← Hồi 378 | Hồi 380 → |
Lý Long Cơ nói:
- Thạch tướng quân, hôm nay ta sẽ khởi hành, dọc theo dòng Tương Giang đi xuống Kiếm Nam. Từ hôm nay trở đi ngươi đi theo bên người Tần đại soái, ta hủy bỏ chức vụ hoàng thành ngự suất ti lang tướng của ngươi, phong ngươi làm Tả Uy Vệ tam phẩm tướng quân, làm phó thủ của đại tướng quân Lý Tự Nghiệp, cùng ở dưới trướng Tần đại soái nghe lệnh.
Thạch Thu Giản nhất thời vừa mừng vừa sỡ, vội vàng quỳ xuống:
- Bệ hạ! Vi thần thân là đội trưởng thân vệ đội của bệ hạ, làm sao dám tùy tiện rời đi?
Tần Tiêu cũng nói:
- Phải đó, bệ hạ. Ngài còn lộ trình dài mấy ngàn dặm, vào nam ra bắc, bên người làm sao không ai theo chỉ huy hộ giá? Thạch Thu Giản là trung thần lương tướng, ngài nên mang theo bên người đi.
Lý Long Cơ nhấc tay cho Thạch Thu Giản đứng lên, ban ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên nói:
- Chính bởi vì là trung thần lương tướng mới khiến cho hắn đến bên cạnh ngươi, cùng nhau ra trận giết địch đền đáp quốc gia. Bên cạnh ta vẫn còn người có thể dùng, việc này ngươi không cần phải lo lắng. Phía nam thái bình, đội trưởng thân vệ chỉ cần dùng được là tốt rồi. Ngươi đưa hắn cùng đến đông bắc, có thể phát huy tác dụng vượt xa ở lại bên cạnh ta rất nhiều.
Tần Tiêu vội nói:
- Bệ hạ là vua của một nước, là mạch máu của Đại Đường, làm sao có thể sơ sẩy?
Lý Long Cơ khoát tay chặn lại:
- Nặng nhẹ ta đều nắm giữ, cứ quyết định như vậy đi. Thạch Thu Giản, năm xưa là Tần đại soái một tay đề bạt ngươi, hiện giờ ta đưa ngươi cho hắn, ngươi phải dốc lòng phục vụ không được lãnh đạm!
Sắc mặt Thạch Thu Giản nghiêm túc, hai chân quỳ xuống bái:
- Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định thề sống chết đền đáp bệ hạ, đền đáp Đại Đường, hồi báo ơn tri ngộ của bệ hạ cùng đại nguyên soái!
- Tốt, đứng lên đi.
Lý Long Cơ mỉm cười thản nhiên nói:
- Người có thể được Tần đại soái ngưỡng mộ hẳn là người trung dũng tài giỏi, ta tin tưởng ngươi. Đúng rồi, một chút ta sẽ quay về trên đảo. Hai người cùng đi theo ta, không cần gọi Bình Vương, để cho hắn ngủ.
- Dạ, bệ hạ!
Khi trời vừa sáng ba nam nhân rời khỏi nhà Tần Tiêu, đi về hướng Tương Giang. Thời gian rạng sáng rét lạnh vô cùng. Ba người tăng nhanh bước chân, sau khi lên thuyền, Tần Tiêu khua mái chèo đi tới Kết Tử Châu Đầu. Đội thân vệ hoàng đế vội vàng đi tới nghênh đón, đưa ba người vào đạo quan. Kim Lương Phượng trong bộ đạo bào trắng tinh cung nghênh hoàng đế.
Lý Long Cơ mời Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng đi vào trong đạo quan, chính thức nói:
- Quốc sự ở trước mặt, chúng ta hiện tại nói chính sự. Trẫm chính thức sắc phong Tần Tiêu làm Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, chấp chưởng hết thảy quân sự Hà Bắc, có được quyền tùy thời chém trước tâu sau, chuyên xử lý quyền thượng tấu; Ngoài ra đảm nhiệm U Châu đại đô đốc, thống lĩnh U Châu Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ. Binh bộ sẽ khắc ấn lấy ban thưởng.
