Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 312

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 312: Mỹ nhân như ngọc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tần Tiêu nói:

- Đúng vậy a, rất náo nhiệt, không kém hơn ban ngày, hơn nữa càng nhiều một ít quà vặt và nghệ nhân biểu diễn. Chỉ cần không cấm đi lại ban đêm, chợ tây vĩnh viễn là náo nhiệt nhất kinh thành.

Lý Tiên Huệ mở to mắt nhìn. Hưng phấn chờ mong nhìn qua Tần Tiêu, đong đưa tay của hắn, nói:

- Lão công, chúng ta xuống dưới đi dạo được chứ?

Tần Tiêu cười cười:

- Đương nhiên được rồi, có cái gì không thể! Đỗ xe!

Xe ngựa dừng lại, Tần Tiêu dìu Lý Tiên Huệ xuống xe ngựa. Hai người vui mừng nắm tay, sau đó đi vào trong dòng người chợ tây đông đảo.

Lý Tiên Huệ lần đầu tiên không mang mặt nạ đi ra ngoài. Hơn nữa còn đi cạnh Tần Tiêu, cảm thấy hưng phấn rất nhiều, như giống như hài tử nhìn qua khắp nơi. Ở quán bánh ngọt nhỏ của Giang Nam, cái nồi lớn hầm cách thủy, nghệ nhân xiếc dùng chân dẫm lên viên cầu. Còn có ca kỹ hát rong ven đường, đều làm cho nàng nổi hứng thú, không thiếu được muốn ở bên cạnh vừa ý hồi lâu.

Trong lòng Tần Tiêu cũng rất thoải mái, lần đầu tiên đi dạo phố với Lý Tiên Huệ, cảm giác đúng là rất không tồi. Nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy hắn liền quên đi đấu đá quan trường, là một nam nhân bình thường đi dạo với ái thê. Đã thấy nàng vui vẻ, trong lòng của hắn cũng thoải mái.

Huống chi hắn là ' nam nhân ' rất có tiền. Ái thê muốn mua cái gì cũng có thể không thèm quan tâm giá cả. Làm vậy rất thích ý. Chợ đêm Trường An có vài phần hương vị chợ đêm của thế kỷ hai mươi mốt, hơn nữa là cổ kính chính tông.

Hai người đi tới trước một quán mì hoành thánh. Tần Tiêu lôi kéo tay Lý Tiên Huệ nói ra:

- Tại sao cái bàn đầy mỡ, cùng không có chú ý nấu nướng. Ngươi cũng thích sao?

Lý Tiên Huệ trên mặt mừng rỡ tươi cười:

- Kỳ thật ta cũng không đói bụng a! Chỉ muốn cảm thụ tư vị này mà thôi. Ta cảm thấy nơi này tràn ngập khí tức sinh họa, mỗi người đều trôi qua phong phú mà có ý nghĩa, thật có ý tứ.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm có chút áy náy: tuy Lý Tiên Huệ không phải lên án cái gì, nhưng mà trong lời của nàng mơ hồ có tiếng lòng của nàng. Ngày bình thường ngây ngốc trong phủ không ra khỏi cửa, sinh hoạt luôn đơn điệu mà không thú vị, còn không có quần áo đồ trang sức... Đúng là làm khó nàng.

Lúc này bát mì hoành thánh bưng lên, phía trong có vài cọng rau và miếng hành, mùi thơm ngát mê người.

Lý Tiên Huệ hứng thú nhìn cái nồi, không ngớt lời khen:

- Làm thật đặc biệt! Trước kia ta ăn mì hoành thánh, đều là ăn chén tốt nhất, súp trong và viên thịt lớn. Bây giờ thật lạ, nhiều đồ hỗn tạp thành, hết lần này tới lần khác làm cho người ta nhìn mà muốn ăn.

Tần Tiêu cười rộ lên, dùng thìa múc súp, dùng miệng thổi cho nguội, sau đó lại đưa vào miệng của nàng, Lý Tiên Huệ liên tục tán thưởng:

- Ăn ngon, ta muốn ăn hết.

Hai người cười toe toét trong quán nhỏ đơn sơ, sau đó ăn sạch tô mì, liền ngay cả súp chút nữa đã uống cạn. Lúc gần đi Tần Tiêu vung tay ném ra một thỏi bạc, làm cho chủ quán mừng như điên.

Trong lòng Tần Tiêu lại thập phần thỏa mãn: có thể làm cho Tiên nhi vui vẻ như vậy, một thỏi bạc tính toán cái gì?

Hai người lại đi dạo một hồi, trong quán nhỏ ven đường mua một ít đồ trang sức giả san hô, tiện nghi thì mua, một thỏi bạc ném xuống, lão bản quán nhỏ thiếu chút nữa đem toàn bộ đồ vật của mình tay không đưa cho Tần Tiêu. Sau đó Lý Tiên Huệ còn kéo Tần Tiêu đi tới chỗ bán gấm vóc, giống như tiểu nữ tử bình thường, cho Tần Tiêu một kiện cẩm bào, cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng. Lão bản cực kỳ biết nói chuyện, liên tục tán thưởng Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ quả thực là ' nhân trung long phượng ', ' trời đất tạo một đôi ', mừng rỡ Lý Tiên Huệ không ngừng cười to. Trong lòng Tần Tiêu thoải mái, suýt nữa đem vàng bạc tùy thân ném cho lão bản.

Tiền chỉ là vật ngoài thân, dù sao cũng không có dùng bao nhiêu. Có thể lấy ra đổi lấy vui vẻ là tốt nhất, tiêu tiền như nước cũng là một loại hưởng thụ! Lưu cho tử tôn? Nếu sinh ra phá gia chi tử lưu nó làm cái gì? Nếu là tử tôn đắc lực, cũng không cần ta lưu lại! Tần Tiêu nghĩ như thế.

Hai người mang theo hai bao lớn đi lên xe ngựa, một hồi hoan thanh tiếu ngữ. Còn kém một chút là giờ Hợi nửa đêm, náo nhiệt ở chợ tây cũng giảm xuống.

Lý Tiên Huệ vui vẻ tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu, cười toe toét nói:

- Lão công, ta hôm nay đúng là vui vẻ! Không nghĩ tới dạo phố cũng vui vẻ như vậy! Trách không được Tử Địch thỉnh thoảng bỏ chạy tới chợ tây dạo phố.

Tử Địch? Trong lòng Tần Tiêu âm thầm tỉnh táo lại: còn dặn dò Mặc Y chuẩn bị ' mê tình hương ', chuẩn bị buổi tối làm chính sự, hiện tại đáp ứng Tiên nhi... Lão bàn nhiều cũng có chỗ hỏng. Tính toán, hôm nay Tiên nhi cao hứng như vậy, sao có thể nửa đường bỏ cuộc chứ? Tử Địch nha đầu đần, dù sao cũng không mong chờ ta cùng nàng, chậm một chút cũng không sao.

Lý Tiên Huệ hưng phấn đảo qua đống đồ vật đã mua. Đột nhiên cả kinh kêu lên.

- Ai nha, ta phát hiện mua đống đồ này toàn bộ không có dùng cái gì. Đâu là con đồi mồi chế băng san hô, ai xử dụng đây? Còn có những trang sức và hoa văn kỳ quái nước ngoài nữa, cũng không có nơi bày. Ai nha, lãng phí!

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Vậy ngươi cầm lấy đi khen thưởng cho hạ nhân đi. Mua hay không không trọng yếu. Chỉ cần mua chúng ta vui vẻ là đủ rồi.

Trong lòng Lý Tiên Huệ rung động, nhịn không được hôn lên mặt Tần Tiêu một cái, sau đó đứng dậy ôm cổ hắn, thâm tình chân thành nói ra:

- Lão công, Tiên nhi có thể được ngươi coi trọng, thật sự là tu mười tám đời mới được, lão công là nam nhân tốt.

Xe ngựa ngừng lại, đã tới cửa lớn của Tần gia. Hai chiếc đèn lồng lớn đang sáng ngời, đem cửa phủ chiếu sáng chưng. Sau đó đập cửa mấy cái, lập tức mở cửa chạy ra hầu hạ hai người xuống xe, đem đồ vật chuyển vào trong.

Hai người vào phủ, một thân nhẹ vui vẻ đi vào sảnh lầu. Lầu hai vẫn còn hai nha hoàn trông coi, một chén đèn dầu còn không có dập tắt. Lý Tiên Huệ bảo các nàng về phòng nghỉ ngơi. Vừa mới đóng cửa lại, hai người tựu vong tình ăn nằm với nhau. Trở về phòng thì dục vọng triền miên với nhau.

Gian phòng của Lý Tiên Huệ là phòng chủ mẫu, trang trí bắt mắt hoa lệ. Hơn nữa nàng là công chúa, Lý Đán cố ý hạ chỉ mang theo nhiều đồ vật hoàng gia tới đây, theo chăn bông và trướng tất cả đều có màu kim lóng lánh, quý khí kích người.

Hai người hôn nhau. Chậm rãi tới gần bên giường, sau đó cùng nhau ngã xuống giường. Chăn đệm dày cho nên không có gì, làm cho Lý Tiên Huệ nằm xuông thật sâu. Tay của Tần Tiêu vô cùng lão luyện cởi bỏ quần áo rườm rà của nàng, trước ngực xuân quang đại thịnh, hấp dẫn ngạo nhân. Lý Tiên Huệ vong tình thở gấp, quần áo trên người Tần Tiêu cũng từ từ trút bỏ.

Đã gần đến mùa hè, ban đêm nhiệt độ cũng ấm áp, không đắp chăn bông cũng không có chuyện gì lớn. Trên người của hai người đã sớm đổ mồ hôi dục diễm cao rực. Lý Tiên Huệ dáng người lung linh thướt tha, lúc này tràn ngập mồ hôi. Tần Tiêu hôn tới đâu thì nàng nỉ non tới đó.

*****

Có lẽ bọn họ không quá nhớ rõ khi nào thì dán sát vào nhau, hưởng thụ chuyện tuyệt vời nhất của nhân gian. Giống như mỗi thời mỗi khắc dục vọng mãnh liệt và cao trào, làm cho người ta say mê và đê mê. Lý Tiên Huệ nỉ non không dứt, thỏa thích hưởng thụ yêu thương vô hạn của nam nhân mang lại, ôn nhu cùng cương mãnh, trên người của hắn dung hợp nhiều hơn.

Một đêm như điên, hai người hoàn toàn say mê, cuối cùng ôm nhau thiếp đi, sau đó thích ý và thỏa mãn.

Sáng ngày thứ hai, trong đại sảnh có tiếng bước chân và rung động lốp bốp, giống như có người đang cãi nhau.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ nhao nhao bừng tỉnh, hai mắt nhìn nhau và nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Tần Tiêu nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, tiến vào đại sảnh, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi cũng kinh hoàng chạy ra, hỏi Tần Tiêu đã xảy ra chuyện gì.

Tần Tiêu có chút kinh ngạc, lầu hai người bình thường không lên được, vừa rồi náo xuất ra âm thanh hẳn là từ phòng của Mặc Y a?

Vội vàng đến phòng của Mặc Y và đẩy cửa, đi vào trong xem xét thì thất thần, trước tủ có quần áo vung vãi, duy chỉ có không gặp người.

Còn đang nghi hoặc, Tần Tiêu nghe được dưới lầu có tiếng quát:

- Ngươi quá làm càn!

Sau đó còn có âm thanh ' bá ' một cái!

Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng chạy tới ban công, nhìn thấy Mặc Y cùng Tử Địch hai người đang đứng dưới. Tử Địch một tay bụm mặt, tay kia cầm theo bao nhỏ, đang sững sờ xuất thần nhìn qua Mặc Y biệt khuất xuất thần.

Trong lòng Tần Tiêu thầm kêu không tốt: nha đầu Tử Địch kia muốn làm ra chuyện gì à?

Lúc này Tử Địch lên tiếng khóc lớn, nhanh chân chạy tới cửa chuồng ngựa. Nô bộc không dám ngăn cản, tùy ý nàng dẫn ra một con ngựa, xoay người nhảy lên chạy ra cổng.

Trong lòng Tần Tiêu kêu lên: bà mẹ nó, chạy ra khỏi nhà trốn đi?

Nghĩ đến đây Tần Tiêu liên tục không ngừng chạy xuống lầu, Mặc Y còn đứng ở đó một tay che ngực phập phồng, vẻ mặt đỏ bừng.

Tần Tiêu hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Mặc Y cắn môi, nước mắt dâng trào, nức nở nói:

- Lão công, thực xin lỗi, là ta không tốt. Không quen nàng làm gì, nàng phải về Giang Nam, hoặc là đi địa phương nào đó, cho nàng đi đi.

Tần Tiêu nhíu mày, phiền muộn đề cao âm thanh:

- Các ngươi đều là thê tử của ta, ta sao có thể cho nàng một thân một mình rời đi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Mặc Y đã khóc thút thít, nương đến Tần Tiêu trên bờ vai, thấp giọng nói ra:

- Đêm qua, ta đã thuyết phục muội muội, làm cho nàng hảo hảo phục thị lão công, cũng đốt mê tình hương ở nến thơm. Nàng còn nói nàng một mình thì sợ hãi, còn cần ta lưu lại với nàng, ta cũng đáp ứng... Hôm qua lão công trở về muộn, chưa kịp vào phòng. Nàng một đêm không ngủ, sáng sớm thì nổi điên, sau đó lấy quần áo quay về Giang Nam, không bao giờ tới Trường An. Thật sự là quá không hiểu chuyện!

Tần Tiêu vỗ vai của nàng, cảm thấy cũng có chút hổ thẹn, an ủi:

- Chuyện này không thể oán nàng ta. Dù sao là ta nuốt lời. Ngươi ở nhà, ta đuổi theo nàng.

- Không được, lão công!

Mặc Y ôm lấy Tần Tiêu, hổ thẹn cầu khẩn nói:

- Cho nàng đi đi!

- Không thể.

Tần Tiêu kiên định mà quyết đoán nói ra:

- Không nói tới các ngươi theo ta lâu như vậy, thân như cốt nhục; hiện tại nàng nàng còn là thê tử của ta, ta sao có thể không chịu trách nhiệm cho nàng rời đi? Nếu thật trở về Giang Nam cũng phải do ta an bài. Không nói nhiều, ta đi.

Dứt lời Tần Tiêu cũng đi tới chuồng ngựa, cỡi bảo mã của mình, chạy theo hướng Tử Địch chạy đi.

Cảnh sắc hai bên đường thối lui cực nhanh, trong lòng Tần Tiêu dở khóc dở cười: không thể ngờ được, cô gái nhỏ này lại ăn dấm chua, trước kia không chú ý tới. Hẳn là nàng cũng cùng tỷ tỷ của nàng là như nhau, là người đem tình cảm chôn sâu vào nội tâm, thậm chí sâu tới mức chính nàng ta cũng không nhận ra.

Nếu không yêu thì sao lại ghen?

Ha ha, tiểu nha đầu thật đáng yêu, xem ta xách ngươi trở về sau đó trị cho dễ bảo mới được!

Nước mắt của Tử Địch chảy ròng, hàm răng cũng cắn nát bờ môi. Nàng có chút không rõ, gần đây tỷ tỷ tốt với mình như vậy, sau khi thành thê tử của hắn thì biến thành người khác, cái gì cũng chỉ hướng về hắn. Hiện tại còn đánh ta...

Hừ, xú nam nhân!

Mặc Y đánh nàng, nhưng mà trong lòng của nàng không có chút hận tỷ tỷ, ngược lại đem toàn bộ tức giận trút lên người Tần Tiêu.

Phố xá thương nhân xe cộ đi lại nhiều, ngựa không thể chạy nhanh. Tử Địch không ngừng vung tay áo lau mặt, nhưng mà nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, trong nội tâm cảm giác biệt khuất.

Lơ đãng nhìn lại, ai nha, tên kia cưỡi ngựa đuổi theo?

Tử Địch cảm thấy hoảng sợ, quản hắn khỉ gió, chạy cho nhanh!

Tuy đường cái chợ tây rộng rãi, nhưng mà dòng người dày đặc. Tử Địch vỗ ngựa chạy nhanh thì mọi người hoảng sợ tránh ra, diễn ra một hồi gà bay chó chạy.

Tần Tiêu ở xa xa nhìn thấy phía trước rối loạn, nhìn chăm chú quả nhiên là tiểu nha đầu gây họa, không khỏi cảm thấy cười khổ, cũng cẩn thận quan sát cưỡi ngựa đuổi theo.

Hai người mười phần hung hăng càn quấy rượt đuổi nhau trên đường.

Tử Địch không sợ gì cả, cũng không quay đầu lại, trực tiếp nhắm hướng đông mà đi, không phải cửa nam đi Giang Nam.

Đi qua đường cái Chu Tước, lướt qua phố phường, Tử Địch trực tiếp chạy đến trước Minh Xuân Môn. Đám thủ vệ nhìn thấy có người cưỡi ngựa chạy nhanh, vội vàng dựng hàng rào lên, tức giận quát:

- Lớn mật! Người nào dám hoành hành trong hoàng thành?

Tử Địch vừa vội vừa giận, nũng nịu nói:

- Cút ngay, cút ngay! Bà cô sắp bị xú nam nhân đuổi theo rồi!

Hai tiểu tốt phát mộng, điêu dân to gan như vậy?

- Lớn mật, còn không xuống ngựa thì giết bất luận tội!

Hai tiểu tốt cầm thương chỉa ra, chỉa thẳng vào Tử Địch.

Tử Địch dở khóc dở cười, lại lo lắng Tần Tiêu đuổi theo, ngồi ở trên ngựa cầu xin tha thứ nói:

- Hai vị hảo ca ca, cho tiểu muội đi qua đi! Bằng không thì đại dâm tặc đuổi theo bắt ta đấy, ta xong đời!

- Cái gì. Có dâm tặc?

Tiểu tốt kêu to lên:

- Người tới, người tới! Vây bắt dâm tặc!

Tử Địch cười trộm:

- Các ngươi trước thả ta đi qua!

Hai tiểu tốt thập phần tín nhiệm mở hàng rào cho nàng, còn quan tâm nói:

- Cô nương trước tiên có thể trốn ở đây.

- Không cần, cảm tạ!

Tử Địch vui sướng vỗ ngựa.

- Giá!

Chạy vội mà đi. Một ngựa tuyệt trần.

Mấy tên tiểu tốt sờ đầu của mình: tại sao có cảm giác như mắc lừa vậy?

Tần Tiêu rất nhanh thúc ngựa chạy tới. Nhìn thấy đám tiểu tốt cầm thương chỉa vào mình không có hảo ý, vừa kinh vừa giận. Lớn tiếng nói:

- Vừa rồi có một nữ tử cưỡi ngựa chạy nhanh tới Xuân Minh Môn đúng không?

- Chính là hắn!

- Bắt lấy hắn!

Đáng thương cho mấy tiểu tốt thủ thành, không nhận biết đây là đại lão bản đại danh đỉnh đỉnh, rõ ràng còn dám lôi hắn xuống!

Tần Tiêu giận dữ:

- Lớn mật! Còn không lui xuống!

Những tiểu tốt kia lập tức bị dọa sững sờ, nuốt nước bọt, nâng cao lá gan nói ra:

- Ngươi, ngươi là dâm tặc hái hoa, rõ ràng còn mạnh miệng như vậy?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<