← Hồi 313 | Hồi 315 → |
- Ngươi nói, giữa phu thê thì nên làm chuyện gì bây giờ?
Tần Tiêu tiếp tục cười xấu xa, sau đó ôm chặt nàng. Mặc cho nàng giãy dụa cũng thoát không thân.
- Ngươi, ngươi là dâm tặc!
Tử Địch hiểu rõ hắn định làm gì ở nơi hoang vu này rồi.
Tần Tiêu buông Tử Địch ra, cười nói:
- Giữa phu thê chuyện phải làm là hiểu rõ đối phương, có biết không?
Tử Địch cảm thấy cả kinh, lập tức phát giận với hắn, hai tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, quẹt mũi nói:
- Cần ngươi dạy, ngươi dạy giống như lão đầu vậy.
- Đi. Không dạy!
Tần Tiêu gật đầu:
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi tại sao phải rời khỏi Trường An?
- Ta, ta cam tâm tình nguyện!
Tần Tiêu lắc đầu cười rộ lên:
- Đừng tùy hứng. Ngươi như vậy sẽ làm tỷ tỷ của ngươi thêm phiền não, rất thương tâm có biết không? Nàng cả đời này yêu thương và bảo hộ ngươi nhất. Ngươi còn náo như vậy, bị thương tổn nhất là tỷ tỷ của ngươi.
Tử Địch tự biết đuối lý, quệt miệng nói:
- Vậy thì... Ta quay về là được. Nhưng mà ngươi phải nói với tỷ tỷ là ta không muốn về nhà chồng.
Tần Tiêu cười cười:
- Đây là thỉnh cầu sao?
- Ân!
Tử Địch oán hận gật đầu một cái.
- Tốt lắm, ta đáp ứng ngươi là được. Loại chuyện này nói cho ta là đủ, cần gì phải huyên náo lớn như vậy chứ? Còn trốn nhà đi nữa chứ, thật là...
Tần Tiêu ra vẻ nhẹ nhõm thở dài, nói:
- Tốt, náo xong, trở về đi. Tỷ tỷ ngươi nói không chừng đang khóc thương tâm dấy.
Tử Địch cảm thấy phiền muộn, hai tay niết vào nhau, oán hận nói:
- Ta, ta hiện tại còn không quay về. Thật vất vả đi ra. Ta phải đi chơi
- Được a, ta đây đi dạo với ngươi. Dù sao hôm nay trong nha môn cũng không có chuyện gì.
- Ai bảo ngươi đi cùng! Ngươi trở về! Cùng Tiên nhi và Uyển Nhi đi.
- Ha ha...
Tần Tiêu cười ha hả:
- Ta biết ngay là ngươi đang ghen mà!
- Ta, ta không có!
Tử Địch vừa thẹn vừa vội:
- Ta dựa vào cái gì phải ghen?
Tần Tiêu tiến lên, ôm chặt lấy nàng, bá đạo và có chút ôn nhu nói ra:
- Tính toán, nha đầu ngốc, ngoan ngoãn trở về cùng ta. Người một nhà, có lời gì nói không rõ ràng chứ? Tiên nhi cùng Uyển Nhi không phải đối đãi ngươi như muội muội sao, còn ăn dấm chua? Ngày hôm qua ta không đúng, còn không được sao? Chuyện này hôm qua ta cũng xin lỗi ngươi, cũng không nên rời đi a.
Tử Địch thấy Tần Tiêu nói phá ra, có chút đứng thẳng quệt mũi, nhẹ cúi đầu xuống, rầu rĩ nói ra:
- Đã nói ta không có ghen... Chỉ là các ngươi đều xem ta như hài tử mà thôi, ta có chút tức giận. Hơn nữa trong mắt của ngươi cơ bản chỉ có Tiên nhi, nhiều lắm là có Uyển Nhi, khi nào đem tỷ muội chúng ta đặt vào mắt? Chúng ta trong mắt ngươi vĩnh viễn chỉ là dân đen bất nhập lưu, thích khách giết người.
- Ngươi nói ma quỷ gì đó?
Tần Tiêu ôm lấy Tử Địch lắc mấy cái, làm nàng đau, sau đó nghiêm mặt nói ra:
- Cái gì 'dân đen', ngươi theo ta lâu như vậy, hẳn là không rõ ta làm người thế nào sao? Nếu nói là dân đen, ta và các ngươi không phải cũng xuất thân từ dân đen sao? Lại nói ta yêu thương nhất là Tiên nhi cùng Uyển Nhi. Nhưng mà ta cũng yêu thương tỷ tỷ ngươi Mặc Y, cũng thích ngươi là quỷ tinh linh tính tình cổ quái! Nếu nói đem ngươi gả ra ngoài, đầu tiên không đồng ý chính là ta đấy, có biết không?
Thân thể Tử Địch khẽ run lên, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thì thào nói ra:
- Hừ, đã biết rõ ngươi gạt người... Ngươi tuyệt không thương tiếc ta, giống như đối đãi với địch nhân trên chiến trường, hừ, hừ hừ!