Tần Tiêu cung kính vái chào, hô to vạn tuế chuẩn bị tiếp chỉ nhưng vẫn không thấy Lý Long Cơ đưa ra thánh chỉ, chỉ nghe hắn nói tiếp:
- Trẫm phong Kim Lương Phượng làm U Châu đại đô đốc tứ phẩm tư mã, hiệp trợ đại đô đốc trưởng sử Tống Khánh Lễ. Quản lý chính sự dân sinh dân chúng bát châu. Phong Kim Lương Phượng làm Hà Bắc đạo hạnh quân hành quân trưởng sử, trợ giúp quân sự.
Kim Lương Phượng cũng cung kính hô to vạn tuế chuẩn bị tiếp chỉ.
Lý Long Cơ mở ra một hộp gấm xuất ra một phần thánh chỉ, nhìn hai người nói:
- Hai vị ái khanh, việc Hà Bắc cùng việc U Châu liền nhờ hai vị, trẫm ở Trường An chờ đợi tin chiến thắng truyền đến! Vừa rồi trẫm đã tuyên đọc qua ý chỉ, nơi này có một thánh chỉ trống, Tần đại nguyên soái cầm về mời cáo mệnh phu nhân Thượng Quan Uyển Nhi miêu tả viết vào, tức khắc có hiệu lực.
- A!
Tần Tiêu không khỏi hoảng sợ: Chính mình ghi thánh chỉ, đây chẳng phải tương đương khai ra ngân phiếu khống?
Trời ạ! Loại chuyện này mà Lý Long Cơ cũng dám làm, thật sự quá hoang đường!
Nếu truyền đi ra, nhất định sẽ trở thành thiên đại tin tức!
Tần Tiêu vội vàng nói:
- Bệ hạ, thánh chỉ đâu phải trò chơi! Bệ hạ hẳn phải tự mình viết hoặc duyệt qua, sau đó dùng ấn tỳ hạ đạt. Thánh chỉ ủy thác người khác làm thật sự quá mức...
Đang nói Tần Tiêu chợt chứng kiến vẻ mặt cương nghị lộ ý cười của Lý Long Cơ, không khỏi có chút ngây ngẩn cả người.
Kim Lương Phượng tự nhiên cũng không ngớt lời khuyên can, ngăn cản Lý Long Cơ làm như vậy.
Lý Long Cơ hờ hững nói:
- Việc nhỏ thôi, không cần khẩn trương. Ý của trẫm đã nói là làm, thánh chỉ chỉ là đi ngang qua sân khấu. Lần này đi tuần trẫm vốn dẫn theo thái tử chiếm sự Khương Sư Độ chuyên ghi chép, nhưng trẫm đã lưu người này ở tại Hà Bắc làm khâm sai giám sát sử. Các ngươi đi qua bên kia tự nhiên sẽ gặp mặt, đến lúc đó cần cùng nhau cộng sự. Chữ viết của Thượng Quan Uyển Nhi xuất chúng, quen viết thánh chỉ, làm phiền nàng động tay một chút không phải là không thể được!
Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng đưa mắt nhìn nhau:
- Vậy...
Lý Long Cơ nghiêm mặt nói:
- Hai vị ái khanh, còn không tiếp chỉ?
Hai người Tần Tiêu đành cung kính tiếp nhận thánh chỉ, đứng dậy. Lý Long Cơ thản nhiên mỉm cười nói:
- Tốt lắm, lần này đến Trường Cát có thể nói được thu hoạch rất nhiều. Thứ nhất mời hai vị ái khanh rời núi, thứ hai cũng được gặp mặt người thân cùng huynh đệ. Kim tiên sinh, ngươi đi ra ngoài nói với bọn họ, hiện tại bắt đầu thu thập thuyền chuẩn bị khởi giá xuôi nam.
- Dạ.
Kim Lương Phượng cung kính rời khỏi, cảm thấy thật rõ ràng, hoàng đế cùng Tần Tiêu còn chuyện muốn nói.
Tần Tiêu nhìn thấy Kim Lương Phượng rời đi, cầm thánh chỉ trong tay hỏi:
- Bệ hạ, thánh chỉ trống này có phải do ta tùy tiện điền vào hay không đây?
- Ha ha!
Lý Long Cơ nở nụ cười:
- Tùy ý.
Tần Tiêu lắc đầu cười:
- Bỏ đi, chuyện khi quân ta mặc kệ thì tốt hơn. Tuy chữ của ta khó xem một chút, tốt xấu vẫn có thể gặp mặt người. Nếu không hiện tại tự tay ta viết đi.
- Ngươi không nhìn thấy trong phòng này cũng không có văn phòng tứ bảo sao? Đây là tĩnh thất tu đạo của Kim Lương Phượng, không phải thư phòng.
Lý Long Cơ cười khẽ:
- Đừng mãi quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này làm gì, chẳng khác gì một phụ nhân. Nếu ngay cả ngươi mà ta cũng không tin được, còn đi tín nhiệm ai được đây?
Trong lòng Tần Tiêu chấn động, không khỏi nghĩ thầm: Lý Long Cơ, mấy năm không gặp ngươi quả nhiên biến hóa rất lớn! Tuy rằng chỉ là một hành động nho nhỏ thế này, mang theo hiềm nghi lung lạc lòng người thật lớn nhưng ta không thể không bội phục biểu hiện của ngươi thật sự rất đại khí, thật tự tin, rất cao minh. Lấy thành đổi tín, tín nhiệm lẫn nhau, ngươi biểu lộ tin tức này với ta, cho ta uống thuốc an thần sao?
Trong lòng ngươi cũng rõ ràng hiểu được bởi vì chuyện đấu tranh chính trị cùng từ quan mấy năm trước, trong lòng ta nhất định vẫn còn băn khoăn. Vì thế ngươi tỏ rõ chân thành tuyệt đối tín nhiệm ta, đúng không? Vua tôi không cố kỵ, tự nhiên hết thảy dễ làm. Ngươi đem binh quyền Hà Bắc đều giao trên tay ta, sau đó tỏ vẻ ngươi tuyệt đối tín nhiệm ta... ta còn có thể nói cái gì?
*****
Có lẽ ngươi đã có thuật làm đế vương cùng lòng dạ vương giả, nhưng hiện tại xem ra ngươi thật sự là một quân vương đại khí, thành tín cùng khai sáng!
Đồng thời cũng là một huynh đệ tốt đáng giá tín nhiệm!
Tuy rằng ta không đến nỗi mở miệng nói sẽ cúc cung tận tụy cho tới chết... nhưng lần này đây ngươi thật sự làm cho ta cảm động không chỉ một lần!
Huynh đệ? Hoặc vua tôi? Thân phận sai biệt thật sự trọng yếu như thế sao? Mặc kệ ngươi là người thế nào, có thể hiểu được tâm tư của ta như thế, luôn suy nghĩ cho ta, xem như là tri kỷ bình sinh của ta!
Nam nhi bình sinh được một tri kỷ như thế, còn gì đòi hỏi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu nổi sóng mênh mông, cảm khái hàng vạn hàng nghìn, không khỏi nhìn Lý Long Cơ cười nói:
- Về công hay tư lần này ta nhất định phải làm ra chút thành tích tại U Châu. Ngươi cứ yên tâm đi.
Lý Long Cơ gật gật đầu, hai người lòng hiểu mà không nói, tỉnh táo tương tích nhìn nhau cười.
Tình cảm giữa nam nhân có đôi khi chỉ đơn giản như vậy. Tín nhiệm cùng lý giải, như vậy là đã đủ. Có vài lời không cần làm rõ vẫn có ý nghĩa hơn làm rõ ràng.
Lý Long Cơ duỗi lưng, ngáp dài, bộ dạng uể oải nói:
- Ai nha, trở thành hoàng đế ba năm, hoạt động thật ít, thân thể có chút kém cỏi. Chỉ một đêm không ngủ hiện tại lại buồn ngủ vô cùng! Một chút ta lên thuyền phải về phòng ngủ mới được. Đúng rồi, chuyện trong nhà ngươi cần cẩn thận an bài một chút. Khi nào khởi hành đi Sở Tiên sơn trang, làm sao xử lý nghiệp vụ ngươi phải cẩn thận suy nghĩ, đừng đem toàn bộ mọi chuyện giao cho Tiên nhi các nàng biết không? Kỳ thật lần này ta cảm giác rất có lỗi với bọn họ. Luôn nghĩ làm sao bồi thường mới tốt. Tuy nói đã cấp tước vị cho Đại Đầu, nhưng luôn cảm giác có chút không được đủ. Ai nha, còn có Ngọc Hoàn. Tiểu cô nương khờ dại kia xem ra thật sự bị ta hù dọa mất mật, ha ha! Sau này ngươi phải đối xử tốt với nàng, bằng không thật uổng phí nàng say mê quyến luyến ngươi.
Những lời nói của Lý Long Cơ nghe như lời cằn nhằn lao thao, lại làm trong lòng Tần Tiêu cảm thấy thật ấm áp. Bởi vì hắn đang lấy thân phận huynh đệ thật sự quan tâm người nhà của mình.
Tần Tiêu ha ha nở nụ cười:
- Vô luận ngươi là hoàng đế hay là A Man huynh đệ, bất kể thế nào, ta thân làm thần tử cùng đại ca, lần này thật sự là cảm kích ngươi. Ta cũng không muốn nói nhiều lời dư thừa, bảo trọng!
Lý Long Cơ gật đầu mỉm cười:
- Ngươi cũng bảo trọng!
- Ta đi đây.
Tần Tiêu nói:
- Hai ngày sau ta sẽ khởi hành đi Hà Bắc. Sau khi đến ta sẽ lập tức thăm dò tình huống, mệnh lệnh về chiến cuộc đông bắc trên triều đình thỉnh sớm truyền xuống, như vậy ta dễ dụng binh hơn.
- Được rồi, đi thôi. Việc này ta đều nhớ kỹ chặt chẽ. Đây chính là chuyện quân quốc đại sự lớn nhất từ khi ta đăng cơ cho tới nay, dám không dụng tâm sao?
Lý Long Cơ có chút lưu luyến nhìn Tần Tiêu, thâm trầm nói:
- Lần này đi Hà Bắc, quan ải trùng điệp, kỵ binh lưỡi mác, vừa đánh thắng trận đồng thời phải bảo trọng chính mình. Ta ở Trường An chờ ngươi, giúp ngươi khánh công đâu. Đến lúc đó để cho Ngọc Hoàn khiêu vũ, chúng ta uống rượu mừng, xem như là hưởng thụ lớn nhất trong đời đi.
Tần Tiêu chứng kiến ánh mắt Lý Long Cơ hơi có chút phức tạp. Vừa có lưu luyến ly biệt, lại có chờ đợi thật sâu, còn có biến hóa kỳ lạ cùng ám chỉ!
Trong lòng Tần Tiêu nghĩ thầm: Tiểu tử này đang ám chỉ chuyện tối hôm qua? Hắn là người suy nghĩ chu toàn lại thông minh lanh lợi như vậy, ngày hôm qua ta bố trí cục diện kỳ thật có chút ngây thơ cùng đơn giản, nói trắng ra là cấp cho song phương một cơ hội giảng hòa bước xuống thang. Với tinh tế của hắn không lý do nào không nghĩ ra. Tự nhiên lấy trí tuệ hiện tại của hắn, càng thêm hiểu được làm sao xuống thang, làm sao không tổn thương hòa khí cùng mặt mũi lẫn nhau... Dù sao Dương Ngọc Hoàn không chịu tiến cung cũng là sự thật, nếu ta trái lương tâm miễn cưỡng đưa cho hắn, hắn cũng sẽ không an lòng. Nếu hắn tránh né không nói ra, thứ nhất bản thân hắn lại không dứt khoát bỏ được, thứ hai sẽ làm giữa huynh đệ có ngăn cách. Nghĩ tới hắn tất nhiên là muốn thông qua quan hệ lợi hại trong chuyện này mà làm chuyện thuận nước giong thuyền, ban chỉ tứ hôn, khiến quan hệ giữa vua tôi cùng huynh đệ sẽ không bởi vì việc nhỏ như vậy mà gây ra chuyện khó chịu.
Tiểu tử thông minh, đích thật là nguyên liệu làm hoàng đế!
Tần Tiêu cũng nở nụ cười thâm ý:
- Ta nghĩ cả đời này của Ngọc Hoàn khẳng định sẽ cảm kích vị hoàng đế anh minh như ngươi. Đương nhiên, còn có cả ta, cùng toàn bộ người nhà của ta.
- Nói nhiều như vậy làm gì?
Lý Long Cơ thoải mái mỉm cười:
- Chứng kiến huynh đệ trải qua tốt, ta cũng thật vui vẻ. Lại nhắc tới, ta thật sự tưởng niệm hoàng hậu cùng phi tử các nàng. Chờ sau khi xong xuôi chuyện xuôi nam, ta phải đi về hưởng thụ niềm vui đoàn tụ một chút. Đúng rồi, ngươi cũng đừng quên ngươi cũng là nghĩa phụ của Tự Trực. Tuy rằng hiện tại ta là hoàng đế, hắn là thân vương, nhưng kẻ làm nghĩa phụ như ngươi đừng làm ra chuyện không tiếp thu hắn!
- Ha ha!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Đánh giặc xong nếu có cơ hội quay về Trường An ta sẽ đi gặp hắn.
Lý Long Cơ gật đầu mỉm cười, khoát tay áo:
- Đi thôi, chúng ta từ biệt tại đây. Hi vọng ngày gặp lại nghe được tin chiến thắng của ngươi, cũng có được tin bình an của ngươi.
Trong lòng Tần Tiêu có chút kích động cùng cảm khái, ôm quyền cúi đầu:
- Bảo trọng, cáo từ!
Sắc mặt Lý Long Cơ thâm trầm ôm quyền đáp lễ:
- Bảo trọng!
Tần Tiêu đi ra khỏi tĩnh thất, chậm rãi đi ra đạo quan, cảm giác thánh chỉ trong tay nặng trịch. Bên trong đây vừa có lòng phó thác cùng tín nhiệm của quân vương, cũng có được lòng đối đãi chân thành của huynh đệ.
Đội thân vệ của Lý Long Cơ đang bận rộn, không bao lâu sau hắn đã lên thuyền rời đi.
Kim Lương Phượng cùng Thạch Thu Giản đi tới bên người Tần Tiêu, trên mặt đều lộ ra ý cười vui vẻ.
Tần Tiêu cười hỏi:
- Các ngươi cười cái gì?
- Ta đang cười, người nào đó chờ đợi ngày lành cực khổ suốt ba năm nay, cuối cùng đã đến.
Kim Lương Phượng nói:
- Phong Tuyết đao đã tới thời điểm phá quan mà gặp lại ánh mặt trời phải không?
Thạch Thu Giản liền nói:
- Ty chức chỉ là cao hứng, rốt cục có năng lực đi theo đại nguyên soái ra trận giết địch!
Tần Tiêu ngước mắt nhìn tia nắng ban mai chiếu xuống sương mù phía trước, nhìn vào Đan Thư Thiết Khoán Bia vẫn còn phủ vải lớn, trong lòng không khỏi cảm khái vô cùng, dòng máu trong huyết quản dần dần chạy chồm lên.
Gió xuân thổi, nước xuân trôi. Thuyền lớn nhổ neo, thuận gió xuôi về hướng nam.
Nhóm người Tần Tiêu cũng lên một chiếc thuyền nhỏ trôi ra giữa sông, cùng nhau đứng trên khoang thuyền nhìn theo Lý Long Cơ đi xa.
Trên người Lý Long Cơ phủ thêm một chiếc áo cừu dày, đang đứng ngay mũi thuyền, mày nhíu lại, đưa mắt ngắm nhìn dòng Tương Giang cuồn cuộn cùng Nhạc Lộc sơn nguy nga, trong lòng không khỏi dâng lên hào khí
← Hồi 378 | Hồi 380 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác