Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 355

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 355: Biển cười
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Lý Long Cơ nhấc chân đi ra ngoài, kéo cửa ra đưa lưng về phía Tần Tiêu, nhẹ giọng nhưng thập phần rõ ràng:

- Bảo trọng, đại ca!"

Tần Tiêu nhìn qua đại sảnh, ánh đèn chiếu bóng lưng Lý Long Cơ, trong lòng đột nhiên thê lương và thất lạc không nói nên lời, hắn bất đắc dĩ cười rộ lên:

- Từ biệt rồi, a man. Ta không biết chúng ta còn có thể gặp lại hay không, nhưng mà ta đã không còn gặp lại a man trước kia. Tối đa chỉ có thể nhìn thấy hoàng đế chúa tể một nước -- Lý Long Cơ!

Một đêm không ngủ.

Người một nhà dưới ánh đèn thu thập đồ vật. Hành lý đơn giản, ăn mặc gọn gàng. Tần Tiêu đi ra ngoài mua mấy chiếc xe ngựa của dân chúng, mướn mấy xa phu và mang một ít vàng bạc chuyển lên xe, tràn đầy mấy xe.

Tần Tiêu nhìn qua xe và buồn cười, trong nội tâm âm thầm nói: ta ta mang theo khoản tiền tham ô nhiều như vậy! Quy ẩn là quy ẩn, tiền nhất định phải xài, đây chính là dùng mạng đổi lấy, ha ha!

Tần Tiêu lúc này cầm ấn tín, binh phù, áo giáp cùng binh khí sửa sang một phen, chuẩn bị sáng sớm mai giao cho Hoàng Thành Ngự Suất Ti. Đồ đệ Hoàn Tử Đan vẫn yên lặng nhìn qua Tần Tiêu. Tần Tiêu ngẫu nhiên quay mặt nhìn qua hắn, nói:

- Tử Đan, ngươi ở lại Trường An lăn lộn với sư huynh Tử Nghi của ngươi đi. Qua hết năm triều đình sẽ mở võ cử lần nữa, ngươi không ngại cùng sư huynh của ngươi tham gia một lần.

Hoàn Tử Đan ưu tư:

- Sư phụ, ngài đã giúp ta báo đại thù, ta không có gì tiếc nuối. Chỉ hy vọng cả đời này đi theo bên người sư phụ. Giúp ngài dẫn ngựa, chạy chân chạy.

- Không có tiền đồ, nói bậy bạ gì đó!

Tần Tiêu trừng mắt nhìn hắn, đập bả vai của hắn, nói:

- Thái tử điện hạ đã sớm thưởng thức ngươi rồi. Ngươi phải lưu lại. Ngươi không được quên, phụ thân của ngươi là Đại Đường trung liệt lương thần, ngươi cả đời này nhất định phải sống đặc sắc đấy.

Hoàn Tử Đan phiền muộn cúi đầu xuống:

- Ngay cả người như sư phụ còn từ quan, ta còn...

- Im ngay. Đừng nói.

Tần Tiêu đánh gãy lời hắn nói:

- Những chuyện này sau này ngươi sẽ hiểu. Hiện tại ngươi xem sư phụ như đào binh nhu nhược đi. Ngươi không nên học ta, phải có tiền đồ một chút có biết không? Ngươi phải lăn lộn tốt, có tiền đồ thì mặt mũi ta mới sáng được. Hiểu chưa?

Hoàn Tử Đan hít sâu một hơi, liên tục gật đầu:

- Đồ nhi hiểu rồi!

Còn đang bận rộn, dưới lầu đột nhiên truyền ra tiếng hô to "Đại Đô Đốc" Tần Tiêu vội vàng chạy ra ban công xem xét, dưới lầu có một đám người đang quỳ, trong bóng tối cũng không thấy rõ là ai. Tần Tiêu chạy xuống mở cửa ra, đập vào mắt nhìn thấy Hình Trường Phong, Thạch Thu Giản, Lý Giai Lạc, Phạm Thức Đức và một đám đồng liêu Hoàng Thành Ngự Suất Ti, còn có Trình Bá Hiến, Vạn Lôi, Điền Trân và rất nhiều đông liêu đông cung lục suất, ngay cả Hoàng Trùng cùng quân y Lưu Địch cũng ở đây. Bọn họ quỳ trên tuyết nhìn qua Tần Tiêu. Lần nữa hô lên "Đại Đô Đốc", một cảm giác xúc động hiện ra trong lòng Tần Tiêu, Tần Tiêu thiếu chút nửa trào nước mắt. Hắn vội vàng bước nhanh tới trước:

- Hảo huynh đệ các ngươi đứng lên đi.

Dứt lời đi lên vịn Phạm Thức Đức lớn tuổi nhất đứng dậy.

Phạm Thức Đức tràn đầy ưu thương, thâm trầm nói ra:

- Đại Đô Đốc, ngươi cứ như vậy vứt bỏ đám huynh đệ này, rời khỏi Trường An... Mọi người chúng ta nội tâm rất thất lạc.

Tần Tiêu tự trách khẽ cười cười:

- Phạm tiên sinh, lời dư thừa không cần nói. Tần Tiêu rời xa triều đình, chúc các vị tại Trường An vinh hoa phú quý, cả đời bình an!

Tần Tiêu chậm rãi đi qua, nói:

- Trường Phong huynh đệ, có lẽ khi mới bắt đầu ta tu kiến đặc chủng doanh là có tư tâm. Nhưng mà cho tới hôm nay gặp các ngươi như vậy đã không hề chỉ thuộc về mình Tần Tiêu ta. Các ngươi là hảo huynh đệ của ta, nhưng đồng thời cũng là quân nhân Đại Đường, là nhân tài Đại Đường không thể thiếu. Thái tử điện hạ đăng cơ sẽ đại lực bồi dưỡng đặc chủng doanh. Cho nên, các ngươi rất sớm đã thuộc quân đội Đại Đường, thuộc về cả Đại Đường. Các ngươi phải thay ta làm nhiều việc. Mặc kệ ta đi đâu vẫn vĩnh viễn nhớ các ngươi. Hảo huynh đệ!

Lời này vừa ra một đám nam nhân cũng phải rơi lệ.

Nước mắt nữ nhân hòa tan nam nhân; nước mắt nam nhân cảm động trời xanh.

- Hầu tử, tiểu tử ngươi khi huấn luyện lười biếng nhất, bổn sự kém cỏi nhất.

Tần Tiêu đi tới trước mặt hầu tử, phủi phủi bông tuyết trên vai của hắn, nhẹ giọng nói:

- Sau này nếu như lên làm tướng quân. Làm huấn luyện viên cũng không thể như vậy. Có biết không? Nếu như mang binh sai lầm, sẽ bị các huynh đệ khác chê cười đấy....

Hầu tử đứng nghiêm, rơi lệ đầy mặt, dương tay chào theo nghi thức quân đội đặc chủng doanh của thế kỷ hai mươi mốt!

Tần Tiêu gật đầu đi qua bên cạnh hắn.

- Bạch Nhân, tiểu tử ngươi đánh bạc tốt lắm!

- Lại đánh bạc ta sẽ tự chặc tay!

- Tống Tiểu Thất, phụ thân ngươi bệnh lao bớt chưa?

- Không còn tái phát nữa, lão nhân gia ông ta đã quy thiên!

Tống Tiểu Thất âm thanh nghẹn ngào:

- Nhưng ta sẽ thấp hương cho lão nhân gia nói Đại Đô Đốc trước khi rời đi vẫn còn nhớ tới hắn.

Bọn người Lý Tiên Huệ đứng ở ban công nước mắt đầy mặt.

Tần Tiêu cùng chào từ biệt người ở đây, rốt cục cũng không nhịn được nước mắt, mặc cho nó chảy xuống mặt của mình.

- Tử Nghi!

Tần Tiêuđi tới bên cạnh Quách Tử Nghi, gật đầu nói:

- Làm rất tốt, không chỉ làm Võ Trạng Nguyên, còn phải làm tướng quân tốt nhất của Đại Đường, nguyên soái tốt nhất.

Quách Tử Nghi lớn tiếng nói:

- Sư phụ thứ nhất, ta sẽ thứ hai!

- Ngươi phải làm đệ nhất!

Tần Tiêu vỗ đầu vai của hắn:

- Có tiền đồ một chút!

- Ân!

Quách Tử Nghi nặng một tiếng, rưng rưng gật đầu.

Tần Tiêu đi tới cổng chính, quay người ôm quyền cúi chào mọi người.

- Các vị hảo huynh đệ, thiên hạ không có yến hội nào không tàn. Cả đời của Tần Tiêu có nhiều hảo huynh đệ như vậy đã là cảm kích lớn nhất! Chúng ta lúc này từ biệt, ngày mai thái tử đăng cơ chư vị cũng không cần đưa tiễn. Tần Tiêu muốn yên lặng rời đi.

Tất cả mọi người quỳ gối

- Bái biệt Đại Đô Đốc!

Hình Trường Phong tiến lên, cởi mũ giáo kiếm ra, cung kính đưa tới trước mặt Tần Tiêu:

- Đại Đô Đốc, Hình Phong không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại Đại Đô Đốc. Cẩn dùng kiếm này tặng Đại Đô Đốc, làm vật chứng kiến giữa chúng ta.

Tần Tiêu chậm rãi vươn tay ra tiếp kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ hàn quang hiện ra, kiếm khí rung sợ gió tuyết.

- Hảo huynh đệ!

Hai người ôm nhau, Hình Trường Phong nghẹn ngào khóc rống:

- Đại Đô Đốc vĩnh viễn là hảo huynh đệ tốt nhất của Hình Phong.

Cảnh ban đêm tràn ngập gió tuyết như trước.

Mọi người thối lui, Tần Tiêu ngồi trong đại sảnh, ngơ ngác vuốt ve bảo kiếm trong tay, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh. Sau lưng của hắn chính là mãnh hổ đồ ' uy phong bát diện ', bên cạnh có cắm Phượng Sí Lưu Kim Đang. Chiếu sáng ngọn đèn và tỏa sáng.

- Tử Đan, ngươi tới.

Tần Tiêu gọi Hoàn Tử Đan từ phòng trong ra ngoài.

Tần Tiêu đứng dậy, rút Phượng Sí Lưu Kim Đang ra đưa tới trước mặt hắn.

*****

- Cầm lấy đi! Từ nay về sau ngươi là chủ nhân của nó.

- Sư phụ, cái này, không thể!

Hoàn Tử Đan cuống quít quỳ gối xuống:

- Phượng Sí Lưu Kim Đang là binh khí yêu thích của sư phụ, Tử Đan làm sao lấy làm của riêng?

Tần Tiêu cầm Phượng Sí Lưu Kim Đang đưa tới đầu của hắn:

- Cầm! Thanh Phượng Sí Lưu Kim Đang này đã uống máu tươi không ít. Nó sẽ không tình nguyện bình tĩnh quy ẩn nông thôn với ta, nó nhất định chỉ thuộc về chiến trường giết chóc. Từ hôm nay trở đi ngươi hảo hảo dùng nó bảo vệ giang sơn Đại Đường, bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân.

Hoàn Tử Đan run rẩy đưa tay lên, cẩn thận tiếp nhận, lập tức cảm giác người trầm xuống, nói:

- Đồ nhi nhất định không làm nhục thanh danh của nó!

Ngày hôm sau gió tuyết không ngừng, thiên địa thuần trắng, ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt.

Người một nhà trắng thức suốt đêm thu thập hành lý, lúc sáng sớm hàn khí lạnh thấu xương, lên xe ngựa đi ra ngoài.

Xe ngựa từ hậu viện ra ngoài, người một nhà ngay ngắn lên xe, cảm khái vô hạn quay đầu nhìn qua đại viện vài lần. Tần Tiêu thở dài một hơi. Lớn tiếng nói:

- Đám lão bà lên xe đi!

Hô to một tiếng và bọn người Lý Tiên Huệ không ngừng tỉnh lại, mấy ngày qua giông như bình tĩnh lại, trên mặt thoải mái mỉm cười.

Ôm con của mình xuống, Tần Tiêu vẫn cưỡi kim mã, trên người khoác hai áo choàng lên người.

Xe ngựa gần đây ở kim quang môn. Lại đi qua phương xa, Tần Tiêu lại lên xa giá, ghìm ngựa dừng lại, quay đầu nhìn qua đế đô Trường An.

Trường An nguy nga, Trường An xinh đẹp; Trường An huy hoàng, thời gian ba năm này ta ở chỗ này lưu lại nhiều câu chuyện đáng nhớ, hết thảy giống như giật mình tỉnh lại.

Đúng lúc này đối diện có một ngựa chạy tới, quan bào phiêu nhiêu. Một thân đạo bào tuyết trắng, phi tu râu dài. Tần Tiêu cả kinh nói:

- Kim tiên sinh!

Người tới chính là Kim Lương Phượng dẫn tiến Hoàn Tử Đan, xem bói cho Tần Tiêu. Kim Lương Phượng thúc ngựa đi tới trước mặt Tần Tiêu, chắp tay vái chào:

- Đại Đô Đốc thông minh hơn người, quay người cũng không hối hận. Kim mỗ thật sự bội phục!

Tần Tiêu cười nói:

- Không thể ngờ chuyện này hôm nay cũng có thể gặp được Kim tiên sinh. Tiên sinh hôm nay đến đây chính là vì xem tướng số cho Tần Tiêu sao?

Kim Lương Phượng vuốt râu cười to, cực kỳ tiêu sái:

- Đại Đô Đốc mệnh lý đã nắm giữ cả rồi, cầu người không bằng cầu mình. Cần gì bần đạo tính toán? Bần đạo hôm nay tới đây cố ý đề cử mình, muốn làm thầy dạy học cho tiểu công tử Tần gia. Đại Đô Đốc có thể nguyện ý thu nhận bần đạo không?

Tần Tiêu mừng rỡ trong lòng: Kỳ nhân chính là kỳ nhân! Hắn lúc này tới tìm ta, nhất định có thâm ý, ta có lý do cự tuyệt sao?

Tần Tiêu cười to nói:

- Mỗi tháng hai xâu tiền. Bao ăn bao ở tiền thưởng và tiền bảo hiểm, Kim tiên sinh với đãi ngộ này thỏa mãn không?

Kim Lương Phượng cười lên ha hả. Thúc ngựa đi cùng chỗ với Tần Tiêu, mỉm cười nói:

- Đại Đô Đốc quả nhiên không phải người bình thường! Nói chuyện bần đạo nghe không hiểu bao nhiêu. Nghe xong cũng hiếu kỳ, chỉ có ngày có ba bữa cơm không lo nóng lạnh, bần đạo cái thân già khọm này xem như bán cho Đại Đô Đốc!

Hai người cười ha ha, cùng thúc ngựa đuổi theo xa giá bọn người Lý Tiên Huệ.

Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi lấy một bao vải xanh ra:

- Thái tử nói, biết rõ ta thích đánh đàn, cho nên tặng tiêu vĩ cầm cho ta, bảo ta sau này dạy đầu to đánh đàn. Hắn nói đầu to là con nuôi của hắn, hắn làm cha nuôi phải tận tâm ý.

Tần Tiêu cười cười:

- Cầm cho ta xem!

Thượng Quan Uyển Nhi theo lời nghe theo đưa cho hắn:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Tử Địch bĩu môi một cái:

- Hắn cũng sẽ không đánh đàn, nhiều nhất là đàn loạn mà thôi.

- Vậy làm bừa bãi đi!

Tần Tiêu mười phần hào sảng cười lên ha hả, ôm ngang tiêu vĩ cầm trên ngựa, xem nó như đàn tỳ bà, rung đùi đắc ý cất tiếng há:

- Biển cười cuồn cuộn hai bờ sông chìm nổi theo sóng nước, nhao nhao trên đời triều ai phụ ai thắng ra trời biết hiểu giang sơn cười, mưa bụi xa làn sóng lớn sóng tận hồng trần thế tục...

Gió chưa động, cây chưa động, kỳ thật là lòng chúng ta đang động. Bởi vì có một trái tim không cam lòng bình phàm, một linh hồn không cam lòng vắng vẻ, trong thời thịnh phong lưu, chuyện xưa của võ trạng nguyên Tần Tiêu vẫn chưa chấm dứt – quyển ký.

Ba năm sau, một ngày mùa thu, sông dài như dải lụa.

Mỗi khi đến mùa thu, nước sông Tương Giang sẽ chảy thật chậm, không còn nhìn thấy được dòng nước xoáy chảy xiết của dòng Tương Giang vào mùa xuân hạ trước đó.

Những chiếc thuyền đánh cá rải rác trên con sông rộng lớn, đang thả lưới trên sông.

Những nam tử thường thường lại hát lên vài câu ca dao, những nữ tử thì đang vo gạo chuẩn bị nấu bữa cơm chiều.

Trên một con thuyền đánh cá, một ngư dân thân thể rắn chắc đang chậm rãi thu lưới.

Cách đó không xa lại một con thuyền nhỏ trôi qua, đuôi thuyền có một người đang nằm, một chân gác lên chân kia, đầu ngón chân lắc lư, thập phần nhàn nhã thích ý. Giữa hai chân hắn còn kẹp một cần câu cá, dây cước thả dưới mặt nước, không hề có chút bộ dạng như đang câu cá, hoàn toàn không để ý tới cá có cắn câu hay không, trước ngực còn ôm một cây đàn nằm trên ván thuyền tùy ý gảy nhẹ.

Ngư dân nhếch môi cười, dùng tay đưa lên bên miệng làm loa lớn tiếng nói:

- Tần đại thiện nhân, ngài làm như vậy sẽ không câu được cá đâu! Mùa thu đã đến, nếu lưỡi câu của ngài không chìm dưới nước sẽ khó câu được cá nga, hơn nữa ngài nằm như vậy cá có cắn câu ngài cũng không biết ah!

Người nằm trên thuyền cười ha ha một trận, vô cùng phấn chấn nói:

- Tứ lão ca, trong chốc lát nếu ta không câu được cá về báo cáo kết quả, ngươi phải bán cho ta hai con cá nha!

Tứ lão ca lớn tiếng cười to:

- Hai con cá thôi, cần gì nói mua đây? Nếu đại thiện nhân cần dùng, cứ đi qua lấy là được. Hôm nay vận khí cũng không tệ lắm, lưới được một con cá trắm đen nặng tới bảy cân, hẳn là được rồi đi?

- Cá trắm đen sao, ta thích!

Tần đại thiện nhân vẫn nằm trên thuyền lớn tiếng nói:

- Lưu trữ cho ta!

- Được rồi!

Tứ lão ca ha ha cười đáp, thuyền lại trôi đi. Lão bà hắn từ trong khoang thuyền đi ra nói:

- Tứ ca, hôm nay lại gặp Tần đại thiện nhân ah. Ông nhớ rõ không thể tiếp tục thu tiền của hắn, lần trước thuyền của chúng ta bị gió làm lật, toàn bộ nhờ hắn tiếp tế tặng thuyền mới cho chúng ta, nhờ vậy mới có thể duy trì cuộc sống!

- Phụ nhân như bà đi ra nhiều chuyện làm gì chứ?

Tứ lão ca nói:

- Chuyện này còn cần bà dặn dò sao? Bà chỉ cần nói cơm chín hay chưa thôi?

- Chín, ăn đi!

Tứ lão ca xa xa nhìn theo con thuyền nhỏ, lẩm bẩm:

- Chỉ tiếc ngư dân như chúng ta không lấy ra được đồ ăn gì ngon, ngượng ngùng mời hắn dùng cơm đâu.... .

Gió thu thổi qua, trời xanh vạn lý trong vắt, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, chậm rãi thong dong, là ngày lành đi chơi thuyền.

Tần Tiêu lắc lư bàn chân, một tay gối sau đầu, một tay nhẹ nhàng gảy đàn, nhắm mắt lại thích ý hưởng thụ thời gian nhàn rỗi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<