- Ha ha, ha ha!
Tần Tiêu thật sự nhịn không được cười ha hả, nhéo mũi của nàng:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi còn không được sao? Ngày đó ta thật sự là uống quá nhiều, say đến không biết gì. Nếu không buổi tối chiếu cố ngươi, tính toán đền bù tổn thất được chưa?
- Ta, ta mới không cần đấy!
Tử Địch sắc mặt hồng lên, ngượng ngùng không chịu nổi nói ra:
- Cái kia, vật kia lớn lên quái dị, người cũng quái dị, làm cho người ta sợ hãi! Hơn nữa ngươi cũng như tỷ tỷ đều chỉ biết gạt người, ở trên giường không thú vị.
- Ha ha!
Tần Tiêu nhanh chóng cười lên, cũng may bốn phía không có người, bằng không nói việc này ra nhất định có người cười bể bụng.
- Cười cái gì! Ta nói nghiêm túc!
Tử Địch trừng mắt Tần Tiêu nói ra:
- Trở về có thể, ta cũng biết ta sai rồi, nhưng mà ta biết tỷ tỷ cũng thương tâm. Thế nhưng mà nếu ta và ngươi cái kia...
- Đi, đi đi.
Tần Tiêu liên tục gật đầu:
- Trở về trước rồi nói. Đừng làm cho tỷ tỷ của ngươi lo lắng. Còn có Tiên nhi cùng Uyển Nhi, kỳ thật cũng rất quan tâm ngươi đấy biết không? Hai ngày này, các nàng đều đang thương nghị làm thế nào khai đạo cho ngươi, xử lý hôn lễ đấy, cho ngươi nở mày nở mặt bước vào Tần gia, ngươi trở thành hảo tỷ muội của các nàng.
Tử Địch cảm thấy vui mừng, trên mặt lại giả vờ chẳng hề để ý:
- Hừ, ai mà thèm! Không phải là cùng một đám người tụ tập lại uống rượu náo nhiệt sao, cũng không phải chưa thấy qua.
Tần Tiêu không thể làm gì cười to, nói:
- Không nói, quay về nhà trước đi. Nơi này chính là quân khu có biết không? Qua rừng nhỏ này thì đằng sau chính là bốn vạn đại quân. Ngươi may mắn không có vượt qua, bằng không mấy vạn người xem chúng ta náo cũng không có mặt mũi nào.
Tử Địch nhẹ nhàng lung lay thân thể, từ trong ngực Tần Tiêu giãy giụa ra ngoài, đi qua dẫn ngựa, âm thầm líu lưỡi nói: Thật sự là xui, không ngờ chui vào hang ổ của hắn. Ai nha, bà cô nhỏ này vậy mà xui quá...
Tần Tiêu cũng lên ngựa, nhìn qua Tử Địch nói ra:
- Lại nói tiếp, còn có chút thời gian không gặp Lý Tự Nghiệp và những hảo huynh đệ kia. Bên kia là tả uy vệ doanh trại chúng ta đi vào nhé?
- Hừ, con đại tinh tinh kia hiện tại uống rượu khẳng định không lại ta, có cái gì mà gặp!
Tử Địch quệt miệng, luôn miệng nói:
- Ta vẫn trở về tìm tỷ tỷ, hỏi nàng xem mê tình hương kia rốt cuộc dùng làm cái gì. Hẳn là có vật kia sẽ trở nên thú vị sao?
Tần Tiêu lập tức cười to:
- Đó là đương nhiên, kỳ thật ngươi bị lần đầu tiên hù sợ phải không?
- Ai bị sợ chứ! Ta, ta mới không sợ đấy!
Mặc Y tiến vào trong phòng của mình, nhào lên giường thúc thít nỉ non, con mắt biến thành quả đào. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, muội muội cùng một mẹ sinh ra, làm sao lại không hiểu chuyện như vậy. Lão thiên gia cũng không biết mở mắt cho nàng sao, ở cùng nam nhân như Tần Tiêu thì tỷ muội các nàng mới vượt qua khổ hải, cũng chiếu cố tỷ muội các nàng. Hiện nay trên đời này muốn tìm được nam nhân yêu thương và bác ái như vậy đúng là khó càng thêm khó.
Hết lần này tới lần khác muội tử không hiểu chuyện căn bản không hiểu được cái gì gọi là cảm ơn và thỏa mãn, chỉ biết dựa vào tính tình của mình làm gì thì làm.
Trong lòng Mặc Y vừa hận lại hổ thẹn, Tần Tiêu đối đãi với nàng càng tốt thì nàng càng áy náy. Vốn nghĩ tới có thể giúp muội muội có được hạnh phúc như mình, nhưng xem ra là một bên tình nguyện rồi.
Thanks
*****
Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi nhao nhao đi gõ cửa, Mặc Y chỉ lo vùi đầu khóc, chỉ cảm thấy không có mặt mũi gặp người, vẫn đóng chặt cửa không mở.
Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đứng trên ban công, từ trên cao nhìn qua đường phố Trường An xa xa, nhìn nhau cười khổ. Thượng Quan Uyển Nhi mắt sắc đã nhìn thấy Tần Tiêu cùng Tử Địch hai người, cỡi ngựa trước sau chỉ kém một con ngựa, đã đi vào trong phố, có chút mừng rỡ kêu lên:
- Ai nha, Tiên nhi ngươi xem, lão công đem Tử Địch đã về!
Lý Tiên Huệ nhìn chăm chú thì cười khanh khách:
- Ta nói nếu trên đời có người nào thu phục được nha đầu bướng bỉnh đó thì nhất định là lão công của chúng ta. Tốt rồi, có lẽ không có việc gì. Chúng ta đi nói cho Mặc Y a, khuyên nhủ nàng.
Hai nữ cùng đi tới trước phòng Mặc Y và gõ cửa:
- Mặc Y, lão công cùng Tử Địch đồng thời trở về, ngươi mở cửa đi.
Mặc Y ở bên trong nghe được rõ ràng, trong nội tâm kinh hỉ, liên tục không ngừng xuống giường, lau khô nước mắt mở cửa. Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy bộ dáng chật vật của Mặc Y thì cười khanh khách. Mặc Y cũng cảm giác xấu hổ cùng quẫn bách, sau đó lại mỉm cười.
Tử Địch thẳng đầu. Cực kỳ thẹn thùng tiến vào đại viện, đem ngựa giao cho nô bộc, sau đó nhìn Tần Tiêu cắn tai nói ra:
- Đã nói rồi, ngươi làm cái lồng cho ta. Không cho tỷ tỷ lại mắng ta.
- Đi, nói lời giữ lời, ta bảo kê ngươi.
Tần Tiêu cười rộ lên.
Tử Địch vẫn còn có chút khiếp đảm, theo sát Tần Tiêu đi tới chỗ ở, thỉnh thoảng nhìn qua trên lầu, hạ giọng nói ra:
- Đây là 'tráo' hay là ý bảo vệ đây?
- Ân, đều đúng.
Tần Tiêu vỗ vai của nàng, nói:
- Yên tâm, về sau có ta bảo kê ngươi, biết không?
Tử Địch cười hắc hắc:
- 'Tráo' qua hôm nay là tốt rồi, lúc khác tỷ muội chúng ta tráo lẫn nhau!
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên, cùng Tử Địch đi lên lầu hai.
Trong đại sảnh lầu hai, nha hoàn vú em đã lui toàn bộ, chỉ còn lại có ba lão bà chờ ở đó. Ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, giống như bồi thẩm đoàn của tòa án vậy.
Tử Địch chột dạ ngoi đầu nhìn qua, 'nha' cả kinh kêu một tiếng, nhanh chân chạy xuống lầu. Tần Tiêu bắt nàng lại, xách nàng lên lầu hai.
Tử Địch nhìn qua Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, phát hiện các nàng đang vui vẻ thấy người gặp nạn, cũng may không có ý tứ trách cứ. Tử Địch nhìn qua các nàng cười cười, sau đó nhìn thấy tỷ tỷ mình, sắc mặt nghiêm chỉnh bất thiện nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt của nàng có chút hồng lên, nhìn như vừa mới khóc.
Tần Tiêu đỉnh đạc đi tới bàn ngồi xuống, vỗ vỗ tay Mặc Y:
- Đi qua đó, muội muội bảo bối của ngươi ta đã mang về. Đừng cãi và mắng nàng, ta đã nói thông cho nàng nghe rồi, nàng về sau sẽ không nghịch ngợm nữa.
- A, ha ha...
Tử Địch cười ngây ngô tới gần Mặc Y:
- Đúng nha tỷ tỷ, ta sai, thực xin lỗi ha ha, ta về sau không dám nữa.
Mặc Y khẽ vươn tay, giống như tia chớp véo tai của Tử Địch, oán hận mắng:
- Ngươi là con lừa!
Tử Địch nhảy lên oa oa kêu to, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi đều cười lên ha hả.
Mặc Y xách một cái, cuối cùng có chút đau lòng, lại buông ra. Tử Địch sờ sờ lỗ tai của mình, cười đùa tí tửng tiến đến bên người Mặc Y ngồi xuống, ôm cổ nàng, cười hắc hắc nói:
- Hảo tỷ tỷ, đã trừng phạt qua rồi! Ta biết sai, ngươi đừng nóng giận mà!
Mặc Y vừa bực mình vừa buồn cười trừng nàng, chính mình không nhịn được cười rộ lên, khóe mắt cũng lưu nước mắt.
Tần Tiêu than dài một tiếng, còn duỗi người:
- Được rồi, tất cả đã xong. Có bữa sáng ăn không vậy? Ăn ít đồ, ta còn phải đi tới nha môn.
Mặc Y căm giận chọc Tử Địch một ái:
- Còn không mau đi thu xếp!
- Vâng!
Tử Địch thoáng cái nhảy dựng lên, cười toe toét chạy xuống lầu.
Lý Tiên Huệ nhìn qua bóng lưng Tử Địch, không khỏi cười rộ lên:
- Mặc Y, nha đầu Tử Địch này chỉ sinh sau ngươi một nén nhang, tuổi không khác gì chúng ta lắm, nhưng mà tâm tính lại như hài tử a? Một chút lòng dạ và tâm cơ cũng không có, thật là thú vị.
Mặc Y hổ thẹn không thôi, nói:
- Từ nhỏ lớn lên nàng đã như vậy, đây là trời sinh a. Có lẽ từ nhỏ ta đã sủng ái nàng, chuyện gì cũng tùy tính mà làm, mới biến thành như vậy. Nói đến đều là ta sai.
Tần Tiêu nhếch miệng cười rộ lên:
- Ngươi là tỷ tỷ ra đời trước một nén nhang, lại chiếu cố muội muội như mẫu thân vậy, đúng là không dễ dàng. Kỳ thật ta cảm thấy được Tử Địch cũng không có gì không tốt, thẳng thắn mà sống, có nàng trong nhà thì có không ít tiếng cười, vui vẻ sống là chuyện tốt. Nếu thiếu nàng đúng là không quen.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ kéo Lý Tiên Huệ, vừa cười vừa nói:
- Thấy không, Tiên nhi. Kỳ thật lão công trong lòng đã sớm có suy nghĩ, tâm tư đen lắm!
Lý Tiên Huệ che miệng cười:
- Cũng không phải sao! Hắn nha, bây giờ càng ngày càng ham mê nữ sắc, nữ nhân loại hình nào cũng có trong nhà. Ngày mai phải tiếp Kim Tiên công chúa vào cửa rồi. Muội muội này của ta thuở nhỏ thông tình đạt lý, nhất tâm hướng đạo. Xem ra không nên ăn tươi nàng nha.
Tần Tiêu cười cười:
- Đây xem như tập thể ghen, bây giờ đang xử tội ta sao?
Chẳng được bao lâu, Tử Địch đã cho mấy nha hoàn đem thức ăn nóng lên, mang lên lầu. Một nồi cháo gạo thịt nạc, mấy màn thầu cùng một ít bánh ngọt. Còn có một chút quà vặt ăn cơm, làm rất thanh đạm. Người một nhà sinh hoạt với nhau lâu như vậy. Đều đi theo Tần Tiêu nên cũng quen dạ, buổi sáng đều quen ăn những thứ này.
Một nhà năm miệng ăn, cuối cùng là ngồi vây lại một chỗ, im lặng ăn một bữa bữa sáng, ấm áp và điềm mật ngọt ngào.
Tần Tiêu ăn nhiều, đang chuẩn bị ra cửa đi làm, trông cửa báo lại, Đường Hưu Cảnh tới chơi.
Tần Tiêu thoáng có chút kinh ngạc: Lão đầu tử không phải trí sĩ dưỡng bệnh sao, tại sao quay về Trường An, còn tới bái phỏng ta?
- Mau mau cho mời!
Tần Tiêu liên tục không ngừng đổi một thân lễ phục. Đi vào lầu một chính sảnh tiếp đãi Đường Hưu Cảnh.
Đường Hưu Cảnh đã gần sáu mươi, xem thân thể vẫn sức khoẻ dồi dào, ánh mắt sáng và chòm râu tung bay, âm thanh to rõ tiến vào trong đại sảnh, Tần Tiêu tươi cười chào đón:
- Ai nha, Đường đại nhân! Thật sự là khách quý ít gặp, khách quý ít gặp!
Đường Hưu Cảnh cao thấp dò xét Tần Tiêu, cười ha ha nói:
- Đại Đô Đốc đúng là gặp việc vui tinh thần sảng khoái! Lão phu hôm qua vừa quay về Trường An, lập tức phải biết Đại Đô Đốc sắp đại hôn, vì vậy cố ý đến đây chúc mừng! Mạo muội, thật sự là mạo muội nha!
- Đâu có! Cũng không biết ngọn gió nào thổi Đường đại nhân tới chơi, Tần Tiêu đang mừng rỡ đấy.
Tần Tiêu dẫn Đường Hưu Cảnh tiến vào sảnh:
- Đường đại nhân mau mời ngồi, người đâu, mau mang trà!
Đường Hưu Cảnh ngồi xuống, tả hữu nhìn nhà của Tần Tiêu. Không ngớt lời gật đầu khen:
- Đúng vậy, thật sự là không tệ nha! Tần lão đệ lập đại công, hôm nay đã thành đương triều đệ nhất nhân. Ta nghe nói phủ đệ này là do hoàng thượng và thái tử giám sát, quả nhiên là khí thế bàng bạc a.
Thanks
*****
Tần Tiêu cười vài tiếng:
- Tần Tiêu chỉ có một ít công lao. Làm sao có thể so sánh với Đường đại nhân là rường cột nước nhà được? Đường đại nhân không phải trí sĩ dưỡng bệnh sao? Xem ra thân thể khỏe mạnh a, thật sự đáng mừng nha!
- Già rồi, không còn dùng được lâu, một thân bệnh toàn bộ là do năm xưa trên lưng ngựa.
Đường Hưu Cảnh cười tự giễu:
- Khi ngủ chỉ ngủ tới nửa đêm, xương cốt trên người đau đớn. Cũng may được hoàng thượng phái ngự y tới, bằng không thì làm sao có thể đi ra ngoài? Có chuyện gì thì thân thể không dùng được cũng không dám lãnh đạm, lập tức quay về chờ đợi sử dụng. Xem ra ngựa già như ta cũng nên thối lui sớm.
- Ah?
Tần Tiêu hơi có chút kinh ngạc:
- Triều đình định phái Đường đại nhân đi ra?
- Cũng không phải sao!
Đường Hưu Cảnh khẽ thở dài một cái:
- Quốc gia có triệu, không cho Đường mỗ không cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi. Sóc Phương quân doanh Đại tổng quản Trương Nhân Nguyện đóng ở bên ngoài một năm. Hôm nay Đột Quyết đã bình định Đột Thi Kỵ, triệt binh về nước và nghị hòa với Đại Đường chúng ta. Bắc Đình đô hộ phủ không có việc gì, triều đình có ý đem Trương Nhân Nguyện rút về nghỉ ngơi. Kể từ đó Lũng Hữu Đạo ở đó thiếu Đại tổng quản. Chuyện này chỉ có thể mang lão già ta đi thay.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: Lũng Hữu Đạo, có Bắc Đình đô hộ phủ, Sóc Phương quân, An Tây bốn trấn và những trấn trọng địa phòng ngự, xác thực không phải một người bình thường có thể chỉ huy toàn cục. Tuy ta mới đánh ra uy vọng trong Sóc Phương quân, thế nhưng mà đối với Đột Quyết, Thổ Phiên cùng Tây Vực các nước Lũng Hữu Đạo, danh vọng của ta và cái nhìn đại cục không đủ. Đường lão gia tử thật đúng là rất khổ, tuổi đã lớn như vậy vẫn phải xuất chinh. Mặc dù chỉ tọa trấn không cần ra tiền tuyến, nhưng mà ở trong quân đội vậy làm sao nói thư thái bằng đi dưỡng lão ở nhà chứ?
Đường Hưu Cảnh nói ra:
- Kỳ thật lão phu hôm nay tới chính yếu nhất chính là chúc mừng Đại Đô Đốc, mặt khác cũng nói với ngươi một chuyện.
Tần Tiêu nhìn qua Đường Hưu Cảnh, thấy trên mặt của hắn có một tia thần bí, không khỏi có chút buồn bực:
- Không biết Đường đại nhân có gì chỉ giáo?
- Ah, chỉ giáo thì không dám.
Đường Hưu Cảnh liên tục khoát tay:
- Lão phu là người rất nhớ bạn cũ. Nhớ ngày đó ta cùng với Ngũ Vương còn có Tần huynh đệ cùng một chỗ, khởi xướng chính biến Huyền Vũ môn, khôi phục thiên hạ Lý Đường. Hôm nay Ngũ Vương đều đã qua đời, duy lão phu cùng Tần lão đệ và Diêu Tôn Trọng còn, không khỏi làm người ta cảm khái! Diêu Sùng mới vào triều trở lại, tạm đảm nhiệm đông cung thứ tử, chức nhỏ quyền nhẹ. Nghĩ tới chúng ta những người trước kia cũng chỉ có Tần lão đệ tuổi trẻ tài cao.
Tần Tiêu khẽ cười:
- Tần Tiêu sao có danh vọng sánh kịp Đường đại nhân a.
Đường Hưu Cảnh cười cười:
- Hôm qua lão phu vừa mới quay về triều, hoàng đế đem một đám thừa tướng chúng ta triều tới thư phòng Thái Cực điện, mặt khác còn có Thái Bình công chúa cùng thái tử, cùng nhau thương nghị chuyện cải nguyên.
- Sắp cải nguyên? Niên hiệu Vân Cảnh không phải mới dùng nửa năm sao?
- Đúng nha, sắp cải nguyên.
Đường Hưu Cảnh ý vị thâm trường nói ra:
- Sửa làm 'Thái Cực'. Hơn nữa sẽ có một ít chuyện trọng đại thay đổi.
- Ah?
Tần Tiêu rốt cục nghe được chủ đề làm hắn hứng thú.
Đường Hưu Cảnh khẽ cười:
- Trương Nhân Nguyện đi làm Binh Bộ Thượng Thư, phế làm trung thư hạ xuống còn tam phẩm. Xuống làm tả vệ Đại tướng quân.
Tần Tiêu âm thầm cả kinh: Đây không phải giáng chức của Trương Nhân Nguyện sao?
Kỳ thật Tần Tiêu đã sớm nghĩ tới chuyện này. Từ triều Trung Tông, Trương Nhân Nguyện vẫn duy trì thái độ trung lập. Đã không đắc tội Vi hậu, cũng không đắc tội Võ Tam Tư, đồng thời càng thêm ủng hộ hoàng đế. Nhất triều thiên tử nhất triều thần. Hiện tại đến triều Lý Đán, hoàng đế và các thần tử hiện giờ không có lý do không nhớ rõ chuyện lúc trước, đối với hắn sinh lòng nghi kỵ. Cho hắn về nhà 'nghỉ ngơi' kỳ thực chính là bị giáng chức.
Trong lòng Tần Tiêu có cảm giác thỏ tử hồ bi.
Đường Hưu Cảnh nhìn qua Tần Tiêu vài lần. Tự lo nói ra:
- Trương Nhân Nguyện quay về Trung Nguyên, Lữu Hữu Đạo cho lão phu chèo chống. Binh Bộ Thượng Thư là chức quan béo bở đấy.
Tần Tiêu lại nhíu mày:
- Đường đại nhân có chuyện không ngại nói thẳng, Tần Tiêu rửa tai lắng nghe.
Đường Hưu Cảnh mỉm cười:
- Sau lão phu cùng Trương Nhân Nguyện thì chức Binh Bộ Thượng Thư kỳ thật không có quá nhiều lựa chọn. Người được đề cử là chúng thừa tướng và thái tử, Thái Bình công chúa tuyển ra ba người. Một là Đậu Hoài Trinh, một là Quách Nguyên Chấn, một, còn lại là Tần lão đệ ngươi.
- Ta?
Tần Tiêu thản nhiên cười:
- Đây không phải làm ác sao? Mang binh hoặc canh gác còn có thể, muốn ta làm Binh Bộ Thượng Thư phụ trách điều phối phủ binh cả nước, loại chuyện này ta làm sao có thể?
- Ha ha!
Đường Hưu Cảnh nhịn không được cười rộ lên:
- Tần lão đệ, bộ binh loại địa phương này ngươi cũng biết rõ, không có quân công, không có uy vọng trong quân đội là ngồi không được. Lão đệ ngươi có uy vọng, có quân công, chỉ là tuổi hơi nhỏ một chút. Mang binh đánh giặc ngươi có thể, canh gác đóng giữ bố phòng ngươi không có vấn đề. Binh Bộ Thượng Thư... Nói thật, lão phu lúc ấy tỏ vẻ bác bỏ.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Tần Tiêu không có trách Đường Hưu Cảnh, rộng lượng cười rộ lên:
- Nếu thật sự cho ta lên làm Binh Bộ Thượng Thư, còn không phải không trâu bắt chó đi cày sao?
Đường Hưu Cảnh lời nói xoay chuyển:
- Đậu Hoài Trinh, người này ngươi quen chứ?
Tần Tiêu âm thầm suy tư:
- Không quen, Tần Tiêu vào triều chỉ ba năm, người quen đúng là không nhiều lắm.
Đường Hưu Cảnh mỉm cười nhìn qua Tần Tiêu, nói ra:
- Người này có chút lai lịch. Lúc triều Trung Tông hắn làm Thanh Hà lệnh, hơi có chiến tích. Về sau lấy nhũ mẫu của Vi hậu cho nên được nhậm mệnh tả ngự sử đại phu. Khi đó Tần lão đệ vừa vặn rời triều đi tới Giang Nam. Về sau Vi hậu bại vong, hắn đích thân chém nhũ mẫu của Vi hậu, cũng được sủng ái bởi Thái Bình công chúa.
Trong lòng Tần Tiêu lập tức sôi trào: Bà mẹ nó chứ, lại thấy loại nam nhân này! Dựa vào cưới vợ thăng chức rất nhanh, lại dựa vào giết vợ để bảo vệ mình, hiện tại lại 'được sủng ái' bởi Thái Bình công chúa. Quá loạn!
Đường Hưu Cảnh tiếp tục êm tai nói ra:
- Nguyên nhân chính là hắn giết nhũ mẫu của Vi hậu, mới tránh được đại kiếp nạn, cũng được triều đình ban thưởng, lên chức là bình thường. Lần này, Thái Bình công chúa cho hắn đảm nhiệm chức Binh Bộ Thượng Thư.
Tần Tiêu chau mày:
- Cho hắn đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư? Hắn am hiểu quân sự sao?
Đường Hưu Cảnh bất đắc dĩ cười cười:
- Không phải còn có Binh Bộ Thị Lang tùy tùng cho hắn sao, hắn có gì làm?
Tần Tiêu mỉm cười một tiếng:
- Đại sự triều đình ta không xen vào.
Đường Hưu Cảnh cười cười:
- Hắn đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư, lão phu tự nhiên không đồng ý, vì vậy là người đầu tiên nhảy ra phản đối, bởi vì hắn căn bản không hiểu quân vụ, nếu như làm quốc phòng Đại Đường rối loạn, vậy không ổn. Đồng thời, thái tử cũng dốc hết sức phản đối, làm cho Thái Bình công chúa bất mãn hết sức.
Thanks
*****
Trong lòng Tần Tiêu đang nhớ lại chuyện đêm qua. Trách không được, đêm qua đi bái phỏng Thái Bình công chúa thì nàng một mình một người 'tu tâm dưỡng tính', nhưng thật ra là đang hờn dỗi. Còn nói cái gì, Lý Tiên Huệ trong đồng lứa nàng ưa thích nhất, xem ra quả nhiên là đang tức Lý Long Cơ, đối với hắn tỏ vẻ bất mãn. Về sau còn đề cập tới 'đệ nhất tướng quân', hẳn là đang ám chỉ cho ta lên làm Binh Bộ Thượng Thư?
Muốn nhận ta làm thân tín sau đó mưu chức vị?
Đúng là nữ nhân tâm cơ sâu a!
Tần Tiêu ứng phó cười cười:
- Chiếu như vậy chỉ còn Quách Nguyên Chấn.
- Đúng vậy a! Quách Nguyên Chấn là một nhân vật, không đến năm mươi tuổi đang lúc tráng niên. Hơn nữa trong triều Trung Tông hắn tại An Tây bốn trấn cùng Bắc Đình lập nhiều công lao, tại Lũng Hữu Đạo uy vọng cực cao, trong quân cũng có chút uy vọng. Hơn nữa những năm gần đây lão phu vào triều thì chuyện bên Thổ Phiên do hắn quản lý. Làm rất sinh động, có phần được khen ngợi.
Đường Hưu Cảnh nói ra:
- Lão phu cùng Trương Nhân Nguyện có thể đưa hắn lên đài. Hơn nữa hắn cũng có thể làm chức này.
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: Bởi như vậy. Thái Bình công chúa đang rất tức giận, không biết hậu quả có nghiêm trọng hay không a?
Đường Hưu Cảnh giống như nhìn ra tâm tư của Tần Tiêu, mỉm cười nói:
- Thái Bình công chúa tiến cử người không được. Đậu Hoài Trinh thăng làm Thượng thư tả phá xạ, bình quân quốc chiêm sự.
Tần Tiêu trừng to mắt:
- Thượng thư tả phó xạ, làm quan lớn như vậy?
Trong nội tâm lại âm thầm kêu lên: Bình quân quốc chiêm sự, đó không phải là 'Phó chủ tịch quân ủy quốc gia'? Bà mẹ nó ah, một người không mang binh, làm đến chức vụ này không phải trò cười?
Đường Hưu Cảnh bất đắc dĩ cười rộ lên:
- Cùng lúc đó, Tống vương cũng là thượng thư hữu phó xạ, phong Thái úy.
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Xem ra là lực lượng ngang nhau a!
Cũng không phải là sao, Tống vương Lý Thành Khí là con trai trưởng của Lý Đán, nhượng xuất thái tử thì không có chức vụ thích hợp, làm thái tử thái sư là chức suông.
Hôm nay tiến phong Thái úy, cũng là quản lý binh mã thiên hạ, tuy chức vụ này dễ dàng mất chức, nhưng mà cũng rất mạnh đấy.
Rất rõ ràng, Thái Bình công chúa đã hao tổn với thái tử. Mà Lý Đán thì vì chuyện sửa niên hiệu, khi bọn họ đang đùa nghịch chơi cân đối niên hiệu Thái Cực a. Đậu Hoài Trinh muốn làm Binh Bộ Thượng Thư, thái tử cùng Đường Hưu Cảnh không đồng ý.
Được rồi, cho Thái Bình công chúa một chút mặt mũi. Cho hắn làm tả phó xạ, so với chức quan Bộ trưởng bộ quốc phòng còn cao hơn một cấp; đồng thời, cũng không thể khiến Lý Long Cơ có hại chịu thiệt, phong hảo huynh đệ của hắn làm Thái úy, hai người cùng đảm nhiệm chức Thượng thư tả hữu phó xạ. Bởi vì Lý Thế Dân từng làm Thượng Thư Lệnh, cho nên sau hắn không ai còn làm chức vụ này, sửa làm Thượng thư tả hữu phó xạ, do hai người đảm nhiệm.
Đường Hưu Cảnh cũng cười rộ lên:
- Cho nên, lão phu mới nghĩ đến, đến quý phủ Tần lão đệ quý một chút, nói một câu giải phiền muộn trong lòng. Đại Đường ta địa linh nhân kiệt, liên tục phát sinh đại sự. Hôm nay tranh giành đảng phái quá rõ ràng, cho nên, lão phu thập phần lo lắng. Tần lão đệ tọa trấn Hoàng Thành Ngự Suất Ti, uy trấn kinh thành, phòng bị cả hoàng thành, cần phải dụng tâm nhiều hơn, bảo vệ triều đình không ngại. Cũng không nên phát sinh chuyện trọng đại lần nữa.
Tần Tiêu cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Đường Hưu Cảnh đến, thì ra hắn hy vọng mình 'bảo trì trung lập', cũng không nên thiên qua phía thái tử, cũng không nên phụ thuộc Thái Bình công chúa, làm thứ bình ổn cân bằng, làm tốt công việc của mình.
Tần Tiêu chắp tay có chút cúi đầu, nghiêm mặt nói ra:
- Đường đại nhân yên tâm a, Tần Tiêu đã hiểu ý của đại nhân, trong lòng hiểu rõ, làm tốt công việc.
Đường Hưu Cảnh vui mừng gật gật đầu:
- Ân, ta biết rõ Tần lão đệ là người thông minh, chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm gì. Được rồi, người già cũng nói nhiều. Nói liên miên cằn nhằn nói nhiều như vậy hy vọng lão đệ ngàn vạn bỏ qua cho ta!
Tần Tiêu cười:
- Đường đại nhân! Đại nhân một lòng lo cho nước lo cho dân, Tần Tiêu bội phục!
Đường Hưu Cảnh cười ha ha:
- Già rồi, không được việc, hết thảy đại sự đều chỉ có người trẻ tuổi các ngươi mang lấy, lão phu là hữu tâm vô lực. Quách Nguyên Chấn là nhân vật, Tần lão đệ có rảnh không ngại tới thâm giao. Hôm nay không uổng công việc tới đây, đã kiến thức khí khái của phủ Đại Đô Đốc, lại cùng Tần lão đệ nói chuyện một phen, trong lồng ngực có chút buồn bực cũng tiêu bớt nhiều!
Dứt lời, Đường Hưu Cảnh đã đứng dậy, ôm quyền:
- Đã quấy rầy, lão phu xin cáo từ!
Tần Tiêu tự mình đưa tiễn hắn ra cửa:
- Đại nhân tạm biệt, nếu có rãnh tới quý phủ nhiều hơn.
- Ân, Đại Đô Đốc xin dừng bước!
Đường Hưu Cảnh đã cao tuổi, nhưng không có ngồi kiệu, tự lo thúc ngựa mà đi.
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng Đường Hưu Cảnh, khẽ cười: Lão gia hỏa, thật đúng là phong phạm quốc sĩ, một trái tim quyết không sờn lòng.
Liên tưởng đến 'chiến hữu thân mật' Trương Nhân Nguyện bị giáng chức, trong lòng Tần Tiêu dâng lên cảm giác phiền muộn: Ai, thật sự là tá ma giết lừa nha! Lũng Hữu Đạo ổn định lại thì Trương Nhân Nguyện mất đi giá trị. Mặc dù không rơi vào kết cục quá xấu, nhưng mà ở phương diện chính trị bị đả kích không nhỏ. Lúc nào có lẽ sẽ rơi lên người của ta a.
Cất bước tiễn Đường Hưu Cảnh, Tần Tiêu nhìn thời gian đã sắp trưa. Không nghĩ tới lăn lộn một chút là tới trưa rồi, cũng không có đi làm, đúng là thật nhàn rỗi.
Mắt thấy sắp cơm trưa rồi dứt khoát ăn xong lại đi, xế chiều đi vào trong nha môn dạo chơi.
Kỳ thật mấy ngày nay hắn sắp đại hôn, hoàng đế còn phê cho hắn được nghỉ, Hoàng Thành Ngự Suất Ti nơi này không phải là nha môn bình thường, mỗi ngày cũng phải đi ngồi một chút mới tốt, không thể không có người tâm phúc. Rời khỏi Giang Nam đoạn thời gian kia làm Hình Trường Phong cùng Phạm Thức Đức có chút quá sức. Hai nha nam bắc là những gia hỏa có thói quen vênh váo tự đắc, bình thường không phục ai. Tuy nói Phạm Thức Đức cũng là trưởng phòng trong Hoàng Thành Ngự Suất Ti, nhưng mà chỉ có người như Tần Tiêu mới có người chịu thua.
Nha môn mới uy vọng chưa đủ, tình huống này không có biện pháp.
Khí trời tốt, Tần Tiêu chuẩn bị mang bốn lão bà đi ra ngoài dạo chơi. Không ngờ Mặc Y lại mang Tử Địch vào trong phòng, tiến hành giáo dục. Tần Tiêu đành phải mang Tiên nhi cùng Uyển nhi ôm đầu to và nữu nữu đi tới bãi cỏ mà chơi, chờ ăn cơm.
Đầu to đang học đi, nó đang dùng sức từ từ đứng lên, sau nhiều lần lại ngồi đó, động tác cực kỳ buồn cười, người một nhà đều cười lên. Về sau Tần Tiêu nắm tay của nó dẫn đi vòng vòng, đầu to cao hứng cười to, hai cái răng thỏ lộ ra ngoài, trong miệng mơ hồ không rõ hô hào 'phụ thân', 'nương'. Nữu nữu là mỹ nhân ngủ, suốt ngày trừ ăn uống lại ngủ ngon, cũng không thấy ánh mắt của nó mở mấy lần, dưỡng ra trắng trắng mập mập.
Thanks
← Hồi 313 | Hồi 315 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác