Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 390

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 390: Liêu Đông mãnh hổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Mọi người gật đầu, không hề tỏ vẻ dị nghị. Tần Tiêu nhìn Đỗ Tân Khách, ra vẻ càng giống một quan văn, nhã nhặn ôn hòa, lẳng lặng ngồi nơi đó không hề nói gì.

Tần Tiêu nói với hắn:

- Đỗ tướng quân tham gia cuộc đại chiến lần trước, không biết hiện tại có ý kiến gì không?

Đỗ Tân Khách đứng dậy, hai tay ôm thành quyền:

- Đại soái, mạt tướng chỉ là tướng thua trận, tại hạ lời nhẹ, thật sự khó thể nói gì.

Tần Tiêu nhướng mày:

- Ngươi nói gì vậy? Vừa rồi ta mới nói những người như chúng ta, ở chung như huynh đệ bình thường, thân mật khắng khít lẫn nhau. Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng. Tới thời gian nên chửi mẹ nó thì chửi mẹ nó, muốn làm gì... thì cứ mà làm! Ngươi giấu diếm che đậy kiểu này, còn giống tướng quân mang binh sao? Còn đem chúng ta xem là huynh đệ sao?

Đỗ Tân Khách ngạc nhiên cả kinh, cầm chén rượu uống cạn, cả gan nói:

- Đại soái, xin thứ cho ty chức nói thẳng, trước mắt vấn đề lớn nhất trong U Châu quân là hậu cần khó giữ, lòng quân không xong. Hơn nữa lần trước đại bại, sĩ khí hạ cực thấp. Nếu không giải quyết vấn đề sĩ khí đầu tiên, chuyện khác đều là nói suông.

- Nói rất đúng, ngồi xuống nói chuyện.

Tần Tiêu khen:

- Nói thử xem, ngươi có biện pháp gì hay không? Phương diện hậu cần không cần lo lắng. Trong vòng một tháng ta đã phái người mua lương hướng tại Hoài Nam vận chuyển tới đây. Mặt khác, vì giúp các huynh đệ cải thiện cơm nước, ta đã phái tư mã Phạm Thức Đức cùng Kim Lương Phượng đi tới thảo tràng Hà Đông mua thật nhiều dê bò.

- Vậy quá tốt!

Gương mặt Đỗ Tân Khách lộ vẻ vui mừng, nói:

- Các tướng sĩ sau trận chiến bại, cần có nhất là một trận thắng lợi lấy lại tin tưởng. Mặt khác tướng soái mạnh mẽ thì binh không kém. Đại soái hẳn nên ở trước mặt binh sĩ thể hiện ra uy phong của Kim Giáp Chiến Thần ngày xưa, làm trong lòng các huynh đệ có được cột trụ tinh thần.

- Tốt lắm, nói rất khá!

Tần Tiêu vỗ bàn, không ngớt lời khen:

- Mặt khác giảng một chút, lần trước vì sao ngươi ngăn cản Tiết Nột tiến binh?

- Bởi vì với tình huống lúc đó mà xem, tiến binh tất bại.

Sắc mặt Đỗ Tân Khách ngưng trọng nói:

- Đại soái cùng chư vị chớ nên trách ty chức mã hậu nã pháo. Theo tình huống lúc đó, Mạt Hạt cùng Hề tộc rõ ràng là bị người sai khiến đến trá hàng, xúi giục Tiết Nột xuất binh. Sau đó mai phục liên hợp với nhau tấn công chúng ta. Quân ta làm sao có thể không bại?

- Làm sao ngươi biết Hề cùng Mạt Hạt là trá hàng?

Tần Tiêu truy vấn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đỗ Tân Khách.

- Bởi vì...

Đỗ Tân Khách cau mày, diễn cảm thập phần ác liệt nói:

- Mạt Hạt cùng Hề là phụ thuộc vào Khiết Đan, mà những bộ lạc này đều lệ thuộc Đột Quyết. Theo đại cục mà xem, người Đột Quyết trước đó không lâu giết đại đô đốc U Châu Tôn Kiệm mà Hề tộc đại tù Lý Đại Phủ đưa tới, Đại Đường lại giết Dương Ngã Chi Đặc Lặc, đôi bên đã bất hòa, việc khai chiến chỉ là chuyện sớm muộn. Hơn nữa tôi chú ý tới một chi tiết, Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền của bọn hắn đã hơn một năm không thấy bóng người, có tin tức nói từng gặp được hắn tại Khiết Đan cùng Hề. Tôi liền phỏng chừng, nhất định hắn đang trù hoạch âm mưu! Quả nhiên, ngày đó tại khe núi Loan Thủy chiến đấu kịch liệt thì xuất hiện một đoàn Đột Quyết lang kỵ đứng trên đỉnh núi phương xa đang xem cuộc chiến. Nhìn cờ xí, chính là Chu Hồng kỳ của Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền!

Tần Tiêu chợt rùng mình, gằn từng chữ hỏi:

- Ngươi đang nói, ngươi thấy được Đột Quyết trí giả Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền?

Đỗ Tân Khách không khỏi có chút kinh ngạc:

- Đại soái cũng biết người này?

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lão gia hỏa kia đại danh đỉnh đỉnh, đương nhiên nhận thức. Tính ra chính là tử đối đầu. Đáng tiếc vẫn luôn không có ngay mặt giao thủ! Không nghĩ tới hắn lại thật gian hoạt, tính ra đã bảy mươi tuổi, không ngờ vẫn còn có thể nhảy nhót khắp nơi gây chiến loạn!

Lý Tự Nghiệp nhất thời kêu to lên:

- Đỗ Tân Khách, ngươi là vương bát đản, những lời này trước kia vì sao không nói với Tiết Nột, làm hại nhiều huynh đệ phơi thây bên ngoài như thế?

- Lý tướng quân!

Đỗ Tân Khách đối chọi gay gắt rống lên:

- Lúc ấy ty chức cũng chỉ là suy đoán, không hề có chút bằng chứng nào chứng thực! Tình cảnh ngày đó chẳng lẽ ngươi không biết sao? Tên đã lên dây, không phát không được! Ty chức cũng đã từng góp lời, nói thời tiết nóng bức rất bất lợi, đừng nên tiến binh! Nhưng mà kết quả thì sao?

- Con mẹ nó, ngươi... !

Lý Tự Nghiệp chán nản, nhất thời nói không ra lời, chỉ oán hận căm tức nhìn Đỗ Tân Khách, hận không thể xé xác hắn.

Tần Tiêu khoát tay ý bảo bọn hắn đừng gây cãi, sau đó nói:

- Hành động quân sự trọng đại như vậy, nếu bởi vì một ít suy đoán không căn cứ mà hủy bỏ, Tiết Nột cũng không dám gánh tội danh như thế. Nếu thật sự làm như thế, Tiết Nột phải gánh tội kháng chỉ bất tuân, khiếp chiến không dám tiến công. Việc đã đến nước này, oán hận không thể giải quyết được vấn đề, Đỗ Tân Khách!

Trong lòng Đỗ Tân Khách cũng rất khó chịu, đang buồn bực tức giận, lúc này theo bản năng đứng lên ôm quyền đáp:

- Ty chức tại!

- Ta tiến cử ngươi phục chức, cùng Thạch Thu Giản đảm nhiệm Tả Uy Vệ tướng quân, phụ trợ đại tướng quân Lý Tự Nghiệp.

Tần Tiêu tiếp tục nói:

- Mặt khác, ta cũng muốn đề cử ngươi làm tư mã dưới trướng Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái. Nếu ngươi không có ý kiến gì, ta sẽ lập tức thượng biểu triều đình.

- Việc này...

Đỗ Tân Khách không khỏi có chút sợ hãi cùng khó hiểu:

- Ty chức trong thân mang tội, làm sao dám nhận đại soái đề bạt?

Lý Tự Nghiệp ở một bên cũng kêu lên:

- Ta cũng không muốn có một thủ hạ nham hiểm không dứt khoát ở dưới trướng! Con mẹ nó, khó tránh khỏi có lúc nào đó hắn nói chuyện không gọn gàng, không dứt khoát, lầm đại sự của lão tử!

- Lý Tự Nghiệp, còn không câm miệng!

Tần Tiêu quát một tiếng:

- Lần trước đại bại làm sao lại là trách nhiệm của Đỗ Tân Khách đây? Thắng bại vốn là chuyện thường của binh gia, khó được hắn nghĩ ra sơ hở này, đáng tiếc không được chủ soái tiếp thu ý kiến. Dưới tình huống ngay lúc đó, cho dù ta là thống soái cũng không dám bởi vì một ít suy đoán không bằng chứng của Đỗ Tân Khách mà hủy bỏ kế hoạch tiến binh trù kiến đã lâu! Người như vậy, vừa có chủ kiến vừa có khả năng dụng binh, chính là trợ thủ đắc lực cho người thô lỗ như ngươi. Hơn nữa có Thạch Thu Giản ổn trọng mang binh, ba người các ngươi vừa lúc hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Giữa tướng soái nên hiểu cùng bỏ qua, khoan dung cởi mở lẫn nhau. Ngươi sao lại giống như một đứa trẻ, không để ý đại cục tranh cãi ầm ĩ?

Lý Tự Nghiệp nhất thời nín bặt, không dám tiếp tục làm ầm ĩ. Kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, Đỗ Tân Khách đích thật là một nhân tài, chỉ là hắn tức giận lúc trước Đỗ Tân Khách không tận lực ngăn cản cuộc chiến kia, khiến cho thật nhiều tướng sĩ phải hi sinh nơi chiến trường.

Đỗ Tân Khách ôm quyền hành lễ với Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp:

*****

- Đại soái, đại tướng quân. Ty chức không tài không đức, hơn nữa thân mang tội, thật sự không dám nhận quân hàm tướng quân. Tôi vẫn nên an tâm làm kỵ tào tham tướng của mình đi!

- Đỗ Tân Khách, vừa mới mắng Lý Tự Nghiệp, tới ngươi cũng biến thành già mồm cãi láo đây?

Tần Tiêu cau mày trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi đang hoài nghi ánh mắt xem người của ta, hay là tỏ vẻ bất mãn, đúng không? Nam nhân, nên xuất ra khí phách cùng can đảm. Bởi vì một chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà giận lẫy, còn không bằng một nữ tử! Chúng ta là tướng quân mang binh, không có chút khí độ, làm sao để thủ hạ tướng sĩ phục chúng ta?

Lý Tự Nghiệp nghe xong Tần Tiêu nói như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức đứng lên, đoạt lấy chén rượu của Thạch Thu Giản ngồi bên cạnh, giơ về hướng Đỗ Tân Khách:

- Đỗ tướng quân, vừa rồi là ta xúc động nên nói bậy. Chén rượu này ta xin lỗi ngươi! Sau này chúng ta nên hòa khí một chút, đừng làm cho đại soái thất vọng. Trong Tả Uy Vệ cũng không thể thiếu một vị đại tướng trí dũng song toàn như ngươi giúp ta. Sau này nếu ta có chỗ nào làm được không đúng, ngươi cứ việc nói, ta nhất định nghe!

Lý Tự Nghiệp vừa nói như thế, Đỗ Tân Khách cũng có chút hổ thẹn, giơ chén rượu chân thành nói:

- Đại tướng quân, ty chức hổ thẹn! Sau này chỉ cần đại soái cùng đại tướng quân có gì sai phó, ty chức muôn lần chết không chối từ!

Hai người cụng chén, ngưỡng đầu uống một hơi cạn sạch.

Tần Tiêu nở nụ cười:

- Vậy mới đúng thôi! Nam nhân chúng ta, nhất là người cầm binh nên có điểm hào khí, có điểm độ lượng. Kể từ hôm nay chúng ta đều là huynh đệ sinh tử, không có lời gì là không thể nói. Nếu nói không thoải mái thì cứ như hôm nay chửi mắng đều được, đừng đem lời uất ức nuốt vào trong bụng để mốc meo. Tục ngữ nói ba thợ giày thối bằng một Gia Cát Lượng thôi! Bên ngoài hành quân đánh giặc đương nhiên cần phục tùng quân lệnh là quan trọng nhất. Nhưng không có ai có thể cam đoan bản thân mình không phạm sai lầm. Chứng kiến huynh đệ phạm lầm lỗi, cần thẳng thắn nói ra. Hiện tại Đỗ Tân Khách ngoại trừ là Tả Uy Vệ tướng quân, còn là tư mã dưới trướng của ta. Ngày khác ta sẽ giới thiệu hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng cho ngươi quen biết. Sau này hai người các ngươi nên cùng nhau thương nghị nhiều hơn, bày mưu tính kế cho ta!

Đỗ Tân Khách khom người vái dài:

- Đại soái khí độ như biển, trí dũng song toàn, ty chức bội phục tự đáy lòng! Đỗ Tân Khách nguyện tận lực phụ trợ đại soái!

- Được, được, đừng nói nghiêm trọng như vậy, ha ha!

Tần Tiêu khoát tay ý bảo Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách ngồi xuống, sau đó nói:

- Đỗ Tân Khách phục chức tướng quân, chức kỵ tào lại trống. Triệu Thiết Đầu, trước kia ngươi thuộc kỵ binh hay bộ binh?

Hôm nay Triệu Thiết Đầu đều gặp được đại quan, không tránh khỏi có chút câu nệ. Lúc này nghe được Tần Tiêu gọi hắn, lập tức theo phản xạ liền đứng lên, ôm quyền nghiêm túc lớn tiếng nói:

- Hồi đại soái, ty chức là trung quân kỵ binh, là trung hậu bên người đại tướng quân!

Tần Tiêu không khỏi ha ha cười:

- Thả lỏng một chút, khẩn trương như vậy làm chi! Chuyện của ngươi ta đã được nghe nói. Khó được ah, là thiên tài đánh giặc. Như vậy đi, chức vị kỵ tào bỏ trống của Đỗ Tân Khách do ngươi đảm nhiệm.

- A? Đại soái, tôi... tôi mới tòng quân chưa đầy một năm!

Triệu Thiết Đầu lúng túng nói:

- Hiện tại làm tới thất phẩm trung hậu xem như đã được ban ân lớn, làm sao còn dám nghĩ thăng quan?

- Đừng không tiền đồ như vậy!

Tần Tiêu nói:

- Kỳ thật quan lớn bao nhiêu đều phải làm việc. Quan càng lớn trách nhiệm cùng áp lực càng lớn hơn nữa. Trở thành kỵ tào, đem kỵ binh huấn luyện cho tốt, mang binh cho tốt. Nếu ngươi làm không tốt, ta cũng sẽ cách chức ngươi!

- A? Dạ!

Triệu Thiết Đầu nhìn vị đại nhân vật cấp thần tượng trước mặt, rõ ràng có chút không biết phải làm sao. Lúc ấy hắn mơ ước được tuyển vào Thiên Binh Giám, sau khi thất bại luôn canh cánh trong lòng. Hiện tại thấy được tổ tông sáng lập Thiên Binh Giám, lại cảm thấy vô cùng lo sợ.

Không ngờ hắn lại thăng quan cho mình sao! Dù phải liều cả tính mạng này cũng phải làm tốt nhất! Trong lòng Triệu Thiết Đầu thầm nói, vô cùng kích động.

Tần Tiêu cầm chén rượu, lại nói với Thiệu Hoành mới nhận thức:

- Thiệu tướng quân, lần đầu gặp mặt ngày sau cần hỗ trợ nhiều hơn! Lần này Tả Kiêu Vệ phải gầy dựng lại từ đầu, hiện tại Lý Giai Lạc Lý tướng quân trở về Tả Kiêu Vệ, các ngươi cần đem Tả Kiêu Vệ khởi động lại cho ta!

Thiệu Hoành cùng Lý Giai Lạc, Chu Dĩ Đệ đều giơ chén cảm tạ Tần Tiêu mời rượu.

Không khí bữa tiệc có vẻ tùy ý cùng nhiệt liệt. Tần Tiêu khoan hồng rộng lượng cùng gần gũi bình dị khiến người như tắm rửa trong gió mùa xuân, khiến mọi người cảm thấy thoải mái tận đáy lòng.

Sau khi ăn xong, Tần Tiêu mời bọn họ đi tới phòng nghị sự. Lúc này Kim Lương Phượng đều đã trở lại, Tần Tiêu mời luôn hắn đến, mặt khác còn có Thiên Binh Giám Hoàn Tử Đan.

Tần Tiêu đi tới trong sảnh, nơi này đặt một chiếc bàn thật lớn, bên trên chính là sa bàn địa lý quân sự của U Châu.

Tuy rằng hiện tại kỹ thuật chế tạo sa bàn còn không cách nào so sánh với thế kỷ 21, nhưng đã làm được rất không tệ. Bên trên có núi, có nước, có bình nguyên, có rừng rậm. Địa hình đều được biểu thị rất rõ ràng. Một ít hiểm khẩu quan ải cũng được biểu thị bằng mô hình vô cùng chi tiết.

Mọi người tự nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đồ vật này, vây quanh tỉ mỉ quan sát, cảm thấy giống như kỳ quan.

Lý Tự Nghiệp xoay tới xoay lui nhìn một lúc, lớn tiếng nói:

- Di! Nơi này chính là địa phương chúng ta tiến binh ngày đó! Đàn Châu! Chúng ta từ nơi này đi ra ba ngày, trải qua chỗ giao giới giữa Đại Đường cùng Hề. Sau đó tiến vào phụ cận Loan Thủy hà cảnh nội Khiết Đan, ở khe núi này bị mai phục, sau đó bị Hề tộc cùng Mạt Hạt bao vây chặn đánh!

- Phải!

Tần Tiêu gật gật đầu, cầm một cây gậy gỗ nhỏ chỉ vào sa bàn nói:

- Hiện tại chúng ta vừa nhìn, liền trực quan hơn rất nhiều. Mọi người nhìn xem địa phương bây giờ của chúng ta. Nơi này, U Châu. Sau lưng cùng trái phải chúng ta đều là Trường Thành. Hề cùng Khiết Đan muốn đánh vào thật sự khó khăn. U Châu đối mặt đông bắc thế này thật giống như cổ họng, bóp chặt con đường bọn hắn muốn xuôi nam. Lúc trước Tiết Nột ở nơi này trấn thủ nhiều năm luôn không hề xảy ra vấn đề. Về sau Bắc Địch liền nghĩ câu dẫn chúng ta ra ngoài để đánh. Vốn có Tôn Kiệm bại bởi Hề, sau lại có Tiết Nột bại bởi Khiết Đan. Kỳ thật địa phương U Châu bóp chặt hiểm yếu, đích thật là dễ thủ khó công. Có thể nói chỉ một người đủ giữ quan ải, vạn phu khó địch. Trừ phi làm chúng ta trúng kế đánh ra ngoài, sau đó ở trên một mảnh bình nguyên chém giết với kỵ binh của bọn hắn. Đây đích xác không phải là phương pháp tốt.

Trước kia Lý Giai Lạc là thủ lĩnh Khiết Đan bị buộc phản bội quy hàng Đại Đường, lúc này nói:


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<