Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 315

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 315: Hùng tâm của Thái tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tần Tiêu cảm giác cực sướng, đây là niềm vui gia đình a!

Ở cùng với vợ con thật tốt.

Thời điểm đang ăn cơm trước cửa sân có một đội xe ngựa, một chiếc kiệu màu vàng đi tới.

Bọn người Tần Tiêu nhìn thấy là Lý Long Cơ đến, liên tục không ngừng ra nghênh đón.

Lý Long Cơ một thân áo bào vàng đầu đội kim quan. Vẻ mặt hưng phấn, vào cửa thì ôm lấy đầu to, liên tục bảo nó gọi là cha nuôi.

Tần Tiêu nhìn thấy hắn một đám đội danh dự theo. Có chút buồn bực nói ra:

- Thái tử sao mang một đám người tới?

- Lễ nghi nha!

Lý Long Cơ nói ra:

- Ngày mai là đại hôn của ngươi và Tiên nhi. Theo như tục lệ hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, không cho chú rể ngươi gặp mặt biết không? Phụ hoàng bảo ta tới mang Tiên nhi đi tới đông cung, ngày mai lại theo nghi thức ngươi dẫn về.

Tần Tiêu dẫn Lý Long Cơ mời vào trong, cười ngây ngô:

- Đều là lão phu lão thê, còn làm những chuyện này? Có mang theo đầu to theo hay không?

Lý Tiên Huệ che miệng cười rộ lên:

- Đúng đấy, ta còn đang xấu hổ đấy. Hài tử đã có mới xử lý hôn lễ.

Lý Long Cơ cười nói:

- Vậy các ngươi ôm tiểu Tần công tử cùng lên hôn lễ đi, càng nhiều vui mừng. Nói đến đầu to còn chưa mở tiệc rượu ăn mừng thôi nôi đi.

Sau khi trò chuyện một hồi, bọn nhỏ đã bị vú em ôm đi, Lý Tiên Huệ cũng chuẩn bị hành lý đi đông cung. Dù sao cũng là hôn lễ hoàng tộc, an bài tốt phải nghe theo, từ chối không được. Thượng Quan Uyển Nhi cũng thức thời đi xuống dưới, lưu Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ ở một mình.

Tần Tiêu biết rõ Lý Long Cơ khẳng định có chuyện nói, vì vậy mời hắn vào gian mật thất, đóng cửa phòng.

Lý Long Cơ giả bộ như đi dạo chơi, ngồi vào sờ lên cây cầm trong phòng, quan sát một hồi.

Lên tiếng nói:

- Phá cầm.

Tần Tiêu rót chén trà cho hắn, ngồi đối diện:

- Tự nhiên là không so được với tiêu vĩ cầm của ngươi rồi. Loại vật này, cũng khó lọt vào pháp nhãn của ngươi nha.

Lý Long Cơ tùy ý khuấy động dây đàn, tấu một thủ khúc. Không yên lòng nói ra:

- Kỳ thật cũng không kém quá nhiều. Chỉ là tâm tình của ta không tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Tần Tiêu cười một cái:

- Không phải là bị cô cô khi dễ hay sao. Không đến mức a.

- Lúc này cũng không phải như vậy.

Lý Long Cơ cau mày, dùng sức sờ dây đàn, tấu một âm cao vút.

Tần Tiêu nghi ngờ nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Lý Long Cơ kêu rên một tiếng, thở dài một hơi, chậm rãi nói ra:

- Sau chính biến trăm phế đãi hưng, quan viên không làm việc. Mấy tháng này vẫn điều chỉnh quan viên tam tỉnh lục viện. Thái Bình công chúa thừa cơ trắng trợn xếp thân tín vào, phân công tâm phúc. Ngày hôm qua phụ hoàng triệu ta vào thương nghị đại sự, trong tam tỉnh lục bộ thoáng cái có hơn một nửa là người của Thái Bình công chúa. Ngươi nói, ta có phiền muộn không?

Tần Tiêu hơi một chút nhíu mày:

- Không phải chỉ nhiều ra một Đậu Hoài Trinh sao?

- Ah, xem ra ngươi cũng thu được tin tức.

Lý Long Cơ hơi có chút kinh ngạc, sau đó nói:

- Hẳn là Đường Hưu Cảnh nói cho ngươi biết a, hắn và ngươi quan hệ không tệ nhỉ? Đâu chỉ chuyện Đậu Hoài Trinh ôm đồm chuyện quân sự, còn gia tăng Hình bộ Thượng thư Tiêu Chí Trung, Lại bộ Thượng Thư Sâm Hi. Trong đó, Tiêu Chí Trung còn là Trung Thư Lệnh, một lần hành động xếp trước Trương Thuyết, trở thành thủ phụ đương triều. Vốn Trung Thư Lệnh Chung Thiệu Kinh xuống làm Lễ bộ Thượng thư. Duy chỉ có làm cho ta thỏa mãn là Quách Nguyên Chấn sẽ làm Binh Bộ Thượng Thư.

Tần Tiêu cũng kinh ngạc, nói:

- Xem ra lần này nhân sự thay đổi quá lớn! Như thế nào Diêu Sùng, Tống Cảnh không có rút đi? Hai người bọn họ trước kia đều là Tể tướng, hơn nữa quen công tác trong luc bộ.

- Ai, tự nhiên là cô cô của ta không đồng ý.

Lý Long Cơ rầu rĩ nói ra:

- Vốn quan hệ của Diêu Sùng cùng Thái Bình công chúa cũng không tệ lắm. Nhưng mà trong lúc nhất thời, nhất thời nha. Lúc ấy trong triều yêu nghiệt làm loạn, Diêu Sùng đương nhiên nguyện ý nghe Thái Bình công chúa đi làm một chuyện gì đó; nhưng mà bây giờ hắn đương nhiên chỉ trung với vương thất Lý Đường, huống chi hắn là đông cung thứ tử. Cho nên vẫn hướng vào ta, Diêu Sùng và Thái Bình công chúa huyên náo có chút cương đấy, biết không? Tống Cảnh càng không cần nói, từ trước ngay thẳng nghiêm thẳng mà nổi tiếng. Thái Bình công chúa lo lắng cho hắn tiến vào lục bộ uy hiếp người của mình, khắp nơi cản tay, cho nên cũng cực lực phản đối. Vốn ta đề nghị phân bọn họ làm ở Hình bộ cùng Lại bộ. Không nghĩ tới Tiêu Chí Trung, Sầm Hi chui vào, hai người này lại là Tể tướng.

Tần Tiêu suy tư một chút, không khỏi nói ra:

- Vừa nói như vậy, Tể Tướng trong triều có một nửa là người của Thái Bình công chúa?

- Cũng không phải sao?

Lý Long Cơ nhíu mày, phiền muộn gẫy dây đàn:

- Cô cô quá tốt rồi a, cũng không biết muốn làm cái gì. Từ triều thánh hậu tới hôm nay quá không dễ dàng. Hẳn là chính cô ta cũng muốn ngang ngược độc quyền?

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: Không thể nào. Vừa mới xong chuyện Vi hậu, lại xuất hiện Thái Bình công chúa lợi hại hơn? Loại ngày này còn qua được sao?

- Còn có một việc, ta muốn thương lượng với ngươi.

Hai tay Lý Long Cơ nhấn dây đàn. Âm thanh dừng lại.

Sắc mặt Tần Tiêu ngưng trọng. Nghi ngờ nói:

- Đại sự sao?

- Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Sắc mặt Lý Long Cơ yên lặng nói ra:

- Trong lúc Vi hậu nhiễu loạn, bọn cẩu tặc bán quan mua tước và làm việc đút túi riêng. Thiên hạ Đại Đường của ta nhìn thì như bình thường, nhưng mà ẩn họa quá nhiều. Những người mua quan chức thì càng dùng quan chức kiếm nhiều tiền hơn, trắng trợn thu hết mồ hôi nước mắt của nhân dân. Trên quan trường tham ăn hối lộ nổi lên bốn phia. Nghĩ tới Đại Đường của ta từ thời Thái Tông hoàng đế Trinh Quán, thiên hạ không tham lại trị thanh bình. Không nghĩ tới ngày hôm nay lại như vậy...

Tần Tiêu nhìn qua Lý Long Cơ, rõ ràng cảm giác được hiểu ra. Đây chính là Lâm Truy Vương nổi tiếng sao? Xem ra hắn rất có ánh mắt chính trị, cũng là người làm đại sự.

- Được rồi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?

Lý Long Cơ nhíu mày, quyết đoán nói ra:

- Trước từ Trường An đi, tra những kẻ mua quan bán chức. Ngươi trước tiên trải qua Ngự Sử đài, ta muốn ngươi quay lại Ngự Sử đài kiêm nhiệm chức Ngự Sử trung thừa, khơi mào việc này. Ngự sử đại phu Lô Hoài Thận tuy tuy cũng xem là người tài giỏi ngay thẳng, nhưng dù sao gan phách không đủ. Hơn nữa Ngự Sử đài cùng Hoàng Thành Ngự Suất Ti liên hợp động thủ, càng có thế lôi đình vạn quân.

Tần Tiêu hít sâu một hơi:

- Ta bây giờ là quân đầu, nếu như ngươi nói quay lại Ngự Sử đài. Vậy thành văn liêu chơi chính trị. Chuyện này hoàng đế chuẩn sao?

- Còn không có.

Lý Long Cơ có chút buồn bực nói ra:

- Mỗi lần có chuyện. Phụ hoàng luôn nói 'ý của tam lang thế nào', 'Trấn Quốc Thái Bình công chúa ý như thế nào', đợi chúng ta thống nhất ý kiến thì hắn mới bằng lòng tỏ thái độ ra quyết định. Nhắc tới cũng khiến người ta lo lắng. Phụ hoàng rõ ràng còn giữ tính tình này, ai!

Thanks

*****

Tần Tiêu cười rộ lên:

- 'Trang Bức' chi Vương thăng cấp thành 'trang Bức' chi hoàng.

- Bà mẹ nó, ngươi còn cười!

Lý Long Cơ phiền muộn nói:

- Chuyện này đang mang trọng đại. Nếu không động thủ nhanh chóng, Đại Đường ta có khả năng sẽ suy bại ngay. Theo ta tìm hiểu sơ lược, vẻn vẹn mấy huyện của Ung Châu và kinh thành lúc trước có hai tên quan viên lớn nhỏ bổ nhiệm người, bây giờ có thêm ba ngàn người làm quan. Những người này phần lớn là hạng tầm thường vô năng, chỉ biết là tham tài, thịt cá dân chúng.

Tần Tiêu biến sắc, nghiêm túc nói ra:

- Ngự Sử đài cùng Hoàng Thành Ngự Suất Ti liên hợp ra tay, đúng là cường cường xuất kích, hảo thủ đoạn. Nhưng mà... Khục!

- Khục cái lông! Có lời cứ nói.

Lý Long Cơ cực không kiên nhẫn.

Tần Tiêu cười một cái:

- Theo tin tức nhỏ của ta thì Thái Bình công chúa hiện tại...

Thân thể Lý Long Cơ khẽ run lên, sắc mặt biến hóa khó coi, chậm rãi gật gật đầu:

- Không sai, đúng là có nghe qua tin tức. Hiện tại phủ Thái Bình công chúa rất náo nhiệt. Đông, tây ngày đêm có người bái phỏng như nước chảy.

Tần Tiêu buông tay:

- Chuyện này nên làm thế nào?

Lý Long Cơ phiền muộn nện một quyền lên mặt cầm, phát ra âm thanh loong coong:

- Nói thật, ta cũng muốn mượn chuyện này gõ cảnh báo nàng ta, không thể làm như vậy!

Toàn thân Tần Tiêu lạnh lẽo rung động:

- Bà mẹ nó! Ý của ngươi là đem ta ra làm bia đỡ đạn sao? Để cho ta đi đắc tội Thái Bình công chúa, ngươi không nên làm thế! Đây không phải là chơi ta sao?

Trên mặt Lý Long Cơ nở nụ cười gian mà Tần Tiêu vô cùng quen thuộc, không xấu hổ cười hắc hắc nói:

- Ở trong triều trừ ngươi, còn có ai dám làm ra chuyện này? Nếu như ngươi lùi bước không ôm trọng trách này, thiên hạ Lý Đường của ta quả thật xong rồi, hết!

Bộ dáng Lý Long Cơ thê thảm, giống như đang chơ mắt nhìn giang sơn Đại Đường xong đời.

Tần Tiêu cực độ khinh bỉ nhìn qua Lý Long Cơ:

- Ngươi đừng cầm nó ra chụp mũ dọa ta. Ngươi làm như vậy là lỗ mãng biết không? Hiện tại phụ thân ngươi vừa đăng cơ, thiên hạ vừa ổn định, làm ra chuyện này thì ngươi xuất phát từ động cơ tốt, nhưng mà hảo tâm cũng biến thành chuyện xấu. Giống như lời của Gia Cát Lượng, người bị bệnh nặng trước phải dùng thuốc nhẹ điều hòa, đợi thân thể mạnh hơn thì lại dùng thuốc mạnh trị bệnh. Chiêu này của ngươi đánh ra, vạn nhất... Ta nói là vạn nhất, Thái Bình công chúa tức giận, ha ha, vậy thì một tát đập chết ngơi đấy.

Lý Long Cơ thân thể bắn ra, nuốt nước bọt:

- Không thể nào! Nàng làm ra chuyện như vậy sao? Dù nói thế nào ta, ta cũng là thái tử điện hạ quang minh chính đại. Nàng, nàng dựa vào cái gì!

Tần Tiêu cười hắc hắc:

- Thế nào, không có can đảm khí sao? Ngươi cũng biết, nàng không chỉ có khả năng có tâm tư này, còn có lực làm! Chính nàng ta trong triều là nhân vật số một, thủ hạ nói gì nghe nấy, Tể tướng cũng không ít. Nếu chọc nàng điên lên, vừa ngoan tâm, hừ, trước phế thái tử của ngươi. Đến lúc đó ta nhìn ngươi gào khóc ở đâu, nói không chừng cũng như Lý Trọng Tuấn, Lý Trọng Tuấn hiện tại như thế nào đây?

- Hắn nha, phong làm Bình vương, bốn trăm thực ấp, ban thưởng phụng dưỡng hai mươi người, bị ném tới Thương Châu, không cho vào triều.

Lý Long Cơ có chút xám xịt nói ra:

- Đoán chừng hiện tại có lẽ đã tới Thương Châu. Mấy tháng này hắn đi trên đường xóc nảy.

Tần Tiêu cười nói:

- Thế nào, là thật đáng thương a? Thái tử điện hạ, có hùng tâm tráng chí là có thể, nhưng phải nhìn tình thế đấy. Ngươi trước kia không phải rất thông minh sao, rất am hiểu xem tràng diện sao? Lúc này nghĩ thế nào làm ra chuyện ngu như vậy?

Lý Long Cơ đã bất đắc dĩ, lại phẫn nộ nói ra:

- Vừa nghĩ tới Đại Đường ta thu thuế bị đám quan tham bỏ vào túi riêng, dân chúng bị ô lại làm như thịt cá, ta không thoải mái trong lòng, không phải muốn động thủ là động thủ. Nhưng mà có khả năng rước họa vào thân, vẫn nên nhịn đi.

- Ân, có giác ngộ.

Tần Tiêu cười khi có người gặp họa.

- Ngươi cũng không nói cái khác sao? Chỉ biết giội nước lạnh cho ta.

Lý Long Cơ căm giận nói ra:

- Mắt thấy Thái Bình công chúa thế lực ngày càng bành trướng, ta lại bất lực, phụ hoàng cũng không muốn đánh hư cân đối. Đương kim trong triều, chỉ có Trương Thuyết, Lưu U Cầu, Quách Nguyên Chấn, Chung Thiệu Kinh, cùng đông cung Diêu Sùng, Tống Cảnh có quan hệ tốt với ta. Mặt khác văn võ bá quan cơ hồ đều phụ thuộc vào Thái Bình công chúa bên kia. Hơn nữa, Trương Thuyết, Lưu U Cầu cùng Chung Thiệu Kinh đều có dáng vẻ thư sinh, tính cách có chút nhu nhược, không dám đi đắc tội Thái Bình công chúa, trên thực tế có thể nói là trung lập. Tính toán ra bên cạnh ta người có đảm lượng quá ít.

Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười:

- Đừng nóng lòng. Bánh mì sẽ có, trải qua nhiều đại sự như vậy, còn sợ không vượt qua chút khảo nghiệm này sao?

- Bánh mì? Là cái quỷ gì vậy?

Tần Tiêu cười cười:

- Ta đói, dường như ngửi được mùi cơm chín. Không ngại thì cùng một nhà của ta dùng cơm đi.

Sau bữa cơm, Lý Tiên Huệ bị tiếp đi.

Ngồi trên kiệu lớn màu vàng, bị Lý Long Cơ mang theo một đội danh dự, giống trống khua chiên tiếp đi đông cung.

Đầu to đòi mẹ kêu to oa oa, Tần Tiêu che lỗ tai của mình lại, không khỏi giả hờn nói:

- Ngươi thằng ranh con, giọng lớn như vậy làm gì! Chưa nghe nói qua trời sẽ mua mẹ phải lấy chồng sao? Mẹ ngươi phải lập gia đình! Ha ha!

Cả phòng mọi người cười rộ lên, đầu to khóc càng hung. Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng oán trách ôm lấy đầu to, qua một bên hống.

Mặc Y cùng Tử Địch ăn cơm xong lại chui vào trong phòng, lén lén lút lút nói chuyện phiếm tâm sự. Tần Tiêu cũng không có việc gì làm, cũng không có người có thể trò chuyện, đi ra khỏi khỏi nhà, hướng Hoàng Thành Ngự Suất Ti đi. Sáng sớm thì Hình Trường Phong liền mang theo đặc chủng doanh tới nha môn, cho tới trưa thì chuyện đoán chừng đã làm xong cả rồi.

Tần Tiêu hiện tại chạy đi xem cho phải lệ. Năm ngàn thiết giáp Thân Dực Phủ đang huấn luyện, hoàn toàn do chiến tướng Thạch Thu Giản phụ trách; nam bắc hai nha công sự điều phối do Phạm Thức Đức cùng Bùi Diệu Khanh bắt tay thu xếp; hằng ngày dò xét kiểm tra Hình Trường Phong vẫn gánh một mình.

Đại Đô Đốc kỳ thật rất rỗi rãnh, chỉ cần làm định hải thần châm là đủ. Nếu không có đại sự, thật sự chỗ nào cũng không cần hắn, những việc vặt này cũng chưa bao giờ cần hắn nhúng tay. Nhiều lắm là hứng thú hỏi một câu mà thôi.

Đến Hoàng Thành Ngự Suất Ti, Phạm Thức Đức đem một ít công văn đưa tới, là thay đổi nhân sự gần đây, tất cả đều là do hoàng đế phê duyệt các bộ trực tiếp đưa xuống.

Tần Tiêu tinh tế xem một hồi, lập tức cả kinh. Thì ra vũ lâm Vệ tướng quân Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù toàn bộ đổi đi nơi khác. Trong đó Cát Phúc Thuận bị điều tới quý phủ của Thái Bình công chúa đảm nhiệm chức thủ lĩnh Thân Vệ Quân. Trần Huyền Lễ cùng Lý Tiên Phù đi nam nha. Đến làm thủ hạ của Tiết Sùng Giản.

Thanks


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<