Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 406

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 406: Nguyên soái thật khó làm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tần Tiêu cười ha ha:

- Phải đó, xú nha đầu. Muội cũng giống như Ngọc Hoàn, đều yêu xú nam nhân này thôi. Nhưng Ngọc Hoàn là ôm mộng ảo khát khao mối tình đầu, muội sao, ôm nhi đồng kéo tã mối tình đầu!

- Muội bóp chết huynh!

Tử Địch giận dữ, nghiêng người ngồi trên bụng Tần Tiêu, lớn tiếng kêu gào:

- Tỷ tỷ hỗ trợ, hôm nay nhất định phải hung hăng trị xú nam nhân chuyên tai họa cho thiếu nữ đàng hoàng này!

Sáng sớm hôm sau Tử Địch đã thức dậy rất sớm, cầm đèn soi gương, mặc vào giáp trụ. Tần Tiêu cùng Mặc Y đều bị nàng đánh thức, hai người đều mắng:

- Thật ngốc nghếch!

Tử Địch tự mình say mê ngắm nghía trước gương, tự đánh giá chính mình, càng nhìn càng vừa lòng. Sau đó lại phủ áo tơi đội đầu khôi, mang theo Thuần Quân kiếm, soái ngây người!

Ăn xong bữa sáng Tần Tiêu cũng đúng hẹn thỏa mãn tâm nguyện của nàng, cùng nàng cưỡi ngựa đi tới quân doanh trung quân trong thành, xét duyệt quân binh tập luyện. Tử Địch hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, hai má đỏ bừng. Nghe các binh sĩ cùng rống to, nhìn thật nhiều kỵ binh đi qua đi lại bắn tên, nàng không nhịn được xúc động muốn đi lên ra tay, cũng may bị Tần Tiêu ngăn cản lại.

- Công phu mèo quào của muội đừng làm người phát hiện ra. Võ nghệ giang hồ không giống như đối chiến trong binh. Tỷ của muội cũng chưa từng đánh nhau trước binh sĩ, chỉ vì sợ làm xấu mặt.

Tần Tiêu không chút lưu tình xối nước lạnh, cuối cùng làm nàng dập tắt ý niệm trong đầu.

Đi dạo trung quân chừng canh giờ, sau khi sắp xếp xong công việc, Tần Tiêu quay về phủ đại đô đốc. Tử Địch đã qua một hồi nghiện, lập tức chạy tới hậu viện tìm Mặc Y cùng Dương Ngọc Hoàn kể lại kinh nghiệm của mình.

Bên trong phủ đại đô đốc, Kim Lương Phượng đang mải miết xử lý một ít quân vụ, nhìn thấy Tần Tiêu đi vào tiến lên đón chào.

- Đại soái, hôm nay Hoàn Tử Đan đến tìm ta.

Sắc mặt Kim Lương Phượng có chút khác thường.

Tần Tiêu nháy mắt:

- Hắn tìm ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

- A, hắn đến xin được nhận phạt.

Kim Lương Phượng nói:

- Lần trước xuất chinh bởi vì hắn vi phạm quân lệnh tự mình chủ trương tiêu diệt đội quân tiên phong Khiết Đan, về sau làm đánh mất một lần phục kích tuyệt hảo tiêu diệt đại bộ phận binh lực Khiết Đan, hắn vì chuyện này đến xin được trị tội.

Tần Tiêu thản nhiên đi tới bên ghế ngồi xuống:

- Vậy ngươi y theo quân lệnh phán xử là được. Ngươi là hành quân trưởng sử, là quân sư, quân hình hẳn phải do ngươi phê chỉ thị, không cần phải hỏi ta.

Kim Lương Phượng thoáng cười, tiến lại gần thấp giọng nói:

- Theo như luật đây là phải chém. Đại soái quả thật bỏ được một hổ tướng như vậy cùng đồ đệ tốt như thế?

- Vậy cũng không có biện pháp, quân lệnh như núi thôi!

Tần Tiêu nói:

- Chẳng lẽ mở trường hợp đặc biệt cho hắn? Nếu như thế này ngày sau ai sẽ nghe theo quân lệnh đây?

- Theo ta thấy, lần này mặc dù hắn có tội nhưng vẫn có công. Tội cùng công bù đắp, tội không đáng chết.

Kim Lương Phượng như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, nói:

- Quân lệnh kỷ luật, tự nhiên phải tuân thủ thật nghiêm chỉnh không cho phép làm trái. Nhưng thưởng phạt phân minh cũng đồng dạng trọng yếu. Bằng không các tướng sĩ chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta dụng hình khắc nghiệt, chỉ nhìn thấy sai lầm mà không thấy công lao sao?

Tần Tiêu nhìn vẻ mặt biến hóa kỳ lạ của Kim Lương Phượng, trong lòng thầm cười: Lão gia hỏa này, xem ra đã hiểu rõ tâm tư của ta thôi. Ta không tiện xử trí Hoàn Tử Đan mới đẩy hắn cho ngươi, ngươi xử lý như vậy vừa chiếu cố kỷ luật quân đội vừa chiếu cố tâm tư mặt mũi của ta cùng Hoàn Tử Đan, quả nhiên là một lão hồ ly xuất sắc ah, ta càng ngày càng thích hợp tác làm việc với ngươi.

- Vậy trưởng sử đại nhân tự mình nhìn xem mà xử lý đi.

Tần Tiêu làm ra bộ dạng như thờ ơ, cầm sổ con trong tay tùy ý lật xem:

- Bất kể xử lý như thế nào quan trọng nhất là phục chúng, hợp lý.

Kim Lương Phượng mỉm cười:

- Qua thêm hai ngày đại soái triệu tập các tướng quân cùng đồng liêu nghị sự, khi đó chúng ta tiếp tục kết án hắn thế nào? Đến lúc đó xem như tổng kết cuối năm, còn cần thưởng phạt, vừa lúc thực hiện cùng một lúc. Hiện tại trước hết để cho hắn giữ nguyên chức vụ làm việc lập công chuộc tội.

- Được.

Tần Tiêu liếc mắt nhìn qua Kim Lương Phượng, ánh mắt hai người chạm nhau, lòng hiểu mà không nói chỉ bật cười.

Đến giữa trưa, Tần Tiêu xử lý xong một ít sổ con quân vụ, sau đó rời khỏi phòng nghị sự chuẩn bị vào hậu viện ăn cơm trưa cùng Mặc Y các nàng. Hai ngày này công việc cũng không quá bận rộn, Tần Tiêu đặc biệt rút thời gian bồi Dương Ngọc Hoàn cùng Tử Địch. Hai a đầu ngốc từ xa xôi ngàn dặm đi tới U Châu, xem như tình thâm ý trọng vô cùng. Mỗi khi nghĩ tới các nàng trong lòng Tần Tiêu không nhịn được cảm thấy mềm mại, trên mặt bất tri bất giác hiện lên vẻ mỉm cười.

Vừa mới đi vào hậu viện, liền nhìn thấy Tần Ảnh ngày thường vẫn luôn ở chuồng ngựa không hề động đậy lại đứng ngay cạnh cửa viện, giống như có ý chờ đợi Tần Tiêu.

- Chủ nhân.

Tần Ảnh cúi đầu, thập phần khiêm cung.

- Ta đã nói qua với ngươi thật nhiều lần, đừng nên gọi ta là chủ nhân. Gọi đại soái, tướng quân, đại đô đốc đều được.

Tần Tiêu nhìn hắn, diễn cảm có chút cổ quái, liền hỏi:

- Có chuyện gì tìm ta sao?

- Có...

Tần Ảnh có chút ấp úng ngập ngừng.

- Sự tình gì cứ nói thẳng đi.

Ngữ khí của Tần Tiêu thản nhiên.

Tần Ảnh ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, đột nhiên quỳ xuống dập đầu nói:

- Ảnh Tử muốn cầu đại soái một việc!

Tần Tiêu thoáng cau mày:

- Có sự tình gì đứng lên nói chuyện là được. Ngươi nằm úp sấp như vậy nói gì ta cũng nghe không được rõ ràng. Chẳng lẽ muốn ta cùng gục xuống với ngươi hay sao?

Tần Ảnh thoáng sững sờ, lúc này mới đứng lên, trong ánh mắt nhấp nháy ánh sáng khác thường, nhận chân nói:

- Đại soái, Ảnh Tử muốn cầu xin ngài có thể đừng giết hết người Khiết Đan hay không?

Tần Tiêu hơi có chút kinh dị nhìn Tần Ảnh, trong lòng nghĩ thầm: Hắn vẫn còn nhớ rõ mình là người Khiết Đan, hơn nữa theo thói quen của người thời sau mà nói hắn cũng là một hoàng tử. Nhiều năm qua Khiết Đan chỉ lưu lại cho hắn đau xót cùng phẫn nộ vô tận. Nhưng hiện tại hắn vẫn cầu tình cho Khiết Đan. Hán tử này thật sự có thể xem là người có tình có nghĩa.

Tần Tiêu thản nhiên nói:

- Ta khi nào đã nói qua muốn giết hết người Khiết Đan đây? Đây là quân quốc đại sự, ngươi biết cái gì, không nên đi nghị luận.

Dứt lời Tần Tiêu chuẩn bị nhấc chân rời đi.

Tần Ảnh đột nhiên lóe thân chắn ngang trước mặt Tần Tiêu, liền quỳ bái xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn lên Tần Tiêu, một tay đặt chéo trên ngực nhận chân nói:

- Đại soái, Ảnh Tử tuy rằng địa vị hèn mọn nhưng trong lòng tôi vẫn còn nhớ rõ tôi là người Khiết Đan. Cũng giống như người Trung Nguyên, tôi cũng yêu đồng bào cùng quốc thổ của tôi. Tuy rằng Khiết Đan rất có lỗi với tôi, nhưng đây chẳng qua là một ít người! Tuy rằng Khiết Đan mạo phạm uy nghiêm của Đại Đường, nhưng cũng chỉ là do một số người vì ham muốn cá nhân cùng ích lợi mà phát động xâm lược!

*****

- Đại soái, nhân dân Khiết Đan là vô tội, dân chúng Khiết Đan cũng thiện lương! Trước đó vài ngày đại quân bắt tới dân chúng trên thảo nguyên, bọn họ chỉ là dân chăn nuôi bình thường, bọn họ chỉ muốn nuôi dê bò của mình, mang theo thê tử của mình trải qua cuộc sống bình thường. Đại soái! Dân chúng Trung Nguyên bị Bắc Địch sát hại hoặc giết người cướp của, thân là đồng bào các vị cũng thương tâm cũng phẫn nộ; đồng dạng nếu đại soái giết hại những dân chúng bình thường kia, cũng sẽ đưa tới lời oán trách của dân chúng tại Khiết Đan!

Tần Tiêu cau chặt mày, hít sâu một hơi, đưa tay kéo ra Tần Ảnh, nói:

- Ảnh Tử, ta chưa từng nghĩ tới muốn giết những dân chúng bình thường kia. Trung Nguyên là quốc gia tôn trọng hòa bình cùng lễ nghi. Tuy rằng ta bắt bọn họ nhưng ta tuyệt đối sẽ không tùy ý giết hại. Nhưng chiến tranh cũng mang ý nghĩa tử vong. Nếu muốn sau này ta không giết người Khiết Đan, chỉ sợ ta làm không được. Dù sao ta chỉ là quân nhân, chỉ có thể chấp hành trách nhiệm mà hoàng đế cùng triều đình giao cho. Nếu không giết người, vậy ý nghĩa sẽ bị người giết. Điểm này không cần ta nhiều lời ngươi cũng hiểu được đi? Bắc Địch – bất kể là Khiết Đan hay Hề, Đột Quyết, Mạt Hạt, Thất Vi đều từng giết qua người Trung Nguyên. Nhưng chúng ta cũng sẽ không đơn giản đi ăn miếng trả miếng đem dân chúng bình thường làm báo phục. Ta cũng sẽ không chỉ dựa vào giết chóc đi giải quyết vấn đề. Chuyện khác đều liên lụy tới quân cơ, chính ngươi tự mình lý giải.

Con mắt duy nhất của Tần Ảnh thoáng híp lại, thần sắc có chút ảm đạm gật đầu:

- Tôi hiểu được. Hai nước giao phong muốn không tử vong là chuyện không khả năng. Ảnh Tử chỉ mong đại soái tận lực đừng làm cho nhiều người vô tội lâm nạn. Nhưng lên chiến trường Ảnh Tử vẫn chỉ vì đại soái, sẽ giúp đại soái giết chết binh lính Khiết Đan, cho dù hắn là huynh đệ đồng bào của tôi. Lên chiến trường chỉ còn là địch nhân! Ảnh Tử cũng là quân nhân, bất kể là trong quá khứ, hay là hiện tại đều hiểu được điểm này!

Tần Tiêu lộ nụ cười, vỗ vỗ vai hắn nói:

- Đừng quá miễn cưỡng chính mình, Ảnh Tử. Nếu ngươi nguyện ý tùy thời đều có thể trở về Khiết Đan, ta quyết sẽ không ngăn cản ngươi. Dù sao trở về tổ quốc của mình cùng người thân mình đoàn tụ chung một chỗ đây là quyền lợi cùng tự do của mỗi người. Khi nào muốn đi thì cứ đi đi thôi.

- Không! Tôi sẽ không đi!

Tần Ảnh kích động nói:

- Tuy rằng tôi là người Khiết Đan, nhưng hiểu được thị phi cùng nghĩa khí. Hiện tại Khiết Đan là gian nhân đương đạo, Lý Thất Hoạt, Khả Đột Vu cấu kết Đột Quyết làm hại bốn phương, bọn họ chính là nguồn gốc gây tai họa Khiết Đan! Nếu muốn cứu dân chúng Khiết Đan, phải đối phó bọn hắn! Mà bọn hắn cũng chính là cừu nhân của tôi. Cho dù Ảnh Tử bị người Khiết Đan mắng chửi là phản đồ cũng vô oán vô hối đi theo bên người đại soái, thẳng tới ngày nào có thể giết chết Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu, làm cho người Khiết Đan có thể lần nữa vượt qua những ngày tháng an bình!

Tần Tiêu nhìn vào mắt hắn, gật gật đầu:

- Tốt, ta biết tâm ý của ngươi. Ta tận lực sẽ không giết quá nhiều người, chỉ có thể như vậy, ngươi hiểu?

- Đa tạ đại soái!

Tần Ảnh nghiêm túc dập đầu ba lần.

Tần Tiêu vừa suy nghĩ vừa đi vào trong hậu viện. Bên trong truyền ra hương vị thực vật thơm ngát, thanh âm tiếng cười khúc khích như chuông bạc không ngừng vang lên.

Tần Tiêu lập tức đem những chuyện phiền não ném sang một bên, vui vẻ kêu to:

- Các bảo bối, ta trở về đây! Ăn cơm thôi!

Sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, Tần Tiêu gọi xe ngựa cho ba nữ tử lên ngồi, bản thân cưỡi ngựa đi ra hậu viện. Mỗi ngày Tần Tiêu đều đi kiểm tra bốn cửa thành cùng giám sát huấn luyện Hổ Kỵ sư. Hiện tại có thể đưa cả ba nàng cùng nhau ra ngoài đến thảo nguyên cửa nam tán giải sầu, dạy Dương Ngọc Hoàn cưỡi ngựa.

Ra khỏi thành, Tần Tiêu để Mặc Y đưa hai a đầu đi chơi ngoài đại thảo nguyên, bản thân hắn đi tới quân doanh Hổ Kỵ sư. Trước đó tuy đã xuất chinh vài ngày nhưng vẫn chưa từng động đao thương, chỉ để các chiến sĩ cảm thụ một chút không khí chiến trường.

Hiện tại cảm xúc của mọi người tăng vọt, sĩ khí dâng trào. Trên sân huấn luyện càng thêm sôi sục ngất trời hơn ngày xưa. Nhóm người Hoàn Tử Đan đang nghiêm khắc chỉ đạo các hạng huấn luyện cho Hổ Kỵ sư. Tần Tiêu cũng không an bài tướng quân chỉ huy mà tự mình trực tiếp thống lĩnh. Ngoài hắn ra, chỉ có Hoàn Tử Đan cùng người của Thiên Binh Giám xem như là lãnh đạo trực tiếp của họ. Nhưng họ cũng không có quyền lực điều động binh mã. Một đội ngũ trung tâm tinh nhuệ như vậy, Tần Tiêu đương nhiên phải nắm giữ chặt chẽ trong tay.

Tần Tiêu quan sát một lúc sau đó cưỡi ngựa đi ra quân doanh, chạy tới đại thảo nguyên, trong lòng thầm nghĩ: Đã đến, gần một năm toàn bộ công tác đều chuẩn bị gần xong. Lý Long Cơ, có phải ngươi đợi thật nóng lòng rồi hay không? Hiện tại rốt cục đã tới thời điểm thu hoạch kết quả. Đại tướng biên cương, nguyên soái trấn biên, nhìn qua như uy phong vô hạn kỳ thật cũng không phải là một chuyện tốt. Ta thật muốn sớm thu phục xong chuyện nơi này, tiếp tục trải qua những ngày tháng tiêu diêu của ta đâu!

Hai ngày sau bên trong phủ đại đô đốc thật náo nhiệt. Thứ sử tám châu cùng các vị tướng quân, trưởng sử, tư mã đều tụ hội đến đây. Kể cả Hà Bắc khâm sai Tống Khánh Lễ, tiễn lương sứ Cao Lực Sĩ cũng có mặt.

Trong phòng nghị sự Tần Tiêu ngồi trên chủ vị, bên trái phía dưới là Tống Khánh Lễ, Kim Lương Phượng cùng Cao Lực Sĩ bọn họ, bên phải phía dưới là nhóm võ tướng Lý Tự Nghiệp. Những quan chức cao cấp cũng lên tới vài chục người đều đến đầy đủ.

Sau một lúc chào hỏi hàn huyên, Tần Tiêu đứng dậy khẽ giơ tay, mọi người nhất thời yên tĩnh trở lại, cùng nhau nhìn lên vị đại đô đốc, đại nguyên soái trẻ tuổi trước mặt. Tần Tiêu khẽ hắng giọng, lớn tiếng nói:

- Chư vị đồng liêu, Tần Tiêu đã đi vào U Châu gần một năm, đây là lần đầu tiên mời mọi người cùng tụ họp nghị sự. Qua thêm hai ba tháng là đến Tết. Trước khi mùa đông đông bắc đến, chúng ta tề tụ một chỗ đem toàn bộ vấn đề về quân sự dân sinh xử lý rõ ràng, không thể để xuất hiện sơ sẩy. Tống đại nhân, ngươi là khâm sai Hà Bắc, đối với tình huống các nơi trong Hà Bắc khá hiểu biết, không bằng mời ngươi đến nói tình huống đại khái của Hà Bắc hiện tại thế nào?

Tống Khánh Lễ đứng lên, đi tới trước thi lễ với Tần Tiêu:

- Dạ, đại soái.

Tống Khánh Lễ lớn tiếng nói:

- Một năm này từ sau khi đại soái đến Hà Bắc, bất kể là cứu tế hay an dân, các hạng công việc đều triển khai hết sức thuận lợi. Cũng may mắn được ông trời chiếu cố, năm nay Hoàng Hà không bị lũ lụt, châu chấu cũng không tiếp tục gây náo loạn. Hoàng thượng ban xuống thiên ân, gẩy xuống thật nhiều tài chính, phát vào cho các châu các huyện cùng quân đội. Trải qua một năm nay ba mươi vạn dân lưu lạc Hà Bắc trên cơ bản đã được ổn định lại, hộ khẩu cũng đã an cư xuống. Sản xuất đang trong thời điểm khôi phục, đúng là đáng mừng! Tiếp theo bổn quan đã khảo sát tình huống các châu huyện, thông báo với các vị đồng nghiệp một chút.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<