← Hồi 347 | Hồi 349 → |
Thế nhưng mà Tần Tiêu cùng Trương Cửu Linh hiểu rõ, Lý Long Cơ bị buộc lên đài, Lý Đán cũng bị buộc xuống đài. Phụ tử hai người cũng bởi vì một nữ nhân mà biến thành trò cười cho thiên hạ.
Đông cung cùng hoàng đình tương trùng, không phế đông cung nhưng mà hoàng đế thoái vị, chuyện này truyền ra thì Lý Long Cơ hắn biến thành vô lễ bức vua thoái vị!
Hoàng uy còn gì?
Lý Long Cơ dùng hiếu nghĩa làm đầu, mặt mũi còn đâu?
Huống chi còn vì nữ nhân hùng hổ dọa người, phụ tử hai người đều nhượng bộ!
Tần Tiêu cùng Trương Cửu Linh đều lẳng lặng đứng đấy, trong lòng vô cùng phức tạp!
Qua hồi lâu hai người đều đừng đó, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối lại. Lý Long Cơ rốt cục nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể hơi cứng ngắt của hắn, hắn ho khan, vô lực nói ra:
- Các ngươi tìm chỗ ngồi đi... Nến ở bên này.
Trương Cửu Linh quen thuộc thư phòng một chút, lập tức mọi đi thắp sáng nến, đặt lên hai cái ghế.
Hai người ngồi xuống, Lý Long Cơ nhìn ra ngoài kêu lên:
- Lực Sĩ, lấy vài chén trà tới đây.
Rất nhanh, Cao Lực Sĩ tự mình bưng nước trà đi vào, sau đó xám xịt lui ra ngoài, quay người đóng cửa lại. Tần Tiêu xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, Quách Tử Nghi đang dẫn binh dò xét bên ngoài, trước Minh Đức Điện có mấy ngàn thiết giáp đang vây chặt như nêm cối.
Lý Long Cơ cầm chén trà uống một ngụm, rốt cục con mắt nhìn qua Tần Tiêu cùng Trương Cửu Linh, vẻ mặt cô đơn và cười khổ:
- Đây là chuyện khôi hài!
Trương Cửu Linh lập tức nói ra:
- Điện hạ, chuyện cho tới bây giờ ván đã đóng thuyền, không cần vì chuyện trước kia mà phiền não. Trước mắt trọng yếu nhất là hoàng quyền quá độ, điện hạ thuận lợi đăng cơ.
Tần Tiêu khen ngợi gật đầu một cái:
- Đồng ý.
Lý Long Cơ rầu rĩ thở dài một hơi:
- Được rồi, ta hiểu rõ. Nên nổi giận cũng đã làm rồi, ta mời hai người tới chính là muốn thương nghị một chút, rốt cuộc có biện pháp già giải quyết nguy cơ trước mặt không?
Trương Cửu Linh nhìn qua Tần Tiêu, sau đó nói:
- Có Đại Đô Đốc tọa trấn Hoàng Thành Ngự Suất Ti, tin tưởng Thái Bình công chúa không dám có động tĩnh gì.
Tần Tiêu bĩu môi một cái:
- Khó nói, có một số chuyện không phải có dám hay không, đây chính là chuyện khác.
Lý Long Cơ nhướng mày:
- Ý của ngươi là nàng dám động thủ?
Tần Tiêu vẫn biểu lộ đó:
- Khó nói.
Lý Long Cơ phiền muộn vỗ bàn:
- Tại sao lại là 'khó nói '? Vậy được rồi, ta đổi phương thức hỏi, nếu như nàng động thủ, ngươi có mấy phần thắng!
- Chỉ là 'nếu như'...
Tần Tiêu không trốn tránh nhìn qua Lý Long Cơ:
- Sáu thành phần thắng.
Lý Long Cơ nhíu mày, nói:
- Vì cái gì không phải mười thành?
Tần Tiêu cười lạnh:
- Trong thiên hạ không có chuyện gì là mười thành nắm chắc cả. Ta nói sáu thành kỳ thật chính là lạc quan nhất, sợ làm sợ ngươi. Kỳ thật chuyện xấu lớn nhất là trên triều đình, nói thí dụ như ý của hoàng đế. Điện hạ, trước phải nói một câu, hoàng đế tỏ thái độ như thế nào? Tình hình cụ thể như thế nào?
Tần Tiêu nói lời này chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trong thần kinh của Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ cắn chặt hàm răng, gương mặt anh tuấn của hắn lúc này vặn vẹo dữ tợn.
Sau đó tràn đầy phẫn uất cùng thương cảm nói ra:
- Ta chưa từng thấy phụ hoàng dùng biểu lộ này với ta!
- Ở trước mặt quan lại trong triều hắn nói, vì an nguy thiên hạ Đại Đường, cam nguyện thoái vị, thoái vị cho thái tử Long Cơ!
- Lúc ấy toàn bộ triều đình như sắp điên lên.
- Thái Bình công chúa cũng điên lên. Nàng quên chính mình là thần tử, đột nhiên từ trên đất nhảy dựng lên, liên tục kêu gào 'bệ hạ vạn lần không được'.
- Phụ hoàng chưa từng kiên quyết và quyết đoán như hôm nay. Hắn tuyên bố một ít chuyện vì dị tượng, cũng chỉ nói một câu 'ý trẫm đã quyết, chớ có nói nữa', hắn tuyên bố bãi triều.
Lý Long Cơ trường thở dài một hơi:
- Ta tới thư phòng của phụ hoàng, phát hiện hắn trong một ngày như già đi mười tuổi. Trên người của hắn đầy mệt mỏi và thương cảm. Hắn nói với ta, 'tam lang, ngươi là minh quân mà thiên hạ cần, phụ hoàng vô năng đành giao cục diện rối rắm này giao cho ngươi. Ngươi nên hiểu tâm nguyện của phụ hoàng, không nên chờ tới lúc tới bên linh cữu của ta'.
Lý Long Cơ nắm chặt bàn tay:
- Các ngươi nói, các ngươi nói đi, ta có thể làm sao? Ta còn chỗ lựa chọn sao? Phụ hoàng thoái vị tự xưng thái thượng hoàng, mỗi năm ngày vào triều một lần, xử lý quân quốc cùng dân chính đại sự. Ta lên làm hoàng đế vẫn như lúc làm thái tử! Cả triều trọng thần, quân đội nhân viên quan trọng đều nằm trong tay Thái Bình công chúa!
- Nàng không chỉ có ý nguyện làm Trấn Quốc Thái Bình công chúa, như chuyện tòng quân, đại sự triều chính, quan viên ngoài tam phẩm không nói gì với ta, vẫn toàn bộ do Thái Bình công chúa cùng phụ hoàng tham chính giải quyết. Phụ hoàng còn muốn ta cho nàng thêm thực ấp, ban thưởng thêm cho nàng ta còn nhiều hơn cả quốc khố! Nàng có thể dễ dàng tham gia bất cứ chuyện gì trong triều! Quân đội trong tay của nàng có thể tẩy trừ Trường An! Ta làm hoàng đế có ý gì? Có ý nghĩa gì đây?
Trương Cửu Linh hơi cau mày, chậm rãi thở dài:
- Điện hạ, thỉnh tỉnh táo! Tà bất thắng chính, sẽ có cách giải quyết.
Tần Tiêu lẳng lặng, lạnh lùng nhìn qua Lý Long Cơ, không nói một lời.
Lý Long Cơ cũng phát hiện khác thường của Tần Tiêu địa, nói ra:
- Ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Ngươi không phải có nhiều chủ ý sao? Ngươi không phải bảo đảm với ta. Bảo rằng đông cung không mất sao? Vì sao chuyện cho tới bây giờ ngươi không nói lời gì?
Hùng hổ dọa người!
Tần Tiêu vẫn như trước nhìn qua hắn, chậm rãi nói ra:
- Ta đang đợi ngươi tỉnh táo lại.
Lý Long Cơ giật mình cả kinh, trên người rùng mình một cái, gật đầu nói:
- Đúng, ngươi nói đúng... Tức giận quá nhiều, ta dường như quên trước kia đã nói gì với ngươi. Đều ném ra khỏi đầu rồi.
Trương Cửu Linh nghi hoặc nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại Đô Đốc từng nói qua cái gì?
- Cũng không có gì, chỉ là sớm phân tích qua mà thôi, Thái Bình công chúa tất bại.
Tần Tiêu lạnh nhạt nói ra:
- Đầu tiên, điện hạ nhất định phải có tín niệm tất thắng. Nếu như ngay cả tín niệm còn không có, trước mắt chỉ thấy nguy cơ và khó khăn, vậy thì cái gì cũng không cần làm. Phải nhìn hy vọng và thời cơ, như vậy mới có cơ hội lật bàn hắng lợi.
Trương Cửu Linh cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy a! Điện hạ. Đại Đô Đốc nói có lý. Điện hạ là chính thống hoàng gia, Thái Bình công chúa chỉ là sủng thần lộng quyền, làm sao có thể bao trùm lên đầu hoàng đế chứ? Nàng muốn làm nữ hoàng thứ hai, hoặc dã tâm như Tư Mã Chiêu thì ai cũng biết. Cho dù nàng có năng lực và thực lực này, nhưng cũng không có thiên đạo! Nghịch thiên mà đi tất bại vong. Cửu Linh hoàn toàn đồng ý với lời của Đại Đô Đốc!
Lý Long Cơ liên tục gật đầu:
- Đúng! Mặc kệ tình thế ác liệt như thế nào. Chúng ta cũng phải có lòng tin, không thể bị con cọp giấy hù ngã được. Nhìn xa trông rộng, bắt tay vào việc nhỏ mà làm. Đại Đô Đốc, ngươi phân tích một chút, thế cục trước mắt như thế nào, nhất là quân đội trong thành Trường An.
*****
- Tốt, lập tức.
Tần Tiêu mỉm cười. Biết rõ Lý Long Cơ tỉnh táo và hùng tài đại lược đã trở về, vì vậy cầm qua một bộ giấy bút. Ghi vào trong đó:
- Đây là cả thành Trường An, cửu môn, chín tướng thủ thành, có sáu là người của Thái Bình công chúa, ta hôm nay đã xem xét qua. Một khi có chuyện đột nhiên xảy ra, bọn họ có thể mở cửa thành và phủ binh đóng bên ngoài sẽ tiến vào thành. Đông, tây, nam ba hướng của thành Trường An có tới chín vạn phủ binh, trong đó có chừng năm vạn là thân tín đáng tin của Thái Bình công chúa. Cả nam nha đều nằm trong tay của Thái Bình công chúa cả rồi.
Lý Long Cơ nhíu mày gật đầu nói:
- Cho nên nàng lần này từ Thái Nguyên trở về mới không có sợ hãi như vậy, thì ra đã sớm an bài và bố trí, điều chỉnh phân phối quyền lực Trường An. Nếu nói như vậy Quách Nguyên Chấn cũng khó làm được gì.
- Không, không liên quan Quách Nguyên Chấn, thậm chí không kéo quan hệ tới nam nha Tiết Sùng Giản!
Tần Tiêu nói ra:
- Thái tử khả năng không quá hiểu an bài quân vụ trong triều đình rồi. Những phủ binh này là từ địa phương đều tới, đều có quy định luân phiên tới Trường An. Thái Bình công chúa rất khôn khéo, nàng chỉ xếp thân tín của mình làm chủ tướng của các địa phương, sau đó nàng cho những người này tới phiên lên Trường An.
- Quách Nguyên Chấn cùng Tiết Sùng Giản cũng không phải thần tiên, những người này còn chưa tới thì làm sao có thể biết rõ bọn họ là thân tín của Thái Bình công chúa? Vì vậy Thái Bình công chúa chọn thời cơ thật tốt vạch tội thái tử. Lúc này đã tới rồi. Hiện vào tới phiên phủ binh điều chỉnh, người nàng chiếm đoạt tỉ lệ lớn nhất.
- Có thể nhìn ra được ở trong đó không thiếu Đậu Hoài Trinh đang giúp nàng ra chiêu. Đậu Hoài Trinh tham gia hạch tâm đại sự này, điều phủ binh là chuyện nhỏ, hắn tất nhiên rõ như lòng bàn tay. Sau đó Thái Bình công chúa nhìn đúng thời cơ, lợi dụng các loại thủ đoạn thu nạp những người này vào dưới trướng.
- Thủ đoạn âm hiểm thật!
Lý Long Cơ oán hận mắng, bắt đầu sợ hãi:
- Ngươi làm sao biết nguyên nhân trong đó?
Tần Tiêu khẽ cười cười:
- Đừng nóng lòng, nghe ta nói hết đã, điện hạ dĩ nhiên là hiểu rõ mà. Mới vừa nói nam nha, cả Trường An cửu môn đều rõ trong lòng bàn tay của Thái Bình công chúa, muốn giải quyết tình huống này chỉ có một biện pháp.
- Biện pháp gì?
Lý Long Cơ cùng Trương Cửu Linh trăm miệng một lời hỏi tới.
Tần Tiêu nói ra:
- Mời được ngoại viện vào kinh!
Lý Long Cơ lập tức buồn nản không thôi:
- Ta không có thân tín lãnh binh nha!
- Có!
Tần Tiêu chém đinh chặt sắt.
- Ai?
Lý Long Cơ cùng Trương Cửu Linh nghi hoặc khó hiểu.
- Trương Nhân Nguyện!
Tần Tiêu quyết đoán nói ra:
- Thái Bình công chúa đối với Đại Nguyên Soái quân công hiển hách này kiêng kỵ thật sâu, lần trước ở trong triều hết lời phỉ báng hắn, tin tưởng những lời này đã vào tai của Trương Nhân Nguyện rồi. Trương Nhân Nguyện tuy quan hệ bình thường với điện hạ, nhưng khi hắn nghe vậy thì lập trường chắc chắn có chuyển biến rồi.
- Đúng rồi!
Lý Long Cơ lập tức vỗ tay:
- Đúng là có chính nghĩa thì được ủng hộ, mất đạo thì không làm gì được! Không cần ta đi lung lạc, tự nhiên sẽ có người giúp ta!
Trương Cửu Linh cũng có chút hưng phấn lên:
- Chiếu theo lời Đại Đô Đốc nói vậy, Trương Nhân Nguyện thật đúng là có khả năng cần vương đấy! Hắn vừa mới từ Bắc Đình đô hộ phủ trở về, đảm nhiệm tả uy vệ Đại tướng quân, suất lĩnh tả uy vệ đóng ở Lạc Dương.
- Lạc Dương cách Trường An không gần cũng không xa, hành quân gấp hai ngày một đêm là đủ!
Tần Tiêu vừa nói.
Vẽ lên giấy.
- Dùng quân uy của Trương Nhân Nguyện trong quân, nhất định vung tay lên sẽ có người tụ tập, toàn bộ điều động tả uy vệ là không có vấn đề. Mặt khác Thái Nguyên Vương Dịch Tòng chính là tướng quân thủ hạ của Trương Nhân Nguyện, lần trước cùng khởi binh cần vương với ta.
- Người này can đảm hơn người, nếu như có một tờ mật lệnh của hoàng đế và Trương Nhân Nguyện triệu hoán, nhất định vui vẻ vào kinh cần vương! Tả uy vệ cùng hữu uy vệ. Cộng lại cũng là mười vạn đại quân, trấn trụ Trường An tuyệt không là vấn đề! Hơn nữa dùng uy tín của Trương Nhân Nguyện thì chỉ cần hắn tới Trường An, thủ hạ của Thái Bình công chúa khó bảo toàn không lo âu thấp thỏm.
- Tốt, tốt! Tốt lắm!
Lý Long Cơ lập tức kích động nói năng lộn xộn:
- Đại ca... Ah đô đốc, những chuyện này toàn bộ ủy thác ngươi làm! Trương Nhân Nguyện, Vương Dịch Tòng là người có giao tình sinh tử với ngươi nha!
Trương Cửu Linh nghe được rõ ràng, Lý Long Cơ lỡ lời đã gọi Tần Tiêu một tiếng 'đại ca', hắn cũng lơ đễnh, giả như cái gì cũng không biết. Tiếp tục nghe Tần Tiêu giảng giải.
Tần Tiêu cũng giả bộ như không có nghe được, tiếp tục nói:
- Có thể chúng ta không thể trực tiếp ra lệnh cho Trương Nhân Nguyện vào kinh đóng giữ. Bởi vì phủ binh có quy củ luân phiên. Khả năng bộ binh cùng Đậu Hoài Trinh sẽ không thông qua; thứ hai, cũng dễ dàng đánh rắn động cỏ, có thể sẽ làm cho Thái Bình công chúa sớm động thủ, đến lúc đó lại không kịp chuẩn bị. Đúng rồi, thái tử điện hạ. Hoàng đế nói lúc nào ngươi đăng cơ.
- Hai mươi mốt tháng chạp!
Lý Long Cơ nói ra:
- Còn có có nửa tháng đấy.
- Thời gian đã đủ.
Tần Tiêu nói ra:
- Nhưng mà. Đối với Thái Bình công chúa mà nói cũng là thời gian đủ dài. Điện hạ, ngươi nhất định phải trước khi đăng cơ tìm được hoàng đế, hoàn thành một chuyện mới được. Chính là điều Trương Nhân Nguyện trở lại Lũng Hữu tọa trấn, suất lĩnh tả uy vệ cùng hữu uy vệ, gây dựng lại Sóc Phương quân, mang Đường Hưu Cảnh đổi về đây. Bởi như vậy Trương Nhân Nguyện mới có cớ mang binh về Trường An. Lấy ví dụ không thỏa đáng, cái này gọi là 'giả đồ diệt quắc'. Tên là đi Lũng Hữu, kỳ thực là tới đây trấn thủ Trường An.
- Diệu kế!
Trương Cửu Linh liên tục nói:
- Bởi như vậy, Thái Bình công chúa cũng không có sinh nghi. Mang Trương Nhân Nguyện điều ra xa, nàng cao hứng còn không kịp!
- Đúng vậy!
Lý Long Cơ hưng phấn nói ra:
- Hơn nữa chuyện này dùng ý chỉ của phụ hoàng phát ra, Thái Bình công chúa còn tưởng rằng phụ hoàng cố ý chiếu cố cảm xúc của nàng, giúp nàng gạt bỏ họa lớn trong lòng! Rất tốt, chuyện này ta sẽ xử lý ngay lập tức. Đại Đô Đốc, Trương Nhân Nguyện bên kia thế nào là nhờ ngươi đấy.
- Giao cho ta đi!
Tần Tiêu nói tiếp, hắn lại cười khổ: Phong thủy luân chuyển, lúc này ta lại phải làm binh khí trong tay của người khác rồi. Trương Nhân Nguyện lão huynh, xin lỗi.
- Nam nha bên kia tận lực không nên gây động tĩnh lớn
Tần Tiêu tiếp tục nói:
- Điện hạ đăng cơ vào hai mươi mốt tháng chạp, chúng ta ước định trước hai mươi tháng chạp toàn bộ giải quyết vấn đề. Trương Nhân Nguyện cũng trước ngày hai mươi quay về trấn thủ Trường An. Cùng lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp bắt lấy tâm phúc của Thái Bình công chúa thủ cửu môn. Rắn không đầu không được, không có hiệu lệnh của tướng quân, sĩ tốt không dám tùy ý làm bậy.
- Ta lại phái Hoàng Thành Ngự Suất Ti Thân Dực Phủ tiếp quản cửu môn, Tiết Sùng Giản nhất định phải đứng ra rồi. Thân phận của hắn rất đặc thù, nếu có hắn đứng ra phản đối Thái Bình công chúa, cho dù là tư lệnh nam nha không quân cũng đưa tới hiệu quả không tưởng.
*****
- Không có vấn đề!
Lý Long Cơ quyết đoán nói ra:
- Tiết Sùng Giản là huynh đệ bà con tốt nhất của ta. Tuy là con của Thái Bình công chúa, nhưng mà hai mẫu tử bọn họ trước giờ không hợp, hắn sẽ nghe ta! Chuyện này ta có thể làm được!
Tần Tiêu mỉm cười gật đầu:
- Rất tốt! Nam nha bên này giải quyết không phải vấn đề lớn! Bắc nha cùng trong hoàng cung. Cửu Linh huynh đệ, còn phải nhờ ngươi bày mưu đặt kế rồi.
Trương Cửu Linh cười cười:
- Cửu Linh không ngại học Đại Đô Đốc, đi bắt giặc bắt vua. Trên triều đình những người kia có quyền lợi thế nào cũng không thể trong ngày điều thủ hạ thân tín tới bên người. Chúng ta có thể thiết lập ván cục, bắt bọn người Đậu Hoài Trinh, Tiêu Chí Trung lại và giết gà dọa khỉ! Cho dù không thể chấn nhiếp quân đội. Ít ra cũng làm bọn họ quần long vô thủ! Thái Bình công chúa cuối cùng là thế hệ nữ lưu, nàng làm gì có năng lực chủ huy quân lính? Nếu không có đám người này giúp đỡ thì năng lực giảm nhiều.
Tần Tiêu gõ bàn:
- Những tâm phúc triều thần có thể giao cho ngươi xử lý?
Trương Cửu Linh chắp tay cúi đầu:
- Cửu Linh nhất định kiệt lực phụ trợ thái tử điện hạ thành đại sự!
Lý Long Cơ cười rộ lên:
- Tốt, tốt! Phải bắt đám vương bát đản này chém đi! Hai mươi tháng chạp, định ngày đó đi... Thế nhưng mà có vấn đề trí mạng đấy! Vũ lâm vệ chủ lực của hoàng cung là người của nàng.
Tần Tiêu tràn đầy tự tin cười cười:
- Thái tử nói đúng. Đây chính là vấn đề trí mạng. Tính sổ đi, thủ hạ ta bây giờ có thể điều động chính là năm ngàn Hoàng Thành Ngự Suất Ti Thân Dực Phủ, một vạn năm ngàn vạn kỵ, cộng thêm đông cung lục suất là một vạn năm ngàn người, tổng cộng chỉ có ba vạn năm ngàn người. Nhưng mà tả vũ lâm vệ thì có bốn vạn người! Mặt khác còn không có tính hữu vũ lâm vệ, tả hữu giám môn vệ, kim ngô vệ và thiên ngưu vệ.
- Thiên ngưu vệ không có vấn đề!
Lý Long Cơ nói:
- Thiên ngưu vệ Đại tướng quân sắp đổi thành nhị ca Lý Thành Nghĩa của ta. Hơn nữa thiên ngưu vệ không nhiều người, hơn nữa tất cả đều là người trung với hoàng đế. Cho dù có thân tín của Thái Bình công chúa có lẽ cũng không cấu thành uy hiếp. Kim ngô vệ cũng có tình huống như vậy, hơn nữa nhân số càng ít, cơ bản đều là thân tín của phụ hoàng ta. Tuy cũng nghe lệnh của Thái Bình công chúa, nhưng mà bảo bọn họ tạo phản là không được!
- Rất tốt!
Tần Tiêu liên tục gật đầu:
- Bởi như vậy cũng chỉ còn là hữu vũ lâm vệ và tả hữu giám môn vệ.
- Không phải còn có tả vũ lâm vệ sao?
Lý Long Cơ cùng Trương Cửu Linh đồng thời kỳ quái hỏi.
Tần Tiêu cười cười, ý vị thâm trường nói ra:
- Chuyện này nói có chút dài dòng.
Tần Tiêu nhìn ra nghi hoặc của Lý Long Cơ cùng Trương Cửu Linh, dứt khoát nói:
- Dù sao hiện tại tình hình đã định. Tả vũ lâm vệ nếu không nghe lệnh của Thái Bình công chúa, cũng chỉ có thể trở thành trung với thái tử điện hạ mà thôi. Vốn uy hiếp trí mạng của chúng ta là tả vũ lâm vệ. Hiện tại trở thành chỗ hiểm của Thái Bình công chúa! Hiện tại các nàng biết rõ vì cái gì ta biết rõ thân tín của Thái Bình công chúa chưa?
Lý Long Cơ cùng Trương Cửu Linh đồng thời cả kinh nói:
- Ý của ngươi chính là tả vũ lâm vệ Đại tướng quân, Thường Nguyên Giai giúp ngươi?
Tần Tiêu cười cười:
- Đúng vậy!
- Nhưng mà hắn là tâm phúc của Thái Bình công chúa đấy!
Lý Long Cơ vội hỏi:
- Người này có quan hệ mật thiết với Tiết Thiệu, là tri kỷ của Tiết Thiệu, Tiết Thiệu sau khi chết thì Thái Bình công chúa yêu ai yêu cả đường đi, nàng tiến cử hắn ra và liên tục lên chức, thẳng tới khi làm tả vũ lâm Vệ tướng quân. Hắn dựa vào cái gì nghe theo Đại Đô Đốc?
- Ta không phải nói sao, chuyện này rất dài dòng!
Tần Tiêu cười nói:
- Việc khác tình không dám đánh cược, chuyện này không thành vấn đề. Nguyên do trong đó giải thích sau đi.
Tần Tiêu nhìn qua Lý Long Cơ biểu lộ kinh nghi, trong nội tâm âm thầm nói: Cũng được a, suy nghĩ vì đại cục, chuyện chúng ta cân nhắc phải làm hết. Ta cũng phải lung lạc đại thần, thật sự là họa lớn trong lòng hoàng đế... A man, ta xem như hết lòng với ngươi rồi, chuyện sau này thế nào ngươi suy nghĩ xử lý đi. Nếu như kiêng kỵ ta. Yên tâm đi, ta là người thức thời, sẽ không cho ngươi cơ hội tá ma giết lừa.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm lạnh một chút, nhưng vì đại cục không được phép cho mình có những tâm tư này, tiếp tục nói:
- Hôm nay xem ra từ vũ lực thì chuyện xấu lớn nhất chính là tả vũ lâm vệ. Chuyện nơi này ta toàn lực giải quyết. Nhưng mà trên triều đình cũng phải ổn định Thái Bình công chúa, không bức nàng gấp. Chiếu theo quan sát mấy ngày qua, Thái Bình công chúa đã bị quyền lực làm đầu óc choàng váng, sớm đã nộ hỏa công tâm, mất phương hướng của mình. Một khi bức nàng ta, khó bảo toàn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.
- Ta hiểu!
Lý Long Cơ thở dài nói ra:
- Ta sẽ chủ động hòa hoãn với nàng. Làm như thế nào cũng phải gia tăng thực ấp, phụ hoàng cho bao nhiêu, ta cho nàng gấp bội! Nàng nói cái gì, ta sẽ nghe nàng, tuyệt không hai lời.
Trong lòng Tần Tiêu cười cười: Quả nhiên là có chân truyền của Lý Đán...
Tần Tiêu đặt bút xuống, nói ra:
- Lại nói tiếp, những chuyện này đã định. Không đến mức thúc thủ vô sách, tận lực không cần nhờ vũ lực đi giải quyết vấn đề. Ta mới vừa nói một ít, có thể chính là sách lược mấu chốt nhất. Kỳ thật kế sách tốt nhất chính là ít đổ máu mà giải quyết vấn đề.
Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một tia sát khí làm cho trái tim Tần Tiêu băng giá.
- Có một số việc trên triều đình không thể giải quyết, đành phải dùng tới vũ lực vậy. Không phải đổ máu, không thể rửa sạch dơ bẩn trong đó.
Không phải đổ máu, không thể rửa sạch cái này tinh ngày phía dưới dơ bẩn!
Không phải dùng máu thì không thể rửa dơ bẩn này!
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm trầm ngâm, trên người cảm giác được một cổ hàn ý cuồn cuộn đánh úp lại.
Tần Tiêu rời đông cung, cảm giác trên vai vô cùng nặng nề, giống như trên người gắng nặng ngàn cân vậy, hoàn toàn không thể đi nhanh được.
Tần Tiêu không ngờ rằng hắn là một tiểu tử tóc húi cua xuyên việt qua thời đại này, hôm nay đã biến thành mấu chốt cho vận mệnh của Đại Đường. Mấy lần chính biến trước kia là do hắn thân bất do kỷ. Còn lần này biến thành hắn chủ đạo. Vì cho Lý Long Cơ thượng vị, muốn tự tay đối phó Thái Bình công chúa.
Trên mặt Tần Tiêu cười thảm đạm, Thạch Thu Giản cùng Lý Giai Lạc đang chờ hắn ở cửa đông, bọn họ mang theo vài tên tướng sĩ đặc chủng doanh, đang chờ Tần Tiêu cùng nhau về nhà. Hình Trường Phong đã sớm mang năm trăm thiết giáp quay lại phủ của Tần phủ đề phòng.
Tần Tiêu cũng không muốn nói cái gì với bọn họ, nói:
- Đi thôi!
Bữa tối hôm nay ăn cũng áp lực. Tuy Tần Tiêu quay về nhà nhưng mà tâm của hắn đang ở trong hoàng cung, không yên lòng ăn một chút đồ vật, cuối cùng trong chén còn thừa nhiều rau do các lão bà gắp vào..
← Hồi 347 | Hồi 349 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác