.

- Đi thôi!

Lý Thiệu Cố vung tay lên, mọi người thối lui. Sau đó chính hắn nghênh ngang ngồi xuống, cầm chén rượu, người bên cạnh liền rót cho hắn một chén rượu sữa dê.

Trên mặt Lý Thiệu Cố lộ ra tia cười lạnh âm lãnh cùng tàn khốc, lầm bầm nói:

- Hơn vạn tàn binh đói bụng còn dám đi tìm ta liều mạng, ta cầm một vạn kỵ binh tinh nhuệ bát bộ, nhân mã tổn thất cũng đã tăng binh trở lại. Ta thật không tin dốc binh lực của Khiết Đan còn không đánh qua được một Tần Tiêu!

Dứt lời hắn hung hăng uống cạn chén rượu, đứng bật dậy đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa lều trướng, liền va chạm một người xông vào khiến hắn lảo đảo suýt té ngã. Lý Thiệu Cố không khỏi có chút tức giận:

- Vội cái gì, xông loạn như thế?

- Đại thủ lĩnh thứ tội! Thứ tội!

Người đụng phải Lý Thiệu Cố cuống quýt nhận lỗi, nhưng vội vàng nói:

- Nhưng mà...việc lớn không tốt!

Lý Thiệu Cố không khỏi cả kinh, trầm giọng nói:

- Ta an bài tinh kỵ bát lộ đột kích tàn quân Tần Tiêu, còn có sơ suất gì hay sao?

- Không, không phải việc này!

Người nọ vội la lên:

- Vừa rồi tôi ở bên ngoài tuần tra, gặp phải mục dân, nghe được tin tức kinh người!

Dứt lời người kia tiến đến bên tai hắn vội vàng nói vài câu.

Lý Thiệu Cố nhất thời trợn tròn mắt, tức giận hét lớn:

- Cái gì?

- Đại thủ lĩnh đừng lớn tiếng phao tin, miễn cho phá hủy lòng quân ah!

Trong chiến trường, Tần Tiêu dẫn theo Đường quân vững bước đẩy mạnh. Mơ hồ chứng kiến xa xa bụi mù tận trời, vó ngựa chấn vang, người Khiết Đan đánh tới!

Không chỉ là phía trước, trên đại bình nguyên bốn phía đều xuất hiện kỵ binh Khiết Đan, du đấu cưỡi ngựa bắn cung cùng đại trùng kích là chiến pháp am hiểu nhất của bọn hắn.

- Cung tên chuẩn bị!

Tần Tiêu lớn tiếng quát, Đường quân kêu to, cùng kéo cung, bày hộ thuẫn cùng cung tên trận.

Đường quân dừng lại, người Khiết Đan gào thét xông tới.

Tần Tiêu vung mạnh tay:

- Bắn tên!

Nhất thời toàn bộ Đường quân kéo căng dây cung, bắn tên.

Mưa tên mãnh liệt mênh mông bắn tới, va chạm cùng lực đánh vào của kỵ binh Khiết Đan, lực sát thương thật lớn. Ngay lập tức thật nhiều người Khiết Đan trúng tên, lớn tiếng kêu thảm thiết, người ngã ngựa đổ.

*****

Khiết Đan thiết kỵ xông tới gần, kéo cung bắn qua, tinh chuẩn dày đặc, vô cùng hung ác. Nếu không phải Đường quân có trang bị hỗ trợ, chỉ sợ thương vong sẽ cực kỳ thảm trọng. Mặc dù như thế vẫn có không ít người trúng tên ngã xuống, chết ngay tại chỗ.

Tần Tiêu vung mạnh vũ khí, lớn tiếng:

- Nỗ thủ, bắn tên!

- Hống hống hống!

Tiếng hô vừa dứt, nỗ thủ phát huy uy lực, tinh chuẩn cực kỳ, ưu thế cận chiến cường đại, không hề kém người Khiết Đan.

Nhìn thấy sắp cận chiến, người Khiết Đan giảo hoạt chạy vòng, thuật bắn cung bắn phá mà đến, trong Đường quân vang lên thanh âm thảm thiết, thương vong thảm trọng.

Tần Tiêu cắn chặt răng:

- Thuẫn bài mở, Mạch Đao lên!

- Nha...

Đường quân bỏ thuẫn vung mạch đao đánh ra, người Khiết Đan không chút yếu thế tràn đến.

Tần Tiêu vung cao vũ khí, soái kỳ phần phật bay cao:

- Xung phong!

- Giết!

Đường quân kỵ binh cũng phát động.

Tần Tiêu thúc ngựa vung roi, dẫn soái kỳ giết vào trùng vây.

Xoẹt một tiếng, một đầu người Khiết Đan bị chém thành hai nửa, bên cạnh liền có người xông tới, Tần Tiêu vung kim đang, không màng hậu quả nhào qua, vung kim đang, hai người mất mạng!

Tần Tiêu cắn chặt răng, trầm giọng hét lớn:

- Kẻ ngăn ta, chết!

Trên thảo nguyên, vạn người hò hét, chấn động mây mờ, cả Sĩ Hộ Chân Hà như gào thét lên.

Một canh giờ sau, Tần Tiêu kỳ quái phát hiện đại quân Khiết Đan đang bắt đầu lui lại, áp lực Đường quân giảm nhiều.

- Sao lại thế này?

Tần Tiêu toàn thân đẫm máu lúc này đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy kỵ binh Khiết Đan đang rút nhanh về hướng bắc. Hơn nữa người Khiết Đan trong trung tâm cũng đang chậm rãi rút binh, muốn rời khỏi chiến trận.

Mọi người nhất thời nghi hoặc khó hiểu.

Tần Tiêu nghĩ thầm: cơ hội tốt như vậy, chúng ta đã muốn tuẫn trận, bọn hắn lại hiệu lệnh rút quân, làm gì đây? Không phải Lý Thiệu Cố một lòng muốn lấy tính mạng của ta sao?

- Mặc kệ, giết!

Tần Tiêu trầm giọng quát, mọi người liền tiếp tục hung mãnh lao tới. Nhưng người Khiết Đan tựa hồ không còn lòng dạ đối chiến, vừa đánh vừa lui về hướng bắc.

Đúng lúc này, thám báo phi ngựa hồi báo:

- Báo đại soái, người Khiết Đan nhổ trại triệt về hướng bắc!

- Sao lại thế này?

Chúng tướng nghi hoặc kêu lên.

- Ngu hậu kỵ, phái thám báo tìm hiểu!

Tần Tiêu hạ lệnh:

- Bộ binh phía sau, kỵ binh dàn trận, chuẩn bị đột kích!

Lý Vi Ấn nghi hoặc chạy tới:

- Đại soái, cuộc chiến hôm nay làm sao vậy?

Tần Tiêu lau vết máu trên mặt:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta mơ hồ cảm giác tựa hồ kỳ tích thật sự cần xuất hiện!

Lý Vi Ấn sửng sốt, lẩm bẩm:

- Kỳ tích? Còn có kỳ tích gì? Chẳng lẽ lửa trời tập sát người Khiết Đan sao?

Một lát sau thám báo quay về, mang theo một tin tức làm toàn bộ Đường quân phấn chấn muốn nổi điên:

- Bên cạnh Cổ Luân hồ năm mươi dặm hướng bắc, đại quân Khiết Đan gặp phải một cỗ quân đội Đường triều, còn đang chém giết!

Tần Tiêu vui mừng kêu to:

- Bộ đội của ai?

Thám báo kích động thanh âm phát run:

- Dạ, là .... là đại quân U Châu, tinh kỵ phủ đô đốc Nhiêu Nhạc cùng kỵ binh Hề tộc của Đỗ Tân Khách, nhân số không dưới ba vạn người!

- Trời ạ, thật sự là phát sinh kỳ tích!

Tần Tiêu kêu to lên, kéo Lý Vi Ấn, muốn ôm cả hắn vào trong lòng, lớn tiếng nói:

- Trương Cửu Linh, Trương Cửu Linh! Trương Cửu Linh cũng là kẻ điên, hắn dám để cho Đỗ Tân Khách mang theo ba vạn kỵ binh từ Thiết Hoắc cốc mà ngươi nói đột kích thẳng vào bụng Khiết Đan!

- Kẻ điên, đều là kẻ điên! Ha ha ha!

Lý Vi Ấn cũng kích động kêu to lên, khác hẳn ngày thường!

Mọi người đều hoan hô.

Tần Tiêu đột nhiên vung kim đang:

- Truyền lệnh xuống, toàn quân đột kích tụ hội Đỗ Tân Khách, bao vây tiêu diệt đại quân Khiết Đan!

- Hống hống hống!

Kỵ binh điên cuồng chạy chồm, bộ binh theo sát phía sau liều mạng chạy như điên.

Bên cạnh Cổ Luân hồ năm mươi dặm, Lý Thiệu Cố đang chuẩn bị rút về nha trướng cứu viện lại gặp Đỗ Tân Khách chặn đánh, đúng lúc bị phục kích, đánh trở tay không kịp. Tần Tiêu mang người giết tới, cả bờ Cổ Luân hồ thây ngang khắp đồng, hồ nước nhuộm đỏ.

Trên một núi đá bên hồ, Đỗ Tân Khách cầm kính viễn vọng nhìn về hướng nam, đột nhiên lộ vẻ mừng như điên:

- Đại soái, là nhân mã của đại soái. Truyền lệnh toàn quân đột kích, tiễu sát đại quân Khiết Đan, bắt sống Lý Thiệu Cố!

- Hống hống hống!

Đại quân của Đỗ Tân Khách bắt đầu đại đột kích tiễu trừ. Bộ binh vây quanh, kỵ binh đập vào, tên bay như mưa, đại quân Khiết Đan binh bại như núi đổ.

Tần Tiêu cảm giác toàn thân dâng trào, kích động vô tận, tự mình dẫn theo thiên binh cùng kỵ binh trung quân dẫn đầu giết vào trùng vây.

Đỗ Tân Khách kích động, nhảy lên ngựa, vung thiết thương:

- Thiết kỵ trung quân, theo ta giết vào, tiếp ứng đại nguyên soái!

- Hống!

Đây chính là kỵ binh tinh nhuệ Tả Uy Vệ do đích thân Tần Tiêu chỉ dạy, cảm tình thâm hậu. Vừa nghe "tiếp ứng đại nguyên soái" đều liều mạng xông lên, anh dũng giết địch!

Lý Thiệu Cố ngồi trên lưng ngựa vây trong trung tâm, ngây ngốc lẩm bẩm:

- Như thế nào lại như vậy...sao có thể như vậy...

- Bắt sống Lý Thiệu Cố!

Mấy vạn Đường quân rống to, chấn rung mặt hồ dấy lên sóng dữ. Đường quân đã hình thành vòng vây thật lớn, làm người Khiết Đan hoàn toàn bất lực...

Một canh giờ sau, hồ nước hoàn toàn đỏ bừng, Lý Thiệu Cố buông soái kỳ, bỏ vũ khí đầu hàng.

Đỗ Tân Khách mang theo kỵ binh trung quân tiến vào, bắt giữ Lý Thiệu Cố, thúc ngựa chạy tới trước mặt Tần Tiêu, ném Lý Thiệu Cố xuống đất.

Lý Thiệu Cố ngồi ngây người dưới đất, ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu cùng Lý Vi Ấn. Tần Tiêu từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng:

- Lý đại thủ lĩnh, ta không thể không thừa nhận, ngươi là một đối thủ xuất sắc!

- Nhận được khích lệ!

Lý Thiệu Cố cười khổ:

- Nhưng ta vẫn thua!

Tần Tiêu cười lạnh:

- Dẫn đi, canh giữ!

Đỗ Tân Khách cùng các tướng lĩnh nhảy xuống ngựa, quỳ bái trước mặt Tần Tiêu:

- Tả Uy Vệ tướng quân, hành quân tư mã Đỗ Tân Khách dưới trướng Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, phụng mệnh U Châu đại đô đốc Trương Cửu Linh tiếp ứng đại nguyên soái. May mắn không làm nhục mệnh!

Tần Tiêu ha ha cười to, ném kim đang cho binh tốt bên cạnh, nhảy xuống ngựa đi tới nâng Đỗ Tân Khách:

- Khách ah, lần này nhờ có ngươi. Bằng không hơn vạn tướng sĩ đã nghỉ giấc thiên thu rồi! Nói nghe một chút, văn nhược thư sinh Trương Cửu Linh làm sao nghĩ ra kỳ chiêu này, cho ngươi mang quân giết sau lưng đại quân Khiết Đan đây?

Đỗ Tân Khách ha ha cười to:

- Đại soái, chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta xử lý trước chiến trường, nói sau đi!

- Được!

Tần Tiêu cao giọng cười to, cơ hồ chảy nước mắt:

- Thu thập chiến trường!

Chạng vạng, Tần Tiêu cùng Đỗ Tân Khách dẫn đại quân áp giải hơn vạn tù binh Khiết Đan quay về Sĩ Hộ Chân Hà. Tần Tiêu hạ lệnh dựng cầu nổi, cứu chữa thương binh. Lương thảo của người Khiết Đan bị họ lấy đi sạch sẽ.

Trong soái trướng, Tần Tiêu, Lý Vi Ấn, Đỗ Tân Khách cùng hơn mười thiên tướng, lại thêm đại thủ lĩnh Khiết Đan Lý Thiệu Cố bị bắt giữ đồng loạt ngồi xuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<